• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đế sư xuất sơn (2 Viewers)

  • Chap-53

Chương 53: Mặc kệ ông ta hung hăng




Sắc mặt của Cục trưởng Chu đột nhiên trở nên khó coi, người nọ hừ khẽ một tiếng: "Cục trưởng Chu, tuổi cũng không ít nữa rồi, chung quy lại thì khi giải quyết sự việc cũng sẽ có lúc hồ đồ. Chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của ông là tôi đã biết vị trí Cục trưởng Giáo dục không còn phù hợp với ông nữa rồi!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Về xử lý lại thủ tục bàn giao đi, để Phó cục trưởng Lý tiếp quản vị trí của ông!"



Vừa nghe được lời này, Phó cục trưởng Lý đang mặt xám như tro lại đột nhiên trở nên dào dạt sức sống, ông ta chạy tới chỗ bên cạnh người đàn ông, cúi đầu khom lưng nói: "Cảm ơn Trưởng khu Tiền. Từ nay về sau, Lý Tuấn Cường tôi sẽ là cấp dưới trung thành nhất của ông, tôi có thể xông pha khói lửa, tuyệt đối không nhiều lời."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Từ khi nào mà việc bổ nhiệm công tác quản lý nhà nước này lại có thể tùy tiện như vậy?"



"Hừ! Ở trên địa bàn của tôi, tôi muốn nâng ai lên thì người đó có thể lên, tôi muốn cho ai xuống thì người đó nhất định phải xuống!"



Nói xong thì quay sang nhìn anh với ánh mắt kiêu ngạo: "Tương tự, tôi muốn cho ai chết thì người đó tuyệt đối không thể sống!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cục trưởng Chu đi tới nói nhỏ: "Anh Diệp, ông ta là người phụ trách chính ở vùng này này, Tiền Tuấn Kiên, trưởng khu của khu Thành Nam!"



"Trưởng khu Tiền, sau khi nghe ông nói thì tôi mới biết ông là quan phụ mẫu của nhân dân, không biết còn tưởng ông là thổ phỉ chiếm cứ ở ngọn núi nào cơ đấy!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ ông không sợ sao?"



"Sợ?"



"Ha ha..."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiền Tuấn Kiên cười lớn: "Ở trên địa bàn của tôi, tôi còn phải sợ ai? Một tên dân đen như cậu sao?"



"Hiện tại người nên sợ không phải tôi, mà là ông!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiền Tuấn Kiên chỉ vào Diệp Phùng: "Dấu tay trên mặt vợ tôi là do cậu đánh sao?"



"Chẳng lẽ bà ta không đáng bị đánh ư?"



Tiền Tuấn Kiên sửng sốt, ông ta cứ tưởng rằng Diệp Phùng sẽ sống chết cũng không chịu thừa nhận, cũng nghĩ đến cảnh Diệp Phùng sẽ khóc lóc sám hối, nhưng không ngờ anh lại thừa nhận một cách kiêu ngạo như vậy!



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Được!"



"Được lắm!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Lâu lắm rồi tôi mới thấy một người can đảm như vậy!"



Tiền Tuấn Kiên híp mắt lại, mang theo vẻ uy nghiêm của bề trên: "Hi vọng khi ở trong tù cậu vẫn có thể giữ được tính tình kiêu ngạo như vậy!"



"Trưởng khu Tiền!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Lúc này Cục trưởng Chu mới nói: "Tôi khuyên ông không nên làm như vậy, nếu không, ông nhất định sẽ phải hối hận!"



Cục trưởng Chu đã biết rõ thân phận của Diệp Phùng nên đã đưa ra lời cảnh báo "mang ý tốt".





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hối hận? Ha ha.."



"Tiền Tuấn Kiên tôi từ xưa đến nay không biết hối hận là gì cả!"



"Mặc dù tôi không biết quan hệ giữa ông với cậu nhóc này là như thế nào mà ông lại sống chết bảo vệ cậu ta như vậy, nhưng ở trong mắt tôi, Cục trưởng Chu ông còn chẳng bằng thứ binh hèn tướng nhát mà thôi, có tư cách gì để bảo vệ người ta chứ?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiền Tuấn Kiên càng thêm kiêu ngạo hơn, ông ta chỉ vào Diệp Phùng: "Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, xúc phạm tôi chẳng khác nào xúc phạm đến diêm vương!" "Tôi cũng không bắt nạt cậu, cậu tát



vợ tôi một cái, tôi muốn một tay của cậu!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tốt hơn hết cậu nên thành thật hợp tác, nếu không..."



"Nếu không thì ông sẽ như thế nào, Trưởng khu Tiền!"



Một giọng nói khác vang lên, Tiền Tuấn Kiên liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi thấy rõ người, vẻ mặt kiêu ngạo của ông ta đột nhiên đứng hình ngay tại chỗ! "Cục trưởng Lương! Sao ông lại tới đây?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sắc mặt của Tiền Tuấn Kiên thật sự vô cùng khó coi, tuy rằng địa vị của người vừa đến không bằng Cục trưởng Chu, nhưng thân phận lại rất nhạy cảm.



