Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85-86
Chương 85. Đặc biệt phục tùng Nguyên soái
“Tôi nói rồi, sẽ dẫn lưu trước khi trời tối, để nhân khí đạt tới đỉnh thì nhất định làm được.” Hoắc Tử Kim mím môi cười: “Sự thật bây giờ tôi cũng làm được rồi.”
Tony Bond đi theo phía sau cô ta.
Tony Bond hất mái tóc vàng của mình, lên tiếng châm biếm một câu: “Một tỷ mới chơi được như vậy, cô còn mặt mũi nói ra.”
Hoắc Tử Kim nghe vậy lập tức không vui, cô ta quay đầu liếc Tony Bond, cuối cùng không có phản bác.
Bởi vì sự thật là như thế, một tỷ hút dòng người cũng không phải chuyện đùa.
Nhưng cô ta chỉ hút được khách của một chiếc thuyền, thật sự là có hơi gà.
“Không cần nghĩ nhiều, cô cố gắng là được.” Chu Hàn uống ly rượu, đúng lúc lên tiếng an ủi một câu: “Sự thật nhân khí hôm nay cũng không tệ, đủ để cho Hoàng tử và Dạ Phong mạo hiểm thử một lần.”
Hoắc Tử Kim vừa nghe Chu Hàn khen mình, gương mặt xinh đẹp vốn có hơi u ám lập tức tan thành mây khói.
Mà Tony Bond lại không phục nói: “Anh Chu, nếu anh đưa một tỷ đó cho tôi làm việc, tôi có thể hút nhân khí của mười chiếc thuyền.”
Đối với lời phóng đại của Tony Bond, Chu Hàn và Hoắc Tử Kim đều ném vẻ mặt không tin.
Tony Bond thấy thế đành phải làm bộ như không có việc gì mà quay đầu sang một bên, nhìn về phía đại sảnh người đến người đi.
Cùng lúc đó, trước biệt thự của Chu Hàn.
Một chiếc siêu xe phong trần treo biển số Cảng Thành dừng lại, Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh nôn nóng mà xuống xe, đi vào biệt thự.
“Chu nguyên soái, Chu nguyên soái.” Hoắc Khai Hà không màng hình tượng mà la hét.
Bây giờ ông ta vội vã muốn gặp được Chu Hàn, muốn nói với anh suy nghĩ của mình, mà còn báo cho đối phương, mục đích của mình.
“Kêu gào làm gì đó?” Đột nhiên, một tiếng nói sắc bén truyền vào tai Hoắc Khai Hà .
Ngay sau đó, Hách Lôi mặc chiếc váy nhãn hiệu quốc tế xuất hiện ở trước mặt Hoắc Khai Hà.
Hai tròng mắt của Hoắc Khai Hà lập tức thẳng ra, nhưng không phải ông ta thèm muốn nhìn thêm sắc đẹp của Hách Lôi.
Mà là quần áo trên người Hách Lôi, quả thực có giá trị rất lớn.
Hoắc Khai Hà là một người rất biết nhìn hàng, ông ta hoàn toàn nhìn ra đây là kiệt tác của bậc thầy thiết kế quốc tế Tony Bond.
Nhưng mà trang phục do đại sư Tony Bond thiết kế ra sao lại bị một người đàn bà đanh đá như vậy mặc trên người?
Đang lúc Hoắc Khai Hà nghi ngờ trong lòng, Hách Lôi lại thình lình lên tiếng hỏi: “Tôi đẹp không?”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức cảm thấy buồn nôn, ông ta tức khắc gắng sức lắc đầu.
Hách Lôi lập tức nổi giận chỉ vào mũi của Hoắc Khai Hà mắng to: “Dám nói tôi không đẹp? Vậy ông nhìn cái gì mà nhìn.”
Theo tiếng hét to của Hách Lôi vừa dứt, Hoắc Khai Hà lập tức kéo Hoắc Nghệ Tinh làm bộ phải rời đi.
Tất nhiên Hách Lôi nhận ra Hoắc Khai Hà, lập tức vội vàng lên tiếng giữ lại: “Ông chủ Hoắc, khoan đã.”
Bà chậm rãi đuổi theo lên tiếng nói: “Có phải ông tìm Chu Hàn không? Tôi biết cậu ta ở đâu.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức sáng hai mắt, vội vàng nói: “Bà thật sự biết sao? Mau nói cho tôi biết.”
Hách Lôi thấy Hoắc Khai Hà nóng vội như vậy, lập tức trêu ghẹo một câu: “Không cần gấp gáp, giao phí hỏi đường ra trước.”
Thấy Hách Lôi tham lam lợi nhuận, Hoắc Khai Hà lập tức kinh ngạc.
Kiểu gì ông ta cũng không ngờ, Chu Hàn lại có một bà mẹ vợ như vậy.
Nhưng mà Hoắc Khai Hà gấp gáp tìm được Chu Hàn, vốn không để ý đến một chút phí hỏi đường gì đó.
Ông ta lập tức lên tiếng hỏi: “Bà muốn bao nhiêu phí hỏi đường, đồ trước tiền sau, mau nói cho tôi biết Chu nguyên soái ở đâu.”
Hách Lôi cong môi đỏ, trêu đùa: “Ông chủ Hoắc nhất ngôn cửu đỉnh, chắc là sẽ không gạt tôi.”
“Tôi chọn tin tưởng ông, ông cũng đừng làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ nói cho ông biết Chu Hàn ở đâu.”
Đang lúc Hách Lôi bán cái gút định kéo lòng tham của Hoắc Khai Hà, tiếp tục trả giá.
Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau bà, trực tiếp truyền vào tai Hoắc Khai Hà.
“Chu Hàn ở chiến thuyền Vong Linh, ông đi tìm anh ấy đi.” Tô Hàm bước nhanh đến trước mặt mấy người, sau khi nở nụ cười áy náy về phía Hoắc Khai Hà thì cố gắng kéo Hách Lôi đi vào trong phòng.
“Con bé thối, con làm gì đó.” Hách Lôi lập tức tức giận, bà hung dữ đẩy Tô Hàm một cái.
Tức giận nói: “Con làm hỏng chuyện tốt của mẹ. Vừa rồi ít nhất mẹ có thể lừa Hoắc Khai Hà một trăm triệu, con thì giỏi rồi, tới cửa đã phá mẹ.”
Tô Hàm thấy mẹ u mê không tỉnh ngộ như thế, cô cũng vô cùng hết hy vọng.
Tô Hàm cười khổ một tiếng, lên tiếng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn chui trong tiền bao lâu nữa?”
Dứt lời, cô chuyển đề tài: “Rõ ràng vừa rồi ông chủ Hoắc có chuyện tìm Chu Hàn, mẹ làm gì phải làm khó người ta? Ngộ nhỡ làm lỡ chuyện của Chu Hàn.”
Nói tới đây, Tô Hàm còn cố ý giơ tay lên, trên mặt hiện lên nụ cười: “Mẹ không sợ anh ấy lại cho mẹ một cái tát?”
“Cậu ta dám.” Hách Lôi lập tức nổi giận đùng đùng, đồng thời theo bản năng xoa nửa bên mặt bị Chu Hàn đánh lần trước.
Vô cùng kiên quyết nói: “Mẹ tin Chu Hàn không phải loại người không biết tôn trọng người lớn, nếu đúng như vậy, cậu ta chính là một đứa con bất hiếu.”
Hách Lôi vừa dứt lời, Chu Hàn trên chiến thuyền Vong Linh đột nhiên hắt xì mạnh một cái.
Hoắc Tử Kim bên cạnh thấy thế vội vàng lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, ngài cảm lạnh à, nếu không thì vào trong ngồi đi?”
Chu Hàn lại xua tay, ý bảo không cần.
Với thể chất của anh, sao lại dễ dàng cảm lạnh?
Nếu không đoán sai, chắc là có người khua môi múa mép sau lưng. Có lẽ người này là Hách Lôi.
Nghĩ đến Hách Lôi, Chu Hàn lập tức lắc đầu cười khổ.
Nửa giờ sau, nhân khí càng ngày càng đầy, lúc vô số khách đánh bạc đều chạy về phía báo cáo “kiếm một khoản lớn”, Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh chậm rãi đến.
“Chu nguyên soái, tôi tìm được cậu rồi.” Hoắc Khai Hà rất kích động, đi lên dùng lực nắm lấy tay Chu Hàn.
Sắc mặt của Chu Hàn hơi thay đổi, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Anh lên tiếng hỏi: “Ông chủ Hoắc trăm công nghìn việc, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm tôi?”
Hoắc Khai Hà thấy Chu Hàn khách sáo như thế, lập tức vội vàng xua tay, nói: “Thật là hổ thẹn. Tôi còn trăm công nghìn việc đâu, nghìn việc cũng sắp mất rồi.”
Chu Hàn nghe vậy lập tức hiểu Hoắc Khai Hà có việc, anh cũng không nghĩ nhiều, mà thuận tiện hỏi: “Ông chủ Hoắc gặp phải vấn đề khó khăn?”
Nguyên nhân không suy đoán Hoắc Khai Hà đụng phải chuyện gì, là vì Chu Hàn nhìn ra Hoắc Khai Hà muốn cầu cạnh mình.
Như vậy, cho dù mình không hỏi Hoắc Khai Hà cũng sẽ thành thật nói ra.
Quả nhiên, Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Khai Hà nói hết biến cố mà Hoắc Thị gặp phải tối qua đến nơi đến chốn.
Sau khi nghe Hoắc Khai Hà nói xong, Chu Hàn thở dài nói: “Không ngờ rằng Hoàng tử này thật sự càn rỡ.”
Hoắc Khai Hà buồn bã nói: “Ai nói không phải chứ, tôi sợ đêm nay cậu ta sẽ phái người đến nhà họ Hoắc lấy cái mạng già của tôi.”
Nói tới đây, Hoắc Khai Hà chuyển đề tài: “Cho nên đặc biệt đến nhờ cậy Chu nguyên soái.”
Lúc này, mặc dù Hoắc Tử Kim còn đứng một bên, nhưng Hoắc Khai Hà đã hoàn toàn không để ý đến mặt mũi.
Ông ta không đếm xỉa, thuận tiện làm gương tốt cho con gái, dạy cô kính trọng Chu Hàn thế nào.
Tất nhiên Hoắc Tử Kim bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, thế nào cô ta cũng không ngờ được, ở trước mặt Chu Hàn ba sẽ ăn nói khép nép đến mức này.
“Sao ông chủ Hoắc lại nói như vậy, cái gì nhờ cậy với không nhờ cậy chứ.” Chu Hàn cười nhạt, rất bình tĩnh mà nói một câu: “Ông chủ Hoắc trực tiếp vào thẳng vấn đề đi.”
Chu Hàn không thích vòng vo.
“Một khi đã vậy, tôi đây nói thẳng.”
Chương 86. Vân Thượng Thiên
Hoắc Khai Hà nhếch miệng cười, trong mắt mang theo một tia sắc bén.
