Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143-144
Chương 143. Bia đỡ đạn có giá trị
“Có người đóng giả thành dáng vẻ của ngài.”
“Chúng tôi bị mê hoặc, Thủy Lão Tứ bị giết rồi.”
Nghe cấp dưới nói như vậy, lập tức gương mặt của Tổ Cẩm Dương trở nên xanh mét, vô cùng khó coi.
Ông ta vừa giận vừa hận.
Giận là cấp dưới không chịu nghe lời của Thủy Lão Tứ.
Hận có người gây chia rẽ, đóng giả thành bộ dạng của mình để làm cho nội bộ Như Liệt đoàn lục đục.
Hôm nay chuyện đã đến nước này, nội bộ Như Liệt đoàn đã loạn thành một nùi.
Tổ Cẩm Dương tức giận đến run cả người, sau khi cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng dặn dò các thành viên của Như Liệt đoàn: “Tất cả thành viên nghe lệnh. Mười hai giờ tối nay, toàn bộ lên đường, mục tiêu Võ Minh ở Hoành Thành.”
“Vâng.” Thành viên Như Liệt đoàn cung kính trả lời.
Lần này Tổ Cẩm Dương muốn chơi lớn, ông ta phải đánh sập Hoành Thành Võ Minh kia.
Hoặc là ông ta chết, hoặc là Chu Hàn chết.
Nhưng còn chưa chờ Tổ Cẩm Dương dẫn theo thành viên Như Liệt đoàn đến tấn công Võ Minh.
Hai giờ sau, Tề Thắng Thiên mang đội quân tinh anh của Tề thị liều chết tấn công trước.
“Địch tấn công, địch tấn công.” Lập tức Như Liệt đoàn phát ra cảnh báo, tất cả mọi người lấy tốc độ nhanh nhất lao ra chiến đấu.
Tổ Cẩm Dương gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, lúc này triệu tập cao tầng bàn bạc tình hình và cách đối phó.
“Đối phương có bao nhiêu người?” Tổ Cẩm Dương ngồi ở ghế chủ vị, lên tiếng hỏi mấy tên cao tầng kia.
“Theo tình báo, có ba ngàn người.” Một tên cao tầng trong đó lập tức trả lời: “Hơn nữa đều là tinh anh.”
Tổ Cẩm Dương nghe vậy thì da đầu tê rần, không nghĩ đến lão già Tề Thắng Thiên kia lại chơi lớn như vậy.
Trước khi Tổ Cẩm Dương thành người lãnh đạo của Như Liệt đoàn, ông ta vẫn còn dựa vào Tề Thắng Thiên, Tề Thắng Thiên chính là núi dựa của ông ta.
Nhưng sau khi Tề Thắng Thiên vô cùng hèn mọn trước mặt Chu Hàn, còn tuyên bố thay Chu Hàn loại bỏ ông ta.
Tổ Cẩm Dương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi Hòe Châu.
Trời xui đất khiến, vào Như Liệt đoàn trở thành người lãnh đạo.
Đã từng là núi dựa, hôm nay lại là kẻ thù.
Tuy độ tương phản lớn, nhưng lại không thể không đi đối mặt với Tề Thắng Thiên.
“Hạ lệnh cho tất cả mọi người, không cần phải vội vàng ra tay.” Tổ Cẩm Dương nhanh chóng đưa ra quyết định, lúc này vung tay lên: “Tôi sẽ tự ra mặt nói chuyện với Tề lão một chút.”
Nói xong, Tổ Cẩm Dương bước ra cửa.
Đi theo phía sau ông ta là một đám cao tầng Như Liệt đoàn, nhìn bề ngoài thì hết sức hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng trên thực tế, trong mắt những cao tầng kia Tổ Cẩm Dương cũng chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
“Tề lão.” Tổ Cẩm Dương đứng mũi chịu sào, ông ta đi đến trước mặt Tề Thắng Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Giờ phút này Tề Thắng Thiên dẫn theo tinh anh Tề thị muốn đấu với người Như Liệt đoàn không chết không thôi.
Vừa nghe có người kêu, hơn nữa giọng nói còn tương đối quen thuộc.
Ông ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra Tổ Cẩm Dương.
“Tổ Cẩm Dương, con chó gian xảo mày.”
Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, hoàn toàn không cho Tổ Cẩm Dương có cơ hội mở miệng, trực tiếp dẫn một đám tinh anh xông lên.
Ba ngàn tinh anh của ông ta xông vào Như Liệt đoàn gần như đã khống chế toàn bộ cục diện.
Sau khi Như Liệt đoàn trải qua trận chiến lúc trước, vào giờ phút này chỉ còn lại không tới năm trăm người.
Số người chênh lệch quá lớn, vả lại người của Tề Thắng Thiên cũng quá mạnh.
Tổ Cẩm Dương nhận thấy Tề Thắng Thiên hoàn toàn không để ý đến mình, lập tức trực tiếp xé rách mặt.
“Lên.” Tổ Cẩm Dương ra lệnh một tiếng với tinh anh của Như Liệt đoàn: “Bắt giặc phải bắt vua trước. Bắt lão già Tề Thắng Thiên lại cho tôi.”
“Vâng.” Theo mệnh lệnh mà Tổ Cẩm Dương phát ra, một đám tinh anh của Như Liệt đoàn đồng loạt trả lời, không sợ chết vọt tới chỗ Tề Thắng Thiên.
