Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
Nếu như không phải cỗ Quỷ Thi hiện nay vẫn còn chưa tiến hóa được, đành đợi đến ban đêm để khi gặp phải Thu Chấn và Võ Cuồng, thì Thần Dạ cũng nắm chắc, cùng lúc liên thủ với Phong Tam Nương là có thể đủ cho Quỷ Thi giết chết được một người trong hai lão này!
- Ngươi là muốn ở trong chốn rừng núi này, hoàn toàn làm sụp đổ Thu gia và Cuồng Đao Quán?
Phong Tam Nương mắt nhung sáng ngời, nhưng chợt lắc đầu nói:
- Chủ ý này của ngươi mặc dù không tồi, nhưng nếu bắt đầu muốn áp dụng thì có lẽ rất khó. Hiện nay hai nhà truy theo lại đây, chỉ là bởi vì Thu Chấn cùng Võ Cuồng có lòng tham rất lớn. Một khi có thương vong, hơn nữa trả giá còn không nhỏ thì bọn họ sẽ cố thủ ở trấn Thanh Dương, cho đến lúc này....
Phong Tam Nương nói nghiêm túc:
- Có lẽ ta và ngươi, đều chỉ có thể tạm thời theo một phương hướng khác rời khỏi dãy núi này. Ngươi có khả năng rời đi không quan hệ, ta chính là vẫn còn muốn có được Quỷ Mộ thì sao?
Nàng liếm liếm lên đôi môi đỏ mọng, có vẻ cực kỳ mê người!
Thần Dạ hơi nuốt nước miếng, cười nói:
- Ta là từ bên kia dãy núi mà tới được đây, nên mới sẽ không bị buộc lại theo đường cũ trở về. Hơn nữa, nếu như quả thật sau này bọn họ lui về giữ trấn Thanh Dương thì chúng ta cũng thực sự không phải là không đường có thể đi a. Hai lão gia hỏa Thu Chấn và Võ Cuồng này cũng không thể một mực không ăn không ngủ sao? Ta liền không tin, một chút cơ hội cũng không có.
Sau khi Phong Tam Nương suy nghĩ một chút lại nói:
- Coi như ta không đồng ý, hiện tại cũng chỉ có thể hành động cùng với ngươi. Được rồi, cả người ta đều giao cho ngươi, ngươi cứ nói như thế nào liền hành động như thế nấy.
Lời này, nghe thoáng qua thì thập phần mập mờ a. Đặc biệt có thể làm cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái. Đáng tiếc, không có dư thừa thời gian để cho Thần Dạ suy nghĩ nhiều, bởi ở phía sau đã vang vọng nổi lên mấy đạo âm thanh xé gió.
Thần Dạ phẩy phẩy tay, mang theo Phong Tam Nương, chui vào chỗ sâu trong rừng cây rậm rạp ở một bên, sau đó tìm một vùng đất không dễ bị phát hiện, dè dặt ẩn nấp.
Cùng với lúc hai người vừa che giấu thật kĩ xong xuôi, đại khái sau khi trôi qua thời gian mấy chục giây, liền có mấy bóng người từ trong rừng rậm phóng ra cực kì nhanh chóng. Hai người cầm đầu đúng là Thu Chấn và Võ Cuồng.
Hai người, cực kì nhanh chóng phát tán lực nhận biết rộng rãi đi, sau khi không hề phát hiện bất cứ động tĩnh nào thì cuối cùng mới chậm rãi thu lực nhận biết trở về.
- Khí tức của Phong Tam Nương và Thần Dạ đã vô phương bắt giữ chuẩn xác. Với tốc độ của hai người bọn họ, không có khả năng bỏ rơi chúng ta quá xa. Cho nên, nhất định là đang ẩn nấp tại một chỗ phụ cận nào đó.
Thu Chấn nói lạnh lẽo, lão và Võ Cuồng chờ đợi tại chỗ.
Sau khi thời gian lại trôi qua ước chừng tính bằng phút đồng hồ, từng đạo bóng dáng không ngừng xuất hiện ở trên bãi đất trống có diện tích không lớn này.
Nhìn thấy người đều đến đã gần đủ, Thu Chấn mới vẫy tay, quát lạnh:
- Mọi người, sáu người làm thành một tổ, lấy nơi này là trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng mà tìm kiếm trong không gian từng tấc từng tấc một. Nếu có phát hiện, lập tức phát tin, lão phu cùng Võ quán chủ sẽ lập tức chạy tới cứu viện. Bất luận kẻ nào, không được có chút xíu tư lợi, muốn lén thu được chỗ tốt nào, nếu như bị lão phu và Võ quán chủ biết được thì cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!
Thay đổi xưng hô, hiển nhiên, trong lòng Thu Chấn đang có một bụng hỏa!
Võ Cuồng đồng dạng có lửa giận không nhỏ. Bởi vậy, đối với lời Thu Chấn đã nói, cũng không có bất cứ lời nói nào bày tỏ thêm, chỉ là lạnh lùng gật đầu.
Sau khi hai người đạt được cùng chung nhận thức, mọi người ở đây lập tức lựa chọn thật nhanh đối tượng hợp tác. Sau đó, từ từ hướng về bốn phía mà bắt đầu cẩn thận di chuyển.
Quả nhiên là một tấc đất một tấc không gian, cũng không từng bị bọn họ bỏ qua!
- Bọn họ cẩn thận như vậy, chúng ta không có quá nhiều cơ hội ra tay, làm sao bây giờ?
Hai người ở tại một chỗ bí mật, bởi vì tất cả chung quanh đều là lá cây rậm rạp che chắn nên mắt thường rất khó phát hiện ra nơi này. Mà về phần lực nhận biết của hồn phách, Thần Dạ có được Hồn Biến, mặc dù vào lúc này hắn vẫn còn vô phương phát huy xuất ra các mặt tác dụng khác của hồn phách, nhưng chỉ bằng tu vi của Thu Chấn và Võ Cuồng thì thật đúng là không thể phát hiện ra hai người.
Cái chỗ này rất nhỏ, vừa vặn chỉ có thể đủ ba người ẩn núp. Mà bởi vì sợ âm thanh nói chuyện bị người khác nhận thấy được, cho nên, Phong Tam Nương cơ hồ là cả người đè lên trên người Thần Dạ, ghé sát vào lỗ tai hắn nói chuyện.
Từ trước ngực nàng truyền lại sự mềm mại, đã làm cho Thần Dạ có hơi khó có thể chịu được. Càng đáng sợ hơn chính là, khi làn môi đỏ mọng kia đối diện lỗ tai khẽ nói, một cảm giác tê dại lập tức chảy khắp trên dưới toàn thân của hắn.
Thần Dạ tự nhận, trước sau như một thì hắn cũng coi là một chánh nhân quân tử. Ít nhất đối mặt nữ sắc là như thế. Có điều là trước mặt Phong Tam Nương, hắn đột nhiên phát hiện, lực ngăn chặn chống đỡ của chính mình lại bỗng đột ngột giảm bớt đi rất nhiều.
- Phong cô nương kia, ngươi, ngươi phải, liệu có thể hơi hơi nhấc lên một tí hay không?
- Làm sao vậy?
Phong Tam Nương nhẹ nhàng cười cười. Thân là nữ nhân, so sánh với nam nhân chỉ có càng mẫn cảm hơn, sự thay đổi rất nhỏ của Thần Dạ thì nàng sao có thể không nhận ra rõ ràng cho lắm?
- Tiểu oan gia, có đúng là rất khó chịu không. Có muốn tỷ tỷ trợ giúp ngươi hay không, hả?
Một tiếng rên rỉ lại cúi đầu truyền rõ hơn vào tai, Thần Dạ đã bị kích thích nên đều không thế khống chế:
- Tiểu yêu tinh, ngươi sẽ không sợ ta hành quyết ngươi ngay tại chỗ a?
- Khanh khách, tiểu oan gia, ngươi đã phát dục thành thục chưa vậy?
Thấy gương mặt kia của Thần Dạ đỏ lên, Phong Tam Nương không khỏi nhẹ nhàng khiêu khích. Một luồng hơi nóng không chút khách khí thổi đi ra ngoài.
- Ngươi?
Thần Dạ giận dữ, cánh tay khẽ động, khuỷu tay chạm vào vòng eo thon nhỏ dẫu không đủ xiết chặt rồi chợt gian tà cười khẽ:
- Bổn thiếu gia đâu phải là cũng chưa gần nữ sắc. Nếu mà ngươi không sợ chốn rừng núi hoang vắng này, vậy thì Bổn thiếu gia liền lập tức ăn ngươi.
Đồng thời khi nói, khuỷu tay đang kẹp cả eo thon nhỏ kia tại nhẹ nhàng cọ cọ. Mặc dù còn cách lớp quần áo, nhưng lại vẫn có thể rõ ràng cảm ứng được, bên trong quần áo là làn da mềm mại nhẵn nhụi.
Loại cảm giác khác thường, khiến cho Phong Tam Nương kìm lòng không đậu mà rên rỉ lần thứ hai. Nhưng mà cũng để cho nàng cực kì xấu hổ, nên vội vàng tránh khỏi khuỷu tay của Thần Dạ, rồi dựa vào một bên vách khác của chỗ bí mật.
Thấy vậy, Thần Dạ cười đắc ý:
- Phong cô nương, thì ra ngươi cũng chỉ đến như vậy a!
- Ngươi là muốn ở trong chốn rừng núi này, hoàn toàn làm sụp đổ Thu gia và Cuồng Đao Quán?
Phong Tam Nương mắt nhung sáng ngời, nhưng chợt lắc đầu nói:
- Chủ ý này của ngươi mặc dù không tồi, nhưng nếu bắt đầu muốn áp dụng thì có lẽ rất khó. Hiện nay hai nhà truy theo lại đây, chỉ là bởi vì Thu Chấn cùng Võ Cuồng có lòng tham rất lớn. Một khi có thương vong, hơn nữa trả giá còn không nhỏ thì bọn họ sẽ cố thủ ở trấn Thanh Dương, cho đến lúc này....
Phong Tam Nương nói nghiêm túc:
- Có lẽ ta và ngươi, đều chỉ có thể tạm thời theo một phương hướng khác rời khỏi dãy núi này. Ngươi có khả năng rời đi không quan hệ, ta chính là vẫn còn muốn có được Quỷ Mộ thì sao?
Nàng liếm liếm lên đôi môi đỏ mọng, có vẻ cực kỳ mê người!
Thần Dạ hơi nuốt nước miếng, cười nói:
- Ta là từ bên kia dãy núi mà tới được đây, nên mới sẽ không bị buộc lại theo đường cũ trở về. Hơn nữa, nếu như quả thật sau này bọn họ lui về giữ trấn Thanh Dương thì chúng ta cũng thực sự không phải là không đường có thể đi a. Hai lão gia hỏa Thu Chấn và Võ Cuồng này cũng không thể một mực không ăn không ngủ sao? Ta liền không tin, một chút cơ hội cũng không có.
Sau khi Phong Tam Nương suy nghĩ một chút lại nói:
- Coi như ta không đồng ý, hiện tại cũng chỉ có thể hành động cùng với ngươi. Được rồi, cả người ta đều giao cho ngươi, ngươi cứ nói như thế nào liền hành động như thế nấy.
Lời này, nghe thoáng qua thì thập phần mập mờ a. Đặc biệt có thể làm cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái. Đáng tiếc, không có dư thừa thời gian để cho Thần Dạ suy nghĩ nhiều, bởi ở phía sau đã vang vọng nổi lên mấy đạo âm thanh xé gió.
Thần Dạ phẩy phẩy tay, mang theo Phong Tam Nương, chui vào chỗ sâu trong rừng cây rậm rạp ở một bên, sau đó tìm một vùng đất không dễ bị phát hiện, dè dặt ẩn nấp.
Cùng với lúc hai người vừa che giấu thật kĩ xong xuôi, đại khái sau khi trôi qua thời gian mấy chục giây, liền có mấy bóng người từ trong rừng rậm phóng ra cực kì nhanh chóng. Hai người cầm đầu đúng là Thu Chấn và Võ Cuồng.
Hai người, cực kì nhanh chóng phát tán lực nhận biết rộng rãi đi, sau khi không hề phát hiện bất cứ động tĩnh nào thì cuối cùng mới chậm rãi thu lực nhận biết trở về.
- Khí tức của Phong Tam Nương và Thần Dạ đã vô phương bắt giữ chuẩn xác. Với tốc độ của hai người bọn họ, không có khả năng bỏ rơi chúng ta quá xa. Cho nên, nhất định là đang ẩn nấp tại một chỗ phụ cận nào đó.
Thu Chấn nói lạnh lẽo, lão và Võ Cuồng chờ đợi tại chỗ.
Sau khi thời gian lại trôi qua ước chừng tính bằng phút đồng hồ, từng đạo bóng dáng không ngừng xuất hiện ở trên bãi đất trống có diện tích không lớn này.
Nhìn thấy người đều đến đã gần đủ, Thu Chấn mới vẫy tay, quát lạnh:
- Mọi người, sáu người làm thành một tổ, lấy nơi này là trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng mà tìm kiếm trong không gian từng tấc từng tấc một. Nếu có phát hiện, lập tức phát tin, lão phu cùng Võ quán chủ sẽ lập tức chạy tới cứu viện. Bất luận kẻ nào, không được có chút xíu tư lợi, muốn lén thu được chỗ tốt nào, nếu như bị lão phu và Võ quán chủ biết được thì cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!
Thay đổi xưng hô, hiển nhiên, trong lòng Thu Chấn đang có một bụng hỏa!
Võ Cuồng đồng dạng có lửa giận không nhỏ. Bởi vậy, đối với lời Thu Chấn đã nói, cũng không có bất cứ lời nói nào bày tỏ thêm, chỉ là lạnh lùng gật đầu.
Sau khi hai người đạt được cùng chung nhận thức, mọi người ở đây lập tức lựa chọn thật nhanh đối tượng hợp tác. Sau đó, từ từ hướng về bốn phía mà bắt đầu cẩn thận di chuyển.
Quả nhiên là một tấc đất một tấc không gian, cũng không từng bị bọn họ bỏ qua!
- Bọn họ cẩn thận như vậy, chúng ta không có quá nhiều cơ hội ra tay, làm sao bây giờ?
Hai người ở tại một chỗ bí mật, bởi vì tất cả chung quanh đều là lá cây rậm rạp che chắn nên mắt thường rất khó phát hiện ra nơi này. Mà về phần lực nhận biết của hồn phách, Thần Dạ có được Hồn Biến, mặc dù vào lúc này hắn vẫn còn vô phương phát huy xuất ra các mặt tác dụng khác của hồn phách, nhưng chỉ bằng tu vi của Thu Chấn và Võ Cuồng thì thật đúng là không thể phát hiện ra hai người.
Cái chỗ này rất nhỏ, vừa vặn chỉ có thể đủ ba người ẩn núp. Mà bởi vì sợ âm thanh nói chuyện bị người khác nhận thấy được, cho nên, Phong Tam Nương cơ hồ là cả người đè lên trên người Thần Dạ, ghé sát vào lỗ tai hắn nói chuyện.
Từ trước ngực nàng truyền lại sự mềm mại, đã làm cho Thần Dạ có hơi khó có thể chịu được. Càng đáng sợ hơn chính là, khi làn môi đỏ mọng kia đối diện lỗ tai khẽ nói, một cảm giác tê dại lập tức chảy khắp trên dưới toàn thân của hắn.
Thần Dạ tự nhận, trước sau như một thì hắn cũng coi là một chánh nhân quân tử. Ít nhất đối mặt nữ sắc là như thế. Có điều là trước mặt Phong Tam Nương, hắn đột nhiên phát hiện, lực ngăn chặn chống đỡ của chính mình lại bỗng đột ngột giảm bớt đi rất nhiều.
- Phong cô nương kia, ngươi, ngươi phải, liệu có thể hơi hơi nhấc lên một tí hay không?
- Làm sao vậy?
Phong Tam Nương nhẹ nhàng cười cười. Thân là nữ nhân, so sánh với nam nhân chỉ có càng mẫn cảm hơn, sự thay đổi rất nhỏ của Thần Dạ thì nàng sao có thể không nhận ra rõ ràng cho lắm?
- Tiểu oan gia, có đúng là rất khó chịu không. Có muốn tỷ tỷ trợ giúp ngươi hay không, hả?
Một tiếng rên rỉ lại cúi đầu truyền rõ hơn vào tai, Thần Dạ đã bị kích thích nên đều không thế khống chế:
- Tiểu yêu tinh, ngươi sẽ không sợ ta hành quyết ngươi ngay tại chỗ a?
- Khanh khách, tiểu oan gia, ngươi đã phát dục thành thục chưa vậy?
Thấy gương mặt kia của Thần Dạ đỏ lên, Phong Tam Nương không khỏi nhẹ nhàng khiêu khích. Một luồng hơi nóng không chút khách khí thổi đi ra ngoài.
- Ngươi?
Thần Dạ giận dữ, cánh tay khẽ động, khuỷu tay chạm vào vòng eo thon nhỏ dẫu không đủ xiết chặt rồi chợt gian tà cười khẽ:
- Bổn thiếu gia đâu phải là cũng chưa gần nữ sắc. Nếu mà ngươi không sợ chốn rừng núi hoang vắng này, vậy thì Bổn thiếu gia liền lập tức ăn ngươi.
Đồng thời khi nói, khuỷu tay đang kẹp cả eo thon nhỏ kia tại nhẹ nhàng cọ cọ. Mặc dù còn cách lớp quần áo, nhưng lại vẫn có thể rõ ràng cảm ứng được, bên trong quần áo là làn da mềm mại nhẵn nhụi.
Loại cảm giác khác thường, khiến cho Phong Tam Nương kìm lòng không đậu mà rên rỉ lần thứ hai. Nhưng mà cũng để cho nàng cực kì xấu hổ, nên vội vàng tránh khỏi khuỷu tay của Thần Dạ, rồi dựa vào một bên vách khác của chỗ bí mật.
Thấy vậy, Thần Dạ cười đắc ý:
- Phong cô nương, thì ra ngươi cũng chỉ đến như vậy a!