Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
- Vì chuyện này mà sau đó Thần Dạ ca ca bị lão Vương gia hung hăng đánh một trận, sau đó ta đi gặp hắn, hắn còn nói cho ta biết không có đem chuyện đưa bảo bối cho ta nói ra, cho nên để cho ta ngàn vạn lần không nên lộ ra dấu vết gì.
- Đại sư tỷ, kiện bảo bối này chính là Huyền Thiên Càn Khôn Trạc trên cổ tay ta!
- Là nó?
Nữ tử che mặt nhìn trên cổ tay của Huyền Lăng công chúa có một cái mặc lục sắc thủ trạc, không nhịn được mà kinh hô một tiếng.
Huyền Lăng công chúa cười nói:
- Chúng ta lúc đầu kỳ thật là rất ngốc, Thần Dạ ca ca nấp ở bên ngoài viện tử của lão Vương gia, đem Huyền Thiên Càn Khôn Trạc trộm đến cho ta, lấy tu vi cùng cơ trí của lão Vương gia sao lại không biết? Lão Vương gia là thương chúng ta đấy!
- Sau khi chính mình cố ý gặp chuyện không may, cho nên mọi người cho là ta thật sự đã xảy ra chuyện, Thần Dạ ca ca mặc dù cũng tin nhưng mà hắn chưa từng bởi vì ta gặp chuyện không may mà không để ý ta.
- Từ đó về sau, chỉ cần sau khi Thần Dạ ca ca kết thúc tu luyện, hắn sẽ vào cung đến chỗ ta, hắn và ta nói rất nhiều chuyện, cho đến ngày nay ta đều nhớ kỹ mỗi một cầu nói của hắn.
- Hắn đối với ta... Ta không biết có phải là tư tình giữa nam nữ hay không, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, trong đó không có tư tình gì, nhưng hắn đối với ta là thật tâm.
Hai mắt của Huyền Lăng công chúa đột nhiên buồn bã:
- Nhưng Thần Dạ ca ca đã xảy ra chuyện, sau đó hắn liền phong bế chính mình, những năm gần đây ta không còn được gặp qua hắn. Đại sư tỷ, ngươi cũng đã biết, ta muốn nhiều lần xuất cung đi gặp hắn, đi an ủi hắn, phụng bồi hắn nhưng mà ta không thể, ta là làm bộ, cho nên ta phải đặc biệt cẩn thận, nếu như có một tia dấu vết lộ ra, hai hoàng huynh bọn họ...
- Chính là loại tình hình như vậy, hai hoàng huynh đều không nghĩ tới muốn bỏ qua cho ta.
- Là ta cô phụ Thần Dạ ca ca đối với ta thật tốt, ta đã không thể cùng hắn vượt qua đoạn ngày tháng tian nan kia, hôm nay ta muốn đối tốt với hắn cũng không kịp rồi, lại như thế nào có thể thương tổn đến hắn được?
Nghe đến đó, nữ tử che mặt không khỏi nặng nề thở dài một tiếng trong lòng, Huyền Lăng công chúa không muốn thương tổn tới Thần Dạ, ở bên trong lòng Thần Dạ cũng không nghĩ qua muốn thương tổn Huyền Lăng công chúa, nhưng là...
Hoàng thất cùng Thần gia đã là thủy hỏa bất dung, cuối cùng có một ngày sẽ phân ra một cái thắng bại chân chính, mà người thất bại sẽ cả người lẫn vật đều không còn lưu lại!
Đây là sự thật không cách nào thay đổi, đến lúc đó?
Nữ tử che mặt không biết Thần Dạ sẽ có ý nghĩ như thế nào, Huyền Lăng công chúa lại nên xử lý như thế nào!
-Trường Tôn Nhiên cái nữ hân kia thật sự quá ghê tởm, lại dám tiếp cận Thần Dạ ca ca, ta nhất định phải nghĩ biện pháp không để cho Thần Dạ ca ca phải chịu một cái thương tổn khác.
Huyền Lăng công chúa thề son sắt giống như là thần linh thẩm phán!
Nữ tử che mặt trầm tư nói:
- Theo ta quan sát Thần Dạ, hắn là một người có lực khắc chế cực mạnh, Trường Tôn Nhiên ngay cả dung mạo giống như thiên tiên cũng sẽ không khiến cho Thần Dạ động tình với nàng, điểm này công chúa ngươi có thể yên tâm.
- Ta làm sao có thể yên tâm!
Thấy bộ dáng tiểu nữ nhi của Huyền Lăng công chúa, nữ tử che mặt nhẹ giọng cười một tiếng nói:
- Công chúa, ngươi lúc nào lại đối với chính mình cũng không có lòng tin? Công chúa ngươi cũng không kém hơn Trường Tôn Nhiên, nếu như nàng có thể để cho Thần Dạ động tâm, như vậy công chúa ngươi sợ là đã ở bên trong lòng của Thần Dạ chiếm cứ một vị trí cực kỳ trọng yếu rồi, như vậy, có cái gì cần lo lắng hay sao?
- Ta là là lo lắng cho hắn, ta chỉ là, chỉ là...
- Chỉ là cái gì nha, công chúa?
Nữ tử che mặt hài hước cười nói.
- Đại sư tỷ, ngươi cũng cười ta...
- Ta không phải là đang chê cười ngươi, ta chỉ là muốn nhắc nhở công chúa, Thần Dạ người này là một người thẳng thắn, hắn thật rất tốt, rất không tệ, một khi động tâm với hắn, như vậy sẽ không thể dừng lại.
Nữ tử che mặt nhìn Huyền Lăng công chúa, nghiêm mặt nói:
- Công chúa điện hạ, ngươi thật nghĩ thông suốt chưa?
Huyền Lăng công chúa ngẩn ra, chợt sa vào trong trầm tư thật sâu!
Nhìn Huyền Lăng công chúa đang ở trong trầm tư, trong lòng nữ tử che mặt nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi ra khỏi cung điện!
Phía ngoài sao lốm đốm đầy trời chậm rãi hiện lên, ở bên trong chúng nó minh nguyệt rực tỡ hiện ra tựa như là vương giả, ngạo nhiên mà đối mặt với đông đảo ngôi sao...
Ánh mắt từ không trung thu hồi, chỗ sâu trong đôi mắt của nữ tử che mặt chợt hiện ra một cỗ tâm tình không hiểu.
- Ở bên trong Đại Hoa hoàng triều nho nhỏ thật không ngờ có nhiều thiên tài như vậy, công chúa điện hạ, Trường Tôn Nhiên, Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, Thần Dạ...
- Thần Dạ, ngươi quả nhiên là một người không đơn giản, vẫn là sư phụ nhìn xa, thật sớm liền biết cuộc đời này của ngươi nhất định là bất phàm. Nếu như ngươi sinh ra ở bên trong tông phái giới, chắc hẳn tu vi hiện tại càng thêm thâm hậu đi?
- Chỉ là...
Nữ tử che mặt lẩm bẩm nói:
- Thần Dạ, ngươi căn cơ bị phế lại là như thế nào chữa trị lại được? Mà một cỗ lực lượng không thuộc về ngươi tại sao sau khi ta cảm ứng được lại có một loại vị đạo giống như đã từng quen biết?
- May nhờ lúc ấy sư phụ lựa chọn là công chúa điện hạ, nếu không la Nhị hoàng tử mà nói..., cuộc đời này của chúng ta liền phải đánh đến ngươi sống ta chết rồi. Nhưng ngươi vẫn là không biết, lần đầu tiên khi ta ở Thiên Sương lâu nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền đã không muốn làm bất cứ chuyện gì tổn thương ngươi rồi.
- Thật buồn cười, ngươi lại còn gọi ta là tiền bối, thật ra thì ta so với ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, gọi ta là tỷ tỷ còn không sai biệt lắm.
Nhẹ giọng nói, nữ tử che mặt nhẹ nhàng tháo xuống cái khăn lụa màu xanh nhạt kia để lộ ra dung mạo rõ ràng của nàng.
Đây là một, một... Nếu như không có vết sẹo dễ dàng thấy được bên má phải kia, như vậy đây hẳn là một khuôn mặt tuyệt sắc không kém chút nào so với Huyền Lăng công chúa cùng Thường Vị Nhiên.
Thần Dạ nằm ở trên giường cố nhiên là ngủ thiếp đi, nhưng như cũ có một cỗ lực lượng ở toàn thân cao thấp của hắn không ngừng tán loạn, cỗ lực lượng này mặc dù không thuộc về hắn nhưng cũng vào lúc này bảo vệ Thần Dạ, không để cho bất luận kẻ nào đi tới gần hắn, bao gồm cả đám người Thần lão gia tử trông coi hắn.
- Thần Thuận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sau một lúc Thần lão gia tử trầm giọng hỏi.
Thần Thuận nói:
- Không rõ ràng lắm, sau khi Dạ nhi được đưa trở về liền hôn mê, bất quá người cũng đừng lo lắng, thương thế của Dạ nhi tuy nặng nhưng không có bị thương tổn tới chỗ yếu hại, nhìn dáng vẻ hẳn là cùng với người khác tỷ thí một lần.
