Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-192
Chương 191. Trả thù
Đây không phải kì thị, mà là cảm thấy không thích hợp, ông ta không muốn có con cháu là con lai.
“Biết rồi.” Tề Họa Mi lẩm bẩm một câu, buông tay Tony Panghsang ra.
“Nếu như A Cửu đang ở bến tàu Cảng Thành, vậy thì để cho Hoắc gia chủ ra mặt đi.” Chu Hàn bình tĩnh nói ra, đồng thời nhìn Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên hiểu ý, lập tức gọi điện cho Hoắc Khai Hà.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Tề Thắng Thiên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hoắc Khai Hà đã giành nói trước: “Lão Tề, tôi biết được chuyện xảy ra rồi”
“Tên nhóc A Cửu kia có phải đã dựa vào chừng ấy thế lực để cướp đan dược của Chu Nguyên soái đúng không?”
“Hiện tại người của Hoắc thị đã bao vây anh ta ở bến tàu Cảng Thành.”
“Phiền ông chuyển lời cho Nguyên soái một tiếng, hiện tại tôi sẽ cho người đi bắt A Cửu.”
Hoắc Khai Hà nói xong một hơi lập tức cúp máy.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “Tút…tút”, Tề Thắng Thiên đơ người một lúc.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, ông ta cười cười.
“Thế nào?” Thấy biểu tình của Tề Thắng Thiên có chút kỳ quái, Chu Hàn lên tiếng hỏi.
Tề Thắng Thiên lập tức trả lời: “Chu Nguyên soái, Hoắc gia chủ đã biết việc này rồi, hơn nữa còn đang trên đường đến bến tàu Cảng Thành.”
Nghe xong lời của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn gật đầu.
Bây giờ chỉ cần ngồi yên mà nhìn sự việc xảy ra tiếp theo nữa thôi.
Mà hiện tại, mấy chục lô Liệt Hỏa Đan không ở đây lại khiến Chu Hàn nóng lòng muốn ép Bạch lão gia tử phải rời khỏi mật thất.
Biện pháp duy nhất đó là tìm được người có thể phá giải thuật Kỳ môn độn giáp.
Chỉ cần phá giải được, Chu Hàn không lo không ép được Bạch lão gia tử phải ra ngoài.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn bất thình lình phân phó.
“Treo thưởng một tỷ, mời một kỳ nhân dị sĩ về đây trước buổi tối ngày mai, đưa tới Đài Sơn gặp tôi”
“Đã rõ.” Bạch Hổ cung kích đáp lời.
Lời của Chu Hàn giống như thánh chỉ vậy. Bạch Hổ chưa bao giờ dám vi phạm, càng không có nghi ngờ, anh ta chỉ biết làm theo.
“Một tỷ?”
Thanh Tú Tú kinh hô một tiếng: “Chu Nguyên soái, như vậy có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Thanh Tú Tú lại mắng Chu Hàn là đồ mất trí cả nghìn lần.
Chu Hàn không thèm để ý đến Thanh Tú Tú. Nhưng theo như lời của Thanh Tú Tú, Tô Hàm cũng cảm thấy Chu Hàn thật quá điên rồ, cô không nhịn được nói: “Chu Hàn, một tỷ có hơi nhiều quá không?”
Nhưng Chu Hàn lại lắc đầu: “Không nhiều, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thanh Long thì chục tỷ, trăm tỷ có là gì?”
Chu Hàn giàu nứt đố đổ vách, tiền tài lấy không hết, tiêu không cạn.
Ngân hàng của mười nước anh đều có thể tự do thuyên chuyển.
“Vậy…” Vừa nghe xong lời này của Chu Hàn, Tô Hàm lập tức á khẩu không nói nên lời.
Dù đã sớm biết Chu Hàn có rất nhiều tiền, nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ nhiều đến mức này.
Bây giờ Chu Hàn rất muốn đón Thanh Long từ Hoành thành Võ Minh về đây, nhưng suy đi tính lại thì bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Chỉ sau khi lấy được Sinh Tức Đan, anh mới có đủ tự tin để đón Thanh Long về. Khi đó mới có thể làm cho Thanh Long yên tâm.
Lúc trước khi còn ở Hòe Châu, cũng vì giúp anh làm việc mà Thanh Long phải chặt đứt một cánh tay. Bây giờ, bởi vì hôm ở tháp nước Hoành Thành mà suýt chút nữa anh ta đã bị nổ tan xương nát thịt, lại còn bị mất hết công lực.
Việc này làm cho Chu Hàn cảm thấy hổ thẹn với Thanh Long, vì thế anh nhất định phải lấy được Sinh Tức Đan.
Chỉ cần có thể khiến cho Thanh Long hồi phục lại được, Chu Hàn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc này mọi người đều đặt tầm mắt lên người Chu Hàn.
Tề Thắng Thiên cũng cảm thấy khiếp sợ, tuy ông ta cũng có thể lấy ra một tỷ, nhưng không thể cứ dùng tùy tiện như vậy được.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến hoàng hôn rồi, nhưng ở bên phía Bạch Hổ vẫn chưa có tin tức gì.
Nhìn tình hình này, có lẽ vẫn chưa tìm được.
Dù sao những người như vậy thường đều đã đi ẩn cư, cũng đã nhìn thấu hồng trần và cám dỗ tiền tài.
Cũng vì thế nên Chu Hàn mới lấy ra một tỷ, đặt niềm tin rằng với một tỷ này, mình có thể lay động đến những ẩn sĩ đó.
Nếu một tỷ không đủ thì nâng lên chục tỷ, trăm tỷ… chỉ cần có thể mời được bọn họ, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Lại một tiếng nữa trôi qua, trời cũng tối dần.
Vào lúc Chu Hàn đang thiếu kiên nhẫn, định gọi điện để hỏi han tình hình thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Khai Hà.
Anh nhíu mày, có dự cảm không tốt cho lắm.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm run sợ của Hoắc Khai Hà: “Chu Nguyên soái, tên A Cửu này thật sự không đơn giản.”
“Thằng nhóc này quá ranh ma.”
“Cậu biết không, ngay cả Hoắc lão cũng thua ông ta, ông ta ở bến tàu chơi trốn tìm với chúng tôi.”
“Mười mấy chiếc du thuyền ở bến tàu, lại còn ẩn giấu thêm hàng trăm tay súng bắn tỉa.”
Hoắc Khai Hà kể lại mọi chuyện. Chu Hàn nghe xong trong lòng cũng bắt đầu nhảy số, xem ra A Cửu muốn đồng quy vu tận.
Ông ta không lấy ra đủ tiền nên muốn liều mạng cùng mình, điều này khiến Chu Hàn cực kỳ khinh thường.
Có điều, vừa rồi Chu Hàn có nghe Hoắc Khai Hà đề cập đến Hoắc Nghệ Tinh.
Tâm trạng anh căng thẳng, vội vàng hỏi: “Hoắc lão xảy ra chuyện gì?”
Đầu kia truyền đến tiếng thở dài: “Hoắc lão bị trúng đạn vào bụng, hiện tại sống chết không rõ.”
“Tôi cùng Tiết Minh Dương sẽ tới đó ngay.” Vừa nghe đến bốn chữ sống chết không rõ, Chu Hàn lập tức nói.
Sau đó anh cúp máy, nói với Tiết Minh Dương: “Chúng ta đi bến tàu Cảng Thành cứu người.”
Tiết Minh Dương giật mình cả kinh, buột miệng kêu lên: “Cứu ai?”
“Hoắc lão.”
Chu Hàn vô cùng lo lắng đi ra cửa, Tô Hàm và Thanh Tú Tú cũng đi theo, ngay sau đó, Tiết Minh Dương cũng vội vàng đuổi theo.
Tony Bond dẫn cả Tony Panghsang đi cùng. Tề Họa Mi thấy thấy vậy nên cũng chạy theo.
Không biết là vì sao, Tony Panghsang như có lực hấp dẫn với Tề Họa Mi vậy.
Mỗi khi ở cạnhTony Panghsang, Tề Họa Mi cảm thấy tâm tình mình thoải mái hơn rất nhiều.
“Các người đi theo làm gì?”
Chu Hàn thấy mọi người rồng rắn nối đuôi ở phía sau mình thì quát lớn: “Tất cả quay về hết cho tôi.”
Chu Hàn vừa nói xong thì một chiếc trực thăng tư nhân bay đến, hạ thang dây xuống.
Một người từ khoang trực thăng ngó đầu ra gọi: “Chu Nguyên soái, chúng ta đi thôi.”
Chu Hàn nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Tề Thắng Thiên.
“Quay về cả đi.” Anh nói với bọn người Tô Hàm, rồi leo lên thang dây với Tiết Thiên Dương.
Nửa tiếng sau, tại bến tàu Cảng Thành.
“Hoắc lão đang ở đâu?”
Chu Hàn đang ở trên máy bay gọi điện cho Hoắc Khai Hà: “Còn cả tên A Cửu kia nữa?”
“Chu Nguyên soái, Hoắc lão đang ở trong bệnh viện.”
Hoắc Khai Hà ở đầu bên kia trả lời: “A Cửu đang ở bên trong du thuyền.”
Chu Hàn nghe được như vậy thì cúp máy.
Chương 192. Kỳ nhân dị sĩ
Đồng thời quay lại nói với Tiết Minh Dương: “Nhanh lên, đến bệnh viện.”
Dứt lời, Chu Hàn phân phó Tề Thắng Thiên: “Đưa Tiết Minh Dương đến bệnh viện trước đi”
Nói xong anh đá cửa khoang, sau đó cứ thế nhảy xuống.
“Nguyên soái.” Tề Thắng Thiên và Tiết Minh Dương đồng thời hét lên.
Theo hai người thấy Chu Hàn đúng thật là điên rồi.
Tuy rằng ở phía dưới là sông lớn, nhưng cũng không thể mặc kệ sống chết mà nhảy xuống như vậy chứ, thật sự quá đáng sợ.
Trái tim đập mạnh liên hồi.
“Ùm” một tiếng, một cột nước bắn lên thật cao, Chu Hàn ẩn mình vào dưới làn nước. Anh bơi về phía của chiếc du thuyền kia, chỉ cần tiếp cận được A Cửu thì anh có thể dễ dàng chém đầu của ông ta xuống.
Nhưng hiện tại Chu Hàn không vội giết A Cửu. Vì dù sao nơi cất giấu Liệt Hỏa Đan chỉ có mình ông ta biết, nếu ông ta chết thì cũng khó mà tìm được Liệt Hỏa Đan.
Chu Hàn cho A Cửu thời gian ba ngày, những tưởng ooônnng ta sẽ thành thật mà nghĩ cách để gom đủ tiền, lại không nghĩ tới chó cùng giứt giậu.
Sớm biết được như thế, lúc trước anh đã quyết đoán xử lý ông ta rồi. Nếu thế thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong lúc suy nghĩ thì anh đã tiếp cận được cái du thuyền kia.
“Đùng đùng đùng…”
Đột nhiên, từng đợt tiếng súng dày đặc vang lên.
Chu Hàn nhíu mày, vội vàng nấp xuống chỗ nước sâu.
Độ cảnh giác của A Cửu thật sự rất cao, thế mà có thể phát hiện ra anh.
Trong lòng Chu Hàn kinh ngạc, anh cảm thán rồi bắt đầu nghĩ biện pháp để lên phía trên xử lý A Cửu.
Lúc này còn có thể thay đổi cục diện.
Chu Hàn đang chờ đợi, chờ đợi một tiếng súng báo hiệu.
Anh lên gần mặt nước để có thể thuận tiện nghe được động tĩnh trên mặt nước.
Ở phía trên du thuyền lúc này, một tay súng im lặng vòng ra phía sau A Cửu, A Cửu không chú ý tới nguy hiểm.
Ông ta điên cuồng hét to: “Nhanh lên, bắn chết anh ta cho tôi.”
“Nếu hôm nay Chu Hàn mà có thể ra khỏi mặt nước, tôi sẽ gọi anh ta là ông nội.”
“Với làn đạn như này, dù cho có là thần cũng đừng mong thoát được ha ha ha…”
Hiện tại A Cửu rất kiêu ngạo, trong miệng còn ngậm một điếu xì gà, thoạt nhìn cực kì nhàn nhã.
Ông ta bỏ ra hết toàn bộ của cải tích cóp bấy lâu để có thể chuẩn bị cho Chu Hàn một “món quà” như ngày hôm nay.
Dù sao thì ông ta cướp được nhiều Liệt Hỏa Đan như thế, chỉ cần bán đi là có thể kiếm lại được cả chục tỷ.
Vì vậy lúc này ông ta không hề lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Nhưng vào lúc ông ta còn đang giương giương đắc ý thì một khẩu súng đặt ở ngay thái dương của ông ta.
Theo bản năng, A Cửu giơ hai tay lên, cả người run lên, điếu xì gà trong miệng cũng rơi xuống mặt đất.
“Ông vừa nói cái gì?” Người phía sau lưng A Cửu dùng một lạnh lùng mà chất vấn: “Có dám lặp lại lần nữa hay không?”
A Cửu bị dọa cho ngơ ra, ông ta không dám quay đầu lại, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra.
Nhưng ông ta vẫn không tin mà hỏi lại: “Anh bạn này, sao lại đột nhiên nóng nảy như thế, chúng ta là người một nhà mà.”
“Ai là người một nhà với ông?” Người phía sau tức giận mắng, thuận tiện đạp một cái vào chân A Cửu.
A Cửu bị đau, lập tức quỳ xuống, cả người nhếch nhác.
Biến cố ở phía bên này khiến không ít người trên thuyền chú ý.
Lúc này, bọn họ đồng loạt chĩa họng súng vào người đứng phía sau A Cửu.
