Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
- Thần, đại biểu cho ban ngày, dạ, chính là ý nghĩa đêm tối! Mỗi một ngày, chỉ có ban ngày và đêm tối. Cha mẹ ngươi đặt tên này cho ngươi, chính là để một ngày kia ngươi sẽ ung dung tự tại trong thiên hạ sao?
Nghe vậy, Thần Dạ bất giác cười cười. Chính hắn cũng không biết, tên của mình từ lúc nào, còn có hàm nghĩa như vậy.... Ung dung tự tại trong thiên hạ, hắn chưa từng nghĩ tới. Điều hắn muốn, chỉ là cả nhà đoàn viên, người nhà bình an mà thôi!
- Phong cô nương, chữa thương đi!
Thấy sắc mặt Thần Dạ đột nhiên thay đổi, Phong Tam Nương cũng không nói thêm gì. Nàng xoay người, đi vào trong một gian phòng của căn nhà nhỏ.
Lúc này, Thần Dạ mới thở ra một hơi thật dài, hai mắt nhìn phương xa, lập tức liền yên lặng suy nghĩ!
- Đao Linh, tựa hồ là ta đánh giá cao chính mình!
Sau một hồi, Thần Dạ mới hạ giọng nói nhỏ.
Rời khỏi thế giới lòng đất, hai người Thu Thành Thu Lôi không địch lại nổi một chiêu của hắn. Hơn nữa nhờ có năng lượng nóng bỏng kia cùng với Hồn Biến, Thần Dạ tự nhận, rằng có Thiên Đao trong tay, thì hắn đủ sức để đánh một trận với cao thủ cảnh giới Trung Huyền. Với những cao thủ vừa mới tiến vào cảnh giới Trung Huyền, hắn đều có tự tin toàn thân lui về được!
Nhưng hôm nay, Thu Chấn cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng cũng đã cho hắn một bài học lớn!
Có Thiên Đao phối hợp, thi triển Phá Diệt Đao pháp, có được Giao Long Thể, trong điều kiện như thế lại còn liên thủ cùng Phong Tam Nương, nhưng lại cũng chỉ có thể chật vật rời đi....
- Chủ nhân!
Đao Linh nói:
- Có Linh Bảo tương trợ Thu Chấn, nên thực lực của lão ta tuyệt không chỉ là Trung Huyền Tứ Trọng. Mà chủ nhân hẳn là càng rõ ràng hơn, tu vi cũng không thể nói hết về thực lực của một người. Ngươi có được cơ may giống như thế này, nào ai biết những người khác liền không có cơ may tốt?
- Hôm nay ngươi, cũng không bị thất bại. Nhưng mà bài học lần này đây, đối với ngươi mà nói thì chỉ có lợi!
Thần Dạ nặng nề đáp:
- Đúng vậy, trải qua việc này, ta nghĩ, sau này ta không bao giờ... xem thường bất cứ người nào nữa. Cho dù là người này tay trói gà không chặt!
- Ai nha! Thần Dạ, ngươi có thể... mau mau tới đây giúp ta một việc hay không?
Âm thanh có hơi đau đớn của Phong Tam Nương đột nhiên vọng ra ở phía sau.
- Có tiện không?
Thần Dạ hỏi một câu.
- Ai, ngươi chờ một chút!
Phong Tam Nương bối rối đáp lại một tiếng, một lát sau mới lại nói:
- Ngươi vào đi!
Thần Dạ lúc này mới đẩy cửa ra đi vào. Nhưng một màn trước mắt kia đủ để cho hắn lại có hơi ngẩn người.
Phong Tam Nương hẳn là vừa mới tắm rửa qua một lần, quần áo cởi ra hết. Mặc dù bởi vì Thần Dạ sắp đi vào, nàng lấy trang phục che người. Nhưng cũng không biết bởi vì là bối rối hay còn có nguyên nhân gì đó mà thứ nàng dùng để che đậy trên người mình chỉ là một manh áo lót, vô phương hoàn toàn che kín thân hình của nàng.
Cánh tay ngọc thò ra bên ngoài, đôi vai để trần lõa lồ, mặc dù là quay lưng về phía Thần Dạ, nhưng hắn cũng có thể đủ cảm nhận được đôi gò bồng đảo trước ngực Phong Tam Nương, giờ phút này tựa hồ nó muốn căng phồng sắp sửa bứt tung quần áo thoát ra ngoài.
Chỗ mặc quần, cũng là một loại hơi mỏng.
Trước mắt, vừa mới tắm rửa xong nên ba nghìn sợi tóc rủ xuống vẫn còn ướt sũng. Do hơi nước có hơi tẩm ướt y phục, cả áo sam cùng quần ẩm ướt khiến cho da thịt bên trong lại lộ ra như ẩn như hiện.
- Thần Dạ, có thể giúp ta xoa thuốc một phen sao?
