Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181-182
Chương 181. Hiểu lầm
“Nghe nói em trai cậu Tony Bond xảy ra chuyện, nên tôi cũng qua đây xem.” Tề Thắng Thiên nói chi tiết với Chu Hàn.
Tony Bond ở một bên lên tiếng giải thích: “Em trai tôi mới tới chỗ này thì bị người ở quán bar ăn hiếp.”
“Lúc vừa xuống xe còn nhận được tin nhắn là nó bị một người phụ nữ đánh.”
Nghe xong một lèo nói của Tony Bond, sắc mặt lạnh lùng của Chu Hàn thay đổi. Trong đầu anh hiện lên năm dấu tay của gương mặt tên ngoại quốc kia, nhưng anh cũng không biết là do Tề Họa Mi đánh vì lúc đến Tề Họa Mi đã tát xong. Cho nên Chu Hàn cũng không biết cái tát kia là do Tề Họa Mi đánh.
“Vào xem.” Chu Hàn nhanh chóng quyết định, nói với hai người.
Dù sao thì bây giờ nói gì cũng vô dụng, vẫn là đến gặp mặt nói chuyện rõ hơn. Hơn nữa, Chu Hàn cũng không tin tên ngoại quốc kia là em trai của Tony Bond, mọi chuyện lại trùng hợp như thế.
Khi bọn Chu Hàn bước vào bar, Tề Họa Mi đã ngồi ở ghế dài.
Thanh niên ngoại quốc ngồi xuống cạnh cô ta, một bộ tính sổ: “ Vị tiểu thư b*tch này, tôi nói cho cô biết rõ ràng.” Thanh niên ngoại quốc mặt đầy bi phẫn không cam lòng: “Người Tề gia sẽ đến, và anh tôi cũng sẽ đến lấy lại công bằng cho tôi.”
Đối với thái độ này của tên ngoại quốc, Tề Họa Mi rất khó chịu. Mày cô ta nhăn lại, cầm một ly rượu lên.
“Ồn ào.”
Một ly rượu giội thẳng vào mặt chàng trai ngoại quốc, trong nháy mắt toàn thân anh ta đều là rượu.
“Tên ngoại quốc b*tch, uống nhiều rượu chút cho kín cái miệng đi.” Tề Họa Mi vẻ mặt nghiêm khắc, rõ ràng là rất chán ghét, phản cảm với anh chàng ngoại quốc này. Mà tên ngoại quốc lại chẳng tự hiểu gì cả, anh ta còn bày ra một bộ trạng thái muốn phân rõ phải trái : “Là các người kết bè hại tôi, các người khi dễ tôi trước, cô còn đánh tôi một cái nữa kìa.”
“Ba.” Tề Họa Mi vốn chả muốn nói lí lẽ phải trái chó má gì với đối phương,
giơ tay ra lại là một cái tát rơi xuống, tỏ ra khí thế bức người: “Cho anh ba giây đồng hồ cút khỏi tầm mắt tôi.”
Dứt lời, Tề Họa Mi cầm lấy bình rượu trên bàn. Anh chàng ngoại quốc thấy thế vô thức bật dậy: “B*tch tiểu thư, cô không thể vô lý vậy được.” Rồi bắt đầu nói năng lộn xộn: “Cô… Cô… không thể như vậy.”
“Còn một giây.” Tề Họa Mi cũng không nhiều lời, đứng trước mặt tên ngoại quốc.
Anh chàng ngoại quốc thấy Tề Họa Mi như vậy lập tức quay đầu muốn chạy trốn.
Kết quả mới vừa quay đầu lại đã thấy đám người Tony Bond. Anh ta lập tức kích động nên không phát hiện bên cạnh Tony Bond là Chu Hàn.
“Anh tôi đến rồi.” Anh chàng hưng phấn mà hét lên một tiếng, lập tức quay đầu lại thét cho đã với Tề Họa Mi.
Nhưng khi anh ta xoay người lại đã “đâm” vào một bình rượu.
Theo đó là âm thanh “loảng xoảng” vang lên, mắt anh chàng lập tức nổi đom đóm, hai chân mềm nhũn. Tề Họa Mi cầm bình rượu hơi nhướng mày.
“Chất lượng tốt như vậy, chắc không phải là công nghệ thủy tinh làm nhỉ?” Tề Họa Mi tự lẩm bẩm một tiếng.
Ngay khi Tề Họa Mi nghi hoặc thì bọn người Chu Hàn cũng tới.
“Con làm gì đó?” Tề Thắng Thiên vừa đến đã chất vấn.
“Tony Panghsang.” Tony Bond vội vàng đỡ tên ngoại quốc trên mặt đất.
Giờ phút này cả người anh chàng ngoại quốc đều run rẩy, bình rượu vừa rồi rõ ràng làm anh bị thương rất nặng, thiếu chút nữa đánh anh ta từ sống sờ sờ đến chết queo.
Tony Bond đỡ em trai dậy, vội vàng xem vết thương.
Tề Thắng Thiên ở một bên trách mắng Tề Họa Mi, hỏi cô ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tề Họa Mi chỉ cúi đầu, không biết nên giải thích ra sao.
Chu Hàn đã rõ mọi chuyện, chỉ không rõ là Tề Họa Mi gây chuyện trước hay là tên ngoại quốc.
“Anh, là cô ta.” Tony Panghsang yếu ớt vô lực, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, duỗi một ngón tay về phía Tề Họa Mi nói: “Cô ta tát em một cái, còn giội một ly rượu lên mình em với táng em bằng bình rượu nữa.”
“Vị tiểu thư b*tch này muốn hại chết em, anh, thay em báo thù.”
Tony Panghsang một hơi kể rõ sự thật.
Nhưng Tề Họa Mi sau khi nghe xong Tony Panghsang kể thì lại oan ức nói: “Rõ ràng anh ta bỏ gì đó vào rượu tôi trước.”
Dứt lời, Tề Họa Mi còn chỉ một tay về Bạch Hoàn Tài và Tony Panghsang.
“Tôi bỏ cồn đường cơ mà.” Tony Panghsang vội vàng lên tiếng phản bác.
Mắt thấy hai người muốn đánh nhau, Tề Thắng Thiên vội vàng ngăn Tề Họa Mi, nói: “Câm miệng.”
Đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn người kia, Tề Họa Mi bị Tề Thắng Thiên nhìn bằng ánh mắt đó không dám lên tiếng nữa.
“Sao cô lại phải đánh em tôi?” Tony Bond nắm chặt tay, bộ dạng hệt như hưng sư hỏi tội.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Tề Họa Mi, như mang theo một khí tức giận ngập trời.
Tề Họa Mi không dám nói gì nữa, dù gì Tề Thắng Thiên cũng uy hiếp trước mặt.
“Nói, vì sao?” Tony Bond giơ nắm tay lên định muốn cho Tề Họa Mi một đấm.
Tề Họa Mi không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào nắm tay của Tony Bond.
Rồi giữ nguyên trạng thái không nhúc nhích, Tony Bond cũng giống cô ta,
“Cậu Tony Bond, chuyện này để cho tôi xử lý, chuyện khẩn cấp bây giờ là đưa em cậu đến bệnh viện.” Tề Thắng Thiên lên tiếng hoà giải.
Tony Bond lại lắc đầu từ chối, rất rõ ràng anh ta muốn truy cứu trách nhiệm của Tề Họa Mi.
Tề Thắng Thiên bất đắc dĩ, đành phải nhìn về Chu Hàn.
Ông ta cũng chỉ là vì thể diện của Chu Hàn mà thôi, nếu không phải Chu Hàn đứng đây thì Tề Thắng Thiên cũng không định ở đây nói nhảm với Tony Bond rồi.
Huống chi, Tề Thắng Thiên chỉ là nể mặt mũi Chu Hàn nên mới cho Tony Bond chút thể diện.
Chỉ là, những chuyện này bây giờ không quan trọng.
Người đụng vào em trai cậu ta là cháu gái mình.
Tề Thắng Thiên bao che khuyết điểm.
Trừ phi Tề Họa Mi chọc chính là Chu Hàn, trừ bỏ Chu Hàn ra, đương nhiên Tề Thắng Thiên sẽ không chọc khuỷu tay ra ngoài.
Chu Hàn vừa thấy Tề Thắng Thiên nhìn về phía mình, đương nhiên biết rõ người này muốn gì.
“Tony Bond, em trai cậu bị thương tôi có thể chữa.” Chu Hàn nhìn về phía Tony Bond, thần sắc trầm tĩnh: “Bỏ qua chuyện này, để em trai cậu và Tề Họa Mi hòa đi.”
Lời nói của Chu Hàn như mệnh lệnh, Tony Bond nào dám cãi?
Bước vào đường cùng, anh ta đành phải gật đầu đồng ý nói: “Chu Nguyên soái, em trai tôi bị đánh nên tính sổ nào đây?”
“Ngày sau lại tính.” Chu Hàn không cho Tony Bond cơ hội phản bác lại nữa.
Cùng đường, Tony Bond đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng mà Chu Hàn vốn nói sẽ chữa, hiển nhiên là muốn xem thử Liệt Hỏa Đan của Bạch gia.
Đêm nay, anh muốn đi một chuyến đến Bạch gia, tìm hiểu Sinh Tức Đan và mua một viên Liệt Hỏa Đan.
Tận mắt nhìn thấy em trai Tony Bond ăn Liệt Hỏa Đan, tận mắt nhìn thấy Liệt Hỏa Đan phát huy công dụng.
Chương 182. Đêm khuya ghé thăm Bạch gia
Sau khi mọi người đều đã về đến Tề gia, Chu Hàn bèn nói với Tony Bond: “Tôi muốn dẫn em của cậu đến Bạch gia một chuyến.”
Tony Bond có chút khó hiểu, hỏi: “Chu Nguyên soái, mang Tony Panghsang đến Bạch gia làm gì?”
“Trị thương cho cậu ấy.” Chu Hàn trả lời xong đã đi ra ngoài.
Tô Hàm vội vàng đuổi theo phía sau, nói với bóng lưng của Chu Hàn: “Chu Hàn, em đi với anh.”
Nghe Tô Hàm nói vậy, Thanh Tú Tú cũng đi sau lưng.
Mặc kệ Tô Hàm đi đâu cô ta cũng sẽ đi theo.
Tony Bond thấy thế đành phải lập tức đỡ Tony Panghsang theo.
Trong mắt Tony Panghsang tràn đầy nghi hoặc, chỉ là không đợi anh ta mở miệng hỏi Tony Bond đã nói: “Tất cả đều nghe theo phân phó của Chu Nguyên soái.”
Đối với quyết định của Tony Bond, Tony Panghsang chưa bao giờ không nghe theo.
Cho nên, lúc này anh ta gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
Mà Tề Thắng Thiên nghe rằng Chu Hàn muốn đến Bạch gia, vốn định đi theo.
Nhưng Tề Họa Mi đột nhiên giữ chặt tay ông, sắc mặt tái nhợt nói: “Đầu con đau…”
Tề Thắng Thiên nghe vậy vội vàng nhìn sang, mặt đầy vẻ quan tâm nhìn Tề Họa Mi.
Tề Họa Mi giờ phút này chỉ cảm thấy bây giờ mắt mỏi vô cùng, mặc cô cố gắng bao nhiêu cũng không mở ra được.
Tề Thắng Thiên nhíu mày, gương mặt già nua tràn ngập vẻ buồn rầu.
Đang lúc ông muốn mở miệng hỏi thăm, Tề Họa Mi đã ngã xuống đất ngất đi.
Tề Thắng Thiên vội vàng nhìn về phía cửa, lại phát hiện bọn Chu Hàn đã lên xe rời đi.
“Quản gia, chuẩn bị xe đi bệnh viện.” Tề Thắng Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông vốn định đi cùng Chu Hàn tới Bạch gia.
Nhưng xem tình huống này, chỉ có thể đưa Tề Họa Mi đi bệnh viện trước.
Nửa giờ sau, khi mấy chiếc xe sang trọng cắm lá cờ Tề gia dừng lại, bọn Chu Hàn bước xuống xe.
Chu Hàn dẫn đầu, đứng trước cổng.
Giờ này cửa biệt thự Bạch gia đóng chặt, xem ra đều đã ngủ.
Thanh Tú Tú biết điều bước lên gọi cửa, hai tên vệ sĩ dáng vẻ hung dữ đến mở cửa ra.
“Thời gian đã muộn, Bạch gia xin miễn tiếp khách.” Trong đó một tên vệ sĩ không khách khí chút nào nói: “Có việc thì mai lại đến.”
Thanh Tú Tú rất tức giận với thái độ phách lối của tên vệ sĩ.
“Anh nói cái gì?” Thanh Tú Tú mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: “Gì mà mai lại đến?”
Cô ta nói xong, tên vệ sĩ mới nói kia rõ ràng cũng đã tức giận.
“Đi thong thả, không tiễn.” Mà vệ sĩ Bạch gia xem ra cũng chuyên nghiệp, không động thủ, chỉ là làm bộ muốn đóng cửa.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn nghiêng đầu nói.
Anh nói xong, liền có một bóng người từ chỗ tối lao ra.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta tê cả da đầu, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện ở cửa ra vào.
“Ầm” một tiếng vang lên, cửa lớn Bạch gia cứ thế bị đạp đổ.
Chu Hàn thấy thế, khẽ nhíu mày.
Bạch Hổ quay đầu lên tiếng giải thích với Chu Hàn: “Dùng hơi quá sức.”
Chu Hàn lạnh mặt nhưng cũng không trách Bạch Hổ.
Muốn trách, chỉ có thể trách cửa Bạch gia không tốt.
“Các người cố tình gây sự?” Bỗng nhiên, tên vệ sĩ nãy giờ không nói chuyện lên tiếng.
Gã ta nói xong, tên vệ sĩ còn lại lập tức lấy một con dao từ trên người ra.
Chu Hàn thấy được, sau lưng tên vệ sĩ kia không đơn giản.
“Gây chuyện chính là các người.” Bạch Hổ cười lạnh: “Mở cửa không đón khách, không phải là ý muốn gây sự sao?”
Trong giọng nói của anh ta tràn ngập uy hiếp.
Đây rõ ràng là một bước cũng không nhường.
Mà hai tên vệ sĩ nghe vậy sắc mặt càng lạnh lẽo, hiển nhiên là muốn động thủ.
“Hai con kiến hôi, tôi khuyên các người tránh đường đi.” Bạch Hổ trừng mắt nhìn hai tên vệ sĩ, chậm rãi nói: “Nếu không thì các người ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
Hai tên vệ sĩ giờ phút này rõ ràng biết, chuyện hôm nay chỉ sợ không thể kết thúc yên lành.
“Tiểu Vương, đi vào báo tin, nói có người muốn xông vào nhà họ Bạch.” Một tên mở miệng nói với tên vệ sĩ còn lại.
Tên phía sau lập tức hiểu ý, xoay người chạy vào Bạch gia.
“Ngăn gã lại.” Chu Hàn ra lệnh.
Bạch Hổ nghe vậy lập tức gật đầu, bóng người lóe lên, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.
Anh ta lao tới, trong nháy mắt đã đến sau lưng tên định đi báo tin.
“Ba.” Đánh ra một chưởng nhanh như điện, lập tức làm cho tên vệ sĩ kia cắm đầu xuống đất.
“Quá đáng.” Tên vệ sĩ canh cửa nổi giận la lên một tiếng, quay người muốn chém Bạch Hổ một dao.
Chỉ là chưa chờ gã ra tay, một bóng người nhanh như cắt xuất hiện trước mặt gã.
Không đợi gã kịp phản ứng, Chu Hàn đã nắm lấy cổ tay gã, dùng sức rồi chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.
Gã lập tức phát rên lên một tiếng, tiếp đó chân Chu Hàn đạp lên đầu gối đối phương.
Tên vệ sĩ bị Chu Hàn đá đứng dậy, Chu Hàn trở tay đoạt lấy vũ khí của đối phương, đánh vào ót gã.
“Bịch” một tiếng vang lên, gã lập tức ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Bạch Hổ đã đánh tên còn lại nằm trên đất.
Chu Hàn nhìn ra được, Bạch gia rồng núp hổ nằm, chỉ có hai tên vệ sĩ mà đã mạnh vậy rồi.
Nhưng mà anh còn nhìn ra được trang viên rộng rãi này e chỉ có hai tên vệ sĩ trấn giữ.
Dù sao, từ lúc các người Chu Hàn xuất hiện cho tới bây giờ cũng không có ai xuất hiện nữa.
Nếu như còn có người thì đã sớm bị kinh động chạy tới rồi.
Vậy mới thấy được Bạch gia quá ngạo mạn.
Chu Hàn không dừng lại, mang người đi nhanh vào.
Tony Bond đỡ Tony Panghsang theo sát sau lưng Chu Hàn, Thanh Tú Tú và Tô Hàm đi hai bên Chu Hàn, đoàn người bước đi tựa như thiên quân vạn mã.
Giờ phút này đèn đuốc Bạch gia nửa sáng nửa tối, hiển nhiên là phần lớn mọi người đều đã đi ngủ.
Nhưng vẫn còn một tòa biệt thự sáng đèn, mặc dù để màn cửa, nhưng từ bên ngoài có thể thấy rõ khung cảnh bên trong.
Lóe ra ánh sáng, chắc là đèn ngũ sắc.
Nếu đoán không sai thì chắc là đang mở tiệc.
Chu Hàn liền ý thức được, người bên trong chắc chắn con cháu nhà họ Bạch.
Có thể ở trong biệt thự nhà họ Bạch mở tiệc, khẳng định là người mà con cháu nhà họ Bạch mang tới.
Nếu không sai, trong tay con cháu nhà họ Bạch, chắc chắn có Liệt Hỏa Đan.
Nghĩ như vậy, Chu Hàn không nói hai lời liền đi thẳng đến tòa biệt thự kia.
Những người còn lại đuổi theo, rất nhanh đã đến trước biệt thự.
Cửa biệt thự đóng chặt, Chu Hàn lần này không để cho Bạch Hổ ra tay để tránh làm gãy cửa người ta nữa.
Anh tự mình ra tay, chân đạp cửa.
“Két” một tiếng, cửa lớn biệt thự bị mở ra.
“Thùng thùng…” Cửa vừa mở tiếng âm nhạc ở bên trong đã truyền đến, âm thanh lớn đến chói tai.
Chắc chắn ở trong mở không dưới một cái loa.
“Nghe nói em trai cậu Tony Bond xảy ra chuyện, nên tôi cũng qua đây xem.” Tề Thắng Thiên nói chi tiết với Chu Hàn.
Tony Bond ở một bên lên tiếng giải thích: “Em trai tôi mới tới chỗ này thì bị người ở quán bar ăn hiếp.”
“Lúc vừa xuống xe còn nhận được tin nhắn là nó bị một người phụ nữ đánh.”
Nghe xong một lèo nói của Tony Bond, sắc mặt lạnh lùng của Chu Hàn thay đổi. Trong đầu anh hiện lên năm dấu tay của gương mặt tên ngoại quốc kia, nhưng anh cũng không biết là do Tề Họa Mi đánh vì lúc đến Tề Họa Mi đã tát xong. Cho nên Chu Hàn cũng không biết cái tát kia là do Tề Họa Mi đánh.
“Vào xem.” Chu Hàn nhanh chóng quyết định, nói với hai người.
Dù sao thì bây giờ nói gì cũng vô dụng, vẫn là đến gặp mặt nói chuyện rõ hơn. Hơn nữa, Chu Hàn cũng không tin tên ngoại quốc kia là em trai của Tony Bond, mọi chuyện lại trùng hợp như thế.
Khi bọn Chu Hàn bước vào bar, Tề Họa Mi đã ngồi ở ghế dài.
Thanh niên ngoại quốc ngồi xuống cạnh cô ta, một bộ tính sổ: “ Vị tiểu thư b*tch này, tôi nói cho cô biết rõ ràng.” Thanh niên ngoại quốc mặt đầy bi phẫn không cam lòng: “Người Tề gia sẽ đến, và anh tôi cũng sẽ đến lấy lại công bằng cho tôi.”
Đối với thái độ này của tên ngoại quốc, Tề Họa Mi rất khó chịu. Mày cô ta nhăn lại, cầm một ly rượu lên.
“Ồn ào.”
Một ly rượu giội thẳng vào mặt chàng trai ngoại quốc, trong nháy mắt toàn thân anh ta đều là rượu.
“Tên ngoại quốc b*tch, uống nhiều rượu chút cho kín cái miệng đi.” Tề Họa Mi vẻ mặt nghiêm khắc, rõ ràng là rất chán ghét, phản cảm với anh chàng ngoại quốc này. Mà tên ngoại quốc lại chẳng tự hiểu gì cả, anh ta còn bày ra một bộ trạng thái muốn phân rõ phải trái : “Là các người kết bè hại tôi, các người khi dễ tôi trước, cô còn đánh tôi một cái nữa kìa.”
“Ba.” Tề Họa Mi vốn chả muốn nói lí lẽ phải trái chó má gì với đối phương,
giơ tay ra lại là một cái tát rơi xuống, tỏ ra khí thế bức người: “Cho anh ba giây đồng hồ cút khỏi tầm mắt tôi.”
Dứt lời, Tề Họa Mi cầm lấy bình rượu trên bàn. Anh chàng ngoại quốc thấy thế vô thức bật dậy: “B*tch tiểu thư, cô không thể vô lý vậy được.” Rồi bắt đầu nói năng lộn xộn: “Cô… Cô… không thể như vậy.”
“Còn một giây.” Tề Họa Mi cũng không nhiều lời, đứng trước mặt tên ngoại quốc.
Anh chàng ngoại quốc thấy Tề Họa Mi như vậy lập tức quay đầu muốn chạy trốn.
Kết quả mới vừa quay đầu lại đã thấy đám người Tony Bond. Anh ta lập tức kích động nên không phát hiện bên cạnh Tony Bond là Chu Hàn.
“Anh tôi đến rồi.” Anh chàng hưng phấn mà hét lên một tiếng, lập tức quay đầu lại thét cho đã với Tề Họa Mi.
Nhưng khi anh ta xoay người lại đã “đâm” vào một bình rượu.
Theo đó là âm thanh “loảng xoảng” vang lên, mắt anh chàng lập tức nổi đom đóm, hai chân mềm nhũn. Tề Họa Mi cầm bình rượu hơi nhướng mày.
“Chất lượng tốt như vậy, chắc không phải là công nghệ thủy tinh làm nhỉ?” Tề Họa Mi tự lẩm bẩm một tiếng.
Ngay khi Tề Họa Mi nghi hoặc thì bọn người Chu Hàn cũng tới.
“Con làm gì đó?” Tề Thắng Thiên vừa đến đã chất vấn.
“Tony Panghsang.” Tony Bond vội vàng đỡ tên ngoại quốc trên mặt đất.
Giờ phút này cả người anh chàng ngoại quốc đều run rẩy, bình rượu vừa rồi rõ ràng làm anh bị thương rất nặng, thiếu chút nữa đánh anh ta từ sống sờ sờ đến chết queo.
Tony Bond đỡ em trai dậy, vội vàng xem vết thương.
Tề Thắng Thiên ở một bên trách mắng Tề Họa Mi, hỏi cô ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tề Họa Mi chỉ cúi đầu, không biết nên giải thích ra sao.
Chu Hàn đã rõ mọi chuyện, chỉ không rõ là Tề Họa Mi gây chuyện trước hay là tên ngoại quốc.
“Anh, là cô ta.” Tony Panghsang yếu ớt vô lực, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, duỗi một ngón tay về phía Tề Họa Mi nói: “Cô ta tát em một cái, còn giội một ly rượu lên mình em với táng em bằng bình rượu nữa.”
“Vị tiểu thư b*tch này muốn hại chết em, anh, thay em báo thù.”
Tony Panghsang một hơi kể rõ sự thật.
Nhưng Tề Họa Mi sau khi nghe xong Tony Panghsang kể thì lại oan ức nói: “Rõ ràng anh ta bỏ gì đó vào rượu tôi trước.”
Dứt lời, Tề Họa Mi còn chỉ một tay về Bạch Hoàn Tài và Tony Panghsang.
“Tôi bỏ cồn đường cơ mà.” Tony Panghsang vội vàng lên tiếng phản bác.
Mắt thấy hai người muốn đánh nhau, Tề Thắng Thiên vội vàng ngăn Tề Họa Mi, nói: “Câm miệng.”
Đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn người kia, Tề Họa Mi bị Tề Thắng Thiên nhìn bằng ánh mắt đó không dám lên tiếng nữa.
“Sao cô lại phải đánh em tôi?” Tony Bond nắm chặt tay, bộ dạng hệt như hưng sư hỏi tội.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Tề Họa Mi, như mang theo một khí tức giận ngập trời.
Tề Họa Mi không dám nói gì nữa, dù gì Tề Thắng Thiên cũng uy hiếp trước mặt.
“Nói, vì sao?” Tony Bond giơ nắm tay lên định muốn cho Tề Họa Mi một đấm.
Tề Họa Mi không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào nắm tay của Tony Bond.
Rồi giữ nguyên trạng thái không nhúc nhích, Tony Bond cũng giống cô ta,
“Cậu Tony Bond, chuyện này để cho tôi xử lý, chuyện khẩn cấp bây giờ là đưa em cậu đến bệnh viện.” Tề Thắng Thiên lên tiếng hoà giải.
Tony Bond lại lắc đầu từ chối, rất rõ ràng anh ta muốn truy cứu trách nhiệm của Tề Họa Mi.
Tề Thắng Thiên bất đắc dĩ, đành phải nhìn về Chu Hàn.
Ông ta cũng chỉ là vì thể diện của Chu Hàn mà thôi, nếu không phải Chu Hàn đứng đây thì Tề Thắng Thiên cũng không định ở đây nói nhảm với Tony Bond rồi.
Huống chi, Tề Thắng Thiên chỉ là nể mặt mũi Chu Hàn nên mới cho Tony Bond chút thể diện.
Chỉ là, những chuyện này bây giờ không quan trọng.
Người đụng vào em trai cậu ta là cháu gái mình.
Tề Thắng Thiên bao che khuyết điểm.
Trừ phi Tề Họa Mi chọc chính là Chu Hàn, trừ bỏ Chu Hàn ra, đương nhiên Tề Thắng Thiên sẽ không chọc khuỷu tay ra ngoài.
Chu Hàn vừa thấy Tề Thắng Thiên nhìn về phía mình, đương nhiên biết rõ người này muốn gì.
“Tony Bond, em trai cậu bị thương tôi có thể chữa.” Chu Hàn nhìn về phía Tony Bond, thần sắc trầm tĩnh: “Bỏ qua chuyện này, để em trai cậu và Tề Họa Mi hòa đi.”
Lời nói của Chu Hàn như mệnh lệnh, Tony Bond nào dám cãi?
Bước vào đường cùng, anh ta đành phải gật đầu đồng ý nói: “Chu Nguyên soái, em trai tôi bị đánh nên tính sổ nào đây?”
“Ngày sau lại tính.” Chu Hàn không cho Tony Bond cơ hội phản bác lại nữa.
Cùng đường, Tony Bond đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng mà Chu Hàn vốn nói sẽ chữa, hiển nhiên là muốn xem thử Liệt Hỏa Đan của Bạch gia.
Đêm nay, anh muốn đi một chuyến đến Bạch gia, tìm hiểu Sinh Tức Đan và mua một viên Liệt Hỏa Đan.
Tận mắt nhìn thấy em trai Tony Bond ăn Liệt Hỏa Đan, tận mắt nhìn thấy Liệt Hỏa Đan phát huy công dụng.
Chương 182. Đêm khuya ghé thăm Bạch gia
Sau khi mọi người đều đã về đến Tề gia, Chu Hàn bèn nói với Tony Bond: “Tôi muốn dẫn em của cậu đến Bạch gia một chuyến.”
Tony Bond có chút khó hiểu, hỏi: “Chu Nguyên soái, mang Tony Panghsang đến Bạch gia làm gì?”
“Trị thương cho cậu ấy.” Chu Hàn trả lời xong đã đi ra ngoài.
Tô Hàm vội vàng đuổi theo phía sau, nói với bóng lưng của Chu Hàn: “Chu Hàn, em đi với anh.”
Nghe Tô Hàm nói vậy, Thanh Tú Tú cũng đi sau lưng.
Mặc kệ Tô Hàm đi đâu cô ta cũng sẽ đi theo.
Tony Bond thấy thế đành phải lập tức đỡ Tony Panghsang theo.
Trong mắt Tony Panghsang tràn đầy nghi hoặc, chỉ là không đợi anh ta mở miệng hỏi Tony Bond đã nói: “Tất cả đều nghe theo phân phó của Chu Nguyên soái.”
Đối với quyết định của Tony Bond, Tony Panghsang chưa bao giờ không nghe theo.
Cho nên, lúc này anh ta gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
Mà Tề Thắng Thiên nghe rằng Chu Hàn muốn đến Bạch gia, vốn định đi theo.
Nhưng Tề Họa Mi đột nhiên giữ chặt tay ông, sắc mặt tái nhợt nói: “Đầu con đau…”
Tề Thắng Thiên nghe vậy vội vàng nhìn sang, mặt đầy vẻ quan tâm nhìn Tề Họa Mi.
Tề Họa Mi giờ phút này chỉ cảm thấy bây giờ mắt mỏi vô cùng, mặc cô cố gắng bao nhiêu cũng không mở ra được.
Tề Thắng Thiên nhíu mày, gương mặt già nua tràn ngập vẻ buồn rầu.
Đang lúc ông muốn mở miệng hỏi thăm, Tề Họa Mi đã ngã xuống đất ngất đi.
Tề Thắng Thiên vội vàng nhìn về phía cửa, lại phát hiện bọn Chu Hàn đã lên xe rời đi.
“Quản gia, chuẩn bị xe đi bệnh viện.” Tề Thắng Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông vốn định đi cùng Chu Hàn tới Bạch gia.
Nhưng xem tình huống này, chỉ có thể đưa Tề Họa Mi đi bệnh viện trước.
Nửa giờ sau, khi mấy chiếc xe sang trọng cắm lá cờ Tề gia dừng lại, bọn Chu Hàn bước xuống xe.
Chu Hàn dẫn đầu, đứng trước cổng.
Giờ này cửa biệt thự Bạch gia đóng chặt, xem ra đều đã ngủ.
Thanh Tú Tú biết điều bước lên gọi cửa, hai tên vệ sĩ dáng vẻ hung dữ đến mở cửa ra.
“Thời gian đã muộn, Bạch gia xin miễn tiếp khách.” Trong đó một tên vệ sĩ không khách khí chút nào nói: “Có việc thì mai lại đến.”
Thanh Tú Tú rất tức giận với thái độ phách lối của tên vệ sĩ.
“Anh nói cái gì?” Thanh Tú Tú mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: “Gì mà mai lại đến?”
Cô ta nói xong, tên vệ sĩ mới nói kia rõ ràng cũng đã tức giận.
“Đi thong thả, không tiễn.” Mà vệ sĩ Bạch gia xem ra cũng chuyên nghiệp, không động thủ, chỉ là làm bộ muốn đóng cửa.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn nghiêng đầu nói.
Anh nói xong, liền có một bóng người từ chỗ tối lao ra.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta tê cả da đầu, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện ở cửa ra vào.
“Ầm” một tiếng vang lên, cửa lớn Bạch gia cứ thế bị đạp đổ.
Chu Hàn thấy thế, khẽ nhíu mày.
Bạch Hổ quay đầu lên tiếng giải thích với Chu Hàn: “Dùng hơi quá sức.”
Chu Hàn lạnh mặt nhưng cũng không trách Bạch Hổ.
Muốn trách, chỉ có thể trách cửa Bạch gia không tốt.
“Các người cố tình gây sự?” Bỗng nhiên, tên vệ sĩ nãy giờ không nói chuyện lên tiếng.
Gã ta nói xong, tên vệ sĩ còn lại lập tức lấy một con dao từ trên người ra.
Chu Hàn thấy được, sau lưng tên vệ sĩ kia không đơn giản.
“Gây chuyện chính là các người.” Bạch Hổ cười lạnh: “Mở cửa không đón khách, không phải là ý muốn gây sự sao?”
Trong giọng nói của anh ta tràn ngập uy hiếp.
Đây rõ ràng là một bước cũng không nhường.
Mà hai tên vệ sĩ nghe vậy sắc mặt càng lạnh lẽo, hiển nhiên là muốn động thủ.
“Hai con kiến hôi, tôi khuyên các người tránh đường đi.” Bạch Hổ trừng mắt nhìn hai tên vệ sĩ, chậm rãi nói: “Nếu không thì các người ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
Hai tên vệ sĩ giờ phút này rõ ràng biết, chuyện hôm nay chỉ sợ không thể kết thúc yên lành.
“Tiểu Vương, đi vào báo tin, nói có người muốn xông vào nhà họ Bạch.” Một tên mở miệng nói với tên vệ sĩ còn lại.
Tên phía sau lập tức hiểu ý, xoay người chạy vào Bạch gia.
“Ngăn gã lại.” Chu Hàn ra lệnh.
Bạch Hổ nghe vậy lập tức gật đầu, bóng người lóe lên, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.
Anh ta lao tới, trong nháy mắt đã đến sau lưng tên định đi báo tin.
“Ba.” Đánh ra một chưởng nhanh như điện, lập tức làm cho tên vệ sĩ kia cắm đầu xuống đất.
“Quá đáng.” Tên vệ sĩ canh cửa nổi giận la lên một tiếng, quay người muốn chém Bạch Hổ một dao.
Chỉ là chưa chờ gã ra tay, một bóng người nhanh như cắt xuất hiện trước mặt gã.
Không đợi gã kịp phản ứng, Chu Hàn đã nắm lấy cổ tay gã, dùng sức rồi chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.
Gã lập tức phát rên lên một tiếng, tiếp đó chân Chu Hàn đạp lên đầu gối đối phương.
Tên vệ sĩ bị Chu Hàn đá đứng dậy, Chu Hàn trở tay đoạt lấy vũ khí của đối phương, đánh vào ót gã.
“Bịch” một tiếng vang lên, gã lập tức ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Bạch Hổ đã đánh tên còn lại nằm trên đất.
Chu Hàn nhìn ra được, Bạch gia rồng núp hổ nằm, chỉ có hai tên vệ sĩ mà đã mạnh vậy rồi.
Nhưng mà anh còn nhìn ra được trang viên rộng rãi này e chỉ có hai tên vệ sĩ trấn giữ.
Dù sao, từ lúc các người Chu Hàn xuất hiện cho tới bây giờ cũng không có ai xuất hiện nữa.
Nếu như còn có người thì đã sớm bị kinh động chạy tới rồi.
Vậy mới thấy được Bạch gia quá ngạo mạn.
Chu Hàn không dừng lại, mang người đi nhanh vào.
Tony Bond đỡ Tony Panghsang theo sát sau lưng Chu Hàn, Thanh Tú Tú và Tô Hàm đi hai bên Chu Hàn, đoàn người bước đi tựa như thiên quân vạn mã.
Giờ phút này đèn đuốc Bạch gia nửa sáng nửa tối, hiển nhiên là phần lớn mọi người đều đã đi ngủ.
Nhưng vẫn còn một tòa biệt thự sáng đèn, mặc dù để màn cửa, nhưng từ bên ngoài có thể thấy rõ khung cảnh bên trong.
Lóe ra ánh sáng, chắc là đèn ngũ sắc.
Nếu đoán không sai thì chắc là đang mở tiệc.
Chu Hàn liền ý thức được, người bên trong chắc chắn con cháu nhà họ Bạch.
Có thể ở trong biệt thự nhà họ Bạch mở tiệc, khẳng định là người mà con cháu nhà họ Bạch mang tới.
Nếu không sai, trong tay con cháu nhà họ Bạch, chắc chắn có Liệt Hỏa Đan.
Nghĩ như vậy, Chu Hàn không nói hai lời liền đi thẳng đến tòa biệt thự kia.
Những người còn lại đuổi theo, rất nhanh đã đến trước biệt thự.
Cửa biệt thự đóng chặt, Chu Hàn lần này không để cho Bạch Hổ ra tay để tránh làm gãy cửa người ta nữa.
Anh tự mình ra tay, chân đạp cửa.
“Két” một tiếng, cửa lớn biệt thự bị mở ra.
“Thùng thùng…” Cửa vừa mở tiếng âm nhạc ở bên trong đã truyền đến, âm thanh lớn đến chói tai.
Chắc chắn ở trong mở không dưới một cái loa.
Bình luận facebook