Cục trưởng Cục Chính trị và Pháp luật, có quyền giám sát, cách chức và thẩm vấn quan chức các cấp ở thủ đô, thậm chí bao gồm tất cả các nhà lãnh đạo chính thức của chính phủ.







Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt của Lương Tùng Khang rất kiên cường chính trực, ông ấy nhìn Tiền Tuấn Kiên, thản nhiên nói: "Như thế nào, chẳng lẽ Trưởng khu Tiền không chào đón tôi sao?"



Trên gương mặt của Tiền Tuấn Kiên hiện lên vẻ ngơ ngác, nở nụ cười ngượng ngùng: "Cục trưởng Lương nói đùa rồi, chắc hẳn Cục trưởng Lương đích thân đến là có việc muốn làm, tôi không ở đây làm phiền nữa."



"Chúng ta đi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nói xong, ông ta định dẫn theo đứa nhỏ rời đi, con trai của ông ta lập tức nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại: "Ba, con không muốn đi!"



"Người phụ nữ kia đánh con, ba đánh chết cô ta đi! Đánh chết cô ta báo thù cho con!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha, Trưởng khu Tiền oai phong thật, hở ra là muốn đánh chết người cơ đấy!"



Cảm nhận được cái gai trong lời nói của Lương Tùng Khang, vẻ mặt của Tiền Tuấn Kiên cũng sa sầm lại: "Cục trưởng Lương, lời nói đùa của một đứa trẻ năm tuổi sao có thể coi là thật được?"



"Nhưng nói đùa đúng lúc cũng có thể phản ánh sự thật!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Cậu.."



Hai mắt Tiền Tuấn Kiên khẽ nhíu lại, sau đó nhìn về phía Diệp Phùng như thể lần đầu tiên gặp mặt, lại nhìn kỹ anh một lượt, sau đó nói với vẻ đầy ẩn ý: "Xem ra tôi cũng có lúc nhìn lầm."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Rõ ràng ngay cả Cục trưởng Lương cũng có thể mời cậu hộ tống. Tôi cũng có chút tò mò, không biết tại sao Cục trưởng Chu lại nguyện chết để bảo vệ cậu như %3D vậy."



Sau đó, ông ta chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Phùng, nghiêng người nói khẽ: "Nhưng đừng sốt ruột, chỉ cần cậu vẫn còn ở Thành Nam thì chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ tìm hiểu nhau!"



"Đúng rồi, vợ và con gái của cậu cũng rất xinh đẹp. Hy vọng tôi cũng có cơ hội quen biết họ!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong giọng điệu lại mang theo tính đe dọa khó tả.



"Tiền Tuấn Kiên!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lương Tùng Khang tức giận nói: "Ông có biết ông đang nói cái gì không?"



Tiền Tuấn Kiên nhìn ông ấy với vẻ vô tội: "Tôi nói cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn quen một người bạn mới, Cục trưởng Lương cũng muốn xen vào sao?"



"Trưởng khu Tiền!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Giọng nói của Diệp Phùng rất u ám, trong căn phòng không lớn, nhiệt độ dường như đột ngột giảm xuống mấy độ, khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.



"Xem ra ông thật sự làm mưa làm gió đã quen, nhưng đã quên mất một chuyện."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Trên đời này, không một ai có thể một tay che trời. Ít nhất thì một trưởng khu tép riu như ông cũng không xứng!"



Hà Tố Nghi và Thi Nguyệt chính là giới hạn của Diệp Phùng, nếu đụng đến giới hạn này thì ở trong lòng Diệp Phùng, Tiền Tuấn Kiên không khác gì người đã chết cả!



"Tôi xứng hay không, vậy thì phải chờ xem!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ánh mắt của Tiền Tuấn Kiên trở nên sắc bén, ông ta nhìn chằm chằm vào anh, sau đó nói: "Chúng ta đi."



"Đứng lại!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cuối cùng Diệp Phùng cũng động đậy, anh bước lên đứng ở trước mặt ông ta, tuy rằng nhìn thẳng nhưng lại mang theo sự rét lạnh: "Tôi đã cho các người đi chưa?"



Lúc này, Lương Tùng Khang cũng vội vàng mở miệng: "Đúng vậy, ông không thể đi."



"Ha ha..."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiền Tuấn Kiên nở nụ cười: "Cục trưởng Lương, mặc dù tôi là trưởng khu của khu Thành Nam, nhưng bây giờ không phải giờ làm việc. Tôi chỉ là một công dân bình thường, không hề vi phạm pháp luật hay phạm tội, vì sao ông không cho tôi đi?"



"Ông không phạm pháp? Cũng không phạm tội?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng lặp lại lời nói của ông ta, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự




303042233.jpg



1605814427.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom