Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
- Ngươi?
Hiện tại đến phiên Phong Tam Nương giận dữ, nhìn tiểu nam nhân gần ngay trước mắt kia mà nàng giận dữ không thôi:
- Ngươi cứ chờ Bổn cô nương, rồi có một ngày, Bổn cô nương sẽ làm ngươi cầu sống không được, muốn chết không xong!
- Hừ!
Thần Dạ khẽ hừ một tiếng, rồi từ từ im lặng đi. Nữ nhân này, không hề cần phải nói như thế. Có lẽ bớt trêu chọc một chút thật là tốt, mặc dù nàng ta cũng chỉ là khêu gợi mà cũng không phải thật sự muốn làm gì đối với chính mình. Thế nhưng cái mà Thần Dạ sợ không phải là nàng, mà là....
Hắn sợ, nữ nhân này khiêu khích, vạn nhất chính mình thật sự không nhịn được, vậy thì liền có thể bị đại phiền toái.
Từng đạo bóng dáng, không ngừng lướt qua trong tầm mắt, sau đó từ từ đi về hướng xa hơn.... Sau khi nhìn một thời gian, trong lòng Thần Dạ không khỏi sinh ra một tiếng kêu. Thu gia và Cuồng Đao Quán, có thể xưng bá trấn Thanh Dương, thì ngoại trừ thực lực bản thân ra, đúng là vẫn thật sự có nhân tố nhất định.
Đây là ở trong rừng cây rậm rạp giữa dãy núi. Địa hình vốn có.v..v..., đều là những chướng ngại rất lớn, nhưng dưới tình huống như vậy, sáu người tổ hợp thành một đội thì trong quá trình hành động cũng chưa từng từng có chút xíu bối rối. Mỗi người đều cũng có chức trách, chung quanh tổng cộng có tám phương hướng, tuy rằng chỉ có sáu người nhưng cũng phòng thủ được cực kì chặt chẽ kín đáo.
Dưới tình huống như vậy, muốn giết chết sáu người thì Thần Dạ và Phong Tam Nương làm được. Nhưng nếu muốn thực hiện không một tiếng động, thì đó là không có khả năng.
Hơn nữa, mỗi một tổ với nhau thì cự ly cũng không quá cách xa nhau. Chỉ cần có một chút động tĩnh, lập tức sẽ có viện binh kéo đến. Nếu như là từ trên cao trên nhìn xuống, nhất định sẽ phát hiện, đó quả thực là một con Nhân Long ( rồng người ) thật dài.
Hành động như vậy, liền đảm bảo ở mức độ rất lớn, bọn họ trong quá trình sưu tầm, không sợ bị bỏ quên đơn độc, rồi bị đối tượng phải tìm kiếm giết chết.
- Thủ đoạn của hai lão gia hỏa, thật đúng là không phải quá kém.
Chờ đợi đã lâu, lại cũng không đợi được cơ hội hạ thủ, Phong Tam Nương có hơi không nhịn được.
Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng kéo nàng lại, nhẹ giọng cười lạnh:
- Nếu như đến buổi tối, bọn họ vẫn còn không chịu rời đi, ta liền không tin tính cảnh giác của bọn họ vẫn còn cao như vậy.
- Nếu như bọn họ rời khỏi đây, lại hoặc là đóng trại thì sao?
Phong Tam Nương hỏi.
- Hắc hắc!
Thần Dạ cười quái dị một tiếng:
- Bọn họ tiến vào vùng núi là vì định bắt chúng ta, nên làm thế nào mà dễ dàng rời khỏi đây? Hơn nữa, nếu mà đóng trại thì như vậy liền nhất định sẽ có người trực đêm. Những người này sẽ trở thành mục tiêu cho chúng ta. Đêm đen núi cao, giết người, coi như bị phát hiện thì cũng là không bắt nổi chúng ta.
Phong Tam Nương nghiêng đầu nhìn Thần Dạ, phảng phất lần đầu tiên quen biết. Một hồi lâu sau mới nói:
- May mắn ta và ngươi là bằng hữu. Nói cách khác thì thiết tưởng ta cũng sẽ bị chết rất khó kham ư?
- Cái đó thì không!
Thần Dạ nhẹ nhàng nắm lấy một vùng mềm mại mịn màng vào trong tay mà cười khẽ:
- Ta đối với nữ nhân, đều sẽ nhẹ tay thương xót một chút. Thông thường mà nói, chỉ biết đối với các nàng thì làm một chút việc mà thích hợp nam nhân làm, theo sau liền.... Ngươi hiểu không?
- Biết cái đại đầu quỷ nhà ngươi!
Phong Tam Nương thầm hận không thôi, không ngờ chính mình lại một lần chịu thiệt!
Sau khi khu vực này bị lục soát qua, tất cả mọi người từ từ chuyển động về hướng chỗ sâu trong núi hơn. Tốc độ của bọn họ rất chậm, từ điểm này, có thể thấy được ngườicủa hai nhà, hiện tại đã thập phần cẩn thận.
Mà xác thực như Thần Dạ dự liệu, hôm nay dù sao cũng là đêm đầu tiên, cho dù lửa giận trong lòng Thu Chấn và Võ Cuồng có tiêu trừ hay không, thế nhưng trước khi phát sinh bất cứ chuyện gì thì bọn họ không thể từ bỏ được mà rời khỏi vùng núi non này.
Tại một bãi đất trống thật lớn, quả nhiên, người của hai nhà tập hợp lại, cùng lập hai trận doanh.
- Thật sự là không biết sống chết, đến lúc này mà lại còn có tâm đề phòng kẻ kia với nhau
Nhìn hai nơi đóng quân cách đó không xa, Thần Dạ lạnh lùng nói.
Muốn săn bắt được hai con mồi săn mạnh mẽ tràn trề sức lực, đúng ra đám thợ săn nhất định phải chân thành hợp tác mới có thể đủ sức làm được. Nếu không, mồi săn này có thể lợi dụng cơ hội. Đạo lý này, Thu Chấn cùng Võ Cuồng chưa chắc không biết, nhưng vẫn cứ chia đôi người của hai nhà đóng trại riêng.
- Nếu như chúng không phải đề phòng lẫn nhau, thì hiện tại chúng ta liền sẽ không truy theo được bọn họ.
Phong Tam Nương bĩu môi. Lòng người khó dò, đương lúc mồi săn trước mặt mà cũng có thể nội chiến. Hiện nay mồi săn vẫn còn không hề xuất hiện, bọn họ càng không có khả năng không có chút xíu đề phòng đối với nhau.
- Như vậy càng tốt, chúng ta liền chờ xem, cho bọn chúng được chịu đòn.
- Thần Dạ, Thu gia và Cuồng Đao Quán, ngươi tuyển chọn một mục tiêu đi?
Thần Dạ cười nói:
- Tại sao chúng ta phải đồng thời tập kích hai nhà. Cùng nhau đối phó một nhà, hiệu quả không phải sẽ càng khá hơn một chút sao?
Nghe vậy, Phong Tam Nương lập tức đã rõhiểu liền, trên khóe miệng không khỏi hiện ra một điệu bộ đáng sợ.
Đêm, dần dần khuya!
Trong hai nơi đóng quân, ngoại trừ đống lửa vẫn cứ cháy phừng phừng thì bóng người đã không nhiều lắm. Vẻn vẹn có hơn mười cá nhân mà cũng phải phân tán các nơi, nhìn bề ngoài thì có vẻ như là cẩn thận. Nhưng mà bởi vì do cảnh đêm làm người ta khó nhận ra, để cho mọi người đã trở nên không được như ban ngày, thậm chí còn không cẩn thận bằng trước đây vậy.
Nhân vật thợ săn và mồi săn chỉ trong nháy mắt đã lại đổi vai cho nhau.
Có hai bóng người mượn màn đêm tối mò đang cực kì nhanh chóng đến gần nơi đóng quân của Thu gia. Sau đó, phóng ra dữ dội, trực tiếp xuất hiện ở bên người cách bọn họ gần nhất. Không để cho người này kịp phát ra quá nhiều động tĩnh, liền đã bị hai người đưa đi gặp Diêm vương gia.
- Kế tiếp!
Thù hận của Phong Tam Nương đối với Thu gia còn hơn xa Thần Dạ. Vừa mới giải quyết xong một người, Ti Đái ở trong tay nàng đã hóa thành một đạo quang điện, nhanh chóng xuất hiện ở trước một người khác. Tức thì, Ti Đái như mũi dùi thép cứ như vậy xuyên thủng ngực người kia.
- Hay cho một nữ nhân dũng mãnh!
Thần Dạ tắc đầu lưỡi, tốc độ cũng là không chậm, đánh về phía người kế tiếp!
Sau khi hai người chia nhau mỗi người cùng giết được ba tên, rốt cục, ở trong nơi đóng quân lan tràn ra một mùi vị máu tươi nồng đậm, làm bừng tỉnh những người đang nghỉ ngơi.
- Ha ha! Phong cô nương, có khả năng rút lui!
Nếu đã có người phản ứng tới đây, thì bản thân cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh, Thần Dạ cười to, nhanh như tia chớp đánh về phía một người khác. Sau khi xuất ra hai ba chiêu loại bỏ người này, hắn vội vàng trốn nhanh!
- Thần Dạ, Phong Tam Nương!
Phản ứng của Thu Chấn không thể coi là chậm. Tuy nhiên, khi lão đuổi theo ra đến nơi thì hai người kia đã hoàn toàn được màn đêm che giấu.
Hiện tại đến phiên Phong Tam Nương giận dữ, nhìn tiểu nam nhân gần ngay trước mắt kia mà nàng giận dữ không thôi:
- Ngươi cứ chờ Bổn cô nương, rồi có một ngày, Bổn cô nương sẽ làm ngươi cầu sống không được, muốn chết không xong!
- Hừ!
Thần Dạ khẽ hừ một tiếng, rồi từ từ im lặng đi. Nữ nhân này, không hề cần phải nói như thế. Có lẽ bớt trêu chọc một chút thật là tốt, mặc dù nàng ta cũng chỉ là khêu gợi mà cũng không phải thật sự muốn làm gì đối với chính mình. Thế nhưng cái mà Thần Dạ sợ không phải là nàng, mà là....
Hắn sợ, nữ nhân này khiêu khích, vạn nhất chính mình thật sự không nhịn được, vậy thì liền có thể bị đại phiền toái.
Từng đạo bóng dáng, không ngừng lướt qua trong tầm mắt, sau đó từ từ đi về hướng xa hơn.... Sau khi nhìn một thời gian, trong lòng Thần Dạ không khỏi sinh ra một tiếng kêu. Thu gia và Cuồng Đao Quán, có thể xưng bá trấn Thanh Dương, thì ngoại trừ thực lực bản thân ra, đúng là vẫn thật sự có nhân tố nhất định.
Đây là ở trong rừng cây rậm rạp giữa dãy núi. Địa hình vốn có.v..v..., đều là những chướng ngại rất lớn, nhưng dưới tình huống như vậy, sáu người tổ hợp thành một đội thì trong quá trình hành động cũng chưa từng từng có chút xíu bối rối. Mỗi người đều cũng có chức trách, chung quanh tổng cộng có tám phương hướng, tuy rằng chỉ có sáu người nhưng cũng phòng thủ được cực kì chặt chẽ kín đáo.
Dưới tình huống như vậy, muốn giết chết sáu người thì Thần Dạ và Phong Tam Nương làm được. Nhưng nếu muốn thực hiện không một tiếng động, thì đó là không có khả năng.
Hơn nữa, mỗi một tổ với nhau thì cự ly cũng không quá cách xa nhau. Chỉ cần có một chút động tĩnh, lập tức sẽ có viện binh kéo đến. Nếu như là từ trên cao trên nhìn xuống, nhất định sẽ phát hiện, đó quả thực là một con Nhân Long ( rồng người ) thật dài.
Hành động như vậy, liền đảm bảo ở mức độ rất lớn, bọn họ trong quá trình sưu tầm, không sợ bị bỏ quên đơn độc, rồi bị đối tượng phải tìm kiếm giết chết.
- Thủ đoạn của hai lão gia hỏa, thật đúng là không phải quá kém.
Chờ đợi đã lâu, lại cũng không đợi được cơ hội hạ thủ, Phong Tam Nương có hơi không nhịn được.
Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng kéo nàng lại, nhẹ giọng cười lạnh:
- Nếu như đến buổi tối, bọn họ vẫn còn không chịu rời đi, ta liền không tin tính cảnh giác của bọn họ vẫn còn cao như vậy.
- Nếu như bọn họ rời khỏi đây, lại hoặc là đóng trại thì sao?
Phong Tam Nương hỏi.
- Hắc hắc!
Thần Dạ cười quái dị một tiếng:
- Bọn họ tiến vào vùng núi là vì định bắt chúng ta, nên làm thế nào mà dễ dàng rời khỏi đây? Hơn nữa, nếu mà đóng trại thì như vậy liền nhất định sẽ có người trực đêm. Những người này sẽ trở thành mục tiêu cho chúng ta. Đêm đen núi cao, giết người, coi như bị phát hiện thì cũng là không bắt nổi chúng ta.
Phong Tam Nương nghiêng đầu nhìn Thần Dạ, phảng phất lần đầu tiên quen biết. Một hồi lâu sau mới nói:
- May mắn ta và ngươi là bằng hữu. Nói cách khác thì thiết tưởng ta cũng sẽ bị chết rất khó kham ư?
- Cái đó thì không!
Thần Dạ nhẹ nhàng nắm lấy một vùng mềm mại mịn màng vào trong tay mà cười khẽ:
- Ta đối với nữ nhân, đều sẽ nhẹ tay thương xót một chút. Thông thường mà nói, chỉ biết đối với các nàng thì làm một chút việc mà thích hợp nam nhân làm, theo sau liền.... Ngươi hiểu không?
- Biết cái đại đầu quỷ nhà ngươi!
Phong Tam Nương thầm hận không thôi, không ngờ chính mình lại một lần chịu thiệt!
Sau khi khu vực này bị lục soát qua, tất cả mọi người từ từ chuyển động về hướng chỗ sâu trong núi hơn. Tốc độ của bọn họ rất chậm, từ điểm này, có thể thấy được ngườicủa hai nhà, hiện tại đã thập phần cẩn thận.
Mà xác thực như Thần Dạ dự liệu, hôm nay dù sao cũng là đêm đầu tiên, cho dù lửa giận trong lòng Thu Chấn và Võ Cuồng có tiêu trừ hay không, thế nhưng trước khi phát sinh bất cứ chuyện gì thì bọn họ không thể từ bỏ được mà rời khỏi vùng núi non này.
Tại một bãi đất trống thật lớn, quả nhiên, người của hai nhà tập hợp lại, cùng lập hai trận doanh.
- Thật sự là không biết sống chết, đến lúc này mà lại còn có tâm đề phòng kẻ kia với nhau
Nhìn hai nơi đóng quân cách đó không xa, Thần Dạ lạnh lùng nói.
Muốn săn bắt được hai con mồi săn mạnh mẽ tràn trề sức lực, đúng ra đám thợ săn nhất định phải chân thành hợp tác mới có thể đủ sức làm được. Nếu không, mồi săn này có thể lợi dụng cơ hội. Đạo lý này, Thu Chấn cùng Võ Cuồng chưa chắc không biết, nhưng vẫn cứ chia đôi người của hai nhà đóng trại riêng.
- Nếu như chúng không phải đề phòng lẫn nhau, thì hiện tại chúng ta liền sẽ không truy theo được bọn họ.
Phong Tam Nương bĩu môi. Lòng người khó dò, đương lúc mồi săn trước mặt mà cũng có thể nội chiến. Hiện nay mồi săn vẫn còn không hề xuất hiện, bọn họ càng không có khả năng không có chút xíu đề phòng đối với nhau.
- Như vậy càng tốt, chúng ta liền chờ xem, cho bọn chúng được chịu đòn.
- Thần Dạ, Thu gia và Cuồng Đao Quán, ngươi tuyển chọn một mục tiêu đi?
Thần Dạ cười nói:
- Tại sao chúng ta phải đồng thời tập kích hai nhà. Cùng nhau đối phó một nhà, hiệu quả không phải sẽ càng khá hơn một chút sao?
Nghe vậy, Phong Tam Nương lập tức đã rõhiểu liền, trên khóe miệng không khỏi hiện ra một điệu bộ đáng sợ.
Đêm, dần dần khuya!
Trong hai nơi đóng quân, ngoại trừ đống lửa vẫn cứ cháy phừng phừng thì bóng người đã không nhiều lắm. Vẻn vẹn có hơn mười cá nhân mà cũng phải phân tán các nơi, nhìn bề ngoài thì có vẻ như là cẩn thận. Nhưng mà bởi vì do cảnh đêm làm người ta khó nhận ra, để cho mọi người đã trở nên không được như ban ngày, thậm chí còn không cẩn thận bằng trước đây vậy.
Nhân vật thợ săn và mồi săn chỉ trong nháy mắt đã lại đổi vai cho nhau.
Có hai bóng người mượn màn đêm tối mò đang cực kì nhanh chóng đến gần nơi đóng quân của Thu gia. Sau đó, phóng ra dữ dội, trực tiếp xuất hiện ở bên người cách bọn họ gần nhất. Không để cho người này kịp phát ra quá nhiều động tĩnh, liền đã bị hai người đưa đi gặp Diêm vương gia.
- Kế tiếp!
Thù hận của Phong Tam Nương đối với Thu gia còn hơn xa Thần Dạ. Vừa mới giải quyết xong một người, Ti Đái ở trong tay nàng đã hóa thành một đạo quang điện, nhanh chóng xuất hiện ở trước một người khác. Tức thì, Ti Đái như mũi dùi thép cứ như vậy xuyên thủng ngực người kia.
- Hay cho một nữ nhân dũng mãnh!
Thần Dạ tắc đầu lưỡi, tốc độ cũng là không chậm, đánh về phía người kế tiếp!
Sau khi hai người chia nhau mỗi người cùng giết được ba tên, rốt cục, ở trong nơi đóng quân lan tràn ra một mùi vị máu tươi nồng đậm, làm bừng tỉnh những người đang nghỉ ngơi.
- Ha ha! Phong cô nương, có khả năng rút lui!
Nếu đã có người phản ứng tới đây, thì bản thân cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh, Thần Dạ cười to, nhanh như tia chớp đánh về phía một người khác. Sau khi xuất ra hai ba chiêu loại bỏ người này, hắn vội vàng trốn nhanh!
- Thần Dạ, Phong Tam Nương!
Phản ứng của Thu Chấn không thể coi là chậm. Tuy nhiên, khi lão đuổi theo ra đến nơi thì hai người kia đã hoàn toàn được màn đêm che giấu.
Bình luận facebook