Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265-266
Chương 265: Tuyệt vọng
Chỉ là Đường Minh Minh vẫn luôn được Mộc thị che chở nên vẫn chưa ra tay với anh ta.
Bây giờ, người của Mộc thị không xuất hiện, hơn nữa Chu Hàn đã khống chế toàn cục diện.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Thắng Thiên không thể nhịn được nữa, ông ta tức giận đi lên, làm động tác như muốn giết Đường Minh Minh.
“Chu nguyên soái, tôi không thể chết được!” Đường Minh Minh dùng toàn bộ sức lực cố gắng chịu đựng hơi thở đang dâng trào trong cổ họng, anh ta cố gắng rống ra một câu.
Tiện đà lấy điện thoại di động ra, vứt xuống đất.
Chu Hàn chuyển tầm mắt, chỉ thấy trên màn hình là yêu cầu trò chuyện video.
Anh nhăn mày, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên đối diện với ánh mắt Chu Hàn sợ đến mức ngẩn cả người, lập tức lùi về phía sau vài bước, bước chân dừng lại.
Trước đây ông ta làm loạn với Chu Hàn cho nên ngay lúc này cũng không dám đắc tội Chu Hàn.
Nếu như lúc trước không náo loạn, hai người vẫn còn có giao tình thì Tề Thắng Thiên đã có gan tiến lên và trực tiếp giết chết Đường Minh Minh.
Dù gì cũng có giao tình, cho dù Chu Hàn có trách cứ thì cũng sẽ nể mặt ông ta.
Mà bây giờ loại quan hệ này, nếu Tề Thắng Thiên dám đi lên giết chết Đường Minh Minh.
Bởi vì Đường Minh Minh chết mà liên lụy ba người Bạch Hoàn Tài phải chôn cùng, Chu Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tề Thắng Thiên.
Điều này cũng đại diện cho Tề Thắng Thiên sẽ gặp tai họa!
Ông ta là một con cáo già nên đối với điều này rất rõ ràng.
Giờ phút này đây, Tề Thắng Thiên hối hận nhất chính là lúc trước đã cùng Chu Hàn náo loạn!
Mặc dù trong lòng đang đấu tranh suy nghĩ, nhưng lúc này Tề Thắng Thiên lại không dám có ý kiến khác.
Chu Tước ở phía sau Chu Hàn thấy vậy, lập tức đi lên nhặt điện thoại trên mặt đất, trực tiếp bấm nút nhận cuộc gọi video.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia điện thoại hiện lên một cảnh tượng khiến Chu Tước hít sâu một hơi.
“Huyền Vũ!” Cô ta hô to một tiếng, cả người phút chốc trông có vẻ khẩn trương.
Chu Hàn trông thấy bộ dạng Chu Tước khẩn trương như vậy, anh chau mày, sắc mặt trầm xuống.
“Chuyện gì thế này?” Chu Hàn vội vàng hỏi một câu.
Chu Tước cũng không xác định rõ ràng, cô ta lập tức đưa điện thoại di động cho Chu Hàn.
Chu Hàn nhận điện thoại, ánh mắt trên mặt đánh giá, trong lòng tức khắc âm thầm sợ hãi!
Lúc này đây, bên trong cuộc gọi video, Huyền Vũ, Bạch Hoàn Tài và Tiết Minh Dương đang bị treo ngược.
Vị trí của ba người có lẽ là ở trong một nhà xưởng bỏ hoang, mà phía bên dưới bọn họ là một chảo dầu lớn có đường kính khoảng hai mét.
Lúc này, chảo dầu lớn đang sôi sùng sục.
Bất cẩn một chút, bất kể ai trong số ba người họ rơi xuống đều sẽ bị nấu chín ngay lập tức.
Lúc này đây, Bạch Hoàn Tài, ba người bọn họ đều trong trạng thái hôn mê, cho dù có hơi nóng bốc lên, thì một chút cảm giác cũng không hề có!
Xem xong một màn như vậy, sắc mặt Chu Hàn trở nên rất khó coi.
Dù thế nào anh cũng không ngờ Đường Minh Minh lại ra tay như vậy.
“Vị trí của bọn họ ở nơi nào?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi, cùng lúc đó ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Minh dưới chân.
“Nhà xưởng số 3 ở ngoại thành!” Đường Minh Minh không chút do dự, trực tiếp nói thẳng ra.
Giờ phút này, Đường Minh Minh đã mất đi khí thế.
Khí thế kiêu ngạo trước đó đã mất đi không dấu vết.
Anh ta kiêu ngạo không nổi nữa rồi.
Chu Hàn không để ý đến Đường Minh Minh, anh đang tính toán phái Chu Tước đi cứu người, đột nhiên, một bóng người nổi bật giữa đám đông xuất hiện!
“Xin chào, Chu nguyên soái.” Người này là một người đàn ông mặc đồ đen.
Anh ta đi ra, đầu tiên là cùng Chu Hàn nho nhã lễ độ chào hỏi một tiếng, tuy nhìn qua có vẻ rất lễ phép, nhưng lại không che giấu được hơi thở hiểm ác trên người anh ta.
