Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1280
Sau khi lần lượt từng người bị Thiên Địa Hồng Hoang tháp mang đi, còn dư lại mấy người không nhiều, bao gồm hai Thiên Huyền cao thủ Mục Tử Mão, khí thế của bọn hắn liền cũng nhanh chóng yếu bớt...
- Thần công tử, tha mạng, chúng ta là bị lừa gạt, vốn vô tâm cùng Dạ Minh của ngài đối địch.
Khi ánh mắt của Thần Dạ nhìn lên trên thân đám người kia, một số người không nhịn được lập tức quỳ xuống ở giữa không trung bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Vô tâm?
Thần Dạ lạnh lùng cười khẽ:
- Lời này giữ lại đến thời điểm các ngươi vào trong Cửu U địa ngục nói với Diêm Vương đi!
Những người này không thể nghi ngờ là thế lực phụ thuộc của Thiên, Liễu nhị tộc ở Trung vực đại địa, nếu đều tới, Thần Dạ như thế nào để cho bọn họ còn sống rời đi? Thế lực của địch nhân yếu hơn một phần, áp lực mấy phương phải đối mặt sẽ giảm bớt rất nhiều.
- Thần công tử, ngươi đừng giết chúng ta!
Có người vội vàng kêu lên:
- Những người chúng ta mặc dù đều rất tầm thường, nhưng mà chúng ta biết rất nhiều chuyện, biết được một ít chuyện của Thiên, Liễu nhị tộc, những thứ này hẳn là có chỗ hữu dụng đối với Dạ Minh. Thần công tử, bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta đem hết tất cả mà mình biết đều nói ra rõ ràng cho ngươi nghe.
Mày kiếm của Thần Dạ vừa nhấc, chợt nói:
- Phong cô nương, ngươi đi trước, sau này hi vọng bảo trọng nhiều!
- Thần Dạ, hôm nay đa tạ rồi, bất kể thành hay bại, cuối cùng ta sẽ không phụ ngươi đã làm hết thảy hôm nay cho ta!
Trong quỷ khí, thanh âm của Phong Tam nương thanh thúy vang dội, sau một khắc hóa thành yên vân rời đi nhanh như tia chớp.
- Kiệt kiệt! Khí tức bản nguyên cùng sinh cơ tinh thuần hôm nay, Thần Dạ, ngươi không cần, vậy chúng ta liền thu nhận rồi, còn có cái gọi là bí mật của Thiên, Liễu nhị tộc, chúng ta cũng là biết được rất nhiều, cho nên những người này chúng ta giúp ngươi xử lý rồi, đỡ cho ngươi phải phiền lòng.
Trên bầu trời đột nhiên có một đạo tiếng cười quái dị giống như quỷ quái vang lên chói tai, kèm theo tiếng cười xuất hiện, một đoàn hôi sắc vân vụ trống rỗng mà hiện.
Ở lúc mây mù này lượn lờ, quỷ khí do Phong Tam Nương biến thành phảng phất giống như đụng phải khắc chế nào đó, thế nhưng sinh sôi dừng lại ở trên không trung, nửa phần nhúc nhích cũng là không cách nào làm được.
Hai mắt của Thần Dạ nhất thời rét lạnh vô cùng, thân hình vừa động, sau nháy mắt liền là xuất hiện ở bên cạnh Phong Tam Nương, chưởng như lôi đình hướng về phía đạo năng lượng bàng bạc cực kỳ tà ác kia nộ phách xuống.
- Phong cô nương, đi!
Ở lúc chưởng tâm kia của Thần Dạ hạ xuống, một đạo thân ảnh từ trong mi tâm của Thần Dạ nhanh chóng lướt ra, thanh sắc quang hoa nhất thời bao phủ cả bầu trời, một cỗ khí tức bá đoaọ kèm theo thanh sắc lợi tiễn hướng chỗ vân vụ kia lấy thế không thể đỡ mà tật tốc vọt tới.
- Oành!
Một tiếng vang lớn lấy Thần Dạ làm trung tâm, không gian phương viên trăm dặm tất cả đều vỡ vụn ra từng khúc giống như pha lê, một vòi máu tươi cũng là từ trong miệng hắn nhanh chóng tràn ra.
Từ sau khi rời đi Táng Hồn sơn mạch, đi tới chỗ của Liễu chi nhất tộc, đối mặt với đông đảo cao thủ kia, tu vi của Thần Dạ một đường tiến thẳng, cho tới đạt đến cảnh giới Thánh Huyền, lại cho tới bây giờ là Thánh Huyền nhị trọng.
Đoạn đường này nói thì rất đơn giản, hung hiểm ở bên trong lại rõ như ban ngày, ở Liễu chi nhất tộc, mặc dù quanh người đều là có đông đảo cao thủ, nhưng áp lực phải đối mặt tuyệt đối không nhỏ.
Nhưng ở chỗ này chỉ là một kích mà thôi, còn là chủ động tiến công, cư nhiên bị ngạnh sinh sinh mà chấn thương, thực lực của người tới là cường đại có thể nghĩ được!
Không gian vỡ vụn, ngay tiếp theo Phong Tam Nương cũng là khôi phục tự do.
- Phong cô nương, đi!
- Không được!
Trong quỷ khí, một đạo thân ảnh tựa như đang từ từ hóa hình.
Người đến là ai, Phong Tam Nương rất rõ ràng, đối mặt với cao thủ của Liễu chi nhất tộc, cho dù là phải đối mặt với toàn bộ thiên hạ, Thần Dạ muốn để cho Phong Tam Nương đi, nàng cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào, bởi vì nàng biết trong thiên hạ này cũng không có bao nhiêu người có thể đối với Thần Dạ, đối với Dạ Minh tạo thành uy hiếp trí mạng.
Nhưng hiện tại xuất hiện để cho Phong Tam Nương không cách nào an tâm rời đi, nếu là đi rồi, lại như thế nào xứng đáng với Thần Dạ lấy tâm tương giao, tương trợ không giữ lại một chút gì?
Bằng hữu không phải là làm như vậy!
- Phong cô nương, ngươi cho dù ở lại cũng không giúp được ta quá nhiều, ngược lại ngươi hiện tại đã trở thành mục tiêu của bọn họ!
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Ngươi rời đi trước, tin tưởng ta, ta trước kia đều chưa từng bị đánh bại, cho đến hôm nay, chẳng lẽ bọn họ liền có thể giết được ta sao?
- Không được!
Phong Tam Nương quả quyết cự tuyệt, làm người phải có tình có nghĩa, năm đó ở Thanh Dương tiểu trấn vô tình gặp được, giữa hai người tuy nói gioa tình không đến nỗi sâu đậm, nhưng lẫn nhau coi như là đã thủ hộ qua đối phương.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, vô luận Phong Tam Nương hiện tại biến thành hình dáng ra sao, tình bằng hữu cũng là nàng không cách nào dứt bỏ.
- Ngươi nếu như không đi mới là chân chính liên lụy đến ta, Phong cô nương, đừng cố chấp nữa.
- Nhưng là...
- Mau rời đi một chút!
Thần Dạ chợt phất tay, năng lượng mạnh mẽ bạo xạ mà ra, nhẹ nhàng đẩy ở trên quỷ khí, để cho Phong Tam Nương nhanh như tia chớp hướng nơi xa tật tốc lao đi, cùng lúc đó Thiên Đao cùng Cổ Đế điện song song hiện lên, đem hôi sắc vân vụ kia ở con đường phía trước mạnh mẽ phong tỏa lại.
Xoay người nhìn về nơi xa, ở sau khi không cách nào cảm ứng được bất luận khí tức gì của Phong Tam Nương, lúc này Thần Dạ mới yên tâm quay người lại, trong hai mắt, tia nhu ý kia từ từ biến mất không thấy.
Hôm nay từ biệt với Phong Tam Nương, có lẽ sẽ là biệt ly cũng nói không chừng!
Chỉ là trong lúc này lại không có quá nhiều thời gian để cho Thần Dạ đi thương cảm hay là đi mưu tính tương lai.
Thanh mang chói mắt cả bầu trời, thanh sắc lợi tiễn kia giống như lôi đình nộ long, lấy xu thế không thể ngăn cản hung hăng xông vào trong hôi sắc vân vụ.
- Phanh!
Lực lượng cường hãn như thế ở thời điểm tiến vào trong hôi sắc vân vụ lại chỉ là phát ra một tiếng động tĩnh rất nhỏ, rồi sau đó giống như đá chìm xuống biển, không tiếp tục có rung động mảy may hiện ra.
- Bản mệnh hồn phách, trở lại!
Thu hồi bản mệnh hồn phách, Thần Dạ hít sâu vào một hơi, cặp con ngươi kia trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn cực độ, thần sắc điên cuồng không cách nào hình dung cũng vào thời khắc này hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
Nhìn hôi sắc vân vụ, Thần Dạ gằn từng chữ nói:
- Lâu như vậy các ngươi rốt cuộc quyết định muốn hiện thân rồi.
- Oanh!
Một câu nói kia phảng phất là cả thiên địa đều áp ở trên hôi sắc vân vụ, khiến cho một đoàn hôi sắc vân vụ tràn đầy khí tức tà ác ầm ầm một chút liền nổ tung ra, mấy đạo thân ảnh liền ở trong bạo tạc kia rõ ràng xuất hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người.
