Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129-130
Chương 129. Lực lượng quần chúng
“Vâng.” Từ trong chỗ tối truyền đến một tiếng trả lời đầy cung kính.
Ngay sau đó, Huyền Vũ xuất hiện đi thẳng về phía Lưu Hỉ Viên.
Nhưng điều khiến Huyền Vũ và Chu Hàn không ngờ đến chính là Lưu Hỉ Viên này lại chẳng hề phản kháng, gã dẫn một đám người đến rồi đứng đó để mặc cho Huyền Vũ đánh.
Mà Huyền Vũ ra tay vừa nhanh lại vừa mạnh, chớp mắt đã đánh Lưu Hỉ Viên ngã xuống đất.
“Tô thị đuổi nhân viên ác ý, lợi dụng việc công để trả thù việc tư, còn đánh nhân viên bị đuổi ở ngoài đường.” Lưu Hỉ Viên ngã xuống đất gào to.
“Tô thị đánh người. Đánh chết người rồi.”
“Ôi đau quá, đầu tôi chảy máu rồi.”
“Tay của tôi cũng gãy rồi, bụng cũng đau quá.”
Có Lưu Hỉ Viên này dẫn đầu, đám “diễn viên quần chúng” mà gã dẫn đến cũng lần lượt thay phiên nhau gào lên.
Lưu Hỉ Viên thật sự mời diễn viên quần chúng đến, năm mươi tệ một người, chỉ cần chịu bị đánh, bị đánh xong giả vờ bị thương nặng mà gào to là coi như nhiệm vụ hoàn thành.
“Vô liêm sỉ.” Tô Hàm thấy thế vừa tức vừa hoảng, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt Chu Hàn lại không hề ngừng trên đám người Lưu Hỉ Viên mà là nhìn về phía người qua đường cầm điện thoại quay lại.
Trong lòng anh rõ ràng, chỉ cần làm không tốt thanh danh của Tô Hàm sẽ bị tổn hại.
Lúc này Chu Hàn bước đến đứng trước Tô Hàm, che chắn cô lại.
Đồng thời cũng không quay đầu lại mà nói: “Vô Kiểm, mau hóa trang cho Tô Hàm.”
“Vâng.” Một tiếng trả lời vang lên, Vô Kiểm xuất hiện trong nháy mắt.
Anh ta bắt đầu hóa trang cho Tô Hàm, biến gương mặt của Tô Hàm trở nên khác đi, sau đó Vô Kiểm lên tiếng: “Nguyên soái, xong rồi.”
Chu Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tô Hàm thay đổi rất nhiều.
Gương mặt bây giờ và vừa rồi nếu nói là hai người cũng không sai.
Chỉ cần mặt không giống là được rồi, cứ như vậy, Lưu Hỉ Viên có muốn bôi nhọ Tô Hàm cũng bó tay.
Tuy Tô Hàm xem như là tránh được một kiếp nạn, nhưng Tô thị lại gặp phải nguy cơ.
Lúc này đây, e là Tô thị đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió rồi.
Chu Hàn nhanh chóng ra quyết định dạy dỗ Lưu Hỉ Viên một trận, bắt gã phải xin lỗi Tô Thị, thừa nhận hành vi phạm tội.
“Trước tiên đừng động đến gã.” Chu Hàn phân phó cho Vô Kiểm: “Tìm cơ hội thích hợp rồi bắt lại, tự tôi sẽ dạy dỗ gã.”
Dứt lời Chu Hàn liền dẫn Tô Hàm vào công ty.
Mặc kệ chuyện ồn ào thế nào công ty vẫn phải hoạt động, Tô Hàm vẫn là tổng giám đốc dẫn dắt Tô thị.
Tới gần giữa trưa, Tô thị đã lên đứng đầu bảng hot search.
“Tổng giám đốc xấu xa độc ác, lấy việc công trả thù việc tư, bắt nạt nhân viên.”
“Sợ thật. Hơn mười người bị đánh gãy tay chân, đầu rơi máu chảy trước cửa Tô thị.”
“Nữ tổng giám đốc táng tận lương tâm, xảo trá như thế liệu có thể dẫn dắt được công ty hay không?”
Dư luận ùn ùn kéo đến, Tô Hàm cảm thấy áp lực như núi.
Bên dưới còn có người đăng ảnh chụp Tô Hàm đã qua hóa trang, tuy rõ ràng phần thân vẫn là như thế, nhưng gương mặt lại xấu đến mức dọa người.
“Vợ, bình tĩnh.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở một câu: “Chỉ là bị cường điệu lên thôi.”
Tô Hàm nghe thế lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Khi nào thì em mới có thể bỏ lớp hóa trang trên mặt?”
Trước giờ Tô Hàm vẫn luôn đường đường chính chính mà sống, chưa bao giờ sống dưới lớp vỏ bọc nào, việc này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Vô Kiểm, tháo xuống đi.” Thấy Tô Hàm như thế, Chu Hàn có chút không nỡ.
“Vâng.” Vô Kiểm trả lời đầy cung kính, bước ra từ chỗ tối, giúp Tô Hàm tháo lớp hóa trang xuống.
Tô Hàm vội đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng lúc cô đi ra lại bị một đám phóng viên bao vậy.
“Tổng giám đốc Tô, gương mặt của cô sao lại thay đổi rồi? Sao lại trở nên đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế?”
