Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308-309
Chương 308. Mời A Cửu
“Khẩu khí của con thật lớn.” Tề Thắng Thiên giận đến mức gương mặt đỏ lên, ông ta hận không thể xông lên tát cho Tề Họa Mi mấy bạt tai.
Nhưng cuối cùng Tề Thắng Thiên vẫn nhịn được, bởi vì lần trước ông ta tát Tề Họa Mi mấy cái đã khiến Tề Họa Mi bỏ đi theo đám người Chu Hàn, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Tề thị.
Chẳng qua Tề Thắng Thiên không biết, Tề Họa Mi không phải bởi vì mấy cái tát kia của ông ta, mà là vì khi đó Tề Thắng Thiên mắt chó coi thường người, bán đứng Chu Hàn.
Hơn nữa Tề Thắng Thiên không hiểu chuyện Tề Họa Mi bị Đường Minh Minh ức hiếp, cho nên Tề Họa Mi mới có thể đoạn tuyệt quan hệ với Tề Thắng Thiên, thề đời này sẽ không quay lại Tề thị.
Nói trắng ra, tất cả mọi thứ đều là Tề Thắng Thiên gieo gió gặp bão.
“Là khẩu khí của con lớn sao? Chẳng lẽ con nói sai sao?” Tề Họa Mi cãi lại, hoàn toàn không cho Tề Thắng Thiên chút mặt mũi nào.
Giờ phút này, kể cả Tony Panghsang cũng ra mặt nói chuyện thay Tề Họa Mi: “Ông Tề, Tề Họa Mi đi theo tôi rất tốt, bởi vì tôi đi theo chân anh tôi là Tony Bond, mà anh tôi Tony Bond lại đi theo Chu Nguyên soái…”
Nhưng ngay khi Tony Panghsang nói được một nửa, Tề Thắng Thiên đã giận dữ nói: “Thằng nhóc nhà cậu im miệng cho tôi. Cái gì mà cậu đi theo anh cậu, anh cậu đi theo Chu Nguyên soái? Tôi nhổ vào.”
Tề Thắng Thiên giận đến mức sắp mất khống chế, bởi vì tưởng tượng trái ngược quá lớn với thực tế làm cho cả người ông ta không chịu nổi.
Nói thẳng thì chính là do Tề Thắng Thiên khó tiếp nhận sự thật.
Trong tưởng tượng của ông ta, tình huống ông ta và cháu gái gặp lại sau khi xa cách hẳn là sẽ rất ấm áp, hạnh phúc.
Nhưng Tề Họa Mi vừa đến đã coi thường ông ta, bây giờ thì lại hay hơn, còn oán hận ông ta.
Cho nên giờ phút này Tề Thắng Thiên nổi cơn thịnh nộ. Ông ta có chút không chịu nổi Tề Họa Mi, đồng thời cũng không nhìn được bộ dạng diễu võ dương oai của Tony Panghsang.
“Ông Tề, ông không nên bắt nạt người quá đáng. Chu Nguyên soái vẫn còn ở đây đấy, ông dám khi dễ tôi và Họa Mi sao?” Tony Panghsang vừa thấy Tề Thắng Thiên hùng hổ dọa người, lúc này lấy Chu Hàn ra làm lá chắn.
Nhưng sao Chu Hàn có thể để ý nhiều như vậy? Giờ phút này anh đang nghĩ đến chuyện Đường Trường Não, anh lo lắng sở dĩ Hội trưởng thứ nhất vội vàng ra ngoài như vậy xác suất rất lớn là bởi vì Đường Trường Não xảy ra chuyện.
Mặc dù Chu Hàn không quản những việc vớ vẩn của Tề Họa Mi và Tề Thắng Thiên, nhưng có thể để cho Tony Panghsang kéo da hổ làm kiêu ngọa cũng coi như hù dọa được Tề Thắng Thiên.
Cho nên vào lúc này Tề Thắng Thiên cũng nhịn xuống một chút, không dám lại đối xử hung dữ với Tề Họa Mi.
“Họa Mi, ông nội không biết trong lòng con nghĩ thế nào, nhưng tóm lại ông nội đều vì con cả, con cũng không thể gả cho một thằng nước ngoài.” Tề Thắng Thiên tận tình khuyên bảo Tề Họa Mi.
Chẳng qua sao Tề Họa Mi có thể nghe lọt được? Giờ phút này cô ta đã vô cùng oán hận Tề Thắng Thiên, hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết, cô ta không nhận ông ta.
Nhưng cuối cùng Tề Họa Mi vẫn không có dũng khí đó.
Bởi vì cô ta là một người có lương tâm, cô ta không thể làm loại chuyện này.
“Con gả cho người nước ngoài thì sao? Con gả cho người nước ngoài là sai sao? Con không được sinh ra con lai sao?”
“Ông biết không? Tony Panghsang không chê con. Ông cho là ai cũng giống như ông vậy hả, ánh mắt thiển cận, chỉ vì tư lợi.”
Tề Họa Mi không thể nhịn được nói một phen, lúc này quay đầu kéo Tony Panghsang rời khỏi phòng bao.
“Tề Họa Mi.” Tề Thắng Thiên gào lên, lúc này vội vàng đuổi theo.
Gần như khi Tề Thắng Thiên đuổi theo ra, đột nhiên điện thoại của Chu Hàn vang lên.
Trong lòng Chu Hàn lại nhảy một cái, anh rất rõ ràng, điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Gần như không cần nhìn, Chu Hàn cũng đoán được cuộc gọi này có thể là Hội trưởng thứ nhất gọi đến.
Anh bắt máy, đúng như dự đoán, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Hội trưởng thứ nhất.
“Chu Nguyên soái, thật xin lỗi.” Đầu bên kia điện thoại Hội trưởng thứ nhất rất tự trách nói: “Là tôi không làm tròn bổn phận. Đường Trường Não bị đám người của Khôi lão đại bắt đi trả nợ rồi, người của tôi hoàn toàn không tìm được đám người Khôi lão đại.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất nói như vậy, khuôn mặt Chu Hàn trở nên âm trầm.
Không tìm được?
Chuyện này đã nói lên đám người Khôi lão đại là cố ý đề phòng, không để cho người khác tìm ra.
Nghĩ đến đây, trái tim Chu Hàn như chìm vào đáy cốc.
“Để cho tất cả thành viên Võ Minh ở Hoành Thành tìm kiếm Đường Trường Não.” Sau khi quăng ra một câu như vậy, Chu Hàn cúp máy, ngay sau đó đứng dậy rời đi.
Mà ông Vương và Bạch Hoàn Tài vừa thấy được hành động này của Chu Hàn cũng lập tức đuổi theo.
“Chu Nguyên soái, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ tôi sẽ điều động người Bạch thị ra.”
“Chu Nguyên soái, tôi triệu tập toàn bộ trên dưới Vương thị, lúc nào cũng đợi nghe lệnh của ngài.”
Bạch Hoàn Tài và ông Vương lập tức xông đến, lần lượt lên tiếng tỏ thái độ.
Chẳng qua Chu Hàn chỉ gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều, lúc này đi ra ngoài.
Anh lấy tốc độ nhanh nhất trở lại Bạch thị, lúc này kêu đám người Thanh Long.
“Thanh Long, Bạch Hổ, tìm tung tích Đường Trường Não ở toàn bộ Đài Sơn.”
“Dạ Phong, gọi A Cửu về cho tôi, nói với anh ta tôi tìm có chút chuyện.”
Sau khi Chu Hàn phân phó xong, ném cho Dạ Phong một thẻ ngân hàng, anh lại nói tiếp: “Trong thẻ này có hai ngàn vạn, cho A Cửu.”
“Dạ.” Dạ Phong lập tức cung kính trả lời một tiếng, lúc này lập tức hành động.
Chu Hàn biết A Cửu là người chỉ biết đến tiền, không cho ít tiền thì tuyệt đối không mời nổi anh ta.
Cũng chính bởi vì như vậy, Chu Hàn mới có thể đưa cho Dạ Phong hai ngàn vạn, để cho anh ta đưa cho A Cửu.
Bởi vì chỉ như vậy, mới có thể thuận lời mời được A Cửu.
Sở dĩ phải mời A Cửu về làm việc, vì Chu Hàn nhắm vào tên Khôi lão đại kia.
Nếu ngay cả Hội trưởng thứ nhất cũng không đối phó được với Khôi lão đại, như vậy Chu Hàn chỉ có thể mới A Cửu trở lại làm việc.
Dù sao, mời người có chuyên môn vẫn tốt hơn.
Mỗi người đều có vị trí thích hợp của mình.
Lúc Thanh Long và Bạch Hổ tìm kiếm Đường Trường Não, Dạ Phong đi tìm A Cửu, bên kia Tề Họa Mi và Tony Panghsang đã bị Tề Thắng Thiên cưỡng ép mang đi.
Người Tề thị bắt hai người lên xe, chạy thẳng đến biệt thự Tề thị.
Hôn nay Tề Thắng Thiên định bí quá hóa liều dạy dỗ Tony Panghsang thật tốt.
Đến lúc đó cho dù Chu Hàn có trách tội thì Tề Thắng Thiên cũng không sợ.
Dù sao cũng là do Tony Panghsang muốn lừa đi cháu gái Tề Họa Mi của ông ta.
Dưới cách nhìn của Tề Thắng Thiên, tất cả chuyện ông ta làm đều không sai.
Nhưng, còn chưa đến biệt thự Tề thị.
Đoàn xe Tề thị bị ngăn lại nửa đường, ngay sau đó, một nhóm người bước xuống từ trên xe.
“Tề lão đại, lần này có thể châm chước một chút rồi.” Người cầm đầu cười một tiếng với Tề Thắng Thiên, rõ ràng biết rõ ràng hành động của Tề Thắng Thiên.
“Các người là ai? Dám ngăn cản Tề Thắng Thiên tôi?” Tề Thắng Thiên lên tiếng mắng người cầm đầu, rõ ràng không coi đối phương ra gì.
“Chúng tôi là ai không quan trọng, chúng tôi chỉ đến bắt người nước ngoài trong xe kia của ông, không biết ý ông thế nào?”
Chương 309. Mặt mũi của Khôi lão đại
Người cầm đầu nói, Tề Thắng Thiên nghe xong thì kinh ngạc.
Ông ta không thể nào nghĩ đến, người này lại đến bắt thằng nhóc Tony Panghsang kia.
Nhưng nếu đến bắt Tony Panghsang vậy thì không thể tốt hơn.
Mỗi lần Tề Thắng Thiên nhìn thấy Tony Panghsang thì rất khó chịu, hôm nay lại có người đến bắt thằng nhóc này, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến.
“Được, nếu tới bắt tên nước ngoài kia, tất nhiên ông già này sẽ không để ý.” Tề Thắng Thiên cười ha hả để cho người Tề thị dẫn Tony Panghsang xuống xe.
Tề Họa Mi thấy vậy, lập tức trở nên không vui.
Cô giữ lấy Tony Panghsang, nói với hai người của Tề thị: “Các người định làm phản à? Người của tôi cũng dám bắt?”
Tề Họa Mi rất khoa trương nói Tony Panghsang thành người của cô ta, lời này đã hoàn toàn làm cho người Tề thị sợ hết hồn.
Nhưng hiệu quả lại vừa khéo trái ngược lại, Tề Họa Mi nói Tony Panghsang là người của cô ta, vốn là muốn bảo vệ tính mạng của Tony Panghsang, không để cho đám người Khôi lão đại bắt.
Chẳng qua lời này đã hoàn toàn chọc giận Tề Thắng Thiên.
Lúc đầu Tề Thắng Thiên vẫn còn chưa đến ranh giới bùng nổ, nhưng sau khi Tề Họa Mi nói một câu như vậy, ông ta hoàn toàn trở nên nóng nảy.
“Người của con sao?” Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, tát lên mặt Tề Họa Mi một cái, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm đứa cháu gái mình đã nuôi hơn hai mươi năm.
“Con không biết xấu hổ sao mà nói ra những lời này? Cái gì gọi là người của con? Sao một tên nước ngoài lại là người của con hả?” Tề Thắng Thiên gầm lên giận dữ, đồng thời lại đánh Tề Họa Mi một cái nữa.
Tiếng “ba ba” vang lên, Tề Họa Mi bị đánh đến tóc tai bù xù, cả người chật vật không chịu nổi.
Tony Panghsang thấy vậy phút chốc thẹn quá hóa giận.
Lúc đầu anh ta bị người Tề thị chế trụ, nhưng khi Tề Thắng Thiên đánh Tề Họa Mi lập tức đã làm cho anh ta nổi lên bản tính đàn ông.
“Ông dám động đến Họa Mi?” Tony Panghsang dùng tiếng phổ thông không chuẩn của mình nổi giận gầm lên một tiếng, cả người nhào đến Tề Thắng Thiên.
Còn chưa chờ hai người của Tề thị kịp phản ứng, Tony Panghsang đã tránh thoát.
“Hừ. Không biết tự lượng sức mình.” Tề Thắng Thiên hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên đánh bay Tony Panghsang.
Tony Panghsang bị một chưởng của Tề Thắng Thiên đánh bay, trong nháy mắt cả người rơi xuống từ trên xe.
Sau khi đám người của Khôi lão đại thấy vậy, không nói hai lời lập tức tiến lên lôi Tony Panghsang từ dưới đất lên, cưỡng ép bắt anh ta đi.
Mà sở dĩ Khôi lão đại phái người đến bắt Tony Panghsang là vì Tony Panghsang là người của Chu Hàn.
Mà Khôi lão đại chính là muốn nhằm vào Chu Hàn.
Bởi vì khi sau khi bắt được Đường Trường Não không bao lâu, cũng đã biết được Chu Hàn lục tung cả thành tìm Đường Trường Não.
Thứ người như Khôi lão đại chính là vì tư lợi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Gã định kiếm một khoản lớn, vơ vét một số tiền lớn trên người Chu Hàn.
Không chỉ muốn để cho Chu Hàn trả nợ thay Đường Trường Não, còn muốn để cho Chu Hàn trả lãi thay Đường Trường Não.
Cũng chính bởi vì như vậy, Khôi lão đại mới phái người đến bắt Tony Panghsang.
Nhưng gã nhằm vào Chu Hàn không chỉ bởi vì chuyện này, tất nhiên còn có ý của Mộc Đình Đôn.
Giờ phút này Khôi lão đại đã trốn ở trong Mộc thị. Hơn nữa còn thả tin tức ra sẽ chờ Chu Hàn tìm đến cửa.
Lúc người của Khôi lão đại bắt Tony Panghsang, Tề Họa Mi liều mạng giãy giụa xuống xe.
Kết quả lại bị Tề Thắng Thiên đánh đến choáng váng, cưỡng ép mang về Tề thị.
Tề Thắng Thiên ông phải dạy dỗ thật tốt đứa cháu gái bất hiếu này, tránh cho Tề Họa Mi lại đi ra ngoài gây chuyện cho ông ta.
Tất nhiên, Tề Thắng Thiên cũng không phản đối Tề Họa Mi đi theo Chu Hàn.
Ông ta chỉ là phản đối Tề Họa Mi đi theo một tên nước ngoài như Tony Panghsang mà thôi.
Lúc Tề Thắng Thiên dẫn Tề Họa Mi về Tề thị, Chu Hàn đã nhận được tin tức Tony Panghsang bị Khôi lão đại bắt đi.
Tin tức này không phải người khác nói cho anh, là Hội trưởng thứ nhất.
Giờ phút này, Chu Hàn và Hội trưởng thứ nhất đang nói chuyện điện thoại với nhau.
“Chuyện thế nào rồi?” Chu Hàn khẩn cấp hỏi: “Các người cứu Tony Panghsang được chưa?”
“Thật xin lỗi, Chu Nguyên soái.” Đầu bên kia điện thoại Hội trưởng thứ nhất thật bất đắc dĩ nói: “Người của tôi không đuổi kịp, người Khôi lão đại đã bắt Tony Panghsang vào Mộc thị.”
“Bên ngoài Mộc thị có không ít cao thủ dùng độc đến áp trận, thành viên Võ Minh hoàn toàn không thể đi vào.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất giải thích, lúc này Chu Hàn dặn dò đối phương cứ chờ ở đấy, theo dõi Mộc thị.
Tiếp đó, anh lại triệu tập đám người Thanh Long, để cho mấy người nắm chặt thời gian tập họp tại Mộc thị.
Sau khi phân phó xong, Chu Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Mộc thị.
Nửa giờ sau, trang viên Mộc thị.
Toàn bộ Mộc thị đều đã bị thành viên Võ Minh bao vây chặt như nêm cối, dù vậy vẫn có không ít thành viên Võ Minh tiếp tục chạy đến.
Nhìn bộ dạng này, đêm nay chắc sẽ xảy ra một trận sóng to gió lớn.
Mà trừ phái ra một trăm tên cao thủ dùng độc ở bên ngoài ra, Mộc thị cũng không phái người ra nữa.
Giờ phút này ở hiện trường Hội trưởng thứ nhất chờ Chu Hàn đến đã rõ ràng cảm nhận tính nghiêm trọng của chuyện này, thậm chí ông ta đã liên lạc với Bạch thị và ông Vương.
Tinh anh của nhà họ Bạch và nhà họ Vương lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, tối nay chính là một trận chiến đấu ác liệt.
“Tony Panghsang thế nào rồi?” Chu Hàn chạy tới sau, vội vàng hỏi Hội trưởng thứ nhất.
Nhưng Hội trưởng thứ nhất lại lắc đầu nói: “Chu Nguyên soái, chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, trừ một ít cao thủ dùng độc ra ngoài áp trận, người Mộc thị cũng chưa có đi ra, bao gồm cả con cháu Mộc thị.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất nói như vậy, sắc mặt của Chu Hàn liền trở nên âm trầm.
Giờ phút này, anh biết rõ đêm nay chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Mà ngay lúc này, người của Bạch thị và Vương thị đã lục tục đến.
Đang lúc Chu Hàn định hạ lệnh để cho tất cả mọi người tiến công, đột nhiên trong trang viên Mộc thị truyền đến một giọng nói: “Chu Nguyên soái, thật vui khi tối nay cậu có thể đến đây, mời vào.”
Giọng nói này truyền ra từ loa phóng thanh, to đến mức muốn xé rách màn đêm.
Mà sau khi Chu Hàn nghe được giọng nói này thì cảm thấy có chút nghi ngờ.
Bởi vì từ trước đến nay anh chưa nghe giọng nói này bao giờ, chắc hẳn không quen biết đối phương.
Đang lúc Chu Hàn do dự, giọng nói kia lại vang lên: “Chu Nguyên soái, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi chính là Khôi lão đại trong truyền thuyết, cậu không cần bất ngờ.”
“Tối nay tôi đại biểu Mộc thị đến nghênh đón cậu, nghe cho rõ, chỉ hoan nghênh một mình cậu thôi.”
“Nếu như có những người khác đi vào, như vậy người bạn nước ngoài kia sẽ không thể cứu đâu.”
Giọng nói truyền từ loa phong thanh dừng lại, mời vừa rồi từng lời nói của Khôi lão đại kia đã truyền vào tai của mỗi người.
“Khẩu khí của con thật lớn.” Tề Thắng Thiên giận đến mức gương mặt đỏ lên, ông ta hận không thể xông lên tát cho Tề Họa Mi mấy bạt tai.
Nhưng cuối cùng Tề Thắng Thiên vẫn nhịn được, bởi vì lần trước ông ta tát Tề Họa Mi mấy cái đã khiến Tề Họa Mi bỏ đi theo đám người Chu Hàn, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Tề thị.
Chẳng qua Tề Thắng Thiên không biết, Tề Họa Mi không phải bởi vì mấy cái tát kia của ông ta, mà là vì khi đó Tề Thắng Thiên mắt chó coi thường người, bán đứng Chu Hàn.
Hơn nữa Tề Thắng Thiên không hiểu chuyện Tề Họa Mi bị Đường Minh Minh ức hiếp, cho nên Tề Họa Mi mới có thể đoạn tuyệt quan hệ với Tề Thắng Thiên, thề đời này sẽ không quay lại Tề thị.
Nói trắng ra, tất cả mọi thứ đều là Tề Thắng Thiên gieo gió gặp bão.
“Là khẩu khí của con lớn sao? Chẳng lẽ con nói sai sao?” Tề Họa Mi cãi lại, hoàn toàn không cho Tề Thắng Thiên chút mặt mũi nào.
Giờ phút này, kể cả Tony Panghsang cũng ra mặt nói chuyện thay Tề Họa Mi: “Ông Tề, Tề Họa Mi đi theo tôi rất tốt, bởi vì tôi đi theo chân anh tôi là Tony Bond, mà anh tôi Tony Bond lại đi theo Chu Nguyên soái…”
Nhưng ngay khi Tony Panghsang nói được một nửa, Tề Thắng Thiên đã giận dữ nói: “Thằng nhóc nhà cậu im miệng cho tôi. Cái gì mà cậu đi theo anh cậu, anh cậu đi theo Chu Nguyên soái? Tôi nhổ vào.”
Tề Thắng Thiên giận đến mức sắp mất khống chế, bởi vì tưởng tượng trái ngược quá lớn với thực tế làm cho cả người ông ta không chịu nổi.
Nói thẳng thì chính là do Tề Thắng Thiên khó tiếp nhận sự thật.
Trong tưởng tượng của ông ta, tình huống ông ta và cháu gái gặp lại sau khi xa cách hẳn là sẽ rất ấm áp, hạnh phúc.
Nhưng Tề Họa Mi vừa đến đã coi thường ông ta, bây giờ thì lại hay hơn, còn oán hận ông ta.
Cho nên giờ phút này Tề Thắng Thiên nổi cơn thịnh nộ. Ông ta có chút không chịu nổi Tề Họa Mi, đồng thời cũng không nhìn được bộ dạng diễu võ dương oai của Tony Panghsang.
“Ông Tề, ông không nên bắt nạt người quá đáng. Chu Nguyên soái vẫn còn ở đây đấy, ông dám khi dễ tôi và Họa Mi sao?” Tony Panghsang vừa thấy Tề Thắng Thiên hùng hổ dọa người, lúc này lấy Chu Hàn ra làm lá chắn.
Nhưng sao Chu Hàn có thể để ý nhiều như vậy? Giờ phút này anh đang nghĩ đến chuyện Đường Trường Não, anh lo lắng sở dĩ Hội trưởng thứ nhất vội vàng ra ngoài như vậy xác suất rất lớn là bởi vì Đường Trường Não xảy ra chuyện.
Mặc dù Chu Hàn không quản những việc vớ vẩn của Tề Họa Mi và Tề Thắng Thiên, nhưng có thể để cho Tony Panghsang kéo da hổ làm kiêu ngọa cũng coi như hù dọa được Tề Thắng Thiên.
Cho nên vào lúc này Tề Thắng Thiên cũng nhịn xuống một chút, không dám lại đối xử hung dữ với Tề Họa Mi.
“Họa Mi, ông nội không biết trong lòng con nghĩ thế nào, nhưng tóm lại ông nội đều vì con cả, con cũng không thể gả cho một thằng nước ngoài.” Tề Thắng Thiên tận tình khuyên bảo Tề Họa Mi.
Chẳng qua sao Tề Họa Mi có thể nghe lọt được? Giờ phút này cô ta đã vô cùng oán hận Tề Thắng Thiên, hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết, cô ta không nhận ông ta.
Nhưng cuối cùng Tề Họa Mi vẫn không có dũng khí đó.
Bởi vì cô ta là một người có lương tâm, cô ta không thể làm loại chuyện này.
“Con gả cho người nước ngoài thì sao? Con gả cho người nước ngoài là sai sao? Con không được sinh ra con lai sao?”
“Ông biết không? Tony Panghsang không chê con. Ông cho là ai cũng giống như ông vậy hả, ánh mắt thiển cận, chỉ vì tư lợi.”
Tề Họa Mi không thể nhịn được nói một phen, lúc này quay đầu kéo Tony Panghsang rời khỏi phòng bao.
“Tề Họa Mi.” Tề Thắng Thiên gào lên, lúc này vội vàng đuổi theo.
Gần như khi Tề Thắng Thiên đuổi theo ra, đột nhiên điện thoại của Chu Hàn vang lên.
Trong lòng Chu Hàn lại nhảy một cái, anh rất rõ ràng, điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Gần như không cần nhìn, Chu Hàn cũng đoán được cuộc gọi này có thể là Hội trưởng thứ nhất gọi đến.
Anh bắt máy, đúng như dự đoán, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Hội trưởng thứ nhất.
“Chu Nguyên soái, thật xin lỗi.” Đầu bên kia điện thoại Hội trưởng thứ nhất rất tự trách nói: “Là tôi không làm tròn bổn phận. Đường Trường Não bị đám người của Khôi lão đại bắt đi trả nợ rồi, người của tôi hoàn toàn không tìm được đám người Khôi lão đại.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất nói như vậy, khuôn mặt Chu Hàn trở nên âm trầm.
Không tìm được?
Chuyện này đã nói lên đám người Khôi lão đại là cố ý đề phòng, không để cho người khác tìm ra.
Nghĩ đến đây, trái tim Chu Hàn như chìm vào đáy cốc.
“Để cho tất cả thành viên Võ Minh ở Hoành Thành tìm kiếm Đường Trường Não.” Sau khi quăng ra một câu như vậy, Chu Hàn cúp máy, ngay sau đó đứng dậy rời đi.
Mà ông Vương và Bạch Hoàn Tài vừa thấy được hành động này của Chu Hàn cũng lập tức đuổi theo.
“Chu Nguyên soái, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ tôi sẽ điều động người Bạch thị ra.”
“Chu Nguyên soái, tôi triệu tập toàn bộ trên dưới Vương thị, lúc nào cũng đợi nghe lệnh của ngài.”
Bạch Hoàn Tài và ông Vương lập tức xông đến, lần lượt lên tiếng tỏ thái độ.
Chẳng qua Chu Hàn chỉ gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều, lúc này đi ra ngoài.
Anh lấy tốc độ nhanh nhất trở lại Bạch thị, lúc này kêu đám người Thanh Long.
“Thanh Long, Bạch Hổ, tìm tung tích Đường Trường Não ở toàn bộ Đài Sơn.”
“Dạ Phong, gọi A Cửu về cho tôi, nói với anh ta tôi tìm có chút chuyện.”
Sau khi Chu Hàn phân phó xong, ném cho Dạ Phong một thẻ ngân hàng, anh lại nói tiếp: “Trong thẻ này có hai ngàn vạn, cho A Cửu.”
“Dạ.” Dạ Phong lập tức cung kính trả lời một tiếng, lúc này lập tức hành động.
Chu Hàn biết A Cửu là người chỉ biết đến tiền, không cho ít tiền thì tuyệt đối không mời nổi anh ta.
Cũng chính bởi vì như vậy, Chu Hàn mới có thể đưa cho Dạ Phong hai ngàn vạn, để cho anh ta đưa cho A Cửu.
Bởi vì chỉ như vậy, mới có thể thuận lời mời được A Cửu.
Sở dĩ phải mời A Cửu về làm việc, vì Chu Hàn nhắm vào tên Khôi lão đại kia.
Nếu ngay cả Hội trưởng thứ nhất cũng không đối phó được với Khôi lão đại, như vậy Chu Hàn chỉ có thể mới A Cửu trở lại làm việc.
Dù sao, mời người có chuyên môn vẫn tốt hơn.
Mỗi người đều có vị trí thích hợp của mình.
Lúc Thanh Long và Bạch Hổ tìm kiếm Đường Trường Não, Dạ Phong đi tìm A Cửu, bên kia Tề Họa Mi và Tony Panghsang đã bị Tề Thắng Thiên cưỡng ép mang đi.
Người Tề thị bắt hai người lên xe, chạy thẳng đến biệt thự Tề thị.
Hôn nay Tề Thắng Thiên định bí quá hóa liều dạy dỗ Tony Panghsang thật tốt.
Đến lúc đó cho dù Chu Hàn có trách tội thì Tề Thắng Thiên cũng không sợ.
Dù sao cũng là do Tony Panghsang muốn lừa đi cháu gái Tề Họa Mi của ông ta.
Dưới cách nhìn của Tề Thắng Thiên, tất cả chuyện ông ta làm đều không sai.
Nhưng, còn chưa đến biệt thự Tề thị.
Đoàn xe Tề thị bị ngăn lại nửa đường, ngay sau đó, một nhóm người bước xuống từ trên xe.
“Tề lão đại, lần này có thể châm chước một chút rồi.” Người cầm đầu cười một tiếng với Tề Thắng Thiên, rõ ràng biết rõ ràng hành động của Tề Thắng Thiên.