Nhưng người kia không hề hoảng hốt, từ trên người lấy ra một cái pháo báo hiệu, bắn thẳng lên trời.
“Đoàng” một tiếng, cùng lúc đó có luồng sáng đỏ được bắn lên cao.
Chu Hàn ở dưới nước nghe được tiếng pháo báo hiệu này, nháy mắt thoát khỏi mặt nước, xông thẳng lên phía trên du thuyền.
Mấy tay súng trên thuyền chưa kịp phản ứng, vừa quay người lại thì đã không thấy bóng dáng ai nữa rồi.
Không đợi bọn họ kịp hoàn hồn, từng đạo sáng đỏ lóe lên. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những tay súng, kể cả tên súng bắn tỉa ở phía trên khoang thuyền đều đã bị giết.
“A Cửu, mới mấy ngày không gặp, gan của ông càng ngày càng lớn rồi nhỉ?”
Chu Hàn xuất hiện trước mặt A Cửu, anh lấy khăn ra lau vết máu trên dao, nhìn A Cửu nói.
“Chu… Chu Nguyên soái?” A Cửu không tin nổi.
Vừa rồi, ông ta còn tưởng mình bị hoa mắt, không thấy rõ cái gì nhảy từ trong nước ra.
Sau đó, toàn bộ người của mình đều bị chết hết.
Không nghi ngờ chút nào, ngoại trừ Chu Hàn chắc chắn không có người thứ hai làm ra được chuyện này.
“Vô Kiểm, thả ông ta ra đi.” Chu Hàn không cần nhìn, phân phó cho người đứng phía sau A Cửu.
Người đó lên tiếng: “Rõ.”
Ngay sau đó, anh cất súng đi, đồng thời đá A Cửu ngã xuống đất.
A Cửu lăn trên mặt đất, cả người hỗn loạn.
“Đi, đi báo cho Hoắc Khai Hà.” Chu Hàn hạ lệnh
“Xử lý toàn bộ những người còn lại trên du thuyền đi.”
“Rõ.” Vô Kiểm đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi, lên bến tàu Cảng Thành để hợp cùng với đám người Hoắc thị.
Chu Hàn không vội vã thanh toán A Cửu, anh bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại.
A Cửu thấy thế, cả người cứng đờ.
Nếu như Chu Hàn có thể nói cho ông ta biết ông ta chết như thế nào thì A Cửu sẽ an tâm hơn một chút.
Nhưng đằng này anh lại không nói bất cứ thứ gì, đi gọi điện thoại.
Loại cảm giác bị coi rẻ này khiến cho A Cửu rất bất lực.
Ông ta hiểu rõ, ở trước mặt Chu Hàn ông ta chẳng là cái thá gì cả.
Rất nhanh, đầu bên kia truyền đến tiếng của Tiết Minh Dương.
“Không cần phải cúp máy vội.”
Chu Hàn nhắc nhở một câu, tiện thể hỏi: “Đến bệnh viện chưa?”
Đầu bên kia trả lời: “Vừa bay đến bệnh viện, đã đáp máy bay ở sân thượng của bệnh viện.”
“Được, thế thì hiện tại cậu đi cứu Hoắc lão đi.”
Chu Hàn tiếp tục phân phó: “Nếu Hoắc lão gặp phải bất trắc, tôi sẽ đem A Cửu đi chôn cùng.”
“Rõ.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời.
Đến lúc này, anh vẫn không nói với A Cửu một câu nào. Làm cho áp lực tâm lý của A Cửu đạt đến giới hạn, ông ta sắp không chịu nổi nữa.
“Chu Nguyên soái, có thể nào cho tôi chết một cách thoải mái hay không?”
A Cửu hướng về Chu Hàn hỏi.
“Răng rắc.” Chu Hàn nhấc chân, dẫm gãy một chân của A Cửu.
“A.” A Cửu kêu thảm thiết.
“Tôi cho ông nói chuyện rồi à?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.
A Cửu vội vàng lắc đầu, ông ta biết hôm nay mình sẽ phải chết không chút nghi ngờ, nhưng thà chết tử tế còn hơn là bị rơi vào tình cảnh sống không bằng chết như này.
Huống hồ, lúc trước A Cửu đã nghe ngóng được Chu Hàn đang muốn tìm một kỳ nhân dị sĩ, lại còn bỏ ra cái giá là một tỷ.
Trùng hợp hơn, ông ta lại biết một người như thế, người này chính là ông nội của ông ta.
Vì vậy, A Cửu cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội.
Chỉ cần thuyết phục được Chu Hàn đi tìm ông nội với ông ta.
Đây không phải kì thị, mà là cảm thấy không thích hợp, ông ta không muốn có con cháu là con lai.
“Biết rồi.” Tề Họa Mi lẩm bẩm một câu, buông tay Tony Panghsang ra.
“Nếu như A Cửu đang ở bến tàu Cảng Thành, vậy thì để cho Hoắc gia chủ ra mặt đi.” Chu Hàn bình tĩnh nói ra, đồng thời nhìn Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên hiểu ý, lập tức gọi điện cho Hoắc Khai Hà.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Tề Thắng Thiên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hoắc Khai Hà đã giành nói trước: “Lão Tề, tôi biết được chuyện xảy ra rồi”
“Tên nhóc A Cửu kia có phải đã dựa vào chừng ấy thế lực để cướp đan dược của Chu Nguyên soái đúng không?”
“Hiện tại người của Hoắc thị đã bao vây anh ta ở bến tàu Cảng Thành.”
“Phiền ông chuyển lời cho Nguyên soái một tiếng, hiện tại tôi sẽ cho người đi bắt A Cửu.”
Hoắc Khai Hà nói xong một hơi lập tức cúp máy.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “Tút…tút”, Tề Thắng Thiên đơ người một lúc.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, ông ta cười cười.
“Thế nào?” Thấy biểu tình của Tề Thắng Thiên có chút kỳ quái, Chu Hàn lên tiếng hỏi.
Tề Thắng Thiên lập tức trả lời: “Chu Nguyên soái, Hoắc gia chủ đã biết việc này rồi, hơn nữa còn đang trên đường đến bến tàu Cảng Thành.”
Nghe xong lời của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn gật đầu.
Bây giờ chỉ cần ngồi yên mà nhìn sự việc xảy ra tiếp theo nữa thôi.
Mà hiện tại, mấy chục lô Liệt Hỏa Đan không ở đây lại khiến Chu Hàn nóng lòng muốn ép Bạch lão gia tử phải rời khỏi mật thất.
Biện pháp duy nhất đó là tìm được người có thể phá giải thuật Kỳ môn độn giáp.
Chỉ cần phá giải được, Chu Hàn không lo không ép được Bạch lão gia tử phải ra ngoài.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn bất thình lình phân phó.
“Treo thưởng một tỷ, mời một kỳ nhân dị sĩ về đây trước buổi tối ngày mai, đưa tới Đài Sơn gặp tôi”
“Đã rõ.” Bạch Hổ cung kích đáp lời.
Lời của Chu Hàn giống như thánh chỉ vậy. Bạch Hổ chưa bao giờ dám vi phạm, càng không có nghi ngờ, anh ta chỉ biết làm theo.
“Một tỷ?”
Thanh Tú Tú kinh hô một tiếng: “Chu Nguyên soái, như vậy có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Thanh Tú Tú lại mắng Chu Hàn là đồ mất trí cả nghìn lần.
Chu Hàn không thèm để ý đến Thanh Tú Tú. Nhưng theo như lời của Thanh Tú Tú, Tô Hàm cũng cảm thấy Chu Hàn thật quá điên rồ, cô không nhịn được nói: “Chu Hàn, một tỷ có hơi nhiều quá không?”
Nhưng Chu Hàn lại lắc đầu: “Không nhiều, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thanh Long thì chục tỷ, trăm tỷ có là gì?”
Chu Hàn giàu nứt đố đổ vách, tiền tài lấy không hết, tiêu không cạn.
Ngân hàng của mười nước anh đều có thể tự do thuyên chuyển.
“Vậy…” Vừa nghe xong lời này của Chu Hàn, Tô Hàm lập tức á khẩu không nói nên lời.
Dù đã sớm biết Chu Hàn có rất nhiều tiền, nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ nhiều đến mức này.
Bây giờ Chu Hàn rất muốn đón Thanh Long từ Hoành thành Võ Minh về đây, nhưng suy đi tính lại thì bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Chỉ sau khi lấy được Sinh Tức Đan, anh mới có đủ tự tin để đón Thanh Long về. Khi đó mới có thể làm cho Thanh Long yên tâm.
Lúc trước khi còn ở Hòe Châu, cũng vì giúp anh làm việc mà Thanh Long phải chặt đứt một cánh tay. Bây giờ, bởi vì hôm ở tháp nước Hoành Thành mà suýt chút nữa anh ta đã bị nổ tan xương nát thịt, lại còn bị mất hết công lực.
Việc này làm cho Chu Hàn cảm thấy hổ thẹn với Thanh Long, vì thế anh nhất định phải lấy được Sinh Tức Đan.
Chỉ cần có thể khiến cho Thanh Long hồi phục lại được, Chu Hàn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc này mọi người đều đặt tầm mắt lên người Chu Hàn.
Tề Thắng Thiên cũng cảm thấy khiếp sợ, tuy ông ta cũng có thể lấy ra một tỷ, nhưng không thể cứ dùng tùy tiện như vậy được.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến hoàng hôn rồi, nhưng ở bên phía Bạch Hổ vẫn chưa có tin tức gì.
Nhìn tình hình này, có lẽ vẫn chưa tìm được.
Dù sao những người như vậy thường đều đã đi ẩn cư, cũng đã nhìn thấu hồng trần và cám dỗ tiền tài.
Cũng vì thế nên Chu Hàn mới lấy ra một tỷ, đặt niềm tin rằng với một tỷ này, mình có thể lay động đến những ẩn sĩ đó.
Nếu một tỷ không đủ thì nâng lên chục tỷ, trăm tỷ… chỉ cần có thể mời được bọn họ, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Lại một tiếng nữa trôi qua, trời cũng tối dần.
Vào lúc Chu Hàn đang thiếu kiên nhẫn, định gọi điện để hỏi han tình hình thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Khai Hà.
Anh nhíu mày, có dự cảm không tốt cho lắm.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm run sợ của Hoắc Khai Hà: “Chu Nguyên soái, tên A Cửu này thật sự không đơn giản.”
“Thằng nhóc này quá ranh ma.”
“Cậu biết không, ngay cả Hoắc lão cũng thua ông ta, ông ta ở bến tàu chơi trốn tìm với chúng tôi.”
“Mười mấy chiếc du thuyền ở bến tàu, lại còn ẩn giấu thêm hàng trăm tay súng bắn tỉa.”
Hoắc Khai Hà kể lại mọi chuyện. Chu Hàn nghe xong trong lòng cũng bắt đầu nhảy số, xem ra A Cửu muốn đồng quy vu tận.
Ông ta không lấy ra đủ tiền nên muốn liều mạng cùng mình, điều này khiến Chu Hàn cực kỳ khinh thường.
Có điều, vừa rồi Chu Hàn có nghe Hoắc Khai Hà đề cập đến Hoắc Nghệ Tinh.
Tâm trạng anh căng thẳng, vội vàng hỏi: “Hoắc lão xảy ra chuyện gì?”
Đầu kia truyền đến tiếng thở dài: “Hoắc lão bị trúng đạn vào bụng, hiện tại sống chết không rõ.”
“Tôi cùng Tiết Minh Dương sẽ tới đó ngay.” Vừa nghe đến bốn chữ sống chết không rõ, Chu Hàn lập tức nói.
Sau đó anh cúp máy, nói với Tiết Minh Dương: “Chúng ta đi bến tàu Cảng Thành cứu người.”
Tiết Minh Dương giật mình cả kinh, buột miệng kêu lên: “Cứu ai?”
“Hoắc lão.”
Chu Hàn vô cùng lo lắng đi ra cửa, Tô Hàm và Thanh Tú Tú cũng đi theo, ngay sau đó, Tiết Minh Dương cũng vội vàng đuổi theo.
Tony Bond dẫn cả Tony Panghsang đi cùng. Tề Họa Mi thấy thấy vậy nên cũng chạy theo.
Không biết là vì sao, Tony Panghsang như có lực hấp dẫn với Tề Họa Mi vậy.
Mỗi khi ở cạnhTony Panghsang, Tề Họa Mi cảm thấy tâm tình mình thoải mái hơn rất nhiều.
“Các người đi theo làm gì?”
Chu Hàn thấy mọi người rồng rắn nối đuôi ở phía sau mình thì quát lớn: “Tất cả quay về hết cho tôi.”
Chu Hàn vừa nói xong thì một chiếc trực thăng tư nhân bay đến, hạ thang dây xuống.
Một người từ khoang trực thăng ngó đầu ra gọi: “Chu Nguyên soái, chúng ta đi thôi.”
Chu Hàn nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Tề Thắng Thiên.
“Quay về cả đi.” Anh nói với bọn người Tô Hàm, rồi leo lên thang dây với Tiết Thiên Dương.
Nửa tiếng sau, tại bến tàu Cảng Thành.
“Hoắc lão đang ở đâu?”
Chu Hàn đang ở trên máy bay gọi điện cho Hoắc Khai Hà: “Còn cả tên A Cửu kia nữa?”
“Chu Nguyên soái, Hoắc lão đang ở trong bệnh viện.”
Hoắc Khai Hà ở đầu bên kia trả lời: “A Cửu đang ở bên trong du thuyền.”
Chu Hàn nghe được như vậy thì cúp máy.
Chương 192. Kỳ nhân dị sĩ
Đồng thời quay lại nói với Tiết Minh Dương: “Nhanh lên, đến bệnh viện.”
Dứt lời, Chu Hàn phân phó Tề Thắng Thiên: “Đưa Tiết Minh Dương đến bệnh viện trước đi”
Nói xong anh đá cửa khoang, sau đó cứ thế nhảy xuống.
“Nguyên soái.” Tề Thắng Thiên và Tiết Minh Dương đồng thời hét lên.
Theo hai người thấy Chu Hàn đúng thật là điên rồi.
Tuy rằng ở phía dưới là sông lớn, nhưng cũng không thể mặc kệ sống chết mà nhảy xuống như vậy chứ, thật sự quá đáng sợ.
Trái tim đập mạnh liên hồi.
“Ùm” một tiếng, một cột nước bắn lên thật cao, Chu Hàn ẩn mình vào dưới làn nước. Anh bơi về phía của chiếc du thuyền kia, chỉ cần tiếp cận được A Cửu thì anh có thể dễ dàng chém đầu của ông ta xuống.
Nhưng hiện tại Chu Hàn không vội giết A Cửu. Vì dù sao nơi cất giấu Liệt Hỏa Đan chỉ có mình ông ta biết, nếu ông ta chết thì cũng khó mà tìm được Liệt Hỏa Đan.
Chu Hàn cho A Cửu thời gian ba ngày, những tưởng ooônnng ta sẽ thành thật mà nghĩ cách để gom đủ tiền, lại không nghĩ tới chó cùng giứt giậu.
Sớm biết được như thế, lúc trước anh đã quyết đoán xử lý ông ta rồi. Nếu thế thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong lúc suy nghĩ thì anh đã tiếp cận được cái du thuyền kia.
“Đùng đùng đùng…”
Đột nhiên, từng đợt tiếng súng dày đặc vang lên.
Chu Hàn nhíu mày, vội vàng nấp xuống chỗ nước sâu.
Độ cảnh giác của A Cửu thật sự rất cao, thế mà có thể phát hiện ra anh.
Trong lòng Chu Hàn kinh ngạc, anh cảm thán rồi bắt đầu nghĩ biện pháp để lên phía trên xử lý A Cửu.
Lúc này còn có thể thay đổi cục diện.
Chu Hàn đang chờ đợi, chờ đợi một tiếng súng báo hiệu.
Anh lên gần mặt nước để có thể thuận tiện nghe được động tĩnh trên mặt nước.
Ở phía trên du thuyền lúc này, một tay súng im lặng vòng ra phía sau A Cửu, A Cửu không chú ý tới nguy hiểm.
Ông ta điên cuồng hét to: “Nhanh lên, bắn chết anh ta cho tôi.”
“Nếu hôm nay Chu Hàn mà có thể ra khỏi mặt nước, tôi sẽ gọi anh ta là ông nội.”
“Với làn đạn như này, dù cho có là thần cũng đừng mong thoát được ha ha ha…”
Hiện tại A Cửu rất kiêu ngạo, trong miệng còn ngậm một điếu xì gà, thoạt nhìn cực kì nhàn nhã.
Ông ta bỏ ra hết toàn bộ của cải tích cóp bấy lâu để có thể chuẩn bị cho Chu Hàn một “món quà” như ngày hôm nay.
Dù sao thì ông ta cướp được nhiều Liệt Hỏa Đan như thế, chỉ cần bán đi là có thể kiếm lại được cả chục tỷ.
Vì vậy lúc này ông ta không hề lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Nhưng vào lúc ông ta còn đang giương giương đắc ý thì một khẩu súng đặt ở ngay thái dương của ông ta.
Theo bản năng, A Cửu giơ hai tay lên, cả người run lên, điếu xì gà trong miệng cũng rơi xuống mặt đất.
“Ông vừa nói cái gì?” Người phía sau lưng A Cửu dùng một lạnh lùng mà chất vấn: “Có dám lặp lại lần nữa hay không?”
A Cửu bị dọa cho ngơ ra, ông ta không dám quay đầu lại, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra.
Nhưng ông ta vẫn không tin mà hỏi lại: “Anh bạn này, sao lại đột nhiên nóng nảy như thế, chúng ta là người một nhà mà.”
“Ai là người một nhà với ông?” Người phía sau tức giận mắng, thuận tiện đạp một cái vào chân A Cửu.
A Cửu bị đau, lập tức quỳ xuống, cả người nhếch nhác.
Biến cố ở phía bên này khiến không ít người trên thuyền chú ý.
Lúc này, bọn họ đồng loạt chĩa họng súng vào người đứng phía sau A Cửu.
Nhưng người kia không hề hoảng hốt, từ trên người lấy ra một cái pháo báo hiệu, bắn thẳng lên trời.
“Đoàng” một tiếng, cùng lúc đó có luồng sáng đỏ được bắn lên cao.
Chu Hàn ở dưới nước nghe được tiếng pháo báo hiệu này, nháy mắt thoát khỏi mặt nước, xông thẳng lên phía trên du thuyền.
Mấy tay súng trên thuyền chưa kịp phản ứng, vừa quay người lại thì đã không thấy bóng dáng ai nữa rồi.
Không đợi bọn họ kịp hoàn hồn, từng đạo sáng đỏ lóe lên. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những tay súng, kể cả tên súng bắn tỉa ở phía trên khoang thuyền đều đã bị giết.
“A Cửu, mới mấy ngày không gặp, gan của ông càng ngày càng lớn rồi nhỉ?”
Chu Hàn xuất hiện trước mặt A Cửu, anh lấy khăn ra lau vết máu trên dao, nhìn A Cửu nói.
“Chu… Chu Nguyên soái?” A Cửu không tin nổi.
Vừa rồi, ông ta còn tưởng mình bị hoa mắt, không thấy rõ cái gì nhảy từ trong nước ra.
Sau đó, toàn bộ người của mình đều bị chết hết.
Không nghi ngờ chút nào, ngoại trừ Chu Hàn chắc chắn không có người thứ hai làm ra được chuyện này.
“Vô Kiểm, thả ông ta ra đi.” Chu Hàn không cần nhìn, phân phó cho người đứng phía sau A Cửu.
Người đó lên tiếng: “Rõ.”
Ngay sau đó, anh cất súng đi, đồng thời đá A Cửu ngã xuống đất.
A Cửu lăn trên mặt đất, cả người hỗn loạn.
“Đi, đi báo cho Hoắc Khai Hà.” Chu Hàn hạ lệnh
“Xử lý toàn bộ những người còn lại trên du thuyền đi.”
“Rõ.” Vô Kiểm đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi, lên bến tàu Cảng Thành để hợp cùng với đám người Hoắc thị.
Chu Hàn không vội vã thanh toán A Cửu, anh bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại.
A Cửu thấy thế, cả người cứng đờ.
Nếu như Chu Hàn có thể nói cho ông ta biết ông ta chết như thế nào thì A Cửu sẽ an tâm hơn một chút.
Nhưng đằng này anh lại không nói bất cứ thứ gì, đi gọi điện thoại.
Loại cảm giác bị coi rẻ này khiến cho A Cửu rất bất lực.
Ông ta hiểu rõ, ở trước mặt Chu Hàn ông ta chẳng là cái thá gì cả.
Rất nhanh, đầu bên kia truyền đến tiếng của Tiết Minh Dương.
“Không cần phải cúp máy vội.”
Chu Hàn nhắc nhở một câu, tiện thể hỏi: “Đến bệnh viện chưa?”
Đầu bên kia trả lời: “Vừa bay đến bệnh viện, đã đáp máy bay ở sân thượng của bệnh viện.”
“Được, thế thì hiện tại cậu đi cứu Hoắc lão đi.”
Chu Hàn tiếp tục phân phó: “Nếu Hoắc lão gặp phải bất trắc, tôi sẽ đem A Cửu đi chôn cùng.”
“Rõ.” Tiết Minh Dương cung kính trả lời.
Đến lúc này, anh vẫn không nói với A Cửu một câu nào. Làm cho áp lực tâm lý của A Cửu đạt đến giới hạn, ông ta sắp không chịu nổi nữa.
“Chu Nguyên soái, có thể nào cho tôi chết một cách thoải mái hay không?”
A Cửu hướng về Chu Hàn hỏi.
“Răng rắc.” Chu Hàn nhấc chân, dẫm gãy một chân của A Cửu.
“A.” A Cửu kêu thảm thiết.
“Tôi cho ông nói chuyện rồi à?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.
A Cửu vội vàng lắc đầu, ông ta biết hôm nay mình sẽ phải chết không chút nghi ngờ, nhưng thà chết tử tế còn hơn là bị rơi vào tình cảnh sống không bằng chết như này.
Huống hồ, lúc trước A Cửu đã nghe ngóng được Chu Hàn đang muốn tìm một kỳ nhân dị sĩ, lại còn bỏ ra cái giá là một tỷ.
Trùng hợp hơn, ông ta lại biết một người như thế, người này chính là ông nội của ông ta.
Vì vậy, A Cửu cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội.
Chỉ cần thuyết phục được Chu Hàn đi tìm ông nội với ông ta.
Bình luận facebook