Một đôi mắt thâm trầm, nghiễm nhiên là một dáng vẻ đa mưu túc trí.
Ông ta lên tiếng nói: “Nếu như Chu nguyên soái không ghét bỏ thì tôi sẽ trợ thủ cho Chu nguyên soái.”
Mặc dù lời nói của Hoắc Khai Hà nghe ra thì rất là chân thành tha thiết, nhưng thực tế thì câu này của ông ta chính là một câu mà hai ý nghĩa.
Bên ngoài thì nghe ra là trợ thủ cho Chu Hàn, nhưng thực tế thì lại muốn nhận được sự che chở của Chu Hàn mà thôi.
Chu Hàn nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngược lại sớm đã dự đoán được sẽ là như vậy.
“Không sao, ở lại đi.” Chu Hàn lãnh đạm nói ra một câu.
“Chu nguyên soái quả nhiên rất là phóng khoáng.” Hoắc Khai Hà rất là kích động.
Sau khi ông ta khen ngợi một câu, lập tức nói: “Trời cũng gần tối rồi, Chu nguyên soái nể mặt uống với tôi hai ly, thế nào?”
Chu Hàn nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, suy cho cùng thì thịnh tình của Hoắc Khai Hà cũng không thể từ chối được.
Còn nữa, chính là Hoắc Khai Hà đã đưa Hoắc Tử Kim làm người hầu cho anh.
Thế mà lại để anh dùng làm mồi câu cá lớn. Suy cho cùng, cho dù không có mối quan hệ này của Hoắc Tử Kim, Chu Hàn cũng nhất định sẽ đấu với Hoàng tử không chết thì sẽ không ngừng.
Chỉ vì Dạ Phong trở thành người của Hoàng tử, Dạ Phong trở về là để báo thù.
Hoàng tử nhất định sẽ giúp gã một tay, còn nữa, bởi vì Tô Tam Cô, Hoàng tử nhất định đã âm thầm ghi hận với Chu Hàn.
Bảy giờ rưỡi tối, khách sạn Vân Thượng Thiên.
Hoắc Khai Hà vui mừng đi sau Chu Hàn tiến vào, mà đi theo sau ông ta là Hoắc Tử Kim và Tony Bond.
Đến nỗi chiến thuyền vong linh phải tạm thời giao cho Hoắc Nghệ Tinh xử lý, sau khi uống rượu xong, lại bảo Hoắc Tử Kim và Tony Bond trở về.
Sở dĩ muốn sắp xếp như vậy, thực ra cũng có một cái nguyên nhân khác.
Nếu như khoảng thời gian này đánh cuộc rời khỏi thuyền, Hoàng tử và Dạ Phong sẽ đi chiến thuyền Vong Linh.
Nếu như bọn họ không tìm được Hoắc Tử Kim, nhất định sẽ sốt ruột.
Sốt ruột như vậy sẽ làm rối loạn đầu trận tuyến.
Sau khi Hoắc Khai Hà đích thân ra mặt đặt xong một phòng bao riêng, Chu Hàn lại bảo ba người vào trước.
Còn bản thân anh thì đi sang một bên gọi điện thoại cho Tô Hàm, nói với cô hôm nay anh không về.
Sau khi gọi điện thoại xong, Chu Hàn xoay người muốn đi vào phòng bao, nhưng trước mặt suýt nữa là đụng phải một người phụ nữ.
Nhưng mà phản ứng của người phụ nữ này rất nhanh, ngay lúc Chu Hàn lập tức tránh đi, còn hướng về phía cô ta quăng ra một cái mị nhãn.
Chu Hàn không để ý tới, điềm nhiên trở về phòng bao.
Chỉ là ngay lúc cùng người phụ nữ kia lướt qua, Chu Hàn ngửi thấy được một mùi hương kì dị.
Cái mùi hương này làm cho anh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong giây lát lại nghĩ không ra.
Ngay lúc Chu Hàn đang trầm tư, lúc tìm được một tia manh mối, Hoắc Khai Hà đã lên tiếng chào hỏi: “Chu nguyên soái, mau ngồi xuống.”
Nói rồi ông ta vội vàng vươn tay chỉ vào trị trí trên đầu, ý bảo Chu Hàn nhanh chóng ngồi xuống.
Sau khi Chu Hàn gật gật đầu với ông ta thì lập tức ngồi vào.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Khai Hà lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, kế tiếp ngài có dự tính gì?”
Chu Hàn hơi mỉm cười, nói: “Hoàng tử này nghe ra thì rất là thần bí, nhưng thực ra thì anh ta chỉ đang giả thần giả quỷ thôi.”
Chu Hàn có thể nhìn ra, người này không phải là người toàn năng, chính là đầu óc có chút linh hoạt mà thôi.
Mà Hoàng tử mạnh như vậy, rất có khả năng là liên quan đến người bên cạnh gã ta.
Điều này khiến cho Chu Hàn lập tức nhớ tới năm người, Dạ Phong, Vân Nhi, Liễu Đao, Quỷ Hỏa, Càn Thủy.
Năm người này, trời sinh chính là những người soái tài.
Mà trước kia bọn họ cũng là tụ tập ở bên nhau, vì một người chủ tử hiệu lực.
Chỉ là người chủ tử đứng đằng sau gặp phải biến cố chết đi, năm người này mới lập tức giải tán.
Nếu như Hoàng tử đúng như anh dự đoán, là một người bình thường, gã ta trở nên như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự chống đỡ của năm người này.
“Không phải chứ, Nguyên soái, ý của ngài là thực tế thì Hoàng tử là một tên phế vật?” Hoắc Khai Hà rất kinh hãi hỏi một câu.
Đối với sự kinh hãi của ông ta, Chu Hàn gật gật đầu: “Có thể giải thích như vậy.”
Hoắc Khai Hà nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt, cả người ông ta đều há hộc mồm.
Ông ta thế nào cũng không thể tưởng tượng đến, Hoàng tử khiến cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật thế mà lại là một tên phế vật.
“Chu nguyên soái, dựa theo lời nói của ngài thì Hoàng tử chẳng qua chỉ là một con rối?” Hoắc Khai Hà rất là kinh ngạc hỏi một câu.
Chu Hàn lắc lắc đầu: “Thực ra không phải thế, một người có thể không có năng lực, nhưng chỉ cần có năng lực thống soái thì vẫn có thể làm chủ tử.”
Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Khai Hà chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đều bị lật đổ rồi.
Người như Hoàng tử cũng có thể làm đại ca? Ông ta quả thực chưa từng nghe thấy.
Ngay lúc Hoắc Khai Hà đang vô cùng kinh ngạc, cửa phòng bao đột nhiên bị người đẩy vào từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào.
Trên xe thức ăn bày đầy rượu và thức ăn, rất là phong phú.
Màu sắc hương vị đều có đủ, khiến cho ngón trỏ của Tony Bond mở rộng ra.
“Rượu và thức ăn của mấy người Long Hạ rất ngon, ăn một miếng thì không quên nổi.” Tony Bond từ đáy lòng khen một câu.
Chu Hàn lại không có quan tâm, đối với cái tên vua nịnh nọt này anh đã sớm quen rồi.
Sau khi rượu và thức ăn được bày lên, Hoắc Khai Hà vội vàng mời Chu Hàn uống rượu dùng bữa.
Đến nỗi Hoắc Tử Kim và Tony Tư Bond bị ông ta tự động xem nhẹ rồi.
Suy cho cùng, phân lượng của Chu Hàn trong lòng Hoắc Khai Hà thì Hoắc Tử Kim và Tony Tư Bond có thêm mười lần cũng không hơn được.
Tiệc rượu êm đềm diễn ra, Hoắc Khai Hà nâng ly kính rượu Chu Hàn, muốn chuốc say anh.
Chỉ là Hoắc Khai Hà này không có gì khác là đang tự tìm đường chết.
Suy cho cùng, Chu Hàn từ trước đến giờ chưa từng uống say, nào sợ ba cân, năm cân… Hơn nữa đều là độ rượu cao.
Đang lúc tiệc rượu diễn ra được một nửa thời gian, cửa phòng bao lại lần nữa từ bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, hai bóng dáng xinh đẹp từ ngoài cửa hùng hùng hổ hổ đi vào.
Hai người này không phải ai khác, chính là hai mẹ con Hách Lôi.
Chính xác mà nói, người hùng hùng hổ hổ chính là Hách Lôi, Tô Hàm có vẻ có chút bị động.
Thậm chí cô ở phía sau lôi kéo Hách Lôi, dáng vẻ rất là nóng ruột.
“Hoắc gia chủ, không ngờ tới ông đường đường là một gia chủ thế mà lại nuốt lời.” Hách Lôi xông vào liền chỉ mũi Hoắc Khai Hà nói.
Hoắc Khai Hà đã uống không ít rượu, lúc này đã có chút ngà ngà say.
Nhìn thấy Hách Lôi chỉ vào mình, trên mặt lập tức hiện lên một tia không vui.
“Bỏ bàn tay đấy ra.” Hoắc Khai Hà dường như là dùng một giọng điệu ra lệnh.
Nhưng Hách Lôi căn bản không quan tâm, vẫn làm một dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Bà ta gắt gao chỉ vào Hoắc Khai Hà, rất kiêu ngạo lên tiếng nói: “Phí hỏi đường lúc trước mà ông hứa hẹn vẫn chưa đưa cho tôi.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức giận tím mặt, thầm nghĩ phí hỏi đường là cái thứ chó má gì, tiền đối với ông ta mà nói chính là một sợi lông.
Vì thế, ông ta đứng lên, khí thế rất là uy mãnh.
Hách Lôi thấy vậy, trong vô thức lùi lại hai bước, bà có chút chột dạ hỏi: “Ông muốn làm cái gì?”
“Là không muốn đưa hay là muốn thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ sẽ quỵt nợ.”
“Tôi… Con rể của tôi vẫn còn ngồi ở đây đó.”
Hách Lôi giả vờ đáng thương xong, Chu Hàn mặc dù không đồng tình với bà, mà ngược lại ánh mắt nhìn về phía bà lại tràn đầy ngờ vực.
Tô Hàm ở phía sau Hách Lôi đỏ mặt xấu hổ, cô không ngờ tới mẹ mình không cần mặt mũi mà làm đến bước này.
Lúc trước Hách Lôi hỏi Tô Hàm tung tích của Chu Hàn, Tô Hàm cũng không có nghĩ nhiều, thật thà đem chuyện của mình và Chu Hàn trong điện thoại, không kém một chữ nói cho Hách Lôi.
Chỉ là cô không biết mẹ mình có chủ ý gì, Tô Hàm kéo cũng kéo không được, Hách Lôi liền khẩn cấp bước ra cửa.
Không biết làm thế nào, cô chỉ có thể đi theo đến đây, lại không ngờ đến, mẹ mình lại đột nhiên đến Vân Thượng Thiên “đòi nợ”.
“Con rể tốt, con phân xử giúp mẹ, Hoắc gia chủ này ông ta quỵt nợ không trả, còn ở nơi này cùng con uống rượu.” Hách Lôi tức giận nói.
“Tôi nói rồi, sẽ dẫn lưu trước khi trời tối, để nhân khí đạt tới đỉnh thì nhất định làm được.” Hoắc Tử Kim mím môi cười: “Sự thật bây giờ tôi cũng làm được rồi.”
Tony Bond đi theo phía sau cô ta.
Tony Bond hất mái tóc vàng của mình, lên tiếng châm biếm một câu: “Một tỷ mới chơi được như vậy, cô còn mặt mũi nói ra.”
Hoắc Tử Kim nghe vậy lập tức không vui, cô ta quay đầu liếc Tony Bond, cuối cùng không có phản bác.
Bởi vì sự thật là như thế, một tỷ hút dòng người cũng không phải chuyện đùa.
Nhưng cô ta chỉ hút được khách của một chiếc thuyền, thật sự là có hơi gà.
“Không cần nghĩ nhiều, cô cố gắng là được.” Chu Hàn uống ly rượu, đúng lúc lên tiếng an ủi một câu: “Sự thật nhân khí hôm nay cũng không tệ, đủ để cho Hoàng tử và Dạ Phong mạo hiểm thử một lần.”
Hoắc Tử Kim vừa nghe Chu Hàn khen mình, gương mặt xinh đẹp vốn có hơi u ám lập tức tan thành mây khói.
Mà Tony Bond lại không phục nói: “Anh Chu, nếu anh đưa một tỷ đó cho tôi làm việc, tôi có thể hút nhân khí của mười chiếc thuyền.”
Đối với lời phóng đại của Tony Bond, Chu Hàn và Hoắc Tử Kim đều ném vẻ mặt không tin.
Tony Bond thấy thế đành phải làm bộ như không có việc gì mà quay đầu sang một bên, nhìn về phía đại sảnh người đến người đi.
Cùng lúc đó, trước biệt thự của Chu Hàn.
Một chiếc siêu xe phong trần treo biển số Cảng Thành dừng lại, Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh nôn nóng mà xuống xe, đi vào biệt thự.
“Chu nguyên soái, Chu nguyên soái.” Hoắc Khai Hà không màng hình tượng mà la hét.
Bây giờ ông ta vội vã muốn gặp được Chu Hàn, muốn nói với anh suy nghĩ của mình, mà còn báo cho đối phương, mục đích của mình.
“Kêu gào làm gì đó?” Đột nhiên, một tiếng nói sắc bén truyền vào tai Hoắc Khai Hà .
Ngay sau đó, Hách Lôi mặc chiếc váy nhãn hiệu quốc tế xuất hiện ở trước mặt Hoắc Khai Hà.
Hai tròng mắt của Hoắc Khai Hà lập tức thẳng ra, nhưng không phải ông ta thèm muốn nhìn thêm sắc đẹp của Hách Lôi.
Mà là quần áo trên người Hách Lôi, quả thực có giá trị rất lớn.
Hoắc Khai Hà là một người rất biết nhìn hàng, ông ta hoàn toàn nhìn ra đây là kiệt tác của bậc thầy thiết kế quốc tế Tony Bond.
Nhưng mà trang phục do đại sư Tony Bond thiết kế ra sao lại bị một người đàn bà đanh đá như vậy mặc trên người?
Đang lúc Hoắc Khai Hà nghi ngờ trong lòng, Hách Lôi lại thình lình lên tiếng hỏi: “Tôi đẹp không?”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức cảm thấy buồn nôn, ông ta tức khắc gắng sức lắc đầu.
Hách Lôi lập tức nổi giận chỉ vào mũi của Hoắc Khai Hà mắng to: “Dám nói tôi không đẹp? Vậy ông nhìn cái gì mà nhìn.”
Theo tiếng hét to của Hách Lôi vừa dứt, Hoắc Khai Hà lập tức kéo Hoắc Nghệ Tinh làm bộ phải rời đi.
Tất nhiên Hách Lôi nhận ra Hoắc Khai Hà, lập tức vội vàng lên tiếng giữ lại: “Ông chủ Hoắc, khoan đã.”
Bà chậm rãi đuổi theo lên tiếng nói: “Có phải ông tìm Chu Hàn không? Tôi biết cậu ta ở đâu.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức sáng hai mắt, vội vàng nói: “Bà thật sự biết sao? Mau nói cho tôi biết.”
Hách Lôi thấy Hoắc Khai Hà nóng vội như vậy, lập tức trêu ghẹo một câu: “Không cần gấp gáp, giao phí hỏi đường ra trước.”
Thấy Hách Lôi tham lam lợi nhuận, Hoắc Khai Hà lập tức kinh ngạc.
Kiểu gì ông ta cũng không ngờ, Chu Hàn lại có một bà mẹ vợ như vậy.
Nhưng mà Hoắc Khai Hà gấp gáp tìm được Chu Hàn, vốn không để ý đến một chút phí hỏi đường gì đó.
Ông ta lập tức lên tiếng hỏi: “Bà muốn bao nhiêu phí hỏi đường, đồ trước tiền sau, mau nói cho tôi biết Chu nguyên soái ở đâu.”
Hách Lôi cong môi đỏ, trêu đùa: “Ông chủ Hoắc nhất ngôn cửu đỉnh, chắc là sẽ không gạt tôi.”
“Tôi chọn tin tưởng ông, ông cũng đừng làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ nói cho ông biết Chu Hàn ở đâu.”
Đang lúc Hách Lôi bán cái gút định kéo lòng tham của Hoắc Khai Hà, tiếp tục trả giá.
Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau bà, trực tiếp truyền vào tai Hoắc Khai Hà.
“Chu Hàn ở chiến thuyền Vong Linh, ông đi tìm anh ấy đi.” Tô Hàm bước nhanh đến trước mặt mấy người, sau khi nở nụ cười áy náy về phía Hoắc Khai Hà thì cố gắng kéo Hách Lôi đi vào trong phòng.
“Con bé thối, con làm gì đó.” Hách Lôi lập tức tức giận, bà hung dữ đẩy Tô Hàm một cái.
Tức giận nói: “Con làm hỏng chuyện tốt của mẹ. Vừa rồi ít nhất mẹ có thể lừa Hoắc Khai Hà một trăm triệu, con thì giỏi rồi, tới cửa đã phá mẹ.”
Tô Hàm thấy mẹ u mê không tỉnh ngộ như thế, cô cũng vô cùng hết hy vọng.
Tô Hàm cười khổ một tiếng, lên tiếng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn chui trong tiền bao lâu nữa?”
Dứt lời, cô chuyển đề tài: “Rõ ràng vừa rồi ông chủ Hoắc có chuyện tìm Chu Hàn, mẹ làm gì phải làm khó người ta? Ngộ nhỡ làm lỡ chuyện của Chu Hàn.”
Nói tới đây, Tô Hàm còn cố ý giơ tay lên, trên mặt hiện lên nụ cười: “Mẹ không sợ anh ấy lại cho mẹ một cái tát?”
“Cậu ta dám.” Hách Lôi lập tức nổi giận đùng đùng, đồng thời theo bản năng xoa nửa bên mặt bị Chu Hàn đánh lần trước.
Vô cùng kiên quyết nói: “Mẹ tin Chu Hàn không phải loại người không biết tôn trọng người lớn, nếu đúng như vậy, cậu ta chính là một đứa con bất hiếu.”
Hách Lôi vừa dứt lời, Chu Hàn trên chiến thuyền Vong Linh đột nhiên hắt xì mạnh một cái.
Hoắc Tử Kim bên cạnh thấy thế vội vàng lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, ngài cảm lạnh à, nếu không thì vào trong ngồi đi?”
Chu Hàn lại xua tay, ý bảo không cần.
Với thể chất của anh, sao lại dễ dàng cảm lạnh?
Nếu không đoán sai, chắc là có người khua môi múa mép sau lưng. Có lẽ người này là Hách Lôi.
Nghĩ đến Hách Lôi, Chu Hàn lập tức lắc đầu cười khổ.
Nửa giờ sau, nhân khí càng ngày càng đầy, lúc vô số khách đánh bạc đều chạy về phía báo cáo “kiếm một khoản lớn”, Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh chậm rãi đến.
“Chu nguyên soái, tôi tìm được cậu rồi.” Hoắc Khai Hà rất kích động, đi lên dùng lực nắm lấy tay Chu Hàn.
Sắc mặt của Chu Hàn hơi thay đổi, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Anh lên tiếng hỏi: “Ông chủ Hoắc trăm công nghìn việc, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm tôi?”
Hoắc Khai Hà thấy Chu Hàn khách sáo như thế, lập tức vội vàng xua tay, nói: “Thật là hổ thẹn. Tôi còn trăm công nghìn việc đâu, nghìn việc cũng sắp mất rồi.”
Chu Hàn nghe vậy lập tức hiểu Hoắc Khai Hà có việc, anh cũng không nghĩ nhiều, mà thuận tiện hỏi: “Ông chủ Hoắc gặp phải vấn đề khó khăn?”
Nguyên nhân không suy đoán Hoắc Khai Hà đụng phải chuyện gì, là vì Chu Hàn nhìn ra Hoắc Khai Hà muốn cầu cạnh mình.
Như vậy, cho dù mình không hỏi Hoắc Khai Hà cũng sẽ thành thật nói ra.
Quả nhiên, Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Khai Hà nói hết biến cố mà Hoắc Thị gặp phải tối qua đến nơi đến chốn.
Sau khi nghe Hoắc Khai Hà nói xong, Chu Hàn thở dài nói: “Không ngờ rằng Hoàng tử này thật sự càn rỡ.”
Hoắc Khai Hà buồn bã nói: “Ai nói không phải chứ, tôi sợ đêm nay cậu ta sẽ phái người đến nhà họ Hoắc lấy cái mạng già của tôi.”
Nói tới đây, Hoắc Khai Hà chuyển đề tài: “Cho nên đặc biệt đến nhờ cậy Chu nguyên soái.”
Lúc này, mặc dù Hoắc Tử Kim còn đứng một bên, nhưng Hoắc Khai Hà đã hoàn toàn không để ý đến mặt mũi.
Ông ta không đếm xỉa, thuận tiện làm gương tốt cho con gái, dạy cô kính trọng Chu Hàn thế nào.
Tất nhiên Hoắc Tử Kim bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, thế nào cô ta cũng không ngờ được, ở trước mặt Chu Hàn ba sẽ ăn nói khép nép đến mức này.
“Sao ông chủ Hoắc lại nói như vậy, cái gì nhờ cậy với không nhờ cậy chứ.” Chu Hàn cười nhạt, rất bình tĩnh mà nói một câu: “Ông chủ Hoắc trực tiếp vào thẳng vấn đề đi.”
Chu Hàn không thích vòng vo.
“Một khi đã vậy, tôi đây nói thẳng.”
Chương 86. Vân Thượng Thiên
Hoắc Khai Hà nhếch miệng cười, trong mắt mang theo một tia sắc bén.
Một đôi mắt thâm trầm, nghiễm nhiên là một dáng vẻ đa mưu túc trí.