“Các người là ai? Dám ngăn cản Tề Thắng Thiên tôi?” Tề Thắng Thiên lên tiếng mắng người cầm đầu, rõ ràng không coi đối phương ra gì.
“Chúng tôi là ai không quan trọng, chúng tôi chỉ đến bắt người nước ngoài trong xe kia của ông, không biết ý ông thế nào?”
Chương 309. Mặt mũi của Khôi lão đại
Người cầm đầu nói, Tề Thắng Thiên nghe xong thì kinh ngạc.
Ông ta không thể nào nghĩ đến, người này lại đến bắt thằng nhóc Tony Panghsang kia.
Nhưng nếu đến bắt Tony Panghsang vậy thì không thể tốt hơn.
Mỗi lần Tề Thắng Thiên nhìn thấy Tony Panghsang thì rất khó chịu, hôm nay lại có người đến bắt thằng nhóc này, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến.
“Được, nếu tới bắt tên nước ngoài kia, tất nhiên ông già này sẽ không để ý.” Tề Thắng Thiên cười ha hả để cho người Tề thị dẫn Tony Panghsang xuống xe.
Tề Họa Mi thấy vậy, lập tức trở nên không vui.
Cô giữ lấy Tony Panghsang, nói với hai người của Tề thị: “Các người định làm phản à? Người của tôi cũng dám bắt?”
Tề Họa Mi rất khoa trương nói Tony Panghsang thành người của cô ta, lời này đã hoàn toàn làm cho người Tề thị sợ hết hồn.
Nhưng hiệu quả lại vừa khéo trái ngược lại, Tề Họa Mi nói Tony Panghsang là người của cô ta, vốn là muốn bảo vệ tính mạng của Tony Panghsang, không để cho đám người Khôi lão đại bắt.
Chẳng qua lời này đã hoàn toàn chọc giận Tề Thắng Thiên.
Lúc đầu Tề Thắng Thiên vẫn còn chưa đến ranh giới bùng nổ, nhưng sau khi Tề Họa Mi nói một câu như vậy, ông ta hoàn toàn trở nên nóng nảy.
“Người của con sao?” Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, tát lên mặt Tề Họa Mi một cái, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm đứa cháu gái mình đã nuôi hơn hai mươi năm.
“Con không biết xấu hổ sao mà nói ra những lời này? Cái gì gọi là người của con? Sao một tên nước ngoài lại là người của con hả?” Tề Thắng Thiên gầm lên giận dữ, đồng thời lại đánh Tề Họa Mi một cái nữa.
Tiếng “ba ba” vang lên, Tề Họa Mi bị đánh đến tóc tai bù xù, cả người chật vật không chịu nổi.
Tony Panghsang thấy vậy phút chốc thẹn quá hóa giận.
Lúc đầu anh ta bị người Tề thị chế trụ, nhưng khi Tề Thắng Thiên đánh Tề Họa Mi lập tức đã làm cho anh ta nổi lên bản tính đàn ông.
“Ông dám động đến Họa Mi?” Tony Panghsang dùng tiếng phổ thông không chuẩn của mình nổi giận gầm lên một tiếng, cả người nhào đến Tề Thắng Thiên.
Còn chưa chờ hai người của Tề thị kịp phản ứng, Tony Panghsang đã tránh thoát.
“Hừ. Không biết tự lượng sức mình.” Tề Thắng Thiên hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên đánh bay Tony Panghsang.
Tony Panghsang bị một chưởng của Tề Thắng Thiên đánh bay, trong nháy mắt cả người rơi xuống từ trên xe.
Sau khi đám người của Khôi lão đại thấy vậy, không nói hai lời lập tức tiến lên lôi Tony Panghsang từ dưới đất lên, cưỡng ép bắt anh ta đi.
Mà sở dĩ Khôi lão đại phái người đến bắt Tony Panghsang là vì Tony Panghsang là người của Chu Hàn.
Mà Khôi lão đại chính là muốn nhằm vào Chu Hàn.
Bởi vì khi sau khi bắt được Đường Trường Não không bao lâu, cũng đã biết được Chu Hàn lục tung cả thành tìm Đường Trường Não.
Thứ người như Khôi lão đại chính là vì tư lợi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Gã định kiếm một khoản lớn, vơ vét một số tiền lớn trên người Chu Hàn.
Không chỉ muốn để cho Chu Hàn trả nợ thay Đường Trường Não, còn muốn để cho Chu Hàn trả lãi thay Đường Trường Não.
Cũng chính bởi vì như vậy, Khôi lão đại mới phái người đến bắt Tony Panghsang.
Nhưng gã nhằm vào Chu Hàn không chỉ bởi vì chuyện này, tất nhiên còn có ý của Mộc Đình Đôn.
Giờ phút này Khôi lão đại đã trốn ở trong Mộc thị. Hơn nữa còn thả tin tức ra sẽ chờ Chu Hàn tìm đến cửa.
Lúc người của Khôi lão đại bắt Tony Panghsang, Tề Họa Mi liều mạng giãy giụa xuống xe.
Kết quả lại bị Tề Thắng Thiên đánh đến choáng váng, cưỡng ép mang về Tề thị.
Tề Thắng Thiên ông phải dạy dỗ thật tốt đứa cháu gái bất hiếu này, tránh cho Tề Họa Mi lại đi ra ngoài gây chuyện cho ông ta.
Tất nhiên, Tề Thắng Thiên cũng không phản đối Tề Họa Mi đi theo Chu Hàn.
Ông ta chỉ là phản đối Tề Họa Mi đi theo một tên nước ngoài như Tony Panghsang mà thôi.
Lúc Tề Thắng Thiên dẫn Tề Họa Mi về Tề thị, Chu Hàn đã nhận được tin tức Tony Panghsang bị Khôi lão đại bắt đi.
Tin tức này không phải người khác nói cho anh, là Hội trưởng thứ nhất.
Giờ phút này, Chu Hàn và Hội trưởng thứ nhất đang nói chuyện điện thoại với nhau.
“Chuyện thế nào rồi?” Chu Hàn khẩn cấp hỏi: “Các người cứu Tony Panghsang được chưa?”
“Thật xin lỗi, Chu Nguyên soái.” Đầu bên kia điện thoại Hội trưởng thứ nhất thật bất đắc dĩ nói: “Người của tôi không đuổi kịp, người Khôi lão đại đã bắt Tony Panghsang vào Mộc thị.”
“Bên ngoài Mộc thị có không ít cao thủ dùng độc đến áp trận, thành viên Võ Minh hoàn toàn không thể đi vào.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất giải thích, lúc này Chu Hàn dặn dò đối phương cứ chờ ở đấy, theo dõi Mộc thị.
Tiếp đó, anh lại triệu tập đám người Thanh Long, để cho mấy người nắm chặt thời gian tập họp tại Mộc thị.
Sau khi phân phó xong, Chu Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Mộc thị.
Nửa giờ sau, trang viên Mộc thị.
Toàn bộ Mộc thị đều đã bị thành viên Võ Minh bao vây chặt như nêm cối, dù vậy vẫn có không ít thành viên Võ Minh tiếp tục chạy đến.
Nhìn bộ dạng này, đêm nay chắc sẽ xảy ra một trận sóng to gió lớn.
Mà trừ phái ra một trăm tên cao thủ dùng độc ở bên ngoài ra, Mộc thị cũng không phái người ra nữa.
Giờ phút này ở hiện trường Hội trưởng thứ nhất chờ Chu Hàn đến đã rõ ràng cảm nhận tính nghiêm trọng của chuyện này, thậm chí ông ta đã liên lạc với Bạch thị và ông Vương.
Tinh anh của nhà họ Bạch và nhà họ Vương lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, tối nay chính là một trận chiến đấu ác liệt.
“Tony Panghsang thế nào rồi?” Chu Hàn chạy tới sau, vội vàng hỏi Hội trưởng thứ nhất.
Nhưng Hội trưởng thứ nhất lại lắc đầu nói: “Chu Nguyên soái, chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, trừ một ít cao thủ dùng độc ra ngoài áp trận, người Mộc thị cũng chưa có đi ra, bao gồm cả con cháu Mộc thị.”
Nghe Hội trưởng thứ nhất nói như vậy, sắc mặt của Chu Hàn liền trở nên âm trầm.
Giờ phút này, anh biết rõ đêm nay chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Mà ngay lúc này, người của Bạch thị và Vương thị đã lục tục đến.
Đang lúc Chu Hàn định hạ lệnh để cho tất cả mọi người tiến công, đột nhiên trong trang viên Mộc thị truyền đến một giọng nói: “Chu Nguyên soái, thật vui khi tối nay cậu có thể đến đây, mời vào.”
Giọng nói này truyền ra từ loa phóng thanh, to đến mức muốn xé rách màn đêm.
Mà sau khi Chu Hàn nghe được giọng nói này thì cảm thấy có chút nghi ngờ.
Bởi vì từ trước đến nay anh chưa nghe giọng nói này bao giờ, chắc hẳn không quen biết đối phương.
Đang lúc Chu Hàn do dự, giọng nói kia lại vang lên: “Chu Nguyên soái, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi chính là Khôi lão đại trong truyền thuyết, cậu không cần bất ngờ.”
“Tối nay tôi đại biểu Mộc thị đến nghênh đón cậu, nghe cho rõ, chỉ hoan nghênh một mình cậu thôi.”
“Nếu như có những người khác đi vào, như vậy người bạn nước ngoài kia sẽ không thể cứu đâu.”
Giọng nói truyền từ loa phong thanh dừng lại, mời vừa rồi từng lời nói của Khôi lão đại kia đã truyền vào tai của mỗi người.
Bình luận facebook