Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56
Chương 55. Mặt nạ da người
Sau khi Hoàng Minh cung kính gật đầu, lập tức rời khỏi biệt thự, đi tới khách sạn Hoàng Hạc Lâu thuê một phòng bao, hẹn Thái Đại Cường ra ngoài.
Sau khi Hoàng Minh rời đi, Thanh Long có chút không hiểu hỏi: “Nguyên soái, vì sao không giết Hoàng Minh?”
Chu Hàn lắc đầu nói: “Hoàng Minh cũng không phải là cỏ đầu tường*.”
*Cỏ đầu tường: Nói người không có chủ kiến.
Sự thật chính là như vậy, nếu như Hoàng Minh là cỏ đầu tường, trước kia cũng sẽ không đưa Hoắc Nghệ Tinh đến bệnh viện cứu Tô Hàm.
Bên kia, Hách Lôi đòi nợ Tô Tam Cô, kết quả bị người ta đánh một trận, ném ra ngoài.
“Phi.” Một tên thanh niên đầu trọc phun nước bọt với hai vợ chồng Tô Khánh Đông.
Vẻ mặt của gã rất là dữ tợn: “Thiếu nợ cũng không trả, còn muốn đến đòi nợ Tô phu nhân.”
“Tô phu nhân nói, tối nay ngôi biệt thự kia của các người phải sang tên lại, nếu không thì cả nhà chờ chết đi.”
Thanh niên đầu trọc mắng chửi mấy câu, sau đó xoay người trở lại biệt thự, tiếp tục làm một tay sai trung thành nhất của Cô Tam Cô.
“Tô Tam Cô này, thật không có lương tâm.” Hách Lôi ngồi dưới đất, cả người sắp chịu không nổi rồi.
Mà Tô Khánh Đông lại nhịn lửa giận trong bụng, ông hết sức nghiêm túc nhìn Hách Lôi, nói: “Bạn già, không bằng như vậy đi, tôi đi giết sạch bọn chúng.”
“Giết cái đầu ông.” Hách Lôi hung hăng vỗ lên đầu của Tô Khánh Đông.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước mắt chúng ta cứ nhịn nỗi nhục này, trở về biệt thự núp đã.”
“Thôi coi như số tiền đó trôi theo nước đi, chờ chuyện này qua, hỏi con rể tốt của chúng ta là được.”
Trên mặt Tô Khánh Đông có chút khó coi, ông có chút nghĩ không thông tại sao Hách Lôi luôn nghĩ đến Chu Hàn.
Tư thế này của Hách Lôi, giống như không cam lòng thua bởi tiền của Chu Hàn.
Nhưng trên thực tế, Hách Lôi hoàn toàn không chỉ thua bởi tiền của Chu Hàn.
Tài sản của Chu Hàn có thể nói là lấy không hết, sài không hết.
Dù cho Hách Lôi có phá của đi nữa cũng không có khả năng đánh bại người người đứng đầu mười nước có nền kinh tế mạnh nhất thế giới, cho dù cho bà mười đời, bà cũng không có khả năng.
“Nhưng mà…” Vốn Tô Khánh Đông định khuyên nhủ Hách Lôi, không muốn lúc nào cũng đòi tiền của Chu Hàn, như vậy ông còn có chút mặt mũi.
Nói thế nào đi nữa, Tô Khánh Đông cũng là Kiếm Thần một đời.
Chẳng qua Tô Khánh Đông cũng chỉ nói có hai chữ, không dám nói tiếp.
Bởi vì ông lo lắng khi mình nói ra sẽ bị Hách Lôi vỗ đầu mắng máu chó đầy đầu.
Nhưng là phúc không phải là họa, là họa tránh không khỏi.
Hách Lôi thấy Tô Khánh Đông muốn nói lại thôi, đã đoán được ba phần ý của đối phương, chắc là muốn dạy dỗ bà đây.
Lúc này bà nói: “Nhưng mà cái gì? Nếu như không nói thật, cẩn thận tôi kéo đứt lỗ tai của ông.”
Tô Khánh Đông không biết làm sao, không thể làm khác hơn là nói ra: “Nhưng mà, nếu Tô Tam Cô phái người đến thu nhà thì sao?”
Hách Lôi nghe vậy cười nhạo một tiếng, bà vỗ đầu Tô Khánh Đông một cái, giễu cợt nói: “Xem đầu gỗ nhà ông, con rể Nguyên soái của chúng ta ăn chay à?”
Nói xong con ngươi Hách Lôi xoay tròn.
Đột nhiên bà cảm giác có chút không đúng, đó chính là Tô Khánh Đông khẳng định đang kiềm nén không nói lời xấu ra, nếu không phải thế sao bộ dạng lại ấp úng như vậy.
Hai vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm, một chút suy tính này của Tô Khánh Đông không thể lừa được Hách Lôi.
“Ông có nói thật hay không?” Hách Lôi bò dậy từ dưới đất, hung hăng đá Tô Khánh Đông một cước.
Tô Khánh Đông đau đến đổ mồ hôi lạnh, đây đúng là đá thật mà.
Thấy Hách Lôi tức giận, Tô Khánh Đông cũng không dám giấu giếm nữa.
Lúc này liền nói ra: “Tôi nói bà luôn đòi tiền con rể, có phải da mặt quá dày rồi không?”
Đầu tiên Hách Lôi nghe xong thì im lặng, sau đó giận dữ cười một tiếng, Hung hăng đánh Tô Khánh Đông một trận, Tô Khánh Đông quay đầu bỏ chạy, Hách Lôi dứt khoát đuổi theo đánh ông.
Hai người cực giống hai kẻ dở hơi, từ biệt thự của Tô Tam Cô hai người đuổi đến đường phố.
Tô Khánh Đông đón xe chạy về nhà, Hách Lôi cũng đón xen đuổi theo…
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Trong một trang viên, Chu Xung ngồi ngăy ngắn bên cạnh một cái bàn gỗ hoa, mà Tiết Minh Dương ngồi ở đối diện.
Hai người thưởng thức trà hoa, bên trong trà có thêm một ít thuốc, có thể giải rượu.
Sau khi uống một ly trà, hai người đã tỉnh rượu hoàn toàn.
Chu Xung đốt một điếu xì gà đắt tiền nâng cao tinh thần, lúc này mới mới lên tiếng nói với Tiết Minh Dương: “Minh Dương, cha nuôi giao cho con một nhiệm vụ, thế nào?”
Tiết Minh Dương vội vàng gật đầu đồng ý: “Vâng cha nuôi, con còn đang buồn không có cách nào báo đáp người đây.”
Chu Xung hài lòng gật đầu, trên mặt không kiềm được mà thể hiện ra vẻ vui mừng và yên tâm.
“Có một vị là con cháu của nhà họ Chu, tên là Chu Hàn. Tạm thời cha không thể nói cho con biết thân phận của người đó, nhưng con có thể tự tìm kiếm…” Sau khi Chu Xung nói mấy câu đơn giản thì mới đi thẳng vào vấn đề chính.
“Chuyện mà cha nuôi muốn con làm cũng không khó, đó là đi chữa bệnh cho vị hôn thê của Chu Hàn, Tô Hàm. Hơn nữa, phải nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh ngài ấy, làm việc cho ngài ấy.” Vừa nói xong, Chu Xung lại nói tiếp: “Nhưng con không thể để cho ngài ấy nhận ra con, tránh cho việc phát hiện chuyện cha sắp xếp con qua đó.”
Sau khi Tiết Minh Dương nghe xong lời của Chu Xung, sắc mặt trở nên có chút phức tạp.
Chẳng qua cậu vẫn cắn răng đồng ý một tiếng: “Vâng, cha nuôi yên tâm, con nhất định sẽ làm hết sức.”
“Được, mười tám tuổi rồi, đã lớn rồi.” Chu Xung cười dịu dàng: “Đi theo bên cạnh ngài ấy rất tốt cho tiền đồ của con.”
Nghe vậy Tiết Minh Dương dùng sức gật đầu, hơn nữa còn bày tỏ nhất định sẽ cố gắng đi theo bên cạnh Chu Hàn, ra sức vì đối phương.
“Chẳng qua là…” Đột nhiên Tiết Minh Dương lại tỏ ra có chút khó xử.
Chu Xung thấy cậu có lời muốn nói, lúc này mới nhắc nhở: “Có gì cứ nói đừng ngại, không cần phải cẩn thận như vậy.”
Tiết Minh Dương thấy Chu Xung không để ý, lúc này mới lên tiếng nói: “Cha nuôi, con nên làm gì để đóng giả thân phận?”
Chu Xung nghe được lời này bỗng cười lớn, ngay sau đó cho Tiết Minh Dương đi lấy món quà mà người tóc trắng đưa.
Tiết Minh Dương không chút do dự, lập tức làm theo.
Nhưng khi cái hộp được đặt ở trước mặt Chu Xung, ông ta lại do dự.
Cuối cùng vì có thể để Chu Hàn đứng vững gót chân ở Hòe Châu, để cho Tiết Minh Dương giúp Chu Hàn một tay, Chu Xung vẫn lựa chọn mở cái hộp này ra.
Kết quả khi mở cái hộp này ra, đầu tiên Tiết Minh Dương ngửi được một mùi thơm đặc biệt.
Ngay sau đó cậu thấy được một gương mặt.
Dù cho đã có sự chuẩn bị, nhưng Tiết Minh Dương vẫn sợ hết hồn.
Cậu kêu lên một tiếng, chỉ vào gương mặt không có mắt kia: “Đây là cái gì?”
Chu Xung khẽ cười, ra hiệu Tiết Minh Dương không phải sợ.
Sau đó ông ta mở miệng giải thích: “Đây là mặt nạ da người, có thể giúp con đóng giả thành một người khác, đeo lên thử đi.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy cái hộp đến trước mặt Tiết Minh Dương.
Hai tay của Tiết Minh Dương run run lấy mặt nạ từ hộp ra, xúc cảm thật tốt, mỏng như cánh ve, làm cho trong lòng cậu run lên.
“Cha nuôi, cái mặt nạ da người này là làm từ da người thật sao?” Tiết Minh Dương không nhịn được hỏi một câu, chẳng biết tại sao cậu lại yêu thích không muốn buông tay với miếng mặt nạ này.
Chu Xung nghe vậy thì sửng sốt một chút, chẳng qua ông ta vẫn lựa chọn giấu giếm, nói: “Không phải.”
Nghe giọng nói của cha nuôi không có chút do dự lại rất kiên định, Tiết Minh Dương tin tưởng, thử đeo mặt nạ da người này lên.
“Thật thoải mái, có cảm giác như đắp mặt nạ vậy.” Tiết Minh Dương hơi nheo mắt cảm thụ, nhưng chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy rất thân thiết với tấm mặt nạ da người này.
Giống như chủ nhân trước của mặt nạ này có quan hệ thân thiết nào đó với cậu vậy.
Chu Xung hơi co rút khóe miệng, trong lòng khổ sở không nhịn được.
Chương 56. Lấy máu ra đây
Cuối cùng còn gượng cười hai tiếng, giống như không việc gì mà phụ họa một tiếng: “Dễ chịu là tốt rồi.”
Chu Xung vừa dứt lời liền cúi đầu, vụng trộm lau nước mắt ở khóe mi.
“Xe đã được chuẩn bị xong rồi, về sau không được tùy tiện tháo mặt nạ xuống nữa.” Chu Xung khoát tay nói với Tiết Minh Dương: “Đi đi.”
Tiết Minh Dương trịnh trọng gật đầu, sau khi dán chặt mặt nạ da người lên trên mặt thì đứng dậy rời đi.
Chu Xung đưa mắt nhìn Tiết Minh Dương rời đi, nhưng người sau đi được một nửa, lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Ba nuôi, cổ họng ba không thoải mái sao? Sao nghe giọng ba khàn vậy?”
Thật ra trong lòng Tiết Minh Dương biết rất rõ ràng, vừa rồi Chu Xung có chút nghẹn ngào.
Nhưng cậu ta sẽ không chọc thủng, không đợi Chu Xung mở miệng giải thích phá tan tình hình khó xử, cậu ta đã lên tiếng nhắc nhở: “Ba nuôi, về sau ba phải quan tâm đến mình hơn, uống nhiều nước nóng.”
Lúc đầu bầu không khí đang rất nghiêm túc, kết quả lại bị câu nói sau của Tiết Minh Dương phá vỡ sự ngột ngạt.
Chu Xung không nhịn được cười lớn một tiếng, ra vẻ cả giận nói: “Thằng nhóc thối.”
Sau khi rời khỏi trang viên, Tiết Minh Dương vào trong một chiếc xe sang trọng, tài xế cung kính chào hỏi rồi đạp chân ga lái thẳng đến biệt thự của Chu Hàn.
Trang viên Chu Gia cách biệt thự của Chu Hàn rất gần, lái xe không đến hai mươi phút.
Mà Tiết Minh Dương cũng được đưa đến cửa biệt thự của Chu Hàn rất nhanh.
Sau khi xuống xe, Tiết Minh Dương đi thẳng đến gõ cửa mà không quay đầu lại.
Rất nhanh cánh cửa đã được mở ra, người mở cửa là một người giúp việc, mà lúc này Chu Hàn vẫn đang đứng bên cửa sổ.
Anh đang quyết định xem rốt cuộc có nên dùng bát máu kia để giải độc cho Tô Hàm hay không.
Anh đã sớm nhìn ra bên trên dao găm có bôi thuốc giải đặc biệt, gặp máu sẽ tan.
Thậm chí Chu Hàn còn đoán ra là ai quăng dao găm ra, nhìn có vẻ như muốn giết người, thật ra lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng tại sao người đó lại muốn làm như thế? Là vì càng che càng lộ? Hay là còn nguyên nhân khác?
Hay là người kia vốn định cứu mạng Tô Hàm, nhưng lại bị người khác âm thầm theo dõi, hoàn toàn bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Lúc Chu Hàn đang nghĩ mãi mà không ra, cửa lớn của biệt thự mở ra, Tiết Minh Dương tiến vào.
Trước khi tới nơi này, Chu Xung đã sắp xếp cho cậu ta một thân phận, đó chính là mượn danh nghĩa của Hoàng Minh.
“Hậu sinh Hoàng Minh Dương, tham kiến Chu nguyên soái.” Tiết Minh Dương tiến lên một bước, quỳ xuống mặt đất.
Cậu ta lấy tên là Hoàng Minh Dươn để thuận tiện sau này tiếp tục che giấu thân phận.
Chu Xung có ý là muốn để Tiết Minh Dương ngụy trang thành dòng bên nhà họ Hoàng.
Mà Tiết Minh Dương thì lại là “người có tâm” trong dòng bên đó, cậu ta muốn dựa vào Chu Hàn để tạo quan hệ với Hoàng Minh, nhờ vào đó để trèo lên cao.
Đương nhiên, đây chỉ là một lí do thoái thác mà thôi. Trên thực tế Tiết Minh Dương muốn tiếp cận Chu Hàn, đi theo anh làm tay sai.
Chu Hàn nghe vậy thì sững sờ, nhưng cũng không quay đầu lại.
Suy nghĩ của anh vẫn còn đặt trên bát máu và thuốc giải.
“Chu nguyên soái, tôi có thể trị được bệnh của cô Tô.” Tiết Minh Dương chủ động nói ra, hơn nữa giọng nói còn cực kì khí thế, rõ ràng là đã tính trước rồi.
Chu Hàn lại sững sờ lần nữa, nghe giọng điệu này thì hình như người sau lưng đã hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng sự chắc chắn đó của cậu ta đến từ đâu?
Huống hồ, tại sao cậu ta lại biết rõ về chuyện của mình như lòng bàn tay vậy?
Hẳn là…
Chu Hàn không tiếp tục nghĩ nữa, mà quay người nhìn về phía Tiết Minh Dương.
Quả nhiên, tuổi tác giống như giọng trẻ con, rất nhỏ.
Có vẻ vừa mới thành niên, chỉ sợ còn chưa mọc đủ lông, vậy mà đã dám phát ngôn bừa bãi.
Nhưng mà Chu Hàn cũng không tính toán quá nhiều, mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Cậu định chữa kiểu gì?”
Chu Xung đã sớm tra rõ chứng bệnh của Tô Hàm rồi, đồng thời nói cho Tiết Minh Dương.
Mà trước đó sau khi Tiết Minh Dương nghe Chu Xung nói xong, trong lòng cũng đã chắc chắn, cậu ta cảm thấy cũng không khó để chữa trị.
“Thưa nguyên soái, lấy độc trị độc là đủ.” Tiết Minh Dương cung kính nói, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn rất chắc chắn.
Chu Hàn nghe xong như có điều suy nghĩ mà gật đầu, bởi vì anh đã sớm phát hiện độc ở trong bát máu kia còn tốt hơn cả thuốc.