- Thần công tử, tha mạng, chúng ta là bị lừa gạt, vốn vô tâm cùng Dạ Minh của ngài đối địch.
Khi ánh mắt của Thần Dạ nhìn lên trên thân đám người kia, một số người không nhịn được lập tức quỳ xuống ở giữa không trung bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Vô tâm?
Thần Dạ lạnh lùng cười khẽ:
- Lời này giữ lại đến thời điểm các ngươi vào trong Cửu U địa ngục nói với Diêm Vương đi!
Những người này không thể nghi ngờ là thế lực phụ thuộc của Thiên, Liễu nhị tộc ở Trung vực đại địa, nếu đều tới, Thần Dạ như thế nào để cho bọn họ còn sống rời đi? Thế lực của địch nhân yếu hơn một phần, áp lực mấy phương phải đối mặt sẽ giảm bớt rất nhiều.
- Thần công tử, ngươi đừng giết chúng ta!
Có người vội vàng kêu lên:
- Những người chúng ta mặc dù đều rất tầm thường, nhưng mà chúng ta biết rất nhiều chuyện, biết được một ít chuyện của Thiên, Liễu nhị tộc, những thứ này hẳn là có chỗ hữu dụng đối với Dạ Minh. Thần công tử, bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta đem hết tất cả mà mình biết đều nói ra rõ ràng cho ngươi nghe.
Mày kiếm của Thần Dạ vừa nhấc, chợt nói:
- Phong cô nương, ngươi đi trước, sau này hi vọng bảo trọng nhiều!
- Thần Dạ, hôm nay đa tạ rồi, bất kể thành hay bại, cuối cùng ta sẽ không phụ ngươi đã làm hết thảy hôm nay cho ta!
Trong quỷ khí, thanh âm của Phong Tam nương thanh thúy vang dội, sau một khắc hóa thành yên vân rời đi nhanh như tia chớp.
- Kiệt kiệt! Khí tức bản nguyên cùng sinh cơ tinh thuần hôm nay, Thần Dạ, ngươi không cần, vậy chúng ta liền thu nhận rồi, còn có cái gọi là bí mật của Thiên, Liễu nhị tộc, chúng ta cũng là biết được rất nhiều, cho nên những người này chúng ta giúp ngươi xử lý rồi, đỡ cho ngươi phải phiền lòng.
Trên bầu trời đột nhiên có một đạo tiếng cười quái dị giống như quỷ quái vang lên chói tai, kèm theo tiếng cười xuất hiện, một đoàn hôi sắc vân vụ trống rỗng mà hiện.
Ở lúc mây mù này lượn lờ, quỷ khí do Phong Tam Nương biến thành phảng phất giống như đụng phải khắc chế nào đó, thế nhưng sinh sôi dừng lại ở trên không trung, nửa phần nhúc nhích cũng là không cách nào làm được.
Hai mắt của Thần Dạ nhất thời rét lạnh vô cùng, thân hình vừa động, sau nháy mắt liền là xuất hiện ở bên cạnh Phong Tam Nương, chưởng như lôi đình hướng về phía đạo năng lượng bàng bạc cực kỳ tà ác kia nộ phách xuống.
- Phong cô nương, đi!
Ở lúc chưởng tâm kia của Thần Dạ hạ xuống, một đạo thân ảnh từ trong mi tâm của Thần Dạ nhanh chóng lướt ra, thanh sắc quang hoa nhất thời bao phủ cả bầu trời, một cỗ khí tức bá đoaọ kèm theo thanh sắc lợi tiễn hướng chỗ vân vụ kia lấy thế không thể đỡ mà tật tốc vọt tới.
- Oành!
Một tiếng vang lớn lấy Thần Dạ làm trung tâm, không gian phương viên trăm dặm tất cả đều vỡ vụn ra từng khúc giống như pha lê, một vòi máu tươi cũng là từ trong miệng hắn nhanh chóng tràn ra.
Từ sau khi rời đi Táng Hồn sơn mạch, đi tới chỗ của Liễu chi nhất tộc, đối mặt với đông đảo cao thủ kia, tu vi của Thần Dạ một đường tiến thẳng, cho tới đạt đến cảnh giới Thánh Huyền, lại cho tới bây giờ là Thánh Huyền nhị trọng.
Đoạn đường này nói thì rất đơn giản, hung hiểm ở bên trong lại rõ như ban ngày, ở Liễu chi nhất tộc, mặc dù quanh người đều là có đông đảo cao thủ, nhưng áp lực phải đối mặt tuyệt đối không nhỏ.
Nhưng ở chỗ này chỉ là một kích mà thôi, còn là chủ động tiến công, cư nhiên bị ngạnh sinh sinh mà chấn thương, thực lực của người tới là cường đại có thể nghĩ được!
Không gian vỡ vụn, ngay tiếp theo Phong Tam Nương cũng là khôi phục tự do.
- Phong cô nương, đi!
- Không được!
Trong quỷ khí, một đạo thân ảnh tựa như đang từ từ hóa hình.
Người đến là ai, Phong Tam Nương rất rõ ràng, đối mặt với cao thủ của Liễu chi nhất tộc, cho dù là phải đối mặt với toàn bộ thiên hạ, Thần Dạ muốn để cho Phong Tam Nương đi, nàng cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào, bởi vì nàng biết trong thiên hạ này cũng không có bao nhiêu người có thể đối với Thần Dạ, đối với Dạ Minh tạo thành uy hiếp trí mạng.
Nhưng hiện tại xuất hiện để cho Phong Tam Nương không cách nào an tâm rời đi, nếu là đi rồi, lại như thế nào xứng đáng với Thần Dạ lấy tâm tương giao, tương trợ không giữ lại một chút gì?
Bằng hữu không phải là làm như vậy!
- Phong cô nương, ngươi cho dù ở lại cũng không giúp được ta quá nhiều, ngược lại ngươi hiện tại đã trở thành mục tiêu của bọn họ!
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Ngươi rời đi trước, tin tưởng ta, ta trước kia đều chưa từng bị đánh bại, cho đến hôm nay, chẳng lẽ bọn họ liền có thể giết được ta sao?
- Không được!
Phong Tam Nương quả quyết cự tuyệt, làm người phải có tình có nghĩa, năm đó ở Thanh Dương tiểu trấn vô tình gặp được, giữa hai người tuy nói gioa tình không đến nỗi sâu đậm, nhưng lẫn nhau coi như là đã thủ hộ qua đối phương.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, vô luận Phong Tam Nương hiện tại biến thành hình dáng ra sao, tình bằng hữu cũng là nàng không cách nào dứt bỏ.
- Ngươi nếu như không đi mới là chân chính liên lụy đến ta, Phong cô nương, đừng cố chấp nữa.
- Nhưng là...
- Mau rời đi một chút!
Thần Dạ chợt phất tay, năng lượng mạnh mẽ bạo xạ mà ra, nhẹ nhàng đẩy ở trên quỷ khí, để cho Phong Tam Nương nhanh như tia chớp hướng nơi xa tật tốc lao đi, cùng lúc đó Thiên Đao cùng Cổ Đế điện song song hiện lên, đem hôi sắc vân vụ kia ở con đường phía trước mạnh mẽ phong tỏa lại.
Xoay người nhìn về nơi xa, ở sau khi không cách nào cảm ứng được bất luận khí tức gì của Phong Tam Nương, lúc này Thần Dạ mới yên tâm quay người lại, trong hai mắt, tia nhu ý kia từ từ biến mất không thấy.
Hôm nay từ biệt với Phong Tam Nương, có lẽ sẽ là biệt ly cũng nói không chừng!
Chỉ là trong lúc này lại không có quá nhiều thời gian để cho Thần Dạ đi thương cảm hay là đi mưu tính tương lai.
Thanh mang chói mắt cả bầu trời, thanh sắc lợi tiễn kia giống như lôi đình nộ long, lấy xu thế không thể ngăn cản hung hăng xông vào trong hôi sắc vân vụ.
- Phanh!
Lực lượng cường hãn như thế ở thời điểm tiến vào trong hôi sắc vân vụ lại chỉ là phát ra một tiếng động tĩnh rất nhỏ, rồi sau đó giống như đá chìm xuống biển, không tiếp tục có rung động mảy may hiện ra.
- Bản mệnh hồn phách, trở lại!
Thu hồi bản mệnh hồn phách, Thần Dạ hít sâu vào một hơi, cặp con ngươi kia trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn cực độ, thần sắc điên cuồng không cách nào hình dung cũng vào thời khắc này hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
Nhìn hôi sắc vân vụ, Thần Dạ gằn từng chữ nói:
- Lâu như vậy các ngươi rốt cuộc quyết định muốn hiện thân rồi.
- Oanh!
Một câu nói kia phảng phất là cả thiên địa đều áp ở trên hôi sắc vân vụ, khiến cho một đoàn hôi sắc vân vụ tràn đầy khí tức tà ác ầm ầm một chút liền nổ tung ra, mấy đạo thân ảnh liền ở trong bạo tạc kia rõ ràng xuất hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người.
Bình luận facebook