• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế Quốc Chiến Thần (4 Viewers)

  • Chương 261-262

Chương 261: Mãnh Hổ trận





Chu Hàn quan sát một lúc, nhưng không tìm ra nơi ẩn thân của người tập kích anh và Chu Tước, vì thế quay sang Chu Tước hỏi.


“Nguyên soái, người nọ đã chạy.” Chu Tước lắc đầu thở dài một tiếng, nói đúng sự thật.


Vừa rồi vào lúc tránh né đạn, tầm mắt Chu Tước khóa vào một bóng dáng.


Bóng người lao lên đỉnh núi với tốc độ cực nhanh, vốn dĩ Chu Tước muốn đuổi theo nhưng lại chậm trễ vì khi nổ mạnh, bụi đất đầy trời che khuất tầm nhìn.


Nếu không trong lúc đó, Chu Tước đã có thể đuổi kịp, đem người nọ bắt lại.


“Nếu đoán không sai, hẳn là người của Tứ Phương Chế Tài!”. Chu Hàn đem phỏng đoán và suy nghĩ trong lòng chính mình nói ra.


Chu Tước vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u ám.


Cô vô cùng khinh thường người của Tứ Phương Chế Tài, ngoài sáng không được thì trong tối.


Có khí phách thì mặt đối mặt, cứng đối cứng.


Đùa nghịch mấy thứ linh tinh như vậy thì tính là cái gì?


Cho dù trong lòng Chu Tước khó chịu, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.


Bởi vì, tuân theo mệnh lệnh là trách nhiệm của cô.


Khi đi theo Chu Hàn làm việc, Chu Tước không thể có bất kì cảm xúc gì.


“Lên núi!” Chu Hàn không chút do dự, cũng không dừng lại làm bất luận cái gì, trực tiếp vung tay về phía Chu Tước, ra lệnh một câu.


Tuy rằng xe bị thiêu rụi, nhưng mà Chu Hàn cũng không lo lắng không kịp thời gian.


Dù sao, thực lực anh với Chu Tước đều thể hiện ở đây, tốc độ sẽ không chậm.


Trên đường lên núi, Chu Hàn với Chu Tước cũng không gặp phải tấn công.


Chu Hàn lúc này mới hiểu ra, phía bên kia giở trò này, phần lớn là muốn trì hoãn thời gian của anh.


Chỉ cần tự anh làm lỡ thời gian, không khác gì cho bọn hắn tranh thủ thời gian.


Người Tứ Phương Chế Tài tranh thủ thời gian làm cái gì?


Trong lòng Chu Hàn đột nhiên nhảy lên, trong chớp mắt nhận ra được cái gì.


Anh lập tức quay đầu về phía Chu Tước phân phó một câu: “Lập tức xuống núi, tìm một con đường khác, nhất định sẽ có con đường khác xuống núi!”


Chu Hàn giải thích không rõ ràng, Chu Tước cũng không có hỏi nhiều, vội vàng làm theo.


Dù sao, đường lên núi không có khả năng chỉ có một, hơn nữa Tứ Phương Chế Tài chắc chắn còn có hậu chiêu.


Nếu người của Tứ Phương Chế Tài thật sự bắt người, cũng biết rằng anh bây giờ lên núi, có khả năng rất lớn sẽ đem người đi.


Bây giờ đem đi thì thế nào cũng xuống núi!


Suy cho cùng, bọn họ sẽ không đợi anh sẽ đem người cứu đi.


Nhưng mà, Chu Hàn lo lắng đối phương giở trò, thông minh sẽ bị thông minh hại.


Huống hồ Tần lão lại đem nơi nguy hiểm nhất trở thành nơi an toàn nhất, vừa rồi cố ý để người đánh lén anh, kéo dài thời gian, vì bọn hắn kéo dài thời gian.


Phần cố ý này, lỡ như làm cho anh xem, làm anh nghĩ lầm bọn họ sẽ đem người dời đi.


Đối với chuyện này, Chu Hàn không thể không phòng.


Cho nên, anh chia thành hai đường chuẩn bị.


Chu Tước đem con đường xuống núi chặn lại, đồng thời anh sẽ lên núi tìm kiếm một phen.


Hai người cùng lúc hợp tác, không cần phải lo lắng tìm không thấy người!


Khi Chu Tước xuống núi, đồng thời Chu Hàn cầm sắc lệnh của ông Vương không bị trở ngại.


Sau khi thuận lợi tiến vào Tứ Phương Chế Tài, Chu Hàn cũng không có tâm trí đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong ánh mắt anh hiện lên nhiều bóng người.


Giờ phút này, Chu Hàn đang tìm kiếm bóng dáng Tần lão, đồng thời đi nhanh đến chỗ sâu trong Tứ Phương Chế Tài.


“Tiên sinh, xin dừng bước!” Đột nhiên, một bóng người bước nhanh đi tới, ngăn Chu Hàn lại.


Chu Hàn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm đối phương.


“Này là có ý gì?” Chu Hàn lạnh giọng quát hỏi: “Vì cái gì muốn ngăn tôi lại?”


Cung lúc mở miệng nói, Chu Hàn còn đem sắc lệnh Vương lão cho ra.


Người chặn đường vừa thấy Chu Hàn trong tay có sắc lệnh của lão Vương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Xin lỗi ngài, có sắc lệnh của Vương lão cũng không được.”


“Đi vào sâu nữa là bên trong Tứ Phương Chế Tài, đừng nói là có sắc lệnh của Vương lão.”


Nói tới đây, hắn hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười ẩn ý, vừa chuyển đề tài: “Cho dù ông Vương tự mình đến đây cũng vô dụng!”


Nhìn thấy thái độ đối phương mạnh mẽ như vậy, Chu Hàn giờ phút này lại vội vã tìm người, làm sao còn muốn cùng hắn nói nhảm.


“Cút ngay!” Chu Hàn gào to một tiếng, lập tức đánh xuống một cái, đánh người nọ ngã trên mặt đất.


Người nọ bị đánh ngã lăn ra đất, lúc hắn giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, Chu Hàn đã vọt vào bên trong.


“Có người tự tiện xông vào bên trong, người đâu, nhanh, người đâu!” Vừa thấy người của Tứ Phương Chế Tài, lập tức hét lớn: “Thập Đại Tài Quyết, mau ra đây giữ gìn danh tiếng Chế Tài !”


Bộ dáng kia của hắn rất là đáng xấu hổ, giống như một đứa trẻ đánh nhau mà đánh không lại cầu cứu cha mẹ, thật làm người kinh tởm.


Chu Hàn mặc kệ đối phương kêu to, không để tên kia vào mắt.


Anh bước nhanh vào chỗ sâu trong Tứ Phương Chế Tài, giờ phút này đã kinh động không ít người.


Chẳng qua, hễ có người dám đi lên cản, đều sẽ bị Chu Hàn đánh bay không thương tiếc chút nào!


“Người nào tự tiện xông vào?” Đột nhiên, vài đạo bóng dáng đột ngột xuất hiện.


“Đừng có làm càn!” Những người này vừa xuất hiện, khí thế mười phần.


Tuy nhiên, đối với trạng thái này của bọn họ, Chu Hàn không để vào mắt.


“Đừng có chặn đường!” Chu Hàn khí thế so với bọn hắn còn muốn sắc bén, hắn hét to một tiếng: “Người nào dám chống lại, tự lãnh lấy hậu quả!”


“Bọn ta là Thập Đại Tài Quyết của Tứ Phương Chế Tài!” mười vị trưởng lão trực tiếp báo ra môn đạo: “Tiểu bối, khuyên ngươi lạc đường biết quay lại, đừng có mà ngoan cố đi tiếp.”


“Nhóc con, ngươi chưa đủ lông đủ cánh mà dám xâm phạm Tứ Phương Chế Tài, không phải quá kiêu căng sao?”


“Lão già này có thể nói rõ cho ngươi biết, Tứ Phương Chế Tài còn cao hơn cả sự tồn tại Võ Minh và tám đại gia tộc!”


“Đừng nói là tiểu tử ngươi, dù là năm đại trưởng lão ở đây, cũng không có thể diện.”


Giờ phút này, đối với sự hung hãn của mười vị trưởng lão, Chu Hàn không để trong mắt.


“Cút!” Anh giận mắng một tiếng, cả người chạy thẳng ra ngoài, Thập Đại Tài Quyết lập tức tiến đến ngăn cản.


Chu Hàn không nói hai lời, trực tiếp đâm về phía đối phương.


Anh không sợ chút nào, một lòng nghiêm túc muốn đánh với đối phương.


Dù sao lúc trước anh cùng Tần Lão đã xé rách mặt, Chu Hàn cũng không còn điều gì cố kỵ.


Huống hồ, bọn họ còn bắt Tiết Minh Dương.


Tiết Minh Dương chính là sự tồn tại rất quan trọng đối với Chu Hàn !


Thế nhưng Thập Đại Tài Quyết không có trực tiếp cứng đối cứng với Chu Hàn, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, giả bộ lui về nhưng thực ra là tiến lên.


“Bày trận!” Đột nhiên, một vị trưởng lão rống ra một tiếng.


Ngay sau đó, các trưởng lão khác lần lượt hợp lại.


Thực nhanh, mười người giống như máy móc vận chuyển giống nhau, trong khoảnh khắc lúc đó bày ra một cái Mãnh Hổ trận.


Chu Hàn nhìn thấy, hai mắt hơi hơi nhíu lại.


Mãnh Hổ thì thế nào? Anh có thể phá như thường.


Giống như châm pháp vậy, tuy rằng cực kỳ hiếm thấy.


Trong những năm Chu Hàn chinh chiến trận đã phá không có một trăm cũng có tám mươi!


Mãnh Hổ trận tuy rằng ban đầu nhìn rất uy mãnh, nhưng trên thực tế, lại có một điểm khuyết điểm trí mạng.


Cái khuyết điểm trí mạng này, người bình thường không biết, nhưng Chu Hàn lại rất rõ ràng .


Lập tức thân mình anh lóe lên, xông thẳng vào phía trước.


Chương 262: Mãnh hổ không quay đầu





Khuyết điểm lớn nhất của Mãnh Hổ trận này là ở phía sau đội hình.


Phải biết rằng, Mãnh Hổ sẽ không bao giờ quay đầu lại phía sau.


Tuy vậy, vì có khuyết điểm này đội hình đằng trước mới có thể vô cùng mạnh mẽ.


Rất khó để vượt qua đợt tấn công trực diện mà phá vỡ phía sau đội hình Mãnh Hổ trận này.


Nhưng điều này chỉ khó đối với người bình thường mà thôi, còn đối với Chu Hàn, đó chỉ là đồ chơi.


“Tôi cho mấy người xếp đội hình!” Chu Hàn tức giận mắng: “Tôi cho các người bày Mãnh Hổ trận!”


Lúc này Chu Hàn đang nổi cơn thịnh nộ, dám chọc vào anh chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.


Tuy nhiên, điều kiện quyết định lúc này là bối phận đủ lớn, với thân thủ lão làng.


Vì vậy, bọn họ không sợ Chu Hàn, lại càng muốn giết Chu Hàn.


“Gào!” Thập Đại Tài Quyết gầm lên gần như cùng lúc.


Một cỗ sát ý lập tức bao trùm lấy Chu Hàn, như muốn xé nát anh ra.


Chỉ có điều Chu Hàn không hề quan tâm, anh định mạnh mẽ tấn công vào Mãnh Hổ trận.


Dù sao thì trước đây Chu Hàn chưa bao giờ thử tấn công Mãnh Hổ trận.


Lúc ấy gió tanh mưa máu, Chu Hàn chỉ cần ổn định là được.


Mà bây giờ, ngoại trừ Thập Đại Tài Quyết, ở bên ngoài Mãnh Hổ trận, toàn bộ Tứ Phương Chế Tài, không ai có thể uy hiếp được Chu Hàn.


Chính vì vậy, Chu Hàn muốn thử sức với Mãnh Hổ trận này xem có hiệu quả không.


“Gào!” Một tiếng gầm khác vang lên, đội hình Thập Đại Tài Quyết phối hợp với trận hình đột nhiên đánh về phía Chu Hàn.


Bọn họ có tư thế vô cùng mạnh mẽ, khí thế vô cùng trang nghiêm, dường như có thể xé nát Chu Hàn bất cứ lúc nào.


Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ phải thua cuộc dưới áp lực như vậy.


Nhưng Chu Hàn thì khác, anh hoàn toàn không để đội hình này vào mắt.


Cho dù khí thế của những lão giả này mạnh mẽ như thế nào, Chu Hàn cũng chỉ thấy giống như một đám gỗ mục.


Chỉ cần nhẹ tay là anh đã có thể phá hủy nó.


“Rầm!” Mãnh hổ trận mang khí thế của một mãnh hổ, đột nhiên lao thẳng về phía Chu Hàn.


Vào thời điểm Chu Hàn rút con dao găm kia ra, một lực lượng như sói tràn ra.


Nếu hổ và sói đánh nhau, một con sẽ phải thất bại.


“Phá!” Chu hàn dùng một đòn đánh hai lão già bật ra, lại ngay lập tức xông lên không chần chừ.


“Phá!” Chu Hàn rống lên, thu dao, đâm bằng tất cả sức lực.


Đây mới thật sự là cứng đối cứng!


Hôm nay Chu Hàn sẽ dạy dỗ mấy lão già bướng bỉnh này cái gì gọi là một bên chèn ép.


Mặc dù biết rõ khuyết điểm của Mãnh Hổ trận là ở phía sau đội hình, Chu Hàn cũng không vòng ra phía sau.


Tuy anh đã từng có kế hoạch như vậy, nhưng bây giờ lại thay đổi, muốn trực tiếp đối đầu!


“Rầm!”


“Rầm!”


Hai âm thanh vang lên.


Chu Hàn đã mạnh mẽ đánh bay hai lão già ra khỏi đội hình!


Hai lão già giống như diều đứt dây, khó chống đỡ nổi lực đánh của Chu Hàn.


Sau đó, từng lão già lần lượt bị Tiêu Hàn hất bay ra khỏi đội hình.


Trong phút chốc, toàn bộ đội hình Mãnh Hổ trận bị phá vỡ.


Chu hàn đang định ra tay tiếp, điện thoại đột nhiên vang lên.


Rơi vào đường cùng, anh vội lùi lại vài bước đến một góc hẻo lánh nghe điện thoại.


Là Đường Trường Não gọi tới, ông ta cung kính nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, mọi việc đã xong!”


“Hiện tại, tôi đang chờ ngài đến đây!”


Chu Hàn hơi sửng sốt khi nghe thế, trong lúc do dự, ánh mắt của mười lão đầu nhìn vào anh.


“Thằng nhóc này chắc bị nội thương rồi!”


“Mãnh Hổ trận không phải là chuyện đùa. Vừa rồi nhìn thằng nhóc kia mạnh như vậy chứ thực ra thân thể nó đã bị đội hình làm bị thương rồi!”


“Anh em mau nhìn xem, bộ dạng tên kia né tránh như vậy, thật đáng khinh!”


“Chắc nó đang sợ hãi đấy, vì vậy lúc này mới trốn ở một bên giả vờ gọi điện thoại, nói chuyện một mình.”


“Các anh em, chúng ta lên tinh thần xử lý tên này đi!”


Mười lão giả rống lên một tiếng thật lớn, cùng với hàng chục người của Tứ Phương Chế Tài vây xem.


Mà Chu Hàn cũng nghe thấy hết lời bọn họ nói không sót một chữ.


Chỉ có điều anh đang không biết trả lời Đường Trường Não lúc này như thế nào.


Đến cuối cùng, dù là Tiết Minh Dương hay là Bạch Hoàn Tài, hay là Huyền Vũ, anh đều chưa tìm thấy ai.


Vì vậy, lúc này, Chu Hàn không có khả năng để ý đến những thứ khác.


Bây giờ bảo anh đi tham dự Hội nghị kế vị chức gia chủ, Chu Hàn cũng không hề muốn.


Thậm chí anh không có tâm trí để đối phó Đường Minh Minh.


“Để Bạch Hổ bảo vệ ông cho tốt, lát nữa tôi sẽ đến!” Cuối cùng Chu Hàn nói một câu, không đợi Đường Trường Não bên kia phản ứng đã trực tiếp ngắt điện thoại.


“Nhìn kìa, tên kia gọi điện thoại xong rồi!”


“Cuộc gọi chắc chắn là giả, tên này chỉ đang giả vờ thôi!”


“Hiện tại, tên kia biết không trốn được nữa nên không đánh, dáng vẻ như sẵn sàng đi chết!”


Trong khi mười lão già đang say mê chế nhạo Chu Hàn bị trọng thương, anh đã lao về phía họ.


“Ai sợ chết?”


“Bang!”


Chu Hàn gầm lên, tát bay một lão già.


“Ai giả vờ?”


“Bang!”


Một cái tát nữa, một lão già khác ngã xuống.


“Ai lừa gạt?”


“Bang!”


“…”


Dưới khí thế của Chu Hàn, mấy lão già không có một chút sức lực chống trả.


Chu Hàn đối xử với bọn họ như anh cả đang dạy dỗ em trai vậy, không thương xót, không nương tay chút nào.


Thập Đại Tài Quyết thậm chí không có sức mạnh để chống trả khi đối mặt với Chu Hàn.


“Ai bị nội thương?”


“Bang!”


Chu Hàn nói xong, vung tay tát, một đám lão già bị đánh như chó.


Đến lúc này, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy chênh lệch giữa mình và Chu Hàn.


Thập Đại Tài Quyết phải thừa nhận điều đó!


Lúc này, đám lão già này thậm chí không dám thở mạnh khi đối mặt với Chu Hàn.


“Ai có thể nói cho tôi biết, Tần Lão đang ở đâu?” Chu Hàn đưa tay túm một lão già từ dưới mặt đất lên.


Tư thế của anh như túm một con gà con.


“Không nói?” Chu Hàn nhìn lướt qua mấy lão già còn lại.


Anh hơi dừng lại, nói tiếp: “Được, tôi sẽ đếm đến ba.”


“Sau ba giây, nếu không ai nói, tôi sẽ bóp chết một người trong số mấy ông!”


Chu Hàn vừa đếm ngược, tay cũng dần tăng thêm sức mạnh, lại không quên đe dọa: “Sau ba giây mà không nói, tôi sẽ bóp chết một người.”


“Sau sáu giây vẫn không ai nói, tôi sẽ bóp chết hai người.”


“Đến khi mười vị thống lĩnh bị bóp chết hết sẽ đến lượt học trò của các người!”


Ý của Chu Hàn rất rõ ràng, nếu hôm nay không biết Tần Lão ở đâu, anh sẽ không để yên cho người của Tứ Phương Chế Tài.


Cho đến khi Tứ Phương Chế tài bị xóa sổ.


“Đừng!” Vào lúc này, một vị trong mười vị đột nhiên không chịu nổi nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom