Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-85
Chương 85: Khiêu chiến
Mà lúc này, trong lớp 12A9 học viện Đông Phương, một đám học sinh ngồi túm tụm lại một chỗ, Chu Huân Dương ở giữa, mặt đen sì lại!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Chu à, những gì anh nói đều là thật hả?"
"Cái người tên Diệp Phùng kia thực sự chỉ là một giáo viên bình thường?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Râm!
Chu Huân Dương đập bàn, mặt tối sầm lại: "Tôi dùng tất cả quan hệ của nhà họ Chu, chỉ điều tra ra được một kết luận!"
"Diệp Phùng, không có quyền chức gì, cũng không có chỗ chống lưng, anh ta hoàn toàn là một người bình thường!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ một câu nói, khiến cho cả lớp nhao nhao ồ lên.
"Mẹ nó! Vậy mà ông đây lại để cho một tên ất ơ hù doạ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tức chết tao rồi, hôm qua quét dọn giảng đường suốt năm tiếng đồng hồ, bây giờ tay tao còn đau không nhấc nổi đây!"
"Từ trước đến giờ tao đã từng chịu thiệt thế này đâu, thù này tao nhất định phải báo!"
Mọi người mồm năm miệng mười, chỉ có Thẩm Tuấn ngồi ở một bên, nhìn đám học sinh đang kích động, không hé miệng nói một lời!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một đám ngu xuẩn, nếu Diệp Phùng thực sự là một tên vô dụng, sao có thể khiến cha mình sợ đến thế kia?
"Thẩm Tuấn!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bất chợt, Chu Huân Dương mở miệng nói: "Hôm qua mày bị Diệp Phùng bắt nạt thảm như vậy, có muốn tao cho mày một cơ hội báo thù không?"
Thẩm Tuấn liếc cậu ta một cái, hời hợt đáp: "Không cần, tạo đồng ý với cha rồi, bắt đầu từ hôm nay phải làm một học sinh ngoan!"
"Cái đệt! Thẩm Tuấn, chẳng lẽ mày bị tên vô dụng kia đánh đến ngu rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đúng rồi, trước đây chưa từng thấy mày sợ như vậy?"
Đối mặt với tràng cười nhạo của mọi người, Thẩm Tuấn không để tâm, cười đi, thoả thích mà cười đi, rồi sẽ có lúc chúng mày phải khóc thôi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ đến Diệp Phùng mà cha mình nhắc đến, thật không thể nào che giấu được lòng cung kính, trong lòng Thẩm Tuấn phát lạnh!
Con người này, không thể trêu chọc!
"Anh Chu, muốn dạy dỗ tên vô dụng đó, em có ý như này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một nữ sinh vô dùng xinh xắn, nhưng ăn mặc lại khiến người khác ngứa mắt, liếc mắt đưa tình nhìn Chu Huân Dương, mở miệng nói.
Chu Huân Dương nhìn cô, hứng thú mở miệng nói: "Hoắc Thuỳ Dung, em có ý kiến gì, nói nghe xem?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nhưng mà em phải nói với anh một điều, mặc dù người kia là một tên vô dụng, nhưng thân thủ cũng không tồi đâu..."
Trong mắt Hoắc Thuỳ Dung nhất thời thoáng qua chút khinh miệt: "Chỉ có người vô dụng mới động tay động chân, nếu như anh ta là một thầy giáo, vậy chúng ta đánh bại anh ta ngay trong địa bàn của mình, khiến anh ta không còn mặt mũi nào mà ngóc đầu lên nữa, sau đó lùi lũi tự cút ra khỏi lớp chúng ta!"
Chu Huân Dương tức khắc dậy lên hứng thú: "Cụ thể như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em đặc biệt mời các chuyên gia xuất sắc nhất trong mọi lĩnh vực, đến lúc đó cho dù Diệp Phùng có dạy môn nào đi nữa, em sẽ trực tiếp phái ra chuyên gia tương ứng, đánh bại anh ta ngay tại lĩnh vực mà anh ta am hiểu nhất, như vậy, mọi người thấy rằng, tên vô dụng ấy còn có mặt mũi nào mà dám giữ chức thầy giáo của chúng ta không?"
Mọi người nghe xong, mặt mũi sáng cả lên!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cách này hay!
Chu Huân Dương lại càng hài lòng gật đầu một cái: "Giết người phải giết tâm! Hoắc Thuỳ Dung, nếu quả thật có thể đuổi tên này đi, anh sẽ đồng ý để em làm bạn gái anh!"
Hoắc Thuỳ Dung mừng rơn nhìn cậu ta: "Anh à, anh chờ xem kịch vui đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiếng ồn ào huyên náo đang không ngớt, cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, hình bóng của Diệp Phùng, xuất hiện đúng giờ!
Trên mặt anh mang một nụ cười ấm áp, nhìn đám học sinh đang ngồi ở dưới, cười nói: "Có trò gì hay vậy, không bằng nói ra cho tôi nghe một chút được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói là một chuyện, khi thấy Diệp Phùng thật sự xuất hiện, cảnh ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu mọi người, nỗi sợ hãi không thể ngăn lại, khiến mọi người thoáng run lên.
Hoắc Thuỳ Dung cắn răng, lấy can đảm đứng lên, mở miệng nói: "Thầy Diệp, thầy nói rằng thầy sẽ làm chủ nhiệm lớp của bọn em, không biết là, thầy sẽ dạy môn nào vậy ạ?"
Diệp Phùng thản nhiên mở miệng: "Tất cả!" Mọi người nhất thời cả kinh!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tất cả?
Nổ to thật sự!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thuỳ Dung chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo chút khinh thường: "Thầy Diệp, thầy giỏi thật đấy, không phải tự thổi phồng bản thân hay sao!"
"Hả?"
Trong mắt Diệp Phùng mang theo ý vui: "Em không tin sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không những không tin, mà em còn cho rằng, thầy vốn chẳng có tư cách gì để đảm nhiệm việc dạy học chúng em!"
Diệp Phùng nở nụ cười, đơn giản là cười, anh hứng thú nhìn Hoắc Thuỳ Dung: "Sao em lại nói như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thầy cũng thừa biết, học sinh ở học viện Đông Phương, không giàu thì cũng thuộc dạng cao quý, nếu muốn làm thầy của bọn em, tất nhiên phải là chuyên gia đầu ngành!"
"Thật không may, cha em có mời gia sư về dạy một chút, nghe nói lớp chúng em đột nhiên có một chủ nhiệm trẻ tuổi, vô cùng không phục, bọn họ cảm thấy rằng, với bản lĩnh của thầy, vốn không đủ để dạy chúng em!"
"Vậy làm thế nào mới có thể chứng minh tài năng, bản thân tôi có tư cách dạy các em?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nụ cười trên mặt Diệp Phùng, càng ngày càng đậm!
"Rất đơn giản!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thuỳ Dung thấy Diệp Phùng đã cắn câu, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy mưu mô: "Những gia sư kia, bây giờ đang ở bên ngoài phòng học!"
"Thầy Diệp có thể tuỳ chọn một chương trình học của môn sở trường, thi đấu với bọn họ một phen!"
"Nếu như thầy thắng, vậy chúng em sẽ thừa nhận, thầy có tư cách làm chủ nhiệm lớp này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vậy nếu như tôi thua thì sao?"
Ánh mắt Hoắc Thuỳ Dung thoáng lạnh lẽo: "Thua, vậy thì mời thầy Diệp chính miệng thừa nhận, chính mình là một tên vô dụng bất tài, thầy tới như nào, thì cút đi như đó!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha..."
Mọi người trong phút chốc hả hê cười lớn, ánh mắt nhìn Diệp Phùng, cũng từ sợ hãi biến thành giễu cợt!
"Ha ha, thú vị đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thế nào? Thầy Diệp không dám nhận sao?"
Hoắc Thuỳ Dung khích tướng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của em, thể nhưng, nếu tôi thắng thì sao?"
Diệp Phùng đột nhiên chuyển đề tài, mở miệng nói.
"Thắng? Thắng dĩ nhiên là chứng minh, thầy có đủ tư cách để chủ nhiệm lớp này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không không không!"
Diệp Phùng lắc đầu: "Giữ chức vụ chủ nhiệm lớp của các em, là nhà trường đồng ý, coi như tôi không đồng ý việc thi đấu của các em, tôi vẫn là chủ nhiệm lớp của các em thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Điều này, các em không có quyền thay đổi!"
Lúc này, Chu Huân Dương đột nhiên đứng lên, nhìn Diệp Phùng, khoé miệng lộ ra chút âm trầm: "Vậy thầy muốn làm gì?"
"Rất đơn giản! Nếu như thi đấu, vậy tất sẽ có thắng thua, nếu tôi thua, tôi chẳng những sẽ thừa nhận mình là một tên vô dụng, hơn nữa còn cút ra khỏi lớp học ngay trước mặt mọi người!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu như tôi thắng..."
Đáy mắt Diệp Phùng bỗng nhiên loé sáng, sau đó cầm một quyển bài tập thật dày vứt lên trên bục giảng: "Hôm nay, mỗi người các em, chạy ba nghìn mét, làm mười bài kiểm tra các môn, cộng thêm viết kiểm điểm mười nghìn chữ, nếu chưa hoàn thành, không được phép về nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mọi người nhất thời cả kinh!
"Chạy ba nghìn mét? Điên rồi sao? Một tháng em còn không đi được bằng đó!"
"Viết kiểm điểm mười nghìn chữ? Đùa hả, còn không bằng xiên em một nhát dao đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe đến việc đánh cược, trong mắt Chu Huân Dương cũng lộ ra chút chần chờ, liếc nhìn Hoắc Thuỳ Dung, cô ta kiên định gật đầu một cái với cậu ta, nhỏ giọng nói: "Anh Chu yên tâm, những gia sư này, đều là chuyên gia đầu ngành của các môn học, tuyệt đối đảm bảo!"
Nghe được câu đáp khẳng định của Hoắc
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà lúc này, trong lớp 12A9 học viện Đông Phương, một đám học sinh ngồi túm tụm lại một chỗ, Chu Huân Dương ở giữa, mặt đen sì lại!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Chu à, những gì anh nói đều là thật hả?"
"Cái người tên Diệp Phùng kia thực sự chỉ là một giáo viên bình thường?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Râm!
Chu Huân Dương đập bàn, mặt tối sầm lại: "Tôi dùng tất cả quan hệ của nhà họ Chu, chỉ điều tra ra được một kết luận!"
"Diệp Phùng, không có quyền chức gì, cũng không có chỗ chống lưng, anh ta hoàn toàn là một người bình thường!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ một câu nói, khiến cho cả lớp nhao nhao ồ lên.
"Mẹ nó! Vậy mà ông đây lại để cho một tên ất ơ hù doạ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tức chết tao rồi, hôm qua quét dọn giảng đường suốt năm tiếng đồng hồ, bây giờ tay tao còn đau không nhấc nổi đây!"
"Từ trước đến giờ tao đã từng chịu thiệt thế này đâu, thù này tao nhất định phải báo!"
Mọi người mồm năm miệng mười, chỉ có Thẩm Tuấn ngồi ở một bên, nhìn đám học sinh đang kích động, không hé miệng nói một lời!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một đám ngu xuẩn, nếu Diệp Phùng thực sự là một tên vô dụng, sao có thể khiến cha mình sợ đến thế kia?
"Thẩm Tuấn!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bất chợt, Chu Huân Dương mở miệng nói: "Hôm qua mày bị Diệp Phùng bắt nạt thảm như vậy, có muốn tao cho mày một cơ hội báo thù không?"
Thẩm Tuấn liếc cậu ta một cái, hời hợt đáp: "Không cần, tạo đồng ý với cha rồi, bắt đầu từ hôm nay phải làm một học sinh ngoan!"
"Cái đệt! Thẩm Tuấn, chẳng lẽ mày bị tên vô dụng kia đánh đến ngu rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đúng rồi, trước đây chưa từng thấy mày sợ như vậy?"
Đối mặt với tràng cười nhạo của mọi người, Thẩm Tuấn không để tâm, cười đi, thoả thích mà cười đi, rồi sẽ có lúc chúng mày phải khóc thôi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ đến Diệp Phùng mà cha mình nhắc đến, thật không thể nào che giấu được lòng cung kính, trong lòng Thẩm Tuấn phát lạnh!
Con người này, không thể trêu chọc!
"Anh Chu, muốn dạy dỗ tên vô dụng đó, em có ý như này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một nữ sinh vô dùng xinh xắn, nhưng ăn mặc lại khiến người khác ngứa mắt, liếc mắt đưa tình nhìn Chu Huân Dương, mở miệng nói.
Chu Huân Dương nhìn cô, hứng thú mở miệng nói: "Hoắc Thuỳ Dung, em có ý kiến gì, nói nghe xem?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nhưng mà em phải nói với anh một điều, mặc dù người kia là một tên vô dụng, nhưng thân thủ cũng không tồi đâu..."
Trong mắt Hoắc Thuỳ Dung nhất thời thoáng qua chút khinh miệt: "Chỉ có người vô dụng mới động tay động chân, nếu như anh ta là một thầy giáo, vậy chúng ta đánh bại anh ta ngay trong địa bàn của mình, khiến anh ta không còn mặt mũi nào mà ngóc đầu lên nữa, sau đó lùi lũi tự cút ra khỏi lớp chúng ta!"
Chu Huân Dương tức khắc dậy lên hứng thú: "Cụ thể như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em đặc biệt mời các chuyên gia xuất sắc nhất trong mọi lĩnh vực, đến lúc đó cho dù Diệp Phùng có dạy môn nào đi nữa, em sẽ trực tiếp phái ra chuyên gia tương ứng, đánh bại anh ta ngay tại lĩnh vực mà anh ta am hiểu nhất, như vậy, mọi người thấy rằng, tên vô dụng ấy còn có mặt mũi nào mà dám giữ chức thầy giáo của chúng ta không?"
Mọi người nghe xong, mặt mũi sáng cả lên!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cách này hay!
Chu Huân Dương lại càng hài lòng gật đầu một cái: "Giết người phải giết tâm! Hoắc Thuỳ Dung, nếu quả thật có thể đuổi tên này đi, anh sẽ đồng ý để em làm bạn gái anh!"
Hoắc Thuỳ Dung mừng rơn nhìn cậu ta: "Anh à, anh chờ xem kịch vui đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiếng ồn ào huyên náo đang không ngớt, cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, hình bóng của Diệp Phùng, xuất hiện đúng giờ!
Trên mặt anh mang một nụ cười ấm áp, nhìn đám học sinh đang ngồi ở dưới, cười nói: "Có trò gì hay vậy, không bằng nói ra cho tôi nghe một chút được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói là một chuyện, khi thấy Diệp Phùng thật sự xuất hiện, cảnh ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu mọi người, nỗi sợ hãi không thể ngăn lại, khiến mọi người thoáng run lên.
Hoắc Thuỳ Dung cắn răng, lấy can đảm đứng lên, mở miệng nói: "Thầy Diệp, thầy nói rằng thầy sẽ làm chủ nhiệm lớp của bọn em, không biết là, thầy sẽ dạy môn nào vậy ạ?"
Diệp Phùng thản nhiên mở miệng: "Tất cả!" Mọi người nhất thời cả kinh!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tất cả?
Nổ to thật sự!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thuỳ Dung chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo chút khinh thường: "Thầy Diệp, thầy giỏi thật đấy, không phải tự thổi phồng bản thân hay sao!"
"Hả?"
Trong mắt Diệp Phùng mang theo ý vui: "Em không tin sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không những không tin, mà em còn cho rằng, thầy vốn chẳng có tư cách gì để đảm nhiệm việc dạy học chúng em!"