Là một chiến thần hạng nhất, Chu Hàn không chỉ có thể lực siêu mạnh, hơn nữa cũng hiểu biết qua về phương diện y học, chỉ là không tốn quá nhiều sức để nghiên cứu kỹ càng mà thôi.
Anh dừng một chút, tiếp theo lại mở miệng hỏi: “Cậu họ Hoàng?”
Trong lòng Tiết Minh Dương hơi hồi hộp một chút, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Vẻ do dự lóe lên sâu trong mắt cậu ta đã bị Chu Hàn nhìn thấy rõ ràng.
“Đúng, tôi họ Hoàng. Là con cháu dòng bên của nhà họ Hoàng, Hoàng Minh là anh họ cả của tôi.”
Tiết Minh Dương trả lời rất “chi tiết”, thái độ cực kì khiêm tốn.
Thấy đối phương ung dung như thế, Chu Hàn cũng không tiếp tục hỏi nhiều về thân phận cậu ta nữa.
“Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?” Chu Hàn chuyển đề tài, ánh mắt như cái móc câu, dường như ánh mắt kia đã kéo đến tận đáy lòng của Tiết Minh Dương.
“Một trăm phần trăm.” Tiết Minh Dương vẫn không có chút do dự nào.
“Được.” Chu Hàn vung tay lên, sau đó liền dẫn Tiết Minh Dương đi đến phòng ngủ của Tô Hàm.
Nhưng Thanh Long lại tiến lên, hạ giọng nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, làm như vậy không phải hơi hấp tấp sao?”
“Không hề hấp tấp.” Chu Hàn lắc đầu, trong lòng của anh tự biết tính toán.
Sau khi dẫn Tiết Minh Dương vào phòng, Chu Hàn và Thanh Long liền đứng ngay ở một bên, mà Tiết Minh Dương thì đi đến bên giường.
Cậu ta lấy mấy thứ như ngâm châm, dung dịch trừ độc vân vân từ trong túi mang theo ra.
Cuối cùng, còn lấy ra một thứ bột phấn màu đen.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Tiết Minh Dương cũng không vội vã cứu người, mà quay đầu mở miệng hỏi Chu Hàn: “Nguyên soái, tôi có thể cầm tay bắt mạch cho cô Tô để xác định bệnh tình một chút không?”
Chu Hàn nghe vậy thì gật đầu, cũng không từ chối, đồng thời đã xem trọng Tiết Minh Dương hơn một chút.
Theo Chu Hàn, mặc dù tên nhóc này xuất thân từ dòng bên, nhưng lại lễ phép, biết tiến lùi hơn cả con cháu dòng chính.
Sau khi Tiết Minh Dương nhận được sự đồng ý của Chu Hàn thì bắt đầu bắt mạch cho Tô Hàm.
Ngay sau đó, sắc mặt của cậu ta lập tức biến đổi.
Trong lòng càng vô cùng sợ hãi, chỉ sợ người hạ độc lần này có y thuật và độc thuật không kém gì sư phụ.
Loại độc này rất khó giải, cho dù là dùng thuốc hay giải, hay là lấy độc trị độc, đều chỉ có thể tạo ra tổn thương càng lớn hơn cho người bệnh.
Chỉ sợ, ngay cả người hạ độc cũng không biết thuốc giải.
Sau khi liên tục xác nhận, Tiết Minh Dương lập tức thu tay lại, quay người nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, tôi…”
Còn chưa nói hết, cậu ta đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nói ra được nửa chữ nào nữa.
Từ nhỏ đến lớn cậu ta đánh đâu thắng đó, mặc kệ là chứng bệnh gì, chỉ cần rơi vào trong tay Tiết Minh Dương chắc chắn sẽ nói trúng tim đen, thuốc đến bệnh trừ.
Nhưng hôm nay cậu ta lại không thể ngờ được sẽ gặp phải loại độc kỳ lạ thế này.
“Không giải được?” Sắc mặt Chu Hàn bình tĩnh, dáng vẻ như đã biết trước.
Tiết Minh Dương trầm trọng gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
Cậu ta hận vừa rồi mình nói năng quá chắc chắn, rốt cuộc vẫn là mới rời khỏi sự che chở của ba nuôi, lần đầu một mình đứng trước thế giới này, Tiết Minh Dương cảm thấy chưa bao giờ bất đắc dĩ như lúc này.
“Thanh Long, bê bát máu kia tới cho bác sĩ Hoàng nhìn xem.” Chu Hàn cũng không răn dạy hay là trách cứ Tiết Minh Dương, mà mở miệng nói một câu với Thanh Long.
Mặc dù cậu nhóc này còn rất trẻ, nhưng xưa nay Chu Hàn không bao giờ xem thường bất kì người nào, hay bất kì chuyện gì.
Hơn nữa, biểu hiện của Tiết Minh Dương còn tốt hơn gấp mười lần so với những người được gọi là chuyên gia kia.
Ít nhất người ta còn tự tay bắt mạch để đưa ra phân tích.
Nhưng những chuyên gia kia lại chẳng hiểu được cái gì cả, cả ngày chỉ biết cầm mấy dụng cụ vớ vẩn để giả danh lừa bịp.
“Tuân lệnh.” Thanh Long chần chờ một lát rồi mới trả lời một tiếng.
Chu Hàn thì lẳng lặng nhìn Tiết Minh Dương, dường như muốn nhìn rõ cậu ta.
“Chu nguyên soái, lấy máu làm cái gì?” Mặc dù Tiết Minh Dương cảm thấy rất áy náy, nhưng trong lòng của cậu ta lại vô cùng rõ ràng.
Nếu người ta đã không trách tội mình, mình cũng không cần phải quá đặt việc này ở trong lòng.
Được chính là được, không được là không được, không cần thiết phải buồn rầu làm gì, nếu quá để tâm vào chuyện vụn vặt sẽ chỉ lãng phí thời gian quý giá thôi.