Nếu như là đại chiến chân chính, thương thế như vậy thì Thần Dạ đã chết rồi.
- Đại sư tỷ, kiện bảo bối này chính là Huyền Thiên Càn Khôn Trạc trên cổ tay ta!
- Là nó?
Nữ tử che mặt nhìn trên cổ tay của Huyền Lăng công chúa có một cái mặc lục sắc thủ trạc, không nhịn được mà kinh hô một tiếng.
Huyền Lăng công chúa cười nói:
- Chúng ta lúc đầu kỳ thật là rất ngốc, Thần Dạ ca ca nấp ở bên ngoài viện tử của lão Vương gia, đem Huyền Thiên Càn Khôn Trạc trộm đến cho ta, lấy tu vi cùng cơ trí của lão Vương gia sao lại không biết? Lão Vương gia là thương chúng ta đấy!
- Sau khi chính mình cố ý gặp chuyện không may, cho nên mọi người cho là ta thật sự đã xảy ra chuyện, Thần Dạ ca ca mặc dù cũng tin nhưng mà hắn chưa từng bởi vì ta gặp chuyện không may mà không để ý ta.
- Từ đó về sau, chỉ cần sau khi Thần Dạ ca ca kết thúc tu luyện, hắn sẽ vào cung đến chỗ ta, hắn và ta nói rất nhiều chuyện, cho đến ngày nay ta đều nhớ kỹ mỗi một cầu nói của hắn.
- Hắn đối với ta... Ta không biết có phải là tư tình giữa nam nữ hay không, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, trong đó không có tư tình gì, nhưng hắn đối với ta là thật tâm.
Hai mắt của Huyền Lăng công chúa đột nhiên buồn bã:
- Nhưng Thần Dạ ca ca đã xảy ra chuyện, sau đó hắn liền phong bế chính mình, những năm gần đây ta không còn được gặp qua hắn. Đại sư tỷ, ngươi cũng đã biết, ta muốn nhiều lần xuất cung đi gặp hắn, đi an ủi hắn, phụng bồi hắn nhưng mà ta không thể, ta là làm bộ, cho nên ta phải đặc biệt cẩn thận, nếu như có một tia dấu vết lộ ra, hai hoàng huynh bọn họ...
- Chính là loại tình hình như vậy, hai hoàng huynh đều không nghĩ tới muốn bỏ qua cho ta.
- Là ta cô phụ Thần Dạ ca ca đối với ta thật tốt, ta đã không thể cùng hắn vượt qua đoạn ngày tháng tian nan kia, hôm nay ta muốn đối tốt với hắn cũng không kịp rồi, lại như thế nào có thể thương tổn đến hắn được?
Nghe đến đó, nữ tử che mặt không khỏi nặng nề thở dài một tiếng trong lòng, Huyền Lăng công chúa không muốn thương tổn tới Thần Dạ, ở bên trong lòng Thần Dạ cũng không nghĩ qua muốn thương tổn Huyền Lăng công chúa, nhưng là...
Hoàng thất cùng Thần gia đã là thủy hỏa bất dung, cuối cùng có một ngày sẽ phân ra một cái thắng bại chân chính, mà người thất bại sẽ cả người lẫn vật đều không còn lưu lại!
Đây là sự thật không cách nào thay đổi, đến lúc đó?
Nữ tử che mặt không biết Thần Dạ sẽ có ý nghĩ như thế nào, Huyền Lăng công chúa lại nên xử lý như thế nào!
-Trường Tôn Nhiên cái nữ hân kia thật sự quá ghê tởm, lại dám tiếp cận Thần Dạ ca ca, ta nhất định phải nghĩ biện pháp không để cho Thần Dạ ca ca phải chịu một cái thương tổn khác.
Huyền Lăng công chúa thề son sắt giống như là thần linh thẩm phán!
Nữ tử che mặt trầm tư nói:
- Theo ta quan sát Thần Dạ, hắn là một người có lực khắc chế cực mạnh, Trường Tôn Nhiên ngay cả dung mạo giống như thiên tiên cũng sẽ không khiến cho Thần Dạ động tình với nàng, điểm này công chúa ngươi có thể yên tâm.
- Ta làm sao có thể yên tâm!
Thấy bộ dáng tiểu nữ nhi của Huyền Lăng công chúa, nữ tử che mặt nhẹ giọng cười một tiếng nói:
- Công chúa, ngươi lúc nào lại đối với chính mình cũng không có lòng tin? Công chúa ngươi cũng không kém hơn Trường Tôn Nhiên, nếu như nàng có thể để cho Thần Dạ động tâm, như vậy công chúa ngươi sợ là đã ở bên trong lòng của Thần Dạ chiếm cứ một vị trí cực kỳ trọng yếu rồi, như vậy, có cái gì cần lo lắng hay sao?
- Ta là là lo lắng cho hắn, ta chỉ là, chỉ là...
- Chỉ là cái gì nha, công chúa?
Nữ tử che mặt hài hước cười nói.
- Đại sư tỷ, ngươi cũng cười ta...
- Ta không phải là đang chê cười ngươi, ta chỉ là muốn nhắc nhở công chúa, Thần Dạ người này là một người thẳng thắn, hắn thật rất tốt, rất không tệ, một khi động tâm với hắn, như vậy sẽ không thể dừng lại.
Nữ tử che mặt nhìn Huyền Lăng công chúa, nghiêm mặt nói:
- Công chúa điện hạ, ngươi thật nghĩ thông suốt chưa?
Huyền Lăng công chúa ngẩn ra, chợt sa vào trong trầm tư thật sâu!
Nhìn Huyền Lăng công chúa đang ở trong trầm tư, trong lòng nữ tử che mặt nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi ra khỏi cung điện!
Phía ngoài sao lốm đốm đầy trời chậm rãi hiện lên, ở bên trong chúng nó minh nguyệt rực tỡ hiện ra tựa như là vương giả, ngạo nhiên mà đối mặt với đông đảo ngôi sao...
Ánh mắt từ không trung thu hồi, chỗ sâu trong đôi mắt của nữ tử che mặt chợt hiện ra một cỗ tâm tình không hiểu.
- Ở bên trong Đại Hoa hoàng triều nho nhỏ thật không ngờ có nhiều thiên tài như vậy, công chúa điện hạ, Trường Tôn Nhiên, Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, Thần Dạ...
- Thần Dạ, ngươi quả nhiên là một người không đơn giản, vẫn là sư phụ nhìn xa, thật sớm liền biết cuộc đời này của ngươi nhất định là bất phàm. Nếu như ngươi sinh ra ở bên trong tông phái giới, chắc hẳn tu vi hiện tại càng thêm thâm hậu đi?
- Chỉ là...
Nữ tử che mặt lẩm bẩm nói:
- Thần Dạ, ngươi căn cơ bị phế lại là như thế nào chữa trị lại được? Mà một cỗ lực lượng không thuộc về ngươi tại sao sau khi ta cảm ứng được lại có một loại vị đạo giống như đã từng quen biết?
- May nhờ lúc ấy sư phụ lựa chọn là công chúa điện hạ, nếu không la Nhị hoàng tử mà nói..., cuộc đời này của chúng ta liền phải đánh đến ngươi sống ta chết rồi. Nhưng ngươi vẫn là không biết, lần đầu tiên khi ta ở Thiên Sương lâu nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền đã không muốn làm bất cứ chuyện gì tổn thương ngươi rồi.
- Thật buồn cười, ngươi lại còn gọi ta là tiền bối, thật ra thì ta so với ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, gọi ta là tỷ tỷ còn không sai biệt lắm.
Nhẹ giọng nói, nữ tử che mặt nhẹ nhàng tháo xuống cái khăn lụa màu xanh nhạt kia để lộ ra dung mạo rõ ràng của nàng.
Đây là một, một... Nếu như không có vết sẹo dễ dàng thấy được bên má phải kia, như vậy đây hẳn là một khuôn mặt tuyệt sắc không kém chút nào so với Huyền Lăng công chúa cùng Thường Vị Nhiên.
Thần Dạ nằm ở trên giường cố nhiên là ngủ thiếp đi, nhưng như cũ có một cỗ lực lượng ở toàn thân cao thấp của hắn không ngừng tán loạn, cỗ lực lượng này mặc dù không thuộc về hắn nhưng cũng vào lúc này bảo vệ Thần Dạ, không để cho bất luận kẻ nào đi tới gần hắn, bao gồm cả đám người Thần lão gia tử trông coi hắn.
- Thần Thuận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sau một lúc Thần lão gia tử trầm giọng hỏi.
Thần Thuận nói:
- Không rõ ràng lắm, sau khi Dạ nhi được đưa trở về liền hôn mê, bất quá người cũng đừng lo lắng, thương thế của Dạ nhi tuy nặng nhưng không có bị thương tổn tới chỗ yếu hại, nhìn dáng vẻ hẳn là cùng với người khác tỷ thí một lần.
Nếu như là đại chiến chân chính, thương thế như vậy thì Thần Dạ đã chết rồi.
Bình luận facebook