“Tổng giám đốc Tô, ảnh chụp cô không phải là dáng vẻ này, rõ ràng là rất xấu.”
“Tổng giám đốc Tô, đối với chuyện lấy việc công trả thù việc tư, ác ý công kích nhân viên, cô định giải thích thế nào?”
Một đống micro nối tiếp nhau đưa đến trước mặt Tô Hàm, khiến cô cảm thấy trái tim nặng trĩu.
“Thật xin lỗi, không thể trả lời.” Tô Hàm cố nén tuyệt vọng, nói với đám phóng viên bên ngoài xong, sau đó gọi bảo vệ đuổi đám phóng viên này đi.
Vất vả lắm Tô Hàm mới có thể trở lại được văn phòng, cầm một cốc nước chưa kịp uống lấy một ngụm thì Tiết Minh Dương lại vội vã đi vào.
Tô Hàm cũng không uống nước nữa, cô nhìn chằm chằm Tiết Minh Dương, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Chu nguyên soái, Chu phu nhân, không ổn rồi.” Tiết Minh Dương đặt mấy bộ tài liệu trước mặt hai người.
Sau khi Chu Hàn và Tô Hàm xem xong, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
“Tình hình hiện giờ rất bất lợi đối với Tô thị, dư luận ngập trời.” Tiết Minh Dương thở dài một tiếng: “Phía bên phòng công tố ra lệnh cưỡng chế tạm ngừng hoạt động để chỉnh đốn và cải cách, còn có thương hội của Cảng Thành cũng không đồng ý cho Chu phân nhân tiếp tục kinh doanh ở Cảnh Thành nữa.”
Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, ánh mắt của Chu Hàn trở nên lạnh lẽo.
Lúc này anh phân phó một tiếng: “Gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà, bảo ông ta đứng ra áp chế người của thương hội, ngăn không cho đám quỷ hút máu của thương hội thừa dịp mà bỏ đá xuống giếng.”
Người ta có câu, không có phản bội thì không phải là kinh doanh.
Nhất là thương hội của Cảng Thành, ai ai cũng đều là bọn trục lợi.
Bọn họ chỉ hận không thể kéo hết toàn bộ công ty trên thế giới này xuống để tiện phân chia lợi ích. Bọn họ chỉ hận không thể thống trị toàn bộ thế giới.
Tiết Minh Dương đang định trả lời Chu Hàn, kết quả còn chưa kịp gọi điện cho Hoắc Khai Hà.
Chu Hàn lại đột nhiên nhận được điện thoại của ông ta gọi đến, anh nhướng mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Rất có thể là lại xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên, lúc Chu Hàn nhận điện thoại, sắc mặt anh lại càng trở nên kém hơn.
Phúc đến thì ít họa đến thì nhiều, thật sự là nhà dột suốt đêm mưa.
Trong lòng Chu Hàn có hơi bất đắc dĩ, anh nhìn Tô Hàm và Tiết Minh Dương rồi nói: “Hoắc Tử Kim và Tony Bond mất tích rồi.”
Hai người kia nghe thấy thế liền sửng sốt, vẻ mặt Tiết Minh Dương tràn đầy vẻ khó tin, nói: “Sao có thể, ở đây là Cảng Thành đó.”
“Hoắc gia chủ là đại lão đứng đầu Cảng Thành, ai lại dám động đến con gái của ông ta?”
Tiết Minh Dương dứt lời, Chu Hàn trầm tư một lát, cuối cùng lên tiếng: “Thật ra là có đó.”
“Ai?” Tiết Minh Dương vội hỏi.
“Như Liệt đoàn.” Ánh mắt Chu Hàn lạnh lẽo.
Tiết Minh Dương và Tô Hàm đồng thời sửng sốt, hai người lộ ra ánh mắt không tin nổi.
“Chuyện khó giải quyết, rõ ràng là có người cố ý.” Chu Hàn phân tích: “Lần này là nhắm vào tôi và nhà họ hoắc.”
Dứt lời, Chu Hàn vung tay: “Chu Tước, Huyền Vũ, bảo vệ Tô Hàm.”
“Vân Nhi, Dạ Phong, theo tôi đến Hội võ Hoành Thành.”
Nói xong hết tất cả, Chu Hàn bước ra ngoài.
Nếu đối phương muốn chơi, vậy thì Chu Hàn sẽ chơi cùng.
Tô Hàm dõi theo hình bóng của Chu Hàn dần đi mất, trong lòng có chút hỗn loạn không nói nên lời.
Lúc Chu Hàn rời khỏi Tô thị, phát hiện trước cửa có rất nhiều phóng viên, lúc này anh bước đến.
Miệng quát lớn: “Cút.”
Đám phóng viên bị Chu Hàn dọa sợ, không dám quay lại mà bỏ chạy.
Lúc này trong lòng Chu Hàn gần như là đã có đáp án, Hoắc Tử Kim và Tony Bond bị bắt đến Hoành Thành.
Mà căn cứ của Như Liệt đoàn cũng có thể là ở Hoành Thành.
Dù sao thì nếu hai người Hoắc Tử Kim ở Cảnh Thành, Hoắc Khai Hà cũng đã sớm tìm ra rồi, cũng không cần phải gọi điện cầu cứu mình.
Cho nên Chu Hàn kết luận, hai người kia đang ở Hoành Thành.
Anh phải phát động Hội võ Hoành Thành, dùng toàn lực để đi tìm hai người Hoắc Tử Kim.
Chương 130. Bạn thân đến rồi
Lúc Chu Hàn chạy đến Hội võ, Tô Hàm và Tiết Minh Dương cũng ra khỏi công ty.
“Không thấy phóng viên nào cả.” Tiết Minh Dương khó hiểu lên tiếng, đồng thời đảo mắt nhìn quanh đánh giá.
Kết quả phát hiện cách đó không xa có một tên săn ảnh lén lút chụp ảnh Tô Hàm.
“Chu phu nhân, cẩn thận.” Tiết Minh Dương một tay đẩy Tô Hàm ra sau, không cho đối phương chụp được Tô Hàm.
Chỉ là vẫn chậm một bước, Tô Hàm vẫn bị người ta chụp được.
Lúc này người nọ thu lại máy ảnh rồi xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại.” Tiết Minh Dương muốn đuổi theo, nhưng đối phương lại chạy quá nhanh, cậu không có cách nào đuổi theo được.
Rất nhanh, người nọ đã biến mất không thấy đâu nữa. Tiết Minh Dương tức giận đến mức dậm chân nhưng cũng hết cách.
“Bỏ đi, đừng đuổi theo nữa.” Tô Hàm thở dài một tiếng: “Đi bước nào tính bước đó vậy.”
Tiết Minh Dương nghe thế gật gật đầu, việc đã đến nước này rồi thì cũng đành thế.
Sau khi hai người rời đi, tên săn ảnh kia liền công khai bức ảnh này lên.
Kết quả, ảnh vừa được công khai khiến cho rất nhiều người để ý đến, tất cả đàn ông ở Cảng Thành dường như đang nhìn chằm chằm lấy Tô Hàm vậy.
Mười giờ đêm, trong một quán bar nổi nhất Cảng Thành.
“Bảo bọn họ chiếu ảnh chụp lên.” Một gã đàn ông mặc áo hoa ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh.
“Vâng, thiếu gia.” Tay thuộc hạ kia cung kính trả lời, lập tức hành động.
Rất nhanh, hình ảnh của Tô Hàm được chiếu lên màn hình lớn phía sau DJ.
“Cái chân kia, dáng người kia.”
“Gương mặt này là thế nào thế? Đẹp quá là đẹp.”
“Trong vòng mười phút tôi muốn biết toàn bộ thông tin về cô gái này.”
“…”
Lúc hình ảnh của Tô Hàm vừa xuất hiện, lập tức đám đàn ông trong cả quán bar điên cuồng hẳn lên.
Các cô gái thì lại ghen tị, chỉ hận không thể tìm được Tô Hàm để đổi gương mặt với cô.
“Cô gái này là của Từ công tử, các người đừng hòng mơ tưởng.” Đột nhiên bên dưới có một người la lên.
Người nói là thuộc hạ của Từ công tử, vẻ mặt tay thuộc hạ kia huênh hoang, dáng vẻ thiếu đánh vô cùng.
“Nói đùa gì đó?” Một người đứng lên phản bác: “Từ công tử có mạnh đến đâu, nhưng một người thì mạnh hơn tất cả chúng tôi gộp lại sao?”
Từ công tử nghe vậy mặt biến sắc, gã tức giận rồi.
Trầm mặc một lát, gã vung tay lên: “Đêm nay tôi thanh toán.”
Vừa dứt lời, DJ trên sân khấu la lớn: “Đêm nay Từ công tử sẽ thanh toán cho tất cả mọi người ở đây.”
Lúc này Từ công tử mới nở nụ cười, đối với gã, nguyện ý thanh toán cho mọi người ở đây cũng chỉ có mỗi Từ công tử gã có thể.
Dù sao thì lúc trước gã cũng từng thanh toán hết hơn chục lần rồi.
Mà lần nào cũng vì muốn giành vị trí đứng đầu trong quán bar.
Nhưng lúc này dường như có chuyện bất ngờ xảy ra trái với dự đoán của tất cả mọi người.
“Đêm nay ông chủ Lâm thanh toán, mỗi bàn còn tặng thêm một chai Royal Salute.” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Từ công tử há hốc mồm, nghĩ mãi mà không rõ vì sao ông chủ Lâm này lại muốn đối đầu với mình, là vì cô gái tên Tô Hàm kia sao?
Phải biết rằng Từ công tử gã là một trong ba người ăn chơi nhất Cảng Thành đó.
Hôm nay ông chủ Lâm gì đó không cho gã mặt mũi, Từ công tử đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Đi, đi mời ông chủ Lâm gì đó đến bàn chúng ta, nói cho ông ta biết, đêm nay tôi phải mời cho bằng được Tô Hàm.” Từ công tử nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ lập tức gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Từ công tử lại cho người phao tin rằng, chỉ cần đêm nay ai cung cấp được thông tin về Tô Hàm sẽ thưởng một trăm nghìn tệ.
Tin tức này rất nhanh được nhiều người biết đến, lúc này Từ công tử được xem như là tiêu tiền, chỉ cần tiền ra thì chẳng sợ không thu lại được tin tức.
Rất nhanh, thuộc hạ của Từ công tử đã dẫn ông chủ Lâm đến bàn bọn họ.
“Chào ông chủ Lâm.” Từ công tử chào hỏi với đối phương.
Ông chủ Lâm mỉm cười, ngoài miệng cũng khách sao một câu, nhưng trong lòng thì lại đang mắng chửi mười tám đời tổ tiên của Từ công tử.
“Ông cảm thấy tổ chức buổi tranh giành người đẹp thế nào?” Từ công tử nói với ông chủ Lâm: “Chúng ta thi đấu bằng thực lực, ai có thể giành được Tô Hàm thì Tô Hàm là của người đó.”
Từ công tử vừa dứt lời, ông chủ Lâm cũng gật gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Lúc hai người đang bàn chi tiết về việc “tranh giành người đẹp”, Chu Hàn đã khai triển toàn bộ lực lượng của Hội võ Hoành Thành.
Chín mươi phần trăm thành viên của Hội võ đi tìm Hoắc Tử Kim và Tony Bond khắp Hoành Thành.
Chỉ cần có một tin tức nhỏ, bọn họ sẽ báo ngay cho Chu Hàn trước.
“Chu nguyên soái, Như Liệt đoàn lúc này chắc đã hành động rồi, hơn nữa còn sẽ lộ liễu nhắm vào ngài.” Hội trưởng thứ nhất thở dài một tiếng, nói với Chu Hàn.
“Bình tĩnh, lấy tĩnh xem biến.” Ánh mắt Chu Hàn không hề nao núng, lạnh nhạt lên tiếng.
Hội trưởng thứ nhất gật gật đầu, ông ta hoàn toàn phục Chu Hàn, không hề phản bác lại lời nào, lại càng không là trái ý của đối phương.
Qua một đêm tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì, Tony Bond và Hoắc Tử Kim như là bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.
“Nguyên soái, các thành viên Hội võ đã lục tung cả Hoành Thành cả một đêm rồi nhưng vẫn không tìm được Hoắc Tử Kim.” Thanh Long cung kính nói với Chu Hàn, Chu Hàn nghe xong sắc mặt có hơi trầm xuống.
Xem ra Như Liệt đoàn chắc chắn đã dẫn người đi chỗ khác.
Chu Hàn nhận ra điểm bất thường này xong, hạ lệnh: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm qua một lượt các thành phố phụ cận với Hoành Thành, phải tìm cho ra.”
“Vâng.” Thanh Long cung kính trả lời rồi đi ngay.
Lúc đám người Thanh Long đang mở rộng quy mô tìm kiếm hai người Hoắc Tử Kim, thì có ai đó đang gõ cửa văn phòng của Tô Hàm.
“Mời vào.” Tô Hàm bình thản nói, không hề ngẩng đầu dậy, vẫn chăm chú nhìn bản hợp đồng trước mặt.
Tuy cô không được văn phòng công tố bên kia cho lên chức tổng giám đốc, nhưng như thế thì Tô Hàm lại càng muốn chứng minh cho người ta thấy.
Gió càng thổi, Tô Hàm càng không chịu nhận thua, cô càng muốn vị trí tổng giám đốc này hơn, hơn nữa càng phải làm cho ra trò.
“Tổng giám đốc Tô, đã lâu không gặp.” Cửa mở ra, một hình bóng xinh đẹp kèm theo một làn gió thơm bước vào.
Tô Hàm ngẩng đầu nhìn, lập tức ngạc nhiên.
“Thanh Doanh Doanh.” Cô hô lên, ánh mắt không che giấu sự vui sướng.
Phải biết rằng Thanh Doanh Doanh là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Tô Hàm, nhưng sau đó ra nước ngoài, cho nên rất lâu rồi cả hai không liên lạc với nhau.
“Bạn thân của tớ, lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá.” Thanh Doanh Doanh mỉm cười: “Không ngờ cậu lại thành tổng giám đốc rồi.”
Vẻ mặt Tô Hàm có chút lo lắng, tâm sự với Thanh Doanh Doanh: “Tình cảnh của tổng giám đốc tớ đây khó khăn, không giống như cậu, ra nước ngoài được đào tạo chuyên nghiệp, là một nhân tài hiếm có.”
Tô Hàm nói xong, Thanh Doanh Doanh vội bày ra vẻ khiêm tốn.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, cuối cùng Thanh Doanh Doanh cũng đi vào chủ để chính: “Bạn thân của tớ ơi, giữa hai chúng ta không cần khách sao như vậy đâu, lần này tớ đến tìm cậu là muốn nhờ vả cậu đó.”
Nghe Thanh Doanh Doanh nói xong Tô Hàm lập tức há to miệng, to đến mức như có thể nhét được cả trái táo vào vậy.
“Không phải chứ? Cậu muốn đến công ty của tớ làm?” Tô Hàm chậm chạp hỏi, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Thanh Doanh Doanh nghiêm túc gật đầu, còn hỏi lại một câu: “Không lẽ Tổng giám đốc Tô không chào đón tớ sao?”
Thanh Doanh Doanh dứt lời, Tô Hàm vội nói: “Chào đón chứ, đương nhiên là chào đón.”
Bây giờ chi nhánh công ty của Tô thị đúng thật là đang rất thiếu người, nếu có nhân tài như Thanh Doanh Doanh gia nhập thì không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Chỉ là Tô Hàm có chút thắc mắc, sao Thanh Doanh Doanh lại đến trùng hợp như vậy, sớm không đến muộn không đến, mà lại đến ngay thời điểm mấu chốt như thế này.
“Vâng.” Từ trong chỗ tối truyền đến một tiếng trả lời đầy cung kính.
Ngay sau đó, Huyền Vũ xuất hiện đi thẳng về phía Lưu Hỉ Viên.
Nhưng điều khiến Huyền Vũ và Chu Hàn không ngờ đến chính là Lưu Hỉ Viên này lại chẳng hề phản kháng, gã dẫn một đám người đến rồi đứng đó để mặc cho Huyền Vũ đánh.
Mà Huyền Vũ ra tay vừa nhanh lại vừa mạnh, chớp mắt đã đánh Lưu Hỉ Viên ngã xuống đất.
“Tô thị đuổi nhân viên ác ý, lợi dụng việc công để trả thù việc tư, còn đánh nhân viên bị đuổi ở ngoài đường.” Lưu Hỉ Viên ngã xuống đất gào to.
“Tô thị đánh người. Đánh chết người rồi.”
“Ôi đau quá, đầu tôi chảy máu rồi.”
“Tay của tôi cũng gãy rồi, bụng cũng đau quá.”
Có Lưu Hỉ Viên này dẫn đầu, đám “diễn viên quần chúng” mà gã dẫn đến cũng lần lượt thay phiên nhau gào lên.
Lưu Hỉ Viên thật sự mời diễn viên quần chúng đến, năm mươi tệ một người, chỉ cần chịu bị đánh, bị đánh xong giả vờ bị thương nặng mà gào to là coi như nhiệm vụ hoàn thành.
“Vô liêm sỉ.” Tô Hàm thấy thế vừa tức vừa hoảng, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt Chu Hàn lại không hề ngừng trên đám người Lưu Hỉ Viên mà là nhìn về phía người qua đường cầm điện thoại quay lại.
Trong lòng anh rõ ràng, chỉ cần làm không tốt thanh danh của Tô Hàm sẽ bị tổn hại.
Lúc này Chu Hàn bước đến đứng trước Tô Hàm, che chắn cô lại.
Đồng thời cũng không quay đầu lại mà nói: “Vô Kiểm, mau hóa trang cho Tô Hàm.”
“Vâng.” Một tiếng trả lời vang lên, Vô Kiểm xuất hiện trong nháy mắt.
Anh ta bắt đầu hóa trang cho Tô Hàm, biến gương mặt của Tô Hàm trở nên khác đi, sau đó Vô Kiểm lên tiếng: “Nguyên soái, xong rồi.”
Chu Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tô Hàm thay đổi rất nhiều.
Gương mặt bây giờ và vừa rồi nếu nói là hai người cũng không sai.
Chỉ cần mặt không giống là được rồi, cứ như vậy, Lưu Hỉ Viên có muốn bôi nhọ Tô Hàm cũng bó tay.
Tuy Tô Hàm xem như là tránh được một kiếp nạn, nhưng Tô thị lại gặp phải nguy cơ.
Lúc này đây, e là Tô thị đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió rồi.
Chu Hàn nhanh chóng ra quyết định dạy dỗ Lưu Hỉ Viên một trận, bắt gã phải xin lỗi Tô Thị, thừa nhận hành vi phạm tội.
“Trước tiên đừng động đến gã.” Chu Hàn phân phó cho Vô Kiểm: “Tìm cơ hội thích hợp rồi bắt lại, tự tôi sẽ dạy dỗ gã.”
Dứt lời Chu Hàn liền dẫn Tô Hàm vào công ty.
Mặc kệ chuyện ồn ào thế nào công ty vẫn phải hoạt động, Tô Hàm vẫn là tổng giám đốc dẫn dắt Tô thị.
Tới gần giữa trưa, Tô thị đã lên đứng đầu bảng hot search.
“Tổng giám đốc xấu xa độc ác, lấy việc công trả thù việc tư, bắt nạt nhân viên.”
“Sợ thật. Hơn mười người bị đánh gãy tay chân, đầu rơi máu chảy trước cửa Tô thị.”
“Nữ tổng giám đốc táng tận lương tâm, xảo trá như thế liệu có thể dẫn dắt được công ty hay không?”
Dư luận ùn ùn kéo đến, Tô Hàm cảm thấy áp lực như núi.
Bên dưới còn có người đăng ảnh chụp Tô Hàm đã qua hóa trang, tuy rõ ràng phần thân vẫn là như thế, nhưng gương mặt lại xấu đến mức dọa người.
“Vợ, bình tĩnh.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở một câu: “Chỉ là bị cường điệu lên thôi.”
Tô Hàm nghe thế lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Khi nào thì em mới có thể bỏ lớp hóa trang trên mặt?”
Trước giờ Tô Hàm vẫn luôn đường đường chính chính mà sống, chưa bao giờ sống dưới lớp vỏ bọc nào, việc này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Vô Kiểm, tháo xuống đi.” Thấy Tô Hàm như thế, Chu Hàn có chút không nỡ.
“Vâng.” Vô Kiểm trả lời đầy cung kính, bước ra từ chỗ tối, giúp Tô Hàm tháo lớp hóa trang xuống.
Tô Hàm vội đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng lúc cô đi ra lại bị một đám phóng viên bao vậy.
“Tổng giám đốc Tô, gương mặt của cô sao lại thay đổi rồi? Sao lại trở nên đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế?”
“Tổng giám đốc Tô, ảnh chụp cô không phải là dáng vẻ này, rõ ràng là rất xấu.”
“Tổng giám đốc Tô, đối với chuyện lấy việc công trả thù việc tư, ác ý công kích nhân viên, cô định giải thích thế nào?”
Một đống micro nối tiếp nhau đưa đến trước mặt Tô Hàm, khiến cô cảm thấy trái tim nặng trĩu.
“Thật xin lỗi, không thể trả lời.” Tô Hàm cố nén tuyệt vọng, nói với đám phóng viên bên ngoài xong, sau đó gọi bảo vệ đuổi đám phóng viên này đi.
Vất vả lắm Tô Hàm mới có thể trở lại được văn phòng, cầm một cốc nước chưa kịp uống lấy một ngụm thì Tiết Minh Dương lại vội vã đi vào.
Tô Hàm cũng không uống nước nữa, cô nhìn chằm chằm Tiết Minh Dương, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
“Chu nguyên soái, Chu phu nhân, không ổn rồi.” Tiết Minh Dương đặt mấy bộ tài liệu trước mặt hai người.
Sau khi Chu Hàn và Tô Hàm xem xong, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
“Tình hình hiện giờ rất bất lợi đối với Tô thị, dư luận ngập trời.” Tiết Minh Dương thở dài một tiếng: “Phía bên phòng công tố ra lệnh cưỡng chế tạm ngừng hoạt động để chỉnh đốn và cải cách, còn có thương hội của Cảng Thành cũng không đồng ý cho Chu phân nhân tiếp tục kinh doanh ở Cảnh Thành nữa.”
Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, ánh mắt của Chu Hàn trở nên lạnh lẽo.
Lúc này anh phân phó một tiếng: “Gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà, bảo ông ta đứng ra áp chế người của thương hội, ngăn không cho đám quỷ hút máu của thương hội thừa dịp mà bỏ đá xuống giếng.”
Người ta có câu, không có phản bội thì không phải là kinh doanh.
Nhất là thương hội của Cảng Thành, ai ai cũng đều là bọn trục lợi.
Bọn họ chỉ hận không thể kéo hết toàn bộ công ty trên thế giới này xuống để tiện phân chia lợi ích. Bọn họ chỉ hận không thể thống trị toàn bộ thế giới.
Tiết Minh Dương đang định trả lời Chu Hàn, kết quả còn chưa kịp gọi điện cho Hoắc Khai Hà.
Chu Hàn lại đột nhiên nhận được điện thoại của ông ta gọi đến, anh nhướng mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Rất có thể là lại xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên, lúc Chu Hàn nhận điện thoại, sắc mặt anh lại càng trở nên kém hơn.
Phúc đến thì ít họa đến thì nhiều, thật sự là nhà dột suốt đêm mưa.
Trong lòng Chu Hàn có hơi bất đắc dĩ, anh nhìn Tô Hàm và Tiết Minh Dương rồi nói: “Hoắc Tử Kim và Tony Bond mất tích rồi.”
Hai người kia nghe thấy thế liền sửng sốt, vẻ mặt Tiết Minh Dương tràn đầy vẻ khó tin, nói: “Sao có thể, ở đây là Cảng Thành đó.”
“Hoắc gia chủ là đại lão đứng đầu Cảng Thành, ai lại dám động đến con gái của ông ta?”
Tiết Minh Dương dứt lời, Chu Hàn trầm tư một lát, cuối cùng lên tiếng: “Thật ra là có đó.”
“Ai?” Tiết Minh Dương vội hỏi.
“Như Liệt đoàn.” Ánh mắt Chu Hàn lạnh lẽo.
Tiết Minh Dương và Tô Hàm đồng thời sửng sốt, hai người lộ ra ánh mắt không tin nổi.
“Chuyện khó giải quyết, rõ ràng là có người cố ý.” Chu Hàn phân tích: “Lần này là nhắm vào tôi và nhà họ hoắc.”
Dứt lời, Chu Hàn vung tay: “Chu Tước, Huyền Vũ, bảo vệ Tô Hàm.”
“Vân Nhi, Dạ Phong, theo tôi đến Hội võ Hoành Thành.”
Nói xong hết tất cả, Chu Hàn bước ra ngoài.
Nếu đối phương muốn chơi, vậy thì Chu Hàn sẽ chơi cùng.
Tô Hàm dõi theo hình bóng của Chu Hàn dần đi mất, trong lòng có chút hỗn loạn không nói nên lời.
Lúc Chu Hàn rời khỏi Tô thị, phát hiện trước cửa có rất nhiều phóng viên, lúc này anh bước đến.
Miệng quát lớn: “Cút.”
Đám phóng viên bị Chu Hàn dọa sợ, không dám quay lại mà bỏ chạy.
Lúc này trong lòng Chu Hàn gần như là đã có đáp án, Hoắc Tử Kim và Tony Bond bị bắt đến Hoành Thành.
Mà căn cứ của Như Liệt đoàn cũng có thể là ở Hoành Thành.
Dù sao thì nếu hai người Hoắc Tử Kim ở Cảnh Thành, Hoắc Khai Hà cũng đã sớm tìm ra rồi, cũng không cần phải gọi điện cầu cứu mình.
Cho nên Chu Hàn kết luận, hai người kia đang ở Hoành Thành.
Anh phải phát động Hội võ Hoành Thành, dùng toàn lực để đi tìm hai người Hoắc Tử Kim.
Chương 130. Bạn thân đến rồi
Lúc Chu Hàn chạy đến Hội võ, Tô Hàm và Tiết Minh Dương cũng ra khỏi công ty.
“Không thấy phóng viên nào cả.” Tiết Minh Dương khó hiểu lên tiếng, đồng thời đảo mắt nhìn quanh đánh giá.
Kết quả phát hiện cách đó không xa có một tên săn ảnh lén lút chụp ảnh Tô Hàm.
“Chu phu nhân, cẩn thận.” Tiết Minh Dương một tay đẩy Tô Hàm ra sau, không cho đối phương chụp được Tô Hàm.
Chỉ là vẫn chậm một bước, Tô Hàm vẫn bị người ta chụp được.
Lúc này người nọ thu lại máy ảnh rồi xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại.” Tiết Minh Dương muốn đuổi theo, nhưng đối phương lại chạy quá nhanh, cậu không có cách nào đuổi theo được.
Rất nhanh, người nọ đã biến mất không thấy đâu nữa. Tiết Minh Dương tức giận đến mức dậm chân nhưng cũng hết cách.
“Bỏ đi, đừng đuổi theo nữa.” Tô Hàm thở dài một tiếng: “Đi bước nào tính bước đó vậy.”
Tiết Minh Dương nghe thế gật gật đầu, việc đã đến nước này rồi thì cũng đành thế.
Sau khi hai người rời đi, tên săn ảnh kia liền công khai bức ảnh này lên.
Kết quả, ảnh vừa được công khai khiến cho rất nhiều người để ý đến, tất cả đàn ông ở Cảng Thành dường như đang nhìn chằm chằm lấy Tô Hàm vậy.
Mười giờ đêm, trong một quán bar nổi nhất Cảng Thành.
“Bảo bọn họ chiếu ảnh chụp lên.” Một gã đàn ông mặc áo hoa ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh.
“Vâng, thiếu gia.” Tay thuộc hạ kia cung kính trả lời, lập tức hành động.
Rất nhanh, hình ảnh của Tô Hàm được chiếu lên màn hình lớn phía sau DJ.
“Cái chân kia, dáng người kia.”
“Gương mặt này là thế nào thế? Đẹp quá là đẹp.”
“Trong vòng mười phút tôi muốn biết toàn bộ thông tin về cô gái này.”
“…”
Lúc hình ảnh của Tô Hàm vừa xuất hiện, lập tức đám đàn ông trong cả quán bar điên cuồng hẳn lên.
Các cô gái thì lại ghen tị, chỉ hận không thể tìm được Tô Hàm để đổi gương mặt với cô.
“Cô gái này là của Từ công tử, các người đừng hòng mơ tưởng.” Đột nhiên bên dưới có một người la lên.
Người nói là thuộc hạ của Từ công tử, vẻ mặt tay thuộc hạ kia huênh hoang, dáng vẻ thiếu đánh vô cùng.
“Nói đùa gì đó?” Một người đứng lên phản bác: “Từ công tử có mạnh đến đâu, nhưng một người thì mạnh hơn tất cả chúng tôi gộp lại sao?”
Từ công tử nghe vậy mặt biến sắc, gã tức giận rồi.
Trầm mặc một lát, gã vung tay lên: “Đêm nay tôi thanh toán.”
Vừa dứt lời, DJ trên sân khấu la lớn: “Đêm nay Từ công tử sẽ thanh toán cho tất cả mọi người ở đây.”
Lúc này Từ công tử mới nở nụ cười, đối với gã, nguyện ý thanh toán cho mọi người ở đây cũng chỉ có mỗi Từ công tử gã có thể.
Dù sao thì lúc trước gã cũng từng thanh toán hết hơn chục lần rồi.
Mà lần nào cũng vì muốn giành vị trí đứng đầu trong quán bar.
Nhưng lúc này dường như có chuyện bất ngờ xảy ra trái với dự đoán của tất cả mọi người.
“Đêm nay ông chủ Lâm thanh toán, mỗi bàn còn tặng thêm một chai Royal Salute.” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Từ công tử há hốc mồm, nghĩ mãi mà không rõ vì sao ông chủ Lâm này lại muốn đối đầu với mình, là vì cô gái tên Tô Hàm kia sao?
Phải biết rằng Từ công tử gã là một trong ba người ăn chơi nhất Cảng Thành đó.
Hôm nay ông chủ Lâm gì đó không cho gã mặt mũi, Từ công tử đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Đi, đi mời ông chủ Lâm gì đó đến bàn chúng ta, nói cho ông ta biết, đêm nay tôi phải mời cho bằng được Tô Hàm.” Từ công tử nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ lập tức gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Từ công tử lại cho người phao tin rằng, chỉ cần đêm nay ai cung cấp được thông tin về Tô Hàm sẽ thưởng một trăm nghìn tệ.
Tin tức này rất nhanh được nhiều người biết đến, lúc này Từ công tử được xem như là tiêu tiền, chỉ cần tiền ra thì chẳng sợ không thu lại được tin tức.
Rất nhanh, thuộc hạ của Từ công tử đã dẫn ông chủ Lâm đến bàn bọn họ.
“Chào ông chủ Lâm.” Từ công tử chào hỏi với đối phương.
Ông chủ Lâm mỉm cười, ngoài miệng cũng khách sao một câu, nhưng trong lòng thì lại đang mắng chửi mười tám đời tổ tiên của Từ công tử.
“Ông cảm thấy tổ chức buổi tranh giành người đẹp thế nào?” Từ công tử nói với ông chủ Lâm: “Chúng ta thi đấu bằng thực lực, ai có thể giành được Tô Hàm thì Tô Hàm là của người đó.”
Từ công tử vừa dứt lời, ông chủ Lâm cũng gật gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Lúc hai người đang bàn chi tiết về việc “tranh giành người đẹp”, Chu Hàn đã khai triển toàn bộ lực lượng của Hội võ Hoành Thành.
Chín mươi phần trăm thành viên của Hội võ đi tìm Hoắc Tử Kim và Tony Bond khắp Hoành Thành.
Chỉ cần có một tin tức nhỏ, bọn họ sẽ báo ngay cho Chu Hàn trước.
“Chu nguyên soái, Như Liệt đoàn lúc này chắc đã hành động rồi, hơn nữa còn sẽ lộ liễu nhắm vào ngài.” Hội trưởng thứ nhất thở dài một tiếng, nói với Chu Hàn.
“Bình tĩnh, lấy tĩnh xem biến.” Ánh mắt Chu Hàn không hề nao núng, lạnh nhạt lên tiếng.
Hội trưởng thứ nhất gật gật đầu, ông ta hoàn toàn phục Chu Hàn, không hề phản bác lại lời nào, lại càng không là trái ý của đối phương.
Qua một đêm tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì, Tony Bond và Hoắc Tử Kim như là bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.
“Nguyên soái, các thành viên Hội võ đã lục tung cả Hoành Thành cả một đêm rồi nhưng vẫn không tìm được Hoắc Tử Kim.” Thanh Long cung kính nói với Chu Hàn, Chu Hàn nghe xong sắc mặt có hơi trầm xuống.
Xem ra Như Liệt đoàn chắc chắn đã dẫn người đi chỗ khác.
Chu Hàn nhận ra điểm bất thường này xong, hạ lệnh: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm qua một lượt các thành phố phụ cận với Hoành Thành, phải tìm cho ra.”
“Vâng.” Thanh Long cung kính trả lời rồi đi ngay.
Lúc đám người Thanh Long đang mở rộng quy mô tìm kiếm hai người Hoắc Tử Kim, thì có ai đó đang gõ cửa văn phòng của Tô Hàm.
“Mời vào.” Tô Hàm bình thản nói, không hề ngẩng đầu dậy, vẫn chăm chú nhìn bản hợp đồng trước mặt.
Tuy cô không được văn phòng công tố bên kia cho lên chức tổng giám đốc, nhưng như thế thì Tô Hàm lại càng muốn chứng minh cho người ta thấy.
Gió càng thổi, Tô Hàm càng không chịu nhận thua, cô càng muốn vị trí tổng giám đốc này hơn, hơn nữa càng phải làm cho ra trò.
“Tổng giám đốc Tô, đã lâu không gặp.” Cửa mở ra, một hình bóng xinh đẹp kèm theo một làn gió thơm bước vào.
Tô Hàm ngẩng đầu nhìn, lập tức ngạc nhiên.
“Thanh Doanh Doanh.” Cô hô lên, ánh mắt không che giấu sự vui sướng.
Phải biết rằng Thanh Doanh Doanh là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Tô Hàm, nhưng sau đó ra nước ngoài, cho nên rất lâu rồi cả hai không liên lạc với nhau.
“Bạn thân của tớ, lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá.” Thanh Doanh Doanh mỉm cười: “Không ngờ cậu lại thành tổng giám đốc rồi.”
Vẻ mặt Tô Hàm có chút lo lắng, tâm sự với Thanh Doanh Doanh: “Tình cảnh của tổng giám đốc tớ đây khó khăn, không giống như cậu, ra nước ngoài được đào tạo chuyên nghiệp, là một nhân tài hiếm có.”
Tô Hàm nói xong, Thanh Doanh Doanh vội bày ra vẻ khiêm tốn.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, cuối cùng Thanh Doanh Doanh cũng đi vào chủ để chính: “Bạn thân của tớ ơi, giữa hai chúng ta không cần khách sao như vậy đâu, lần này tớ đến tìm cậu là muốn nhờ vả cậu đó.”
Nghe Thanh Doanh Doanh nói xong Tô Hàm lập tức há to miệng, to đến mức như có thể nhét được cả trái táo vào vậy.
“Không phải chứ? Cậu muốn đến công ty của tớ làm?” Tô Hàm chậm chạp hỏi, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Thanh Doanh Doanh nghiêm túc gật đầu, còn hỏi lại một câu: “Không lẽ Tổng giám đốc Tô không chào đón tớ sao?”
Thanh Doanh Doanh dứt lời, Tô Hàm vội nói: “Chào đón chứ, đương nhiên là chào đón.”
Bây giờ chi nhánh công ty của Tô thị đúng thật là đang rất thiếu người, nếu có nhân tài như Thanh Doanh Doanh gia nhập thì không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Chỉ là Tô Hàm có chút thắc mắc, sao Thanh Doanh Doanh lại đến trùng hợp như vậy, sớm không đến muộn không đến, mà lại đến ngay thời điểm mấu chốt như thế này.