Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-82
Chương 81. Trả giá đắt
Thanh Long xảy ra chuyện, Chu Hàn sẽ không để cho những chiến thần khác đi cứu người.
Bởi vì rất đơn giản, Chu Hàn có sự lo lắng của anh. Nếu để cho những chiến thần khác đi cứu người, chỉ sợ sẽ bước theo gót Thanh Long.
Cho nên anh mới có thể lựa chọn tự mình ra tay, lại lặng lẽ ra tay, không cho bất kì kẻ nào biết được để tránh đánh rắn động cỏ.
“Nguyên soái, anh muốn đi đâu?” Đột nhiên, sau lưng Chu Hàn truyền đến giọng nói của Vô Kiểm.
Chu Hàn không quay đầu lại mà nói: “Trở về.”
“Nguyên soái, tôi muốn cùng đi theo anh, chỉ sợ chuyện lần này không đơn giản.” Vô Kiểm thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ chân thành.
Anh ta đã nhìn ra được chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, hơn nữa rõ ràng lần này rất nguy hiểm.
“Phục tùng mệnh lệnh.” Chu Hàn tăng giọng điệu lên, khiến Vô Kiểm sau lưng phải run rẩy.
“Nguyên soái…” Vô Kiểm còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chu Hàn đã đạp chân ga xông ra ngoài.
Rơi vào đường cùng, Vô Kiểm đành phải nhảy xuống từ trần xe, ẩn vào trong màn đêm.
Sau một lát, Chu Hàn nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem, là Vô Kiểm gửi tới.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: “Chiến thuyền vong linh bãi nước cạn.”
Xem hết mấy chữ này, ánh mắt Chu Hàn có chút lạnh lẽo, cơn ớn lạnh truyền từ trong cơ thể ra ngoài.
Đối với chiến thuyền vong linh, Chu Hàn cũng không xa lạ chút nào.
Bởi vì chiến thuyền vong linh này chính là chỗ con tàu đánh bạc lúc trước của Tô Tam Cô.
Cũng chính là lần Thanh Long và Tô Khánh Đông đã thất bại.
Chỉ là cho dù thế nào anh cũng không nghĩ tới, thế mà Thanh Long lại ngã quỵ hai lần ở cùng một nơi.
Nửa đêm, Chu Hàn lái xe tới bãi nước cạn.
Anh rất ung dung nhảy vào trong nước biển lạnh buốt thấu xương.
Sau một lát, Chu Hàn xuất hiện phía trên chiến thuyền vong linh. Cả người anh ướt sũng, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Không ít người lúc đi ngang qua Chu Hàn đều sẽ vô ý thức kinh sợ tránh xa.
Chỉ vì sát khí trên người Chu Hàn làm cho người ta phải kinh ngạc run sợ.
Đột nhiên Chu Hàn phát hiện ra một bóng người quen thuộc, đang đánh bài với người khác trong đại sảnh của tàu đánh bạc.
Anh bước nhanh tới, lẳng lặng đứng phía sau người kia.
Qua gần nửa phút sau, người kia mới chậm chạp phản ứng kịp.
Bà ta nhìn lại, lập tức bốn mắt nhìn nhau với Chu Hàn.
Người này không phải ai khác, chính là Tô Tam Cô lúc trước bị Thanh Long đạp xuống nước.
“Cậu… Sao lại tới đây?” Trên mặt Tô Tam Cô tràn đầy vẻ khó hiểu, cả người bà ta đều rơi vào trong tuyệt vọng.
Chu Hàn cũng không nói nhảm nhiều, mà đưa tay bổ hai cái xuống.
Anh cất giọng nói: “Thanh Long ở đâu?”
Tô Tam Cô bị hai bàn tay của Chu Hàn đánh cho choáng váng đầu óc, nhưng mà bà ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Thanh Long là ai?”
Chu Hàn nghe vậy thì không nói hai lời, lại đánh thêm hai cái nữa, đánh đến mức trong phút chốc Tô Tam Cô không tìm được nam bắc.
“Không nói thật sao?” Giọng nói của Chu Hàn rất lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta ngạt thở.
Anh dùng một cái tay bóp lấy cổ Tô Tam Cô, chưa cần dùng đến một phần sức lực, đã khiến hai mắt Tô Tam Cô lồi ra, giống như lúc nào cũng sẽ có thể ngạt thở.
“Nói, hay là không nói?” Chu Hàn cường điệu một câu, trên tay dùng sức quẳng Tô Tam Cô bay ra ngoài.
Tô Tam Cô lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây, cả người va vào một cái bàn đánh bạc.
Bàn đánh bạc lập tức bị va đổ, mà xương cốt cả người Tô Tam Cô giống như muốn tan ra thành từng mảnh.
Mà đúng lúc này một đám người trong tàu đánh bạc thi nhau lao đến, bao vây lấy Chu Hàn.
Một người trong đó còn nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Tam Cô từ dưới đất lên.
Tô Tam Cô đứng ở xa phun một cái về phía Chu Hàn, bà ta lớn tiếng mắng: “Mẹ nhà cậu, hôm nay cậu chết chắc rồi.”
Chu Hàn cũng không để ý tới bà ta, chỉ là đụng bay mấy người xung quanh mình giống như gió lốc.
Sau khi đụng bay mấy người, Chu Hàn vẫn không giảm thế đi mà lao thẳng đến chỗ Tô Tam Cô.
