Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127-128
Chương 127. Vai hề
Lưu Hỉ Viên chà xát hai tay, bộ dạng rất hèn hạ.
Tô Hàm thấy vậy, trên gương mặt tươi cười bỗng phủ đầy băng lạnh.
Chu Hàn bên cạnh cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Hỉ Viên, trong mắt mang một vẻ không vui thật sâu.
Nhìn bộ dạng này, hình như rất không thích dáng vẻ cười đùa hí hửng của Lưu Hỉ Viên.
Mà Lưu Hỉ Viên thì bước nhanh đến trước mặt Tô Hàm, hỏi cô: “Bà chủ, anh ta là ai vậy?”
Nói xong Lưu Hỉ Viên còn đưa tay chỉ vào Chu Hàn, giống như Chu Hàn là người ngoài vậy.
“Người khác đều gọi tôi là Tổng giảm đốc Tô, vì sao hết lần này đến lần khác anh lại gọi tôi là bà chủ?” Tô Hàm nhăn mày không trả lời mà lên tiếng chất vấn gã: “Không cảm thấy gọi như vậy có vấn đề sao?”
Rất rõ ràng, đây là cô cố ý nhắc nhở Lưu Hỉ Viên, đồng thời để Chu Hàn thấy cô ghét nhân viên tên Lưu Hỉ Viên này.
Nhưng hình như Chu Hàn cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù Lưu Hỉ Viên biểu hiện rất quen thuộc với Tô Hàm, nhưng trên người Tô Hàm vẫn luôn có một vẻ lạnh lùng từ chối người ngàn dặm.
Với lại, Chu Hàn tin tưởng Tô Hàm giống như cô tin tưởng anh vậy.
“Vậy được, Tổng giám đốc Tô.” Lưu Hỉ Viên nghe vậy lập tức thay đổi xưng hô, biểu hiện vô cùng nhiệt tình với Tô Hàm.
Chu Hàn nhíu chân mày thật sâu, chẳng qua anh vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Hỉ Viên, không nói lời nào.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Tô.” Đột nhiên Lưu Hỉ Viên giống như nhớ ra cái gì đó, lại lên tiếng lần nữa: “Trong công việc tôi đụng phải vài vấn đề, muốn thỉnh giáo cô.”
Tô Hàm giận dữ nhưng lại nở nụ cười: “Có vấn đề gì thì đi hỏi cao tầng, không cần thiết phải đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, tôi không có nhiều thời gian đi giải quyết vấn đề công việc của nhân viên.”
Nói xong, cô nhấn mạnh một câu: “Vấn đề về công việc, nếu như anh không có năng lực giải quyết thì có thể từ chức.”
Đối với nhân viên như vậy, bây giờ Tô Hàm đã không còn kiên nhẫn đi để ý nữa.
Huống chi đối phương không có chút nào tự biết mình cả, hơn nữa ánh mắt kia không che dấu cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Mà trong lòng Tô Hàm tức giận nhất chính là tên Lưu Hỉ Viên còn bày trò ngay trước mặt Chu Hàn.
Lỡ như Chu Hàn hiểu lầm cái gì đó, đến lúc đó cũng giải thích không tốt.
Cho nên cô mới có thể tức giận, hơn nữa giọng điệu rất nặng.
“Tổng giám đốc Tô, cô muốn đuổi tôi đi sao?” Lưu Hỉ Viên nở một nụ cười khó coi với Tô Hàm: “Không sợ tôi vạch trần cô sao?”
Uy hiếp trắng trợn?
Tô Hàm giận đến nghiến răng nghiến lợi, Chu Hàn ra lệnh về phía chỗ tối: “Ném ra ngoài.”
Đối với một tên hề như vậy, anh không chút kiên nhẫn đi để ý đến.
Ném ra ngoài như vậy, không cần thiết lãng phí thời gian, lãng phí biểu cảm.
“Tuân lệnh.” Một giọng nói vang lên, lập tức Bạch Hổ xuất hiện trước mặt Lưu Hỉ Viên.
“Anh là ai? Sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy?”
Lưu Hỉ Viên kêu lên một tiếng.
Còn không chờ gã phản ứng đã bị Bạch Hổ xách lên giống như gà con, hèn mọn đáng thương.
“Này, anh muốn làm gì với tôi? Tô thị đối xử với nhân viên như vậy sao?” Lưu Hỉ Viên giơ tay múa chân giãy giụa, bộ dạng kia làm cho người ta vô cùng chán ghét.
Bạch Hổ không nói một tiếng, trực tiếp ném ra hành lang.
Lưu Hỉ Viên kêu thảm một tiếng, té xuống rất chật vật.
Trong lòng Bạch Hổ rất buồn rầu, nếu như Thanh Long không bị phái đi bảo vệ Vũ Minh thì tốt rồi.
Nếu không loại chuyện mất mặt như thế này hẳn là do Thanh Long làm mới đúng.
Rất hiển nhiên, Bạch Hổ cũng không muốn tiếp xúc với loại người đáng ghét như Lưu Hỉ Viên.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Tô Hàm thờ phào một cái, lúc này cầm điện thoại dặn dò Tiết Minh Dương đuổi Lưu Hỉ Viên.
Nguyên nhân đuổi việc rất đơn giản, coi thường cấp trên, không có thái độ làm việc.
Trừ Lưu Hỉ Viên ra, nhân viên còn lại rất quy củ, Chu Hàn ở cùng Tô Hàm cả ngày ở công ty.
Buổi trưa hai người gọi một bàn đồ ăn ở bên ngoài, Chu Hàn liên lạc với Thanh Long, anh ta nói cho biết tất cả mọi chuyện ở Vũ Minh đều bình thường cũng không xảy ra vấn đề gì.
Như Liệt đoàn giống như bị thiệt hại nghiêm trọng vậy, cũng không nôn nóng đến tìm Vũ Minh gây phiền toái.
Trong lòng Chu Hàn rõ ràng, chỉ sợ đây chính là yên tĩnh trước bão táp.
Nhìn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra một trận đánh lớn.
“Bạch Hổ, đi một chuyến đến Vũ Minh, phối hợp với Thanh Long cùng nhau bảo vệ Vũ Minh.” Tới lúc gần tan làm, đột nhiên Chu Hàn phân phó một tiếng với Bạch Hổ.
“Tuân lệnh.” Bạch Hổ nghe vậy vô cùng vui vẻ.
Bởi vì chuyện này đối với anh ta mà nói không khác nào là giải thoát.
Anh ta cũng không muốn mỗi ngày đều đi theo Chu Hàn đến công ty xử lý mấy tên hề làm cho người ta buồn nôn, như vậy rất không thú vị.
Thanh Long là nhân trung chi long, mà Bạch Hổ lại là lang sói chi bối, tất nhiên đều là người nhiệt huyết, sao có thể tình nguyện tới xử lý mấy tên hề không có cảm giác tồn tại kia?
Lúc Bạch Hổ đi lên bến tàu, Chu Hàn đã dẫn Tô Hàm và Tiết Minh Dương trở về biệt thự.
“Chu Nguyên soái, Chu phu nhân, Lưu Hỉ Viên kia có vấn đề.” Lúc đi vào biệt thự, Tiết Minh Dương bất thình lình nói như vậy với Chu Hàn và Tô Hàm.
Cậu cũng mới vừa nhận được tin tức từ nội bộ, lúc trước Tiết Minh Dương đã nghi ngờ Lưu Hỉ Viên cố ý gây chuyện.
Mới đầu cậu cũng không để ý, dù sao một nhân viên nhỏ như Lưu Hỉ Viên cũng không được cậu đặt vào trong mắt.
Nhưng bây giờ tình huống đã trở nên khác, Tô Hàm hạ lệnh đuổi Lưu Hỉ Viên, tất nhiên Tiết Minh Dương coi trọng chuyện này.
Kết quả phái người ra điều tra, liền phát hiện ra chuyện.
Mà Tiết Minh Dương cũng mới vừa nhìn thấy được tin nhắn do nội bộ gửi đến, cho nên mới chậm chạp báo cáo chuyện này.
“Có vấn đề gì?” Tô Hàm nhăn mày, phiền lòng hỏi một câu.
Tiết Minh Dương nghe vậy, lập tức trả lời: “Theo tin tức đáng tin, cái tên Lưu Hỉ Viên hình như là thích cô, hơn nữa còn muốn nhiệt tình theo đuổi cô.”
Tô Hàm nghe được lời này, lập tức liếc mắt nhìn.
Trong đầu nghĩ loại người như vậy đáng ghét giống như ruồi nhặng vậy, còn muốn liều chết quấn lấy.
Hình như sắc mặt của Chu Hàn hơi thay đổi, giống như Lưu Hỉ Viên này anh sẽ không đẩy vào chỗ chết.
Chu Hàn chỉ giết người đáng chết, mặc dù Lưu Hỉ Viên thích Tô Hàm, đó là quyền của anh ta.
Nhưng tên đó ngàn không nên vạn không nên thích người phụ nữ của Chu Hàn anh.
“Dạ Phong, khóa định Lưu Hỉ Viên.” Chu Hàn do dự một chút, cuối cùng dặn dò một câu: “Hù dọa mấy phát súng, coi như cảnh cáo.”
“Vâng.” Từ trong chỗ tối truyền tới một tiếng trả lời cung kính, ngay sau đó, một bóng người hiện ra, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Có muốn nhắc nhở Dạ Phong một chút không, cũng không nên làm gì xảy ra án mạng.” Tô Hàm có chút lo lắng nhắc nhở một câu.
Mặc dù cô rất ghét tên Lưu Hỉ Viên kia, nhưng cũng không muốn nhìn Lưu Hỉ Viên cứ như vậy bị đánh chết.
“Không cần.” Chu Hàn khoát tay.
Hẳn Dạ Phong đã nghe rõ, tất nhiên biết nên làm thế nào.
Nháy mắt thời gian đã đến tám giờ tối, khi người giúp việc làm xong bữa tối, lúc Hoắc Khai Hà gọi đám người Chu Hàn đến ăn cơm lại thấy Hoắc Tử Kim lôi kéo Tony Bond đi.
Cô ta cười híp mắt với mọi người, lên tiếng nói: “Tối nay tôi có hẹn, không ăn cơm ở nhà, Tony Bond đi cùng với tôi.”
Vẻ mặt của Tony Bond rất lúng túng, rõ ràng không phải tự nguyện, càng giống như là bị “ép buộc”
“Trở về sớm một chút.” Hoắc Khai Hà cũng không ngăn cản, chỉ là nói một câu như vậy.
Nhưng ông lại nhìn Hoắc Tử Kim, trong ánh mắt lộ ra sự mất mát.
“Cha, yên tâm, tối nay con không về nhà.” Hoắc Tử Kim nở một nụ cười đầy khoa trương với Hoắc Khai Hà, lúc này mới kéo Tony Bond rời đi.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, Hoắc Khai Hà muốn đuổi theo mắng mấy câu, nhưng đối phương đã đi ra cửa.
“Ôi, chỉ tiếc rèn không thành thép, không thành thép.” Hoắc Khai Hà thở dài nói.
Đám người Chu Hàn nhìn nhau, nhưng cũng không tiện nói gì.
“Chu Nguyên soái, uống với tôi một ly chứ?” Đột nhiên Hoắc Khai Hà mời Chu Hàn uống rượu.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu cười.
Chương 128. Có chuyện muốn nói với anh
Uống rượu với Chu Hàn, rõ ràng Hoắc Khai Hà muốn say.
Đang lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên Tề Họa Mi từ trong phòng đi ra, cả người cô ta rất là suy yếu.
“A, cô Tề, cô có khỏe không?” Tiết Minh Dương cười híp mắt hỏi một câu.
Ngày hôm qua, món mà cậu gắp cho Tề Họa Mi ăn cũng không phải người bình thường có thể ăn.
Tề Họa Mi nhìn Tiết Minh Dương, hình như cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được lạ chỗ nào.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nặn ra một nụ cười, khách sáo nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Sắc mặt cô ta tái nhợt, cộng thêm nụ cười kia, nhìn có chút dọa người.
“Nhanh ngồi xuống ăn cơm.” Hoắc Khai Hà uống một hớp rượu, cười híp mắt gọi Tề Họa Mi.
Cũng chẳng biết tại sao, giờ phút này ông ta có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy Tề Họa Mi còn hiểu chuyện hơn con gái của ông ta.
Thậm chí Hoắc Khai Hà còn muốn nhận Tề Họa Mi làm con gái nuôi, nhưng suy nghĩ này mới nhô ra thì đã bị loại bỏ.
“Được.” Tề Họa Mi trả lời, lúc này ngồi xuống, nhưng bộ dạng này của cô ta rõ ràng không có khẩu vị nhưng cũng uống mấy hớp canh.
“Chu Nguyên soái, Hoắc gia chủ, hai ngày nay cảm ơn mọi người.” Tề Họa Mi nói một tiếng đầy biết ơn với mọi người: “Tối nay tôi phải trở về Đài Sơn, sau này có duyên gặp lại.”
Tề Họa Mi vừa nói xong đồng thời ngoài cửa truyền đến một trận tiếng thắng xe.
Ngay sau đó, tiếng cười sang sảng của Tề Thắng Thiên truyền tới từ ngoài cửa.
“Chu Nguyên soái, ba ngày này cháu gái tôi phục vụ ngài có thoải mái không?” Tề Thắng Thiên nói có thâm ý khác, làm cho Chu Hàn khẽ nhíu mày.
Tô Hàm bên cạnh ánh mắt lóe lên ánh sáng, nhìn về phía Tề Thắng Thiên có chút phức tạp.
“Ngồi xuống, uống hai ly.” Chu Hàn cũng không trả lời Tề Thắng Thiên, mà là lên tiếng nhắc nhở: “Có chuyện muốn nói với ông.”
Tề Thắng Thiên nghe vậy thì từ chối: “Chuyện này không tốt lắm đâu.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hàn khẽ trầm xuống, Tề Thắng Thiên thấy vậy lập tức không làm gì khác hơn là nói một tiếng với đám tinh anh Tề thị bảo vệ ông ta:
“Chờ tôi ở bên ngoài.”
Tề Thắng Thiên vừa dứt lời, một nhóm tinh anh sau lưng ông ta lập tức gật đầu trả lời: “Vâng.”
Sau khi nhóm tinh anh ra khỏi biệt thự, Tề Thắng Thiên vội vàng ngồi xuống.
Chẳng qua còn chưa chờ ông ta ngồi nóng mông, đột nhiên Chu Hàn lên tiếng hỏi: “Điều tra được tung tích của Tô Cẩm Dương chưa?”
Tề Thắng Thiên nghe vậy gương mặt già hơi đỏ lên, ông ta có chút ngượng ngùng nói: “Tạm thời vẫn chưa.”
Chu Hàn nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, lúc này mới nói tung tích của Tổ Cẩm Dương ra: “Bây giờ Tổ Cẩm Dương đang ở Như Liệt đoàn, ông ta là người lãnh đạo của Như Liệt đoàn.”
Chu Hàn vừa nói xong, Tề Thắng Thiên lập tức hoảng sợ.
Rất rõ ràng, ông ta cũng hiểu biết về Như Liệt đoàn này.
Nhìn có vẻ có chút giấu kín như bưng.
Nhưng Chu Hàn cũng không xem Như Liệt đoàn là cái gì, lúc này lại nói: “Nếu như ông đối phó với Như Liệt đoàn, nắm chắc bao nhiêu?”
Nghe Chu Hàn hỏi như vậy, Tề Thắng Thiên cúi đầu, xem dáng vẻ của gã có chút lực bất tòng tâm.
Ngược lại Chu Hàn cũng không thúc giục, mà lại nói: “Uống rượu đi.”
Lúc này Hoắc Khai Hà vội vàng giơ ly rượu lên phụ họa: “Tề lão, Chu Nguyên soái kêu chúng ta uống rượu kìa.”
Tề Thắng Thiên chậm chạp lấy lại tinh thần, nhưng bộ dạng lại có vẻ thất hồn lạc phách.
Như Liệt đoàn, ba chữ này lại làm cho Tề Thắng Thiên sợ đến như vậy.
Như vậy có thể thấy lực uy hiếp của Như Liệt đoàn lớn bao nhiêu.
Chẳng qua bọn Chu Hàn lại không biết, Tề Thắng Thiên và Như Liệt đoàn có một đoạn quá khứ sâu xa.
Trước khi Tề Thắng Thiên thành danh, cả nhà của ông ta bị Như Liệt đoàn giết hết, chỉ còn một mình ông ta sống sót.
Khi đó cả nhà bọn họ đều ở nước ngoài.
Nguyên do là vì trên phương diện kinh doanh xảy ra mẫu thuẫn với người ta, đối phương liền bỏ ra một số tiền lớn mời người Như Liệt đoàn ra tay, đối phó một nhà Tề Thắng Thiên.
Mà Như Liệt đoàn đã có lịch sử trăm năm, trong giới sát thủ quốc tế cũng có sự tồn tại nhất định.
Nhưng sau đó chọc vào Chu Hàn, thiếu chút nữa bị bắt hết.
Chẳng qua vận may của bọn chúng tốt, may mắn tránh thoát được một kiếp.
Rồi sau đó tro tàn lại cháy, phát triển đến cục diện bây giờ.
“Như thế nào?” Ánh mắt Chu Hàn rơi trên người tề Thắng Thiên, giống như anh đã nhìn ra cái gì đó, đột nhiên hỏi đối phương một câu.
Tề Thắng Thiên nghe vậy thở dài một hơi, cuối cùng cũng không giải thích gì mà kiên định nói với Chu Hàn: “Nguyên soái yên tâm, dù Tổ Cẩm Dương có trốn ở Như Liệt đoàn tôi cũng sẽ bắt được ông ta.”
Thấy Tề Thắng Thiên bảo đảm như vậy, Chu Hàn cũng không nói gì thêm, tất cả đều phải lấy hành động để chứng minh lời nói.
Nói ngoài miệng vĩnh viễn là giả, cho nên tất nhiên Chu Hàn không muốn nghe Tề Thắng Thiên nói nhảm.
Anh chỉ nhìn kết quả, chỉ nhìn hành động của Tề Thắng Thiên.
Ăn cơm tối xong Tề Thắng Thiên đưa Tề Họa Mi đi.
Hơn nữa còn rõ ràng tỏ ý nhất định sẽ làm việc hết sức, sẽ nhanh cho Chu Hàn một câu trả lời.
Chu Hàn gật đầu không nói gì, tất cả đều phải nhìn vào tình huống thực tế.
Sau khi Tề Thắng Thiên dẫn người đi, đột nhiên Dạ Phong xuất hiện trước mặt Chu Hàn.
“Chu Nguyên soái, cái tên kia không sợ chết, tôi cố ý bắn ba phát cũng không bắn trúng gã.” Dạ Phong không biết làm sao than thở một tiếng: “Gã còn gây hấn, tuyên bố tôi có giỏi thì bắn bể đầu gã đi.”
Nói tới chỗ này, trên mặt Dạ Phong đầy vẻ tức giận: “Nếu không phải Nguyên soái ngài có lệnh, tôi đã sớm bắn bể đầu gã”
Chu Hàn nghe vậy cũng không tỏ ý gì, lúc này khoát tay một cái ra hiệu Dạ Phong lui ra.
Nếu tên Lưu Hỉ Viên này không sợ chết, vậy nhìn một chút, rốt cuộc gã sợ gì.
Chu Hàn không tin trên đời này thực sự có người không sợ chết.
Lúc một người thực sự đối mặt với cái chết mới lộ ra sự sợ hãi thật sự.
Đang lúc rõ ràng biết sẽ sống yên ổn với nhau thì sẽ không sợ, trái lại sẽ càng phách lối hơn.
Đây cũng là nhân tính, là chuyện bình thường của con người.
Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau tỉnh lại, cho đến khi Chu Hàn và Tô Hàm đi đến công ty chi nhánh Tô thị, Hoắc Tử Kim và Tony Bond vẫn chưa về.
Cũng không thấy Hoắc Khai Hà nữa, không biết là đi tìm con gái hay là đi đến Hoắc thị.
Nửa giờ sau, một chiếc siêu xe dừng lại trước chi nhánh công ty Tô thị, Chu Hàn và Tô Hàm bước xuống xe.
Hai người giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi qua chỗ nào cũng có không ít người nhìn, đồng thời cũng rước lấy không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Đang lúc hai người chuẩn bị đi vào công ty, đột nhiên có một nhóm người vọt đến, vây quanh hai người Chu Hàn.
Tô Hàm hơi dừng lại bước chân, theo bản năng xiết chặt tay Chu Hàn.
“Tổng giám đốc Tô, tối hôm qua người đàn ông bên cạnh cô phái sát thủ đến ám sát tôi?” Lưu Hỉ Viên cười đùa giễu cợt Tô Hàm: “Chẳng qua chỉ là một tên sát thủ không chuyên nghiệp mà thôi, nổ mấy phát súng cũng không bắn trúng tôi.”
Nói xong Lưu Hỉ Viên lại mở miệng nói chuyện với Chu Hàn: “Tôi nói này, lần sau tiểu tử cậu có thể chi ra nhiều tiền một chút không, mời một tên sát thủ chuyên nghiệp hơn một chút? Như vậy càng kích thích hơn.”
Lưu manh.
Đối với lần thị uy này của Lưu Hỉ Viên, Chu Hàn cũng không cảm thấy đầu đối phương bị nước vào.
Bởi vì người không có tiền không có thế, không có bản lĩnh không có trình độ học vấn như Lưu Hỉ Viên hoàn toàn không sợ chết.
Mạng sống của gã là một cái mạng cùi, hoàn toàn không cần thiết phải quý trọng, cho nên tất nhiên có bộ dạng lưu manh như vậy.
Không sợ chuyện không sợ chết, cả ngày lẫn đêm sợ thiên hạ chưa loạn.
Cuối cùng Chu Hàn cũng ý thức được lạ ở chỗ nào, chỉ sợ có người cố ý sắp xếp Lưu Hỉ Viên này vào chi nhánh Tô thị.
Đến nỗi người đứng sau lưng là ai, tạm thời Chu Hàn vẫn chưa có manh mối.
Dù sao thì anh cũng có kẻ thù khắp nới.
“Huyền Vũ, tiễn khách.” Chu Hàn cũng không hề muốn lãng phí quá nhiều thời gian với tên Lưu Hỉ Viên này.
Sau khi phân phó một tiếng về phía chỗ tối kia, anh chuẩn bị dẫn Tô Hàm đi vào công ty.
Lưu Hỉ Viên chà xát hai tay, bộ dạng rất hèn hạ.
Tô Hàm thấy vậy, trên gương mặt tươi cười bỗng phủ đầy băng lạnh.
Chu Hàn bên cạnh cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Hỉ Viên, trong mắt mang một vẻ không vui thật sâu.
Nhìn bộ dạng này, hình như rất không thích dáng vẻ cười đùa hí hửng của Lưu Hỉ Viên.
Mà Lưu Hỉ Viên thì bước nhanh đến trước mặt Tô Hàm, hỏi cô: “Bà chủ, anh ta là ai vậy?”
Nói xong Lưu Hỉ Viên còn đưa tay chỉ vào Chu Hàn, giống như Chu Hàn là người ngoài vậy.
“Người khác đều gọi tôi là Tổng giảm đốc Tô, vì sao hết lần này đến lần khác anh lại gọi tôi là bà chủ?” Tô Hàm nhăn mày không trả lời mà lên tiếng chất vấn gã: “Không cảm thấy gọi như vậy có vấn đề sao?”
Rất rõ ràng, đây là cô cố ý nhắc nhở Lưu Hỉ Viên, đồng thời để Chu Hàn thấy cô ghét nhân viên tên Lưu Hỉ Viên này.
Nhưng hình như Chu Hàn cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù Lưu Hỉ Viên biểu hiện rất quen thuộc với Tô Hàm, nhưng trên người Tô Hàm vẫn luôn có một vẻ lạnh lùng từ chối người ngàn dặm.
Với lại, Chu Hàn tin tưởng Tô Hàm giống như cô tin tưởng anh vậy.
“Vậy được, Tổng giám đốc Tô.” Lưu Hỉ Viên nghe vậy lập tức thay đổi xưng hô, biểu hiện vô cùng nhiệt tình với Tô Hàm.
Chu Hàn nhíu chân mày thật sâu, chẳng qua anh vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Hỉ Viên, không nói lời nào.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Tô.” Đột nhiên Lưu Hỉ Viên giống như nhớ ra cái gì đó, lại lên tiếng lần nữa: “Trong công việc tôi đụng phải vài vấn đề, muốn thỉnh giáo cô.”
Tô Hàm giận dữ nhưng lại nở nụ cười: “Có vấn đề gì thì đi hỏi cao tầng, không cần thiết phải đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, tôi không có nhiều thời gian đi giải quyết vấn đề công việc của nhân viên.”
Nói xong, cô nhấn mạnh một câu: “Vấn đề về công việc, nếu như anh không có năng lực giải quyết thì có thể từ chức.”
Đối với nhân viên như vậy, bây giờ Tô Hàm đã không còn kiên nhẫn đi để ý nữa.
Huống chi đối phương không có chút nào tự biết mình cả, hơn nữa ánh mắt kia không che dấu cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Mà trong lòng Tô Hàm tức giận nhất chính là tên Lưu Hỉ Viên còn bày trò ngay trước mặt Chu Hàn.
Lỡ như Chu Hàn hiểu lầm cái gì đó, đến lúc đó cũng giải thích không tốt.
Cho nên cô mới có thể tức giận, hơn nữa giọng điệu rất nặng.
“Tổng giám đốc Tô, cô muốn đuổi tôi đi sao?” Lưu Hỉ Viên nở một nụ cười khó coi với Tô Hàm: “Không sợ tôi vạch trần cô sao?”
Uy hiếp trắng trợn?
Tô Hàm giận đến nghiến răng nghiến lợi, Chu Hàn ra lệnh về phía chỗ tối: “Ném ra ngoài.”
Đối với một tên hề như vậy, anh không chút kiên nhẫn đi để ý đến.
Ném ra ngoài như vậy, không cần thiết lãng phí thời gian, lãng phí biểu cảm.
“Tuân lệnh.” Một giọng nói vang lên, lập tức Bạch Hổ xuất hiện trước mặt Lưu Hỉ Viên.
“Anh là ai? Sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy?”
Lưu Hỉ Viên kêu lên một tiếng.
Còn không chờ gã phản ứng đã bị Bạch Hổ xách lên giống như gà con, hèn mọn đáng thương.
“Này, anh muốn làm gì với tôi? Tô thị đối xử với nhân viên như vậy sao?” Lưu Hỉ Viên giơ tay múa chân giãy giụa, bộ dạng kia làm cho người ta vô cùng chán ghét.
Bạch Hổ không nói một tiếng, trực tiếp ném ra hành lang.
Lưu Hỉ Viên kêu thảm một tiếng, té xuống rất chật vật.
Trong lòng Bạch Hổ rất buồn rầu, nếu như Thanh Long không bị phái đi bảo vệ Vũ Minh thì tốt rồi.
Nếu không loại chuyện mất mặt như thế này hẳn là do Thanh Long làm mới đúng.
Rất hiển nhiên, Bạch Hổ cũng không muốn tiếp xúc với loại người đáng ghét như Lưu Hỉ Viên.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Tô Hàm thờ phào một cái, lúc này cầm điện thoại dặn dò Tiết Minh Dương đuổi Lưu Hỉ Viên.
Nguyên nhân đuổi việc rất đơn giản, coi thường cấp trên, không có thái độ làm việc.
Trừ Lưu Hỉ Viên ra, nhân viên còn lại rất quy củ, Chu Hàn ở cùng Tô Hàm cả ngày ở công ty.
Buổi trưa hai người gọi một bàn đồ ăn ở bên ngoài, Chu Hàn liên lạc với Thanh Long, anh ta nói cho biết tất cả mọi chuyện ở Vũ Minh đều bình thường cũng không xảy ra vấn đề gì.
Như Liệt đoàn giống như bị thiệt hại nghiêm trọng vậy, cũng không nôn nóng đến tìm Vũ Minh gây phiền toái.
Trong lòng Chu Hàn rõ ràng, chỉ sợ đây chính là yên tĩnh trước bão táp.
Nhìn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra một trận đánh lớn.
“Bạch Hổ, đi một chuyến đến Vũ Minh, phối hợp với Thanh Long cùng nhau bảo vệ Vũ Minh.” Tới lúc gần tan làm, đột nhiên Chu Hàn phân phó một tiếng với Bạch Hổ.
“Tuân lệnh.” Bạch Hổ nghe vậy vô cùng vui vẻ.
Bởi vì chuyện này đối với anh ta mà nói không khác nào là giải thoát.
Anh ta cũng không muốn mỗi ngày đều đi theo Chu Hàn đến công ty xử lý mấy tên hề làm cho người ta buồn nôn, như vậy rất không thú vị.
Thanh Long là nhân trung chi long, mà Bạch Hổ lại là lang sói chi bối, tất nhiên đều là người nhiệt huyết, sao có thể tình nguyện tới xử lý mấy tên hề không có cảm giác tồn tại kia?
Lúc Bạch Hổ đi lên bến tàu, Chu Hàn đã dẫn Tô Hàm và Tiết Minh Dương trở về biệt thự.
“Chu Nguyên soái, Chu phu nhân, Lưu Hỉ Viên kia có vấn đề.” Lúc đi vào biệt thự, Tiết Minh Dương bất thình lình nói như vậy với Chu Hàn và Tô Hàm.
Cậu cũng mới vừa nhận được tin tức từ nội bộ, lúc trước Tiết Minh Dương đã nghi ngờ Lưu Hỉ Viên cố ý gây chuyện.
Mới đầu cậu cũng không để ý, dù sao một nhân viên nhỏ như Lưu Hỉ Viên cũng không được cậu đặt vào trong mắt.
Nhưng bây giờ tình huống đã trở nên khác, Tô Hàm hạ lệnh đuổi Lưu Hỉ Viên, tất nhiên Tiết Minh Dương coi trọng chuyện này.
Kết quả phái người ra điều tra, liền phát hiện ra chuyện.
Mà Tiết Minh Dương cũng mới vừa nhìn thấy được tin nhắn do nội bộ gửi đến, cho nên mới chậm chạp báo cáo chuyện này.
“Có vấn đề gì?” Tô Hàm nhăn mày, phiền lòng hỏi một câu.
Tiết Minh Dương nghe vậy, lập tức trả lời: “Theo tin tức đáng tin, cái tên Lưu Hỉ Viên hình như là thích cô, hơn nữa còn muốn nhiệt tình theo đuổi cô.”
Tô Hàm nghe được lời này, lập tức liếc mắt nhìn.
Trong đầu nghĩ loại người như vậy đáng ghét giống như ruồi nhặng vậy, còn muốn liều chết quấn lấy.
Hình như sắc mặt của Chu Hàn hơi thay đổi, giống như Lưu Hỉ Viên này anh sẽ không đẩy vào chỗ chết.
Chu Hàn chỉ giết người đáng chết, mặc dù Lưu Hỉ Viên thích Tô Hàm, đó là quyền của anh ta.
Nhưng tên đó ngàn không nên vạn không nên thích người phụ nữ của Chu Hàn anh.
“Dạ Phong, khóa định Lưu Hỉ Viên.” Chu Hàn do dự một chút, cuối cùng dặn dò một câu: “Hù dọa mấy phát súng, coi như cảnh cáo.”
“Vâng.” Từ trong chỗ tối truyền tới một tiếng trả lời cung kính, ngay sau đó, một bóng người hiện ra, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Có muốn nhắc nhở Dạ Phong một chút không, cũng không nên làm gì xảy ra án mạng.” Tô Hàm có chút lo lắng nhắc nhở một câu.
Mặc dù cô rất ghét tên Lưu Hỉ Viên kia, nhưng cũng không muốn nhìn Lưu Hỉ Viên cứ như vậy bị đánh chết.
“Không cần.” Chu Hàn khoát tay.
Hẳn Dạ Phong đã nghe rõ, tất nhiên biết nên làm thế nào.
Nháy mắt thời gian đã đến tám giờ tối, khi người giúp việc làm xong bữa tối, lúc Hoắc Khai Hà gọi đám người Chu Hàn đến ăn cơm lại thấy Hoắc Tử Kim lôi kéo Tony Bond đi.
Cô ta cười híp mắt với mọi người, lên tiếng nói: “Tối nay tôi có hẹn, không ăn cơm ở nhà, Tony Bond đi cùng với tôi.”
Vẻ mặt của Tony Bond rất lúng túng, rõ ràng không phải tự nguyện, càng giống như là bị “ép buộc”
“Trở về sớm một chút.” Hoắc Khai Hà cũng không ngăn cản, chỉ là nói một câu như vậy.
Nhưng ông lại nhìn Hoắc Tử Kim, trong ánh mắt lộ ra sự mất mát.
“Cha, yên tâm, tối nay con không về nhà.” Hoắc Tử Kim nở một nụ cười đầy khoa trương với Hoắc Khai Hà, lúc này mới kéo Tony Bond rời đi.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, Hoắc Khai Hà muốn đuổi theo mắng mấy câu, nhưng đối phương đã đi ra cửa.
“Ôi, chỉ tiếc rèn không thành thép, không thành thép.” Hoắc Khai Hà thở dài nói.
Đám người Chu Hàn nhìn nhau, nhưng cũng không tiện nói gì.
“Chu Nguyên soái, uống với tôi một ly chứ?” Đột nhiên Hoắc Khai Hà mời Chu Hàn uống rượu.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu cười.
Chương 128. Có chuyện muốn nói với anh
Uống rượu với Chu Hàn, rõ ràng Hoắc Khai Hà muốn say.
Đang lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên Tề Họa Mi từ trong phòng đi ra, cả người cô ta rất là suy yếu.
“A, cô Tề, cô có khỏe không?” Tiết Minh Dương cười híp mắt hỏi một câu.
Ngày hôm qua, món mà cậu gắp cho Tề Họa Mi ăn cũng không phải người bình thường có thể ăn.
Tề Họa Mi nhìn Tiết Minh Dương, hình như cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được lạ chỗ nào.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nặn ra một nụ cười, khách sáo nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Sắc mặt cô ta tái nhợt, cộng thêm nụ cười kia, nhìn có chút dọa người.
“Nhanh ngồi xuống ăn cơm.” Hoắc Khai Hà uống một hớp rượu, cười híp mắt gọi Tề Họa Mi.
Cũng chẳng biết tại sao, giờ phút này ông ta có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy Tề Họa Mi còn hiểu chuyện hơn con gái của ông ta.
Thậm chí Hoắc Khai Hà còn muốn nhận Tề Họa Mi làm con gái nuôi, nhưng suy nghĩ này mới nhô ra thì đã bị loại bỏ.
“Được.” Tề Họa Mi trả lời, lúc này ngồi xuống, nhưng bộ dạng này của cô ta rõ ràng không có khẩu vị nhưng cũng uống mấy hớp canh.
“Chu Nguyên soái, Hoắc gia chủ, hai ngày nay cảm ơn mọi người.” Tề Họa Mi nói một tiếng đầy biết ơn với mọi người: “Tối nay tôi phải trở về Đài Sơn, sau này có duyên gặp lại.”
Tề Họa Mi vừa nói xong đồng thời ngoài cửa truyền đến một trận tiếng thắng xe.
Ngay sau đó, tiếng cười sang sảng của Tề Thắng Thiên truyền tới từ ngoài cửa.
“Chu Nguyên soái, ba ngày này cháu gái tôi phục vụ ngài có thoải mái không?” Tề Thắng Thiên nói có thâm ý khác, làm cho Chu Hàn khẽ nhíu mày.
Tô Hàm bên cạnh ánh mắt lóe lên ánh sáng, nhìn về phía Tề Thắng Thiên có chút phức tạp.
“Ngồi xuống, uống hai ly.” Chu Hàn cũng không trả lời Tề Thắng Thiên, mà là lên tiếng nhắc nhở: “Có chuyện muốn nói với ông.”
Tề Thắng Thiên nghe vậy thì từ chối: “Chuyện này không tốt lắm đâu.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hàn khẽ trầm xuống, Tề Thắng Thiên thấy vậy lập tức không làm gì khác hơn là nói một tiếng với đám tinh anh Tề thị bảo vệ ông ta:
“Chờ tôi ở bên ngoài.”
Tề Thắng Thiên vừa dứt lời, một nhóm tinh anh sau lưng ông ta lập tức gật đầu trả lời: “Vâng.”
Sau khi nhóm tinh anh ra khỏi biệt thự, Tề Thắng Thiên vội vàng ngồi xuống.
Chẳng qua còn chưa chờ ông ta ngồi nóng mông, đột nhiên Chu Hàn lên tiếng hỏi: “Điều tra được tung tích của Tô Cẩm Dương chưa?”
Tề Thắng Thiên nghe vậy gương mặt già hơi đỏ lên, ông ta có chút ngượng ngùng nói: “Tạm thời vẫn chưa.”
Chu Hàn nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, lúc này mới nói tung tích của Tổ Cẩm Dương ra: “Bây giờ Tổ Cẩm Dương đang ở Như Liệt đoàn, ông ta là người lãnh đạo của Như Liệt đoàn.”
Chu Hàn vừa nói xong, Tề Thắng Thiên lập tức hoảng sợ.
Rất rõ ràng, ông ta cũng hiểu biết về Như Liệt đoàn này.
Nhìn có vẻ có chút giấu kín như bưng.
Nhưng Chu Hàn cũng không xem Như Liệt đoàn là cái gì, lúc này lại nói: “Nếu như ông đối phó với Như Liệt đoàn, nắm chắc bao nhiêu?”
Nghe Chu Hàn hỏi như vậy, Tề Thắng Thiên cúi đầu, xem dáng vẻ của gã có chút lực bất tòng tâm.
Ngược lại Chu Hàn cũng không thúc giục, mà lại nói: “Uống rượu đi.”
Lúc này Hoắc Khai Hà vội vàng giơ ly rượu lên phụ họa: “Tề lão, Chu Nguyên soái kêu chúng ta uống rượu kìa.”
Tề Thắng Thiên chậm chạp lấy lại tinh thần, nhưng bộ dạng lại có vẻ thất hồn lạc phách.
Như Liệt đoàn, ba chữ này lại làm cho Tề Thắng Thiên sợ đến như vậy.
Như vậy có thể thấy lực uy hiếp của Như Liệt đoàn lớn bao nhiêu.
Chẳng qua bọn Chu Hàn lại không biết, Tề Thắng Thiên và Như Liệt đoàn có một đoạn quá khứ sâu xa.
Trước khi Tề Thắng Thiên thành danh, cả nhà của ông ta bị Như Liệt đoàn giết hết, chỉ còn một mình ông ta sống sót.
Khi đó cả nhà bọn họ đều ở nước ngoài.
Nguyên do là vì trên phương diện kinh doanh xảy ra mẫu thuẫn với người ta, đối phương liền bỏ ra một số tiền lớn mời người Như Liệt đoàn ra tay, đối phó một nhà Tề Thắng Thiên.
Mà Như Liệt đoàn đã có lịch sử trăm năm, trong giới sát thủ quốc tế cũng có sự tồn tại nhất định.
Nhưng sau đó chọc vào Chu Hàn, thiếu chút nữa bị bắt hết.
Chẳng qua vận may của bọn chúng tốt, may mắn tránh thoát được một kiếp.
Rồi sau đó tro tàn lại cháy, phát triển đến cục diện bây giờ.
“Như thế nào?” Ánh mắt Chu Hàn rơi trên người tề Thắng Thiên, giống như anh đã nhìn ra cái gì đó, đột nhiên hỏi đối phương một câu.
Tề Thắng Thiên nghe vậy thở dài một hơi, cuối cùng cũng không giải thích gì mà kiên định nói với Chu Hàn: “Nguyên soái yên tâm, dù Tổ Cẩm Dương có trốn ở Như Liệt đoàn tôi cũng sẽ bắt được ông ta.”
Thấy Tề Thắng Thiên bảo đảm như vậy, Chu Hàn cũng không nói gì thêm, tất cả đều phải lấy hành động để chứng minh lời nói.
Nói ngoài miệng vĩnh viễn là giả, cho nên tất nhiên Chu Hàn không muốn nghe Tề Thắng Thiên nói nhảm.
Anh chỉ nhìn kết quả, chỉ nhìn hành động của Tề Thắng Thiên.
Ăn cơm tối xong Tề Thắng Thiên đưa Tề Họa Mi đi.
Hơn nữa còn rõ ràng tỏ ý nhất định sẽ làm việc hết sức, sẽ nhanh cho Chu Hàn một câu trả lời.
Chu Hàn gật đầu không nói gì, tất cả đều phải nhìn vào tình huống thực tế.
Sau khi Tề Thắng Thiên dẫn người đi, đột nhiên Dạ Phong xuất hiện trước mặt Chu Hàn.
“Chu Nguyên soái, cái tên kia không sợ chết, tôi cố ý bắn ba phát cũng không bắn trúng gã.” Dạ Phong không biết làm sao than thở một tiếng: “Gã còn gây hấn, tuyên bố tôi có giỏi thì bắn bể đầu gã đi.”
Nói tới chỗ này, trên mặt Dạ Phong đầy vẻ tức giận: “Nếu không phải Nguyên soái ngài có lệnh, tôi đã sớm bắn bể đầu gã”
Chu Hàn nghe vậy cũng không tỏ ý gì, lúc này khoát tay một cái ra hiệu Dạ Phong lui ra.
Nếu tên Lưu Hỉ Viên này không sợ chết, vậy nhìn một chút, rốt cuộc gã sợ gì.
Chu Hàn không tin trên đời này thực sự có người không sợ chết.
Lúc một người thực sự đối mặt với cái chết mới lộ ra sự sợ hãi thật sự.
Đang lúc rõ ràng biết sẽ sống yên ổn với nhau thì sẽ không sợ, trái lại sẽ càng phách lối hơn.
Đây cũng là nhân tính, là chuyện bình thường của con người.
Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau tỉnh lại, cho đến khi Chu Hàn và Tô Hàm đi đến công ty chi nhánh Tô thị, Hoắc Tử Kim và Tony Bond vẫn chưa về.
Cũng không thấy Hoắc Khai Hà nữa, không biết là đi tìm con gái hay là đi đến Hoắc thị.
Nửa giờ sau, một chiếc siêu xe dừng lại trước chi nhánh công ty Tô thị, Chu Hàn và Tô Hàm bước xuống xe.
Hai người giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi qua chỗ nào cũng có không ít người nhìn, đồng thời cũng rước lấy không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Đang lúc hai người chuẩn bị đi vào công ty, đột nhiên có một nhóm người vọt đến, vây quanh hai người Chu Hàn.
Tô Hàm hơi dừng lại bước chân, theo bản năng xiết chặt tay Chu Hàn.
“Tổng giám đốc Tô, tối hôm qua người đàn ông bên cạnh cô phái sát thủ đến ám sát tôi?” Lưu Hỉ Viên cười đùa giễu cợt Tô Hàm: “Chẳng qua chỉ là một tên sát thủ không chuyên nghiệp mà thôi, nổ mấy phát súng cũng không bắn trúng tôi.”
Nói xong Lưu Hỉ Viên lại mở miệng nói chuyện với Chu Hàn: “Tôi nói này, lần sau tiểu tử cậu có thể chi ra nhiều tiền một chút không, mời một tên sát thủ chuyên nghiệp hơn một chút? Như vậy càng kích thích hơn.”
Lưu manh.
Đối với lần thị uy này của Lưu Hỉ Viên, Chu Hàn cũng không cảm thấy đầu đối phương bị nước vào.
Bởi vì người không có tiền không có thế, không có bản lĩnh không có trình độ học vấn như Lưu Hỉ Viên hoàn toàn không sợ chết.
Mạng sống của gã là một cái mạng cùi, hoàn toàn không cần thiết phải quý trọng, cho nên tất nhiên có bộ dạng lưu manh như vậy.
Không sợ chuyện không sợ chết, cả ngày lẫn đêm sợ thiên hạ chưa loạn.
Cuối cùng Chu Hàn cũng ý thức được lạ ở chỗ nào, chỉ sợ có người cố ý sắp xếp Lưu Hỉ Viên này vào chi nhánh Tô thị.
Đến nỗi người đứng sau lưng là ai, tạm thời Chu Hàn vẫn chưa có manh mối.
Dù sao thì anh cũng có kẻ thù khắp nới.
“Huyền Vũ, tiễn khách.” Chu Hàn cũng không hề muốn lãng phí quá nhiều thời gian với tên Lưu Hỉ Viên này.
Sau khi phân phó một tiếng về phía chỗ tối kia, anh chuẩn bị dẫn Tô Hàm đi vào công ty.
Bình luận facebook