“Tôi rất không khỏe.” Đôi mắt Chu Hàn nhíu lại, tinh tế đánh giá đối phương.
“Chu nguyên soái, tôi là người đại diện nhà họ Mộc, đến để gặp ngài.” Người đàn ông mặc đồ đen trực tiếp đi vào vấn đề: “Trước tiên không nhắc đến những xích mích nhỏ phát sinh giữa anh và Mộc Đình Đôn, những thứ này đều không thể đem lên bàn tiệc, Mộc thị của chúng tôi hoàn toàn có thể bỏ qua.”
“Tôi chỉ nói hai điều chính!”
Anh ta hơi ngẩng đầu, tiếp lời: “Thứ nhất, anh đừng nghĩ đến việc thèm muốn công thức bí mật của nhà họ Mộc chúng tôi, điều này chỉ mang lại cho anh tai họa lớn.”
“Thứ hai, mạng của ba người bạn của anh đều nằm trong tay Mộc thị.”
Dứt lời, anh ta chỉ chỉ di động trong tay Chu Hàn, ý bảo anh xem cho rõ,
Mí mắt Chu Hàn không có lí do đột nhiên run lên rất nhiều, ánh mắt cũng nhìn về phía di động trên tay.
Giờ phút này, chỉ thấy trong video, một người đàn ông xuất hiện.
Vị trí gã ta đứng cách chảo dầu không xa, lúc này, gã ta đang nhìn lên phía ba người Bạch Hoàn Tài.
Rõ ràng, gã ta muốn bọn Bạch Hoàn Tài chết, ba người bọn họ sẽ phải chết.
“Nói ra điều kiện của anh!” Chu Hàn cũng không muốn cùng người đàn ông bận đồ đen nói nhảm thêm nữa, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Rất tốt, Chu nguyên soái thật là thẳng thắng.” Người đàn ông mặc đồ đen cười tủm tỉm nói một câu.
Anh ta vỗ vỗ tay, ngay sau đó trong đám người liền xuất hiện hai người đang đi ra.
Hai người này bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, trong đó có một người trên tay còn cầm một bản hợp đồng.
“Chu nguyên soái, anh chỉ cần ký vào hợp đồng, Mộc thị chúng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể thả người!” người đàn ông mặc đồ đen mặt đầy tin tưởng nói.
Chu Hàn cũng không nói nhảm, sau khi cầm lấy bản hợp đồng, liền trực tiếp “xoạt xoạt xoạt” ký tên.
Mà ngay lúc anh ký tên, một người khác không cầm hợp đồng trở tay rút ra một thanh vũ khí nóng.
“Chu nguyên soái cẩn thận!” Tề Thắng Thiên phản ứng đầu tiên, ông ta lập tức hô to một tiếng.
Chu Hàn phản ứng ngay lập tức, bóng người lóe lên, bước sang một bên, trước tiên duy trì khoảng cách với người của Mộc thị.
Mà cái tên xuống tay với Chu Hàn cảm thấy Tề Thắng Thiên đã phá hỏng chuyện tốt của mình, gã ta tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, lập tức xoay đầu vũ khí, nhắm thẳng về phía Tề Thắng Thiên.
“Bảo vệ Tề lão đại!” một người hốt hoảng kêu lên.
Ngay sau đó, một đám người tinh thuệ của Tề thị lập tức tiến lên đỡ đạn thay cho Tề Thắng Thiên.
Còn có không ít người xông thẳng về phía ba người Mộc thị.
Mộc thị vừa thấy sự việc bại lộ, lập tức hét lớn một tiếng: “Giết!”
Theo giọng gã ta nói ra, Chu Hàn gần như theo bản năng cúi đầu nhìn về phía video điện thoại trong tay.
Chỉ thấy trong video người đàn ông đang chăm chú nhìn về phía Bạch Hoàn Tài ba người bọn họ, đột nhiên ra tay!
Thần kinh Chu Hàn trong chốc lát lập tức căng lên.
Vào lúc thần kinh anh chớp mắt căng lên, từ trong đám người mười tên sát thủ đằng đằng sát khí vọt thẳng về phía Chu Hàn.
Bọn họ giống như sấm chớp trực tiếp đánh vào chỗ trọng yếu của Chu Hàn.
“Bảo vệ Chu nguyên soái!” ông Vương và Tề Thắng Thiên đồng loạt kêu lên.
Hai người bằng tốc độ nhanh nhất xông pha đi đầu, muốn giải vây cho Chu Hàn.
Mà bản lĩnh của người đàn ông mặt thẹo còn mạnh mẽ hơn, gã ta lao tới động tác nhanh nhẹn đánh ngã hai tên sát thủ.
Ngay sau đó, đám tinh nhuệ của Tề thị cùng người của ông Vương đều xông lên, đem Chu Hàn gắt gao bảo vệ ở chính giữa.
Giờ phút này, đối với biến cố của Đường thị, Chu Hàn không thèm để ý.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm người đàn ông trong video!
Giờ phút này, Chu Hàn hận không thể chui vào trong video, theo tín hiệu bò qua, chém hắn ta thành trăm mảnh!