Ông ta lên tiếng nói: “Nếu như Chu nguyên soái không ghét bỏ thì tôi sẽ trợ thủ cho Chu nguyên soái.”
Mặc dù lời nói của Hoắc Khai Hà nghe ra thì rất là chân thành tha thiết, nhưng thực tế thì câu này của ông ta chính là một câu mà hai ý nghĩa.
Bên ngoài thì nghe ra là trợ thủ cho Chu Hàn, nhưng thực tế thì lại muốn nhận được sự che chở của Chu Hàn mà thôi.
Chu Hàn nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngược lại sớm đã dự đoán được sẽ là như vậy.
“Không sao, ở lại đi.” Chu Hàn lãnh đạm nói ra một câu.
“Chu nguyên soái quả nhiên rất là phóng khoáng.” Hoắc Khai Hà rất là kích động.
Sau khi ông ta khen ngợi một câu, lập tức nói: “Trời cũng gần tối rồi, Chu nguyên soái nể mặt uống với tôi hai ly, thế nào?”
Chu Hàn nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, suy cho cùng thì thịnh tình của Hoắc Khai Hà cũng không thể từ chối được.
Còn nữa, chính là Hoắc Khai Hà đã đưa Hoắc Tử Kim làm người hầu cho anh.
Thế mà lại để anh dùng làm mồi câu cá lớn. Suy cho cùng, cho dù không có mối quan hệ này của Hoắc Tử Kim, Chu Hàn cũng nhất định sẽ đấu với Hoàng tử không chết thì sẽ không ngừng.
Chỉ vì Dạ Phong trở thành người của Hoàng tử, Dạ Phong trở về là để báo thù.
Hoàng tử nhất định sẽ giúp gã một tay, còn nữa, bởi vì Tô Tam Cô, Hoàng tử nhất định đã âm thầm ghi hận với Chu Hàn.
Bảy giờ rưỡi tối, khách sạn Vân Thượng Thiên.
Hoắc Khai Hà vui mừng đi sau Chu Hàn tiến vào, mà đi theo sau ông ta là Hoắc Tử Kim và Tony Bond.
Đến nỗi chiến thuyền vong linh phải tạm thời giao cho Hoắc Nghệ Tinh xử lý, sau khi uống rượu xong, lại bảo Hoắc Tử Kim và Tony Bond trở về.
Sở dĩ muốn sắp xếp như vậy, thực ra cũng có một cái nguyên nhân khác.
Nếu như khoảng thời gian này đánh cuộc rời khỏi thuyền, Hoàng tử và Dạ Phong sẽ đi chiến thuyền Vong Linh.
Nếu như bọn họ không tìm được Hoắc Tử Kim, nhất định sẽ sốt ruột.
Sốt ruột như vậy sẽ làm rối loạn đầu trận tuyến.
Sau khi Hoắc Khai Hà đích thân ra mặt đặt xong một phòng bao riêng, Chu Hàn lại bảo ba người vào trước.
Còn bản thân anh thì đi sang một bên gọi điện thoại cho Tô Hàm, nói với cô hôm nay anh không về.
Sau khi gọi điện thoại xong, Chu Hàn xoay người muốn đi vào phòng bao, nhưng trước mặt suýt nữa là đụng phải một người phụ nữ.
Nhưng mà phản ứng của người phụ nữ này rất nhanh, ngay lúc Chu Hàn lập tức tránh đi, còn hướng về phía cô ta quăng ra một cái mị nhãn.
Chu Hàn không để ý tới, điềm nhiên trở về phòng bao.
Chỉ là ngay lúc cùng người phụ nữ kia lướt qua, Chu Hàn ngửi thấy được một mùi hương kì dị.
Cái mùi hương này làm cho anh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong giây lát lại nghĩ không ra.
Ngay lúc Chu Hàn đang trầm tư, lúc tìm được một tia manh mối, Hoắc Khai Hà đã lên tiếng chào hỏi: “Chu nguyên soái, mau ngồi xuống.”
Nói rồi ông ta vội vàng vươn tay chỉ vào trị trí trên đầu, ý bảo Chu Hàn nhanh chóng ngồi xuống.
Sau khi Chu Hàn gật gật đầu với ông ta thì lập tức ngồi vào.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Khai Hà lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, kế tiếp ngài có dự tính gì?”
Chu Hàn hơi mỉm cười, nói: “Hoàng tử này nghe ra thì rất là thần bí, nhưng thực ra thì anh ta chỉ đang giả thần giả quỷ thôi.”
Chu Hàn có thể nhìn ra, người này không phải là người toàn năng, chính là đầu óc có chút linh hoạt mà thôi.
Mà Hoàng tử mạnh như vậy, rất có khả năng là liên quan đến người bên cạnh gã ta.
Điều này khiến cho Chu Hàn lập tức nhớ tới năm người, Dạ Phong, Vân Nhi, Liễu Đao, Quỷ Hỏa, Càn Thủy.
Năm người này, trời sinh chính là những người soái tài.
Mà trước kia bọn họ cũng là tụ tập ở bên nhau, vì một người chủ tử hiệu lực.
Chỉ là người chủ tử đứng đằng sau gặp phải biến cố chết đi, năm người này mới lập tức giải tán.
Nếu như Hoàng tử đúng như anh dự đoán, là một người bình thường, gã ta trở nên như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự chống đỡ của năm người này.
“Không phải chứ, Nguyên soái, ý của ngài là thực tế thì Hoàng tử là một tên phế vật?” Hoắc Khai Hà rất kinh hãi hỏi một câu.
Đối với sự kinh hãi của ông ta, Chu Hàn gật gật đầu: “Có thể giải thích như vậy.”
Hoắc Khai Hà nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt, cả người ông ta đều há hộc mồm.
Ông ta thế nào cũng không thể tưởng tượng đến, Hoàng tử khiến cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật thế mà lại là một tên phế vật.
“Chu nguyên soái, dựa theo lời nói của ngài thì Hoàng tử chẳng qua chỉ là một con rối?” Hoắc Khai Hà rất là kinh ngạc hỏi một câu.
Chu Hàn lắc lắc đầu: “Thực ra không phải thế, một người có thể không có năng lực, nhưng chỉ cần có năng lực thống soái thì vẫn có thể làm chủ tử.”
Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Khai Hà chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đều bị lật đổ rồi.
Người như Hoàng tử cũng có thể làm đại ca? Ông ta quả thực chưa từng nghe thấy.
Ngay lúc Hoắc Khai Hà đang vô cùng kinh ngạc, cửa phòng bao đột nhiên bị người đẩy vào từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào.
Trên xe thức ăn bày đầy rượu và thức ăn, rất là phong phú.
Màu sắc hương vị đều có đủ, khiến cho ngón trỏ của Tony Bond mở rộng ra.
“Rượu và thức ăn của mấy người Long Hạ rất ngon, ăn một miếng thì không quên nổi.” Tony Bond từ đáy lòng khen một câu.
Chu Hàn lại không có quan tâm, đối với cái tên vua nịnh nọt này anh đã sớm quen rồi.
Sau khi rượu và thức ăn được bày lên, Hoắc Khai Hà vội vàng mời Chu Hàn uống rượu dùng bữa.
Đến nỗi Hoắc Tử Kim và Tony Tư Bond bị ông ta tự động xem nhẹ rồi.
Suy cho cùng, phân lượng của Chu Hàn trong lòng Hoắc Khai Hà thì Hoắc Tử Kim và Tony Tư Bond có thêm mười lần cũng không hơn được.
Tiệc rượu êm đềm diễn ra, Hoắc Khai Hà nâng ly kính rượu Chu Hàn, muốn chuốc say anh.
Chỉ là Hoắc Khai Hà này không có gì khác là đang tự tìm đường chết.
Suy cho cùng, Chu Hàn từ trước đến giờ chưa từng uống say, nào sợ ba cân, năm cân… Hơn nữa đều là độ rượu cao.
Đang lúc tiệc rượu diễn ra được một nửa thời gian, cửa phòng bao lại lần nữa từ bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, hai bóng dáng xinh đẹp từ ngoài cửa hùng hùng hổ hổ đi vào.
Hai người này không phải ai khác, chính là hai mẹ con Hách Lôi.
Chính xác mà nói, người hùng hùng hổ hổ chính là Hách Lôi, Tô Hàm có vẻ có chút bị động.
Thậm chí cô ở phía sau lôi kéo Hách Lôi, dáng vẻ rất là nóng ruột.
“Hoắc gia chủ, không ngờ tới ông đường đường là một gia chủ thế mà lại nuốt lời.” Hách Lôi xông vào liền chỉ mũi Hoắc Khai Hà nói.
Hoắc Khai Hà đã uống không ít rượu, lúc này đã có chút ngà ngà say.
Nhìn thấy Hách Lôi chỉ vào mình, trên mặt lập tức hiện lên một tia không vui.
“Bỏ bàn tay đấy ra.” Hoắc Khai Hà dường như là dùng một giọng điệu ra lệnh.
Nhưng Hách Lôi căn bản không quan tâm, vẫn làm một dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Bà ta gắt gao chỉ vào Hoắc Khai Hà, rất kiêu ngạo lên tiếng nói: “Phí hỏi đường lúc trước mà ông hứa hẹn vẫn chưa đưa cho tôi.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức giận tím mặt, thầm nghĩ phí hỏi đường là cái thứ chó má gì, tiền đối với ông ta mà nói chính là một sợi lông.
Vì thế, ông ta đứng lên, khí thế rất là uy mãnh.
Hách Lôi thấy vậy, trong vô thức lùi lại hai bước, bà có chút chột dạ hỏi: “Ông muốn làm cái gì?”
“Là không muốn đưa hay là muốn thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ sẽ quỵt nợ.”
“Tôi… Con rể của tôi vẫn còn ngồi ở đây đó.”
Hách Lôi giả vờ đáng thương xong, Chu Hàn mặc dù không đồng tình với bà, mà ngược lại ánh mắt nhìn về phía bà lại tràn đầy ngờ vực.
Tô Hàm ở phía sau Hách Lôi đỏ mặt xấu hổ, cô không ngờ tới mẹ mình không cần mặt mũi mà làm đến bước này.
Lúc trước Hách Lôi hỏi Tô Hàm tung tích của Chu Hàn, Tô Hàm cũng không có nghĩ nhiều, thật thà đem chuyện của mình và Chu Hàn trong điện thoại, không kém một chữ nói cho Hách Lôi.
Chỉ là cô không biết mẹ mình có chủ ý gì, Tô Hàm kéo cũng kéo không được, Hách Lôi liền khẩn cấp bước ra cửa.
Không biết làm thế nào, cô chỉ có thể đi theo đến đây, lại không ngờ đến, mẹ mình lại đột nhiên đến Vân Thượng Thiên “đòi nợ”.
“Con rể tốt, con phân xử giúp mẹ, Hoắc gia chủ này ông ta quỵt nợ không trả, còn ở nơi này cùng con uống rượu.” Hách Lôi tức giận nói.