Khí thế bừng bừng, giống như con bướm lao đầu vào lửa.
Mà Tề Thắng Thiên hoàn toàn không quan tâm nhiều như vậy, ông ta cũng ra lệnh để cho tất cả tinh anh của Tề thị bắt Tổ Cẩm Dương.
Cùng lúc đó, dưới sự phân phó của Chu Hàn, Vô Kiểm đã lẻn vào trong Như Liệt đoàn.
Lúc Tề Thắng Thiên dẫn ba ngàn tinh anh chạy đến Như Liệt đoàn, Chu Hàn cũng đã nhận được tin tức.
Sau khi anh nhận được tin tức, đầu tiên ra lệnh cho Vô Kiểm.
Để cho Vô Kiểm giả thành sát thủ của Như Liệt đoàn lẻn vào, rồi đi ném đạn phấn về phía cao tầng Như Liệt đoàn.
Giờ phút này Vô Kiểm thấy toàn bộ Như Liệt đoàn đã loạn không còn hình dạng gì nữa, anh ta nắm chặt đạn phấn trong tay, quét mắt nhìn đám người.
Rất nhanh, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Tổ Cẩm Dương.
Vô Kiểm bước nhanh đến gần Tổ Cẩm Dương, hôm nay Thủy Lão Tứ đã bị diệt, trên dưới Như Liệt đoàn hoàn toàn không người nào có thể nhìn thấu được khuôn mặt thật của Vô Kiểm.
Mắt thấy sắp đến gần Tổ Cẩm Dương, nhưng dưới sự bảo vệ của một nhóm tinh anh và cao tầng, Tổ Cẩm Dương liều mạng rút vào bên trong.
Hơn nữa người chen người, Vô Kiểm ngày càng cách xa Tổ Cẩm Dương.
Thấy cơ hội sắp biến mất, Vô Kiểm lập tức không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Anh ta không chút do dự nào, lúc này kéo đạn phấn ném ngay về phía Tổ Cẩm Dương.
Tốc độ của đạn phấn rất nhanh, chuẩn xác bay về phía Tổ Cẩm Dương, còn kèm theo cả tiếng xé gió.
Còn không chờ đạn phấn trúng vào Tổ Cẩm Dương thì bị cao tầng của Như Liệt đoàn phát hiện.
Cao tầng ý thức được nguy hiểm, lúc này kéo hai tên tinh anh ở hai bên trực tiếp chắn lại đạn phấn.
Một tiếng “bành” nổ ra, lập tức hai tên tinh anh bị nổ thành đống thịt vụn
Vô Kiểm nhìn thấy tình huống như vậy, lúc này một hơi ném năm ba viên đạn phấn ra, những cao tầng kia cũng đã không kịp ngăn cản.
Lúc này bọn họ đẩy Tổ Cẩm Dương, nổi giận gầm lên một tiếng: “Nằm xuống.”
Tổ Cẩm Dương lập tức phản ứng, gần như lúc ông ta nằm xuống, mấy tên cao tầng bên cạnh đã bị nổ chết tại chỗ.
Tổ Cẩm Dương thẹn quá hóa giận, cũng không dám cứng đối cứng, trong lòng ông ta hết sức rõ ràng, lúc này ông ta không thể loạn.
Một khi rối loạn thì sẽ thất bại hoàn toàn.
Mà hai tên cao tầng còn lại thấy vậy thì rất giận dữ, bọn họ hận không thể ném Tổ Cẩm Dương ra ngoài.
Dù sao Tổ Cẩm Dương chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
Nhưng bọn họ lại không bỏ được, mặc dù Tổ Cẩm Dương chỉ là một bia đỡ đạn, nhưng cũng không phải dùng như vậy.
Chỉ có như vậy, một đám cao tầng mới có thể bo bo giữ mình.
Coi như Tổ Cẩm Dương bị diệt, bọn họ cũng có thể đổi một người lãnh đạo khác, nâng một bia đỡ đạn khác lên.
Chỉ cần cao tầng Như Liệt đoàn vẫn còn thì Như Liệt đoàn còn.
Cũng chính bởi vì như vậy, một đám cao tầng không muốn thấy Tổ Cẩm Dương chết.
Bọn họ tình nguyện hi sinh người của mình, cũng phải giữ được bia đỡ đạn hữu dụng kia.
Chỉ vì cho đến hôm nay giá trị của Tổ Cẩm Dương chỉ mới phát huy đến một nửa, bây giờ vẫn không thể để cho ông ta chết.
“Lãnh đạo, chạy nhanh.” Hai tên cao tầng còn sót lại kêu lên một tiếng với Tổ Cẩm Dương: “Rời khỏi căn cứ.”
Tổ Cẩm Dương tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, nhưng cuối cùng ông ta vẫn hít sâu một hơi, gật đầu một cái.
Dù sao, chỉ có sống mới có thể trả thù.
Nếu như bởi vì giây lát lỗ mãng xúc động, một khi đánh thua trận thì không có cơ hội báo thù nữa.
“Núi xanh còn thì không sợ không có củi đốt, rút lui.” Tổ Cẩm Dương vung tay lên, dẫn thành viên Như Liệt đoàn tháo chạy.
Tề Thắng Thiên thấy vậy tất nhiên sẽ không để cho Tổ Cẩm Dương chạy dễ dàng.
Ông ta dẫn một đám tinh anh đuổi tới cùng, mà ngay lúc này đột nhiên một thành viên Như Liệt đoàn đến gần.
Chương 144. Ông không cố gắng hết sức
Trong nháy mắt Tề Thắng Thiên hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nhắm súng vào thành viên Như Liệt đoàn đang xông đến kia.
“Là tôi.” Lúc này Vô Kiểm tháo mặt nạ, nói với Tề Thắng Thiên: “Nguyên soái có lệnh, nói ông cầm đầu của Tổ Cẩm Dương đến gặp ngài ấy.”
Nói xong Vô Kiểm xoay người rời đi.
Trong đó có một nhóm tinh anh hoàn toàn không hiểu, bộ dạng muốn đuổi theo Vô Kiểm.
Tề Thắng Thiên thấy vậy thì la lên một tiếng: “Đừng đuổi theo. Tên đó là người của Nguyên soái.”
Nói xong Tề Thắng Thiên dẫn người tiếp tục đuổi theoTổ Cẩm Dương, hôm nay ông ta đang ở tình thế bắt buộc.
Nửa giờ sau, Vô Kiểm trở lại Võ Minh.
“Nguyên soái, đạn phấn chỉ nổ chết mấy tên cao tầng Như Liệt đoàn, Tổ Cẩm Dương còn sống.” Vô Kiểm đi tới trước mắt Chu Hàn, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.
“Nhiệm vụ thất bại?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi xuống người Vô Kiểm, hờ hững hỏi.
Vô Kiểm cúi đầu, không nói gì.
Cái tư thế này rõ ràng cho thấy sẵn sàng nhận phạt.
Chẳng qua Chu Hàn cũng không có ý trách tội anh ta, mà lên tiếng an ủi một câu: “Cậu không hoàn thành cũng không sao, còn có Tề Thắng Thiên.”
“Nguyên soái yên tâm, tôi đã truyền lời cho Tề Thắng Thiên, để cho ông ta mang đầu Tổ Cẩm Dương về đây.” Lúc này Vô Kiểm mới nói chuyện này ra: “Chỉ là mượn danh nghĩa của Nguyên soái.”
Sau khi Chu Hàn nghe xong vẫn không có ý trách tội anh ta, khoát tay một cái với đối phương, tỏ ý anh ta lui ra.
Sau khi Vô Kiểm đi ra, Chu Hàn nhìn về phía đám người Tô Hàm thở dài một tiếng.
Giờ phút này Dạ Phong đang ở cùng với Vân Nhi.
Mặc dù Hoắc Nghệ Tinh đã cấp cứu cho Vân Nhi, nhưng cô ta đã mất đi năng lực làm mẹ.
Giờ phút này Tô Hàm cũng ở bên cạnh Vân Nhi, không ngừng an ủi.
Mà Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long lại bị thương không nhẹ, cho tới giờ phút này vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
“Chu Nguyên soái, hai người Chu Tước, Huyền Vũ bị thương ở chân quá nặng.” Hoắc Nghệ Tinh giải thích rõ ràng, nhưng nói đến một nửa thì dừng lại.
Cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, nói thật ra: “Mặc dù chân bị thương nặng nhưng may mắn đã giữ được, tịnh dưỡng nửa năm là có thể khôi phục như lúc trước.”
Nghe Hoắc Nghệ Tinh nói như vậy, đôi mày nhíu sâu của Chu Hàn hơi giãn ra một chút.
Lúc này anh lại lên tiếng hỏi: “Còn Thanh Long?”
Hoắc Nghệ Tinh nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã sắp xếp lại lời nói, trả lời: “Về phần Thanh Long thì phải tịnh dưỡng nhiều hơn, lục phủ ngũ tạng của anh ta bị tổn thương, không đến ba năm năm sợ rằng không thể khỏe lại được.”
“Coi như đã khỏe lại, chỉ sợ công lực cả người sẽ bị phế hết, đời này không thể hoạt động kịch liệt được.”
Hoắc Nghệ Tinh vừa dứt lời, lập tức gương mặt Chu Hàn trở nên xanh mét.
Thật ra Chu Hàn đã sớm biết được Thanh Long bị thương rất nghiêm trọng, cho nên lúc này trong lòng anh vô cùng rõ ràng.
“Được rồi.” Cuối cùng Chu Hàn gật đầu một cái.
Thanh Long bị tàn phế, đối với anh là một việc còn khó chịu hơn cả cái chết.
Nếu như không đoán sai, lần trước lúc ở thác nước, trừ Thủy Lão Tứ thì còn có một tên sau màn nữa.
Chuyện này Chu Hàn đã sớm ngờ đến.
Mà hại Thanh Long thành dạng này chỉ sợ trừ Thủy Lão Tứ còn có tên phía sau màn kia.
“Bạch Hổ.” Đột nhiên Chu Hàn lên tiếng, làm mọi người giật nảy mình.
Chỉ vì giọng nói của Chu Hàn chứa đựng cơn giận ngút trời.
Cơn giận này làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một lạnh lẽo, làm cho bọn họ sợ đến mức lạnh cả người.
“Có.” Lúc này Bạch Hổ lên tiếng, cung kính trả lời một câu.
“Điều tra.” Chu Hàn nói năng khí phách, trong mặt lóe ra hai luồng sáng lạnh lẽo: “Chỗ tối trong tháp nước có dấu vết của mấy người ẩn núp.”
“Trừ Thủy Lão Tứ ra còn có người đứng sau nữa, bắt lại đây.”
Chu Hàn nói xong, lập tức Bạch Hổ cung kính trả lời: “Vâng.”
Sau đó Bạch Hổ liền rời khỏi Võ Minh, chạy thẳng về phía tháp nước.
“Chu Hàn, em có chuyện muốn nói với anh.” Mà ngay lúc này, đột nhiên Tô Hàm đi đến nói chuyện với Chu Hàn.
Nghe vậy, anh quay đầu kéo lấy tay cô.
Giờ phút này, trong lòng Chu Hàn vô cùng phức tạp, trên mặt có một vẻ khó tả.
Dùng mọi cách cũng không thể thay đổi được, cũng may còn có Tô Hàm ở bên cạnh.
“Nói gì cứ nói, đừng ngại.” Thấy Tô Hàm cố ý kéo anh qua một bên, lúc này Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở.
Thấy Chu Hàn không muốn đi qua một bên nói chuyện, lúc này cô chỉ có thể gật đầu: “Chu Hàn, có thể để cho Dạ Phong và Vân Nhi rời đi không?”
“Vân Nhi đã mất đi khả năng sinh con, chỉ sợ Dạ Phong cũng đã chết tâm rồi.”
“Em lo lắng hai người sẽ không còn lòng dạ nào vào sinh ra tử với anh nữa.”
Nói xong, Tô Hàm nghiêng đầu nhìn hai người Dạ Phong,
Vào giờ phút này, Dạ Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào Tô Hàm và Chu Hàn.
Trong ánh mắt kia của gã cũng đã đủ nói rõ, Dạ Phong đã nghe rõ ràng những lời Tô Hàm mới vừa nói kia.
Không đợi Chu Hàn lên tiếng trả lời Tô Hàm, Dạ Phong đã lên tiếng: “Chu phu nhân, cô không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải lo lắng.”
“Tôi và Vân Nhi thề đi theo Nguyên soái.”
Lời của Dạ Phong vô cùng chân thành, gã vừa dứt lời, Vân Nhi đứng bên cạnh cũng giống như vậy: “Vân Nhi cũng thề chết theo Nguyên soái.”
Một màn này làm cho Tô Hàm phải yên lặng nghẹn ngào.
Như thế nào cô cũng không nghĩ được một người lại có thể trung thành đến nước này.
Mà Chu Hàn lại vung tay một cái: “Dạ Phong, Vân Nhi, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”
Mặc dù Chu Hàn không nói thẳng ý của mình ra, nhưng một lời hai nghĩa, tỏ ý Dạ Phong và Vân Nhi có thể rời đi.
Không ngờ, chẳng những hai người không có ý rời đi, trái lại còn trịnh trọng gật đầu, đồng thanh nói: “Nguyên soái, chúng tôi nghĩ xong rồi.”
“Tốt.” Thấy hai người quyết tâm lớn như vậy, Chu Hàn dùng sức gật đầu, trong mắt có nhiều hơn một tia sáng.
“Thu dọn một chút, chuẩn bị về Cảng Thành.” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn nhìn mọi người, ra lệnh: “Không cần phải ở lại Võ Minh lâu nữa.”
Nửa giờ sau, đang lúc Chu Hàn sắp dẫn người rời đi.
Bên ngoài Võ Minh lại truyền ra tiếng động như thiên quân vạn mã.
Chu Hàn khẽ cau mày, lúc này dẫn mọi người ra ngoài, muốn tìm tòi nghiên cứu.
Kết quả phát hiện người tới không phải ai khác chính là Tề Thắng Thiên.
“Chu Nguyên soái.” Tề Thắng Thiên dẫn đầu, quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, tràn đầy áy náy nói: “Tổ Cẩm Dương quá tà môn, không bắt được ông ta.”
Chu Hàn nghe vậy cặp mắt khẽ híp lại, không nghĩ đến Tề Thắng Thiên này lại thất bại rồi.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Nhưng Tổ Cẩm Dương có thể chạy thoát cũng coi như ông ta có bản lĩnh.
Cho nên đối với chuyện này Chu Hàn cũng không muốn trách tội Tề Thắng Thiên.
“Tôi để cho ông mang đầu Tổ Cẩm Dương đến gặp tôi, ông mang cái gì đến?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi xuống người Tề Thắng Thiên, hờ hững hỏi một câu.
Tề Thắng Thiên nghe vậy thì giật mình trong lòng, cả người ngẩn ra.
Nhưng ông ta cũng chỉ nhắm mắt trả lời: “Chu Nguyên soái, lão đây đã cố hết sức.”
Chu Hàn lắc đầu một cái, lên tiếng phản bác: “Ông vẫn chưa cố hết sức.”
Anh lại nói: “Nếu như lúc đầu ông trực tiếp ra tay với Tổ Cẩm Dương, không ham chiến, Tổ Cẩm Dương có thể chạy thoát sao?”
Nghe Chu Hàn nói vậy, lập tức khuôn mắt già của Tề Thắng Thiên đỏ lên.
“Có người đóng giả thành dáng vẻ của ngài.”
“Chúng tôi bị mê hoặc, Thủy Lão Tứ bị giết rồi.”
Nghe cấp dưới nói như vậy, lập tức gương mặt của Tổ Cẩm Dương trở nên xanh mét, vô cùng khó coi.
Ông ta vừa giận vừa hận.
Giận là cấp dưới không chịu nghe lời của Thủy Lão Tứ.
Hận có người gây chia rẽ, đóng giả thành bộ dạng của mình để làm cho nội bộ Như Liệt đoàn lục đục.
Hôm nay chuyện đã đến nước này, nội bộ Như Liệt đoàn đã loạn thành một nùi.
Tổ Cẩm Dương tức giận đến run cả người, sau khi cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng dặn dò các thành viên của Như Liệt đoàn: “Tất cả thành viên nghe lệnh. Mười hai giờ tối nay, toàn bộ lên đường, mục tiêu Võ Minh ở Hoành Thành.”
“Vâng.” Thành viên Như Liệt đoàn cung kính trả lời.
Lần này Tổ Cẩm Dương muốn chơi lớn, ông ta phải đánh sập Hoành Thành Võ Minh kia.
Hoặc là ông ta chết, hoặc là Chu Hàn chết.
Nhưng còn chưa chờ Tổ Cẩm Dương dẫn theo thành viên Như Liệt đoàn đến tấn công Võ Minh.
Hai giờ sau, Tề Thắng Thiên mang đội quân tinh anh của Tề thị liều chết tấn công trước.
“Địch tấn công, địch tấn công.” Lập tức Như Liệt đoàn phát ra cảnh báo, tất cả mọi người lấy tốc độ nhanh nhất lao ra chiến đấu.
Tổ Cẩm Dương gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, lúc này triệu tập cao tầng bàn bạc tình hình và cách đối phó.
“Đối phương có bao nhiêu người?” Tổ Cẩm Dương ngồi ở ghế chủ vị, lên tiếng hỏi mấy tên cao tầng kia.
“Theo tình báo, có ba ngàn người.” Một tên cao tầng trong đó lập tức trả lời: “Hơn nữa đều là tinh anh.”
Tổ Cẩm Dương nghe vậy thì da đầu tê rần, không nghĩ đến lão già Tề Thắng Thiên kia lại chơi lớn như vậy.
Trước khi Tổ Cẩm Dương thành người lãnh đạo của Như Liệt đoàn, ông ta vẫn còn dựa vào Tề Thắng Thiên, Tề Thắng Thiên chính là núi dựa của ông ta.
Nhưng sau khi Tề Thắng Thiên vô cùng hèn mọn trước mặt Chu Hàn, còn tuyên bố thay Chu Hàn loại bỏ ông ta.
Tổ Cẩm Dương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi Hòe Châu.
Trời xui đất khiến, vào Như Liệt đoàn trở thành người lãnh đạo.
Đã từng là núi dựa, hôm nay lại là kẻ thù.
Tuy độ tương phản lớn, nhưng lại không thể không đi đối mặt với Tề Thắng Thiên.
“Hạ lệnh cho tất cả mọi người, không cần phải vội vàng ra tay.” Tổ Cẩm Dương nhanh chóng đưa ra quyết định, lúc này vung tay lên: “Tôi sẽ tự ra mặt nói chuyện với Tề lão một chút.”
Nói xong, Tổ Cẩm Dương bước ra cửa.
Đi theo phía sau ông ta là một đám cao tầng Như Liệt đoàn, nhìn bề ngoài thì hết sức hài hòa, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng trên thực tế, trong mắt những cao tầng kia Tổ Cẩm Dương cũng chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
“Tề lão.” Tổ Cẩm Dương đứng mũi chịu sào, ông ta đi đến trước mặt Tề Thắng Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Giờ phút này Tề Thắng Thiên dẫn theo tinh anh Tề thị muốn đấu với người Như Liệt đoàn không chết không thôi.
Vừa nghe có người kêu, hơn nữa giọng nói còn tương đối quen thuộc.
Ông ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra Tổ Cẩm Dương.
“Tổ Cẩm Dương, con chó gian xảo mày.”
Tề Thắng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, hoàn toàn không cho Tổ Cẩm Dương có cơ hội mở miệng, trực tiếp dẫn một đám tinh anh xông lên.
Ba ngàn tinh anh của ông ta xông vào Như Liệt đoàn gần như đã khống chế toàn bộ cục diện.
Sau khi Như Liệt đoàn trải qua trận chiến lúc trước, vào giờ phút này chỉ còn lại không tới năm trăm người.
Số người chênh lệch quá lớn, vả lại người của Tề Thắng Thiên cũng quá mạnh.
Tổ Cẩm Dương nhận thấy Tề Thắng Thiên hoàn toàn không để ý đến mình, lập tức trực tiếp xé rách mặt.
“Lên.” Tổ Cẩm Dương ra lệnh một tiếng với tinh anh của Như Liệt đoàn: “Bắt giặc phải bắt vua trước. Bắt lão già Tề Thắng Thiên lại cho tôi.”
“Vâng.” Theo mệnh lệnh mà Tổ Cẩm Dương phát ra, một đám tinh anh của Như Liệt đoàn đồng loạt trả lời, không sợ chết vọt tới chỗ Tề Thắng Thiên.
Khí thế bừng bừng, giống như con bướm lao đầu vào lửa.
Mà Tề Thắng Thiên hoàn toàn không quan tâm nhiều như vậy, ông ta cũng ra lệnh để cho tất cả tinh anh của Tề thị bắt Tổ Cẩm Dương.
Cùng lúc đó, dưới sự phân phó của Chu Hàn, Vô Kiểm đã lẻn vào trong Như Liệt đoàn.
Lúc Tề Thắng Thiên dẫn ba ngàn tinh anh chạy đến Như Liệt đoàn, Chu Hàn cũng đã nhận được tin tức.
Sau khi anh nhận được tin tức, đầu tiên ra lệnh cho Vô Kiểm.
Để cho Vô Kiểm giả thành sát thủ của Như Liệt đoàn lẻn vào, rồi đi ném đạn phấn về phía cao tầng Như Liệt đoàn.
Giờ phút này Vô Kiểm thấy toàn bộ Như Liệt đoàn đã loạn không còn hình dạng gì nữa, anh ta nắm chặt đạn phấn trong tay, quét mắt nhìn đám người.
Rất nhanh, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Tổ Cẩm Dương.
Vô Kiểm bước nhanh đến gần Tổ Cẩm Dương, hôm nay Thủy Lão Tứ đã bị diệt, trên dưới Như Liệt đoàn hoàn toàn không người nào có thể nhìn thấu được khuôn mặt thật của Vô Kiểm.
Mắt thấy sắp đến gần Tổ Cẩm Dương, nhưng dưới sự bảo vệ của một nhóm tinh anh và cao tầng, Tổ Cẩm Dương liều mạng rút vào bên trong.
Hơn nữa người chen người, Vô Kiểm ngày càng cách xa Tổ Cẩm Dương.
Thấy cơ hội sắp biến mất, Vô Kiểm lập tức không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Anh ta không chút do dự nào, lúc này kéo đạn phấn ném ngay về phía Tổ Cẩm Dương.
Tốc độ của đạn phấn rất nhanh, chuẩn xác bay về phía Tổ Cẩm Dương, còn kèm theo cả tiếng xé gió.
Còn không chờ đạn phấn trúng vào Tổ Cẩm Dương thì bị cao tầng của Như Liệt đoàn phát hiện.
Cao tầng ý thức được nguy hiểm, lúc này kéo hai tên tinh anh ở hai bên trực tiếp chắn lại đạn phấn.
Một tiếng “bành” nổ ra, lập tức hai tên tinh anh bị nổ thành đống thịt vụn
Vô Kiểm nhìn thấy tình huống như vậy, lúc này một hơi ném năm ba viên đạn phấn ra, những cao tầng kia cũng đã không kịp ngăn cản.
Lúc này bọn họ đẩy Tổ Cẩm Dương, nổi giận gầm lên một tiếng: “Nằm xuống.”
Tổ Cẩm Dương lập tức phản ứng, gần như lúc ông ta nằm xuống, mấy tên cao tầng bên cạnh đã bị nổ chết tại chỗ.
Tổ Cẩm Dương thẹn quá hóa giận, cũng không dám cứng đối cứng, trong lòng ông ta hết sức rõ ràng, lúc này ông ta không thể loạn.
Một khi rối loạn thì sẽ thất bại hoàn toàn.
Mà hai tên cao tầng còn lại thấy vậy thì rất giận dữ, bọn họ hận không thể ném Tổ Cẩm Dương ra ngoài.
Dù sao Tổ Cẩm Dương chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
Nhưng bọn họ lại không bỏ được, mặc dù Tổ Cẩm Dương chỉ là một bia đỡ đạn, nhưng cũng không phải dùng như vậy.
Chỉ có như vậy, một đám cao tầng mới có thể bo bo giữ mình.
Coi như Tổ Cẩm Dương bị diệt, bọn họ cũng có thể đổi một người lãnh đạo khác, nâng một bia đỡ đạn khác lên.
Chỉ cần cao tầng Như Liệt đoàn vẫn còn thì Như Liệt đoàn còn.
Cũng chính bởi vì như vậy, một đám cao tầng không muốn thấy Tổ Cẩm Dương chết.
Bọn họ tình nguyện hi sinh người của mình, cũng phải giữ được bia đỡ đạn hữu dụng kia.
Chỉ vì cho đến hôm nay giá trị của Tổ Cẩm Dương chỉ mới phát huy đến một nửa, bây giờ vẫn không thể để cho ông ta chết.
“Lãnh đạo, chạy nhanh.” Hai tên cao tầng còn sót lại kêu lên một tiếng với Tổ Cẩm Dương: “Rời khỏi căn cứ.”
Tổ Cẩm Dương tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, nhưng cuối cùng ông ta vẫn hít sâu một hơi, gật đầu một cái.
Dù sao, chỉ có sống mới có thể trả thù.
Nếu như bởi vì giây lát lỗ mãng xúc động, một khi đánh thua trận thì không có cơ hội báo thù nữa.
“Núi xanh còn thì không sợ không có củi đốt, rút lui.” Tổ Cẩm Dương vung tay lên, dẫn thành viên Như Liệt đoàn tháo chạy.
Tề Thắng Thiên thấy vậy tất nhiên sẽ không để cho Tổ Cẩm Dương chạy dễ dàng.
Ông ta dẫn một đám tinh anh đuổi tới cùng, mà ngay lúc này đột nhiên một thành viên Như Liệt đoàn đến gần.
Chương 144. Ông không cố gắng hết sức
Trong nháy mắt Tề Thắng Thiên hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nhắm súng vào thành viên Như Liệt đoàn đang xông đến kia.
“Là tôi.” Lúc này Vô Kiểm tháo mặt nạ, nói với Tề Thắng Thiên: “Nguyên soái có lệnh, nói ông cầm đầu của Tổ Cẩm Dương đến gặp ngài ấy.”
Nói xong Vô Kiểm xoay người rời đi.
Trong đó có một nhóm tinh anh hoàn toàn không hiểu, bộ dạng muốn đuổi theo Vô Kiểm.
Tề Thắng Thiên thấy vậy thì la lên một tiếng: “Đừng đuổi theo. Tên đó là người của Nguyên soái.”
Nói xong Tề Thắng Thiên dẫn người tiếp tục đuổi theoTổ Cẩm Dương, hôm nay ông ta đang ở tình thế bắt buộc.
Nửa giờ sau, Vô Kiểm trở lại Võ Minh.
“Nguyên soái, đạn phấn chỉ nổ chết mấy tên cao tầng Như Liệt đoàn, Tổ Cẩm Dương còn sống.” Vô Kiểm đi tới trước mắt Chu Hàn, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.
“Nhiệm vụ thất bại?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi xuống người Vô Kiểm, hờ hững hỏi.
Vô Kiểm cúi đầu, không nói gì.
Cái tư thế này rõ ràng cho thấy sẵn sàng nhận phạt.
Chẳng qua Chu Hàn cũng không có ý trách tội anh ta, mà lên tiếng an ủi một câu: “Cậu không hoàn thành cũng không sao, còn có Tề Thắng Thiên.”
“Nguyên soái yên tâm, tôi đã truyền lời cho Tề Thắng Thiên, để cho ông ta mang đầu Tổ Cẩm Dương về đây.” Lúc này Vô Kiểm mới nói chuyện này ra: “Chỉ là mượn danh nghĩa của Nguyên soái.”
Sau khi Chu Hàn nghe xong vẫn không có ý trách tội anh ta, khoát tay một cái với đối phương, tỏ ý anh ta lui ra.
Sau khi Vô Kiểm đi ra, Chu Hàn nhìn về phía đám người Tô Hàm thở dài một tiếng.
Giờ phút này Dạ Phong đang ở cùng với Vân Nhi.
Mặc dù Hoắc Nghệ Tinh đã cấp cứu cho Vân Nhi, nhưng cô ta đã mất đi năng lực làm mẹ.
Giờ phút này Tô Hàm cũng ở bên cạnh Vân Nhi, không ngừng an ủi.
Mà Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long lại bị thương không nhẹ, cho tới giờ phút này vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
“Chu Nguyên soái, hai người Chu Tước, Huyền Vũ bị thương ở chân quá nặng.” Hoắc Nghệ Tinh giải thích rõ ràng, nhưng nói đến một nửa thì dừng lại.
Cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, nói thật ra: “Mặc dù chân bị thương nặng nhưng may mắn đã giữ được, tịnh dưỡng nửa năm là có thể khôi phục như lúc trước.”
Nghe Hoắc Nghệ Tinh nói như vậy, đôi mày nhíu sâu của Chu Hàn hơi giãn ra một chút.
Lúc này anh lại lên tiếng hỏi: “Còn Thanh Long?”
Hoắc Nghệ Tinh nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã sắp xếp lại lời nói, trả lời: “Về phần Thanh Long thì phải tịnh dưỡng nhiều hơn, lục phủ ngũ tạng của anh ta bị tổn thương, không đến ba năm năm sợ rằng không thể khỏe lại được.”
“Coi như đã khỏe lại, chỉ sợ công lực cả người sẽ bị phế hết, đời này không thể hoạt động kịch liệt được.”
Hoắc Nghệ Tinh vừa dứt lời, lập tức gương mặt Chu Hàn trở nên xanh mét.
Thật ra Chu Hàn đã sớm biết được Thanh Long bị thương rất nghiêm trọng, cho nên lúc này trong lòng anh vô cùng rõ ràng.
“Được rồi.” Cuối cùng Chu Hàn gật đầu một cái.
Thanh Long bị tàn phế, đối với anh là một việc còn khó chịu hơn cả cái chết.
Nếu như không đoán sai, lần trước lúc ở thác nước, trừ Thủy Lão Tứ thì còn có một tên sau màn nữa.
Chuyện này Chu Hàn đã sớm ngờ đến.
Mà hại Thanh Long thành dạng này chỉ sợ trừ Thủy Lão Tứ còn có tên phía sau màn kia.
“Bạch Hổ.” Đột nhiên Chu Hàn lên tiếng, làm mọi người giật nảy mình.
Chỉ vì giọng nói của Chu Hàn chứa đựng cơn giận ngút trời.
Cơn giận này làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một lạnh lẽo, làm cho bọn họ sợ đến mức lạnh cả người.
“Có.” Lúc này Bạch Hổ lên tiếng, cung kính trả lời một câu.
“Điều tra.” Chu Hàn nói năng khí phách, trong mặt lóe ra hai luồng sáng lạnh lẽo: “Chỗ tối trong tháp nước có dấu vết của mấy người ẩn núp.”
“Trừ Thủy Lão Tứ ra còn có người đứng sau nữa, bắt lại đây.”
Chu Hàn nói xong, lập tức Bạch Hổ cung kính trả lời: “Vâng.”
Sau đó Bạch Hổ liền rời khỏi Võ Minh, chạy thẳng về phía tháp nước.
“Chu Hàn, em có chuyện muốn nói với anh.” Mà ngay lúc này, đột nhiên Tô Hàm đi đến nói chuyện với Chu Hàn.
Nghe vậy, anh quay đầu kéo lấy tay cô.
Giờ phút này, trong lòng Chu Hàn vô cùng phức tạp, trên mặt có một vẻ khó tả.
Dùng mọi cách cũng không thể thay đổi được, cũng may còn có Tô Hàm ở bên cạnh.
“Nói gì cứ nói, đừng ngại.” Thấy Tô Hàm cố ý kéo anh qua một bên, lúc này Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở.
Thấy Chu Hàn không muốn đi qua một bên nói chuyện, lúc này cô chỉ có thể gật đầu: “Chu Hàn, có thể để cho Dạ Phong và Vân Nhi rời đi không?”
“Vân Nhi đã mất đi khả năng sinh con, chỉ sợ Dạ Phong cũng đã chết tâm rồi.”
“Em lo lắng hai người sẽ không còn lòng dạ nào vào sinh ra tử với anh nữa.”
Nói xong, Tô Hàm nghiêng đầu nhìn hai người Dạ Phong,
Vào giờ phút này, Dạ Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào Tô Hàm và Chu Hàn.
Trong ánh mắt kia của gã cũng đã đủ nói rõ, Dạ Phong đã nghe rõ ràng những lời Tô Hàm mới vừa nói kia.
Không đợi Chu Hàn lên tiếng trả lời Tô Hàm, Dạ Phong đã lên tiếng: “Chu phu nhân, cô không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải lo lắng.”
“Tôi và Vân Nhi thề đi theo Nguyên soái.”
Lời của Dạ Phong vô cùng chân thành, gã vừa dứt lời, Vân Nhi đứng bên cạnh cũng giống như vậy: “Vân Nhi cũng thề chết theo Nguyên soái.”
Một màn này làm cho Tô Hàm phải yên lặng nghẹn ngào.
Như thế nào cô cũng không nghĩ được một người lại có thể trung thành đến nước này.
Mà Chu Hàn lại vung tay một cái: “Dạ Phong, Vân Nhi, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”
Mặc dù Chu Hàn không nói thẳng ý của mình ra, nhưng một lời hai nghĩa, tỏ ý Dạ Phong và Vân Nhi có thể rời đi.
Không ngờ, chẳng những hai người không có ý rời đi, trái lại còn trịnh trọng gật đầu, đồng thanh nói: “Nguyên soái, chúng tôi nghĩ xong rồi.”
“Tốt.” Thấy hai người quyết tâm lớn như vậy, Chu Hàn dùng sức gật đầu, trong mắt có nhiều hơn một tia sáng.
“Thu dọn một chút, chuẩn bị về Cảng Thành.” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn nhìn mọi người, ra lệnh: “Không cần phải ở lại Võ Minh lâu nữa.”
Nửa giờ sau, đang lúc Chu Hàn sắp dẫn người rời đi.
Bên ngoài Võ Minh lại truyền ra tiếng động như thiên quân vạn mã.
Chu Hàn khẽ cau mày, lúc này dẫn mọi người ra ngoài, muốn tìm tòi nghiên cứu.
Kết quả phát hiện người tới không phải ai khác chính là Tề Thắng Thiên.
“Chu Nguyên soái.” Tề Thắng Thiên dẫn đầu, quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, tràn đầy áy náy nói: “Tổ Cẩm Dương quá tà môn, không bắt được ông ta.”
Chu Hàn nghe vậy cặp mắt khẽ híp lại, không nghĩ đến Tề Thắng Thiên này lại thất bại rồi.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Nhưng Tổ Cẩm Dương có thể chạy thoát cũng coi như ông ta có bản lĩnh.
Cho nên đối với chuyện này Chu Hàn cũng không muốn trách tội Tề Thắng Thiên.
“Tôi để cho ông mang đầu Tổ Cẩm Dương đến gặp tôi, ông mang cái gì đến?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi xuống người Tề Thắng Thiên, hờ hững hỏi một câu.
Tề Thắng Thiên nghe vậy thì giật mình trong lòng, cả người ngẩn ra.
Nhưng ông ta cũng chỉ nhắm mắt trả lời: “Chu Nguyên soái, lão đây đã cố hết sức.”
Chu Hàn lắc đầu một cái, lên tiếng phản bác: “Ông vẫn chưa cố hết sức.”
Anh lại nói: “Nếu như lúc đầu ông trực tiếp ra tay với Tổ Cẩm Dương, không ham chiến, Tổ Cẩm Dương có thể chạy thoát sao?”
Nghe Chu Hàn nói vậy, lập tức khuôn mắt già của Tề Thắng Thiên đỏ lên.
Bình luận facebook