Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149-150
Chương 149. Kỹ thuật vượt trội
Tô Hàn nghe vậy lập tức gật đầu: “So thì so.”
Cô đồng ý vô cùng dứt khoát, không chút do dự, có vẻ nắm chắc mười phần.
Nhưng Chu Hàn lại vô cùng rõ ràng, nói về kỹ thuật bắn súng, khó có thể nói được giữa Tô Hàm và Dạ Phong ai mạnh hơn ai.
Tuy nhiên nói về kinh nghiệm thực chiến thì e rằng cô sẽ không chịu nổi một kích của cậu ta.
Đương nhiên là Chu Hàn sẽ không để cho Tô Hàm phải lấy cứng đối cứng với Dạ Phong, lỡ như chuẩn bị không tốt thì sợ là cả hai đều sẽ phải đi Tây thiên thỉnh kinh mất.
“Đi theo anh.” Chu Hàn sờ sờ đầu Tô Hàm, đưa cô ra khỏi phòng rồi nhanh chóng tìm đến chỗ đi tìm Dạ Phong.
“Nguyên soái, có mệnh lệnh gì sao?” Dạ Phong cung kính hỏi.
“Bà xã của tôi muốn so tài bắn súng với cậu.” Chu Hàn vô cùng nghiêm túc nói.
Dạ Phong nghe thấy lời này lập tức sững sờ.
Một lúc sau, anh ta không nhịn nổi nữa liền bật cười.
“Nguyên soái, tôi cũng không dám so với phu nhân đâu, đây là đại nghịch bất đạo.” Những lời này của Dạ Phong rõ ràng là đang giữ mặt mũi cho Tô Hàm.
Nhưng thực ra anh ta rất khinh thường.
Cùng so tài bắn súng với một cô gái yếu đuối ư? Đây không phải là một trò đùa sao?
“Chấp hành mệnh lệnh đi.” Chu Hàn thấy Dạ Phong dám chế nhạo Tô Hàm trước mặt mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thấy Chu Hàn vô cùng nghiêm túc, Dạ Phong cũng vội vàng thu hồi ý cười.
Nhưng anh ta vẫn hoài nghi quay sang hỏi Tô Hàm một câu: “Phu nhân, xin hỏi cô có thực sự nghiêm túc không?”
Tô Hàn hỏi ngược lại: “Sao nào? Anh không tin à?”
Dạ Phong thấy Chu Hàn và Tô Hàm đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nên nào dám chống lại mệnh lệnh.
Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ đành gật đầu và nói: “Tôi tin.”
Anh ta dừng lại một lúc rồi hỏi tiếp: “Phu nhân, vậy cô muốn so như thế nào?”
Câu hỏi này của Dạ Phong vốn dĩ chỉ là để chặn họng Tô Hàm, mặc dù miệng nói là tin, nhưng muốn anh ta thật sự tin tưởng mới là lạ.
Thấy đối phương khiêu khích mình như vậy, Tô Hàm nói thẳng: “Đơn giản thôi, mỗi người một mục tiêu.”
Trông cô vô cùng bình tĩnh thong dong: “Mục tiêu của anh sẽ do tôi điều khiển, mục tiêu của tôi cũng sẽ do anh khống chế.”
Chu Hàn vốn muốn đích thân sắp xếp phương thức so tài cho Tô Hàm và Dạ Phong, nhưng không ngờ cô đã nghĩ xong rồi.
Mà phương thức so tài này chính là phương pháp được những tay súng nổi tiếng nhất thế giới quen dùng.
Từ đó có thể thấy được, Tô Hàm thực sự có tài năng.
Giờ phút này, không chỉ Chu Hàn mà ngay cả Dạ Phong cùng mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên nhìn Tô Hàm.
“Còn ngơ ra đấy làm gì?” Tô Hàm trừng Dạ Phong một cái, cao giọng nói: “Đưa súng cho tôi, tôi bắn trước.”
“Hả?” Khuôn mặt Dạ Phong tràn đầy vẻ bất ngờ, anh ta chưa từng nghĩ tới Tô Hàm sẽ trực tiếp như vậy.
Phải biết rằng, anh ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Hả cái gì mà hả? Mau lên.” Tô Hàm lên tiếng thúc giục, giọng điệu của cô rõ ràng có hơi bất mãn.
Rơi vào đường cùng, Dạ Phong không còn cách nào khác chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau đó anh ta lấy ra một từ trong người một tờ giấy trắng, nhưng trên tờ giấy trắng ấy có gắn một viên đạn.
Một loạt các động tác diễn ra vô cùng trôi chảy, liền mạch lưu loát.
Căn bản là không ai có thể nhìn rõ động tác của Dạ Phong.
Khi thấy được mục tiêu của anh ta, khóe mắt Chu Hàn khẽ co giật.
Anh không ngờ Dạ Phong lại dùng mục tiêu này, độ khó quá lớn khiến người ta khiếp sợ.
“Phu nhân, cô không cần bắn trúng viên đạn, bắn trúng tờ giấy trắng cũng được tính là hoàn thành.” Dạ Phong nặn ra một nụ cười cung kính với Tô Hàm.
Nhưng lời này của anh ta hoàn toàn là đang coi thường Tô Hàm.
Tô Hàm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy sự không vui: “Anh đang coi thường ai vậy? Mau chạy ra xa rồi ném mục tiêu của anh đi.”
Tô Hàn vừa nói vừa quay sang nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức ra hiệu cho đám đệ tử Võ Minh đưa vũ khí nóng cho Tô Hàm, cô nhận lấy khẩu súng, nắm chặt nó trong tay rồi lưu loát mở chốt an toàn.
Chu Hàn thấy vậy càng thêm hứng thú nhìn Tô Hàm, không nghĩ tới người phụ nữ của anh lại che giấu sâu đến như vậy.
Ngay lúc Tô Hàm mở chốt an toàn, Dạ Phong cũng đồng thời kéo dài khoảng cách và ném mục tiêu trong tay đi.
Tô Hàm gần như là không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đảo một cái, răng cắn chặt.
Cùng với hành động bóp cò của cô, một tiếng “pằng” lập tức vang lên.
Mục tiêu đã bị bắn trúng.
Chu Hàn hơi quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ, anh ta lập tức hiểu ý.
Một bóng người vụt qua, nhặt viên đạn đã méo mó cùng với tờ giấy trắng lên.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều thổn thức không thôi.
“Đến phiên anh đấy.” Tô Hàm lật tay rút ra một viên đạn, thậm chí còn không cầm theo tờ giấy trắng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Dạ Phong cũng rút súng trong người mình ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Hàm, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào mục tiêu trong tay cô.
Sau khi Tô Hàm ném mục tiêu đi, Dạ Phong lập tức giơ súng lên bắn một phát.
Thế nhưng anh ta đã bắn trượt.
Bởi vì Tô Hàm chỉ làm ra động tác giả…
Bị lừa rồi.
Trong lòng Dạ Phong tràn đầy sửng sốt.
Anh ta đã đánh giá thấp Tô Hàm, thua một cách triệt để.
Chu Hàn và những người khác nhìn thấy cảnh này đều trố mắt lên nhìn.
“Thật ngại quá, Dạ Phong, anh thua rồi.” Tô Hàm lạnh nhạt nói với Dạ Phong.
Cô bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý: “Thế nào? Đã yên tâm đưa em đến núi Thu Phong giúp anh một tay chưa?”
Nhưng khi Tô Hàm vừa nói xong, Chu Hàn lại khẽ dùng mắt ra hiệu cho Dạ Phong.
Thấy Chu Hàn không nói gì, Tô Hàm đang định hỏi lại lần nữa nhưng Dạ Phong đã đánh vào gáy cô một cái.
Tô Hàm trợn tròn mắt, ngất ngay tại chỗ.
Khi ngất đi, cô thấy rất rõ là Dạ Phong đã đánh mình.
Tô Hàm rất muốn nói một câu “Anh chơi xấu”, nhưng cuối cùng cô còn chưa kịp hét lên ba chữ này thì đã ngất đi.
Chu Hàn thở dài một tiếng, đầu cũng không thèm quay lại mà ra lệnh cho Bạch Hổ: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Nói xong, ánh mắt anh khẽ chuyển rồi dừng lại trên người Dạ Phong, lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi.”
Bạch Hổ và Dạ Phong tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức gật đầu đáp ứng.
Nửa tiếng sau, núi Thu Phong.
Lúc này đã gần chạng vạng, Chu Hàn một mình đi lên núi.
Còn Dạ Phong đã được anh an bài ở ngọn núi bên cạnh để bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng.
Ngọn núi Thu Phong này vô cùng quỷ dị, Chu Hàn đương nhiên sẽ không để Dạ Phong cùng đi lên.
Gần như khi Chu Hàn đặt chân lên đỉnh núi thì một tiếng cười quái dị đã truyền đến từ trong góc tối: “Ha ha, Chu Nguyên soái quả nhiên ngay thẳng phóng khoáng, dám nhận lời khiêu chiến của Thủy Lão Tam đây.”
Chu Hàn không nói gì, chỉ chắp tay ra sau lưng, tùy ý để gió núi thổi qua quần áo.
“Người ứng chiến lần trước với tôi đã bị tôi giết chết không còn một chút cặn nào.” Giọng của Thủy Lão Tam không ngừng vọng ra từ trong bóng tối: “Cả đời tôi mới chỉ khiêu chiến với mười người, mười người này không một ai sống sót.”
“Nhiều năm như vậy tôi chưa từng thất bại lần nào. Mà Chu Nguyên soái, lần trước cậu đã bị mũi tên nước khiến cho bị thương không nhẹ đúng không?”
“Cậu có thể lấy ra bao nhiêu phần thực lực để chiến đấu với tôi đây?”
Thủy Lão Tam nói không ngừng, mục đích là làm nhiễu loạn tâm trí và quấy rầy lực chú ý của anh khiến anh mất tập trung.
Mà Chu Hàn cũng quả nhiên bị gạt, hai tay chắp sau lưng dần buông xuống, nhìn dáng vẻ giống như đang tò mò lắng nghe.
Thủy Lão Tam nhân cơ hội từ trong góc tối bay vụt ra, con dao trong tay nhắm thẳng vào bộ phận quan trọng trên người Chu Hàn.
Đột nhiên, một tiếng súng bỗng vang lên: “Pằng.”
Chương 150. Phu nhân thất thố
Là Dạ Phong ở ngọn núi đối diện, anh ta đã ra tay rồi.
Thủy Lão Tam lập tức ý thức được có gì đó không ổn, ông ta lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới tránh được một kích chí mạng.
Tuy ông ta có thể tránh được một kích của Dạ Phong nhưng không thể né được đòn chí mạng của Chu Hàn.
Một con dao găm vô cùng chuẩn xác đâm vào tim ông ta, con ngươi Thủy Lão Tam đột nhiên co rút, chết ngay tại chỗ.
Một dao này đã cắt đứt chấp niệm và cả cơ hội sống của ông ta.
Thua rồi, chung quy cũng thua rồi.
“Lão Tam.”
“Lão Tam.”
“Tam Ca.”
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên ba tiếng hét lớn.
Hai mắt Chu Hàn lập tức nhíu lại, anh đột nhiên ý thức được, e là ngoài hai người anh trai, Thủy Lão Tam còn có một đứa em trai nữa.
Như vậy xem ra Thủy Lão Tam tổng cộng có năm anh em, tận năm anh em.
Là anh đã đánh giá thấp nhân số của bọn chúng.
Nhưng mà cho dù đối phương có bao nhiêu anh em đi chăng nữa thì Chu Hàn cũng sẽ chỉ mang theo một mình Dạ Phong đến đây.
Bởi vì trong tình huống này, chỉ mình Dạ Phong mới có khả năng tự bảo vệ lấy mình, đồng thời có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn Thủy Lão Tam.
Ngoại trừ Dạ Phong ra, đám thuộc hạ của Chu Hàn cũng không còn khả năng mang người tới ứng chiến nữa rồi.
Lúc này, cùng với ba tiếng hét lớn vang lên, vô số ám khí lập tức bay đến từ bốn phương tám hướng.
Chu Hàn sớm đã đoán được tình huống sẽ diễn ra như thế này, anh lập tức dùng mũi chân hất thi thể Thủy Lão Tam đang nằm dưới đất lên rồi dùng tay túm lấy.
“Vù vù…” Thi thể của Thủy Lão Tam bị Chu Hàn nắm trong tay dùng làm lá chắn.
Anh không hề có chút áp lực nào, vô cùng ung dung dùng thi thể ông ta ngăn hết ám khí lại.
Mà thi thể của ông ta đã nát đến mức không thể nào nát hơn được nữa, chết đến mức không thể nào chết thêm lần nữa.
“Khinh người quá đáng, thực sự khinh người quá đáng.” Lại một tiếng hét căm phẫn từ trong bóng tối vang lên, sau đó ba bóng người lao ra, xông thẳng về phía Chu Hàn.
Cùng lúc đó, Dạ Phong đứng ở ngọn núi đối diện cũng đồng thời bắn ra ba phát súng chí mạng.
Trong khi Chu Hàn đang trong cuộc huyết chiến, ở một bên khác, Võ Minh.
Tô Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng, khó khăn lắm mới tỉnh lại được.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể vừa mới thoát ra khỏi một cơn ác mộng.
Sau khi cô mở mắt ra, người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Bạch Hổ.
“Chu Hàn đâu?” Tô Hàm quát lên một tiếng, giọng điệu có vẻ đặc biệt nặng nề.
Bạch Hổ không hề giấu giếm, nói thật: “Nguyên soái mang theo Dạ Phong đến núi Thu Phong.”
Tô Hàm nghe xong tràn đầy giận giữ, cô không kìm chế được cơn phẫn nộ, tức giận hỏi Bạch Hổ: “Sao anh không ngăn anh ấy lại?”
Cô ngơ ra một lúc, sau đó hỏi một cách nghiêm nghị: “Tại sao anh ấy không dẫn tôi đi cùng? Các anh sao lại không đi giúp đỡ?”
Rõ ràng là Tô Hàm đã nôn nóng tới phát điên luôn rồi.
“Hội trưởng đâu? Bảo anh ta qua đây gặp tôi.” Tô Hàm quay về phía Bạch Hổ hét lớn một câu.
Nhưng Bạch Hổ lại lắc đầu nói: “Phu nhân, thực xin lỗi, Nguyên soái đã hạ lệnh, chúng tôi không thể làm trái được.”
Tô Hàm bị lời nói này của Bạch Hổ khiến cho cả người tức đến phát run, ngay lúc cô đang định lớn tiếng mắng chửi thì một bóng người đột nhiên bước vào.
“Chu phu nhân, đừng kích động.” Người tới không phải ai khác mà chính là Tiết Minh Dương.
Trên mặt cậu ta lộ ra một nụ cười dịu dàng, sau lưng còn có cả Thanh Tú Tú đi cùng.
“Chị ơi, chị không sao chứ?” Thanh Tú Tú vừa tiến lại gần đã tỏ vẻ thân thiết với Tô Hàm.
Dáng vẻ này của cô ta dường như là rất quan tâm đến Tô Hàm, trên mặt cũng không giấu được một tia lo lắng.
Kể từ sau sự việc Từ thiếu gia lần trước, Thanh Tú Tú đã phục sát đất Tô Hàm, vô cùng ngưỡng mộ cô.
Thanh Tú Tú thật lòng muốn đi theo Tô Hàm, vì cô làm trâu làm ngựa.
Đương nhiên cũng là để bù đắp cho việc cô ấy hợp tác với Từ thiếu gia hãm hại Tô Hàm khi trước.
Cô ấy muốn chuộc tội.
“Tiết Minh Dương, Thanh Tú Tú?” Tô Hàm nhìn về phía hai người họ, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao hai người lại ở đây?
Tiết Minh Dương cười đáp: “Hoắc gia chủ thông báo với tôi là Chu Nguyên soái bảo tôi đến đây, vậy nên tôi mới tới.”
Sau khi nghe Tiết Minh Dương nói xong, Tô Hàm lúc này mới gật gật đầu.
Sau đó cô hét lớn về phía Tiết Minh Dương: “Đi. Cùng tôi đi cứu Chu Hàn.”
Tiết Minh Dương vừa nghe thấy những lời này cả người lập tức sững sờ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào Tô Hàm.
Cậu ta lớn tiếng hỏi: “Chu phu nhân, Chu Nguyên soái đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Hàm lắc đầu nói: “Bây giờ không kịp giải thích, mau cùng tôi đi đến núi Thu Phong.”
Vừa nói xong, Tô Hàm lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, bây giờ cậu hãy liên hệ với Hoắc gia chủ, nói với ông ta Chu Hàn xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn.”
Tiết Minh Dương nghe xong không dám chậm trễ, lập tức làm theo lời cô.
Cùng lúc đó, Tô Hàm và Thanh Tú Tú cũng đồng thời muốn đi ra ngoài.
Bạch Hổ thấy vậy lập tức bước tới ngăn ba người họ lại.
“Nguyên soái đã có lệnh, không ai có thể rời khỏi Võ Minh nửa bước.” Bạch Hổ nói lớn: “Phu nhân, cô nhất định phải tuân theo sự sắp xếp của Nguyên soái.”
Tô Hàm lập tức thay đổi dáng vẻ dịu dàng khi trước, tức giận nói với Bạch Hổ: “Tôi không quan tâm anh ấy sắp xếp hay không sắp xếp cái gì cả, bây giờ người đàn ông của tôi đang xảy ra chuyện, tôi muốn đi cứu anh ấy.”
Nếu như đổi lại là trước kia, khi đó Tô Hàm vẫn đang che giấu thực lực không dám để lộ ra ngoài thì có lẽ cô sẽ liều mạng kìm chế sự lo lắng của mình.
Nhưng bây giờ, cô rõ ràng có thể dùng thực lực của mình để giúp Chu Hàn một tay, mà núi Thu Phong lần này còn nguy hiểm như vậy.
Hiện tại cô đang vô cùng rối loạn, đương nhiên sẽ không thèm quan tâm đến hình tượng của mình.
Tô Hàm muốn cứu Chu Hàn. Đây là quyết tâm của cô.
“Phu nhân, cô cần gì phải làm khổ mình như vậy?” Khuôn mặt Bạch Hổ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không muốn ra tay với phu nhân, cũng không muốn đánh ngất cô nữa đâu.”
Vừa nghe thấy Bạch Hổ nói muốn đánh ngất mình, Tô Hàn tức tới nỗi bật cười, khuôn mặt cô tràn đầy bất mãn, tiến lên trước vài bước.
Hai người đứng gần nhau trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp của Tô Hàm nhíu lại, chất vấn anh ta: “Anh dựa vào cái gì mà dám đánh ngất tôi? Dựa vào cái gì mà dám ngăn cản tôi đi cứu người đàn ông của mình?”
“Nếu anh muốn động vào chị Tô thì hãy bước qua xác tôi trước đã.” Thanh Tú Tú thấy cảnh này cũng lập tức tiến lên một bước, đứng thẳng hàng với Tô Hàm.
Mà Tiết Minh Dương lúc này cũng đã gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà và nói cho đối phương Chu Hàn đã xảy ra chuyện.
Hoắc Khai Hà nói rằng sẽ lập tức lên máy bay riêng mang người tới đây.
“Phu nhân, cô thất thố rồi.” Sau khi cúp máy, Tiết Minh Dương nói với Tô Hàm: “Bạch Hổ là cánh tay đắc lực của Nguyên soái, còn thân thiết hơn cả anh em, cô cần gì phải làm khó anh ta?”
“Hơn nữa nếu như Nguyên soái đã ra lệnh cho Bạch Hổ và người của Võ Minh đứng yên chờ thời cơ hành động rồi thì ba người chúng ta có chạy đến đó cũng chẳng có ích gì, không khéo lại còn trở thành vật hy sinh.”
“Phu nhân, hãy bình tĩnh lại đi, nhất định phải bình tĩnh lại. Hoắc gia chủ sắp tới đây rồi, đến lúc đó sẽ có thể cứu Nguyên soái ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Tiết Minh Dương vừa nói xong, Tô Hàm đã lắc đầu nói: “Cậu bảo tôi sao có thể bình tĩnh nổi đây?”
“Hoắc gia chủ từ Cảng Thành bay tới đây, cho dù dùng máy bay riêng thì cũng phải chờ hơn nửa tiếng nữa.”
“Nửa tiếng nữa, các người có thể chờ được nhưng tôi thì không chờ được, Chu Hàn cũng không chờ được.”
Tô Hàm nói xong lập tức sụp đổ, nước mắt rơi không ngừng giống như những hạt trân châu.
Bạch Hổ thở dài một tiếng, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình cảm sâu nặng của Tô Hàm.
Cô chưa từng thể hiện ra vẻ mặt suy sụp như thế này, chẳng qua là do quá để ý tới Chu Nguyên soái.
Cho dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ tình cảm sâu đậm của Tô Hàm, nhưng bọn họ càng rõ ràng hơn, không thể vi phạm mệnh lệnh của Chu Hàn.
“Phu nhân, tôi vẫn còn một kế hoạch tạm thời khác.”
Tô Hàn nghe vậy lập tức gật đầu: “So thì so.”
Cô đồng ý vô cùng dứt khoát, không chút do dự, có vẻ nắm chắc mười phần.
Nhưng Chu Hàn lại vô cùng rõ ràng, nói về kỹ thuật bắn súng, khó có thể nói được giữa Tô Hàm và Dạ Phong ai mạnh hơn ai.
Tuy nhiên nói về kinh nghiệm thực chiến thì e rằng cô sẽ không chịu nổi một kích của cậu ta.
Đương nhiên là Chu Hàn sẽ không để cho Tô Hàm phải lấy cứng đối cứng với Dạ Phong, lỡ như chuẩn bị không tốt thì sợ là cả hai đều sẽ phải đi Tây thiên thỉnh kinh mất.
“Đi theo anh.” Chu Hàn sờ sờ đầu Tô Hàm, đưa cô ra khỏi phòng rồi nhanh chóng tìm đến chỗ đi tìm Dạ Phong.
“Nguyên soái, có mệnh lệnh gì sao?” Dạ Phong cung kính hỏi.
“Bà xã của tôi muốn so tài bắn súng với cậu.” Chu Hàn vô cùng nghiêm túc nói.
Dạ Phong nghe thấy lời này lập tức sững sờ.
Một lúc sau, anh ta không nhịn nổi nữa liền bật cười.
“Nguyên soái, tôi cũng không dám so với phu nhân đâu, đây là đại nghịch bất đạo.” Những lời này của Dạ Phong rõ ràng là đang giữ mặt mũi cho Tô Hàm.
Nhưng thực ra anh ta rất khinh thường.
Cùng so tài bắn súng với một cô gái yếu đuối ư? Đây không phải là một trò đùa sao?
“Chấp hành mệnh lệnh đi.” Chu Hàn thấy Dạ Phong dám chế nhạo Tô Hàm trước mặt mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thấy Chu Hàn vô cùng nghiêm túc, Dạ Phong cũng vội vàng thu hồi ý cười.
Nhưng anh ta vẫn hoài nghi quay sang hỏi Tô Hàm một câu: “Phu nhân, xin hỏi cô có thực sự nghiêm túc không?”
Tô Hàn hỏi ngược lại: “Sao nào? Anh không tin à?”
Dạ Phong thấy Chu Hàn và Tô Hàm đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nên nào dám chống lại mệnh lệnh.
Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ đành gật đầu và nói: “Tôi tin.”
Anh ta dừng lại một lúc rồi hỏi tiếp: “Phu nhân, vậy cô muốn so như thế nào?”
Câu hỏi này của Dạ Phong vốn dĩ chỉ là để chặn họng Tô Hàm, mặc dù miệng nói là tin, nhưng muốn anh ta thật sự tin tưởng mới là lạ.
Thấy đối phương khiêu khích mình như vậy, Tô Hàm nói thẳng: “Đơn giản thôi, mỗi người một mục tiêu.”
Trông cô vô cùng bình tĩnh thong dong: “Mục tiêu của anh sẽ do tôi điều khiển, mục tiêu của tôi cũng sẽ do anh khống chế.”
Chu Hàn vốn muốn đích thân sắp xếp phương thức so tài cho Tô Hàm và Dạ Phong, nhưng không ngờ cô đã nghĩ xong rồi.
Mà phương thức so tài này chính là phương pháp được những tay súng nổi tiếng nhất thế giới quen dùng.
Từ đó có thể thấy được, Tô Hàm thực sự có tài năng.
Giờ phút này, không chỉ Chu Hàn mà ngay cả Dạ Phong cùng mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên nhìn Tô Hàm.
“Còn ngơ ra đấy làm gì?” Tô Hàm trừng Dạ Phong một cái, cao giọng nói: “Đưa súng cho tôi, tôi bắn trước.”
“Hả?” Khuôn mặt Dạ Phong tràn đầy vẻ bất ngờ, anh ta chưa từng nghĩ tới Tô Hàm sẽ trực tiếp như vậy.
Phải biết rằng, anh ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Hả cái gì mà hả? Mau lên.” Tô Hàm lên tiếng thúc giục, giọng điệu của cô rõ ràng có hơi bất mãn.
Rơi vào đường cùng, Dạ Phong không còn cách nào khác chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau đó anh ta lấy ra một từ trong người một tờ giấy trắng, nhưng trên tờ giấy trắng ấy có gắn một viên đạn.
Một loạt các động tác diễn ra vô cùng trôi chảy, liền mạch lưu loát.
Căn bản là không ai có thể nhìn rõ động tác của Dạ Phong.
Khi thấy được mục tiêu của anh ta, khóe mắt Chu Hàn khẽ co giật.
Anh không ngờ Dạ Phong lại dùng mục tiêu này, độ khó quá lớn khiến người ta khiếp sợ.
“Phu nhân, cô không cần bắn trúng viên đạn, bắn trúng tờ giấy trắng cũng được tính là hoàn thành.” Dạ Phong nặn ra một nụ cười cung kính với Tô Hàm.
Nhưng lời này của anh ta hoàn toàn là đang coi thường Tô Hàm.
Tô Hàm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy sự không vui: “Anh đang coi thường ai vậy? Mau chạy ra xa rồi ném mục tiêu của anh đi.”
Tô Hàn vừa nói vừa quay sang nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức ra hiệu cho đám đệ tử Võ Minh đưa vũ khí nóng cho Tô Hàm, cô nhận lấy khẩu súng, nắm chặt nó trong tay rồi lưu loát mở chốt an toàn.
Chu Hàn thấy vậy càng thêm hứng thú nhìn Tô Hàm, không nghĩ tới người phụ nữ của anh lại che giấu sâu đến như vậy.
Ngay lúc Tô Hàm mở chốt an toàn, Dạ Phong cũng đồng thời kéo dài khoảng cách và ném mục tiêu trong tay đi.
Tô Hàm gần như là không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đảo một cái, răng cắn chặt.
Cùng với hành động bóp cò của cô, một tiếng “pằng” lập tức vang lên.
Mục tiêu đã bị bắn trúng.
Chu Hàn hơi quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ, anh ta lập tức hiểu ý.
Một bóng người vụt qua, nhặt viên đạn đã méo mó cùng với tờ giấy trắng lên.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều thổn thức không thôi.
“Đến phiên anh đấy.” Tô Hàm lật tay rút ra một viên đạn, thậm chí còn không cầm theo tờ giấy trắng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Dạ Phong cũng rút súng trong người mình ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Hàm, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào mục tiêu trong tay cô.
Sau khi Tô Hàm ném mục tiêu đi, Dạ Phong lập tức giơ súng lên bắn một phát.
Thế nhưng anh ta đã bắn trượt.
Bởi vì Tô Hàm chỉ làm ra động tác giả…
Bị lừa rồi.
Trong lòng Dạ Phong tràn đầy sửng sốt.
Anh ta đã đánh giá thấp Tô Hàm, thua một cách triệt để.
Chu Hàn và những người khác nhìn thấy cảnh này đều trố mắt lên nhìn.
“Thật ngại quá, Dạ Phong, anh thua rồi.” Tô Hàm lạnh nhạt nói với Dạ Phong.
Cô bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý: “Thế nào? Đã yên tâm đưa em đến núi Thu Phong giúp anh một tay chưa?”
Nhưng khi Tô Hàm vừa nói xong, Chu Hàn lại khẽ dùng mắt ra hiệu cho Dạ Phong.
Thấy Chu Hàn không nói gì, Tô Hàm đang định hỏi lại lần nữa nhưng Dạ Phong đã đánh vào gáy cô một cái.
Tô Hàm trợn tròn mắt, ngất ngay tại chỗ.
Khi ngất đi, cô thấy rất rõ là Dạ Phong đã đánh mình.
Tô Hàm rất muốn nói một câu “Anh chơi xấu”, nhưng cuối cùng cô còn chưa kịp hét lên ba chữ này thì đã ngất đi.
Chu Hàn thở dài một tiếng, đầu cũng không thèm quay lại mà ra lệnh cho Bạch Hổ: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Nói xong, ánh mắt anh khẽ chuyển rồi dừng lại trên người Dạ Phong, lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi.”
Bạch Hổ và Dạ Phong tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức gật đầu đáp ứng.
Nửa tiếng sau, núi Thu Phong.
Lúc này đã gần chạng vạng, Chu Hàn một mình đi lên núi.
Còn Dạ Phong đã được anh an bài ở ngọn núi bên cạnh để bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng.
Ngọn núi Thu Phong này vô cùng quỷ dị, Chu Hàn đương nhiên sẽ không để Dạ Phong cùng đi lên.
Gần như khi Chu Hàn đặt chân lên đỉnh núi thì một tiếng cười quái dị đã truyền đến từ trong góc tối: “Ha ha, Chu Nguyên soái quả nhiên ngay thẳng phóng khoáng, dám nhận lời khiêu chiến của Thủy Lão Tam đây.”
Chu Hàn không nói gì, chỉ chắp tay ra sau lưng, tùy ý để gió núi thổi qua quần áo.
“Người ứng chiến lần trước với tôi đã bị tôi giết chết không còn một chút cặn nào.” Giọng của Thủy Lão Tam không ngừng vọng ra từ trong bóng tối: “Cả đời tôi mới chỉ khiêu chiến với mười người, mười người này không một ai sống sót.”
“Nhiều năm như vậy tôi chưa từng thất bại lần nào. Mà Chu Nguyên soái, lần trước cậu đã bị mũi tên nước khiến cho bị thương không nhẹ đúng không?”
“Cậu có thể lấy ra bao nhiêu phần thực lực để chiến đấu với tôi đây?”
Thủy Lão Tam nói không ngừng, mục đích là làm nhiễu loạn tâm trí và quấy rầy lực chú ý của anh khiến anh mất tập trung.
Mà Chu Hàn cũng quả nhiên bị gạt, hai tay chắp sau lưng dần buông xuống, nhìn dáng vẻ giống như đang tò mò lắng nghe.
Thủy Lão Tam nhân cơ hội từ trong góc tối bay vụt ra, con dao trong tay nhắm thẳng vào bộ phận quan trọng trên người Chu Hàn.
Đột nhiên, một tiếng súng bỗng vang lên: “Pằng.”
Chương 150. Phu nhân thất thố
Là Dạ Phong ở ngọn núi đối diện, anh ta đã ra tay rồi.
Thủy Lão Tam lập tức ý thức được có gì đó không ổn, ông ta lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới tránh được một kích chí mạng.
Tuy ông ta có thể tránh được một kích của Dạ Phong nhưng không thể né được đòn chí mạng của Chu Hàn.
Một con dao găm vô cùng chuẩn xác đâm vào tim ông ta, con ngươi Thủy Lão Tam đột nhiên co rút, chết ngay tại chỗ.
Một dao này đã cắt đứt chấp niệm và cả cơ hội sống của ông ta.
Thua rồi, chung quy cũng thua rồi.
“Lão Tam.”
“Lão Tam.”
“Tam Ca.”
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên ba tiếng hét lớn.
Hai mắt Chu Hàn lập tức nhíu lại, anh đột nhiên ý thức được, e là ngoài hai người anh trai, Thủy Lão Tam còn có một đứa em trai nữa.
Như vậy xem ra Thủy Lão Tam tổng cộng có năm anh em, tận năm anh em.
Là anh đã đánh giá thấp nhân số của bọn chúng.
Nhưng mà cho dù đối phương có bao nhiêu anh em đi chăng nữa thì Chu Hàn cũng sẽ chỉ mang theo một mình Dạ Phong đến đây.
Bởi vì trong tình huống này, chỉ mình Dạ Phong mới có khả năng tự bảo vệ lấy mình, đồng thời có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn Thủy Lão Tam.
Ngoại trừ Dạ Phong ra, đám thuộc hạ của Chu Hàn cũng không còn khả năng mang người tới ứng chiến nữa rồi.
Lúc này, cùng với ba tiếng hét lớn vang lên, vô số ám khí lập tức bay đến từ bốn phương tám hướng.
Chu Hàn sớm đã đoán được tình huống sẽ diễn ra như thế này, anh lập tức dùng mũi chân hất thi thể Thủy Lão Tam đang nằm dưới đất lên rồi dùng tay túm lấy.
“Vù vù…” Thi thể của Thủy Lão Tam bị Chu Hàn nắm trong tay dùng làm lá chắn.
Anh không hề có chút áp lực nào, vô cùng ung dung dùng thi thể ông ta ngăn hết ám khí lại.
Mà thi thể của ông ta đã nát đến mức không thể nào nát hơn được nữa, chết đến mức không thể nào chết thêm lần nữa.
“Khinh người quá đáng, thực sự khinh người quá đáng.” Lại một tiếng hét căm phẫn từ trong bóng tối vang lên, sau đó ba bóng người lao ra, xông thẳng về phía Chu Hàn.
Cùng lúc đó, Dạ Phong đứng ở ngọn núi đối diện cũng đồng thời bắn ra ba phát súng chí mạng.
Trong khi Chu Hàn đang trong cuộc huyết chiến, ở một bên khác, Võ Minh.
Tô Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng, khó khăn lắm mới tỉnh lại được.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể vừa mới thoát ra khỏi một cơn ác mộng.
Sau khi cô mở mắt ra, người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Bạch Hổ.
“Chu Hàn đâu?” Tô Hàm quát lên một tiếng, giọng điệu có vẻ đặc biệt nặng nề.
Bạch Hổ không hề giấu giếm, nói thật: “Nguyên soái mang theo Dạ Phong đến núi Thu Phong.”
Tô Hàm nghe xong tràn đầy giận giữ, cô không kìm chế được cơn phẫn nộ, tức giận hỏi Bạch Hổ: “Sao anh không ngăn anh ấy lại?”
Cô ngơ ra một lúc, sau đó hỏi một cách nghiêm nghị: “Tại sao anh ấy không dẫn tôi đi cùng? Các anh sao lại không đi giúp đỡ?”
Rõ ràng là Tô Hàm đã nôn nóng tới phát điên luôn rồi.
“Hội trưởng đâu? Bảo anh ta qua đây gặp tôi.” Tô Hàm quay về phía Bạch Hổ hét lớn một câu.
Nhưng Bạch Hổ lại lắc đầu nói: “Phu nhân, thực xin lỗi, Nguyên soái đã hạ lệnh, chúng tôi không thể làm trái được.”
Tô Hàm bị lời nói này của Bạch Hổ khiến cho cả người tức đến phát run, ngay lúc cô đang định lớn tiếng mắng chửi thì một bóng người đột nhiên bước vào.
“Chu phu nhân, đừng kích động.” Người tới không phải ai khác mà chính là Tiết Minh Dương.
Trên mặt cậu ta lộ ra một nụ cười dịu dàng, sau lưng còn có cả Thanh Tú Tú đi cùng.
“Chị ơi, chị không sao chứ?” Thanh Tú Tú vừa tiến lại gần đã tỏ vẻ thân thiết với Tô Hàm.
Dáng vẻ này của cô ta dường như là rất quan tâm đến Tô Hàm, trên mặt cũng không giấu được một tia lo lắng.
Kể từ sau sự việc Từ thiếu gia lần trước, Thanh Tú Tú đã phục sát đất Tô Hàm, vô cùng ngưỡng mộ cô.
Thanh Tú Tú thật lòng muốn đi theo Tô Hàm, vì cô làm trâu làm ngựa.
Đương nhiên cũng là để bù đắp cho việc cô ấy hợp tác với Từ thiếu gia hãm hại Tô Hàm khi trước.
Cô ấy muốn chuộc tội.
“Tiết Minh Dương, Thanh Tú Tú?” Tô Hàm nhìn về phía hai người họ, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao hai người lại ở đây?
Tiết Minh Dương cười đáp: “Hoắc gia chủ thông báo với tôi là Chu Nguyên soái bảo tôi đến đây, vậy nên tôi mới tới.”
Sau khi nghe Tiết Minh Dương nói xong, Tô Hàm lúc này mới gật gật đầu.
Sau đó cô hét lớn về phía Tiết Minh Dương: “Đi. Cùng tôi đi cứu Chu Hàn.”
Tiết Minh Dương vừa nghe thấy những lời này cả người lập tức sững sờ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào Tô Hàm.
Cậu ta lớn tiếng hỏi: “Chu phu nhân, Chu Nguyên soái đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Hàm lắc đầu nói: “Bây giờ không kịp giải thích, mau cùng tôi đi đến núi Thu Phong.”
Vừa nói xong, Tô Hàm lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, bây giờ cậu hãy liên hệ với Hoắc gia chủ, nói với ông ta Chu Hàn xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn.”
Tiết Minh Dương nghe xong không dám chậm trễ, lập tức làm theo lời cô.
Cùng lúc đó, Tô Hàm và Thanh Tú Tú cũng đồng thời muốn đi ra ngoài.
Bạch Hổ thấy vậy lập tức bước tới ngăn ba người họ lại.
“Nguyên soái đã có lệnh, không ai có thể rời khỏi Võ Minh nửa bước.” Bạch Hổ nói lớn: “Phu nhân, cô nhất định phải tuân theo sự sắp xếp của Nguyên soái.”
Tô Hàm lập tức thay đổi dáng vẻ dịu dàng khi trước, tức giận nói với Bạch Hổ: “Tôi không quan tâm anh ấy sắp xếp hay không sắp xếp cái gì cả, bây giờ người đàn ông của tôi đang xảy ra chuyện, tôi muốn đi cứu anh ấy.”
Nếu như đổi lại là trước kia, khi đó Tô Hàm vẫn đang che giấu thực lực không dám để lộ ra ngoài thì có lẽ cô sẽ liều mạng kìm chế sự lo lắng của mình.
Nhưng bây giờ, cô rõ ràng có thể dùng thực lực của mình để giúp Chu Hàn một tay, mà núi Thu Phong lần này còn nguy hiểm như vậy.
Hiện tại cô đang vô cùng rối loạn, đương nhiên sẽ không thèm quan tâm đến hình tượng của mình.
Tô Hàm muốn cứu Chu Hàn. Đây là quyết tâm của cô.
“Phu nhân, cô cần gì phải làm khổ mình như vậy?” Khuôn mặt Bạch Hổ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không muốn ra tay với phu nhân, cũng không muốn đánh ngất cô nữa đâu.”
Vừa nghe thấy Bạch Hổ nói muốn đánh ngất mình, Tô Hàn tức tới nỗi bật cười, khuôn mặt cô tràn đầy bất mãn, tiến lên trước vài bước.
Hai người đứng gần nhau trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp của Tô Hàm nhíu lại, chất vấn anh ta: “Anh dựa vào cái gì mà dám đánh ngất tôi? Dựa vào cái gì mà dám ngăn cản tôi đi cứu người đàn ông của mình?”
“Nếu anh muốn động vào chị Tô thì hãy bước qua xác tôi trước đã.” Thanh Tú Tú thấy cảnh này cũng lập tức tiến lên một bước, đứng thẳng hàng với Tô Hàm.
Mà Tiết Minh Dương lúc này cũng đã gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà và nói cho đối phương Chu Hàn đã xảy ra chuyện.
Hoắc Khai Hà nói rằng sẽ lập tức lên máy bay riêng mang người tới đây.
“Phu nhân, cô thất thố rồi.” Sau khi cúp máy, Tiết Minh Dương nói với Tô Hàm: “Bạch Hổ là cánh tay đắc lực của Nguyên soái, còn thân thiết hơn cả anh em, cô cần gì phải làm khó anh ta?”
“Hơn nữa nếu như Nguyên soái đã ra lệnh cho Bạch Hổ và người của Võ Minh đứng yên chờ thời cơ hành động rồi thì ba người chúng ta có chạy đến đó cũng chẳng có ích gì, không khéo lại còn trở thành vật hy sinh.”
“Phu nhân, hãy bình tĩnh lại đi, nhất định phải bình tĩnh lại. Hoắc gia chủ sắp tới đây rồi, đến lúc đó sẽ có thể cứu Nguyên soái ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Tiết Minh Dương vừa nói xong, Tô Hàm đã lắc đầu nói: “Cậu bảo tôi sao có thể bình tĩnh nổi đây?”
“Hoắc gia chủ từ Cảng Thành bay tới đây, cho dù dùng máy bay riêng thì cũng phải chờ hơn nửa tiếng nữa.”
“Nửa tiếng nữa, các người có thể chờ được nhưng tôi thì không chờ được, Chu Hàn cũng không chờ được.”
Tô Hàm nói xong lập tức sụp đổ, nước mắt rơi không ngừng giống như những hạt trân châu.
Bạch Hổ thở dài một tiếng, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình cảm sâu nặng của Tô Hàm.
Cô chưa từng thể hiện ra vẻ mặt suy sụp như thế này, chẳng qua là do quá để ý tới Chu Nguyên soái.
Cho dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ tình cảm sâu đậm của Tô Hàm, nhưng bọn họ càng rõ ràng hơn, không thể vi phạm mệnh lệnh của Chu Hàn.
“Phu nhân, tôi vẫn còn một kế hoạch tạm thời khác.”
Bình luận facebook