• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế Quốc Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 91-92

Chương 91. Đường sống và đường chết


Nhưng lúc này Chu Hàn vẫn không hiện thân, chỉ vì anh vẫn còn chuyện quan trọng phải xử lý.


“Nguyên soái, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông tóc xanh râu ria ngồi trước mặt Chu Hàn, đưa một ly trà qua đó.


Chu Hàn không hề nhận lấy ly trà, gương mặt bình tĩnh nhìn đối phương.


“Nói thẳng nhé, tôi quả thật là hậu đài của Hoàng tử.” Người tóc xanh chậm rãi nói một câu, đồng thời nâng ly trà trước mặt lên, uống hết một hơi.


Sau đó đứng dậy, muốn rời đi.


“Dừng lại.” Chu Hàn khẽ ngẩng đầu, nhưng không hề đứng lên.


“Ha ha, thủ hạ bại tướng, còn muốn chiến với tôi một trận sao?” Người tóc xanh cười lạnh một tiếng, gã chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp.


Đối với sự khiêu khích của đối phương, Chu Hàn không để trong lòng.


Môi mỏng anh khẽ mở: “Thử một trận là biết thôi.”


Người tóc xanh cười nhạt: “Anh xứng sao?” Vừa dứt lời, gã đột ngột quay đầu, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.


“Anh tưởng tôi muốn đi anh có thể giữ được sao?” Người tóc xanh nói với Chu Hàn: “Tôi không có ý định ra tay với anh, coi như anh may mắn, không biết quý trọng thì thôi, còn không biết sống chết như vậy?”


Sắc mặt Chu Hàn vẫn không buồn không vui, dường như mấy câu của người tóc xanh kia không phải nói với anh vậy.


“Giải quyết dứt điểm đi.” Chu Hàn mặt không biểu cảm, tư thái đó tựa như đã sớm nhìn thấu tất cả.


Người tóc xanh nghe vậy khẽ sửng sốt, sau đó ngông cuồng cười lớn.


Sau khi cười xong, nhấc tay đánh vào nơi nguy hiểm của Chu Hàn, âm thanh phá không lập tức vang lên, thanh thế dọa người.


Nhưng Chu Hàn lại như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn không đứng lên.


Cơ thể anh vững như núi Thái Sơn, tay phải khẽ siết ly trà mà người tóc xanh đưa qua ban nãy.


“Trà của anh, tự anh uống đi.” Chu Hàn dùng mười phần sức mạnh siết chặt ly trà.


Âm thanh vỡ vụn của chén trà vang lên, nước trà bay ra ngoài, như từng luồng đạn nước, tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn tràn ngập sát khí.


Những giọt nước tấn công vào lòng bàn tay người tóc xanh, người tóc xanh lập tức thay đổi sắc mặt.


Sau đó lòng bàn tay trở nên máu thịt mơ hồ, một tiếng “rắc” theo đó vang lên.


Xương lòng bàn tay của người tóc xanh bị giọt nước đánh gãy, khoảnh khắc khi giọt nước hòa cùng máu thịt lập tức bốc hơi tan biến.


Cảnh tượng trước mắt với Chu Hàn mà nói chẳng qua như chơi đồ hàng mà thôi, anh vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế đá.


Dáng vẻ Chu Hàn hoàn toàn chẳng sao cả, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.


Mà người tóc xanh lại như bị sét đánh, gã ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không dám tin cảnh tượng đã xảy ra trước mặt.


“Anh… từ khi nào trở nên mạnh như vậy?” Trong suy nghĩ của người tóc xanh, gã phải là kẻ mạnh nhất.


Bất kể Chu Hàn cố gắng nhiều đến đâu, bản thân gã cũng là mạnh nhất.


Gã cho rằng bản thân vẫn luôn tiến bộ, Chu Hàn có làm thế nào cũng không đuổi kịp bước chân gã.


Gã cho rằng, có vài người một khi thất bại sẽ là cả đời.


Nhưng hôm nay…


“Lần này tha cho anh, có một vài món nợ không phải không tính, mà là chưa đến lúc thôi.” Sau khi Chu Hàn nhẹ nhàng thốt ra một câu mới đứng lên rời đi.


Chỉ để lại người tóc xanh ngơ ngác tại chỗ, không biết phải làm sao.


Mà Chu Hàn còn một câu chưa nói, đó chính là anh vẫn còn người phụ nữ mình yêu thương phải chăm sóc, phải bảo vệ.


Khi Chu Hàn đến cơ địa của Hoàng tử, Hoàng tử đã bị Dạ Phong bắn chết.


Còn về Dạ Phong, đương nhiên không thể rời khỏi, gã bị tầng lớp người bao vây.


Thế mạnh của gã là viễn chiến, cận chiến tự nhiên không ổn.


Dù sở hữu thực lực nghe tiếng gió bắn súng, đạn bay theo gió đến nơi.


Nhưng giờ phút này Dạ Phong đã thất bại, khi gã bị người ta bao vây đã định sẵn sẽ trở thành chó nhà có tang.


Vân Nhi vẫn bị Bạch Hổ siết trong tay.


Còn về người phụ nữ chạy thoát từ chỗ Hoàng tử, đã sớm được Chu Hàn ném cho trăm triệu, bảo cô ta tìm một nơi an toàn sống những ngày tháng tốt đẹp.


“Nguyên soái, tất cả đã làm xong.”


“Anh Chu, lần này tôi làm xuất sắc không?”


“Nguyên soái, chuẩn bị tiếp quản thế lực của cả Hòe Châu thôi.”


Sau khi Chu Hàn xuất hiện trước mặt mọi người, Bạch Hổ, Hoàng Minh, Chu Xung, lần lượt sáp đến.


Không đợi Chu Hàn lên tiếng trả lời, một loạt tiếng tạp âm bén nhọn vang lên.


Mười mấy chiếc xe chuyên dụng của Cẩm Y Vệ xông đến, Kỳ Tiếu Thiên đứng đầu Cẩm Y Vệ nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Hàn.


Mặt gã đầy ý cười, như một kẻ nịnh nọt thành tinh đi đến trước mặt Chu Hàn.


“Chu nguyên soái, nghe nói mọi người đã bắt được Hoàng tử?” Kỳ Tiếu Thiên thay đổi thái độ khi trước, khôi phục lại dáng vẻ nịnh nọt thành tinh như lần đầu gặp mặt.


Đối với Kỳ Tiếu Thiên, Chu Hàn đã sớm không còn thiện cảm.


Anh không hề để ý đến, chỉ phất tay đưa mọi người rút lui.


Lúc này Hoắc Tử Kim đã mặc áo khoác của đàn ông, cũng không biết “nhặt được” ở đâu.


Lúc cô ta đi ngang qua Kỳ Tiếu Thiên thì thở dài với đối phương, lúc này mới rời đi.


Đợi khi tất cả mọi người nhóm Chu Hàn rút lui, Kỳ Tiếu Thiên mới dẫn theo người của gã xử lý việc còn lại.


Chỉ là trong lòng Kỳ Tiếu Thiên vẫn luôn có chút bất an, gã luôn cảm thấy có chỗ gì đó kỳ lạ.


Sau khi trở về biệt thự, Chu Hàn vừa nhìn đã thấy hai người Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh.


Đương nhiên, bên cạnh hai người còn có Thanh Long, Chu Tước và Huyền Vũ đang đứng, cùng Tiết Minh Dương và Tô Hàm.


“Nguyên soái.” Sau khi họ phát hiện Chu Hàn, lần lượt cung kính chào hỏi.


“Chu Hàn.” Chỉ duy nhất Tô Hàm là khác biệt, cô không quen gọi Chu Hàn là chồng hay Nguyên soái, chỉ quen gọi tên anh.


Ánh mắt Chu Hàn xoay chuyển, rơi lên người Hoắc Khai Hà.


Thấy chân của Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh tuy bị thương nhưng không có gì nghiêm trọng.


Lập tức gật đầu với mấy người họ, đồng thời nhìn Hoắc Tử Kim.


Anh lên tiếng nói với Hoắc Khai Hà: “Có thể đưa con gái ông trở về, đã diệt trừ Hoàng tử.”


Hoắc Khai Hà nghe vậy thì vui mừng, cả người đều hiện rõ vẻ nhẹ nhõm.


Có điều, ông ta lại thăm dò hỏi: “Nguyên soái, tôi có thể ở lại Hòe Châu mấy ngày không? Chân này…”


Không đợi Hoắc Khai Hà nói hết, Chu Hàn gật đầu, không nói thêm nữa.


Anh phất tay, ra hiệu Bạch Hổ đưa Vân Nhi và Dạ Phong đến phòng bên.


“Vợ à, em nghỉ ngơi trước đi.” Chu Hàn nói với Tô Hàm.


Nhưng Tô Hàm lại lắc đầu, cô khẽ cười với Chu Hàn: “Em đợi anh.”


Chu Hàn nghe vậy trong lòng ấm áp, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ gật đầu.


Bốn giờ sáng, trong phòng bên.


“Càn Thủy, Liễu Đao, Quỷ Hỏa, đã giải quyết xong.” Sau khi Chu Hàn vào, Thanh Long lập tức lên tiếng.


Chu Hàn gật đầu, trên thực tế anh đã đoán được kết quả, hoàn toàn không cần Thanh Long nhắc nhở.


Ánh mắt anh xoay chuyển, cuối cùng rơi trên người Vân Nhi và Dạ Phong.


“Muốn đường sống hay đường chết?” Chu Hàn thản nhiên hỏi một câu.


Dường như anh đang trò chuyện với những người bạn cũ, rất ung dung bình tĩnh.


Nhưng Dạ Phong và Vân Nhi lại không nhẹ nhàng chút nào, hai người cảm thấy như đang đối mặt với ngọn núi lớn, đè họ có chút không thở nổi.


“Nguyên soái, hai chúng ta trước giờ là đối thủ một mất một còn, anh cảm thấy tôi sẽ gia nhập dưới trướng anh sao?” Dạ Phong trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn nói thẳng.


Dù sao, rất nhiều lúc không cần phải lòng vòng, trực tiếp thẳng thắn còn tốt hơn là vòng vèo.


Hơn nữa, lúc này Dạ Phong hoàn toàn trở thành tù nhân, nếu còn đùa giỡn âm mưu với Chu Hàn, chỉ e sẽ càng chết nhanh hơn.


“Kẻ thù có thể trở thành bạn bè, cũng có thể trở thành anh em.” Ánh mắt Chu Hàn rơi lên người Vân Nhi, có chút lơ đãng nói một câu: “Một người phụ nữ tốt đấy.”


Dạ Phong nghe vậy trái tim lập tức trở nên hoảng loạn, lúc trước trong số năm người họ, Dạ Phong đã sớm xác lập quan hệ với Vân Nhi.


Hơn nữa, thông qua tin tức khi trước người phụ nữ phản bội Hoàng tử tiết lộ cho Chu Hàn.


Chương 92. Xử lý nội vụ


Cô ta nói với Chu Hàn rất rõ ràng, trong bụng Vân Nhi đã có con của Dạ Phong.


“Nguyên soái, nếu tôi đầu hàng, anh thật sự chịu thu nhận sao?” Thần sắc Dạ Phong vùng vẫy, rất khó khăn nặn ra một câu.


Sau khi Dạ Phong thốt ra câu này, Chu Hàn coi như đã nhìn thấu tâm tư Dạ Phong.


“Chúc mừng cậu, rất nhanh sẽ được làm ba rồi.” Chu Hàn cười nhạt, lập tức không nói thêm gì, xoay người rời đi.


Dạ Phong và Vân Nhi xem như trở thành đàn em của Chu Hàn.


“Hoan nghênh nhập đội.” Bốn đại tướng nhiệt tình nói với Dạ Phong và Vân Nhi.


Sau khi hai người gia nhập, bốn đại tướng đã trở thành sáu đại tướng.


Chiều hôm sau, nhóm Chu Hàn mới lần lượt tỉnh dậy từ trong mộng.


Một giấc này, tất cả mọi người đều ngủ rất sâu.


Nhất là Tiết Minh Dương, bởi vì sau khi cậu xử lý xong thương thế trên chân của hai người Hoắc Khai Hà thì đã gần đến sáu giờ.


“Nguyên soái, coi như cậu đã tỉnh rồi, tôi còn tưởng cậu sẽ ngủ đến khuya luôn chứ.” Sau khi Chu Hàn ra khỏi phòng, phòng khách truyền đến một giọng nói trầm ấm.


Nhìn theo âm thanh, chỉ thấy Chu Xung mặt đầy ý cười.


“Có chuyện gì?” Chu Hàn cũng không nói nhảm, lên tiếng hỏi.


Thẳng thắn là tính cách của anh.


“Nguyên soái, việc làm ăn trên chiến thuyền cậu có muốn tiếp tục phát triển không?” Chu Xung cười tủm tỉm: “Nếu cậu không muốn tiếp tục, tôi và cậu Hoàng dự định sẽ tiếp quản.”


Chu Hàn vung tay nói: “Hai người cứ lấy là được.”


Những lợi ích này, với Chu Hàn mà nói chỉ là vặt vãnh.


Tiền tài của anh lấy không hết, dùng không cạn, sao lại để ý chút lợi nhuận cược thuyền mang đến được.


Nói ngắn gọn, với tiền bạc, Chu Hàn không có bất kỳ khái niệm gì.


“Nguyên soái quả nhiên hào phóng, nếu đã như vậy chúng tôi cũng không khách sáo.” Chu Xung gật đầu mỉm cười.


Sau đó lại đề nghị: “Không biết Nguyên soái có từng nghĩ sẽ phát triển ở phía bắc chưa?”


Chu Hàn lắc đầu, xoay người muốn về phòng, anh không hứng thú với những chuyện này.


Chỉ cần có thể bên cạnh Tô Hàm bất kỳ lúc nào là đã đủ lắm rồi.


“Nguyên soái, cậu đừng đi vội như vậy.” Chu Xung gấp gáp lên tiếng: “Là chuyện này, cô Tô và mẹ vợ của cậu chưa được cải chính thanh danh.”


“Nếu Nguyên soái đồng ý, có thể đưa hai người đó đến phía bắc phát triển trước, sau khi có được danh tiếng sẽ quay về tẩy trắng sau.”


Chu Hàn nghe xong đề nghị của Chu Xung cảm thấy cách này khá tốt, nói thẳng ra là đánh trận vòng.


Thấy Chu Hàn có chút dao động, Chu Xung rèn thép lúc còn nóng: “Hơn nữa ở phía bắc tôi có không ít các chuỗi công ty, đến khi đó phải dính chút ánh sáng của Nguyên soái mới được.”


Có vài người đi đến đâu cũng sẽ có câu chuyện, đi đến đâu cũng sẽ mạnh hơn.


Mà Chu Hàn chính là loại người đó.


Tuy Chu Xung không nói rõ thế lực phía bắc của ông ta có thể chăm sóc Chu Hàn, nhưng Chu Hàn lại nghe hiểu.


Còn về ba chữ “dính ánh sáng” kia, càng là chuyện ngay cả cái bóng cũng không có.


“Không vội.” Cuối cùng, Chu Hàn thốt ra hai chữ liền trở về phòng, gọi Tô Hàm dậy.


Chu Xung ngơ ngác tại chỗ, sốt ruột đến vò đầu bứt tai.


Ông ta cảm thấy Chu Hàn có chút dầu muối không vào, nhiều hơn chính là vô dục vô cầu.


Sau khi gọi Tô Hàm dậy, Chu Xung đã rời đi.


“Chu Hàn, đêm nay mọi người cùng đi thư giãn có được không?” Tô Hàm hỏi Chu Hàn một câu, trong đôi mắt tràn ngập mong đợi.


“Không thành vấn đề.” Chu Hàn lên tiếng đồng ý.


Tô Hàm dựa vào lòng Chu Hàn, cô cảm thấy rất ấm áp.


Nhưng Chu Hàn lại lạnh lùng nói một câu: “Ngoại vụ đã xử lý xong rồi, tiếp theo phải xử lý nội vụ.”


Nghe Chu Hàn nói xong, Tô Hàm lập tức có chút kỳ lạ.


Cô vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Nội vụ gì?”


Chu Hàn cười khẽ: “Đương nhiên là mẹ vợ, dáng vẻ bây giờ của bà ấy nếu còn không…”


Nhưng còn chưa đợi Chu Hàn nói hết, đã nghe thấy một tiếng hét bén nhọn vang lên: “Đồ chó già họ Hoắc kia. Ông nợ tiền không trả thì thôi đi còn dám mắng tôi?”


Chu Hàn lập tức cau mày nhìn về phía Tô Hàm.


Cô cũng có chút bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau đều hiểu rõ đối phương.


“Xem ra cần phải xử lý nội vụ rồi.” Tô Hàm mỉm cười, hiển nhiên cũng muốn thấy mẹ mình thay đổi.


Thấy Tô Hàm đồng ý, Chu Hàn lập tức gọi sáu đại tướng lại.


“Đi, bắt phạm nhân Hách Lôi.”


Vẻ mặt Chu Hàn lập tức trở nên nghiêm túc, anh đưa Tô Hàm vào sảnh lớn.


Mà Tô Hàm cũng gọi luôn Tô Khánh Đông.


Rất nhanh, người cả nhà đều tập trung lại.


Hoắc Khai Hà, Hoắc Nghệ Tinh, Hoắc Tử Kim, trên mặt ba người đều có dáng vẻ tươi cười như hoa nở.


Rất hiển nhiên họ rất hưởng thụ khi nhìn thấy Hách Lôi bị Chu Hàn dạy dỗ.


Sáu đại tướng phân thành hai hàng, ba người một hàng đứng hai bên.


Hách Lôi ngồi ở giữa, biểu cảm trên gương mặt bà có chút kỳ lạ, cả người rõ ràng nôn nóng bất an.


“Gọi Kỳ Tiếu Thiên, Chu Xung, Hoàng Minh qua đây.” Vẻ mặt Chu Hàn tràn ngập trịnh trọng: “Lập tức bắt đầu tam đường hội thẩm.”


“Được.” Tô Khánh Đông vui vẻ đồng ý, lập tức liên lạc với ba người Kỳ Tiếu Thiên.


Hách Lôi tràn ngập vẻ nghi ngờ, bà theo bản năng muốn đứng dậy, lại bị Thanh Long dùng một tay gắt gao ấn chặt vai.


“Các người muốn làm gì?” Vẻ mặt Hách Lôi xẹt qua chút hoảng sợ, thế trận này khiến bà hơi chột dạ.


“Mẹ vợ đại nhân, yên tâm.” Chu Hàn nghiêm chỉnh nói: “Hôm nay mọi người đến giúp mẹ, kéo đôi mắt mẹ ra khỏi tiền tài.”


Hách Lôi nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi hơn, bà chỉ chính mình, khó tin nói: “Mẹ? Mắt tiền tài?”


Chu Hàn không trả lời, chỉ gật đầu.


Hách Lôi lập tức không muốn làm nữa, bà liều mạng vùng vẫy, miệng la hét, lập tức hóa thành dáng vẻ người đàn bà đanh đá.


“Người đâu, bịt miệng bà ấy lại.” Chu Hàn khẽ mỉm cười.


“Tuân lệnh.” Bạch Hổ lập tức đáp lời, cũng không biết từ đâu lấy ra miếng vải rách nhét lung tung vào miệng Hách Lôi.


Hách Lôi lập tức muốn nôn ra, nhìn dáng vẻ này mùi của miếng vải rách kia rất khó ngửi đây.


Không đến nửa tiếng, ba người Kỳ Tiếu Thiên cũng đã đến.


“Chu nguyên soái.” Kỳ Tiếu Thiên mặt đầy ý cười, bước lên cung kính chào hỏi.


Theo gã thấy, Chu Hàn đây là không so đo với gã nữa.


Dù sao, trước đó Kỳ Tiếu Thiên cùng Thái Đại Cường, Hoắc Tử Kim cấu kết, cùng nhau đối phó Chu Hàn.


Nhưng mà hôm nay Chu Hàn gọi Kỳ Tiếu Thiên đến là để dạy dỗ Hách Lôi đàng hoàng.


Còn về chuyện trước đây anh hoàn toàn không để trong lòng.


Với loại người gió chiều nào theo chiều nấy như Kỳ Tiếu Thiên, Chu Hàn không có chút thiện cảm nào.


“Anh Chu, hôm nay có chuyện gì thế? Sao lại xảy ra xung đột nội bộ vậy?” Hoàng Minh nhìn Hách Lôi, thấy dáng vẻ thê thảm của bà, anh ta vui vẻ khi người gặp họa mỉm cười đê tiện.


Chu Hàn không định trả lời, mà khẽ nghiêng đầu với hai người Chu Tước Huyền Vũ.


Chu Tước và Huyền Vũ lập tức làm theo, lấy vạn lượng vàng mà khi trước Hoắc Tử Kim đưa đến ra ngoài.


Chu Hàn muốn khiến Hách Lôi phải nhận thức rõ ràng sai lầm của mình, đồng thời diệt trừ hứng thú của bà dành cho tiền tài.


“Mẹ vợ đại nhân, nếu mẹ đã thích tiền như vậy.” Chu Hàn cười nhạt: “Vậy họ Chu con đây hôm nay sẽ dâng vạn lượng vàng, chỉ là không biết liệu mẹ có nuốt trôi hay không thôi.”


Hách Lôi vừa nghe thấy Chu Hàn muốn mình ăn vàng, sợ tới mức không biết làm sao, Thanh Long rút vải rách trong miệng bà ra.


Hách Lôi lập tức bắt đầu kịch liệt ho khan.


Tô Khánh Đông và Tô Hàm bên cạnh thấy vậy có chút không nhẫn tâm.


Hai người vội vàng sáp đến trước mặt Chu Hàn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.


Chu Hàn khẽ gật đầu với hai người, ra hiệu an ủi. Đồng thời cũng biểu hiện trong lòng anh có tính toán.


“Tiền dùng để xài, sao có thể ăn được?” Hách Lôi trực tiếp tranh cãi với Chu Hàn.


Nói rồi bà vươn tay chỉ Hoắc Khai Hà, lên tiếng nói: “Đồ chó già họ Hoắc này nợ mẹ một trăm triệu đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom