Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161-162
Chương 161. Bạch Như Ngọc
Kết quả Chu Hàn nói một phen như vậy làm cho Tề Họa Mi thiếu chút nữa bật cười, Tề Họa Mi không phải kẻ ngốc, cô ta cố nén không cười thành tiếng.
Chỉ là nén cười gật đầu.
Đối với Tề Họa Mi hẹn với người Bạch thị hoàn toàn không được xem là chuyện lớn, thậm chí có thể nói dễ như trở bàn tay, thậm chí là tiện tay mà lấy.
Ở nhà họ Bạch, cô ta có một người quen cũ, là người chị em tốt của cô ta.
“Chuyện của Tề Họa Mi chấm dứt tại đây đi, ông Tề, ông cũng không cần yêu cầu quá nghiêm khắc với cô Tề.” Lúc này Chu Hàn lại nói thêm một câu, tương đương với chuyện cho Tề Họa Mi một viên thuốc an thần.
Tề Họa Mi vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.
Mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm chọn một căn phòng tốt, còn Thanh Tú Tú thì chọn phòng cách vách hai người.
Mấy ngày Chu Hàn ở trong phòng đột phá, chậm chạp khôi phục thân thể, còn Tô Hàm thì chờ Chu Hàn mà ngay cả một giọt nước cũng không uống, không ăn cũng không ngủ.
Hôm nay tất cả đều đã tốt lên, mà đại thọ sáu mươi của Tề Thắng Thiên cũng đã qua, tất nhiên cô và Chu Hàn muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại.
Nhưng còn chưa chờ hai người nằm lên giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ.
Lập tức chân mày Chu Hàn nhíu lại, nhưng cũng không hỏi ngoài cửa là ai, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ một lát người ngoài cửa giống như đã không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi Chu Nguyên soái có ở bên trong không?”
Là một giọng nói xa lạ, Chu Hàn cũng không nhận ra là ai.
Đối với chủ nhân của giọng nói này, Chu Hàn cảm thấy rất xa lạ.
“Chuyện gì?” Lúc này Chu Hàn hỏi một câu, sắc mặt có chút không vui.
Giờ phút này anh chỉ muốn cùng Tô Hàm ngủ một giấc thật say, còn như những chuyện vụn vặt khác hoàn toàn không muốn quan tâm.
“Chu Nguyên soái, tôi là con trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Trường Não.” Giọng nói của người ngoài cửa rất thành khẩn cung kính, ông ta cất giọng nói: “Tôi muốn cố gắng làm tròn bổn phận của chủ nhà, mời Chu Nguyên soái đến chơi nhà họ Đường một chút.”
“Không cần.” Chu Hàn cự tuyệt, quăng một câu như vậy để đuổi đối phương đi.
Ngoài cửa Đường Trường Não vô cùng kinh ngạc, đang lúc ông ta còn muốn nói gì đó, một bên Tề Thắng Thiên kéo ông ta một cái.
Sắc mặt của Tề Thắng Thiên không vui nói: “Tiểu Đường, không nên làm phiền Chu Nguyên soái, nếu không coi chừng không chịu nổi hậu quả đâu.”
Đường Trường Não nghe vậy trên mặt đầy vẻ không biết phải làm sao, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Ông Tề, chờ Nguyên soái có thời gian, ngài nhất định phải nói cho tôi một tiếng.”
Tuy Tề Thắng Thiên có chút không nhịn được, nhưng cũng không biểu hiện ra.
Ông ta gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Đang lúc Đường Trường Não muốn xoay người rời đi, kết quả đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nói một câu với Tề Thắng Thiên: “Ông Tề, có thể để tôi nhìn một chút kiếm Vọng Nguyệt của ngài không?”
Tề Thắng Thiên nghe vậy bỗng chốc sắc mặt trở nên âm trầm, tên này đúng là được voi đòi tiên.
Lúc này ông ta tức giận nói ra một chữ: “Cút.”
Đường Trường Não buồn bực rụt cổ lại, ảo não rời khỏi nhà họ Tề.
Tám giờ tối hôm sau, khách sạn Hoắc Xuân Viên.
Khách sạn này là khách sạn năm sao cao cấp, cũng là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, tên khách sạn có ghi họ Hoắc.
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Tề Họa Mi, Chu Hàn và Tô Hàm đi vào một phòng bao tao nhã.
“Chu Nguyên soái, ngài chờ một chút, người nhà họ Bạch sẽ đến nhanh thôi.” Tề Họa Mi đã hẹn với bạn tốt của cô ta, cũng là Tam tiểu thư của nhà họ Bạch, Bạch Như Ngọc.
Chu Hàn gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều.
Chẳng qua anh chỉ ở một bên ngồi cùng Tô Hàm, hai người nhìn nhau cười, cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khoảng mười phút, một cô gái vội vã đi vào phòng bao.
Trên khuôn mặt cô ta đầy vẻ xin lỗi: “Xin lỗi Họa Mi, tôi bị kẹt xe cho nên tới trễ.”
Tề Họa Mi mím môi cười, cô ta nhìn Chu Hàn, thấy Chu Hàn cũng không lộ ra vẻ gì không vui cả, lúc này mới lên tiếng nói: “Không sao, mau ngồi đi.”
Bạch Như Ngọc cử chỉ tao nhã, mới nhìn đã biết là một người rất có giáo dưỡng.
Sau khi Tề Họa Mi lên tiếng, lúc này Bạch Như Ngọc mới thành thực ngồi xuống.
Cô ta chọc Tề Họa Mi, cười như không cười hỏi Tề Họa Mi: “Họa Mi, hai người này là?”
Nói xong, ánh mắt của Bạch Như Ngọc rơi vào hai người Chu Hàn.
“Vị này là Chu Nguyên soái, vị bên cạnh ngài ấy là Chu phu nhân.” Sau khi Tề Họa Mi lên tiếng giới thiệu xong, lại nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, cô gái này là bạn tốt của tôi, cũng là Tam tiểu thư của nhà họ Bạch, Bạch Như Ngọc.”
Chu Hàn nghe vậy thì gật đầu, Tô Hàm nhìn tình huống thì đưa tay ra, cô mím môi cười một tiếng: “Cô Bạch, hân hạnh.”
Bạch Như Ngọc thấy vậy thì cũng hào phòng đưa tay về phía Tô Hàm, sau khi hai người bắt tay nhau, bốn người liền ngồi cùng với nhau bắt đầu dùng cơm.
“Bò bít tết này không tệ, cậu cũng ăn thử đi.” Tề Họa Mi thấy bầu không khí có chút lúng túng, cô ta vô tình hay cố ý bắt chuyện, còn thay Bạch Như Ngọc cắt một miếng thịt bò cho cô ta.
“Cảm ơn.” Bạch Như Ngọc khách sáo nói cảm ơn, đồng thời cắn một miếng bò bít tết.
“Ừ, ăn thật ngon.” Cô ta khen ngợi từ tận đáy lòng, tiếp đó lại chủ động nói với hai người Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, phu nhân, hai người thử một chút đi, bò bít tết này rất thơm, vị cũng chính gốc.”
Chu Hàn gật đầu, đang muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng Tô Hàm lại giành lên tiếng trước: “Cô Bạch, tôi thật sự hâm mộ vẻ đẹp thanh xuân mỹ lệ của cô.”
Nói như vậy, rõ ràng cho thấy đang khen Bạch Như Ngọc.
Mà Bạch Như Ngọc cũng là người thức thời, cô ta nghe vậy lập tức gật đầu nói: “Vẻ đẹp thướt tha của phu nhân chắc ở Đài Sơn này không ai có thể sánh bằng.”
Thấy lời đã hợp ý, lúc này Tô Hàm mở lời, nói chuyện với Bạch Như Ngọc.
Rất nhanh, Tề Họa Mi cũng đã gia nhập vào đề tài nói chuyện phiếm.
Chẳng qua ba người chỉ trò chuyện những chuyện phụ nữ, túi xách, trang điểm,…
Trò chuyện một chút, không ngờ lại kéo đến chuyện nhà, Chu Hàn trực tiếp bị gạt qua một bên.
Nhưng Chu Hàn cũng không lộ ra vẻ không vui nào.
Trái lại, nhìn anh rất vững vàng, giống như một người không sao vậy, lẳng lặng ăn món ngon, thưởng thức rượu ngon.
Bạch Như Ngọc lanh mắt, thấy vậy vội vàng lên tiếng hỏi: “Chu Nguyên soái, không biết ngài và Chu phu nhân gặp nhau như thế nào, có thể nói một chút không?”
Chu Hàn nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi một chút, ánh mắt nhìn về phía Bạch Như Ngọc có thêm một tia thâm thúy.
Anh có một loại trực giác, sợ rằng Bạch Như Ngọc này không đơn giản.
Đối phương biết rõ Tề Họa Mi kêu cô ta đến là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, kết quả từ đầu đến cuối đều mang bộ dạng không sao cả.
Rất rõ ràng, cô ta đây là cố gắng né tránh cái gì đó.
Sau khi ý thức được chuyện này, Chu Hàn lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Cô Bạch, có phải nhà họ Bạch của cô mấy đời đều theo nghề y, hơn nữa ở phương diện luyện đan chế thuốc có thành tựu rất cao?”
Bạch Như Ngọc nghe xong Chu Hàn nói vậy, cũng không có chút kinh ngạc nào.
Trái lại, giống như cô ta đã có chuẩn bị trước.
“Chu Nguyên soái, nhà họ Bạch chúng tôi đúng là như vậy.” Bạch Như Ngọc thản nhiên cười một tiếng, cũng không giấu diếm.
Cô ta nói giản lược sự phát triển của nhà họ Bạch ra, sau đó Bạch Như Ngọc lại chuyển chủ đề.
Cô ta hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, có phải để mắt đến Sinh Tức Đan của nhà họ Bạch chúng tôi?”
Mi mắt của Chu Hàn hơi giật một cái.
Chương 162. Đưa bữa sáng
“Xem ra cô Bạch đã có chuẩn bị trước khi đến.” Chu Hàn hờ hững, ý vị thâm trường nói một câu như vậy.
Rất rõ ràng lời của Chu Hàn có hai nghĩa.
Có chuẩn bị mà đến, không chỉ vạch trần sự thật sự chuẩn bị của Bạch Như Ngọc, còn cố gắng hỏi cô ta có chuẩn bị Sinh Tức Đan không.
Chuyện này, Chu Hàn tin tưởng Bạch Như Ngọc có thể hiểu được ý của anh.
Dù sao, Bạch Như Ngọc không phải là người ngu, trái lại, đối phương là một người rất thông minh.
Mà Chu Hàn thích nhất là nói chuyện với người thông minh, bởi vì nói chuyện với người thông minh sẽ rất dễ dàng, khi nói chuyện và làm việc cũng không quá mệt mỏi.
Bạch Như Ngọc thấy đối phương có ý uy hiếp mình, cũng không lập tức trở mặt, lên tiếng nói: “Chu Nguyên soái.”
Vừa nói, lông mày của cô ta nhíu lại, tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ anh là Chu nguyên soái hay là Chu phương soái, hoặc là Chu thật soái, tóm lại anh đừng nghĩ đánh chủ ý lên Sinh Tức đan của nhà họ Bạch chúng tôi.”
Tư thái vừa nhãn nhặn vừa dịu dàng của Bạch Như Ngọc trong nháy mắt đã trở nên ác liệt.
Chu Hàn nghe vậy nhướng mày, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Tô Hàm bên cạnh nhìn không nổi nữa, cô lên tiếng nhắc nhở: “Cô Bạch, xin cô chú ý lời nói một chút.”
Bạch Như Ngọc mỉm cười một tiếng, cô ta hỏi ngược lại: “Để tôi chú ý lời nói?”
“Vậy sao cô không hiểu một chút Chu Nguyên soái đây là đang có rắp tâm gì trong lòng?”
“Sao anh ta cũng không chú ý một chút rắp tâm của mình đi?”
“Đối với Sinh Tức Đan nhà họ Bạch, tôi chỉ có thể thẳng thắn nói hai chữ, không có. Trên dưới nhà họ Bạch chúng tôi không có.”
Nói xong Bạch Như Ngọc đứng dậy, cầm lấy túi xách bộ dạng muốn rời đi.
Tề Họa Mi thấy vậy, lúc này mới vội vàng lên tiếng: “Như Ngọc, sao cô lại như vậy? Chu Nguyên soái ngài ấy…”
Không đợi Tề Họa Mi nói xong, Bạch Như Ngọc lên tiếng cắt lời: “Họa Mi, vốn tôi vẫn nghĩ cô tìm tôi là chỉ muốn gặp mặt nói chuyện vui vẻ, bây giờ nhìn lại, là tôi nhìn lầm cô.”
Cuối cùng Bạch Như Ngọc cho Tề Họa Mi một nụ cười ý vị thâm trường, rời đi không quay đầu lại.
Sau khi Bạch Như Ngọc rời đi, sắc mặt của Tề Họa Mi và Tô Hàm trở nên có chút khó coi.
Nhưng sắc mặt của Chu Hàn vẫn rất bình thường, giống như không có chuyện gì vậy.
“Tề Họa Mi, bạn tốt kia của cô quá không biết điều rồi.” Tô Hàm nhịn không được nói một câu với Tề Họa Mi, cô muốn để cho Tề Họa Mi đưa ra một câu trả lời cho chuyện tối nay.
Tề Họa Mi cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Như Ngọc không phải bộ dạng này.”
“Vậy thì có bộ dạng gì?” Tô Hàm hỏi thẳng: “Mới vừa đi vào người bạn tốt kia của cô nhìn là một người rất tốt, nhưng vì cái gì khi nhắc đến Sinh Tức Đan lại trở nên ác liệt như vậy.”
Tề Họa Mi than thở một tiếng, cô ta nhìn Chu Hàn, không biết nên làm gì cho phải.
Chuyện đêm nay đã không thành
Tề Họa Mi không biết đối mặt với Chu Hàn như thế nào, càng không biết nói như thế nào với Tề Thắng Thiên.
“Bạch Như Ngọc không đơn giản.” Cuối cùng Chu Hàn cũng mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt nói ra mấy chữ.
Anh nhìn Tề Họa Mi và Tô Hàm một cái, lên tiếng gọi hai người: “Ăn cơm đi.”
Hai người Tô Hàm có chút giật mình, hai người bọn họ không nghĩ Chu Hàn lại có thể nghĩ thoáng như vậy.
Mà trong lòng Chu Hàn đã có cách, nếu thái độ của Bạch Như Ngọc ác liệt như vậy, cũng đã nói rõ, cô ta đại biểu cho thái độ của nhà họ Bạch.
Nếu như đoán không sai, chỉ sợ nhà họ Bạch đã sớm có chuẩn bị, cũng nghe được tiếng gió.
Nhà họ Bạch.
Chu Hàn khẽ híp mắt một cái.
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau.
Chu Hàn và Tô Hàm thức dậy, kết quả có một người đã bưng bữa sáng nóng hổi đến nghênh đón.
“Chu Nguyên soái, đây là tổ yến cao cấp, ngài ăn thử một chút, có hợp khẩu vị hay không.” Trên mặt Đường Trường Não nở một nụ cười nịnh hót, cười giống như một tên mập nặng bốn trăm kilogam.
Chu Hàn khẽ nhíu mày, không nghĩ đến Đường Trường Não này lại âm hồn không tan như vậy.
Đang lúc này Tề Thắng Thiên cũng đã thức dậy.
Kết quả nhìn thấy Đường Trường Não cười híp mắt bưng bát tổ yến thơm ngát lấy lòng.
Lập tức gương mặt già nua của ông ta trầm xuống, tiến lên mấy bước, lên tiếng chất vấn: “Ai cho cậu đi vào?”
Đường Trường Não cười ngượng ngùng với Tề Thắng Thiên, cũng không trả lời đối phương, mà là hỏi Chu Hàn một câu: “Chu Nguyên soái không thích ăn tổ yến sao? Vậy có muốn thử những món khác không?”
Nói xong, Đường Trường Não hơi nghiêng đầu với đứa con trai ngoan ở sau lưng ông ta.
Trên mặt Đường Minh Minh không tình nguyện đẩy xe thức ăn đến, những món này đều là đặt từ khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.
Đường Minh Minh lạnh lùng liếc nhìn Chu Hàn một cái, không biết tại sao cha lại coi trọng đối phương.
Nếu như biết sẽ đẩy xe bữa sáng cho Chu Hàn, dù nói cái gì gã cũng sẽ không đi.
Vào giờ phút này, trong lòng Đường Minh Minh vô cùng bực bội nhưng lại không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
Gã rất đáng thương.
“Chu Nguyên soái, ngài thấy thế nào?” Thấy Chu Hàn hơi sửng sốt nhìn chằm chằm vào xe bữa ăn sáng, Đường Trưỡng Não vội vàng đưa tay quơ trước mặt Chu Hàn.
“Ông làm gì vậy?” Ở một bên Tô Hàm lên tiếng hỏi, đối với động tác này của Đường Trường Não, cô rất không vui.
Sáng sớm nhiệt tình đưa bữa sáng đến, giống như Chu Hàn là con ruột của Đường Trường Não vậy.
Chuyện này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, mà Tô Hàm chính là người thứ nhất hiểu lầm Đường Trường Não.
“Tôi hỏi cậu vào bằng cách nào? Lỗ tai của cậu bị điếc à?” Tề Thắng Thiên không nhịn được đến chỗ Đường Trường Não, tức giận hỏi lại.
Nhưng Đường Trường Não vẫn không phản ứng với Tề Thắng Thiên, giống như cả người và lòng đều đặt trên người Chu Hàn vậy.
“Để cho bảo vệ đến đây một chuyến.” Tề Thắng Thiên giận quá, lúc này ông ta ra lệnh một tiếng với người làm Tề thị.
“Dạ.” Người làm lập tức cung kính trả lời một tiếng, lúc này đi ra khỏi phòng khách.
Rất nhanh, bảo vệ Tề thị đã được gọi đến.
“Gia chủ.” Mấy bảo vệ cung kính chào hỏi.
Tề Thắng Thiên tức giận với mấy người đó, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Người này vào bằng cách nào? Các người không biết cản lại sao?”
Đang nói chuyện, Tề Thắng Thiên còn đưa tay chỉ vào Đường Trường Não, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Mấy bảo vệ liếc nhìn nhau, trên mặt cũng lộ vẻ vô tội.
“Gia chủ, Đường Trường Não nói ngài gọi điện cho ông ta bảo đưa bữa sáng đến cho Chu Nguyên soái.” Trong đó một tên bảo vệ vội vàng giải thích rõ, chứng minh mình trong sạch.
“Đúng, chúng tôi thấy trên tay ông ta bưng tổ yến, con trai ông ta thì đẩy xe thức ăn, cho nên liền tin là thật để cho ông ta đi vào.”
“Chẳng lẽ đây không phải là ý của gia chủ ngài sao?”
Mấy tên bảo vệ khác cũng phụ họa, bọn họ hỏi một phen như vậy, rõ ràng trong giọng nói tràn đầy vẻ nghi ngờ, giống như đặc biệt nghĩ không ra vậy.
Gương mặt Tề Thắng Thiên phút chốc trở nên xanh mét, gần như ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm càn. Thật sự hoang đường.”
Ông ta giận đến mức kêu la như sấm, lúc này ra lệnh cho mấy tên bảo vệ kia: “Nhanh đuổi Đường Trường Não ngu như heo này ra ngoài cho tôi.”
Tề Thắng Thiên ra lệnh một tiếng, hơn nữa dưới tình huống nổi giận đùng đùng, tất nhiên không ai dám làm trái.
Tất cả bảo vệ đều lập tức làm theo, đuổi cha con Đường Trường Não và cả xe thức ăn ra ngoài.
Kết quả Chu Hàn nói một phen như vậy làm cho Tề Họa Mi thiếu chút nữa bật cười, Tề Họa Mi không phải kẻ ngốc, cô ta cố nén không cười thành tiếng.
Chỉ là nén cười gật đầu.
Đối với Tề Họa Mi hẹn với người Bạch thị hoàn toàn không được xem là chuyện lớn, thậm chí có thể nói dễ như trở bàn tay, thậm chí là tiện tay mà lấy.
Ở nhà họ Bạch, cô ta có một người quen cũ, là người chị em tốt của cô ta.
“Chuyện của Tề Họa Mi chấm dứt tại đây đi, ông Tề, ông cũng không cần yêu cầu quá nghiêm khắc với cô Tề.” Lúc này Chu Hàn lại nói thêm một câu, tương đương với chuyện cho Tề Họa Mi một viên thuốc an thần.
Tề Họa Mi vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.
Mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm chọn một căn phòng tốt, còn Thanh Tú Tú thì chọn phòng cách vách hai người.
Mấy ngày Chu Hàn ở trong phòng đột phá, chậm chạp khôi phục thân thể, còn Tô Hàm thì chờ Chu Hàn mà ngay cả một giọt nước cũng không uống, không ăn cũng không ngủ.
Hôm nay tất cả đều đã tốt lên, mà đại thọ sáu mươi của Tề Thắng Thiên cũng đã qua, tất nhiên cô và Chu Hàn muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại.
Nhưng còn chưa chờ hai người nằm lên giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ.
Lập tức chân mày Chu Hàn nhíu lại, nhưng cũng không hỏi ngoài cửa là ai, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ một lát người ngoài cửa giống như đã không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi Chu Nguyên soái có ở bên trong không?”
Là một giọng nói xa lạ, Chu Hàn cũng không nhận ra là ai.
Đối với chủ nhân của giọng nói này, Chu Hàn cảm thấy rất xa lạ.
“Chuyện gì?” Lúc này Chu Hàn hỏi một câu, sắc mặt có chút không vui.
Giờ phút này anh chỉ muốn cùng Tô Hàm ngủ một giấc thật say, còn như những chuyện vụn vặt khác hoàn toàn không muốn quan tâm.
“Chu Nguyên soái, tôi là con trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Trường Não.” Giọng nói của người ngoài cửa rất thành khẩn cung kính, ông ta cất giọng nói: “Tôi muốn cố gắng làm tròn bổn phận của chủ nhà, mời Chu Nguyên soái đến chơi nhà họ Đường một chút.”
“Không cần.” Chu Hàn cự tuyệt, quăng một câu như vậy để đuổi đối phương đi.
Ngoài cửa Đường Trường Não vô cùng kinh ngạc, đang lúc ông ta còn muốn nói gì đó, một bên Tề Thắng Thiên kéo ông ta một cái.
Sắc mặt của Tề Thắng Thiên không vui nói: “Tiểu Đường, không nên làm phiền Chu Nguyên soái, nếu không coi chừng không chịu nổi hậu quả đâu.”
Đường Trường Não nghe vậy trên mặt đầy vẻ không biết phải làm sao, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Ông Tề, chờ Nguyên soái có thời gian, ngài nhất định phải nói cho tôi một tiếng.”
Tuy Tề Thắng Thiên có chút không nhịn được, nhưng cũng không biểu hiện ra.
Ông ta gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Đang lúc Đường Trường Não muốn xoay người rời đi, kết quả đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nói một câu với Tề Thắng Thiên: “Ông Tề, có thể để tôi nhìn một chút kiếm Vọng Nguyệt của ngài không?”
Tề Thắng Thiên nghe vậy bỗng chốc sắc mặt trở nên âm trầm, tên này đúng là được voi đòi tiên.
Lúc này ông ta tức giận nói ra một chữ: “Cút.”
Đường Trường Não buồn bực rụt cổ lại, ảo não rời khỏi nhà họ Tề.
Tám giờ tối hôm sau, khách sạn Hoắc Xuân Viên.
Khách sạn này là khách sạn năm sao cao cấp, cũng là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, tên khách sạn có ghi họ Hoắc.
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Tề Họa Mi, Chu Hàn và Tô Hàm đi vào một phòng bao tao nhã.
“Chu Nguyên soái, ngài chờ một chút, người nhà họ Bạch sẽ đến nhanh thôi.” Tề Họa Mi đã hẹn với bạn tốt của cô ta, cũng là Tam tiểu thư của nhà họ Bạch, Bạch Như Ngọc.
Chu Hàn gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều.
Chẳng qua anh chỉ ở một bên ngồi cùng Tô Hàm, hai người nhìn nhau cười, cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khoảng mười phút, một cô gái vội vã đi vào phòng bao.
Trên khuôn mặt cô ta đầy vẻ xin lỗi: “Xin lỗi Họa Mi, tôi bị kẹt xe cho nên tới trễ.”
Tề Họa Mi mím môi cười, cô ta nhìn Chu Hàn, thấy Chu Hàn cũng không lộ ra vẻ gì không vui cả, lúc này mới lên tiếng nói: “Không sao, mau ngồi đi.”
Bạch Như Ngọc cử chỉ tao nhã, mới nhìn đã biết là một người rất có giáo dưỡng.
Sau khi Tề Họa Mi lên tiếng, lúc này Bạch Như Ngọc mới thành thực ngồi xuống.
Cô ta chọc Tề Họa Mi, cười như không cười hỏi Tề Họa Mi: “Họa Mi, hai người này là?”
Nói xong, ánh mắt của Bạch Như Ngọc rơi vào hai người Chu Hàn.
“Vị này là Chu Nguyên soái, vị bên cạnh ngài ấy là Chu phu nhân.” Sau khi Tề Họa Mi lên tiếng giới thiệu xong, lại nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, cô gái này là bạn tốt của tôi, cũng là Tam tiểu thư của nhà họ Bạch, Bạch Như Ngọc.”
Chu Hàn nghe vậy thì gật đầu, Tô Hàm nhìn tình huống thì đưa tay ra, cô mím môi cười một tiếng: “Cô Bạch, hân hạnh.”
Bạch Như Ngọc thấy vậy thì cũng hào phòng đưa tay về phía Tô Hàm, sau khi hai người bắt tay nhau, bốn người liền ngồi cùng với nhau bắt đầu dùng cơm.
“Bò bít tết này không tệ, cậu cũng ăn thử đi.” Tề Họa Mi thấy bầu không khí có chút lúng túng, cô ta vô tình hay cố ý bắt chuyện, còn thay Bạch Như Ngọc cắt một miếng thịt bò cho cô ta.
“Cảm ơn.” Bạch Như Ngọc khách sáo nói cảm ơn, đồng thời cắn một miếng bò bít tết.
“Ừ, ăn thật ngon.” Cô ta khen ngợi từ tận đáy lòng, tiếp đó lại chủ động nói với hai người Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, phu nhân, hai người thử một chút đi, bò bít tết này rất thơm, vị cũng chính gốc.”
Chu Hàn gật đầu, đang muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng Tô Hàm lại giành lên tiếng trước: “Cô Bạch, tôi thật sự hâm mộ vẻ đẹp thanh xuân mỹ lệ của cô.”
Nói như vậy, rõ ràng cho thấy đang khen Bạch Như Ngọc.
Mà Bạch Như Ngọc cũng là người thức thời, cô ta nghe vậy lập tức gật đầu nói: “Vẻ đẹp thướt tha của phu nhân chắc ở Đài Sơn này không ai có thể sánh bằng.”
Thấy lời đã hợp ý, lúc này Tô Hàm mở lời, nói chuyện với Bạch Như Ngọc.
Rất nhanh, Tề Họa Mi cũng đã gia nhập vào đề tài nói chuyện phiếm.
Chẳng qua ba người chỉ trò chuyện những chuyện phụ nữ, túi xách, trang điểm,…
Trò chuyện một chút, không ngờ lại kéo đến chuyện nhà, Chu Hàn trực tiếp bị gạt qua một bên.
Nhưng Chu Hàn cũng không lộ ra vẻ không vui nào.
Trái lại, nhìn anh rất vững vàng, giống như một người không sao vậy, lẳng lặng ăn món ngon, thưởng thức rượu ngon.
Bạch Như Ngọc lanh mắt, thấy vậy vội vàng lên tiếng hỏi: “Chu Nguyên soái, không biết ngài và Chu phu nhân gặp nhau như thế nào, có thể nói một chút không?”
Chu Hàn nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi một chút, ánh mắt nhìn về phía Bạch Như Ngọc có thêm một tia thâm thúy.
Anh có một loại trực giác, sợ rằng Bạch Như Ngọc này không đơn giản.
Đối phương biết rõ Tề Họa Mi kêu cô ta đến là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, kết quả từ đầu đến cuối đều mang bộ dạng không sao cả.
Rất rõ ràng, cô ta đây là cố gắng né tránh cái gì đó.
Sau khi ý thức được chuyện này, Chu Hàn lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Cô Bạch, có phải nhà họ Bạch của cô mấy đời đều theo nghề y, hơn nữa ở phương diện luyện đan chế thuốc có thành tựu rất cao?”
Bạch Như Ngọc nghe xong Chu Hàn nói vậy, cũng không có chút kinh ngạc nào.
Trái lại, giống như cô ta đã có chuẩn bị trước.
“Chu Nguyên soái, nhà họ Bạch chúng tôi đúng là như vậy.” Bạch Như Ngọc thản nhiên cười một tiếng, cũng không giấu diếm.
Cô ta nói giản lược sự phát triển của nhà họ Bạch ra, sau đó Bạch Như Ngọc lại chuyển chủ đề.
Cô ta hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, có phải để mắt đến Sinh Tức Đan của nhà họ Bạch chúng tôi?”
Mi mắt của Chu Hàn hơi giật một cái.
Chương 162. Đưa bữa sáng
“Xem ra cô Bạch đã có chuẩn bị trước khi đến.” Chu Hàn hờ hững, ý vị thâm trường nói một câu như vậy.
Rất rõ ràng lời của Chu Hàn có hai nghĩa.
Có chuẩn bị mà đến, không chỉ vạch trần sự thật sự chuẩn bị của Bạch Như Ngọc, còn cố gắng hỏi cô ta có chuẩn bị Sinh Tức Đan không.
Chuyện này, Chu Hàn tin tưởng Bạch Như Ngọc có thể hiểu được ý của anh.
Dù sao, Bạch Như Ngọc không phải là người ngu, trái lại, đối phương là một người rất thông minh.
Mà Chu Hàn thích nhất là nói chuyện với người thông minh, bởi vì nói chuyện với người thông minh sẽ rất dễ dàng, khi nói chuyện và làm việc cũng không quá mệt mỏi.
Bạch Như Ngọc thấy đối phương có ý uy hiếp mình, cũng không lập tức trở mặt, lên tiếng nói: “Chu Nguyên soái.”
Vừa nói, lông mày của cô ta nhíu lại, tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ anh là Chu nguyên soái hay là Chu phương soái, hoặc là Chu thật soái, tóm lại anh đừng nghĩ đánh chủ ý lên Sinh Tức đan của nhà họ Bạch chúng tôi.”
Tư thái vừa nhãn nhặn vừa dịu dàng của Bạch Như Ngọc trong nháy mắt đã trở nên ác liệt.
Chu Hàn nghe vậy nhướng mày, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Tô Hàm bên cạnh nhìn không nổi nữa, cô lên tiếng nhắc nhở: “Cô Bạch, xin cô chú ý lời nói một chút.”
Bạch Như Ngọc mỉm cười một tiếng, cô ta hỏi ngược lại: “Để tôi chú ý lời nói?”
“Vậy sao cô không hiểu một chút Chu Nguyên soái đây là đang có rắp tâm gì trong lòng?”
“Sao anh ta cũng không chú ý một chút rắp tâm của mình đi?”
“Đối với Sinh Tức Đan nhà họ Bạch, tôi chỉ có thể thẳng thắn nói hai chữ, không có. Trên dưới nhà họ Bạch chúng tôi không có.”
Nói xong Bạch Như Ngọc đứng dậy, cầm lấy túi xách bộ dạng muốn rời đi.
Tề Họa Mi thấy vậy, lúc này mới vội vàng lên tiếng: “Như Ngọc, sao cô lại như vậy? Chu Nguyên soái ngài ấy…”
Không đợi Tề Họa Mi nói xong, Bạch Như Ngọc lên tiếng cắt lời: “Họa Mi, vốn tôi vẫn nghĩ cô tìm tôi là chỉ muốn gặp mặt nói chuyện vui vẻ, bây giờ nhìn lại, là tôi nhìn lầm cô.”
Cuối cùng Bạch Như Ngọc cho Tề Họa Mi một nụ cười ý vị thâm trường, rời đi không quay đầu lại.
Sau khi Bạch Như Ngọc rời đi, sắc mặt của Tề Họa Mi và Tô Hàm trở nên có chút khó coi.
Nhưng sắc mặt của Chu Hàn vẫn rất bình thường, giống như không có chuyện gì vậy.
“Tề Họa Mi, bạn tốt kia của cô quá không biết điều rồi.” Tô Hàm nhịn không được nói một câu với Tề Họa Mi, cô muốn để cho Tề Họa Mi đưa ra một câu trả lời cho chuyện tối nay.
Tề Họa Mi cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Như Ngọc không phải bộ dạng này.”
“Vậy thì có bộ dạng gì?” Tô Hàm hỏi thẳng: “Mới vừa đi vào người bạn tốt kia của cô nhìn là một người rất tốt, nhưng vì cái gì khi nhắc đến Sinh Tức Đan lại trở nên ác liệt như vậy.”
Tề Họa Mi than thở một tiếng, cô ta nhìn Chu Hàn, không biết nên làm gì cho phải.
Chuyện đêm nay đã không thành
Tề Họa Mi không biết đối mặt với Chu Hàn như thế nào, càng không biết nói như thế nào với Tề Thắng Thiên.
“Bạch Như Ngọc không đơn giản.” Cuối cùng Chu Hàn cũng mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt nói ra mấy chữ.
Anh nhìn Tề Họa Mi và Tô Hàm một cái, lên tiếng gọi hai người: “Ăn cơm đi.”
Hai người Tô Hàm có chút giật mình, hai người bọn họ không nghĩ Chu Hàn lại có thể nghĩ thoáng như vậy.
Mà trong lòng Chu Hàn đã có cách, nếu thái độ của Bạch Như Ngọc ác liệt như vậy, cũng đã nói rõ, cô ta đại biểu cho thái độ của nhà họ Bạch.
Nếu như đoán không sai, chỉ sợ nhà họ Bạch đã sớm có chuẩn bị, cũng nghe được tiếng gió.
Nhà họ Bạch.
Chu Hàn khẽ híp mắt một cái.
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau.
Chu Hàn và Tô Hàm thức dậy, kết quả có một người đã bưng bữa sáng nóng hổi đến nghênh đón.
“Chu Nguyên soái, đây là tổ yến cao cấp, ngài ăn thử một chút, có hợp khẩu vị hay không.” Trên mặt Đường Trường Não nở một nụ cười nịnh hót, cười giống như một tên mập nặng bốn trăm kilogam.
Chu Hàn khẽ nhíu mày, không nghĩ đến Đường Trường Não này lại âm hồn không tan như vậy.
Đang lúc này Tề Thắng Thiên cũng đã thức dậy.
Kết quả nhìn thấy Đường Trường Não cười híp mắt bưng bát tổ yến thơm ngát lấy lòng.
Lập tức gương mặt già nua của ông ta trầm xuống, tiến lên mấy bước, lên tiếng chất vấn: “Ai cho cậu đi vào?”
Đường Trường Não cười ngượng ngùng với Tề Thắng Thiên, cũng không trả lời đối phương, mà là hỏi Chu Hàn một câu: “Chu Nguyên soái không thích ăn tổ yến sao? Vậy có muốn thử những món khác không?”
Nói xong, Đường Trường Não hơi nghiêng đầu với đứa con trai ngoan ở sau lưng ông ta.
Trên mặt Đường Minh Minh không tình nguyện đẩy xe thức ăn đến, những món này đều là đặt từ khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.
Đường Minh Minh lạnh lùng liếc nhìn Chu Hàn một cái, không biết tại sao cha lại coi trọng đối phương.
Nếu như biết sẽ đẩy xe bữa sáng cho Chu Hàn, dù nói cái gì gã cũng sẽ không đi.
Vào giờ phút này, trong lòng Đường Minh Minh vô cùng bực bội nhưng lại không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
Gã rất đáng thương.
“Chu Nguyên soái, ngài thấy thế nào?” Thấy Chu Hàn hơi sửng sốt nhìn chằm chằm vào xe bữa ăn sáng, Đường Trưỡng Não vội vàng đưa tay quơ trước mặt Chu Hàn.
“Ông làm gì vậy?” Ở một bên Tô Hàm lên tiếng hỏi, đối với động tác này của Đường Trường Não, cô rất không vui.
Sáng sớm nhiệt tình đưa bữa sáng đến, giống như Chu Hàn là con ruột của Đường Trường Não vậy.
Chuyện này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, mà Tô Hàm chính là người thứ nhất hiểu lầm Đường Trường Não.
“Tôi hỏi cậu vào bằng cách nào? Lỗ tai của cậu bị điếc à?” Tề Thắng Thiên không nhịn được đến chỗ Đường Trường Não, tức giận hỏi lại.
Nhưng Đường Trường Não vẫn không phản ứng với Tề Thắng Thiên, giống như cả người và lòng đều đặt trên người Chu Hàn vậy.
“Để cho bảo vệ đến đây một chuyến.” Tề Thắng Thiên giận quá, lúc này ông ta ra lệnh một tiếng với người làm Tề thị.
“Dạ.” Người làm lập tức cung kính trả lời một tiếng, lúc này đi ra khỏi phòng khách.
Rất nhanh, bảo vệ Tề thị đã được gọi đến.
“Gia chủ.” Mấy bảo vệ cung kính chào hỏi.
Tề Thắng Thiên tức giận với mấy người đó, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Người này vào bằng cách nào? Các người không biết cản lại sao?”
Đang nói chuyện, Tề Thắng Thiên còn đưa tay chỉ vào Đường Trường Não, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Mấy bảo vệ liếc nhìn nhau, trên mặt cũng lộ vẻ vô tội.
“Gia chủ, Đường Trường Não nói ngài gọi điện cho ông ta bảo đưa bữa sáng đến cho Chu Nguyên soái.” Trong đó một tên bảo vệ vội vàng giải thích rõ, chứng minh mình trong sạch.
“Đúng, chúng tôi thấy trên tay ông ta bưng tổ yến, con trai ông ta thì đẩy xe thức ăn, cho nên liền tin là thật để cho ông ta đi vào.”
“Chẳng lẽ đây không phải là ý của gia chủ ngài sao?”
Mấy tên bảo vệ khác cũng phụ họa, bọn họ hỏi một phen như vậy, rõ ràng trong giọng nói tràn đầy vẻ nghi ngờ, giống như đặc biệt nghĩ không ra vậy.
Gương mặt Tề Thắng Thiên phút chốc trở nên xanh mét, gần như ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm càn. Thật sự hoang đường.”
Ông ta giận đến mức kêu la như sấm, lúc này ra lệnh cho mấy tên bảo vệ kia: “Nhanh đuổi Đường Trường Não ngu như heo này ra ngoài cho tôi.”
Tề Thắng Thiên ra lệnh một tiếng, hơn nữa dưới tình huống nổi giận đùng đùng, tất nhiên không ai dám làm trái.
Tất cả bảo vệ đều lập tức làm theo, đuổi cha con Đường Trường Não và cả xe thức ăn ra ngoài.
Bình luận facebook