Diệp Phùng nở nụ cười, đơn giản là cười, anh hứng thú nhìn Hoắc Thuỳ Dung: "Sao em lại nói như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thầy cũng thừa biết, học sinh ở học viện Đông Phương, không giàu thì cũng thuộc dạng cao quý, nếu muốn làm thầy của bọn em, tất nhiên phải là chuyên gia đầu ngành!"
"Thật không may, cha em có mời gia sư về dạy một chút, nghe nói lớp chúng em đột nhiên có một chủ nhiệm trẻ tuổi, vô cùng không phục, bọn họ cảm thấy rằng, với bản lĩnh của thầy, vốn không đủ để dạy chúng em!"
"Vậy làm thế nào mới có thể chứng minh tài năng, bản thân tôi có tư cách dạy các em?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nụ cười trên mặt Diệp Phùng, càng ngày càng đậm!
"Rất đơn giản!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thuỳ Dung thấy Diệp Phùng đã cắn câu, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy mưu mô: "Những gia sư kia, bây giờ đang ở bên ngoài phòng học!"
"Thầy Diệp có thể tuỳ chọn một chương trình học của môn sở trường, thi đấu với bọn họ một phen!"
"Nếu như thầy thắng, vậy chúng em sẽ thừa nhận, thầy có tư cách làm chủ nhiệm lớp này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vậy nếu như tôi thua thì sao?"
Ánh mắt Hoắc Thuỳ Dung thoáng lạnh lẽo: "Thua, vậy thì mời thầy Diệp chính miệng thừa nhận, chính mình là một tên vô dụng bất tài, thầy tới như nào, thì cút đi như đó!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha..."
Mọi người trong phút chốc hả hê cười lớn, ánh mắt nhìn Diệp Phùng, cũng từ sợ hãi biến thành giễu cợt!
"Ha ha, thú vị đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thế nào? Thầy Diệp không dám nhận sao?"
Hoắc Thuỳ Dung khích tướng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của em, thể nhưng, nếu tôi thắng thì sao?"
Diệp Phùng đột nhiên chuyển đề tài, mở miệng nói.
"Thắng? Thắng dĩ nhiên là chứng minh, thầy có đủ tư cách để chủ nhiệm lớp này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không không không!"
Diệp Phùng lắc đầu: "Giữ chức vụ chủ nhiệm lớp của các em, là nhà trường đồng ý, coi như tôi không đồng ý việc thi đấu của các em, tôi vẫn là chủ nhiệm lớp của các em thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Điều này, các em không có quyền thay đổi!"
Lúc này, Chu Huân Dương đột nhiên đứng lên, nhìn Diệp Phùng, khoé miệng lộ ra chút âm trầm: "Vậy thầy muốn làm gì?"
"Rất đơn giản! Nếu như thi đấu, vậy tất sẽ có thắng thua, nếu tôi thua, tôi chẳng những sẽ thừa nhận mình là một tên vô dụng, hơn nữa còn cút ra khỏi lớp học ngay trước mặt mọi người!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu như tôi thắng..."
Đáy mắt Diệp Phùng bỗng nhiên loé sáng, sau đó cầm một quyển bài tập thật dày vứt lên trên bục giảng: "Hôm nay, mỗi người các em, chạy ba nghìn mét, làm mười bài kiểm tra các môn, cộng thêm viết kiểm điểm mười nghìn chữ, nếu chưa hoàn thành, không được phép về nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mọi người nhất thời cả kinh!
"Chạy ba nghìn mét? Điên rồi sao? Một tháng em còn không đi được bằng đó!"
"Viết kiểm điểm mười nghìn chữ? Đùa hả, còn không bằng xiên em một nhát dao đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe đến việc đánh cược, trong mắt Chu Huân Dương cũng lộ ra chút chần chờ, liếc nhìn Hoắc Thuỳ Dung, cô ta kiên định gật đầu một cái với cậu ta, nhỏ giọng nói: "Anh Chu yên tâm, những gia sư này, đều là chuyên gia đầu ngành của các môn học, tuyệt đối đảm bảo!"
Nghe được câu đáp khẳng định của Hoắc
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook