Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69-70
Chương 69. Đối chất trực diện
“Nhân tài gì cơ?” Vẻ mặt của Hoàng Minh tràn ngập hoài nghi nhìn Tiết Minh Dương, thậm chí anh ta còn không hiểu Chu Hàn đang nói cái gì.
Chu Hàn vừa nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Hoàng Minh thì chỉ đành mở miệng giải thích: “Tiểu Hoàng đó, Tiểu Hoàng không phải là của nhánh gia tộc nhà các người hả?”
Nói rồi, anh ấy vươn tay ra vỗ vai của Tiết Minh Dương vài cái.
Tiết Minh Dương bị Chu Hàn vỗ vai như vậy, xém chút nữa là hụt chân té ngang trên sàn.
Cậu thật sự rất sợ hãi, sợ hãi vô cùng, nhưng lại không dám nói gì.
Bởi vì giờ đây Tiết Minh Dương không biết giải thích làm sao nữa.
“Cậu ta là ai? Tôi đâu có quen.” Đầu óc Hoàng Minh tối mịt, vuốt vuốt tay, đồng thời nhìn sang Tiết Minh Dương, dùng ánh mắt ngang nhiên đánh giá người cậu ta.
Đầo óc của Tiết Minh Dương càng rối ong cả lên, lúc bấy giờ cậu chỉ có một ý nghĩ trong đầu đó chính là: “Không ổn, sắp bị lộ tẩy rồi.”
Chu Hàn nhìn thấy Hoàng Minh không có vẻ gì là đang nói dối, liền nở ra một nụ cười bí hiểm.
Thật ra anh sớm đã nhìn thấu mọi thứ.
Lần trước Chu Xung đến đưa hợp đồng, Chu Hàn đã nhìn thấu được những hành động nhỏ của Chu Xung và Tiết Minh Dương.
Hơn nữa là, trên mặt của Tiết Minh Dương có mang mặt nạ, căn bản là không giấu được ánh mắt của Chu Hàn.
Cho dù là mặt nạ da người của Tiết Minh Dương được dán cẩn thận không có một sơ hở nào.
Trước đây lúc Chu Hàn đi chinh chiến, rất nhiều người dùng mặt nạ da người để ngụy trang thành người thân quen của Chu Hàn, muốn ám sát anh.
Kết quả là Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra ngay, căn bản là không cho họ một chút cơ hội nào.
Tóm gọn lại là, với Chu Hàn mà nói thì mặt nạ da người chỉ là một chuyện vặt vãnh, trò nhảm nhí mà thôi.
Căn bản là không đáng để nhắc đến.
Chu Hàn đột nhiên nhìn Tiết Minh Dương, nói ra một câu mang ý nghĩ thâm sâu: “Cho cậu một cơ hội.”
Tiết Minh Dương nghe vậy liền cảm thấy hơi rét, sau khi đắn đo và đấu tranh một thời gian ngắn, cuối cùng cậu vẫn không muốn bị bại lộ như vậy, bởi vì cậu không muốn uổng phí sinh mạng mà ba nuôi đã ban cho.
“Chu Nguyên soái, ngài đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Trong lúc bất lực, Tiết Minh Dương chỉ đành giả điên giả khùng.
Chu Hàn thấy cậu ta vẫn không chịu nhận lỗi đành cắt ngang: “Gỡ mặt nạ của cậu xuống, nói ra tên thật của cậu cho tôi.”
Lời nói của anh bỗng trở nên gắt gỏng: “Rốt cuộc là tôi nên gọi cậu là Tiểu Hoàng hay là Tiểu Chu?”
Hai chữ cuối cùng cũng đã thể hiện ý tứ rõ ràng.
Tiểu Chu?
Tiết Minh Dương đột nhiên hiểu ra, lập tức lên tiếng nói: “Nguyên soái, anh vẫn nên gọi tôi là Tiểu Tiết thì hơn, tôi họ Tiết, tên là Tiết Minh Dương.”
Tiết Minh Dương hiểu rõ, nếu như Chu Hàn đã có thể nói ra hai từ “Tiểu Chu” này, thì nói lên rằng anh đã nhìn ra được mối quan hệ giữa mình và ba nuôi.
Nếu như sự việc đã đến mức này rồi, nếu như cứ tiếp tục che giấu cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
“Lẽ nào cậu không phải họ Chu?” Chu Hàn hỏi một câu đầy nghi hoặc, nhưng trên thực tế trong lòng anh đã tin tưởng những lời mà Tiết Minh Dương nói.
Còn Tiết Minh Dương thì lắc đầu nói: “Tôi không phải họ Chu.”
Gương mặt của cậu tràn đầy sự nghiêm túc: “Nguyên soái, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ nói rõ ra với anh.”
Nói xong cậu cầm điện thoại ra, sắc mặt kiên quyết nói: “Giờ đây tôi sẽ nói ba nuôi đến đây một chuyến để chúng ta gặp mặt.”
Cùng lúc Tiết Minh Dương gọi điện thoại, ánh mắt của Hoàng Minh không ngừng đảo nhìn Tiết Minh Dương và Chu Hàn.
Anh ta cảm thấy khó hiểu và hỏi: “Anh Chu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao tôi không hiểu gì hết.”
Chu Hàn chỉ cười cười, nói ra đúng bốn chữ: “Tĩnh Quan Kỳ Biến.”
Còn Tiết Minh Dương lúc này đã gọi điện đến cho Chu Xung, cậu chỉ nói có mấy chữ: “Ba nuôi, lộ tẩy rồi.”
Nói xong, Tiết Minh Dương không chút đắn đo ngắt máy, chờ đợi sự trừng phạt.
Cậu ta chịu đánh chịu phạt, gì cũng chịu.
Còn Chu Hàn dường như đều nhìn thấy được suy nghĩ của Tiết Minh Dương, anh đi vài bước đến trước mặt Tiết Minh Dương, vươn tay ra vỗ vai cậu mấy cái, lên tiếng an ủi: “Yên tâm, chỉ cần nói mọi chuyện rõ ràng là được, không cần cảm thấy quá áp lực.”
Nói xong, anh ra chỉ thị mọi người đi vào trong.
Mặc dù Hoàng Minh cảm thấy rất khó hiểu, nhưng mà nhìn thấy thái độ của Chu Hàn đối với mình rất tốt, lúc đó con tim vui mừng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Anh ta hiểu rõ, sau này mình không cần phải sợ bị Thái Đại Cường ăn hiếp nữa rồi.
Đối nghịch với tâm tình vui vẻ của Hoàng Minh, Tiết Minh Dương trông giống như đang thất thần vậy.
Cậu cho rằng mình đã làm hỏng mọi chuyện rồi.
Nửa tiếng sau, Chu Xung vội vội vàng vàng đi đến biệt thự của Chu Hàn.
Sau khi đi vào đại sảnh, ông ta đi mấy bước đến trước mặt Chu Hàn, quỳ một cái “cộp” xuống dưới sàn.
Xương và mặt đất va vào nhau mạnh vang lên một tiếng rất lớn, khiến cho người ta nghe thấy mà nổi hết da gà.
Tô Hàm thì trực tiếp nhắm nghiền mắt lại, không nỡ nhìn xương đầu gối của Chu Xung.
“Ba nuôi…” Tiết Minh Dương lẩm bẩm rồi kêu một tiếng, sau đó cũng theo Chu Xung quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, xem như là nhận sai.
Hoàng Minh đứng bên cạnh cũng giận đùng đùng nói: “Ông Chu, ông quỳ như thế này tốn không ít sức nhỉ? Tôi thấy mà còn đau này.”
Chu Xung không xem Hoàng Minh là cái gì, không nói một lời nào, quỳ rất nghiêm túc trước mặt Chu Hàn.
Còn Chu Hàn lại không cho rằng Chu Xung phái Tiết Minh Dương đến trà trộn ở bên mình không phải vì muốn hại mình, mà còn có một lý do nào khác.
“Tôi không trách hai người, mau đứng dậy đi.” Chu Hàn huơ tay một cái, ra hiệu về phía hai người bọn họ.
Chu Xung và Tiết Minh Dương nghe thấy liền cảm thấy có chút nghi ngờ, ánh mắt của hai người tràn ngập sự khó hiểu.
Hai người bọn họ đều không nghĩ được là Chu Hàn lại thân thiện đến như vậy.
“Chu nguyên soái, không phải anh đang đùa đó chứ?” Tiết Minh Dương hỏi thăm dò.
Bình thương cậu rất lanh lợi, nhưng khi ở trước mặt Chu Hàn lại cảm thấy sợ phát khiếp.
Chu Hàn cười cười, lại một lần nữa nhắc lời: “Không đùa, đứng dậy nói chuyện.”
Thấy Chu Hàn không có ý định trách cứ hai người bọn họ, Tiết Minh Dương nhanh chóng đỡ Chu Xung lên.
Hoàng Minh nói đùa đúng lúc: “Hai người đã khiến anh Chu cảm động bởi màn khổ kịch này rồi đó.”
Sau khi biết chắc mình được Chu Hàn chống lưng, đuôi muốn vểnh lên trời, ai anh ta cũng muốn chế nhạo.
Chu Xung vẫn mặc kệ Hoàng Minh, ở trước mặt Chu Hàn ông sẽ không động tay với ai.
Mà chỉ cần Hoàng Minh rời khỏi biệt thự của Chu Hàn thì lại là một chuyện khác.
“Câm miệng lại.” Chu Hàn cũng có chút khó chịu với tác phong của Hoàng Minh, lập tức mắng một câu.
Hoàng Minh lập tức trở nên ngoan ngoãn, thu mình lại, bước sang một bên.
Còn Chu Hàn thì hỏi Chu Xung: “Tiết Minh Dương có phải là con nuôi của anh không?”
Chu Xung gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Ông ấy không hề phủ nhận, ngay lập tức cùng với Tiết Minh Dương nói ra chuyện mà hai người đã bàn bạc, không bỏ sót một lời nào.
“Nguyên soái, tôi muốn nó đến đây vì muốn cho nó một cơ hội để cho nó đi theo anh, sau này có chút tiền đồ.” Chu Xung nói rõ suy nghĩ của mình ra.
Nhưng còn có một tầng ý khác mà ông ta không nói, đó là bắt Tiết Minh Dương bán mạng cho Chu Hàn.
Nghe vậy Chu Hàn trầm ngâm gật đầu, sau đó hỏi: “Mặt nạ da người ở đâu ra?”
Bởi vì Chu Hàn phát hiện rõ ràng mặt nạ da người trên mặt Tiết Minh Dương tương thích với cậu ta đến chín mươi chín phần trăm.
Tiết Minh Dương lúc này cũng phản ứng khá muộn màng, lập tức cởi bỏ mặt nạ da người trên mặt, lộ ra dáng vẻ ban đầu.
Chu Xung thở dài, tỏ vẻ rất khó xử.
Ông không muốn nói nguồn gốc của chiếc mặt nạ da người trước mặt Tiết Minh Dương.
Chu Hàn cũng hiểu thoáng qua vấn đề của Chu Xung, lập tức ra dấu hiệu bằng mắt cho Hoàng Minh.
Anh ta hiểu ngay lập tức, nhanh chóng nắm lấy Tiết Minh Dương, kéo anh ta sang một bên, và nói, “Tôi nói với cậu một chút…”
Tiết Minh Dương vẻ mặt khó hiểu, nhưng Hoàng Minh lại nhìn về phía Chu Hàn nói tiếp: “Tránh xa ra không cho bọn họ nghe thấy.”
Thực ra Hoàng Minh chính là không muốn để cho Tiết Minh Dương nghe Chu Hàn và Chu Xung nói chuyện mà thôi.
Chương 70. Rước nhục vào thân
Sau khi Hoàng Minh đưa Tiết Minh Dương ra chỗ khác, Chu Xung mới thở dài một hơi, lên tiếng: “Cái mặt nạ da kia là mẹ đẻ của Tiết Minh Dương.”
Chu Hàn nghe vậy thì đổi sắc, bảo sao Tiết Minh Dương lại kính trọng người đeo mặt nạ da người kia như vậy, giờ anh đã hiểu vì sao.
Nhưng Chu Hàn cũng không hỏi nhiều.
Mà Chu Xung thấy Chu Hàn yên lặng như thế mới lên tiếng trước: “Chu Nguyên soái, anh hiểu rõ tình hình hiện tại đúng không?”
Tình hình mà Chu Xung nhắc tới chính là sự phân chia của các thế lực lớn tại Hòe Châu, mà quan trọng nhất chính là Hoắc Tử Kim và Thái Đại Cương.
“Chỉ là hai kẻ thích gây chuyện thôi, không đáng lo.” Chu Hàn mỉm cười, trong mắt anh, hai người Thái Đại Cương như đám sâu bọ mà thôi.
Thấy Chu Hàn tự tin như thế, Chu Xung không hề cảm thấy đối phương bốc đồng, ngược lại còn đề cao đối phương trong lòng.
Qua những chuyện trong quá khứ, ông đã biết Chu Hàn là loại người nói được làm được.
“Chu Nguyên soái Chu là tuổi trẻ tài cao.” Chu Xung giơ ngón tay cái, thực sự tán dương.
Chu Hàn mỉm cười, sau đó trình bày kế hoạch của mình một lượt.
Chẳng qua kế hoạch này của anh chủ yếu nhắm tới Tiết Minh Dương.
“Hiện giờ Tô Thị đang trong quá trình chuyển đổi, mà chuyện này đang được Tiết Minh Dương tạm thời quản lý, làm ăn bằng việc kinh doanh dược phẩm.”
“Hoàng Minh gần đây dính vào nhiều scandal, danh tiếng xuống dốc, vì thế cậu ta phải làm trợ lý cho Tiết Minh Dương.”
Chỉ hai câu đơn giản đã nói rõ tình hình hiện tại.
Chu Xung cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ngồi thẳng lên nói: “Cứ giao tập đoàn Giang Đông cho tôi, để tôi nghĩ biện pháp thâu tóm hoặc đánh sập Giang Đông.”
Về phần thế lực Hoắc Tử Kim tại Hòe Châu, hai người không đả động tới một câu.
Dù sao thời cơ vẫn chưa tới.
Một khi thời cơ đến, hai người đương nhiên không do dự chặt đứt bàn tay đang muốn thôn tính Hòe Châu của Hoắc Tử Kim.
Hai người bàn bạc một số vấn đề chi tiết xong, Chu Xung cuối cùng cũng đứng dậy chào tạm biệt.
Mà từ đầu đến cuối Chu Hàn không hề hỏi vì sao ông ta lại giúp mình.
Có một số chuyện không cần hỏi, chỉ cần thời cơ, thời điểm thích hợp thì mọi manh mối sẽ hiện ra trước mắt mình.
Sau khi Chu Xung đi, Chu Hàn gọi Tiết Minh Dương để cậu gửi danh sách tử vong cho anh.
Đây là bước đầu tiên để mẹ con Hách Lôi trở mình, về phần Tô Hàm liên hợp Hoàng Minh để hạ độc chủ tịch tập đoàn Giang Đông…
Chu Hàn híp mắt, nở một nụ cười thần bí.
Anh muốn Thái Đại Cương tự lấy đá đập chân mình, để ông ta gieo gió gặt bão.
“Vô Kiểm.” Chu Hàn gọi một tiếng,
Một bóng người vọt ra, Vô Kiểm lập tức xuất hiện trước mặt anh.
“Đi hạ độc Thái lão gia, nhưng đừng độc chết.” Chu Hàn mỉm cười rồi nói tiếp: “Nhớ ngụy trang thành Thái Đại Cương, nhớ để lại dấu vết.”
Còn những chuyện khác Chu Hàn không nhiều lời, anh tin tưởng Vô Kiểm sẽ cho mình một kết quả vừa lòng.
“Vâng.” Vô Kiểm cung kính trả lời, rồi ẩn mình vào bóng đêm.
Không tới nửa tiếng sau, Vô Kiểm đã ngụy trang thành Thái Đại Cương.
Gương mặt bóng nhẫy dầu mỡ không chút nào khác biệt, thân hình béo ú lực lưỡng cũng được chuẩn bị một cách kĩ càng.
Vô Kiểm cao hơn Thái Đại Cương, nên bất đắc dĩ anh chỉ có thể dùng súc cốt thuật để mình nhỏ lại.
Về phần cơ thể béo ú thì anh dùng phần thịt đặc thù ngụy trang trên người.
Ngay cả quần áo cũng giống hệt bộ quần áo Thái Đại Cương mặc hôm nay.
Vô Kiểm thành công vào nhà họ Thái, đồng thời thuận lợi tìm được Thái lão gia.
Chỉ thấy Thái lão gia đang nằm trên ghế nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ, im lặng hưởng thụ cảnh đẹp bên ngoài.
Vô Kiểm bước tới không nói gì, chỉ nhanh chân hơn tới gần Thái lão gia.
Thái lão gia thấy con trai mình về thì quay đầu nhìn rồi lên tiếng hỏi: “Đại Cường à, hôm nay rảnh hay sao mà về thăm cha vậy?”
“Ngồi xuống uống chén trà.” Thái lão gia vừa nói chuyện vừa nhanh tay rót một ly trà cho “Thái Đại Cường”, đẩy lên trước mặt anh.
“Thái Đại Cường” vẫn không lên tiếng, anh nâng cốc trà lên tu ùng ục.
Trong lúc uống trà, anh nâng mắt đánh giá xung quanh, nhanh chóng phát hiện mấy cái camera không góc chết trong phòng.
Nhìn thấy nó, khóe miệng Vô Kiểm hơi cong lên.
Anh để chén trà xuống, cố ý che khuất tầm mắt của Thái lão gia tới chén trà.
Đồng thời trắng trợn thả một viên thuốc màu đỏ trong chén của Thái lão gia.
Một màn này có thể bị camera quay lại, nhưng không hề khiến Thái lão gia phát hiện.
Viên thuốc màu đỏ càng dễ thấy, camera quay lại càng rõ nét.
Sau khi viên thuốc màu đỏ tiếp xúc với nước trà của Thái lão gia, không cần ngâm cũng tự tan, khiến người ta không thể nhận ra điều gì kì lạ.
Làm xong mọi thứ, Vô Kiểm không nói lời nào, trực tiếp đứng dậy rời đi.
“Đại Cường, sao con lại bơ cha?” Thái lão gia cao giọng, rõ ràng ông cụ đã tức giận.
Vô Kiểm không thèm để ý tới Thái lão gia, xoay người rời đi.
Thái lão gia thấy Thái Đại Cường rời đi cũng không đuổi theo.
Ông cụ thở dài một hơi, nghĩ mãi không ra vì sao tính tình con trai mình kì lạ như vậy, không hiểu chuyện với hiếu thuận như mọi khi.
Thái lão gia càng nghĩ càng tức, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm.
Kết quả vừa buông chén trà xuống, Thái lão gia đã ngã rầm xuống đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Sau khi Thái lão gia xảy ra chuyện, Vô Kiểm đi tới phòng giám sát Thái lão gia, copy đoạn video vừa rồi ra.
Sau đó, anh đăng video lên..
Cùng lúc ấy, Chu Hàn nghiêng đầu nói với Thanh Long: “Thời cơ đã tới, đi thôi.”
Thanh Long gật đầu, cung kính trả lời: “Vâng.”
Nửa giờ sau, Vô Kiểm cùng Thanh Long trở lại biệt thự.
“Nguyên soái, đây là video lời khai của ba mươi tên dưới trướng Thái Đại Cường.” Thanh Long nói xong rồi kính cẩn đặt chiếc USB trước mặt Chu Hàn.
Anh không hề có ý cầm chiếc USB lên, chỉ hướng ánh mắt về phía Vô Kiểm rồi lạnh nhạt nói: “Đưa cái USB này cho Vô Kiểm đi, anh ta tự biết nên làm gì.”
“Vâng.” Thanh Long lập tức làm theo, đưa USB cho Vô Kiểm.
Sau khi nhận USB, Thanh Long cố ý để USB rơi vào tay “người có lòng”.
Chẳng mấy chốc, tên tuổi của Thái Đại Cường vang danh khắp chốn, không chỉ ở Hòe Châu, thậm chí người gần thủ đô cũng biết tới Thái Đại Cường.
“Thái Đại Cường muốn giết cha cướp đoạt tài sản, sớm ngày nắm giữ tài sản trong tay.”
“Nhân viên Thái Đại Cường không sợ đe dọa, đứng ra làm chứng chuyện Thái Đại Cường giết hại ngài Hoàng tập đoàn Giang Đông.”
“Lương tâm Thái Đại Cường bị chó ăn rồi sao? Anh ta có đạo đức hay không, hay là…”
Các hashtag liên quan tới Thái Đại Cương thay đổi liên tục, khiến Thái Đại Cường đang trong phòng bệnh của cha mình nổi trận lôi đình.
“Ai để lộ chuyện ngài Hoàng ra?”
“Tóm bọn chúng lại cho ta, giết. Giết sạch cái đám bạch nhãn lang đó, dám lên án ông đây.”
“Ông đây giết cha chiếm đoạt tài sản khi nào? Rõ ràng có kẻ muốn hãm hại ta…”
Thái Đại Cường gào thét trong bệnh viện, gương mặt núng nính của lão chuyển động, dường như có hàng tá dầu muốn rơi xuống.
“Mày cút ra ngoài cho tao.” Đột nhiên Thái lão gia đang nằm trên giường bệnh tỉnh lại, mặt mày thất vọng.
Thái lão gia nhớ tới ngày hôm đó, với lão già thành tinh như ông hiển nhiên đoán được có người giở trò.
Đầu tiên, Thái lão gia hiểu rất rõ Thái Đại Cường, ông ta biết con trai mình sẽ không làm chuyện như thế.
Thứ hai, Thái lão gia cảm thấy tình hình không đúng, giống như có kẻ nào nhằm vào nhà họ Thái.
“Nhân tài gì cơ?” Vẻ mặt của Hoàng Minh tràn ngập hoài nghi nhìn Tiết Minh Dương, thậm chí anh ta còn không hiểu Chu Hàn đang nói cái gì.
Chu Hàn vừa nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Hoàng Minh thì chỉ đành mở miệng giải thích: “Tiểu Hoàng đó, Tiểu Hoàng không phải là của nhánh gia tộc nhà các người hả?”
Nói rồi, anh ấy vươn tay ra vỗ vai của Tiết Minh Dương vài cái.
Tiết Minh Dương bị Chu Hàn vỗ vai như vậy, xém chút nữa là hụt chân té ngang trên sàn.
Cậu thật sự rất sợ hãi, sợ hãi vô cùng, nhưng lại không dám nói gì.
Bởi vì giờ đây Tiết Minh Dương không biết giải thích làm sao nữa.
“Cậu ta là ai? Tôi đâu có quen.” Đầu óc Hoàng Minh tối mịt, vuốt vuốt tay, đồng thời nhìn sang Tiết Minh Dương, dùng ánh mắt ngang nhiên đánh giá người cậu ta.
Đầo óc của Tiết Minh Dương càng rối ong cả lên, lúc bấy giờ cậu chỉ có một ý nghĩ trong đầu đó chính là: “Không ổn, sắp bị lộ tẩy rồi.”
Chu Hàn nhìn thấy Hoàng Minh không có vẻ gì là đang nói dối, liền nở ra một nụ cười bí hiểm.
Thật ra anh sớm đã nhìn thấu mọi thứ.
Lần trước Chu Xung đến đưa hợp đồng, Chu Hàn đã nhìn thấu được những hành động nhỏ của Chu Xung và Tiết Minh Dương.
Hơn nữa là, trên mặt của Tiết Minh Dương có mang mặt nạ, căn bản là không giấu được ánh mắt của Chu Hàn.
Cho dù là mặt nạ da người của Tiết Minh Dương được dán cẩn thận không có một sơ hở nào.
Trước đây lúc Chu Hàn đi chinh chiến, rất nhiều người dùng mặt nạ da người để ngụy trang thành người thân quen của Chu Hàn, muốn ám sát anh.
Kết quả là Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra ngay, căn bản là không cho họ một chút cơ hội nào.
Tóm gọn lại là, với Chu Hàn mà nói thì mặt nạ da người chỉ là một chuyện vặt vãnh, trò nhảm nhí mà thôi.
Căn bản là không đáng để nhắc đến.
Chu Hàn đột nhiên nhìn Tiết Minh Dương, nói ra một câu mang ý nghĩ thâm sâu: “Cho cậu một cơ hội.”
Tiết Minh Dương nghe vậy liền cảm thấy hơi rét, sau khi đắn đo và đấu tranh một thời gian ngắn, cuối cùng cậu vẫn không muốn bị bại lộ như vậy, bởi vì cậu không muốn uổng phí sinh mạng mà ba nuôi đã ban cho.
“Chu Nguyên soái, ngài đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Trong lúc bất lực, Tiết Minh Dương chỉ đành giả điên giả khùng.
Chu Hàn thấy cậu ta vẫn không chịu nhận lỗi đành cắt ngang: “Gỡ mặt nạ của cậu xuống, nói ra tên thật của cậu cho tôi.”
Lời nói của anh bỗng trở nên gắt gỏng: “Rốt cuộc là tôi nên gọi cậu là Tiểu Hoàng hay là Tiểu Chu?”
Hai chữ cuối cùng cũng đã thể hiện ý tứ rõ ràng.
Tiểu Chu?
Tiết Minh Dương đột nhiên hiểu ra, lập tức lên tiếng nói: “Nguyên soái, anh vẫn nên gọi tôi là Tiểu Tiết thì hơn, tôi họ Tiết, tên là Tiết Minh Dương.”
Tiết Minh Dương hiểu rõ, nếu như Chu Hàn đã có thể nói ra hai từ “Tiểu Chu” này, thì nói lên rằng anh đã nhìn ra được mối quan hệ giữa mình và ba nuôi.
Nếu như sự việc đã đến mức này rồi, nếu như cứ tiếp tục che giấu cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
“Lẽ nào cậu không phải họ Chu?” Chu Hàn hỏi một câu đầy nghi hoặc, nhưng trên thực tế trong lòng anh đã tin tưởng những lời mà Tiết Minh Dương nói.
Còn Tiết Minh Dương thì lắc đầu nói: “Tôi không phải họ Chu.”
Gương mặt của cậu tràn đầy sự nghiêm túc: “Nguyên soái, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ nói rõ ra với anh.”
Nói xong cậu cầm điện thoại ra, sắc mặt kiên quyết nói: “Giờ đây tôi sẽ nói ba nuôi đến đây một chuyến để chúng ta gặp mặt.”
Cùng lúc Tiết Minh Dương gọi điện thoại, ánh mắt của Hoàng Minh không ngừng đảo nhìn Tiết Minh Dương và Chu Hàn.
Anh ta cảm thấy khó hiểu và hỏi: “Anh Chu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao tôi không hiểu gì hết.”
Chu Hàn chỉ cười cười, nói ra đúng bốn chữ: “Tĩnh Quan Kỳ Biến.”
Còn Tiết Minh Dương lúc này đã gọi điện đến cho Chu Xung, cậu chỉ nói có mấy chữ: “Ba nuôi, lộ tẩy rồi.”
Nói xong, Tiết Minh Dương không chút đắn đo ngắt máy, chờ đợi sự trừng phạt.
Cậu ta chịu đánh chịu phạt, gì cũng chịu.
Còn Chu Hàn dường như đều nhìn thấy được suy nghĩ của Tiết Minh Dương, anh đi vài bước đến trước mặt Tiết Minh Dương, vươn tay ra vỗ vai cậu mấy cái, lên tiếng an ủi: “Yên tâm, chỉ cần nói mọi chuyện rõ ràng là được, không cần cảm thấy quá áp lực.”
Nói xong, anh ra chỉ thị mọi người đi vào trong.
Mặc dù Hoàng Minh cảm thấy rất khó hiểu, nhưng mà nhìn thấy thái độ của Chu Hàn đối với mình rất tốt, lúc đó con tim vui mừng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Anh ta hiểu rõ, sau này mình không cần phải sợ bị Thái Đại Cường ăn hiếp nữa rồi.
Đối nghịch với tâm tình vui vẻ của Hoàng Minh, Tiết Minh Dương trông giống như đang thất thần vậy.
Cậu cho rằng mình đã làm hỏng mọi chuyện rồi.
Nửa tiếng sau, Chu Xung vội vội vàng vàng đi đến biệt thự của Chu Hàn.
Sau khi đi vào đại sảnh, ông ta đi mấy bước đến trước mặt Chu Hàn, quỳ một cái “cộp” xuống dưới sàn.
Xương và mặt đất va vào nhau mạnh vang lên một tiếng rất lớn, khiến cho người ta nghe thấy mà nổi hết da gà.
Tô Hàm thì trực tiếp nhắm nghiền mắt lại, không nỡ nhìn xương đầu gối của Chu Xung.
“Ba nuôi…” Tiết Minh Dương lẩm bẩm rồi kêu một tiếng, sau đó cũng theo Chu Xung quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, xem như là nhận sai.
Hoàng Minh đứng bên cạnh cũng giận đùng đùng nói: “Ông Chu, ông quỳ như thế này tốn không ít sức nhỉ? Tôi thấy mà còn đau này.”
Chu Xung không xem Hoàng Minh là cái gì, không nói một lời nào, quỳ rất nghiêm túc trước mặt Chu Hàn.
Còn Chu Hàn lại không cho rằng Chu Xung phái Tiết Minh Dương đến trà trộn ở bên mình không phải vì muốn hại mình, mà còn có một lý do nào khác.
“Tôi không trách hai người, mau đứng dậy đi.” Chu Hàn huơ tay một cái, ra hiệu về phía hai người bọn họ.
Chu Xung và Tiết Minh Dương nghe thấy liền cảm thấy có chút nghi ngờ, ánh mắt của hai người tràn ngập sự khó hiểu.
Hai người bọn họ đều không nghĩ được là Chu Hàn lại thân thiện đến như vậy.
“Chu nguyên soái, không phải anh đang đùa đó chứ?” Tiết Minh Dương hỏi thăm dò.
Bình thương cậu rất lanh lợi, nhưng khi ở trước mặt Chu Hàn lại cảm thấy sợ phát khiếp.
Chu Hàn cười cười, lại một lần nữa nhắc lời: “Không đùa, đứng dậy nói chuyện.”
Thấy Chu Hàn không có ý định trách cứ hai người bọn họ, Tiết Minh Dương nhanh chóng đỡ Chu Xung lên.
Hoàng Minh nói đùa đúng lúc: “Hai người đã khiến anh Chu cảm động bởi màn khổ kịch này rồi đó.”
Sau khi biết chắc mình được Chu Hàn chống lưng, đuôi muốn vểnh lên trời, ai anh ta cũng muốn chế nhạo.
Chu Xung vẫn mặc kệ Hoàng Minh, ở trước mặt Chu Hàn ông sẽ không động tay với ai.
Mà chỉ cần Hoàng Minh rời khỏi biệt thự của Chu Hàn thì lại là một chuyện khác.
“Câm miệng lại.” Chu Hàn cũng có chút khó chịu với tác phong của Hoàng Minh, lập tức mắng một câu.
Hoàng Minh lập tức trở nên ngoan ngoãn, thu mình lại, bước sang một bên.
Còn Chu Hàn thì hỏi Chu Xung: “Tiết Minh Dương có phải là con nuôi của anh không?”
Chu Xung gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Ông ấy không hề phủ nhận, ngay lập tức cùng với Tiết Minh Dương nói ra chuyện mà hai người đã bàn bạc, không bỏ sót một lời nào.
“Nguyên soái, tôi muốn nó đến đây vì muốn cho nó một cơ hội để cho nó đi theo anh, sau này có chút tiền đồ.” Chu Xung nói rõ suy nghĩ của mình ra.
Nhưng còn có một tầng ý khác mà ông ta không nói, đó là bắt Tiết Minh Dương bán mạng cho Chu Hàn.
Nghe vậy Chu Hàn trầm ngâm gật đầu, sau đó hỏi: “Mặt nạ da người ở đâu ra?”
Bởi vì Chu Hàn phát hiện rõ ràng mặt nạ da người trên mặt Tiết Minh Dương tương thích với cậu ta đến chín mươi chín phần trăm.
Tiết Minh Dương lúc này cũng phản ứng khá muộn màng, lập tức cởi bỏ mặt nạ da người trên mặt, lộ ra dáng vẻ ban đầu.
Chu Xung thở dài, tỏ vẻ rất khó xử.
Ông không muốn nói nguồn gốc của chiếc mặt nạ da người trước mặt Tiết Minh Dương.
Chu Hàn cũng hiểu thoáng qua vấn đề của Chu Xung, lập tức ra dấu hiệu bằng mắt cho Hoàng Minh.
Anh ta hiểu ngay lập tức, nhanh chóng nắm lấy Tiết Minh Dương, kéo anh ta sang một bên, và nói, “Tôi nói với cậu một chút…”
Tiết Minh Dương vẻ mặt khó hiểu, nhưng Hoàng Minh lại nhìn về phía Chu Hàn nói tiếp: “Tránh xa ra không cho bọn họ nghe thấy.”
Thực ra Hoàng Minh chính là không muốn để cho Tiết Minh Dương nghe Chu Hàn và Chu Xung nói chuyện mà thôi.
Chương 70. Rước nhục vào thân
Sau khi Hoàng Minh đưa Tiết Minh Dương ra chỗ khác, Chu Xung mới thở dài một hơi, lên tiếng: “Cái mặt nạ da kia là mẹ đẻ của Tiết Minh Dương.”
Chu Hàn nghe vậy thì đổi sắc, bảo sao Tiết Minh Dương lại kính trọng người đeo mặt nạ da người kia như vậy, giờ anh đã hiểu vì sao.
Nhưng Chu Hàn cũng không hỏi nhiều.
Mà Chu Xung thấy Chu Hàn yên lặng như thế mới lên tiếng trước: “Chu Nguyên soái, anh hiểu rõ tình hình hiện tại đúng không?”
Tình hình mà Chu Xung nhắc tới chính là sự phân chia của các thế lực lớn tại Hòe Châu, mà quan trọng nhất chính là Hoắc Tử Kim và Thái Đại Cương.
“Chỉ là hai kẻ thích gây chuyện thôi, không đáng lo.” Chu Hàn mỉm cười, trong mắt anh, hai người Thái Đại Cương như đám sâu bọ mà thôi.
Thấy Chu Hàn tự tin như thế, Chu Xung không hề cảm thấy đối phương bốc đồng, ngược lại còn đề cao đối phương trong lòng.
Qua những chuyện trong quá khứ, ông đã biết Chu Hàn là loại người nói được làm được.
“Chu Nguyên soái Chu là tuổi trẻ tài cao.” Chu Xung giơ ngón tay cái, thực sự tán dương.
Chu Hàn mỉm cười, sau đó trình bày kế hoạch của mình một lượt.
Chẳng qua kế hoạch này của anh chủ yếu nhắm tới Tiết Minh Dương.
“Hiện giờ Tô Thị đang trong quá trình chuyển đổi, mà chuyện này đang được Tiết Minh Dương tạm thời quản lý, làm ăn bằng việc kinh doanh dược phẩm.”
“Hoàng Minh gần đây dính vào nhiều scandal, danh tiếng xuống dốc, vì thế cậu ta phải làm trợ lý cho Tiết Minh Dương.”
Chỉ hai câu đơn giản đã nói rõ tình hình hiện tại.
Chu Xung cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ngồi thẳng lên nói: “Cứ giao tập đoàn Giang Đông cho tôi, để tôi nghĩ biện pháp thâu tóm hoặc đánh sập Giang Đông.”
Về phần thế lực Hoắc Tử Kim tại Hòe Châu, hai người không đả động tới một câu.
Dù sao thời cơ vẫn chưa tới.
Một khi thời cơ đến, hai người đương nhiên không do dự chặt đứt bàn tay đang muốn thôn tính Hòe Châu của Hoắc Tử Kim.
Hai người bàn bạc một số vấn đề chi tiết xong, Chu Xung cuối cùng cũng đứng dậy chào tạm biệt.
Mà từ đầu đến cuối Chu Hàn không hề hỏi vì sao ông ta lại giúp mình.
Có một số chuyện không cần hỏi, chỉ cần thời cơ, thời điểm thích hợp thì mọi manh mối sẽ hiện ra trước mắt mình.
Sau khi Chu Xung đi, Chu Hàn gọi Tiết Minh Dương để cậu gửi danh sách tử vong cho anh.
Đây là bước đầu tiên để mẹ con Hách Lôi trở mình, về phần Tô Hàm liên hợp Hoàng Minh để hạ độc chủ tịch tập đoàn Giang Đông…
Chu Hàn híp mắt, nở một nụ cười thần bí.
Anh muốn Thái Đại Cương tự lấy đá đập chân mình, để ông ta gieo gió gặt bão.
“Vô Kiểm.” Chu Hàn gọi một tiếng,
Một bóng người vọt ra, Vô Kiểm lập tức xuất hiện trước mặt anh.
“Đi hạ độc Thái lão gia, nhưng đừng độc chết.” Chu Hàn mỉm cười rồi nói tiếp: “Nhớ ngụy trang thành Thái Đại Cương, nhớ để lại dấu vết.”
Còn những chuyện khác Chu Hàn không nhiều lời, anh tin tưởng Vô Kiểm sẽ cho mình một kết quả vừa lòng.
“Vâng.” Vô Kiểm cung kính trả lời, rồi ẩn mình vào bóng đêm.
Không tới nửa tiếng sau, Vô Kiểm đã ngụy trang thành Thái Đại Cương.
Gương mặt bóng nhẫy dầu mỡ không chút nào khác biệt, thân hình béo ú lực lưỡng cũng được chuẩn bị một cách kĩ càng.
Vô Kiểm cao hơn Thái Đại Cương, nên bất đắc dĩ anh chỉ có thể dùng súc cốt thuật để mình nhỏ lại.
Về phần cơ thể béo ú thì anh dùng phần thịt đặc thù ngụy trang trên người.
Ngay cả quần áo cũng giống hệt bộ quần áo Thái Đại Cương mặc hôm nay.
Vô Kiểm thành công vào nhà họ Thái, đồng thời thuận lợi tìm được Thái lão gia.
Chỉ thấy Thái lão gia đang nằm trên ghế nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ, im lặng hưởng thụ cảnh đẹp bên ngoài.
Vô Kiểm bước tới không nói gì, chỉ nhanh chân hơn tới gần Thái lão gia.
Thái lão gia thấy con trai mình về thì quay đầu nhìn rồi lên tiếng hỏi: “Đại Cường à, hôm nay rảnh hay sao mà về thăm cha vậy?”
“Ngồi xuống uống chén trà.” Thái lão gia vừa nói chuyện vừa nhanh tay rót một ly trà cho “Thái Đại Cường”, đẩy lên trước mặt anh.
“Thái Đại Cường” vẫn không lên tiếng, anh nâng cốc trà lên tu ùng ục.
Trong lúc uống trà, anh nâng mắt đánh giá xung quanh, nhanh chóng phát hiện mấy cái camera không góc chết trong phòng.
Nhìn thấy nó, khóe miệng Vô Kiểm hơi cong lên.
Anh để chén trà xuống, cố ý che khuất tầm mắt của Thái lão gia tới chén trà.
Đồng thời trắng trợn thả một viên thuốc màu đỏ trong chén của Thái lão gia.
Một màn này có thể bị camera quay lại, nhưng không hề khiến Thái lão gia phát hiện.
Viên thuốc màu đỏ càng dễ thấy, camera quay lại càng rõ nét.
Sau khi viên thuốc màu đỏ tiếp xúc với nước trà của Thái lão gia, không cần ngâm cũng tự tan, khiến người ta không thể nhận ra điều gì kì lạ.
Làm xong mọi thứ, Vô Kiểm không nói lời nào, trực tiếp đứng dậy rời đi.
“Đại Cường, sao con lại bơ cha?” Thái lão gia cao giọng, rõ ràng ông cụ đã tức giận.
Vô Kiểm không thèm để ý tới Thái lão gia, xoay người rời đi.
Thái lão gia thấy Thái Đại Cường rời đi cũng không đuổi theo.
Ông cụ thở dài một hơi, nghĩ mãi không ra vì sao tính tình con trai mình kì lạ như vậy, không hiểu chuyện với hiếu thuận như mọi khi.
Thái lão gia càng nghĩ càng tức, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm.
Kết quả vừa buông chén trà xuống, Thái lão gia đã ngã rầm xuống đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Sau khi Thái lão gia xảy ra chuyện, Vô Kiểm đi tới phòng giám sát Thái lão gia, copy đoạn video vừa rồi ra.
Sau đó, anh đăng video lên..
Cùng lúc ấy, Chu Hàn nghiêng đầu nói với Thanh Long: “Thời cơ đã tới, đi thôi.”
Thanh Long gật đầu, cung kính trả lời: “Vâng.”
Nửa giờ sau, Vô Kiểm cùng Thanh Long trở lại biệt thự.
“Nguyên soái, đây là video lời khai của ba mươi tên dưới trướng Thái Đại Cường.” Thanh Long nói xong rồi kính cẩn đặt chiếc USB trước mặt Chu Hàn.
Anh không hề có ý cầm chiếc USB lên, chỉ hướng ánh mắt về phía Vô Kiểm rồi lạnh nhạt nói: “Đưa cái USB này cho Vô Kiểm đi, anh ta tự biết nên làm gì.”
“Vâng.” Thanh Long lập tức làm theo, đưa USB cho Vô Kiểm.
Sau khi nhận USB, Thanh Long cố ý để USB rơi vào tay “người có lòng”.
Chẳng mấy chốc, tên tuổi của Thái Đại Cường vang danh khắp chốn, không chỉ ở Hòe Châu, thậm chí người gần thủ đô cũng biết tới Thái Đại Cường.
“Thái Đại Cường muốn giết cha cướp đoạt tài sản, sớm ngày nắm giữ tài sản trong tay.”
“Nhân viên Thái Đại Cường không sợ đe dọa, đứng ra làm chứng chuyện Thái Đại Cường giết hại ngài Hoàng tập đoàn Giang Đông.”
“Lương tâm Thái Đại Cường bị chó ăn rồi sao? Anh ta có đạo đức hay không, hay là…”
Các hashtag liên quan tới Thái Đại Cương thay đổi liên tục, khiến Thái Đại Cường đang trong phòng bệnh của cha mình nổi trận lôi đình.
“Ai để lộ chuyện ngài Hoàng ra?”
“Tóm bọn chúng lại cho ta, giết. Giết sạch cái đám bạch nhãn lang đó, dám lên án ông đây.”
“Ông đây giết cha chiếm đoạt tài sản khi nào? Rõ ràng có kẻ muốn hãm hại ta…”
Thái Đại Cường gào thét trong bệnh viện, gương mặt núng nính của lão chuyển động, dường như có hàng tá dầu muốn rơi xuống.
“Mày cút ra ngoài cho tao.” Đột nhiên Thái lão gia đang nằm trên giường bệnh tỉnh lại, mặt mày thất vọng.
Thái lão gia nhớ tới ngày hôm đó, với lão già thành tinh như ông hiển nhiên đoán được có người giở trò.
Đầu tiên, Thái lão gia hiểu rất rõ Thái Đại Cường, ông ta biết con trai mình sẽ không làm chuyện như thế.
Thứ hai, Thái lão gia cảm thấy tình hình không đúng, giống như có kẻ nào nhằm vào nhà họ Thái.
Bình luận facebook