Chương 266: Lật kèo ngoài ý muốn
Tiếc rằng, Chu Hàn bây giờ không có biện pháp đi theo tín hiệu để tìm ra nơi đó.
Cho nên vào thời điểm này, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong video lấy ra một con dao sắc, nhảy tới chỗ bọn người Bạch Khinh Ca ra tay.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Chu Hàn cảm thấy trái tim mình như bị hàng chục cây kim đâm vào.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, người ấy bất ngờ đánh gục gã họ Mộc ấy rồi ném anh ta ra ngoài!
Trong lòng Chu Hàn vui mừng khôn xiết, nhìn kỹ lại, phát hiện ra người đó không phải khác, chính là Vô Liểm.
Trước đấy, khi Đường Minh Minh kể về nơi ở của ba người Bạch Hoài Tài, Vô Liểm luôn ẩn mình trong đám đông lần đầu tiên rời khỏi Đường gia, đi thẳng đến nhà xưởng bị bỏ hoang!
Trận chiến này, Chu Hàn suýt chút nữa đã thua!
May mà Vô Liểm đã kịp thời xuất hiện để cứu người, nếu không thì hậu quả thật khủng khiếp!
“Tốt, tốt, tốt!” Chu Hàn liên tục nói ba chữ ‘tốt’…
Giờ khắc này, trong lòng anh vô cùng sung sướng.
“Nguyên soái, chúng tôi đến muộn!” Đúng lúc này, một đám người bất ngờ đi vào.
Trên tay bọn họ cầm nhiều loại vũ khí đủ kiểu dáng, trông rất hùng hổ và mạnh mẽ.
Hai mắt Chu Hàn hơi nhíu lại, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, chỉ thấy hội trưởng Đệ nhất cùng với đám người đệ tử của Võ Minh vội vàng chạy tới đây.
Hội trưởng Đệ nhất nhanh chóng đi tới chỗ của Chu Hàn, Vương lão cùng với Tề Thắng Thiên nhìn về phía Chu Hàn, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.
Chu Hàn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người tản ra một chút.
Ngay sau đó, Tề Thắng Thiên cùng với Vương lão đều làm theo chỉ dẫn của Chu Hàn.
Rất nhanh, Tề Thắng Thiên cùng Vương lão đều tránh người sang một bên để nhường đường.
Hội trưởng Đệ nhất mang theo vài tên thân tín nhanh chân đi đến trước mặt của Chu Hàn, ông ta đỏ bừng mặt nói: “Chu nguyên soái, nửa đường chúng tôi bị người của Bạch thị chặn lại, đã tới chậm một bước.”
Chu Hàn bình tĩnh gật đầu nói: “Không sao.”
Một câu chỉ có hai chữ đơn giản, khiến cho tâm trạng của hội trưởng Đệ nhất ổn định được phần nào.
Ông ta cung kính cúi đầu nhìn Chu Hàn, tỏ ý cảm kích, sau đấy xoay người vẫy vẫy tay.
“Đệ tử Võ Minh nghe lệnh! Chúng ta sẽ khống chế toàn bộ nơi này!” Câu này của ông ta tràn đầy khí phách, cả người nhìn vô cùng tiêu sái.
Tuy nhiên, hội trưởng Đệ nhất im lặng một lúc, sau đó thay đổi giọng điệu: “Hôm nay, có hội trưởng Đệ nhất Võ Minh ở đây, ta muốn xem xem kẻ nào dám động tới Chu nguyên soái!”
Trên thực tế, sự xuất hiện của hội trưởng Đệ nhất vào lúc này là vô cùng thừa thãi.
Thật ra thì người của Tề Thắng Thiên cùng với Vương lão đã khống chế được toàn bộ hiện trường, người của Mộc thị đến đây cũng không nhiều, cho nên giờ phút này không ai có thể uy hiếp được Chu Hàn.
Chu Hàn nhanh chóng cầm lấy di động, nói với Vô Liểm ở bên kia video một câu: “Mau cứu người! Mang bọn họ đến bệnh viện gặp đám người Tô Hàm.”
“Tuân mệnh!” Kẻ giấu mặt ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy mệnh lệnh của Chu Hàn, lập tức cung kính trả lời.
Sau đấy mang ba người Bạch Hoàn Tài đi cấp cứu.
Khi Chu Hàn cho rằng mọi việc đã được xử lý xong xuôi, dự định sẽ trở về bệnh viện chờ tin tốt, tiện thể đợi đám người Bạch Hoàn Tài trở về lại bất ngờ phát sinh thêm biến cố!
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng phanh xe thắng lại vô cùng lớn.
Ngay sau đó, một giọng nói lớn vang lên: “Gia chủ Quý thị, hôm nay đặc biệt tới gặp Chu nguyên soái!”
“Gia chủ Nhạc thị, hôm nay đặc biệt tới thách đấu Chu nguyên soái!”
Ngay sau đó, bóng dáng của Qúy lão và Nhạc Lão cùng nhau xuất hiện, trông dáng hai lão rất tự phụ, đi đến.
“Hỗn xược!” Hội trưởng Đệ nhất lập tức tức giận mắng họ một tiếng.
Phải biết rằng, vừa nãy ông ta còn mới tuyên bố rằng không cho bất kì kẻ nào động tới Chu Hàn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quý lão cùng với Nhạc lão đều xuất hiện , quang minh chính đại thách thức Chu Hàn như thế.
Làm vậy không khác gì đánh vào mặt hội trưởng Đệ nhất một cái! Giờ phút này, ông ta chỉ cảm thấy mặt ông ta vô cùng nóng rát và đỏ bừng.
“Ông đang mắng ai thế?” Qúy lão tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào hội trưởng Đệ nhất.
Sau cái chết của Cao lão, Qúy lão và Nhạc lão đã cấu kết với Mộc thị.
Mộc thị đã giao dịch rõ ràng với hai đại gia tộc, nếu Quý lão với Nhạc lão ngày hôm nay có thể bắt Chu Hàn lại và giao nộp cho Mộc thị.
Thì Mộc thị tự nguyện sẵn sàng chia sẻ một phần ba công thức luyện Lợi Tức Đan với Qúy lão và Nhạc lão!
Đối với công thức chế tạo Sinh Tức Đan, cho dù chỉ có một phần ba, vẫn khiến cho người khác cảm thấy hào hứng.
Cho nên bây giờ, Quý lão và Nhạc lão mới có thể không sợ sống chết dẫn người tới thách thức Chu Hàn.
Cho dù bọn họ biết rõ, ở xung quanh Chu Hàn có rất nhiều người bảo vệ anh.
Nhưng bọn họ không sợ hãi, bởi vì Mộc thị đã cho bọn họ đủ tự tin.
Trước đó, Mộc thị đã lựa chọn một trăm người đến từ Qúy gia và Nhạc gia.
Một trăm người này đã được Mộc thị dùng độc dược rèn luyện nên hoàn toàn bất khả chiến bại!
Bởi vì Quý lão với Nhạc lão có chỗ dựa vững chắc như thế mới có thể kiêu ngạo như ngày hôm nay.
Hai lão già làm lơ Chu Hàn, làm lơ Tề Thắng Thiên, làm lơ Vương lão, càng làm lơ hội trưởng Đệ nhất Võ Minh!
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, chỉ cần lợi ích cho bản thân lớn và hấp dẫn cũng đủ rồi.
Có rất nhiều người ham lợi nhuận!
Suy cho cùng, giá trị của cuộc sống nằm ở giá trị…
Giá trị ấy đơn giản chỉ là ích lợi mà thôi!
“Hai người các ông đúng là ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa mà!” Đệ nhất hội trưởng tức giận tới mức muốn nhảy dựng lên, bây giờ ông ta giống hệt một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Cả người đều có vẻ vô cùng xấu hổ.
“Ông nói ai ngu ngốc?”
Quý lão hừ lạnh một tiếng: “Ông chỉ là một hội trưởng nho nhỏ mà thôi, biết cái gì mà nói?”
Nhạc lão thấy vậy, cũng lên tiếng phụ họa nói: “Đúng thế! Một hội trưởng như ông chẳng đáng là gì?”
“Mấy lão đại à, các người làm thế chính là tự đào mồ chôn mình!” Đệ nhất hội trưởng tức giận xua tay ra lệnh cho đệ tử Võ Minh: “Bắt lấy hai lão già này cho ta!”
Nhận được lệnh từ ông ta, một đám đệ tử Võ Minh lập tức chạy về phía Quý lão cùng Nhạc lão.
Mà người của hai gia tộc tiến lên ngăn cản, đệ tử Võ Minh ngay lập tức cùng với người của hai cái gia tộc đánh nhau.
Một trò hay này, sắp mở màn rồi!
Cùng lúc đó, ở trong bệnh viện.
Tiểu Trân liên tục nói muốn xuất viện, đám người Tô Hàm đều không ngăn cản được.
“Tiểu Trân, cô đừng hấp tấp như thế có được không?”
Tô Hàm tận tình khuyên bảo: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể nói cho chúng ta biết được không, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết!”
Tiểu Trân nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cô cũng không hề từ bỏ ý định ra khỏi bệnh viện.
Tô Hàm thấy vậy, lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta không nên xuất viện cho đến khi Chu Hàn trở lại, có được không?”
Cô trực tiếp lấy Chu Hàn ra để khuyên nhủ Tiểu Trân.
Tiểu Trân nghe thế biểu cảm hơi thay đổi, rõ ràng rất để ý tới Chu Hàn.
Cô ấy kính nể Chu Hàn, đồng thời cũng sùng bái Chu Hàn.
“Tiểu Trân……” Tô Hàm còn muốn thuyết phục.
Nhưng Tiểu Trân lại lắc đầu nói: “Chu phu nhân, ngài đừng khuyên tôi nữa, tôi thật sự có việc rất quan trọng, cực kì gấp!”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Hàm hơi trầm xuống, cô khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
Tiểu Trân nghe thế chỉ yên lặng, rõ ràng là không tiện nói ra.
Nhưng Tô Hàm không bỏ cuộc nói thêm: “Cô ít nhất cũng phải nói cho tôi nghe biết chuyện gì, như thế thì tôi mới yên tâm được một chút.”
Chỉ là Đường Minh Minh vẫn luôn được Mộc thị che chở nên vẫn chưa ra tay với anh ta.
Bây giờ, người của Mộc thị không xuất hiện, hơn nữa Chu Hàn đã khống chế toàn cục diện.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Thắng Thiên không thể nhịn được nữa, ông ta tức giận đi lên, làm động tác như muốn giết Đường Minh Minh.
“Chu nguyên soái, tôi không thể chết được!” Đường Minh Minh dùng toàn bộ sức lực cố gắng chịu đựng hơi thở đang dâng trào trong cổ họng, anh ta cố gắng rống ra một câu.
Tiện đà lấy điện thoại di động ra, vứt xuống đất.
Chu Hàn chuyển tầm mắt, chỉ thấy trên màn hình là yêu cầu trò chuyện video.
Anh nhăn mày, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên đối diện với ánh mắt Chu Hàn sợ đến mức ngẩn cả người, lập tức lùi về phía sau vài bước, bước chân dừng lại.
Trước đây ông ta làm loạn với Chu Hàn cho nên ngay lúc này cũng không dám đắc tội Chu Hàn.
Nếu như lúc trước không náo loạn, hai người vẫn còn có giao tình thì Tề Thắng Thiên đã có gan tiến lên và trực tiếp giết chết Đường Minh Minh.
Dù gì cũng có giao tình, cho dù Chu Hàn có trách cứ thì cũng sẽ nể mặt ông ta.
Mà bây giờ loại quan hệ này, nếu Tề Thắng Thiên dám đi lên giết chết Đường Minh Minh.
Bởi vì Đường Minh Minh chết mà liên lụy ba người Bạch Hoàn Tài phải chôn cùng, Chu Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tề Thắng Thiên.
Điều này cũng đại diện cho Tề Thắng Thiên sẽ gặp tai họa!
Ông ta là một con cáo già nên đối với điều này rất rõ ràng.
Giờ phút này đây, Tề Thắng Thiên hối hận nhất chính là lúc trước đã cùng Chu Hàn náo loạn!
Mặc dù trong lòng đang đấu tranh suy nghĩ, nhưng lúc này Tề Thắng Thiên lại không dám có ý kiến khác.
Chu Tước ở phía sau Chu Hàn thấy vậy, lập tức đi lên nhặt điện thoại trên mặt đất, trực tiếp bấm nút nhận cuộc gọi video.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia điện thoại hiện lên một cảnh tượng khiến Chu Tước hít sâu một hơi.
“Huyền Vũ!” Cô ta hô to một tiếng, cả người phút chốc trông có vẻ khẩn trương.
Chu Hàn trông thấy bộ dạng Chu Tước khẩn trương như vậy, anh chau mày, sắc mặt trầm xuống.
“Chuyện gì thế này?” Chu Hàn vội vàng hỏi một câu.
Chu Tước cũng không xác định rõ ràng, cô ta lập tức đưa điện thoại di động cho Chu Hàn.
Chu Hàn nhận điện thoại, ánh mắt trên mặt đánh giá, trong lòng tức khắc âm thầm sợ hãi!
Lúc này đây, bên trong cuộc gọi video, Huyền Vũ, Bạch Hoàn Tài và Tiết Minh Dương đang bị treo ngược.
Vị trí của ba người có lẽ là ở trong một nhà xưởng bỏ hoang, mà phía bên dưới bọn họ là một chảo dầu lớn có đường kính khoảng hai mét.
Lúc này, chảo dầu lớn đang sôi sùng sục.
Bất cẩn một chút, bất kể ai trong số ba người họ rơi xuống đều sẽ bị nấu chín ngay lập tức.
Lúc này đây, Bạch Hoàn Tài, ba người bọn họ đều trong trạng thái hôn mê, cho dù có hơi nóng bốc lên, thì một chút cảm giác cũng không hề có!
Xem xong một màn như vậy, sắc mặt Chu Hàn trở nên rất khó coi.
Dù thế nào anh cũng không ngờ Đường Minh Minh lại ra tay như vậy.
“Vị trí của bọn họ ở nơi nào?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi, cùng lúc đó ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Minh dưới chân.
“Nhà xưởng số 3 ở ngoại thành!” Đường Minh Minh không chút do dự, trực tiếp nói thẳng ra.
Giờ phút này, Đường Minh Minh đã mất đi khí thế.
Khí thế kiêu ngạo trước đó đã mất đi không dấu vết.
Anh ta kiêu ngạo không nổi nữa rồi.
Chu Hàn không để ý đến Đường Minh Minh, anh đang tính toán phái Chu Tước đi cứu người, đột nhiên, một bóng người nổi bật giữa đám đông xuất hiện!
“Xin chào, Chu nguyên soái.” Người này là một người đàn ông mặc đồ đen.
Anh ta đi ra, đầu tiên là cùng Chu Hàn nho nhã lễ độ chào hỏi một tiếng, tuy nhìn qua có vẻ rất lễ phép, nhưng lại không che giấu được hơi thở hiểm ác trên người anh ta.
“Tôi rất không khỏe.” Đôi mắt Chu Hàn nhíu lại, tinh tế đánh giá đối phương.
“Chu nguyên soái, tôi là người đại diện nhà họ Mộc, đến để gặp ngài.” Người đàn ông mặc đồ đen trực tiếp đi vào vấn đề: “Trước tiên không nhắc đến những xích mích nhỏ phát sinh giữa anh và Mộc Đình Đôn, những thứ này đều không thể đem lên bàn tiệc, Mộc thị của chúng tôi hoàn toàn có thể bỏ qua.”
“Tôi chỉ nói hai điều chính!”
Anh ta hơi ngẩng đầu, tiếp lời: “Thứ nhất, anh đừng nghĩ đến việc thèm muốn công thức bí mật của nhà họ Mộc chúng tôi, điều này chỉ mang lại cho anh tai họa lớn.”
“Thứ hai, mạng của ba người bạn của anh đều nằm trong tay Mộc thị.”
Dứt lời, anh ta chỉ chỉ di động trong tay Chu Hàn, ý bảo anh xem cho rõ,
Mí mắt Chu Hàn không có lí do đột nhiên run lên rất nhiều, ánh mắt cũng nhìn về phía di động trên tay.
Giờ phút này, chỉ thấy trong video, một người đàn ông xuất hiện.
Vị trí gã ta đứng cách chảo dầu không xa, lúc này, gã ta đang nhìn lên phía ba người Bạch Hoàn Tài.
Rõ ràng, gã ta muốn bọn Bạch Hoàn Tài chết, ba người bọn họ sẽ phải chết.
“Nói ra điều kiện của anh!” Chu Hàn cũng không muốn cùng người đàn ông bận đồ đen nói nhảm thêm nữa, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Rất tốt, Chu nguyên soái thật là thẳng thắng.” Người đàn ông mặc đồ đen cười tủm tỉm nói một câu.
Anh ta vỗ vỗ tay, ngay sau đó trong đám người liền xuất hiện hai người đang đi ra.
Hai người này bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, trong đó có một người trên tay còn cầm một bản hợp đồng.
“Chu nguyên soái, anh chỉ cần ký vào hợp đồng, Mộc thị chúng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể thả người!” người đàn ông mặc đồ đen mặt đầy tin tưởng nói.
Chu Hàn cũng không nói nhảm, sau khi cầm lấy bản hợp đồng, liền trực tiếp “xoạt xoạt xoạt” ký tên.
Mà ngay lúc anh ký tên, một người khác không cầm hợp đồng trở tay rút ra một thanh vũ khí nóng.
“Chu nguyên soái cẩn thận!” Tề Thắng Thiên phản ứng đầu tiên, ông ta lập tức hô to một tiếng.
Chu Hàn phản ứng ngay lập tức, bóng người lóe lên, bước sang một bên, trước tiên duy trì khoảng cách với người của Mộc thị.
Mà cái tên xuống tay với Chu Hàn cảm thấy Tề Thắng Thiên đã phá hỏng chuyện tốt của mình, gã ta tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, lập tức xoay đầu vũ khí, nhắm thẳng về phía Tề Thắng Thiên.
“Bảo vệ Tề lão đại!” một người hốt hoảng kêu lên.
Ngay sau đó, một đám người tinh thuệ của Tề thị lập tức tiến lên đỡ đạn thay cho Tề Thắng Thiên.
Còn có không ít người xông thẳng về phía ba người Mộc thị.
Mộc thị vừa thấy sự việc bại lộ, lập tức hét lớn một tiếng: “Giết!”
Theo giọng gã ta nói ra, Chu Hàn gần như theo bản năng cúi đầu nhìn về phía video điện thoại trong tay.
Chỉ thấy trong video người đàn ông đang chăm chú nhìn về phía Bạch Hoàn Tài ba người bọn họ, đột nhiên ra tay!
Thần kinh Chu Hàn trong chốc lát lập tức căng lên.
Vào lúc thần kinh anh chớp mắt căng lên, từ trong đám người mười tên sát thủ đằng đằng sát khí vọt thẳng về phía Chu Hàn.
Bọn họ giống như sấm chớp trực tiếp đánh vào chỗ trọng yếu của Chu Hàn.
“Bảo vệ Chu nguyên soái!” ông Vương và Tề Thắng Thiên đồng loạt kêu lên.
Hai người bằng tốc độ nhanh nhất xông pha đi đầu, muốn giải vây cho Chu Hàn.
Mà bản lĩnh của người đàn ông mặt thẹo còn mạnh mẽ hơn, gã ta lao tới động tác nhanh nhẹn đánh ngã hai tên sát thủ.
Ngay sau đó, đám tinh nhuệ của Tề thị cùng người của ông Vương đều xông lên, đem Chu Hàn gắt gao bảo vệ ở chính giữa.
Giờ phút này, đối với biến cố của Đường thị, Chu Hàn không thèm để ý.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm người đàn ông trong video!
Giờ phút này, Chu Hàn hận không thể chui vào trong video, theo tín hiệu bò qua, chém hắn ta thành trăm mảnh!
Chương 266: Lật kèo ngoài ý muốn
Tiếc rằng, Chu Hàn bây giờ không có biện pháp đi theo tín hiệu để tìm ra nơi đó.
Cho nên vào thời điểm này, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong video lấy ra một con dao sắc, nhảy tới chỗ bọn người Bạch Khinh Ca ra tay.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Chu Hàn cảm thấy trái tim mình như bị hàng chục cây kim đâm vào.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, người ấy bất ngờ đánh gục gã họ Mộc ấy rồi ném anh ta ra ngoài!
Trong lòng Chu Hàn vui mừng khôn xiết, nhìn kỹ lại, phát hiện ra người đó không phải khác, chính là Vô Liểm.
Trước đấy, khi Đường Minh Minh kể về nơi ở của ba người Bạch Hoài Tài, Vô Liểm luôn ẩn mình trong đám đông lần đầu tiên rời khỏi Đường gia, đi thẳng đến nhà xưởng bị bỏ hoang!
Trận chiến này, Chu Hàn suýt chút nữa đã thua!
May mà Vô Liểm đã kịp thời xuất hiện để cứu người, nếu không thì hậu quả thật khủng khiếp!
“Tốt, tốt, tốt!” Chu Hàn liên tục nói ba chữ ‘tốt’…
Giờ khắc này, trong lòng anh vô cùng sung sướng.
“Nguyên soái, chúng tôi đến muộn!” Đúng lúc này, một đám người bất ngờ đi vào.
Trên tay bọn họ cầm nhiều loại vũ khí đủ kiểu dáng, trông rất hùng hổ và mạnh mẽ.
Hai mắt Chu Hàn hơi nhíu lại, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, chỉ thấy hội trưởng Đệ nhất cùng với đám người đệ tử của Võ Minh vội vàng chạy tới đây.
Hội trưởng Đệ nhất nhanh chóng đi tới chỗ của Chu Hàn, Vương lão cùng với Tề Thắng Thiên nhìn về phía Chu Hàn, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.
Chu Hàn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người tản ra một chút.
Ngay sau đó, Tề Thắng Thiên cùng với Vương lão đều làm theo chỉ dẫn của Chu Hàn.
Rất nhanh, Tề Thắng Thiên cùng Vương lão đều tránh người sang một bên để nhường đường.
Hội trưởng Đệ nhất mang theo vài tên thân tín nhanh chân đi đến trước mặt của Chu Hàn, ông ta đỏ bừng mặt nói: “Chu nguyên soái, nửa đường chúng tôi bị người của Bạch thị chặn lại, đã tới chậm một bước.”
Chu Hàn bình tĩnh gật đầu nói: “Không sao.”
Một câu chỉ có hai chữ đơn giản, khiến cho tâm trạng của hội trưởng Đệ nhất ổn định được phần nào.
Ông ta cung kính cúi đầu nhìn Chu Hàn, tỏ ý cảm kích, sau đấy xoay người vẫy vẫy tay.
“Đệ tử Võ Minh nghe lệnh! Chúng ta sẽ khống chế toàn bộ nơi này!” Câu này của ông ta tràn đầy khí phách, cả người nhìn vô cùng tiêu sái.
Tuy nhiên, hội trưởng Đệ nhất im lặng một lúc, sau đó thay đổi giọng điệu: “Hôm nay, có hội trưởng Đệ nhất Võ Minh ở đây, ta muốn xem xem kẻ nào dám động tới Chu nguyên soái!”
Trên thực tế, sự xuất hiện của hội trưởng Đệ nhất vào lúc này là vô cùng thừa thãi.
Thật ra thì người của Tề Thắng Thiên cùng với Vương lão đã khống chế được toàn bộ hiện trường, người của Mộc thị đến đây cũng không nhiều, cho nên giờ phút này không ai có thể uy hiếp được Chu Hàn.
Chu Hàn nhanh chóng cầm lấy di động, nói với Vô Liểm ở bên kia video một câu: “Mau cứu người! Mang bọn họ đến bệnh viện gặp đám người Tô Hàm.”
“Tuân mệnh!” Kẻ giấu mặt ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy mệnh lệnh của Chu Hàn, lập tức cung kính trả lời.
Sau đấy mang ba người Bạch Hoàn Tài đi cấp cứu.
Khi Chu Hàn cho rằng mọi việc đã được xử lý xong xuôi, dự định sẽ trở về bệnh viện chờ tin tốt, tiện thể đợi đám người Bạch Hoàn Tài trở về lại bất ngờ phát sinh thêm biến cố!
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng phanh xe thắng lại vô cùng lớn.
Ngay sau đó, một giọng nói lớn vang lên: “Gia chủ Quý thị, hôm nay đặc biệt tới gặp Chu nguyên soái!”
“Gia chủ Nhạc thị, hôm nay đặc biệt tới thách đấu Chu nguyên soái!”
Ngay sau đó, bóng dáng của Qúy lão và Nhạc Lão cùng nhau xuất hiện, trông dáng hai lão rất tự phụ, đi đến.
“Hỗn xược!” Hội trưởng Đệ nhất lập tức tức giận mắng họ một tiếng.
Phải biết rằng, vừa nãy ông ta còn mới tuyên bố rằng không cho bất kì kẻ nào động tới Chu Hàn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quý lão cùng với Nhạc lão đều xuất hiện , quang minh chính đại thách thức Chu Hàn như thế.
Làm vậy không khác gì đánh vào mặt hội trưởng Đệ nhất một cái! Giờ phút này, ông ta chỉ cảm thấy mặt ông ta vô cùng nóng rát và đỏ bừng.
“Ông đang mắng ai thế?” Qúy lão tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào hội trưởng Đệ nhất.
Sau cái chết của Cao lão, Qúy lão và Nhạc lão đã cấu kết với Mộc thị.
Mộc thị đã giao dịch rõ ràng với hai đại gia tộc, nếu Quý lão với Nhạc lão ngày hôm nay có thể bắt Chu Hàn lại và giao nộp cho Mộc thị.
Thì Mộc thị tự nguyện sẵn sàng chia sẻ một phần ba công thức luyện Lợi Tức Đan với Qúy lão và Nhạc lão!
Đối với công thức chế tạo Sinh Tức Đan, cho dù chỉ có một phần ba, vẫn khiến cho người khác cảm thấy hào hứng.
Cho nên bây giờ, Quý lão và Nhạc lão mới có thể không sợ sống chết dẫn người tới thách thức Chu Hàn.
Cho dù bọn họ biết rõ, ở xung quanh Chu Hàn có rất nhiều người bảo vệ anh.
Nhưng bọn họ không sợ hãi, bởi vì Mộc thị đã cho bọn họ đủ tự tin.
Trước đó, Mộc thị đã lựa chọn một trăm người đến từ Qúy gia và Nhạc gia.
Một trăm người này đã được Mộc thị dùng độc dược rèn luyện nên hoàn toàn bất khả chiến bại!
Bởi vì Quý lão với Nhạc lão có chỗ dựa vững chắc như thế mới có thể kiêu ngạo như ngày hôm nay.
Hai lão già làm lơ Chu Hàn, làm lơ Tề Thắng Thiên, làm lơ Vương lão, càng làm lơ hội trưởng Đệ nhất Võ Minh!
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, chỉ cần lợi ích cho bản thân lớn và hấp dẫn cũng đủ rồi.
Có rất nhiều người ham lợi nhuận!
Suy cho cùng, giá trị của cuộc sống nằm ở giá trị…
Giá trị ấy đơn giản chỉ là ích lợi mà thôi!
“Hai người các ông đúng là ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa mà!” Đệ nhất hội trưởng tức giận tới mức muốn nhảy dựng lên, bây giờ ông ta giống hệt một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Cả người đều có vẻ vô cùng xấu hổ.
“Ông nói ai ngu ngốc?”
Quý lão hừ lạnh một tiếng: “Ông chỉ là một hội trưởng nho nhỏ mà thôi, biết cái gì mà nói?”
Nhạc lão thấy vậy, cũng lên tiếng phụ họa nói: “Đúng thế! Một hội trưởng như ông chẳng đáng là gì?”
“Mấy lão đại à, các người làm thế chính là tự đào mồ chôn mình!” Đệ nhất hội trưởng tức giận xua tay ra lệnh cho đệ tử Võ Minh: “Bắt lấy hai lão già này cho ta!”
Nhận được lệnh từ ông ta, một đám đệ tử Võ Minh lập tức chạy về phía Quý lão cùng Nhạc lão.
Mà người của hai gia tộc tiến lên ngăn cản, đệ tử Võ Minh ngay lập tức cùng với người của hai cái gia tộc đánh nhau.
Một trò hay này, sắp mở màn rồi!
Cùng lúc đó, ở trong bệnh viện.
Tiểu Trân liên tục nói muốn xuất viện, đám người Tô Hàm đều không ngăn cản được.
“Tiểu Trân, cô đừng hấp tấp như thế có được không?”
Tô Hàm tận tình khuyên bảo: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể nói cho chúng ta biết được không, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết!”
Tiểu Trân nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cô cũng không hề từ bỏ ý định ra khỏi bệnh viện.
Tô Hàm thấy vậy, lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta không nên xuất viện cho đến khi Chu Hàn trở lại, có được không?”
Cô trực tiếp lấy Chu Hàn ra để khuyên nhủ Tiểu Trân.
Tiểu Trân nghe thế biểu cảm hơi thay đổi, rõ ràng rất để ý tới Chu Hàn.
Cô ấy kính nể Chu Hàn, đồng thời cũng sùng bái Chu Hàn.
“Tiểu Trân……” Tô Hàm còn muốn thuyết phục.
Nhưng Tiểu Trân lại lắc đầu nói: “Chu phu nhân, ngài đừng khuyên tôi nữa, tôi thật sự có việc rất quan trọng, cực kì gấp!”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Hàm hơi trầm xuống, cô khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
Tiểu Trân nghe thế chỉ yên lặng, rõ ràng là không tiện nói ra.
Nhưng Tô Hàm không bỏ cuộc nói thêm: “Cô ít nhất cũng phải nói cho tôi nghe biết chuyện gì, như thế thì tôi mới yên tâm được một chút.”