- A, a!
Thần Dạ bừng tỉnh, vội vàng dựa theo sự chỉ dẫn của Phong Tam Nương, lấy thuốc bột từ bên trong một ngăn tủ, liền đi tới trước người nàng. Hắn chỉ thấy, bên dưới cái cổ trắng ngọc của nàng có một vết chưởng ấn rõ ràng!
Thần Dạ dè dặt vẩy thuốc bột vào trên vết chưởng ấn kia. Mặc dù bàn tay không hề trực tiếp động chạm vào làn da thịt trắng nõn kia, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại, ngoài ra....
Trang phục che đậy hai vú bị hơi nước làm ướt, giờ phút này, Thần Dạ càng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng hai vú, thậm chí cả núm đỏ hồng hồng kia trên đó....
Hô hấp của Thần Dạ không khỏi bắt đầu dồn dập.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Thần Dạ lúc này, Phong Tam Nương nhu mì cười khẽ:
- Thần Dạ, tỷ tỷ bỏ hết ra để ngươi nhìn được rõ ràng một chút, có được hay không? Nếu không đủ thì, vì báo đáp ân tình ngươi hôm nay ra tay cứu trợ, tỷ tỷ để ngươi âu yếm, được chứ?
Vừa nói, nàng kéo tay Thần Dạ nhẹ nhàng đi đến chỗ làm cho vô số người đều trông chờ mòn mỏi kia mà dúi xuống.
- Nữ nhân này, rất mạnh mẽ, rất làm cho người ta chịu không nổi.
Thần Dạ giật mình đánh thót một cái, rút tay của chính mình về. Hắn lập tức chạy trốn đi ra ngoài. Nếu mà lại dừng lại ở chỗ này thêm một khắc, Thần Dạ thực sự sợ chính mình sẽ làm chuyện sai lầm.
Nhìn Thần Dạ chật vật né tránh, tiếng cười giòn tan kia của Phong Tam Nương lập tức quanh quẩn ở trong gian phòng đó.
Ngoài cửa, nghe tràng tiếng cười hơi có vẻ hài hước này, Thần Dạ hận đến nghiến răng
- Hay cho một yêu tinh, rốt cuộc sẽ có một ngày, Bổn thiếu gia sẽ thu phục ngươi.
- Thu phục ta sao?
Bên trong phòng, Phong Tam Nương khẽ xoa lên làn da thịt như ngọc kia của mình, rồi dùng âm thanh nhỏ đến không thể còn nhỏ hơn được nữa mà nói:
- Ta chờ, để xem ngươi có thể làm được hay không!"
Đêm đã về khuya, gió mát hiu hiu, ánh trăng mê người!
Ở trên ngọn cây, nhìn vầng trăng sáng xa xăm và phong cảnh chung quanh, quả nhiên cũng có một loại hương vị khác!
Ngoài ra, bên người có làn gió thơm không ngừng thổi, có Đại mỹ nhân đang ngồi với một điệu bộ đáng yêu. Huống chi Đại mỹ nhân này, hiện nay đang cực kỳ uể oải, mất đi dã tính, giảm bớt mị hoặc, bởi vì nguyên nhân vết thương chưa phục hồi như cũ mà mỹ nhân xem ra có vẻ hơi nhu nhược, có vẻ hơi bất lực!
Mà nữ nhân nhu nhược bất lực, luôn có thể làm cho lòng người sinh ra yêu thương vô hạn! Thần Dạ ngay cả còn chưa đích thực trưởng thành, nhưng cũng là nam nhân bình thường.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nữ nhân này, quả thực chính là yêu tinh. Đừng nói đụng chạm, cho dù liếc mắt nhìn nhiều hơn cũng làm cho người ta chịu không nổi. Càng không hề cần phải như nói đến lúc nàng nổi giận đùng đùng!
- Khanh khách, tiểu oan gia, làm thế nào đến buổi tối, lá gan của ngươi ngược lại càng nhỏ vậy?
Thấy ánh mắt tránh né của Thần Dạ, Phong Tam Nương hỏi đầy vẻ khiêu khích.
Thần Dạ lạnh nhạt cười một tiếng rồi đáp:
- Phong cô nương, ở chỗ bãi tha ma kia, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
- Mà làm sao ngươi lại biết khối Quỷ Mộ kia?
Âm thanh của Phong Tam Nương bất giác trở nên cực kì lạnh lùng. Trong thần sắc của nàng âm thầm có vài phần đề phòng.
- Quỷ Mộ?
Thần Dạ thì thào một tiếng, rồi chợt nói:
- Ngươi đại náo trấn Thanh Dương, giết Thu Tấn, khiến Thu Chấn lục tìm trong toàn trấn. Một mình ta là người từ nơi khác đến, không có chỗ để đi nên ra bên ngoài trấn Thanh Dương, muốn tùy tiện tìm một chỗ qua đêm. Vừa lúc, đi tới bãi tha ma.
Nghe vậy, Thần Dạ bất giác cười cười. Chính hắn cũng không biết, tên của mình từ lúc nào, còn có hàm nghĩa như vậy.... Ung dung tự tại trong thiên hạ, hắn chưa từng nghĩ tới. Điều hắn muốn, chỉ là cả nhà đoàn viên, người nhà bình an mà thôi!
- Phong cô nương, chữa thương đi!
Thấy sắc mặt Thần Dạ đột nhiên thay đổi, Phong Tam Nương cũng không nói thêm gì. Nàng xoay người, đi vào trong một gian phòng của căn nhà nhỏ.
Lúc này, Thần Dạ mới thở ra một hơi thật dài, hai mắt nhìn phương xa, lập tức liền yên lặng suy nghĩ!
- Đao Linh, tựa hồ là ta đánh giá cao chính mình!
Sau một hồi, Thần Dạ mới hạ giọng nói nhỏ.
Rời khỏi thế giới lòng đất, hai người Thu Thành Thu Lôi không địch lại nổi một chiêu của hắn. Hơn nữa nhờ có năng lượng nóng bỏng kia cùng với Hồn Biến, Thần Dạ tự nhận, rằng có Thiên Đao trong tay, thì hắn đủ sức để đánh một trận với cao thủ cảnh giới Trung Huyền. Với những cao thủ vừa mới tiến vào cảnh giới Trung Huyền, hắn đều có tự tin toàn thân lui về được!
Nhưng hôm nay, Thu Chấn cảnh giới Trung Huyền Tứ Trọng cũng đã cho hắn một bài học lớn!
Có Thiên Đao phối hợp, thi triển Phá Diệt Đao pháp, có được Giao Long Thể, trong điều kiện như thế lại còn liên thủ cùng Phong Tam Nương, nhưng lại cũng chỉ có thể chật vật rời đi....
- Chủ nhân!
Đao Linh nói:
- Có Linh Bảo tương trợ Thu Chấn, nên thực lực của lão ta tuyệt không chỉ là Trung Huyền Tứ Trọng. Mà chủ nhân hẳn là càng rõ ràng hơn, tu vi cũng không thể nói hết về thực lực của một người. Ngươi có được cơ may giống như thế này, nào ai biết những người khác liền không có cơ may tốt?
- Hôm nay ngươi, cũng không bị thất bại. Nhưng mà bài học lần này đây, đối với ngươi mà nói thì chỉ có lợi!
Thần Dạ nặng nề đáp:
- Đúng vậy, trải qua việc này, ta nghĩ, sau này ta không bao giờ... xem thường bất cứ người nào nữa. Cho dù là người này tay trói gà không chặt!
- Ai nha! Thần Dạ, ngươi có thể... mau mau tới đây giúp ta một việc hay không?
Âm thanh có hơi đau đớn của Phong Tam Nương đột nhiên vọng ra ở phía sau.
- Có tiện không?
Thần Dạ hỏi một câu.
- Ai, ngươi chờ một chút!
Phong Tam Nương bối rối đáp lại một tiếng, một lát sau mới lại nói:
- Ngươi vào đi!
Thần Dạ lúc này mới đẩy cửa ra đi vào. Nhưng một màn trước mắt kia đủ để cho hắn lại có hơi ngẩn người.
Phong Tam Nương hẳn là vừa mới tắm rửa qua một lần, quần áo cởi ra hết. Mặc dù bởi vì Thần Dạ sắp đi vào, nàng lấy trang phục che người. Nhưng cũng không biết bởi vì là bối rối hay còn có nguyên nhân gì đó mà thứ nàng dùng để che đậy trên người mình chỉ là một manh áo lót, vô phương hoàn toàn che kín thân hình của nàng.
Cánh tay ngọc thò ra bên ngoài, đôi vai để trần lõa lồ, mặc dù là quay lưng về phía Thần Dạ, nhưng hắn cũng có thể đủ cảm nhận được đôi gò bồng đảo trước ngực Phong Tam Nương, giờ phút này tựa hồ nó muốn căng phồng sắp sửa bứt tung quần áo thoát ra ngoài.
Chỗ mặc quần, cũng là một loại hơi mỏng.
Trước mắt, vừa mới tắm rửa xong nên ba nghìn sợi tóc rủ xuống vẫn còn ướt sũng. Do hơi nước có hơi tẩm ướt y phục, cả áo sam cùng quần ẩm ướt khiến cho da thịt bên trong lại lộ ra như ẩn như hiện.
- Thần Dạ, có thể giúp ta xoa thuốc một phen sao?
- A, a!
Thần Dạ bừng tỉnh, vội vàng dựa theo sự chỉ dẫn của Phong Tam Nương, lấy thuốc bột từ bên trong một ngăn tủ, liền đi tới trước người nàng. Hắn chỉ thấy, bên dưới cái cổ trắng ngọc của nàng có một vết chưởng ấn rõ ràng!
Thần Dạ dè dặt vẩy thuốc bột vào trên vết chưởng ấn kia. Mặc dù bàn tay không hề trực tiếp động chạm vào làn da thịt trắng nõn kia, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại, ngoài ra....
Trang phục che đậy hai vú bị hơi nước làm ướt, giờ phút này, Thần Dạ càng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng hai vú, thậm chí cả núm đỏ hồng hồng kia trên đó....
Hô hấp của Thần Dạ không khỏi bắt đầu dồn dập.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Thần Dạ lúc này, Phong Tam Nương nhu mì cười khẽ:
- Thần Dạ, tỷ tỷ bỏ hết ra để ngươi nhìn được rõ ràng một chút, có được hay không? Nếu không đủ thì, vì báo đáp ân tình ngươi hôm nay ra tay cứu trợ, tỷ tỷ để ngươi âu yếm, được chứ?
Vừa nói, nàng kéo tay Thần Dạ nhẹ nhàng đi đến chỗ làm cho vô số người đều trông chờ mòn mỏi kia mà dúi xuống.
- Nữ nhân này, rất mạnh mẽ, rất làm cho người ta chịu không nổi.
Thần Dạ giật mình đánh thót một cái, rút tay của chính mình về. Hắn lập tức chạy trốn đi ra ngoài. Nếu mà lại dừng lại ở chỗ này thêm một khắc, Thần Dạ thực sự sợ chính mình sẽ làm chuyện sai lầm.
Nhìn Thần Dạ chật vật né tránh, tiếng cười giòn tan kia của Phong Tam Nương lập tức quanh quẩn ở trong gian phòng đó.
Ngoài cửa, nghe tràng tiếng cười hơi có vẻ hài hước này, Thần Dạ hận đến nghiến răng
- Hay cho một yêu tinh, rốt cuộc sẽ có một ngày, Bổn thiếu gia sẽ thu phục ngươi.
- Thu phục ta sao?
Bên trong phòng, Phong Tam Nương khẽ xoa lên làn da thịt như ngọc kia của mình, rồi dùng âm thanh nhỏ đến không thể còn nhỏ hơn được nữa mà nói:
- Ta chờ, để xem ngươi có thể làm được hay không!"
Đêm đã về khuya, gió mát hiu hiu, ánh trăng mê người!
Ở trên ngọn cây, nhìn vầng trăng sáng xa xăm và phong cảnh chung quanh, quả nhiên cũng có một loại hương vị khác!
Ngoài ra, bên người có làn gió thơm không ngừng thổi, có Đại mỹ nhân đang ngồi với một điệu bộ đáng yêu. Huống chi Đại mỹ nhân này, hiện nay đang cực kỳ uể oải, mất đi dã tính, giảm bớt mị hoặc, bởi vì nguyên nhân vết thương chưa phục hồi như cũ mà mỹ nhân xem ra có vẻ hơi nhu nhược, có vẻ hơi bất lực!
Mà nữ nhân nhu nhược bất lực, luôn có thể làm cho lòng người sinh ra yêu thương vô hạn! Thần Dạ ngay cả còn chưa đích thực trưởng thành, nhưng cũng là nam nhân bình thường.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nữ nhân này, quả thực chính là yêu tinh. Đừng nói đụng chạm, cho dù liếc mắt nhìn nhiều hơn cũng làm cho người ta chịu không nổi. Càng không hề cần phải như nói đến lúc nàng nổi giận đùng đùng!
- Khanh khách, tiểu oan gia, làm thế nào đến buổi tối, lá gan của ngươi ngược lại càng nhỏ vậy?
Thấy ánh mắt tránh né của Thần Dạ, Phong Tam Nương hỏi đầy vẻ khiêu khích.
Thần Dạ lạnh nhạt cười một tiếng rồi đáp:
- Phong cô nương, ở chỗ bãi tha ma kia, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
- Mà làm sao ngươi lại biết khối Quỷ Mộ kia?
Âm thanh của Phong Tam Nương bất giác trở nên cực kì lạnh lùng. Trong thần sắc của nàng âm thầm có vài phần đề phòng.
- Quỷ Mộ?
Thần Dạ thì thào một tiếng, rồi chợt nói:
- Ngươi đại náo trấn Thanh Dương, giết Thu Tấn, khiến Thu Chấn lục tìm trong toàn trấn. Một mình ta là người từ nơi khác đến, không có chỗ để đi nên ra bên ngoài trấn Thanh Dương, muốn tùy tiện tìm một chỗ qua đêm. Vừa lúc, đi tới bãi tha ma.
Bình luận facebook