Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1339
Một tiếng gầm liền vang lên. Tức thì từng đạo năng lượng như dải lụa từ trong dãy núi kia hóa thành những con Trường Long nhanh như tia chớp uốn người xông ra.
Cả không gian lập tức trở nên vặn vẹo, mà những dải lụa kia vào lúc đang xẹt qua không gian thì phảng phất là đã được một loại dẫn dắt nào đó nên chỉ trong nháy mắt lại đã hoàn toàn dung hợp lại làm một con Trường Long đáng sợ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Khi mà năng lượng dải lụa dung hợp vào nhau bắt đầu khởi động, uy thế đáng sợ kia giống như tia chớp quang điện vội vã bắn ra. Chỉ trong nháy mắt sau nó liền nặng nề công kích vào trên bóng dáng khôi ngô kia.
Trong khoảnh khắc va đập, thiên địa phảng phất vào lúc này liền im lặng trong một cái chớp mắt. Nhưng ngay sau đó lực lượng sóng xung kích điên cuồng thịnh nộ mà mênh mông này giống như những cơn sóng lớn cao vạn trượng từ trên bầu trời cuồn cuộn cuốn ra, phảng phất đã hình thành một cơn bão táp.
Do bão táp khủng bố kia đột phá mà cả vùng núi non phảng phất lúc nào đều cũng có thể rung rinh một phen. Còn bóng dáng khôi ngô kia cũng là cước đạp hư không, bị miễn cưỡng bức lui hơn mười bộ.
Trong mắt bóng dáng khôi ngô cao lớn hiện ra một sự rung động không tự chủ được. Dẫu như thế nào hắn cũng không tin với thực lực của mình mà lại không xông vào được vùng núi tông môn Dạ Minh.
Phải biết rằng chủ nhân mới ra tay xuất ra từng đạo năng lượng dải lụa kia thì tu vi kia thật sự so với chính mình lại kém hơn rất nhiều. Ở trong mắt hắn xem ra đều chỉ là con kiến hôi, không ngờ sau khi liên thủ lại có thể phát huy ra được uy lực cường thịnh như thế, điều này thật sự là khó có thể tin nổi
- Hổ Giao tiền bối tin tưởng lời của ta chứ.
Đang lúc bóng dáng khôi ngô cao lớn kia rung động thì từ chỗ sâu trong dãy núi lại có khí tức càng cường đại hơn lướt nhanh mà đến. Có hai bóng người nhẹ nhàng xuất hiện ở dưới phiến không gian này.
- Minh chủ, minh chủ trở về.
Từng tràng tiếng la lớn với sự tôn sùng phát ra từ trong nội tâm lập tức nhanh chóng vang vọng trong dãy núi kia. Tức thì có đông đảo bóng người lập tức bay ra rồi sau đó nhất tề nửa quỳ ôm quyền cung kính hô lớn:
- Cung nghênh minh chủ về nhà.
Nhìn bóng dáng một đám người đông đảo cung kính nửa quỳ kia, Thần Dạ cũng không nhịn được âm thầm tắc lưỡi. Ở trong lòng những người này Tử Huyên e rằng đều đã thành thần.
Thời gian mấy năm từ không đến có, mặc dù là có thêm rất nhiều người trợ giúp thế nhưng đủ loại kỳ tích do Tử Huyên đã nỗ lực và sáng tạo ra, mặc dù đã trôi qua nhiều năm mà vẫn còn rực rỡ ở trong ký ức mỗi người.
Nàng xứng đáng được hưởng thụ sự tôn sùng đến mức này.
- Đều đứng lên đi ".
Tử Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng rồi chỉ vào bóng người khôi ngô kia mà nói:
- Vị này là Băng Linh Hổ Giao tiền bối. Vừa rồi chẳng qua cũng là thử dò xét một phen xem năng lực phòng ngự của Dạ Minh chúng ta. Các ngươi khiến cho ta rất vừa lòng. Được rồi, tất cả mọi người mau tản đi thôi.
Cao thủ cảnh giới Thiên Huyền lại bị ngăn cản. Mặc dù bên phía những người mới ra tay xuất chiêu đó tuyệt đối không ngăn được Băng Linh Hổ Giao quá lâu, nhưng chỉ cần một lần mới vừa rồi kia thì cũng đã đủ tự kiêu. Nếu không thì làm sao khiến cho Băng Linh Hổ Giao rung động như thế.
Nghe được những lời Tử Huyên đã nói, một đám người không khỏi ngây ngẩn người ra. Một lát sau bọn hắn nhìn thấy cách Tử Huyên không xa có một bóng dáng thì ai nấy đều mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhân tiện thân thiện cười vang một tiếng rồi sau đó mới nhanh chóng ẩn vào trong chốn rừng núi.
Ở Dạ Minh mọi người có lẽ cũng biết Thần Dạ, nhưng nhận ra Thần Dạ thì vẫn chưa có được bao nhiêu người.
Mặc dù từ dãy núi Tang Hồn hắn đã từng trở về nơi này một lần, nhưng còn chưa từng gặp mặt
cùng đại bộ phận mọi người ở trong Dạ Minh.
- Thần Dạ Tử Huyên các ngươi rốt cục trở về
Từ kia xa xa một đám người đang nhanh chóng chạy đến. Đưa mắt nhìn khắp, tất cả đều là người quen thuộc, tất cả đều là người chí thân.
Diệp Thước và Liễu Như Thị, Thiết Dịch Thiên, vợ chồng Phong Ma, Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên, U Nhi.v..v.......
Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tất cả kiềm chế trong lòng tạm thời đều gạt sang một bên. Có một số việc rất nguy cấp, nhưng cũng không thể nói cho bọn họ nghe để tránh cho càng nhiều người lo lắng.
- Ha hả các ngươi trở về, tất cả cũng đã sớm đón nhận truyền thừa của Bạch Đế. Ở đó không gặp quá nhiều phiền toái chứ.
Thần Dạ cười một tiếng ánh mắt lại rồi đột nhiên hiện ra nét kinh ngạc:
- Tu vi của các ngươi trong thời gian ngắn thế này lại tăng lên nhanh chóng a.
Vào lúc ở bên ngoài tộc Liễu mấy người bọn họ ngoại trừ Trường Tôn Nhiên thì nhiều lắm cũng chỉ là ở cảnh giới Thánh Huyền Nhị Trọng. Từ đó đến bây giờ chẳng qua mới là thời gian mấy tháng mà thôi, vậy mà ai nấy đều như nhau, tất cả đều là đạt tới áng chừng Thánh Huyền Thất Trọng.
Lúc ở trong Đại Tuyết Sơn đã được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả kia trợ giúp tu luyện một lần, sau đó tu luyện một chút thời gian trong không gian thần bí mà Tử Huyên có được. Lúc này mới khiến cho Thần Dạ miễn miễn cưỡng cưỡng đạt tới Thánh Huyền Thất Trọng. Vậy mà Diệp Thước bọn họ lại đạt tới mức này.
- Đây là công lao của Bạch Đế lão nhân gia.
U Nhi nói tiếp với vẻ mặt buồn bã:
- Bạch Đế lão nhân gia ông ta nhìn xa trông rộng, cho nên trước khi ngã xuống liền một mực chuẩn bị. Đợi đến khi chúng ta gặp được lão nhân gia thì ông ta đã chuẩn bị đầy đủ vô số năm. Thành tựu hiện tại của chúng ta coi như là một chút cống hiến cuối cùng của lão nhân gia lưu lại cho thế gian này.
Ý tứ trong lời nói thì Thần Dạ và Tử Huyên cũng nghe mà có chút không biết rõ. Đương nhiên bọn họ không đi vào chỗ Bạch Đế truyền thừa nên cũng không hiểu rốt cuộc sự chuẩn bị là cái gì. Có điều nhìn U Nhi cùng thần sắc của mọi người thì cũng rõ ràng được vài phần. Sự chuẩn bị kia đối với Bạch Đế mà nói chỉ sợ sẽ mang lại hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này Thần Dạ cũng không hề hỏi tiếp, sau một lát im lặng hắn mới nói:
- Như vậy truyền thừa của Bạch Đế lão nhân gia bị ai đó chiếm được. Người ấy cũng là ở trong Dạ Minh chúng ta sao.
Trường Tôn Nhiên lắc đầu đáp:
- Chúng ta trước đây đều không nhận ra người kia, nhưng mà hiện tại cũng có thể xem như bằng hữu. Bởi vì Bạch Đế bệ hạ còn có một chuyện cuối cùng muốn hắn đi làm cho nên cũng không đi về Dạ Minh theo chúng ta. Nhưng hắn nói một ngày nào đó trong tương lai thì hắn nhất định chạy tới.
Cả không gian lập tức trở nên vặn vẹo, mà những dải lụa kia vào lúc đang xẹt qua không gian thì phảng phất là đã được một loại dẫn dắt nào đó nên chỉ trong nháy mắt lại đã hoàn toàn dung hợp lại làm một con Trường Long đáng sợ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Khi mà năng lượng dải lụa dung hợp vào nhau bắt đầu khởi động, uy thế đáng sợ kia giống như tia chớp quang điện vội vã bắn ra. Chỉ trong nháy mắt sau nó liền nặng nề công kích vào trên bóng dáng khôi ngô kia.
Trong khoảnh khắc va đập, thiên địa phảng phất vào lúc này liền im lặng trong một cái chớp mắt. Nhưng ngay sau đó lực lượng sóng xung kích điên cuồng thịnh nộ mà mênh mông này giống như những cơn sóng lớn cao vạn trượng từ trên bầu trời cuồn cuộn cuốn ra, phảng phất đã hình thành một cơn bão táp.
Do bão táp khủng bố kia đột phá mà cả vùng núi non phảng phất lúc nào đều cũng có thể rung rinh một phen. Còn bóng dáng khôi ngô kia cũng là cước đạp hư không, bị miễn cưỡng bức lui hơn mười bộ.
Trong mắt bóng dáng khôi ngô cao lớn hiện ra một sự rung động không tự chủ được. Dẫu như thế nào hắn cũng không tin với thực lực của mình mà lại không xông vào được vùng núi tông môn Dạ Minh.
Phải biết rằng chủ nhân mới ra tay xuất ra từng đạo năng lượng dải lụa kia thì tu vi kia thật sự so với chính mình lại kém hơn rất nhiều. Ở trong mắt hắn xem ra đều chỉ là con kiến hôi, không ngờ sau khi liên thủ lại có thể phát huy ra được uy lực cường thịnh như thế, điều này thật sự là khó có thể tin nổi
- Hổ Giao tiền bối tin tưởng lời của ta chứ.
Đang lúc bóng dáng khôi ngô cao lớn kia rung động thì từ chỗ sâu trong dãy núi lại có khí tức càng cường đại hơn lướt nhanh mà đến. Có hai bóng người nhẹ nhàng xuất hiện ở dưới phiến không gian này.
- Minh chủ, minh chủ trở về.
Từng tràng tiếng la lớn với sự tôn sùng phát ra từ trong nội tâm lập tức nhanh chóng vang vọng trong dãy núi kia. Tức thì có đông đảo bóng người lập tức bay ra rồi sau đó nhất tề nửa quỳ ôm quyền cung kính hô lớn:
- Cung nghênh minh chủ về nhà.
Nhìn bóng dáng một đám người đông đảo cung kính nửa quỳ kia, Thần Dạ cũng không nhịn được âm thầm tắc lưỡi. Ở trong lòng những người này Tử Huyên e rằng đều đã thành thần.
Thời gian mấy năm từ không đến có, mặc dù là có thêm rất nhiều người trợ giúp thế nhưng đủ loại kỳ tích do Tử Huyên đã nỗ lực và sáng tạo ra, mặc dù đã trôi qua nhiều năm mà vẫn còn rực rỡ ở trong ký ức mỗi người.
Nàng xứng đáng được hưởng thụ sự tôn sùng đến mức này.
- Đều đứng lên đi ".
Tử Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng rồi chỉ vào bóng người khôi ngô kia mà nói:
- Vị này là Băng Linh Hổ Giao tiền bối. Vừa rồi chẳng qua cũng là thử dò xét một phen xem năng lực phòng ngự của Dạ Minh chúng ta. Các ngươi khiến cho ta rất vừa lòng. Được rồi, tất cả mọi người mau tản đi thôi.
Cao thủ cảnh giới Thiên Huyền lại bị ngăn cản. Mặc dù bên phía những người mới ra tay xuất chiêu đó tuyệt đối không ngăn được Băng Linh Hổ Giao quá lâu, nhưng chỉ cần một lần mới vừa rồi kia thì cũng đã đủ tự kiêu. Nếu không thì làm sao khiến cho Băng Linh Hổ Giao rung động như thế.
Nghe được những lời Tử Huyên đã nói, một đám người không khỏi ngây ngẩn người ra. Một lát sau bọn hắn nhìn thấy cách Tử Huyên không xa có một bóng dáng thì ai nấy đều mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhân tiện thân thiện cười vang một tiếng rồi sau đó mới nhanh chóng ẩn vào trong chốn rừng núi.
Ở Dạ Minh mọi người có lẽ cũng biết Thần Dạ, nhưng nhận ra Thần Dạ thì vẫn chưa có được bao nhiêu người.
Mặc dù từ dãy núi Tang Hồn hắn đã từng trở về nơi này một lần, nhưng còn chưa từng gặp mặt
cùng đại bộ phận mọi người ở trong Dạ Minh.
- Thần Dạ Tử Huyên các ngươi rốt cục trở về
Từ kia xa xa một đám người đang nhanh chóng chạy đến. Đưa mắt nhìn khắp, tất cả đều là người quen thuộc, tất cả đều là người chí thân.
Diệp Thước và Liễu Như Thị, Thiết Dịch Thiên, vợ chồng Phong Ma, Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên, U Nhi.v..v.......
Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tất cả kiềm chế trong lòng tạm thời đều gạt sang một bên. Có một số việc rất nguy cấp, nhưng cũng không thể nói cho bọn họ nghe để tránh cho càng nhiều người lo lắng.
- Ha hả các ngươi trở về, tất cả cũng đã sớm đón nhận truyền thừa của Bạch Đế. Ở đó không gặp quá nhiều phiền toái chứ.
Thần Dạ cười một tiếng ánh mắt lại rồi đột nhiên hiện ra nét kinh ngạc:
- Tu vi của các ngươi trong thời gian ngắn thế này lại tăng lên nhanh chóng a.
Vào lúc ở bên ngoài tộc Liễu mấy người bọn họ ngoại trừ Trường Tôn Nhiên thì nhiều lắm cũng chỉ là ở cảnh giới Thánh Huyền Nhị Trọng. Từ đó đến bây giờ chẳng qua mới là thời gian mấy tháng mà thôi, vậy mà ai nấy đều như nhau, tất cả đều là đạt tới áng chừng Thánh Huyền Thất Trọng.
Lúc ở trong Đại Tuyết Sơn đã được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả kia trợ giúp tu luyện một lần, sau đó tu luyện một chút thời gian trong không gian thần bí mà Tử Huyên có được. Lúc này mới khiến cho Thần Dạ miễn miễn cưỡng cưỡng đạt tới Thánh Huyền Thất Trọng. Vậy mà Diệp Thước bọn họ lại đạt tới mức này.
- Đây là công lao của Bạch Đế lão nhân gia.
U Nhi nói tiếp với vẻ mặt buồn bã:
- Bạch Đế lão nhân gia ông ta nhìn xa trông rộng, cho nên trước khi ngã xuống liền một mực chuẩn bị. Đợi đến khi chúng ta gặp được lão nhân gia thì ông ta đã chuẩn bị đầy đủ vô số năm. Thành tựu hiện tại của chúng ta coi như là một chút cống hiến cuối cùng của lão nhân gia lưu lại cho thế gian này.
Ý tứ trong lời nói thì Thần Dạ và Tử Huyên cũng nghe mà có chút không biết rõ. Đương nhiên bọn họ không đi vào chỗ Bạch Đế truyền thừa nên cũng không hiểu rốt cuộc sự chuẩn bị là cái gì. Có điều nhìn U Nhi cùng thần sắc của mọi người thì cũng rõ ràng được vài phần. Sự chuẩn bị kia đối với Bạch Đế mà nói chỉ sợ sẽ mang lại hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này Thần Dạ cũng không hề hỏi tiếp, sau một lát im lặng hắn mới nói:
- Như vậy truyền thừa của Bạch Đế lão nhân gia bị ai đó chiếm được. Người ấy cũng là ở trong Dạ Minh chúng ta sao.
Trường Tôn Nhiên lắc đầu đáp:
- Chúng ta trước đây đều không nhận ra người kia, nhưng mà hiện tại cũng có thể xem như bằng hữu. Bởi vì Bạch Đế bệ hạ còn có một chuyện cuối cùng muốn hắn đi làm cho nên cũng không đi về Dạ Minh theo chúng ta. Nhưng hắn nói một ngày nào đó trong tương lai thì hắn nhất định chạy tới.
Bình luận facebook