Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57-58
Chương 57. Lấy độc trị độc
Chu Hàn nhìn Tiết Minh Dương một chút, sau khi hơi suy nghĩ thì liền hỏi: “Cậu có biết một loại thuốc gì đó mà gặp máu là tan, có thể dung nhập vào trong máu tiến vào cơ thể không.”
Tiết Minh Dương nghe vậy thì lơ ngơ, sau khi suy nghĩ sâu xa một lúc mới đột nhiên vỗ đùi.
Khuôn mặt của cậu ta đỏ lên, rất kích động nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, tôi nhớ ra rồi, loại độc này tên là Thất Khiếu Linh Lung.”
Chu Hàn mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Tiết Minh Dương có thêm sự khen ngợi.
Loại độc mà Tô Hàm trúng chính là Thất Khiếu Linh Lung, mà Thất Khiếu Linh Lung vốn không có thuốc giải, nếu như người có tâm muốn giải độc, nhất định phải phối hợp với thuật châm cứu cao siêu, dùng độc để ép độc ra.
Nói trắng ra là vẫn có thể lấy độc giải độc, nhưng phải chuẩn bị tốt một chút mới được.
Nếu không chẳng những không giải được độc, ngược lại sẽ khiến người bệnh chết ngay tại chỗ.
Bởi vì Chu Hàn không biết châm cứu cho nên mới không tùy tiện ra tay.
Nếu không anh đã tự mình ra tay chữa bệnh cho Tô Hàm rồi.
Mà một nguyên nhân khác khiến Chu Hàn đồng ý để Tiết Minh Dương ra tay thử một lần chính là, Chu Hàn đã nhìn thấy trong túi của đối phương có mấy mũi nhọn.
Mấy mũi nhọn kìa đều là của kim châm, nếu như anh không đoán sai, hẳn là trong lòng tên nhóc này vội vàng, không cất kỹ châm đi, khiến trong quá trình xóc nảy, kim châm xuyên qua túi để lộ đầu nhọn.
Chính là vì mấy mũi nhọn này mới khiến Chu Hàn đồng ý để Tiết Minh Dương thử một lần.
Chỉ là anh không biết những kim châm này đều do Chu Xung đã chuẩn bị từ trước rồi.
Tính cả túi xách này cũng là Chu Xung đã chuẩn bị từ trước rồi để vào trong xe.
Sau khi Tiết Minh Dương lên xe thì bảo tài xế thông báo cho cậu ta một tiếng, cầm túi theo.
Rất nhanh, Thanh Long đã bê bát máu kia đến.
Chu Hàn đưa bát máu cho Tiết Minh Dương, không tiếp tục nhiều lời nữa, càng không hỏi người ta có thể châm cứu được hay không.
Bởi vì xưa nay Chu Hàn không thích làm những chuyện biết rõ còn cố hỏi, càng không thích nói nhảm.
Mà Tiết Minh Dương cũng có tính cách như vậy, vừa rồi cậu ta hỏi Chu Hàn tại sao lại phải mang máu đến là đã đoán ra được, chắc chắn máu này có liên quan đến thuốc giải rồi.
Lại có thêm sự nhắc nhở của Chu Hàn, ngay lập tức cậu ta liền hiểu Thất Khiếu Linh Lung đã ngấm vào trong máu.
Mà bây giờ Tiết Minh Dương không cần nói thêm gì nữa, cậu ta chỉ cần sử dụng thuật châm cứu, lấy độc trị độc là được.
Tiết Minh Dương đặt bát máu kia ở một bên, mình thì cầm ngân châm đi đến trước giường.
Cậu ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên rung cổ tay lên một cái.
Lập tức chỉ nghe thấy mấy tiếng xé gió “vù vù”.
Ngay sau đó, mỗi một cây ngân châm đều rơi vào huyệt vị tương ứng trên cơ thể Tô Hàm.
Cầm máu tụ tinh?
Trong lòng Chu Hàn hơi nhảy lên một cái, không nghĩ rằng nhìn cậu nhóc này còn trẻ tuổi mà kĩ năng châm cứu lại cao siêu như thế.
Đang lúc Chu Hàn cảm thán trong lòng, Tiết Minh Dương lại run tay cổ tay một lần nữa, mấy ngân châm lại rơi xuống.
Thảnh thơi an thần.
Chu Hàn khẽ híp hai mắt lại, sau khi mấy huyệt vị này được châm cứu, đôi mắt đẹp của Tô Hàm đột nhiên mở ra.
Nhưng Tiết Minh Dương vẫn không dừng lại, một châm pháp cuối cùng nhanh chóng rơi xuống.
Mỗi lần cậu ta lắc cổ lại là vài tiếng “vù vù”.
Sắp xếp theo mạch và gân.
Chu Hàn suýt nữa rớt cả mắt ra ngoài, tên nhóc này đúng là không tệ.
“Phụt.” Đột nhiên Tô Hàm nằm trên giường ngứa cổ họng, phun ra một ngụm máu đen.
“Láo xược.” Thanh Long chỉ nghĩ là Tiết Minh Dương đang làm hại Tô Hàm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung một chưởng với thế sét đánh lôi đình về phía giữa lưng Tiết Minh Dương
Nhưng Tiết Minh Dương căn bản không hề động đậy, cho dù hôm nay bị đánh chết cậu ta cũng phải cứu người trước.
Chỉ vì đây là nhiệm vụ ba nuôi giao cho cậu ta.
“Dừng tay.” Chu Hàn quát lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, tung một cú đá về phía Thanh Long.
Một chưởng của Thanh Long chỉ còn cách lưng Tiết Minh Dương chưa đến hai cm, cả người lại bay ra ngoài, sau khi va mạnh lên trên bức tường mới rơi xuống đất.
Cả người Thanh Long đầy bụi đất, cực kì chật vật.
Nhưng anh ta chịu một cú đá vừa rồi của Chu Hàn lại không có chuyện gì, rất nhanh đã bò từ dưới đất dậy.
Phải biết vừa rồi Chu Hàn dùng lực vừa đủ, chỉ là đá bay Thanh Long ra ngoài mà thôi, hoàn toàn không tạo ra tổn thương thực chất gì với anh ta cả.
Cũng chính bởi vì vậy Thanh Long mới có thể không việc gì mà đứng lên, thậm chí còn không chịu nội thương.
Nếu như Chu Hàn làm thật, chỉ sợ một cú đá vừa rồi có thể đạp chết Thanh Long.
Giờ phút này trong lòng Thanh Long không cam tâm, anh ta rất khó hiểu nhìn về phía Chu Hàn hỏi: “Nguyên soái, rõ ràng tên nhóc này đang muốn hại chết cô chủ mà.”
Chu Hàn cũng không giải thích gì cả, chỉ thản nhiên nói ra một câu: “Nếu còn quấy rối, xử lý theo quy định.”
Mặc dù Thanh Long không trôi nuốt một hơi này, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Rõ.”
Nhưng mà anh ta lại hung dữ đánh giá Tiết Minh Dương, nghĩ thầm nhất định phải tìm cơ hội để dạy dỗ tên nhóc này một chút mới được.
Cho tới lúc này, Thanh Long vào trước là chủ cho rằng Tiết Minh Dương đang muốn hại chết Tô Hàm.
Chỉ là anh ta không nghĩ ra, vì sao Chu Hàn lại không cho anh ta xuống tay với Tiết Minh Dương?
Nếu như Tiết Minh Dương thực sự muốn hại Tô Hàm, chỉ sợ sẽ không tới lượt Thanh Long ra tay, Chu Hàn đã đánh chết Tiết Minh Dương trước rồi.
Chỗ nào có Chu Hàn thì sẽ không có người nào có thể gây tổn thương cho Tô Hàm được.
Mà giờ phút này Tiết Minh Dương đã cố định tất cả kim châm, hai mắt của Tô Hàm lại đờ ra, khuôn mặt cực kì tái nhợt nằm thẳng.
Vừa rồi những thứ máu đen kia rơi vào trong đầu cô, nhưng Tô Hàm giống như không hề cảm giác được.
Lúc này, trong cả phòng ngủ đều tràn ngập một mùi hôi thối, nhưng mấy người ở đây lại không hề nhíu mày một lần.
Thấy đã gần đến thời cơ tốt, Tiết Minh Dương lập tức bê bát máu kia tới đút cho Tô Hàm.
Đợi đối phương uống xong máu, Tiết Minh Dương nâng tay rút ngân châm, tốc độ cậu ta rút châm nhanh đến mức người ta căn bản không thể thấy rõ được.
Không đến một giây, mười tám cây ngân châm đã được Tiết Minh Dương nắm trong tay.
Sau khi cậu ta khử trùng những cây châm này thì để vào trong túi lần nữa, đồng kéo khóa vào.
Một loạt những động tác của Tiết Minh Dương đều bị Chu Hàn nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi Tiết Minh Dương bỏ những ngân châm này vào trong một cái ống trúc.
Một màn này khiến Chu Hàn có chút ngạc nhiên.
Cuối cùng anh đã hiểu được vì sao mình có thể phát hiện ra mũi châm, chắc chắn phía sau người này có người có tâm sắp đặt.
Chỉ là không biết người có tâm này là địch hay bạn, càng không biết Hoàng Minh Dương này rốt cuộc là ai.
“Nguyên soái, độc của phu nhân đã được giải, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ có thể khôi phục bình thường.” Tiết Minh Dương thu dọn xong đồ vật thì lau mồ hôi trên trán, cung kính nói với Chu Hàn.
“Làm tốt lắm.” Chu Hàn khẽ gật đầu, tiếp theo quay sang dặn dò Thanh Long: “Trả tiền khám bệnh.”
Mặc dù Thanh Long không quen nhìn “tên oắt con” Tiết Minh Dương này, nhưng anh ta vẫn không hề do dự làm theo.
Đối với mệnh lệnh của Chu Hàn, Thanh Long chưa từng, cũng không dám làm trái.
“Không cần, tiền khám bệnh không quan trọng.” Tiết Minh Dương vội vàng khoát tay từ chối: “Tôi không cần tiền khám bệnh, tôi muốn đi theo bên cạnh Nguyên soái, làm bác sĩ của riêng anh.”
Chu Hàn nghe xong lời này lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bác sĩ riêng?
“Cậu suy nghĩ nhiều quá đấy.” Không đợi Chu Hàn nói gì, Thanh Long đã lập tức mở miệng nói: “Cậu còn chưa xứng đi theo bên canh Nguyên soái đâu, nhanh chóng lấy tiền rồi xéo đi, nếu không cẩn thận tôi…”
Thanh Long còn chưa kịp nói ra mấy chữ “không khách khí”, lại bị Chu Hàn dùng một ánh mắt cản lại.
“Nói đi, vì sao cậu lại muốn đi theo bên cạnh tôi?” Sắc mặt Chu Hàn không buồn không vui, rất bình tĩnh hỏi ra một câu.
“Chu Nguyên soái, tôi không có thân phận, không có địa vị ở nhà họ Hoàng.”
“Mặc dù có y thuật, nhưng lại không có đất dùng võ.”
“Cho nên tôi muốn đi theo Nguyên soái, một mặt là muốn giải quyết khó khăn thay Nguyên soái, bệnh nhẹ bệnh nặng, giải độc gì đó tôi đều biết hết.”
“Một phương diện khác là muốn đi theo Chu Hàn cho có thành tựu.”
Chương 58. Cậu ta là anh em của con
Tiết Minh Dương nói một mạch hết những lí do đã nghĩ kĩ trước đó ra, điều này cũng khiến trong lòng cậu ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phải biết, trước lúc này Tiết Minh Dương còn luôn lo lắng Chu Hàn không hỏi mình, càng kéo dài thời gian sẽ quên mất lý do, hoặc là trí nhớ hỗn loạn, đến lúc đó sẽ nói sai.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, thế mà mình lại tìm được cơ hội nhanh như vậy, nói hết điều cần nói ra rồi.
Nghe Tiết Minh Dương giải thích, Chu Hàn khẽ gật đầu.
Thấy Chu Hàn đồng ý, trong lòng Tiết Minh Dương không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Xem ra nhiệm vụ ba nuôi giao cho mình đã gần hoàn thành rồi.
“Rầm.” Đột nhiên, trong phòng khách truyền đến một tiếng động, Chu Hàn lập tức nhướng mày.
Anh cho là có người gây sự, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có khả năng.
Suy cho cùng khả năng gây chuyện không lớn, dù sao mấy người Bạch Hổ đều đang ở bên ngoài biệt, sát thủ căn bản không thể vào được.
“Đi xem một chút.” Chu Hàn không quay đầu lại dặn dò Thanh Long một tiếng.
“Rõ.” Thanh Long cung kính trả lời, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách.
Kết quả anh ta liền phát hiện Hách Lôi đang đuổi đánh Tô Khánh Đông.
Sau khi thấy tình huống, Thanh Long không thay đổi sắc mặt quay người trở lại phòng ngủ, đồng thời bẩm báo tình huống với Chu Hàn.
Nghe Thanh Long nói, Chu Hàn khẽ chau mày, đang muốn mở miệng ra hiệu cho Thanh Long ra ngoài, nhưng lại đột nhiên phát hiện hình như Tô Hàm trên giường bỗng nhúc nhích.
Chu Hàn vội vàng quay đầu nhìn lại, trong chốc lát đã thấy Tô Hàm mở hai mắt ra, chỉ là ánh mắt có chút tan rã, cả người cứ như mất hồn.
“Vợ, cảm giác thế nào rồi?” Chu Hàn liền vội vàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của Tô Hàm, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Tô Hàm há to miệng, nhưng lại không nói ra được gì cả, chỉ có thể phát ra một chữ loáng thoáng: “Nước…”
Chu Hàn nghe vậy lập tức quay đầu nói với Thanh Long: “Đi rót một cốc nước tới đây.”
Thanh Long hiểu ý, anh ta còn chưa kịp rời đi, Tiết Minh Dương lại vượt lên trước một bước, bước nhanh vào trong phòng bếp rót một cốc nước lớn trở về.
“Nguyên soái, bên trong nước này có cho thêm đường, uống vào tốt cho cơ thể của cô Tô.” Tiết Minh Dương rất cung kính đưa một cốc nước tới trước mặt Chu Hàn.
Người sau nhận lấy cốc nước, đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi, thấy nước không có vấn đề, lúc này mới yên tâm cho Tô Hàm uống.
“Nguyên soái, thìa.” Tiết Minh Dương liền nhanh chóng dùng khăn giấy gói kỹ thìa đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu nhận lấy, bắt đầu cho cô uống nước.
Sau khi uống nước xong, cuối cùng Tô Hàm đã khôi phục một ít sức sống. Trên mặt cô tràn đầy vẻ biết ơn nhìn Chu Hàn, muốn nói điều gì nhưng lại không có sức lực.
Chu Hàn nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàm, nhẹ giọng nhắc nhở cô một câu: “Có gì chờ em khỏe lại rồi nói sau.”
Tô Hàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chu Hàn thì ra hiệu cho hai người Thanh Long và Tiết Minh Dương lui ra ngoài, một mình mình trông coi trước giường Tô Hàm.
Mà lúc hai người Thanh Long vừa rời chân trước khỏi căn phòng, Hách Lôi lại hùng hổ kéo tai Tô Khánh Đông lao vào.
“Ông nói đi, nói hết với con rể đi.” Hách Lôi vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Khánh Đông: “Nói hết việc chúng ta bị bắt nạt ra, để con rể xả giận thay chúng ta.”
Tô Hàm trên giường vừa mới nhắm mắt lại, kết quả lại bị ồn ào như thế, giống như là bị dọa sợ, đột nhiên mở đôi mắt đẹp ra.
Chu Hàn thấy thế lập tức sa sầm mặt lại.
Giờ phút này, căn bản không cần Chu Hàn nói thêm nữa, Thanh Long cũng đã biết nên làm như thế nào.
“Ra ngoài.” Thanh Long đứng chắn trước mặt hai vợ chồng Tô Khánh Đông, trên mặt tràn đầy sát khí.
Hách Lôi bị sát khí trên người Thanh Long dọa đến mức giật mình một cái, bà hơi sững sờ một lát rồi mới nhìn về phía Chu Hàn đang đưa lưng về phía mình.
Ở trong lòng Hách Lôi, có Chu Hàn ở đây làm chỗ dựa, Thanh Long cũng không dám làm gì mình.
Thế là Hách Lôi lập tức có được sức mạnh ngay.
Huống hồ, vừa rồi Chu Hàn còn chưa nói gì Thanh Long lại tự mình quyết định, đứng ra đuổi mình ra ngoài.
Điều này khiến Hách Lôi cảm thấy rất tức giận, từ lúc nào mà một tên tay sai cũng có thể chèn ép được cả mình rồi?
Thật ra bà không biết Chu Hàn và Thanh Long nhiều năm vào sống ra chết, đã rèn luyện được độ ăn ý, trong một vài trường hợp căn bản không cần Chu Hàn lên tiếng, Thanh Long sẽ biết nên làm như thế nào.
“Con rể, con mau quản lý chó của con cho tốt vào, sao lại để nó nhảy ra cắn người linh tinh thế kia.” Trên mặt Hách Lôi tràn đầy vẻ chanh chua, không hề coi Thanh Long ra gì.
Khuôn mặt Chu Hàn lập tức trở nên càng thêm âm trầm, Thanh Long cũng đang chuẩn bị ra tay.
Nhưng nể mặt Hách Lôi là mẹ vợ của Chu Hàn, cuối cùng Thanh Long vẫn nhịn một hơi này xuống, anh ta đang chờ Chu Hàn lên tiếng.
Quả nhiên, Chu Hàn đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại.
Ánh mắt như đao, xuyên thẳng đến đáy lòng Hách Lôi.
Anh khẽ mở môi mỏng, lạnh giọng nói: “Mẹ sai.”
“Thứ nhất, mẹ sai là vì không nên sỉ nhục Thanh Long, cậu ta không phải chó, là rồng trong loài người.”
“Thứ hai, cậu ta là anh em của con, giữa chúng con không tồn tại quan hệ chủ tớ gì cả.”
Khi lời nói khí phách mạnh mẽ của Chu Hàn vang lên, Hách Lôi lập tức như gặp phải sét đánh. Rõ ràng Chu Hàn không hề nể mặt bà.
Sau khi được chứng kiến thực lực của Chu Hàn, Hách Lôi vẫn luôn nghĩ đến việc làm sao để ép giá trị của Chu Hàn, chứ chưa từng nghĩ tới làm sao để tạo quan hệ tốt giữa hai người.
Cho đến khi bà nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Chu Hàn, bây giờ lúc Chu Hàn tức giận, Hách Lôi mới hoàn toàn hiểu ra, đúng là mình hơi quá đáng.
Chu Hàn muốn bóp chết bà còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến. Cho tới nay, đều là bà tự cho là đúng, được đà lấn tới thôi.
Mà giờ phút này trong lòng Thanh Long rất hưng phấn, rất kích động. Lời nói của Chu Hàn đơn giản là sự tán thành lớn nhất đối với anh ta.
Cũng không uổng công Thanh Long đi theo Chu Hàn ra sống vào chết nhiều năm như vậy, vào lúc này Thanh Long cảm thấy cuộc đời thật đáng giá.
“Con sẽ nể mặt mẹ một lần cuối cùng, ra ngoài đi, đừng có mà quấy rầy vợ con nghỉ ngơi.” Chu Hàn quẳng xuống một câu cuối cùng rồi quay người tiếp tục làm bạn với Tô Hàm.
Nếu không phải giờ phút này Tô Hàm đang tỉnh táo, đồng thời mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hàn, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm để Thanh Long đuổi hai người ra ngoài, sao có thể nói nhiều với Hách Lôi như vậy được.
So với Hách Lôi, Tô Khánh Đông biết điều hơn nhiều.
Ông kéo Hách Lôi, hạ giọng nói: “Con rể tức giận, chúng ta mau rời đi thôi.”
“Được…” Hách Lôi há hốc mồm, mất hồn mất vía rời khỏi phòng theo Tô Khánh Đông.
Thanh Long và Tiết Minh Dương cũng theo sát phía sau, Tiết Minh Dương là người cuối cùng ra ngoài, còn rất hiểu chuyện nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Chu Hàn và Tô Hàm có thể yên tĩnh ở một chỗ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Hách Lôi hung dữ lườm Thanh Long vài lần, nhưng bà lại không dám ngang nhiên trêu chọc Thanh Long nữa.
Trong lòng Hách Lôi biết rất rõ ràng, có một số người mà bà không thể chọc nổi.
Đảo mắt một cái trời đã tối, đồng hồ chỉ tám giờ tối.
Sau khi cho Tô Hàm ăn cháo xong, Chu Hàn để Tiết Minh Dương tới bắt mạch cho cô.
Bắt mạch xong, Tiết Minh Dương thở phào một hơi rõ ràng, cậu ta liền nói rõ ràng tình huống: “Nguyên soái, mạch tượng của cô Tô đã trở nên bình thường, tin chắc không lâu sau sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Chu Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ hỏi: “Không lâu sau là bao lâu?”
Bị Chu Hàn hỏi như vậy, bỗng chốc Tiết Minh Dương cũng không trả lời được.
Cậu ta hơi sững sờ, lúc này mới vội vàng mở miệng nói: “Ba ngày trở lên, trong vòng một tuần.”
Nghe vậy Chu Hàn khẽ gật đầu, liền phất tay ra hiệu cho Tiết Minh Dương ra ngoài.
Người sau đang muốn rời đi, lại đột nhiên dừng chân lại.
Đầu tiên là cậu ta nhìn Chu Hàn một chút, tiếp theo thăm dò mở miệng nói: “Nguyên soái, tôi nhìn sắc mặt anh mới thấy gần đây anh hơi bị nóng, nên đã làm cho anh một bát chè hạt sen hạ hỏa…”
Không đợi Tiết Minh Dương nói xong, Chu Hàn đã lên tiếng ngắt lời: “Không đói bụng.”
“Được rồi.” Tiết Minh Dương gắng gượng nuốt lời còn lại xuống, cuối cùng mới nói ra hai chữ.
Chu Hàn nhìn Tiết Minh Dương một chút, sau khi hơi suy nghĩ thì liền hỏi: “Cậu có biết một loại thuốc gì đó mà gặp máu là tan, có thể dung nhập vào trong máu tiến vào cơ thể không.”
Tiết Minh Dương nghe vậy thì lơ ngơ, sau khi suy nghĩ sâu xa một lúc mới đột nhiên vỗ đùi.
Khuôn mặt của cậu ta đỏ lên, rất kích động nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, tôi nhớ ra rồi, loại độc này tên là Thất Khiếu Linh Lung.”
Chu Hàn mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Tiết Minh Dương có thêm sự khen ngợi.
Loại độc mà Tô Hàm trúng chính là Thất Khiếu Linh Lung, mà Thất Khiếu Linh Lung vốn không có thuốc giải, nếu như người có tâm muốn giải độc, nhất định phải phối hợp với thuật châm cứu cao siêu, dùng độc để ép độc ra.
Nói trắng ra là vẫn có thể lấy độc giải độc, nhưng phải chuẩn bị tốt một chút mới được.
Nếu không chẳng những không giải được độc, ngược lại sẽ khiến người bệnh chết ngay tại chỗ.
Bởi vì Chu Hàn không biết châm cứu cho nên mới không tùy tiện ra tay.
Nếu không anh đã tự mình ra tay chữa bệnh cho Tô Hàm rồi.
Mà một nguyên nhân khác khiến Chu Hàn đồng ý để Tiết Minh Dương ra tay thử một lần chính là, Chu Hàn đã nhìn thấy trong túi của đối phương có mấy mũi nhọn.
Mấy mũi nhọn kìa đều là của kim châm, nếu như anh không đoán sai, hẳn là trong lòng tên nhóc này vội vàng, không cất kỹ châm đi, khiến trong quá trình xóc nảy, kim châm xuyên qua túi để lộ đầu nhọn.
Chính là vì mấy mũi nhọn này mới khiến Chu Hàn đồng ý để Tiết Minh Dương thử một lần.
Chỉ là anh không biết những kim châm này đều do Chu Xung đã chuẩn bị từ trước rồi.
Tính cả túi xách này cũng là Chu Xung đã chuẩn bị từ trước rồi để vào trong xe.
Sau khi Tiết Minh Dương lên xe thì bảo tài xế thông báo cho cậu ta một tiếng, cầm túi theo.
Rất nhanh, Thanh Long đã bê bát máu kia đến.
Chu Hàn đưa bát máu cho Tiết Minh Dương, không tiếp tục nhiều lời nữa, càng không hỏi người ta có thể châm cứu được hay không.
Bởi vì xưa nay Chu Hàn không thích làm những chuyện biết rõ còn cố hỏi, càng không thích nói nhảm.
Mà Tiết Minh Dương cũng có tính cách như vậy, vừa rồi cậu ta hỏi Chu Hàn tại sao lại phải mang máu đến là đã đoán ra được, chắc chắn máu này có liên quan đến thuốc giải rồi.
Lại có thêm sự nhắc nhở của Chu Hàn, ngay lập tức cậu ta liền hiểu Thất Khiếu Linh Lung đã ngấm vào trong máu.
Mà bây giờ Tiết Minh Dương không cần nói thêm gì nữa, cậu ta chỉ cần sử dụng thuật châm cứu, lấy độc trị độc là được.
Tiết Minh Dương đặt bát máu kia ở một bên, mình thì cầm ngân châm đi đến trước giường.
Cậu ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên rung cổ tay lên một cái.
Lập tức chỉ nghe thấy mấy tiếng xé gió “vù vù”.
Ngay sau đó, mỗi một cây ngân châm đều rơi vào huyệt vị tương ứng trên cơ thể Tô Hàm.
Cầm máu tụ tinh?
Trong lòng Chu Hàn hơi nhảy lên một cái, không nghĩ rằng nhìn cậu nhóc này còn trẻ tuổi mà kĩ năng châm cứu lại cao siêu như thế.
Đang lúc Chu Hàn cảm thán trong lòng, Tiết Minh Dương lại run tay cổ tay một lần nữa, mấy ngân châm lại rơi xuống.
Thảnh thơi an thần.
Chu Hàn khẽ híp hai mắt lại, sau khi mấy huyệt vị này được châm cứu, đôi mắt đẹp của Tô Hàm đột nhiên mở ra.
Nhưng Tiết Minh Dương vẫn không dừng lại, một châm pháp cuối cùng nhanh chóng rơi xuống.
Mỗi lần cậu ta lắc cổ lại là vài tiếng “vù vù”.
Sắp xếp theo mạch và gân.
Chu Hàn suýt nữa rớt cả mắt ra ngoài, tên nhóc này đúng là không tệ.
“Phụt.” Đột nhiên Tô Hàm nằm trên giường ngứa cổ họng, phun ra một ngụm máu đen.
“Láo xược.” Thanh Long chỉ nghĩ là Tiết Minh Dương đang làm hại Tô Hàm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung một chưởng với thế sét đánh lôi đình về phía giữa lưng Tiết Minh Dương
Nhưng Tiết Minh Dương căn bản không hề động đậy, cho dù hôm nay bị đánh chết cậu ta cũng phải cứu người trước.
Chỉ vì đây là nhiệm vụ ba nuôi giao cho cậu ta.
“Dừng tay.” Chu Hàn quát lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, tung một cú đá về phía Thanh Long.
Một chưởng của Thanh Long chỉ còn cách lưng Tiết Minh Dương chưa đến hai cm, cả người lại bay ra ngoài, sau khi va mạnh lên trên bức tường mới rơi xuống đất.
Cả người Thanh Long đầy bụi đất, cực kì chật vật.
Nhưng anh ta chịu một cú đá vừa rồi của Chu Hàn lại không có chuyện gì, rất nhanh đã bò từ dưới đất dậy.
Phải biết vừa rồi Chu Hàn dùng lực vừa đủ, chỉ là đá bay Thanh Long ra ngoài mà thôi, hoàn toàn không tạo ra tổn thương thực chất gì với anh ta cả.
Cũng chính bởi vì vậy Thanh Long mới có thể không việc gì mà đứng lên, thậm chí còn không chịu nội thương.
Nếu như Chu Hàn làm thật, chỉ sợ một cú đá vừa rồi có thể đạp chết Thanh Long.
Giờ phút này trong lòng Thanh Long không cam tâm, anh ta rất khó hiểu nhìn về phía Chu Hàn hỏi: “Nguyên soái, rõ ràng tên nhóc này đang muốn hại chết cô chủ mà.”
Chu Hàn cũng không giải thích gì cả, chỉ thản nhiên nói ra một câu: “Nếu còn quấy rối, xử lý theo quy định.”
Mặc dù Thanh Long không trôi nuốt một hơi này, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Rõ.”
Nhưng mà anh ta lại hung dữ đánh giá Tiết Minh Dương, nghĩ thầm nhất định phải tìm cơ hội để dạy dỗ tên nhóc này một chút mới được.
Cho tới lúc này, Thanh Long vào trước là chủ cho rằng Tiết Minh Dương đang muốn hại chết Tô Hàm.
Chỉ là anh ta không nghĩ ra, vì sao Chu Hàn lại không cho anh ta xuống tay với Tiết Minh Dương?
Nếu như Tiết Minh Dương thực sự muốn hại Tô Hàm, chỉ sợ sẽ không tới lượt Thanh Long ra tay, Chu Hàn đã đánh chết Tiết Minh Dương trước rồi.
Chỗ nào có Chu Hàn thì sẽ không có người nào có thể gây tổn thương cho Tô Hàm được.
Mà giờ phút này Tiết Minh Dương đã cố định tất cả kim châm, hai mắt của Tô Hàm lại đờ ra, khuôn mặt cực kì tái nhợt nằm thẳng.
Vừa rồi những thứ máu đen kia rơi vào trong đầu cô, nhưng Tô Hàm giống như không hề cảm giác được.
Lúc này, trong cả phòng ngủ đều tràn ngập một mùi hôi thối, nhưng mấy người ở đây lại không hề nhíu mày một lần.
Thấy đã gần đến thời cơ tốt, Tiết Minh Dương lập tức bê bát máu kia tới đút cho Tô Hàm.
Đợi đối phương uống xong máu, Tiết Minh Dương nâng tay rút ngân châm, tốc độ cậu ta rút châm nhanh đến mức người ta căn bản không thể thấy rõ được.
Không đến một giây, mười tám cây ngân châm đã được Tiết Minh Dương nắm trong tay.
Sau khi cậu ta khử trùng những cây châm này thì để vào trong túi lần nữa, đồng kéo khóa vào.
Một loạt những động tác của Tiết Minh Dương đều bị Chu Hàn nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi Tiết Minh Dương bỏ những ngân châm này vào trong một cái ống trúc.
Một màn này khiến Chu Hàn có chút ngạc nhiên.
Cuối cùng anh đã hiểu được vì sao mình có thể phát hiện ra mũi châm, chắc chắn phía sau người này có người có tâm sắp đặt.
Chỉ là không biết người có tâm này là địch hay bạn, càng không biết Hoàng Minh Dương này rốt cuộc là ai.
“Nguyên soái, độc của phu nhân đã được giải, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ có thể khôi phục bình thường.” Tiết Minh Dương thu dọn xong đồ vật thì lau mồ hôi trên trán, cung kính nói với Chu Hàn.
“Làm tốt lắm.” Chu Hàn khẽ gật đầu, tiếp theo quay sang dặn dò Thanh Long: “Trả tiền khám bệnh.”
Mặc dù Thanh Long không quen nhìn “tên oắt con” Tiết Minh Dương này, nhưng anh ta vẫn không hề do dự làm theo.
Đối với mệnh lệnh của Chu Hàn, Thanh Long chưa từng, cũng không dám làm trái.
“Không cần, tiền khám bệnh không quan trọng.” Tiết Minh Dương vội vàng khoát tay từ chối: “Tôi không cần tiền khám bệnh, tôi muốn đi theo bên cạnh Nguyên soái, làm bác sĩ của riêng anh.”
Chu Hàn nghe xong lời này lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bác sĩ riêng?
“Cậu suy nghĩ nhiều quá đấy.” Không đợi Chu Hàn nói gì, Thanh Long đã lập tức mở miệng nói: “Cậu còn chưa xứng đi theo bên canh Nguyên soái đâu, nhanh chóng lấy tiền rồi xéo đi, nếu không cẩn thận tôi…”
Thanh Long còn chưa kịp nói ra mấy chữ “không khách khí”, lại bị Chu Hàn dùng một ánh mắt cản lại.
“Nói đi, vì sao cậu lại muốn đi theo bên cạnh tôi?” Sắc mặt Chu Hàn không buồn không vui, rất bình tĩnh hỏi ra một câu.
“Chu Nguyên soái, tôi không có thân phận, không có địa vị ở nhà họ Hoàng.”
“Mặc dù có y thuật, nhưng lại không có đất dùng võ.”
“Cho nên tôi muốn đi theo Nguyên soái, một mặt là muốn giải quyết khó khăn thay Nguyên soái, bệnh nhẹ bệnh nặng, giải độc gì đó tôi đều biết hết.”
“Một phương diện khác là muốn đi theo Chu Hàn cho có thành tựu.”
Chương 58. Cậu ta là anh em của con
Tiết Minh Dương nói một mạch hết những lí do đã nghĩ kĩ trước đó ra, điều này cũng khiến trong lòng cậu ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phải biết, trước lúc này Tiết Minh Dương còn luôn lo lắng Chu Hàn không hỏi mình, càng kéo dài thời gian sẽ quên mất lý do, hoặc là trí nhớ hỗn loạn, đến lúc đó sẽ nói sai.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, thế mà mình lại tìm được cơ hội nhanh như vậy, nói hết điều cần nói ra rồi.
Nghe Tiết Minh Dương giải thích, Chu Hàn khẽ gật đầu.
Thấy Chu Hàn đồng ý, trong lòng Tiết Minh Dương không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Xem ra nhiệm vụ ba nuôi giao cho mình đã gần hoàn thành rồi.
“Rầm.” Đột nhiên, trong phòng khách truyền đến một tiếng động, Chu Hàn lập tức nhướng mày.
Anh cho là có người gây sự, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có khả năng.
Suy cho cùng khả năng gây chuyện không lớn, dù sao mấy người Bạch Hổ đều đang ở bên ngoài biệt, sát thủ căn bản không thể vào được.
“Đi xem một chút.” Chu Hàn không quay đầu lại dặn dò Thanh Long một tiếng.
“Rõ.” Thanh Long cung kính trả lời, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách.
Kết quả anh ta liền phát hiện Hách Lôi đang đuổi đánh Tô Khánh Đông.
Sau khi thấy tình huống, Thanh Long không thay đổi sắc mặt quay người trở lại phòng ngủ, đồng thời bẩm báo tình huống với Chu Hàn.
Nghe Thanh Long nói, Chu Hàn khẽ chau mày, đang muốn mở miệng ra hiệu cho Thanh Long ra ngoài, nhưng lại đột nhiên phát hiện hình như Tô Hàm trên giường bỗng nhúc nhích.
Chu Hàn vội vàng quay đầu nhìn lại, trong chốc lát đã thấy Tô Hàm mở hai mắt ra, chỉ là ánh mắt có chút tan rã, cả người cứ như mất hồn.
“Vợ, cảm giác thế nào rồi?” Chu Hàn liền vội vàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của Tô Hàm, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Tô Hàm há to miệng, nhưng lại không nói ra được gì cả, chỉ có thể phát ra một chữ loáng thoáng: “Nước…”
Chu Hàn nghe vậy lập tức quay đầu nói với Thanh Long: “Đi rót một cốc nước tới đây.”
Thanh Long hiểu ý, anh ta còn chưa kịp rời đi, Tiết Minh Dương lại vượt lên trước một bước, bước nhanh vào trong phòng bếp rót một cốc nước lớn trở về.
“Nguyên soái, bên trong nước này có cho thêm đường, uống vào tốt cho cơ thể của cô Tô.” Tiết Minh Dương rất cung kính đưa một cốc nước tới trước mặt Chu Hàn.
Người sau nhận lấy cốc nước, đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi, thấy nước không có vấn đề, lúc này mới yên tâm cho Tô Hàm uống.
“Nguyên soái, thìa.” Tiết Minh Dương liền nhanh chóng dùng khăn giấy gói kỹ thìa đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu nhận lấy, bắt đầu cho cô uống nước.
Sau khi uống nước xong, cuối cùng Tô Hàm đã khôi phục một ít sức sống. Trên mặt cô tràn đầy vẻ biết ơn nhìn Chu Hàn, muốn nói điều gì nhưng lại không có sức lực.
Chu Hàn nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàm, nhẹ giọng nhắc nhở cô một câu: “Có gì chờ em khỏe lại rồi nói sau.”
Tô Hàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chu Hàn thì ra hiệu cho hai người Thanh Long và Tiết Minh Dương lui ra ngoài, một mình mình trông coi trước giường Tô Hàm.
Mà lúc hai người Thanh Long vừa rời chân trước khỏi căn phòng, Hách Lôi lại hùng hổ kéo tai Tô Khánh Đông lao vào.
“Ông nói đi, nói hết với con rể đi.” Hách Lôi vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Khánh Đông: “Nói hết việc chúng ta bị bắt nạt ra, để con rể xả giận thay chúng ta.”
Tô Hàm trên giường vừa mới nhắm mắt lại, kết quả lại bị ồn ào như thế, giống như là bị dọa sợ, đột nhiên mở đôi mắt đẹp ra.
Chu Hàn thấy thế lập tức sa sầm mặt lại.
Giờ phút này, căn bản không cần Chu Hàn nói thêm nữa, Thanh Long cũng đã biết nên làm như thế nào.
“Ra ngoài.” Thanh Long đứng chắn trước mặt hai vợ chồng Tô Khánh Đông, trên mặt tràn đầy sát khí.
Hách Lôi bị sát khí trên người Thanh Long dọa đến mức giật mình một cái, bà hơi sững sờ một lát rồi mới nhìn về phía Chu Hàn đang đưa lưng về phía mình.
Ở trong lòng Hách Lôi, có Chu Hàn ở đây làm chỗ dựa, Thanh Long cũng không dám làm gì mình.
Thế là Hách Lôi lập tức có được sức mạnh ngay.
Huống hồ, vừa rồi Chu Hàn còn chưa nói gì Thanh Long lại tự mình quyết định, đứng ra đuổi mình ra ngoài.
Điều này khiến Hách Lôi cảm thấy rất tức giận, từ lúc nào mà một tên tay sai cũng có thể chèn ép được cả mình rồi?
Thật ra bà không biết Chu Hàn và Thanh Long nhiều năm vào sống ra chết, đã rèn luyện được độ ăn ý, trong một vài trường hợp căn bản không cần Chu Hàn lên tiếng, Thanh Long sẽ biết nên làm như thế nào.
“Con rể, con mau quản lý chó của con cho tốt vào, sao lại để nó nhảy ra cắn người linh tinh thế kia.” Trên mặt Hách Lôi tràn đầy vẻ chanh chua, không hề coi Thanh Long ra gì.
Khuôn mặt Chu Hàn lập tức trở nên càng thêm âm trầm, Thanh Long cũng đang chuẩn bị ra tay.
Nhưng nể mặt Hách Lôi là mẹ vợ của Chu Hàn, cuối cùng Thanh Long vẫn nhịn một hơi này xuống, anh ta đang chờ Chu Hàn lên tiếng.
Quả nhiên, Chu Hàn đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại.
Ánh mắt như đao, xuyên thẳng đến đáy lòng Hách Lôi.
Anh khẽ mở môi mỏng, lạnh giọng nói: “Mẹ sai.”
“Thứ nhất, mẹ sai là vì không nên sỉ nhục Thanh Long, cậu ta không phải chó, là rồng trong loài người.”
“Thứ hai, cậu ta là anh em của con, giữa chúng con không tồn tại quan hệ chủ tớ gì cả.”
Khi lời nói khí phách mạnh mẽ của Chu Hàn vang lên, Hách Lôi lập tức như gặp phải sét đánh. Rõ ràng Chu Hàn không hề nể mặt bà.
Sau khi được chứng kiến thực lực của Chu Hàn, Hách Lôi vẫn luôn nghĩ đến việc làm sao để ép giá trị của Chu Hàn, chứ chưa từng nghĩ tới làm sao để tạo quan hệ tốt giữa hai người.
Cho đến khi bà nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Chu Hàn, bây giờ lúc Chu Hàn tức giận, Hách Lôi mới hoàn toàn hiểu ra, đúng là mình hơi quá đáng.
Chu Hàn muốn bóp chết bà còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến. Cho tới nay, đều là bà tự cho là đúng, được đà lấn tới thôi.
Mà giờ phút này trong lòng Thanh Long rất hưng phấn, rất kích động. Lời nói của Chu Hàn đơn giản là sự tán thành lớn nhất đối với anh ta.
Cũng không uổng công Thanh Long đi theo Chu Hàn ra sống vào chết nhiều năm như vậy, vào lúc này Thanh Long cảm thấy cuộc đời thật đáng giá.
“Con sẽ nể mặt mẹ một lần cuối cùng, ra ngoài đi, đừng có mà quấy rầy vợ con nghỉ ngơi.” Chu Hàn quẳng xuống một câu cuối cùng rồi quay người tiếp tục làm bạn với Tô Hàm.
Nếu không phải giờ phút này Tô Hàm đang tỉnh táo, đồng thời mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hàn, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm để Thanh Long đuổi hai người ra ngoài, sao có thể nói nhiều với Hách Lôi như vậy được.
So với Hách Lôi, Tô Khánh Đông biết điều hơn nhiều.
Ông kéo Hách Lôi, hạ giọng nói: “Con rể tức giận, chúng ta mau rời đi thôi.”
“Được…” Hách Lôi há hốc mồm, mất hồn mất vía rời khỏi phòng theo Tô Khánh Đông.
Thanh Long và Tiết Minh Dương cũng theo sát phía sau, Tiết Minh Dương là người cuối cùng ra ngoài, còn rất hiểu chuyện nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Chu Hàn và Tô Hàm có thể yên tĩnh ở một chỗ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Hách Lôi hung dữ lườm Thanh Long vài lần, nhưng bà lại không dám ngang nhiên trêu chọc Thanh Long nữa.
Trong lòng Hách Lôi biết rất rõ ràng, có một số người mà bà không thể chọc nổi.
Đảo mắt một cái trời đã tối, đồng hồ chỉ tám giờ tối.
Sau khi cho Tô Hàm ăn cháo xong, Chu Hàn để Tiết Minh Dương tới bắt mạch cho cô.
Bắt mạch xong, Tiết Minh Dương thở phào một hơi rõ ràng, cậu ta liền nói rõ ràng tình huống: “Nguyên soái, mạch tượng của cô Tô đã trở nên bình thường, tin chắc không lâu sau sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Chu Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ hỏi: “Không lâu sau là bao lâu?”
Bị Chu Hàn hỏi như vậy, bỗng chốc Tiết Minh Dương cũng không trả lời được.
Cậu ta hơi sững sờ, lúc này mới vội vàng mở miệng nói: “Ba ngày trở lên, trong vòng một tuần.”
Nghe vậy Chu Hàn khẽ gật đầu, liền phất tay ra hiệu cho Tiết Minh Dương ra ngoài.
Người sau đang muốn rời đi, lại đột nhiên dừng chân lại.
Đầu tiên là cậu ta nhìn Chu Hàn một chút, tiếp theo thăm dò mở miệng nói: “Nguyên soái, tôi nhìn sắc mặt anh mới thấy gần đây anh hơi bị nóng, nên đã làm cho anh một bát chè hạt sen hạ hỏa…”
Không đợi Tiết Minh Dương nói xong, Chu Hàn đã lên tiếng ngắt lời: “Không đói bụng.”
“Được rồi.” Tiết Minh Dương gắng gượng nuốt lời còn lại xuống, cuối cùng mới nói ra hai chữ.
Bình luận facebook