Tô Tam Cô vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng bà ta đã bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Tốc độ của Chu Hàn nhanh đến mức làm cho người ta tê cả da đầu, trong nháy mắt anh đã vọt tới trước mặt Tô Tam Cô, đặt mũi chân lên trên người Tô Tam Cô.
Anh mạnh mẽ đạp Tô Tam Cô xuống dưới đất, trở tay túm chặt lấy Tô Tam Cô, hai bàn tay đánh lên trên đầu bà ta “bịch bịch”.
Tô Tam Cô chỉ cảm thấy da đầu đã bị đánh nát, lập tức kêu thảm một tiếng.
Chu Hàn run tay một cái, trong nháy mắt một con dao găm quân đội xuất hiện trong tay.
Anh ra tay như điện, để lại mấy vệt máu trên mặt Tô Tam Cô.
“Bà đúng là mặt dày.” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một câu, cổ tay vừa dùng lực, chống đỡ Tô Tam Cô trên cổ tay.
Tô Tam Cô lập tức hít sâu một hơi, bà ta cơ hồ là run rẩy tiếng nói nói ra: “Cầu xin cậu, đừng giết tôi.”
Vào lúc này Tô Tam Cô giống như chim sợ cành cong, bà ta miệng đắng lưỡi khô, cả người trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Chu Hàn híp hai mắt lại, đột nhiên ném Tô Tam Cô về sau.
Lập tức chỉ nghe một tiếng “rầm”, Tô Tam Cô thành bia đỡ, một con dao bay cắm vào trong thân thể bà ta.
“Giở trò ư?” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một tiếng, cả người bỗng chốc bay ra ngoài.
Lúc đi ngang qua một đám côn đồ trên tàu đánh bạc, anh đồng thời đưa tay trái tay phải ra, trong nháy mắt đã túm lấy hai người vào trong tay.
Hai người này còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Hàn cắt đứt cổ.
Tiếp theo Chu Hàn lợi dụng hai người này để che chắn, vọt thẳng đến chỗ tên bắn lén ở góc tối.
Người ở chỗ tối liên tục bắn ra hai viên đạn, vô cùng chính xác.
Đều bị hai người Chu Hàn nắm trong tay ngăn lại, cái thi thể này đã hoàn toàn trở thành tấm khiên chắn cho Chu Hàn.
Lúc sắp vọt đến trước mặt kẻ âm thầm bắn lén, Chu Hàn ném một người ra.
Người kia bình tĩnh đối phó, nhẹ nhàng tránh đi được, đồng thời lại bắn thêm phát nữa về phía Chu Hàn.
Chu Hàn ném một người khác trong tay ra, sau khi người kia bị ném bay ra ngoài, cơ thể nuốt hết đạn, đồng thời bỗng nhiên lao đến chỗ người nổ súng.
Người nổ súng khó khăn lắm mới tránh được, nhưng trong lúc tránh né, Chu Hàn đã vọt tới trước mặt người đó.
Anh giơ tay chém xuống, dao găm quân đội để lại một vệt máu nhỏ xíu trên cổ người này.
Người này trừng trừng hai mắt, ngã xuống đất ầm vang, chết không nhắm mắt.
Chu Hàn cũng không thu dao găm quân đội lại, mà cất giọng nói: “Nếu còn không trả Thanh Long lại cho tôi.”
Anh dừng một chút, chuyển lời, giọng nói trong nháy mắt cất cao tám độ: “Tôi sẽ tắm máu toàn bộ con tàu đánh bạc này.”
Chu Hàn vừa mới dứt lời, lập tức nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.
Tiếp theo, một bóng người bay tới phía Chu Hàn.
Nhưng mà có vẻ bóng người kia là bị người khác ném ra, hiển nhiên đã hôn mê.
Hơn nữa nhìn bóng người này lại vô cùng quen thuộc, chỉ là còn gãy mất một cánh tay.
Trong lòng Chu Hàn giật mình, lập tức nhận ra người này không phải là ai khác, mà chính là Thanh Long.
Chu Hàn đưa tay đón lấy Thanh Long, đồng thời đột nhiên có một tấm lưới lớn rơi từ trên trời xuống.
Trong nháy mắt, Chu Hàn và Thanh Long đã bị lưới lớn bao phủ.
Nhưng mà Chu Hàn không bởi vậy mà hoảng loạn, anh vung dao găm quân đội lên chém cái lưới ra một lỗ hổng rồi mang theo Thanh Long đánh ra ngoài.
Hôm nay Chu Hàn muốn tắm máu con tàu đánh bạc này.
Chỉ vì bọn họ lấy mất một cánh tay của Thanh Long.
“Người không có liên quan nhanh chóng rời đi.” Chu Hàn la lớn: “Người liên quan, ở lại vĩnh viễn.”
Vừa dứt lời, Chu Hàn như là cành lá đón gió phất phới, trong nháy mắt cả người đã xông ra ngoài.
“Rầm, rầm…” Từng bóng người ngã xuống.
Trong nháy mắt, đám côn đồ trên tàu đánh bạc đã chết hơn một nửa.
Cùng lúc đó, bên trong phòng quan sát của tàu đánh bạc.
Một người phụ nữ quay đầu lại nói với người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim: “Hoàng tử, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim kia nghe vậy thì khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một vẻ oán độc.
Cùng với lúc người phụ nữ và người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim kia rời đi, Chu Hàn đã giết chóc khắp nơi.
Cho đến khi giết sạch tất cả nhân viên nội bộ trên thuyền, lúc này Chu Hàn mới dẫn Thanh Long rời đi.
Chương 82. Phong biết
Sau khi trở lại biệt thự, Chu Hàn để cho Tiết Minh Dương chữa trị thương thế cho Thanh Long.
Qua không tới mười phút, Thanh Long dần dần tỉnh lại.
Vào giờ phút này, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, đồng loạt canh giữ bên cạnh Thanh Long.
Bọn họ cũng rất lo lắng cho Thanh Long, cho nên thậm chí không tiếp tục ở bên ngoài bảo vệ biệt thự.
Cho tới giây phút Thanh Long tỉnh lại, lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên soái, tôi làm nhục sứ mệnh, xin chịu trừng phạt.” Thanh Long giùng giằng muốn chống tay ngồi dậy.
Chu Hàn vội vàng vỗ nhẹ lên vai Thanh Long, lên tiếng nói: “Phạt cậu tĩnh dưỡng ba tuần, không phải làm nhiệm vụ.”
Chu Hàn nói xong, không chỉ có Thanh Long sững sờ, những người còn lại cũng trợn tròn mắt.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa nghe còn có loại trừng phạt này.
Rõ ràng đây là khen thưởng, để Thanh Long có thể nghỉ phép ba tuần, chỗ nào là trừng phạt?
“Con rể này, không phải con đang nói đùa chứ?” Dáng vẻ Hách Lôi giống như còn chê chuyện chưa lớn, bà cao giọng nói: “Cái này cũng gọi là phạt?”
“Theo như mẹ thấy, không bằng mang Thanh Long ra ngoài rồi chặt một tay đi, như vậy mới phải.” Nói xong Hách Lôi còn bực tức hừ nhẹ một tiếng, rất là cao ngạo.
“Mẹ, mẹ không phải là sói mắt trắng đấy chứ?” Tô Hàm có chút nhìn không nổi, cô liều mạng lên tiếng chỉ trích: “Ban đầu nếu không phải Thanh Long cứu mẹ, chỉ sợ mẹ đã sớm mất mạng rồi.”
Cũng không phải Tô Hàm không tôn trọng Hách Lôi, mà là Hách Lôi không tự biết mình, quá mức thực tế.
Vả lại, vì không để cho Chu Hàn quá mức thất vọng về mẹ, cho nên Tô Hàm mới lên tiếng khiển trách.
Nhưng thực ra là đang nhắc nhở Hách Lôi, nhắc nhở bà không nên quá đáng.
Nhưng Hách Lôi hoàn toàn không hiểu dụng tâm lương khổ của Tô Hàm, bà phản bác một tiếng: “Con mới là sói mắt trắng, mẹ nuôi con lớn như vậy lại cứ hướng về người ngoài?”
Xem ra Hách Lôi vẫn tràn đầy địch ý với Thanh Long.
Tất nhiên bà đã quên ân tình Thanh Long đối với bà, chỉ nhớ mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.
Tô Hàm nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, lúc này cô dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn Hách Lôi nữa.
Mà Tô Khánh Đông thì chịu đựng cơn đau đớn trên đùi, đi nhanh đến chỗ Hách Lôi, vội vàng lôi Hách Lôi đi, tránh cho lại gây rắc rối ở chỗ này.
“Hoắc tiểu thư, bọn họ bắt tay nhau ức hiếp tôi, cô cũng không giúp tôi một chút sao?” Hách Lôi thấy tất cả mọi người đều đối nghịch với bà, lúc này ánh mắt chợt lóe, nhìn Hoắc Tử Kim sau lưng Chu Hàn.
Hoắc Tử Kim lúng túng cười một cái, bất đắc dĩ nói: “Tôi tới phục vụ Chu Nguyên soái, tôi không dám nhúng tay vào mâu thuẫn của gia đình các người.”
Nói xong Hoắc Tử Kim cắn răng thừa nhận vị trí của mình trước mặt mọi người: “Tôi chỉ là một người làm mà thôi.”
Vừa nói ra câu này xong, gương mắt của Hoắc Tử Kim lập tức trở nên trướng đỏ.
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng âm thầm thề, chờ chuyện Hoàng tử trở thành quá khứ, sau này cô ta cũng sẽ không cần xuất hiện với một nhà Chu Hàn nữa.
Thật là mất thể diện, thật là mất thể diện mà.
Trong lúc Hoắc Tử Kim hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, Chu Hàn cũng không để ý chuyện Hách Lôi tranh cãi vô lý.
Anh hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thanh Long, nói: “Nơi này không phải chiến trường, không cần phải nghiêm túc như vậy.”
Nói xong Chu Hàn giải thích một câu: “Sở dĩ ở trên chiến trường nghiêm khắc với các người là bởi vì lúc nào cũng có thể đối mặt với tử vong.”
“Mà bây giờ lại không giống, bây giờ không cần liều mạng nữa, có thể từ từ đối phó với kẻ địch, cho nên an toàn là trên hết, mà không phải lấy giết địch làm tín ngưỡng.”
“Nếu đã trở về, vậy thì làm một người bình thường đi.”
Mặc dù Chu Hàn không cần Thanh Long để ý quá nhiều vào yêu cầu năm xưa, phải học thay đổi lối sống.
Nhưng lời của anh có hai nghĩa, trên thực tế là để cho bốn đại tướng không nên quên những ngày gian khổ khắc sâu trong tim, không nên quên ý chí kiên cường và hi sinh của một nam nhi.
Tuy nam nhi thiết huyết, nhưng cũng phải hiểu được khéo léo trong giải quyết công việc.
Chu Hàn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặt.
Mà đang trong bầu không khí yên lặng này, đột nhiên Chu Hàn cảm thấy được một tia nguy cơ.
Anh lập tức híp mắt lại, trước tiên làm dấu tay với ba đại tướng còn lại.
Mà giờ phút này Thanh Long cũng rõ ràng thấy động tác tay kia, anh ta theo bản năng muốn đứng dậy thi hành mệnh lệnh.
Nhưng Chu Hàn đã đưa tay đè vai anh ta xuống, không để cho Thanh Long đứng lên.
“Dưỡng thương cho tốt.” Quăng ra một câu như vậy, sau đó Chu Hàn xoay người lao ra khỏi biệt thự.
Mà giờ phút này trừ tuân theo lời của Chu Hàn ra, anh ta không còn sự lựa chọn.
Rất nhanh, Chu Hàn đã đuổi theo bước chân của ba đại tướng còn lại.
Bốn người ra đến bên ngoài biệt thự, giống như những bóng ma trong đêm tối, bóng người chợt lóe, thoái mái giải quyết hết những tên súng bắn tỉa ở nơi cao kia.
“Còn một tên.” Đang lúc ba đại tướng chuẩn bị trở về, đột nhiên Chu Hàn nói ra một câu: “Bạch Hổ, năm trăm độ hướng Tây Nam.”
“Dạ.” Bạch Hổ cung kính trả lời một câu, lỗ tai của anh ta khẽ động, sau khi ung dung né tránh một viên đạn, thân hình chợt lóe.
Gần như trong nháy mắt, anh ta liền xuất hiện trước mặt tên bắn tỉa.
Đây là một tên bắn tỉa cuối cùng, nhưng gã lại không ở chỗ cao, mà lại ẩn nấp trong bóng tối.
Rất hiển nhiên, người đứng sau lưng sắp xếp một màn này còn chưa ra hết thực lực.
Tất nhiên lúc này tên đó vẫn chưa đủ thông mình, rất nhanh đã bị Chu Hàn nhìn thấu.
“Giữ người sống.” Chu Hàn định moi từ miệng tên bắn tỉa này một ít bí mật.
Mặc dù khả năng không lớn, nhưng tóm lại muốn thử một chút.
“Vâng.” Sau khi Bạch Hổ cung kính trả lời một tiếng, xông thẳng vào đoạt lấy vũ khí của tên bắn tỉa kia, tát một cái lên mặt của gã.
Một tiếng “Ba” vang lên, túi chất độc ẩn sau răng cấm hòa lẫn với máu tươi, kể cả mấy cái răng khác cũng bị đánh bay ra.
“Nói, ai phái anh đến?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi một câu.
Mà trong nháy mắt Chu Hàn cảm thấy tên súng bắn tỉa kia thấy chết không sờn, trong chốc lát giống như không quan tâm mọi thứ.
Trong mắt gã có một tia tối tăm, lẩm bẩm nói ra ba chữ: “Phong biết.”
Nói xong, tên súng bắn tỉa kia giơ tay tự vặn gãy cổ mình.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh. Ngay cả Chu Hàn cũng không kịp phản ứng.
Phong biết?
Chu Hàn nghi ngờ trong lòng, thật là tò mò “Phong” là ai.
Tại sao tên súng bắn tỉa kia lại nói ra hai chữ “Phong biết.”
Người sắp chết rồi thì lòng sẽ có chút lương thiện, tên súng bắn tỉa kia rõ ràng biết mình chỉ có một con đường chết, tỉ lệ nói dối cũng không lớn.
Bởi vì, mặc kệ gã nói gì, sau khi gã chết, mọi chuyện không còn liên quan đến gã nữa.
“Nguyên soái, có thể “Phong biết” chính là biệt danh của một người hay không?” Bạch Hổ tò mò nói ra một câu.
Không đợi Chu Hàn trả lời, Chu Tước lại mở miệng phân tích: “Nguyên soái, tôi cứ cảm thấy gã đang lừa chúng ta.”
Nói xong, Chu Tước lại nói thêm: “Phong biết (gió biết) rất có thể là gió đêm (Phong Dạ), hay là gió đêm thổi một cái thì tin tức sẽ tản ra bên ngoài. Muốn để cho tên đứng sau màn biết chúng ta đã diệt mấy tên súng bắn tỉa của tên đó.”
Huyền Vũ trầm mặc, không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ.
Mà hai chữ “Phong Dạ” trong miệng Chu Tước lại làm ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn léo ra một tia sáng.
“Chu Tước, liên lạc với Tony Bond, để cho anh ta xuất hiện trước mắt tôi khi trời vừa sáng.” Đột nhiên Chu Hàn nói một câu như vậy, sau đó xoay người đi về hướng biệt thự.
“Tuân lệnh.” Sau lưng truyền đến giọng nói thanh thúy tràn đầy anh khí của Chu Tước.
Sáng sớm hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời còn chiếu rải rác xuống mặt đất, một chiếc trực thăng quốc tế bay quanh quẩn trên bầu trời biệt thự.
Rất nhanh, máy bay trực thăng thả xuống một thang dây, một bóng người nhanh chóng từ thang dây đi xuống.
Chỉ chốc lát sau, người đã xuất hiện trong nóc biệt thự.
Vào giờ phút này, Chu Hàn đang ngồi ở nóc phòng nhìn mây chậm rãi trôi, anh không ngủ một đêm.
“Anh Chu, tôi đến chậm.” Tony Bond vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Hàn.
Thanh Long xảy ra chuyện, Chu Hàn sẽ không để cho những chiến thần khác đi cứu người.
Bởi vì rất đơn giản, Chu Hàn có sự lo lắng của anh. Nếu để cho những chiến thần khác đi cứu người, chỉ sợ sẽ bước theo gót Thanh Long.
Cho nên anh mới có thể lựa chọn tự mình ra tay, lại lặng lẽ ra tay, không cho bất kì kẻ nào biết được để tránh đánh rắn động cỏ.
“Nguyên soái, anh muốn đi đâu?” Đột nhiên, sau lưng Chu Hàn truyền đến giọng nói của Vô Kiểm.
Chu Hàn không quay đầu lại mà nói: “Trở về.”
“Nguyên soái, tôi muốn cùng đi theo anh, chỉ sợ chuyện lần này không đơn giản.” Vô Kiểm thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ chân thành.
Anh ta đã nhìn ra được chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, hơn nữa rõ ràng lần này rất nguy hiểm.
“Phục tùng mệnh lệnh.” Chu Hàn tăng giọng điệu lên, khiến Vô Kiểm sau lưng phải run rẩy.
“Nguyên soái…” Vô Kiểm còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chu Hàn đã đạp chân ga xông ra ngoài.
Rơi vào đường cùng, Vô Kiểm đành phải nhảy xuống từ trần xe, ẩn vào trong màn đêm.
Sau một lát, Chu Hàn nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem, là Vô Kiểm gửi tới.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: “Chiến thuyền vong linh bãi nước cạn.”
Xem hết mấy chữ này, ánh mắt Chu Hàn có chút lạnh lẽo, cơn ớn lạnh truyền từ trong cơ thể ra ngoài.
Đối với chiến thuyền vong linh, Chu Hàn cũng không xa lạ chút nào.
Bởi vì chiến thuyền vong linh này chính là chỗ con tàu đánh bạc lúc trước của Tô Tam Cô.
Cũng chính là lần Thanh Long và Tô Khánh Đông đã thất bại.
Chỉ là cho dù thế nào anh cũng không nghĩ tới, thế mà Thanh Long lại ngã quỵ hai lần ở cùng một nơi.
Nửa đêm, Chu Hàn lái xe tới bãi nước cạn.
Anh rất ung dung nhảy vào trong nước biển lạnh buốt thấu xương.
Sau một lát, Chu Hàn xuất hiện phía trên chiến thuyền vong linh. Cả người anh ướt sũng, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Không ít người lúc đi ngang qua Chu Hàn đều sẽ vô ý thức kinh sợ tránh xa.
Chỉ vì sát khí trên người Chu Hàn làm cho người ta phải kinh ngạc run sợ.
Đột nhiên Chu Hàn phát hiện ra một bóng người quen thuộc, đang đánh bài với người khác trong đại sảnh của tàu đánh bạc.
Anh bước nhanh tới, lẳng lặng đứng phía sau người kia.
Qua gần nửa phút sau, người kia mới chậm chạp phản ứng kịp.
Bà ta nhìn lại, lập tức bốn mắt nhìn nhau với Chu Hàn.
Người này không phải ai khác, chính là Tô Tam Cô lúc trước bị Thanh Long đạp xuống nước.
“Cậu… Sao lại tới đây?” Trên mặt Tô Tam Cô tràn đầy vẻ khó hiểu, cả người bà ta đều rơi vào trong tuyệt vọng.
Chu Hàn cũng không nói nhảm nhiều, mà đưa tay bổ hai cái xuống.
Anh cất giọng nói: “Thanh Long ở đâu?”
Tô Tam Cô bị hai bàn tay của Chu Hàn đánh cho choáng váng đầu óc, nhưng mà bà ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Thanh Long là ai?”
Chu Hàn nghe vậy thì không nói hai lời, lại đánh thêm hai cái nữa, đánh đến mức trong phút chốc Tô Tam Cô không tìm được nam bắc.
“Không nói thật sao?” Giọng nói của Chu Hàn rất lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta ngạt thở.
Anh dùng một cái tay bóp lấy cổ Tô Tam Cô, chưa cần dùng đến một phần sức lực, đã khiến hai mắt Tô Tam Cô lồi ra, giống như lúc nào cũng sẽ có thể ngạt thở.
“Nói, hay là không nói?” Chu Hàn cường điệu một câu, trên tay dùng sức quẳng Tô Tam Cô bay ra ngoài.
Tô Tam Cô lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây, cả người va vào một cái bàn đánh bạc.
Bàn đánh bạc lập tức bị va đổ, mà xương cốt cả người Tô Tam Cô giống như muốn tan ra thành từng mảnh.
Mà đúng lúc này một đám người trong tàu đánh bạc thi nhau lao đến, bao vây lấy Chu Hàn.
Một người trong đó còn nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Tam Cô từ dưới đất lên.
Tô Tam Cô đứng ở xa phun một cái về phía Chu Hàn, bà ta lớn tiếng mắng: “Mẹ nhà cậu, hôm nay cậu chết chắc rồi.”
Chu Hàn cũng không để ý tới bà ta, chỉ là đụng bay mấy người xung quanh mình giống như gió lốc.
Sau khi đụng bay mấy người, Chu Hàn vẫn không giảm thế đi mà lao thẳng đến chỗ Tô Tam Cô.
Tô Tam Cô vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng bà ta đã bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Tốc độ của Chu Hàn nhanh đến mức làm cho người ta tê cả da đầu, trong nháy mắt anh đã vọt tới trước mặt Tô Tam Cô, đặt mũi chân lên trên người Tô Tam Cô.
Anh mạnh mẽ đạp Tô Tam Cô xuống dưới đất, trở tay túm chặt lấy Tô Tam Cô, hai bàn tay đánh lên trên đầu bà ta “bịch bịch”.
Tô Tam Cô chỉ cảm thấy da đầu đã bị đánh nát, lập tức kêu thảm một tiếng.
Chu Hàn run tay một cái, trong nháy mắt một con dao găm quân đội xuất hiện trong tay.
Anh ra tay như điện, để lại mấy vệt máu trên mặt Tô Tam Cô.
“Bà đúng là mặt dày.” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một câu, cổ tay vừa dùng lực, chống đỡ Tô Tam Cô trên cổ tay.
Tô Tam Cô lập tức hít sâu một hơi, bà ta cơ hồ là run rẩy tiếng nói nói ra: “Cầu xin cậu, đừng giết tôi.”
Vào lúc này Tô Tam Cô giống như chim sợ cành cong, bà ta miệng đắng lưỡi khô, cả người trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Chu Hàn híp hai mắt lại, đột nhiên ném Tô Tam Cô về sau.
Lập tức chỉ nghe một tiếng “rầm”, Tô Tam Cô thành bia đỡ, một con dao bay cắm vào trong thân thể bà ta.
“Giở trò ư?” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một tiếng, cả người bỗng chốc bay ra ngoài.
Lúc đi ngang qua một đám côn đồ trên tàu đánh bạc, anh đồng thời đưa tay trái tay phải ra, trong nháy mắt đã túm lấy hai người vào trong tay.
Hai người này còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Hàn cắt đứt cổ.
Tiếp theo Chu Hàn lợi dụng hai người này để che chắn, vọt thẳng đến chỗ tên bắn lén ở góc tối.
Người ở chỗ tối liên tục bắn ra hai viên đạn, vô cùng chính xác.
Đều bị hai người Chu Hàn nắm trong tay ngăn lại, cái thi thể này đã hoàn toàn trở thành tấm khiên chắn cho Chu Hàn.
Lúc sắp vọt đến trước mặt kẻ âm thầm bắn lén, Chu Hàn ném một người ra.
Người kia bình tĩnh đối phó, nhẹ nhàng tránh đi được, đồng thời lại bắn thêm phát nữa về phía Chu Hàn.
Chu Hàn ném một người khác trong tay ra, sau khi người kia bị ném bay ra ngoài, cơ thể nuốt hết đạn, đồng thời bỗng nhiên lao đến chỗ người nổ súng.
Người nổ súng khó khăn lắm mới tránh được, nhưng trong lúc tránh né, Chu Hàn đã vọt tới trước mặt người đó.
Anh giơ tay chém xuống, dao găm quân đội để lại một vệt máu nhỏ xíu trên cổ người này.
Người này trừng trừng hai mắt, ngã xuống đất ầm vang, chết không nhắm mắt.
Chu Hàn cũng không thu dao găm quân đội lại, mà cất giọng nói: “Nếu còn không trả Thanh Long lại cho tôi.”
Anh dừng một chút, chuyển lời, giọng nói trong nháy mắt cất cao tám độ: “Tôi sẽ tắm máu toàn bộ con tàu đánh bạc này.”
Chu Hàn vừa mới dứt lời, lập tức nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.
Tiếp theo, một bóng người bay tới phía Chu Hàn.
Nhưng mà có vẻ bóng người kia là bị người khác ném ra, hiển nhiên đã hôn mê.
Hơn nữa nhìn bóng người này lại vô cùng quen thuộc, chỉ là còn gãy mất một cánh tay.
Trong lòng Chu Hàn giật mình, lập tức nhận ra người này không phải là ai khác, mà chính là Thanh Long.
Chu Hàn đưa tay đón lấy Thanh Long, đồng thời đột nhiên có một tấm lưới lớn rơi từ trên trời xuống.
Trong nháy mắt, Chu Hàn và Thanh Long đã bị lưới lớn bao phủ.
Nhưng mà Chu Hàn không bởi vậy mà hoảng loạn, anh vung dao găm quân đội lên chém cái lưới ra một lỗ hổng rồi mang theo Thanh Long đánh ra ngoài.
Hôm nay Chu Hàn muốn tắm máu con tàu đánh bạc này.
Chỉ vì bọn họ lấy mất một cánh tay của Thanh Long.
“Người không có liên quan nhanh chóng rời đi.” Chu Hàn la lớn: “Người liên quan, ở lại vĩnh viễn.”
Vừa dứt lời, Chu Hàn như là cành lá đón gió phất phới, trong nháy mắt cả người đã xông ra ngoài.
“Rầm, rầm…” Từng bóng người ngã xuống.
Trong nháy mắt, đám côn đồ trên tàu đánh bạc đã chết hơn một nửa.
Cùng lúc đó, bên trong phòng quan sát của tàu đánh bạc.
Một người phụ nữ quay đầu lại nói với người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim: “Hoàng tử, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim kia nghe vậy thì khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một vẻ oán độc.
Cùng với lúc người phụ nữ và người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim kia rời đi, Chu Hàn đã giết chóc khắp nơi.
Cho đến khi giết sạch tất cả nhân viên nội bộ trên thuyền, lúc này Chu Hàn mới dẫn Thanh Long rời đi.
Chương 82. Phong biết
Sau khi trở lại biệt thự, Chu Hàn để cho Tiết Minh Dương chữa trị thương thế cho Thanh Long.
Qua không tới mười phút, Thanh Long dần dần tỉnh lại.
Vào giờ phút này, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, đồng loạt canh giữ bên cạnh Thanh Long.
Bọn họ cũng rất lo lắng cho Thanh Long, cho nên thậm chí không tiếp tục ở bên ngoài bảo vệ biệt thự.
Cho tới giây phút Thanh Long tỉnh lại, lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên soái, tôi làm nhục sứ mệnh, xin chịu trừng phạt.” Thanh Long giùng giằng muốn chống tay ngồi dậy.
Chu Hàn vội vàng vỗ nhẹ lên vai Thanh Long, lên tiếng nói: “Phạt cậu tĩnh dưỡng ba tuần, không phải làm nhiệm vụ.”
Chu Hàn nói xong, không chỉ có Thanh Long sững sờ, những người còn lại cũng trợn tròn mắt.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa nghe còn có loại trừng phạt này.
Rõ ràng đây là khen thưởng, để Thanh Long có thể nghỉ phép ba tuần, chỗ nào là trừng phạt?
“Con rể này, không phải con đang nói đùa chứ?” Dáng vẻ Hách Lôi giống như còn chê chuyện chưa lớn, bà cao giọng nói: “Cái này cũng gọi là phạt?”
“Theo như mẹ thấy, không bằng mang Thanh Long ra ngoài rồi chặt một tay đi, như vậy mới phải.” Nói xong Hách Lôi còn bực tức hừ nhẹ một tiếng, rất là cao ngạo.
“Mẹ, mẹ không phải là sói mắt trắng đấy chứ?” Tô Hàm có chút nhìn không nổi, cô liều mạng lên tiếng chỉ trích: “Ban đầu nếu không phải Thanh Long cứu mẹ, chỉ sợ mẹ đã sớm mất mạng rồi.”
Cũng không phải Tô Hàm không tôn trọng Hách Lôi, mà là Hách Lôi không tự biết mình, quá mức thực tế.
Vả lại, vì không để cho Chu Hàn quá mức thất vọng về mẹ, cho nên Tô Hàm mới lên tiếng khiển trách.
Nhưng thực ra là đang nhắc nhở Hách Lôi, nhắc nhở bà không nên quá đáng.
Nhưng Hách Lôi hoàn toàn không hiểu dụng tâm lương khổ của Tô Hàm, bà phản bác một tiếng: “Con mới là sói mắt trắng, mẹ nuôi con lớn như vậy lại cứ hướng về người ngoài?”
Xem ra Hách Lôi vẫn tràn đầy địch ý với Thanh Long.
Tất nhiên bà đã quên ân tình Thanh Long đối với bà, chỉ nhớ mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.
Tô Hàm nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, lúc này cô dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn Hách Lôi nữa.
Mà Tô Khánh Đông thì chịu đựng cơn đau đớn trên đùi, đi nhanh đến chỗ Hách Lôi, vội vàng lôi Hách Lôi đi, tránh cho lại gây rắc rối ở chỗ này.
“Hoắc tiểu thư, bọn họ bắt tay nhau ức hiếp tôi, cô cũng không giúp tôi một chút sao?” Hách Lôi thấy tất cả mọi người đều đối nghịch với bà, lúc này ánh mắt chợt lóe, nhìn Hoắc Tử Kim sau lưng Chu Hàn.
Hoắc Tử Kim lúng túng cười một cái, bất đắc dĩ nói: “Tôi tới phục vụ Chu Nguyên soái, tôi không dám nhúng tay vào mâu thuẫn của gia đình các người.”
Nói xong Hoắc Tử Kim cắn răng thừa nhận vị trí của mình trước mặt mọi người: “Tôi chỉ là một người làm mà thôi.”
Vừa nói ra câu này xong, gương mắt của Hoắc Tử Kim lập tức trở nên trướng đỏ.
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng âm thầm thề, chờ chuyện Hoàng tử trở thành quá khứ, sau này cô ta cũng sẽ không cần xuất hiện với một nhà Chu Hàn nữa.
Thật là mất thể diện, thật là mất thể diện mà.
Trong lúc Hoắc Tử Kim hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, Chu Hàn cũng không để ý chuyện Hách Lôi tranh cãi vô lý.
Anh hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thanh Long, nói: “Nơi này không phải chiến trường, không cần phải nghiêm túc như vậy.”
Nói xong Chu Hàn giải thích một câu: “Sở dĩ ở trên chiến trường nghiêm khắc với các người là bởi vì lúc nào cũng có thể đối mặt với tử vong.”
“Mà bây giờ lại không giống, bây giờ không cần liều mạng nữa, có thể từ từ đối phó với kẻ địch, cho nên an toàn là trên hết, mà không phải lấy giết địch làm tín ngưỡng.”
“Nếu đã trở về, vậy thì làm một người bình thường đi.”
Mặc dù Chu Hàn không cần Thanh Long để ý quá nhiều vào yêu cầu năm xưa, phải học thay đổi lối sống.
Nhưng lời của anh có hai nghĩa, trên thực tế là để cho bốn đại tướng không nên quên những ngày gian khổ khắc sâu trong tim, không nên quên ý chí kiên cường và hi sinh của một nam nhi.
Tuy nam nhi thiết huyết, nhưng cũng phải hiểu được khéo léo trong giải quyết công việc.
Chu Hàn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặt.
Mà đang trong bầu không khí yên lặng này, đột nhiên Chu Hàn cảm thấy được một tia nguy cơ.
Anh lập tức híp mắt lại, trước tiên làm dấu tay với ba đại tướng còn lại.
Mà giờ phút này Thanh Long cũng rõ ràng thấy động tác tay kia, anh ta theo bản năng muốn đứng dậy thi hành mệnh lệnh.
Nhưng Chu Hàn đã đưa tay đè vai anh ta xuống, không để cho Thanh Long đứng lên.
“Dưỡng thương cho tốt.” Quăng ra một câu như vậy, sau đó Chu Hàn xoay người lao ra khỏi biệt thự.
Mà giờ phút này trừ tuân theo lời của Chu Hàn ra, anh ta không còn sự lựa chọn.
Rất nhanh, Chu Hàn đã đuổi theo bước chân của ba đại tướng còn lại.
Bốn người ra đến bên ngoài biệt thự, giống như những bóng ma trong đêm tối, bóng người chợt lóe, thoái mái giải quyết hết những tên súng bắn tỉa ở nơi cao kia.
“Còn một tên.” Đang lúc ba đại tướng chuẩn bị trở về, đột nhiên Chu Hàn nói ra một câu: “Bạch Hổ, năm trăm độ hướng Tây Nam.”
“Dạ.” Bạch Hổ cung kính trả lời một câu, lỗ tai của anh ta khẽ động, sau khi ung dung né tránh một viên đạn, thân hình chợt lóe.
Gần như trong nháy mắt, anh ta liền xuất hiện trước mặt tên bắn tỉa.
Đây là một tên bắn tỉa cuối cùng, nhưng gã lại không ở chỗ cao, mà lại ẩn nấp trong bóng tối.
Rất hiển nhiên, người đứng sau lưng sắp xếp một màn này còn chưa ra hết thực lực.
Tất nhiên lúc này tên đó vẫn chưa đủ thông mình, rất nhanh đã bị Chu Hàn nhìn thấu.
“Giữ người sống.” Chu Hàn định moi từ miệng tên bắn tỉa này một ít bí mật.
Mặc dù khả năng không lớn, nhưng tóm lại muốn thử một chút.
“Vâng.” Sau khi Bạch Hổ cung kính trả lời một tiếng, xông thẳng vào đoạt lấy vũ khí của tên bắn tỉa kia, tát một cái lên mặt của gã.
Một tiếng “Ba” vang lên, túi chất độc ẩn sau răng cấm hòa lẫn với máu tươi, kể cả mấy cái răng khác cũng bị đánh bay ra.
“Nói, ai phái anh đến?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi một câu.
Mà trong nháy mắt Chu Hàn cảm thấy tên súng bắn tỉa kia thấy chết không sờn, trong chốc lát giống như không quan tâm mọi thứ.
Trong mắt gã có một tia tối tăm, lẩm bẩm nói ra ba chữ: “Phong biết.”
Nói xong, tên súng bắn tỉa kia giơ tay tự vặn gãy cổ mình.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh. Ngay cả Chu Hàn cũng không kịp phản ứng.
Phong biết?
Chu Hàn nghi ngờ trong lòng, thật là tò mò “Phong” là ai.
Tại sao tên súng bắn tỉa kia lại nói ra hai chữ “Phong biết.”
Người sắp chết rồi thì lòng sẽ có chút lương thiện, tên súng bắn tỉa kia rõ ràng biết mình chỉ có một con đường chết, tỉ lệ nói dối cũng không lớn.
Bởi vì, mặc kệ gã nói gì, sau khi gã chết, mọi chuyện không còn liên quan đến gã nữa.
“Nguyên soái, có thể “Phong biết” chính là biệt danh của một người hay không?” Bạch Hổ tò mò nói ra một câu.
Không đợi Chu Hàn trả lời, Chu Tước lại mở miệng phân tích: “Nguyên soái, tôi cứ cảm thấy gã đang lừa chúng ta.”
Nói xong, Chu Tước lại nói thêm: “Phong biết (gió biết) rất có thể là gió đêm (Phong Dạ), hay là gió đêm thổi một cái thì tin tức sẽ tản ra bên ngoài. Muốn để cho tên đứng sau màn biết chúng ta đã diệt mấy tên súng bắn tỉa của tên đó.”
Huyền Vũ trầm mặc, không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ.
Mà hai chữ “Phong Dạ” trong miệng Chu Tước lại làm ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn léo ra một tia sáng.
“Chu Tước, liên lạc với Tony Bond, để cho anh ta xuất hiện trước mắt tôi khi trời vừa sáng.” Đột nhiên Chu Hàn nói một câu như vậy, sau đó xoay người đi về hướng biệt thự.
“Tuân lệnh.” Sau lưng truyền đến giọng nói thanh thúy tràn đầy anh khí của Chu Tước.
Sáng sớm hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời còn chiếu rải rác xuống mặt đất, một chiếc trực thăng quốc tế bay quanh quẩn trên bầu trời biệt thự.
Rất nhanh, máy bay trực thăng thả xuống một thang dây, một bóng người nhanh chóng từ thang dây đi xuống.
Chỉ chốc lát sau, người đã xuất hiện trong nóc biệt thự.
Vào giờ phút này, Chu Hàn đang ngồi ở nóc phòng nhìn mây chậm rãi trôi, anh không ngủ một đêm.
“Anh Chu, tôi đến chậm.” Tony Bond vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Hàn.
Bình luận facebook