Sau khi Hoàng Minh cung kính gật đầu, lập tức rời khỏi biệt thự, đi tới khách sạn Hoàng Hạc Lâu thuê một phòng bao, hẹn Thái Đại Cường ra ngoài.
Sau khi Hoàng Minh rời đi, Thanh Long có chút không hiểu hỏi: “Nguyên soái, vì sao không giết Hoàng Minh?”
Chu Hàn lắc đầu nói: “Hoàng Minh cũng không phải là cỏ đầu tường*.”
*Cỏ đầu tường: Nói người không có chủ kiến.
Sự thật chính là như vậy, nếu như Hoàng Minh là cỏ đầu tường, trước kia cũng sẽ không đưa Hoắc Nghệ Tinh đến bệnh viện cứu Tô Hàm.
Bên kia, Hách Lôi đòi nợ Tô Tam Cô, kết quả bị người ta đánh một trận, ném ra ngoài.
“Phi.” Một tên thanh niên đầu trọc phun nước bọt với hai vợ chồng Tô Khánh Đông.
Vẻ mặt của gã rất là dữ tợn: “Thiếu nợ cũng không trả, còn muốn đến đòi nợ Tô phu nhân.”
“Tô phu nhân nói, tối nay ngôi biệt thự kia của các người phải sang tên lại, nếu không thì cả nhà chờ chết đi.”
Thanh niên đầu trọc mắng chửi mấy câu, sau đó xoay người trở lại biệt thự, tiếp tục làm một tay sai trung thành nhất của Cô Tam Cô.
“Tô Tam Cô này, thật không có lương tâm.” Hách Lôi ngồi dưới đất, cả người sắp chịu không nổi rồi.
Mà Tô Khánh Đông lại nhịn lửa giận trong bụng, ông hết sức nghiêm túc nhìn Hách Lôi, nói: “Bạn già, không bằng như vậy đi, tôi đi giết sạch bọn chúng.”
“Giết cái đầu ông.” Hách Lôi hung hăng vỗ lên đầu của Tô Khánh Đông.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước mắt chúng ta cứ nhịn nỗi nhục này, trở về biệt thự núp đã.”
“Thôi coi như số tiền đó trôi theo nước đi, chờ chuyện này qua, hỏi con rể tốt của chúng ta là được.”
Trên mặt Tô Khánh Đông có chút khó coi, ông có chút nghĩ không thông tại sao Hách Lôi luôn nghĩ đến Chu Hàn.
Tư thế này của Hách Lôi, giống như không cam lòng thua bởi tiền của Chu Hàn.
Nhưng trên thực tế, Hách Lôi hoàn toàn không chỉ thua bởi tiền của Chu Hàn.
Tài sản của Chu Hàn có thể nói là lấy không hết, sài không hết.
Dù cho Hách Lôi có phá của đi nữa cũng không có khả năng đánh bại người người đứng đầu mười nước có nền kinh tế mạnh nhất thế giới, cho dù cho bà mười đời, bà cũng không có khả năng.
“Nhưng mà…” Vốn Tô Khánh Đông định khuyên nhủ Hách Lôi, không muốn lúc nào cũng đòi tiền của Chu Hàn, như vậy ông còn có chút mặt mũi.
Nói thế nào đi nữa, Tô Khánh Đông cũng là Kiếm Thần một đời.
Chẳng qua Tô Khánh Đông cũng chỉ nói có hai chữ, không dám nói tiếp.
Bởi vì ông lo lắng khi mình nói ra sẽ bị Hách Lôi vỗ đầu mắng máu chó đầy đầu.
Nhưng là phúc không phải là họa, là họa tránh không khỏi.
Hách Lôi thấy Tô Khánh Đông muốn nói lại thôi, đã đoán được ba phần ý của đối phương, chắc là muốn dạy dỗ bà đây.
Lúc này bà nói: “Nhưng mà cái gì? Nếu như không nói thật, cẩn thận tôi kéo đứt lỗ tai của ông.”
Tô Khánh Đông không biết làm sao, không thể làm khác hơn là nói ra: “Nhưng mà, nếu Tô Tam Cô phái người đến thu nhà thì sao?”
Hách Lôi nghe vậy cười nhạo một tiếng, bà vỗ đầu Tô Khánh Đông một cái, giễu cợt nói: “Xem đầu gỗ nhà ông, con rể Nguyên soái của chúng ta ăn chay à?”
Nói xong con ngươi Hách Lôi xoay tròn.
Đột nhiên bà cảm giác có chút không đúng, đó chính là Tô Khánh Đông khẳng định đang kiềm nén không nói lời xấu ra, nếu không phải thế sao bộ dạng lại ấp úng như vậy.
Hai vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm, một chút suy tính này của Tô Khánh Đông không thể lừa được Hách Lôi.
“Ông có nói thật hay không?” Hách Lôi bò dậy từ dưới đất, hung hăng đá Tô Khánh Đông một cước.
Tô Khánh Đông đau đến đổ mồ hôi lạnh, đây đúng là đá thật mà.
Thấy Hách Lôi tức giận, Tô Khánh Đông cũng không dám giấu giếm nữa.
Lúc này liền nói ra: “Tôi nói bà luôn đòi tiền con rể, có phải da mặt quá dày rồi không?”
Đầu tiên Hách Lôi nghe xong thì im lặng, sau đó giận dữ cười một tiếng, Hung hăng đánh Tô Khánh Đông một trận, Tô Khánh Đông quay đầu bỏ chạy, Hách Lôi dứt khoát đuổi theo đánh ông.
Hai người cực giống hai kẻ dở hơi, từ biệt thự của Tô Tam Cô hai người đuổi đến đường phố.
Tô Khánh Đông đón xe chạy về nhà, Hách Lôi cũng đón xen đuổi theo…
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Trong một trang viên, Chu Xung ngồi ngăy ngắn bên cạnh một cái bàn gỗ hoa, mà Tiết Minh Dương ngồi ở đối diện.
Hai người thưởng thức trà hoa, bên trong trà có thêm một ít thuốc, có thể giải rượu.
Sau khi uống một ly trà, hai người đã tỉnh rượu hoàn toàn.
Chu Xung đốt một điếu xì gà đắt tiền nâng cao tinh thần, lúc này mới mới lên tiếng nói với Tiết Minh Dương: “Minh Dương, cha nuôi giao cho con một nhiệm vụ, thế nào?”
Tiết Minh Dương vội vàng gật đầu đồng ý: “Vâng cha nuôi, con còn đang buồn không có cách nào báo đáp người đây.”
Chu Xung hài lòng gật đầu, trên mặt không kiềm được mà thể hiện ra vẻ vui mừng và yên tâm.
“Có một vị là con cháu của nhà họ Chu, tên là Chu Hàn. Tạm thời cha không thể nói cho con biết thân phận của người đó, nhưng con có thể tự tìm kiếm…” Sau khi Chu Xung nói mấy câu đơn giản thì mới đi thẳng vào vấn đề chính.
“Chuyện mà cha nuôi muốn con làm cũng không khó, đó là đi chữa bệnh cho vị hôn thê của Chu Hàn, Tô Hàm. Hơn nữa, phải nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh ngài ấy, làm việc cho ngài ấy.” Vừa nói xong, Chu Xung lại nói tiếp: “Nhưng con không thể để cho ngài ấy nhận ra con, tránh cho việc phát hiện chuyện cha sắp xếp con qua đó.”
Sau khi Tiết Minh Dương nghe xong lời của Chu Xung, sắc mặt trở nên có chút phức tạp.
Chẳng qua cậu vẫn cắn răng đồng ý một tiếng: “Vâng, cha nuôi yên tâm, con nhất định sẽ làm hết sức.”
“Được, mười tám tuổi rồi, đã lớn rồi.” Chu Xung cười dịu dàng: “Đi theo bên cạnh ngài ấy rất tốt cho tiền đồ của con.”
Nghe vậy Tiết Minh Dương dùng sức gật đầu, hơn nữa còn bày tỏ nhất định sẽ cố gắng đi theo bên cạnh Chu Hàn, ra sức vì đối phương.
“Chẳng qua là…” Đột nhiên Tiết Minh Dương lại tỏ ra có chút khó xử.
Chu Xung thấy cậu có lời muốn nói, lúc này mới nhắc nhở: “Có gì cứ nói đừng ngại, không cần phải cẩn thận như vậy.”
Tiết Minh Dương thấy Chu Xung không để ý, lúc này mới lên tiếng nói: “Cha nuôi, con nên làm gì để đóng giả thân phận?”
Chu Xung nghe được lời này bỗng cười lớn, ngay sau đó cho Tiết Minh Dương đi lấy món quà mà người tóc trắng đưa.
Tiết Minh Dương không chút do dự, lập tức làm theo.
Nhưng khi cái hộp được đặt ở trước mặt Chu Xung, ông ta lại do dự.
Cuối cùng vì có thể để Chu Hàn đứng vững gót chân ở Hòe Châu, để cho Tiết Minh Dương giúp Chu Hàn một tay, Chu Xung vẫn lựa chọn mở cái hộp này ra.
Kết quả khi mở cái hộp này ra, đầu tiên Tiết Minh Dương ngửi được một mùi thơm đặc biệt.
Ngay sau đó cậu thấy được một gương mặt.
Dù cho đã có sự chuẩn bị, nhưng Tiết Minh Dương vẫn sợ hết hồn.
Cậu kêu lên một tiếng, chỉ vào gương mặt không có mắt kia: “Đây là cái gì?”
Chu Xung khẽ cười, ra hiệu Tiết Minh Dương không phải sợ.
Sau đó ông ta mở miệng giải thích: “Đây là mặt nạ da người, có thể giúp con đóng giả thành một người khác, đeo lên thử đi.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy cái hộp đến trước mặt Tiết Minh Dương.
Hai tay của Tiết Minh Dương run run lấy mặt nạ từ hộp ra, xúc cảm thật tốt, mỏng như cánh ve, làm cho trong lòng cậu run lên.
“Cha nuôi, cái mặt nạ da người này là làm từ da người thật sao?” Tiết Minh Dương không nhịn được hỏi một câu, chẳng biết tại sao cậu lại yêu thích không muốn buông tay với miếng mặt nạ này.
Chu Xung nghe vậy thì sửng sốt một chút, chẳng qua ông ta vẫn lựa chọn giấu giếm, nói: “Không phải.”
Nghe giọng nói của cha nuôi không có chút do dự lại rất kiên định, Tiết Minh Dương tin tưởng, thử đeo mặt nạ da người này lên.
“Thật thoải mái, có cảm giác như đắp mặt nạ vậy.” Tiết Minh Dương hơi nheo mắt cảm thụ, nhưng chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy rất thân thiết với tấm mặt nạ da người này.
Giống như chủ nhân trước của mặt nạ này có quan hệ thân thiết nào đó với cậu vậy.
Chu Xung hơi co rút khóe miệng, trong lòng khổ sở không nhịn được.
Chương 56. Lấy máu ra đây
Cuối cùng còn gượng cười hai tiếng, giống như không việc gì mà phụ họa một tiếng: “Dễ chịu là tốt rồi.”
Chu Xung vừa dứt lời liền cúi đầu, vụng trộm lau nước mắt ở khóe mi.
“Xe đã được chuẩn bị xong rồi, về sau không được tùy tiện tháo mặt nạ xuống nữa.” Chu Xung khoát tay nói với Tiết Minh Dương: “Đi đi.”
Tiết Minh Dương trịnh trọng gật đầu, sau khi dán chặt mặt nạ da người lên trên mặt thì đứng dậy rời đi.
Chu Xung đưa mắt nhìn Tiết Minh Dương rời đi, nhưng người sau đi được một nửa, lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Ba nuôi, cổ họng ba không thoải mái sao? Sao nghe giọng ba khàn vậy?”
Thật ra trong lòng Tiết Minh Dương biết rất rõ ràng, vừa rồi Chu Xung có chút nghẹn ngào.
Nhưng cậu ta sẽ không chọc thủng, không đợi Chu Xung mở miệng giải thích phá tan tình hình khó xử, cậu ta đã lên tiếng nhắc nhở: “Ba nuôi, về sau ba phải quan tâm đến mình hơn, uống nhiều nước nóng.”
Lúc đầu bầu không khí đang rất nghiêm túc, kết quả lại bị câu nói sau của Tiết Minh Dương phá vỡ sự ngột ngạt.
Chu Xung không nhịn được cười lớn một tiếng, ra vẻ cả giận nói: “Thằng nhóc thối.”
Sau khi rời khỏi trang viên, Tiết Minh Dương vào trong một chiếc xe sang trọng, tài xế cung kính chào hỏi rồi đạp chân ga lái thẳng đến biệt thự của Chu Hàn.
Trang viên Chu Gia cách biệt thự của Chu Hàn rất gần, lái xe không đến hai mươi phút.
Mà Tiết Minh Dương cũng được đưa đến cửa biệt thự của Chu Hàn rất nhanh.
Sau khi xuống xe, Tiết Minh Dương đi thẳng đến gõ cửa mà không quay đầu lại.
Rất nhanh cánh cửa đã được mở ra, người mở cửa là một người giúp việc, mà lúc này Chu Hàn vẫn đang đứng bên cửa sổ.
Anh đang quyết định xem rốt cuộc có nên dùng bát máu kia để giải độc cho Tô Hàm hay không.
Anh đã sớm nhìn ra bên trên dao găm có bôi thuốc giải đặc biệt, gặp máu sẽ tan.
Thậm chí Chu Hàn còn đoán ra là ai quăng dao găm ra, nhìn có vẻ như muốn giết người, thật ra lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng tại sao người đó lại muốn làm như thế? Là vì càng che càng lộ? Hay là còn nguyên nhân khác?
Hay là người kia vốn định cứu mạng Tô Hàm, nhưng lại bị người khác âm thầm theo dõi, hoàn toàn bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Lúc Chu Hàn đang nghĩ mãi mà không ra, cửa lớn của biệt thự mở ra, Tiết Minh Dương tiến vào.
Trước khi tới nơi này, Chu Xung đã sắp xếp cho cậu ta một thân phận, đó chính là mượn danh nghĩa của Hoàng Minh.
“Hậu sinh Hoàng Minh Dương, tham kiến Chu nguyên soái.” Tiết Minh Dương tiến lên một bước, quỳ xuống mặt đất.
Cậu ta lấy tên là Hoàng Minh Dươn để thuận tiện sau này tiếp tục che giấu thân phận.
Chu Xung có ý là muốn để Tiết Minh Dương ngụy trang thành dòng bên nhà họ Hoàng.
Mà Tiết Minh Dương thì lại là “người có tâm” trong dòng bên đó, cậu ta muốn dựa vào Chu Hàn để tạo quan hệ với Hoàng Minh, nhờ vào đó để trèo lên cao.
Đương nhiên, đây chỉ là một lí do thoái thác mà thôi. Trên thực tế Tiết Minh Dương muốn tiếp cận Chu Hàn, đi theo anh làm tay sai.
Chu Hàn nghe vậy thì sững sờ, nhưng cũng không quay đầu lại.
Suy nghĩ của anh vẫn còn đặt trên bát máu và thuốc giải.
“Chu nguyên soái, tôi có thể trị được bệnh của cô Tô.” Tiết Minh Dương chủ động nói ra, hơn nữa giọng nói còn cực kì khí thế, rõ ràng là đã tính trước rồi.
Chu Hàn lại sững sờ lần nữa, nghe giọng điệu này thì hình như người sau lưng đã hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng sự chắc chắn đó của cậu ta đến từ đâu?
Huống hồ, tại sao cậu ta lại biết rõ về chuyện của mình như lòng bàn tay vậy?
Hẳn là…
Chu Hàn không tiếp tục nghĩ nữa, mà quay người nhìn về phía Tiết Minh Dương.
Quả nhiên, tuổi tác giống như giọng trẻ con, rất nhỏ.
Có vẻ vừa mới thành niên, chỉ sợ còn chưa mọc đủ lông, vậy mà đã dám phát ngôn bừa bãi.
Nhưng mà Chu Hàn cũng không tính toán quá nhiều, mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Cậu định chữa kiểu gì?”
Chu Xung đã sớm tra rõ chứng bệnh của Tô Hàm rồi, đồng thời nói cho Tiết Minh Dương.
Mà trước đó sau khi Tiết Minh Dương nghe Chu Xung nói xong, trong lòng cũng đã chắc chắn, cậu ta cảm thấy cũng không khó để chữa trị.
“Thưa nguyên soái, lấy độc trị độc là đủ.” Tiết Minh Dương cung kính nói, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn rất chắc chắn.
Chu Hàn nghe xong như có điều suy nghĩ mà gật đầu, bởi vì anh đã sớm phát hiện độc ở trong bát máu kia còn tốt hơn cả thuốc.
Là một chiến thần hạng nhất, Chu Hàn không chỉ có thể lực siêu mạnh, hơn nữa cũng hiểu biết qua về phương diện y học, chỉ là không tốn quá nhiều sức để nghiên cứu kỹ càng mà thôi.
Anh dừng một chút, tiếp theo lại mở miệng hỏi: “Cậu họ Hoàng?”
Trong lòng Tiết Minh Dương hơi hồi hộp một chút, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Vẻ do dự lóe lên sâu trong mắt cậu ta đã bị Chu Hàn nhìn thấy rõ ràng.
“Đúng, tôi họ Hoàng. Là con cháu dòng bên của nhà họ Hoàng, Hoàng Minh là anh họ cả của tôi.”
Tiết Minh Dương trả lời rất “chi tiết”, thái độ cực kì khiêm tốn.
Thấy đối phương ung dung như thế, Chu Hàn cũng không tiếp tục hỏi nhiều về thân phận cậu ta nữa.
“Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?” Chu Hàn chuyển đề tài, ánh mắt như cái móc câu, dường như ánh mắt kia đã kéo đến tận đáy lòng của Tiết Minh Dương.
“Một trăm phần trăm.” Tiết Minh Dương vẫn không có chút do dự nào.
“Được.” Chu Hàn vung tay lên, sau đó liền dẫn Tiết Minh Dương đi đến phòng ngủ của Tô Hàm.
Nhưng Thanh Long lại tiến lên, hạ giọng nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, làm như vậy không phải hơi hấp tấp sao?”
“Không hề hấp tấp.” Chu Hàn lắc đầu, trong lòng của anh tự biết tính toán.
Sau khi dẫn Tiết Minh Dương vào phòng, Chu Hàn và Thanh Long liền đứng ngay ở một bên, mà Tiết Minh Dương thì đi đến bên giường.
Cậu ta lấy mấy thứ như ngâm châm, dung dịch trừ độc vân vân từ trong túi mang theo ra.
Cuối cùng, còn lấy ra một thứ bột phấn màu đen.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Tiết Minh Dương cũng không vội vã cứu người, mà quay đầu mở miệng hỏi Chu Hàn: “Nguyên soái, tôi có thể cầm tay bắt mạch cho cô Tô để xác định bệnh tình một chút không?”
Chu Hàn nghe vậy thì gật đầu, cũng không từ chối, đồng thời đã xem trọng Tiết Minh Dương hơn một chút.
Theo Chu Hàn, mặc dù tên nhóc này xuất thân từ dòng bên, nhưng lại lễ phép, biết tiến lùi hơn cả con cháu dòng chính.
Sau khi Tiết Minh Dương nhận được sự đồng ý của Chu Hàn thì bắt đầu bắt mạch cho Tô Hàm.
Ngay sau đó, sắc mặt của cậu ta lập tức biến đổi.
Trong lòng càng vô cùng sợ hãi, chỉ sợ người hạ độc lần này có y thuật và độc thuật không kém gì sư phụ.
Loại độc này rất khó giải, cho dù là dùng thuốc hay giải, hay là lấy độc trị độc, đều chỉ có thể tạo ra tổn thương càng lớn hơn cho người bệnh.
Chỉ sợ, ngay cả người hạ độc cũng không biết thuốc giải.
Sau khi liên tục xác nhận, Tiết Minh Dương lập tức thu tay lại, quay người nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, tôi…”
Còn chưa nói hết, cậu ta đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nói ra được nửa chữ nào nữa.
Từ nhỏ đến lớn cậu ta đánh đâu thắng đó, mặc kệ là chứng bệnh gì, chỉ cần rơi vào trong tay Tiết Minh Dương chắc chắn sẽ nói trúng tim đen, thuốc đến bệnh trừ.
Nhưng hôm nay cậu ta lại không thể ngờ được sẽ gặp phải loại độc kỳ lạ thế này.
“Không giải được?” Sắc mặt Chu Hàn bình tĩnh, dáng vẻ như đã biết trước.
Tiết Minh Dương trầm trọng gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
Cậu ta hận vừa rồi mình nói năng quá chắc chắn, rốt cuộc vẫn là mới rời khỏi sự che chở của ba nuôi, lần đầu một mình đứng trước thế giới này, Tiết Minh Dương cảm thấy chưa bao giờ bất đắc dĩ như lúc này.
“Thanh Long, bê bát máu kia tới cho bác sĩ Hoàng nhìn xem.” Chu Hàn cũng không răn dạy hay là trách cứ Tiết Minh Dương, mà mở miệng nói một câu với Thanh Long.
Mặc dù cậu nhóc này còn rất trẻ, nhưng xưa nay Chu Hàn không bao giờ xem thường bất kì người nào, hay bất kì chuyện gì.
Hơn nữa, biểu hiện của Tiết Minh Dương còn tốt hơn gấp mười lần so với những người được gọi là chuyên gia kia.
Ít nhất người ta còn tự tay bắt mạch để đưa ra phân tích.
Nhưng những chuyên gia kia lại chẳng hiểu được cái gì cả, cả ngày chỉ biết cầm mấy dụng cụ vớ vẩn để giả danh lừa bịp.
“Tuân lệnh.” Thanh Long chần chờ một lát rồi mới trả lời một tiếng.
Chu Hàn thì lẳng lặng nhìn Tiết Minh Dương, dường như muốn nhìn rõ cậu ta.
“Chu nguyên soái, lấy máu làm cái gì?” Mặc dù Tiết Minh Dương cảm thấy rất áy náy, nhưng trong lòng của cậu ta lại vô cùng rõ ràng.
Nếu người ta đã không trách tội mình, mình cũng không cần phải quá đặt việc này ở trong lòng.
Được chính là được, không được là không được, không cần thiết phải buồn rầu làm gì, nếu quá để tâm vào chuyện vụn vặt sẽ chỉ lãng phí thời gian quý giá thôi.