Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1366
- Liễu Triêu Dương, đi bồi cùng đồng bạn của ngươi đi!
Thần Dạ vẫy tay một cái, tia chớp của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ở phía trên Liễu Triêu Dương lại bắt đầu xoay tròn tít mù, hiện giờ Liễu Triêu Dương bị trọng thương, hơn nữa còn bị Bạch Sắc Hỏa Diễm chế ngự, lúc này hắn cũng khó lòng trốn thoát khỏi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.
Mấy giây ngắn ngủi cuối cùng, cho dù Liễu Triêu Dương có chút không muốn, hay trong lòng có bao nhiêu hận, đều không thể kháng cự được, bị Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cuốn vào không trung.
- Lăng Nhi, U Nhi, Diệp Thước, Liễu Nghiên, còn có sức để đánh tiếp thêm một trận nữa được không?
Thần Dạ cười hỏi.
- Ngươi thì sao?
Diệp Thước cười hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Thần Dạ cười ha ha:
- Vậy chúng ta liền dùng hết sức lực, để trong cuộc đại chiến này, chúng ta mới có thể kết thúc nó!
Âm thanh cười to chẳng những vang vọng kéo dài không thôi tại phiến không gian này. Kể cả mấy trận đại chiến còn lại cùng với những nơi trong chiến trường đang hỗn chiến đều là vang dội tiếng cười có vài phần hàm chứa ý tứ tùy tiện
Đến khi nhìn thấy ở trong phiến chiến trường kia đã có thêm hai đại cao thủ Thiên Huyền ngay cả khí tức cũng không còn trong thiên địa, thì cao thủ tộc Liễu cùng với đám người Tà Thiên kia, trong ánh mắt đều hiện ra vẻ khó có thể hình dung.
Bọn họ lại thật đúng là làm được!
Mặc dù là ai nấy đều bị thương không nhẹ, Thần Dạ và Liễu Nghiên càng là bị thương phi thường nặng. Tuy nhiên, Tinh Khí Thần toàn thân của mỗi người bọn họ đều vẫn còn đang trên đỉnh cao!
Nói cách khác, mặc dù là bọn họ đến cuối cùng đều suy yếu chỉ có thể vươn vai duỗi tay, nhúc nhích chân, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà dừng quyết tâm giết địch.
Trong lúc quyết tâm gắng sức như vậy, mỗi cái duỗi tay, mỗi cái nhấc chân, chỉ sợ đều sẽ như thời khắc đỉnh cao vậy, vung tay là xuất ra công kích đáng sợ.
Chiến ý như thế, tinh thần như thế... Trong nháy mắt này, đám người Tà Thiên, Liễu Lăng Vân đột nhiên cảm giác được rằng nếu như mấy người trẻ tuổi này mà không thể làm ra hình ảnh đến bây giờ mới xuất hiện này, thì như thế mới làm cho người cảm giác kinh ngạc dị thường!
Trong thế gian mỗi người, thậm chí mỗi một sinh linh, sau khi có được linh trí và thần trí, thì trong lòng mỗi người đều sẽ có một thứ thuộc về cố chấp và tâm nguyện của mình!
Vì để cho tâm nguyện biến thành thực tế, khiến cho sự cố chấp không trở thành tiếc nuối, mỗi người và sinh linh đều sẽ làm theo nỗ lực thực hiện tâm huyết từ lúc sanh ra. Đây là chỗ đáng sợ!
Tuy nhiên, vì đáng sợ, cũng là có giới hạn!
Mặc dù cũng có cố chấp và tâm nguyện thì cũng có thể tiếp tục kiên trì. Nhưng rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu, liền trở thành sự khác biệt lớn lao giữa ông chủ và tôi tớ.
Không nghi ngờ, trong mắt Tà Thiên và Liễu Lăng Vân bọn họ, bẩy người trẻ tuổi Thần Dạ, sự kiên trì mà bọn họ có được hơn xa mức những người khác có khả năng so sánh.
Chỉ có lòng kiên trì như thế mới khiến cho mấy người trẻ tuổi bọn họ, đạt tới vô số thành tựu và niềm tự hào mà những người cũng đang ở cùng lứa tuổi đều không có khả năng có được.
Đương nhiên, một người có thành công hay không, đơn thuần sự kiên trì còn chưa đủ, phải cần số mệnh, cơ may.v..v... Tất cả hỗ trợ thêm vào. Tuy nhiên, nếu như không có tất cả số mệnh và cơ may, chỉ dựa vào kiên trì không ngừng cũng luôn sẽ có báo đáp. Còn nếu như đã không có kiên trì, mà tất cả lợi ích khác cứ dồn hết cả cho một người, thì cũng chỉ sẽ làm cho người này đến cuối cùng trở thành đối tượng để cho người khác thở dài.
