Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
- Như vậy a, được rồi, ta cũng không cố gắng khiêu khích quan hệ của các ngươi. Hiện tại, ta có chút lời nói thật a.
Nhìn hai người, Thần Dạ khóe miệng nhếch lên, rồi nói:
- Hai người các ngươi đều là bá chủ ở trấn Thanh Dương, tu vi cũng sàn sàn như nhau. Cho dù là cuộc chiến sinh tử, nếu muốn ăn sống nuốt tươi đối phương thì cũng là không có khả năng, đúng không?
Không để ý tới hai người, Thần Dạ tiếp tục nói:
- Thu hoạch của ta và Phong cô nương, hừ, phần của ta nếu so với nàng thì có cao siêu hơn một chút. Cho nên, ai mà có được thứ của ta thì thành quả võ đạo tương lai sẽ càng lớn hơn một chút. Như thế, nếu là giao cho Thu gia chủ thì với thực lực của Thu gia liền nhất định sẽ vượt qua Cuồng Đao Quán rất nhiều, ngược lại cũng là như vậy.
- Xin hỏi, thu hoạch của ta rốt cuộc là giao cho ai trong các ngươi a?
Thần Dạ lập tức rất mưu mẹo mà nói:
- Hai vị tiền bối, các ngươi ngàn vạn lần không nên phát sinh hiểu lầm. Ta không phải là đang khiêu khích các ngươi, chẳng qua là nói sự thật mà thôi.
Những lời như thế nói ra, làm tay Phong Tam Nương kìm lòng không đậu đã nắm lấy tay Thần Dạ. Những lời như thế này, đúng là không hề kiêng dè để ly gián giữa Thu Chấn cùng Võ Cuồng. Tuy nhiên, nàng thì làm sao mà không hiểu, Thần Dạ đây là đang bảo vệ cho nàng.
Thần Dạ có món đồ tốt hơn, như vậy tự nhiên sẽ phải chịu công kích lớn hơn nữa, cơ hội chạy trốn của chính nàng sẽ lớn hơn rất nhiều....
- Thần Dạ!
- Hay cho một tiểu tử quỷ kế đa đoan, đã vào những lúc như thế này mà còn muốn làm chuyện xấu. Lão phu sẽ nói cho ngươi, loại mưu mô này, ngươi sử dụng sai lầm rồi.
Lời tuy như thế, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy, ở chỗ sâu trong con ngươi Thu Chấn kia có một vẻ mất tự nhiên.
Đồng dạng, trong thần sắc của Võ Cuồng cũng có một điểm khác thường.
Nghe vậy, Thần Dạ thở dài nói:
- Ta cũng hy vọng ta là người xấu hơn nữa. Thế nhưng ta đang suy nghĩ a, một núi không thể dung hai cọp, một trấn tự cũng không thể có hai bá chủ. Hôm nay có cùng chung lợi ích, cho nên mới có thể liên thủ. Còn sau khi kết thúc phân chia lợi ích, hai vị lão nhân gia, các ngươi để tay lên ngực tự vấn lòng mình, thật có thể làm được chuyện sống chung hòa bình sao?
- Ít nhất, nếu đổi là ta vào vị trí của bất cứ một người nào trong số các ngươi, là tuyệt đối không làm được.
- Tiểu tử, câm mồm!
Võ Cuồng đột nhiên hét lớn, thân hình điện xạ nhanh như chớp ra mà nhằm thẳng vào Thần Dạ.
- Tiểu tử, quan hệ của lão phu cùng Thu Chấn lão đệ, đâu phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy. Nay muốn ly gián chúng ta, ngươi đừng có nằm mộng.
Trên gương mặt Thần Dạ lập tức hiện ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn. Già mà thành tinh, một người so sánh một yêu tinh, cũng không biết, bọn họ có thể là một người so sánh một kẻ ác hay không?
Vậy thì liền cho bọn họ nuốt vào một liều thuốc mạnh, để nhìn một chút, hai lão gia hỏa rốt cuộc có phải thật sự không biện pháp chia rẽ được hay không!
- Thu gia chủ, ngươi đã từng dừng lại thời gian dài ở bên ngoài hố sâu kia nên cũng biết rõ ràng, chỗ vùng đất kia là thần kỳ như thế nào. Sau khi ta xuống dưới đó mới phát hiện, tất cả những gì phát ra ở đây, là từ trong một viên hạt châu phát tán ra ngoài. Ngươi....
Thần Dạ vội vàng lui về phía sau, cùng với việc trong tay hắn xuất hiện một vật thì sau đó, một cỗ sóng nhiệt lấy hắn là trung tâm lập tức như thủy triều tán phát ra ngoài. So cùng tình cảnh mà lão đã tự mình chứng kiến thì giống nhau như đúc. Điều đó làm cho Thu Chấn lại cũng không cách nào mà duy trì nổi bình tĩnh.
- Võ lão ca, tiểu tử này quá nham hiểm, cũng quá xảo quyệt. Lão phu cùng hắn đã có lần giao tiếp. Cho nên, cứ giao hắn cho lão phu thì càng dễ dàng đối phó hơn một chút. Còn Phong Tam Nương kia liền làm phiền lão ca giúp ta bắt nàng....
- Ha hả, Thu lão đệ, không cần phiền toái như vậy. Bởi con mồi xảo quyệt tới đâu cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay lão phu. Phong Tam Nương kia đã giết Thu Tấn, ngươi nên tự mình bắt lấy nó để an ủi Thu Tấn trên trời có linh thiêng....
Võ Cuồng trầm giọng quát, tốc độ càng nhanh hơn. Chỉ trong hô hấp liền đã đuổi kịp và vượt Thần Dạ. Đôi tay chắc nịch bắt chéo giao nhau, một đạo Huyền Khí hào hùng nương theo một đạo hào quang giáng xuống từ trên trời. Nó giống như một đạo chướng ngại vật, đảo mắt sẽ bao phủ Thần Dạ vào trong.
- Võ lão ca, cẩn thận!
Thu Chấn vội vàng hét lớn, thân động như mũi tên nhọn thoáng cái đã đến. Ở trong tay lão không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây trường thương màu xanh. Muôn vàn đạo thương ảnh như sấm chớp kinh hồn cuồn cuộn hướng về chỗ Thần Dạ đứng, mênh mông cuồn cuộn bao phủ lấy hắn.
Võ Cuồng có thủ đoạn như thế nào thì Thần Dạ chưa từng thấy. Nhưng ngay sau đó Thu Chấn tung ra một chiêu này, khiến cho hắn rõ ràng, hiện tại lão này mới được coi là toàn lực ứng phó!
Lúc ở bên trên Quỷ Mộ, bất kể là đối phó với Quỷ Thi, hay là đối mặt với chính mình liên thủ cùng Phong Tam Nương, nhưng Thu Chấn cũng không hề lấy ra vũ khí của lão. Xem ra, lão rất quan tâm đối với Long Nguyên trong tay mình.
Nếu như để cho Thu Chấn biết, Long Nguyên tất nhiên là trân quý, đáng tiếc không phải một người tùy tiện có thể dùng thì sau đó, lão có thể tức tối vì đã vượt rào để rồi sau đó hối hận vì đã làm như vậy hay không?
Màn chướng ngại vật năng lượng của Võ Cuồng sắp sửa hạ xuống, một thương này của Thu Chấn nhìn như là công kích Thần Dạ. Nhưng trên thực tế muốn làm cái gì thì ai đều cũng biết rất rõ ràng.
- Bịch!
Thương đến chướng ngại vật tan, mặc dù không hề trực tiếp công kích đến Thần Dạ, nhưng dư âm cường đại cũng vãn cứ đẩy lui hắn một đoạn xa.
- Thu lão đệ, ngươi đang làm cái gì?
Võ Cuồng nổi giận đùng đùng, nhưng hiển nhiên vẫn còn có thể khắc chế. Cơn tức giận này cũng chưa chuyển hóa thành ý định giết người.
- Cái kia, Võ lão ca....
Thu Chấn ngượng ngùng cười một tiếng:
- ( im lặng cứng họng )....
- Ta nói Võ quán chủ, Thu gia chủ muốn làm cái gì thì ngươi vẫn còn không hiểu lắm sao. Rõ ràng, là lão không muốn vật trong tay ta rơi tại trong tay của ngươi.
Nếu Võ Cuồng còn có thể kìm chế, như vậy, liền đổ thêm dầu vào lửa, để cho lão ấy vô phương kìm chế.
- Tiểu tử hỗn trướng, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Thu Chấn thần sắc hơi đổi, vội vàng gầm lên:
- Tiểu tử, vào những lúc như thế này mà còn muốn ly gián chúng ta. Ngươi quả nhiên là muốn bị chết rất khó nhìn.
Thần Dạ có vẻ hơi bị oan uổng xòe tay ra mà nói:
- Sự thật bày ở trước mắt, là ta nói bậy sao? Nếu như ngươi không có ý tứ này, để cho Võ quán chủ trực tiếp tới tìm ta là được. Ngươi cần gì phải chặn ngang một đòn? Võ quán chủ, lão nhân gia ngài yên tâm, ta nguyện ý giao đồ cho ngài.
Nhìn hai người, Thần Dạ khóe miệng nhếch lên, rồi nói:
- Hai người các ngươi đều là bá chủ ở trấn Thanh Dương, tu vi cũng sàn sàn như nhau. Cho dù là cuộc chiến sinh tử, nếu muốn ăn sống nuốt tươi đối phương thì cũng là không có khả năng, đúng không?
Không để ý tới hai người, Thần Dạ tiếp tục nói:
- Thu hoạch của ta và Phong cô nương, hừ, phần của ta nếu so với nàng thì có cao siêu hơn một chút. Cho nên, ai mà có được thứ của ta thì thành quả võ đạo tương lai sẽ càng lớn hơn một chút. Như thế, nếu là giao cho Thu gia chủ thì với thực lực của Thu gia liền nhất định sẽ vượt qua Cuồng Đao Quán rất nhiều, ngược lại cũng là như vậy.
- Xin hỏi, thu hoạch của ta rốt cuộc là giao cho ai trong các ngươi a?
Thần Dạ lập tức rất mưu mẹo mà nói:
- Hai vị tiền bối, các ngươi ngàn vạn lần không nên phát sinh hiểu lầm. Ta không phải là đang khiêu khích các ngươi, chẳng qua là nói sự thật mà thôi.
Những lời như thế nói ra, làm tay Phong Tam Nương kìm lòng không đậu đã nắm lấy tay Thần Dạ. Những lời như thế này, đúng là không hề kiêng dè để ly gián giữa Thu Chấn cùng Võ Cuồng. Tuy nhiên, nàng thì làm sao mà không hiểu, Thần Dạ đây là đang bảo vệ cho nàng.
Thần Dạ có món đồ tốt hơn, như vậy tự nhiên sẽ phải chịu công kích lớn hơn nữa, cơ hội chạy trốn của chính nàng sẽ lớn hơn rất nhiều....
- Thần Dạ!
- Hay cho một tiểu tử quỷ kế đa đoan, đã vào những lúc như thế này mà còn muốn làm chuyện xấu. Lão phu sẽ nói cho ngươi, loại mưu mô này, ngươi sử dụng sai lầm rồi.
Lời tuy như thế, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy, ở chỗ sâu trong con ngươi Thu Chấn kia có một vẻ mất tự nhiên.
Đồng dạng, trong thần sắc của Võ Cuồng cũng có một điểm khác thường.
Nghe vậy, Thần Dạ thở dài nói:
- Ta cũng hy vọng ta là người xấu hơn nữa. Thế nhưng ta đang suy nghĩ a, một núi không thể dung hai cọp, một trấn tự cũng không thể có hai bá chủ. Hôm nay có cùng chung lợi ích, cho nên mới có thể liên thủ. Còn sau khi kết thúc phân chia lợi ích, hai vị lão nhân gia, các ngươi để tay lên ngực tự vấn lòng mình, thật có thể làm được chuyện sống chung hòa bình sao?
- Ít nhất, nếu đổi là ta vào vị trí của bất cứ một người nào trong số các ngươi, là tuyệt đối không làm được.
- Tiểu tử, câm mồm!
Võ Cuồng đột nhiên hét lớn, thân hình điện xạ nhanh như chớp ra mà nhằm thẳng vào Thần Dạ.
- Tiểu tử, quan hệ của lão phu cùng Thu Chấn lão đệ, đâu phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy. Nay muốn ly gián chúng ta, ngươi đừng có nằm mộng.
Trên gương mặt Thần Dạ lập tức hiện ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn. Già mà thành tinh, một người so sánh một yêu tinh, cũng không biết, bọn họ có thể là một người so sánh một kẻ ác hay không?
Vậy thì liền cho bọn họ nuốt vào một liều thuốc mạnh, để nhìn một chút, hai lão gia hỏa rốt cuộc có phải thật sự không biện pháp chia rẽ được hay không!
- Thu gia chủ, ngươi đã từng dừng lại thời gian dài ở bên ngoài hố sâu kia nên cũng biết rõ ràng, chỗ vùng đất kia là thần kỳ như thế nào. Sau khi ta xuống dưới đó mới phát hiện, tất cả những gì phát ra ở đây, là từ trong một viên hạt châu phát tán ra ngoài. Ngươi....
Thần Dạ vội vàng lui về phía sau, cùng với việc trong tay hắn xuất hiện một vật thì sau đó, một cỗ sóng nhiệt lấy hắn là trung tâm lập tức như thủy triều tán phát ra ngoài. So cùng tình cảnh mà lão đã tự mình chứng kiến thì giống nhau như đúc. Điều đó làm cho Thu Chấn lại cũng không cách nào mà duy trì nổi bình tĩnh.
- Võ lão ca, tiểu tử này quá nham hiểm, cũng quá xảo quyệt. Lão phu cùng hắn đã có lần giao tiếp. Cho nên, cứ giao hắn cho lão phu thì càng dễ dàng đối phó hơn một chút. Còn Phong Tam Nương kia liền làm phiền lão ca giúp ta bắt nàng....
- Ha hả, Thu lão đệ, không cần phiền toái như vậy. Bởi con mồi xảo quyệt tới đâu cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay lão phu. Phong Tam Nương kia đã giết Thu Tấn, ngươi nên tự mình bắt lấy nó để an ủi Thu Tấn trên trời có linh thiêng....
Võ Cuồng trầm giọng quát, tốc độ càng nhanh hơn. Chỉ trong hô hấp liền đã đuổi kịp và vượt Thần Dạ. Đôi tay chắc nịch bắt chéo giao nhau, một đạo Huyền Khí hào hùng nương theo một đạo hào quang giáng xuống từ trên trời. Nó giống như một đạo chướng ngại vật, đảo mắt sẽ bao phủ Thần Dạ vào trong.
- Võ lão ca, cẩn thận!
Thu Chấn vội vàng hét lớn, thân động như mũi tên nhọn thoáng cái đã đến. Ở trong tay lão không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây trường thương màu xanh. Muôn vàn đạo thương ảnh như sấm chớp kinh hồn cuồn cuộn hướng về chỗ Thần Dạ đứng, mênh mông cuồn cuộn bao phủ lấy hắn.
Võ Cuồng có thủ đoạn như thế nào thì Thần Dạ chưa từng thấy. Nhưng ngay sau đó Thu Chấn tung ra một chiêu này, khiến cho hắn rõ ràng, hiện tại lão này mới được coi là toàn lực ứng phó!
Lúc ở bên trên Quỷ Mộ, bất kể là đối phó với Quỷ Thi, hay là đối mặt với chính mình liên thủ cùng Phong Tam Nương, nhưng Thu Chấn cũng không hề lấy ra vũ khí của lão. Xem ra, lão rất quan tâm đối với Long Nguyên trong tay mình.
Nếu như để cho Thu Chấn biết, Long Nguyên tất nhiên là trân quý, đáng tiếc không phải một người tùy tiện có thể dùng thì sau đó, lão có thể tức tối vì đã vượt rào để rồi sau đó hối hận vì đã làm như vậy hay không?
Màn chướng ngại vật năng lượng của Võ Cuồng sắp sửa hạ xuống, một thương này của Thu Chấn nhìn như là công kích Thần Dạ. Nhưng trên thực tế muốn làm cái gì thì ai đều cũng biết rất rõ ràng.
- Bịch!
Thương đến chướng ngại vật tan, mặc dù không hề trực tiếp công kích đến Thần Dạ, nhưng dư âm cường đại cũng vãn cứ đẩy lui hắn một đoạn xa.
- Thu lão đệ, ngươi đang làm cái gì?
Võ Cuồng nổi giận đùng đùng, nhưng hiển nhiên vẫn còn có thể khắc chế. Cơn tức giận này cũng chưa chuyển hóa thành ý định giết người.
- Cái kia, Võ lão ca....
Thu Chấn ngượng ngùng cười một tiếng:
- ( im lặng cứng họng )....
- Ta nói Võ quán chủ, Thu gia chủ muốn làm cái gì thì ngươi vẫn còn không hiểu lắm sao. Rõ ràng, là lão không muốn vật trong tay ta rơi tại trong tay của ngươi.
Nếu Võ Cuồng còn có thể kìm chế, như vậy, liền đổ thêm dầu vào lửa, để cho lão ấy vô phương kìm chế.
- Tiểu tử hỗn trướng, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Thu Chấn thần sắc hơi đổi, vội vàng gầm lên:
- Tiểu tử, vào những lúc như thế này mà còn muốn ly gián chúng ta. Ngươi quả nhiên là muốn bị chết rất khó nhìn.
Thần Dạ có vẻ hơi bị oan uổng xòe tay ra mà nói:
- Sự thật bày ở trước mắt, là ta nói bậy sao? Nếu như ngươi không có ý tứ này, để cho Võ quán chủ trực tiếp tới tìm ta là được. Ngươi cần gì phải chặn ngang một đòn? Võ quán chủ, lão nhân gia ngài yên tâm, ta nguyện ý giao đồ cho ngài.
Bình luận facebook