Hiện nay dẫu bị trọng thương, nhưng Tinh Khí Thần của đám người Thần Dạ vẫn mười phần đầy đủ, chiến ý ngập trời cùng khí thế quả quyết kia, không có ngoại đều lệ không biểu thị ra trong nội tâm bọn họ.
Đặt ở trên chiến trường, vậy liền chỉ có một kết quả, hoặc ngươi tử, hoặc ta vong. Ngoại trừ cái này ra liền không có một con đường khác.
Đối mặt kẻ địch như vậy, mặc dù tu vi yếu đi rất nhiều, nhưng cũng là làm cho trong lòng người ta phải sinh ra những tia kiêng kỵ.
- Tà Thiên, Liễu Lăng Vân, phân tâm vào lúc đại chiến à điều không nên!
Ngao Thiên cười to, một chưởng đủ để xé trời gào thét đánh ra bao bọc ba người Tà Thiên vào bên trong. Công kích như bão táp này điên cuồng nện vào ba người Tà Thiên.
Mặc dù là không có ba vị cao thủ Tà Đế Điện Tà Thiên xuất hiện, thì đối với hành động hôm nay bao vây tiêu diệt tộc Liễu, trong lòng Ngao Thiên vẫn tịnh không dám xem nhẹ. Đám người Thần Dạ liên thủ đối phó vài vị cao thủ Thiên Huyền, bản thân điều này còn có chút mạo hiểm.
Cũng may Ngao Thiên vẫn còn phi thường có tự tin đối với thực lực của mình, rằng lão đúng là có khả năng làm được chuyện kịp thời đi giúp trợ Thần Dạ bọn họ.
Nhưng khi ba đại cao thủ Tà Đế Điện Tà Thiên xuất hiện ở nơi này, trong lòng Ngao Thiên liền không còn có tự tin như vậy. Ba người Tà Thiên, Liễu Lăng Vân đều là cao thủ Thiên Huyền Lục Trọng, khi liên thủ thì gây ra áp lực cũng khá lớn cho Ngao Thiên. Nếu kiềm chế tự bảo vệ mình thì lão dư sức, nhưng muốn đi giúp trợ Thần Dạ bọn họ lại sẽ rất khó lòng làm được.
Lão cũng giống hệt như Liễu Triêu Dương bọn họ, đồng dạng là thật không ngờ rằng động tĩnh mà đám người Thần Dạ tạo thành lại là chấn động như thế.
Bởi vì Ngao Thiên nghĩ, Thần Dạ hành động như vậy là để bọn họ kiềm chế vài đại cao thủ Thiên Huyền, chờ cho đám người mình sau khi nhanh chóng giải quyết đối thủ rồi lại chạy tới lần lượt khiến cho toàn bộ cao thủ tộc Liễu chôn thây ở chỗ này.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hiển nhiên không phải là như thế!
Như vậy, trong lòng Ngao Thiên hoàn toàn thả lỏng. Cho dù vẫn còn hai đại cao thủ Thiên Huyền còn lại, nhưng đã vô phương ngăn cản đám người Thần Dạ. Mặc dù bọn họ ai nấy đều là bị thương không nhẹ.
Sau đó Ngao Thiên bắn ra thương mang sắc bén, nó lóe ra Lôi Đình Chi Lực bá đạo. Được Ngao Thiên che chắn, nó bắn nhanh như chớp giật về phía Liễu Lăng Vân. Còn ở chung quanh Tử Huyên càng có thêm đám lớn lực lượng Lôi Đình vờn quanh, phảng phất như một khắc này thì nàng chính là Lôi Thần!
Đương đầu với công kích như thế, tâm trạng của Liễu Lăng Vân dường như có chỗ kinh hoảng...
Mấy người vững vàng đạp trên hư không, chỉ sau mấy bước liền đã xuất hiện ở chỗ Phong Ma bọn họ. Mặc dù không còn giữ cung cách từ trên cao nhìn xuống, nhưng khi nhìn vào trong mắt đám người Thần Dạ đang lao tới thì hai đại cao thủ Thiên Huyền tộc Liễu còn lại bất tri bất giác thấy ở trong lòng sinh ra cảm giác ức chế như bị núi cao đè.
Hiện tại chỉ còn lại có hai kẻ địch, bảy người Thần Dạ, hơn nữa còn có Long Hoàng và Hóa U Côn Bằng cũng không cần phải liều mạng như trước đây vậy đi kiềm chế mấy vị trong đó, sau đó đi giết một người còn lại kia.
Thần Dạ vẫy tay một cái, tia chớp của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ở phía trên Liễu Triêu Dương lại bắt đầu xoay tròn tít mù, hiện giờ Liễu Triêu Dương bị trọng thương, hơn nữa còn bị Bạch Sắc Hỏa Diễm chế ngự, lúc này hắn cũng khó lòng trốn thoát khỏi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.
Mấy giây ngắn ngủi cuối cùng, cho dù Liễu Triêu Dương có chút không muốn, hay trong lòng có bao nhiêu hận, đều không thể kháng cự được, bị Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cuốn vào không trung.
- Lăng Nhi, U Nhi, Diệp Thước, Liễu Nghiên, còn có sức để đánh tiếp thêm một trận nữa được không?
Thần Dạ cười hỏi.
- Ngươi thì sao?
Diệp Thước cười hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Thần Dạ cười ha ha:
- Vậy chúng ta liền dùng hết sức lực, để trong cuộc đại chiến này, chúng ta mới có thể kết thúc nó!
Âm thanh cười to chẳng những vang vọng kéo dài không thôi tại phiến không gian này. Kể cả mấy trận đại chiến còn lại cùng với những nơi trong chiến trường đang hỗn chiến đều là vang dội tiếng cười có vài phần hàm chứa ý tứ tùy tiện
Đến khi nhìn thấy ở trong phiến chiến trường kia đã có thêm hai đại cao thủ Thiên Huyền ngay cả khí tức cũng không còn trong thiên địa, thì cao thủ tộc Liễu cùng với đám người Tà Thiên kia, trong ánh mắt đều hiện ra vẻ khó có thể hình dung.
Bọn họ lại thật đúng là làm được!
Mặc dù là ai nấy đều bị thương không nhẹ, Thần Dạ và Liễu Nghiên càng là bị thương phi thường nặng. Tuy nhiên, Tinh Khí Thần toàn thân của mỗi người bọn họ đều vẫn còn đang trên đỉnh cao!
Nói cách khác, mặc dù là bọn họ đến cuối cùng đều suy yếu chỉ có thể vươn vai duỗi tay, nhúc nhích chân, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà dừng quyết tâm giết địch.
Trong lúc quyết tâm gắng sức như vậy, mỗi cái duỗi tay, mỗi cái nhấc chân, chỉ sợ đều sẽ như thời khắc đỉnh cao vậy, vung tay là xuất ra công kích đáng sợ.
Chiến ý như thế, tinh thần như thế... Trong nháy mắt này, đám người Tà Thiên, Liễu Lăng Vân đột nhiên cảm giác được rằng nếu như mấy người trẻ tuổi này mà không thể làm ra hình ảnh đến bây giờ mới xuất hiện này, thì như thế mới làm cho người cảm giác kinh ngạc dị thường!
Trong thế gian mỗi người, thậm chí mỗi một sinh linh, sau khi có được linh trí và thần trí, thì trong lòng mỗi người đều sẽ có một thứ thuộc về cố chấp và tâm nguyện của mình!
Vì để cho tâm nguyện biến thành thực tế, khiến cho sự cố chấp không trở thành tiếc nuối, mỗi người và sinh linh đều sẽ làm theo nỗ lực thực hiện tâm huyết từ lúc sanh ra. Đây là chỗ đáng sợ!
Tuy nhiên, vì đáng sợ, cũng là có giới hạn!
Mặc dù cũng có cố chấp và tâm nguyện thì cũng có thể tiếp tục kiên trì. Nhưng rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu, liền trở thành sự khác biệt lớn lao giữa ông chủ và tôi tớ.
Không nghi ngờ, trong mắt Tà Thiên và Liễu Lăng Vân bọn họ, bẩy người trẻ tuổi Thần Dạ, sự kiên trì mà bọn họ có được hơn xa mức những người khác có khả năng so sánh.
Chỉ có lòng kiên trì như thế mới khiến cho mấy người trẻ tuổi bọn họ, đạt tới vô số thành tựu và niềm tự hào mà những người cũng đang ở cùng lứa tuổi đều không có khả năng có được.
Đương nhiên, một người có thành công hay không, đơn thuần sự kiên trì còn chưa đủ, phải cần số mệnh, cơ may.v..v... Tất cả hỗ trợ thêm vào. Tuy nhiên, nếu như không có tất cả số mệnh và cơ may, chỉ dựa vào kiên trì không ngừng cũng luôn sẽ có báo đáp. Còn nếu như đã không có kiên trì, mà tất cả lợi ích khác cứ dồn hết cả cho một người, thì cũng chỉ sẽ làm cho người này đến cuối cùng trở thành đối tượng để cho người khác thở dài.
Hiện nay dẫu bị trọng thương, nhưng Tinh Khí Thần của đám người Thần Dạ vẫn mười phần đầy đủ, chiến ý ngập trời cùng khí thế quả quyết kia, không có ngoại đều lệ không biểu thị ra trong nội tâm bọn họ.
Đặt ở trên chiến trường, vậy liền chỉ có một kết quả, hoặc ngươi tử, hoặc ta vong. Ngoại trừ cái này ra liền không có một con đường khác.
Đối mặt kẻ địch như vậy, mặc dù tu vi yếu đi rất nhiều, nhưng cũng là làm cho trong lòng người ta phải sinh ra những tia kiêng kỵ.
- Tà Thiên, Liễu Lăng Vân, phân tâm vào lúc đại chiến à điều không nên!
Ngao Thiên cười to, một chưởng đủ để xé trời gào thét đánh ra bao bọc ba người Tà Thiên vào bên trong. Công kích như bão táp này điên cuồng nện vào ba người Tà Thiên.
Mặc dù là không có ba vị cao thủ Tà Đế Điện Tà Thiên xuất hiện, thì đối với hành động hôm nay bao vây tiêu diệt tộc Liễu, trong lòng Ngao Thiên vẫn tịnh không dám xem nhẹ. Đám người Thần Dạ liên thủ đối phó vài vị cao thủ Thiên Huyền, bản thân điều này còn có chút mạo hiểm.
Cũng may Ngao Thiên vẫn còn phi thường có tự tin đối với thực lực của mình, rằng lão đúng là có khả năng làm được chuyện kịp thời đi giúp trợ Thần Dạ bọn họ.
Nhưng khi ba đại cao thủ Tà Đế Điện Tà Thiên xuất hiện ở nơi này, trong lòng Ngao Thiên liền không còn có tự tin như vậy. Ba người Tà Thiên, Liễu Lăng Vân đều là cao thủ Thiên Huyền Lục Trọng, khi liên thủ thì gây ra áp lực cũng khá lớn cho Ngao Thiên. Nếu kiềm chế tự bảo vệ mình thì lão dư sức, nhưng muốn đi giúp trợ Thần Dạ bọn họ lại sẽ rất khó lòng làm được.
Lão cũng giống hệt như Liễu Triêu Dương bọn họ, đồng dạng là thật không ngờ rằng động tĩnh mà đám người Thần Dạ tạo thành lại là chấn động như thế.
Bởi vì Ngao Thiên nghĩ, Thần Dạ hành động như vậy là để bọn họ kiềm chế vài đại cao thủ Thiên Huyền, chờ cho đám người mình sau khi nhanh chóng giải quyết đối thủ rồi lại chạy tới lần lượt khiến cho toàn bộ cao thủ tộc Liễu chôn thây ở chỗ này.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hiển nhiên không phải là như thế!
Như vậy, trong lòng Ngao Thiên hoàn toàn thả lỏng. Cho dù vẫn còn hai đại cao thủ Thiên Huyền còn lại, nhưng đã vô phương ngăn cản đám người Thần Dạ. Mặc dù bọn họ ai nấy đều là bị thương không nhẹ.
Sau đó Ngao Thiên bắn ra thương mang sắc bén, nó lóe ra Lôi Đình Chi Lực bá đạo. Được Ngao Thiên che chắn, nó bắn nhanh như chớp giật về phía Liễu Lăng Vân. Còn ở chung quanh Tử Huyên càng có thêm đám lớn lực lượng Lôi Đình vờn quanh, phảng phất như một khắc này thì nàng chính là Lôi Thần!
Đương đầu với công kích như thế, tâm trạng của Liễu Lăng Vân dường như có chỗ kinh hoảng...
Mấy người vững vàng đạp trên hư không, chỉ sau mấy bước liền đã xuất hiện ở chỗ Phong Ma bọn họ. Mặc dù không còn giữ cung cách từ trên cao nhìn xuống, nhưng khi nhìn vào trong mắt đám người Thần Dạ đang lao tới thì hai đại cao thủ Thiên Huyền tộc Liễu còn lại bất tri bất giác thấy ở trong lòng sinh ra cảm giác ức chế như bị núi cao đè.
Hiện tại chỉ còn lại có hai kẻ địch, bảy người Thần Dạ, hơn nữa còn có Long Hoàng và Hóa U Côn Bằng cũng không cần phải liều mạng như trước đây vậy đi kiềm chế mấy vị trong đó, sau đó đi giết một người còn lại kia.
Bình luận facebook