Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-178
Chương 178: Tôi không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu
*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Phùng nhìn từng giọt nước mắt của La Hồng An rơi xuống, khóe miệng khẽ nhếch!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trách không được người ta thường nói phụ nữ được làm từ nước, nước mắt nói đến là đến ngay.
Tuy nhiên anh chỉ nói trong lòng, động tác thì vội vàng rút một ít khăn giấy đưa cho cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ở nơi này, lần đầu tiên La Hồng An cảm nhận được người khác đối xử dịu dàng, cô ấy vô cùng cảm kích liếc nhìn Diệp Phùng: "Thưa anh, cảm ơn anh!"
"Anh tên là Diệp Phùng, lớn hơn em mấy tuổi, em có thể gọi anh là anh Diệp!"
Gọi thưa anh, khiến Diệp Phùng thật sự hoảng hốt một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cảm ơn anh Diệp!"
"Em tên là La Hồng An phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nhìn tuổi của em có lẽ vẫn còn đến trường học chứ? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Không phải Diệp Phùng có ý xen vào chuyện của người khác, mà là người như La Hồng An rất dễ khơi dậy khát vọng bảo vệ của đàn ông, ánh mắt đó nhìn là muốn yêu thương. Cho dù là Diệp Phùng, lòng cũng có chút gợn sóng.
Nghe câu hỏi của Diệp Phùng, La Hồng An bặm môi lại, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Em là sinh viên năm thứ tư Đại học Y, sắp phải tốt nghiệp."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng kỳ lạ hỏi: "Nếu sắp phải tốt nghiệp, vậy chắc bây giờ em còn đang thực tập rồi!"
Trong nháy mắt, nước mắt La Hồng An tuôn rơi: "Đúng vậy, em vốn tưởng chuẩn bị bước chân vào xã hội, được trở thành một bác sĩ mà bấy lâu nay em mong đợi. Nhưng mà, mới tháng trước, mẹ em bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ, mẹ là người không ngại gian khổ nuôi nấng em, vì muốn em có thể được học đại học mà trong nhà đã phải gánh khoản nợ!"
"Em biết như thế là không tốt! Nhưng em có thể làm gì đây!"
"Chi phí giải phẫu ban đầu là sáu trăm triệu!" "Sáu trăm triệu, cho dù hiện tại em đi làm ngay, cũng không thể kiếm được sáu trăm triệu!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chị Cầm nói, người có thể đến nơi này đều là người giàu có, giống như em vậy, lần đầu tiên có thể bán với giá một trăm năm mươi triệu, nếu như gặp được người ưng ý em, thậm chỉ ba trăm triệu cũng có thể!"
"Em biết làm thế này là không tốt, nhưng em không đành lòng đứng im nhìn mẹ đã nuôi em lớn khôn, ra đi như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói tới đây, đột nhiên La Hồng An cầm lấy tay Diệp Phùng, rơi nước mắt: "Anh Diệp, em tới đây một tháng rồi, toàn gặp phải ông già thô tục, em thật sự không hạ nổi quyết tâm!"
"Nhưng, bệnh của mẹ đã không thể kéo dài thêm được nữa!"
"Nếu không có số tiền này thì bệnh viện sẽ ngừng thuốc."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Diệp, anh là người tốt, em nghe chị Cầm nói, người anh vừa đi cùng là ông chủ của trung tâm này, không thiếu tiền, em cầu xin anh, đưa em đi!"
"Em nhất định phục vụ anh thật tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"So với những ông già ghê tởm kia, em nguyện ý đưa tất cả những gì quý báu nhất của em giao cho anh!"
Thời điểm nói câu này, Diệp Phùng rõ ràng thấy được, sâu trong đôi mắt La Hồng An xẹt qua một tia chua xót tuyệt vọng!
Dù cho Diệp Phùng là người tốt, có thể cô ấy là cô gái trong sạch, sao có thể cam tâm tình nguyện đưa trong sạch đã bảo vệ hơn hai mươi năm, cứ thế mà giao cho một người xa lạ vừa gặp nhau chưa đến một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng theo như lời La Hồng An, lúc này cô ấy đã không có bất kỳ biện pháp nào.
Nghe vậy, Diệp Phùng im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Em biết xoa bóp không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hả?"
La Hồng An sửng sốt, lắp ba lắp bắp trả lời: "Biết... Biết một chút."
Diệp Phùng cười nhẹ: "Vậy trước tiên em xoa bóp cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặc dù trong lòng La Hồng An hơi nghi hoặc, nhưng vẫn xoa bóp dựa theo chỉ dẫn của Diệp Phùng.
Cách xoa bóp ngây ngô, không hề thoải mái chút nào, nhưng đối với điều này, Diệp Phùng vẫn từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nửa tiếng sau, Diệp Phùng vươn vai cười nói: "Không tệ, rất thoải mái!"
"Hiểu, em có thẻ ngân hàng không? Đưa số tài khoản cho anh!"
Nhận được số tài khoản, Diệp Phùng gửi một tin nhắn ngắn, tại lúc La Hồng An còn không rõ chuyện gì thì đột nhiên di động đổ chuông báo, cô ấy vừa cầm lên nhìn, con mắt trừng lớn!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bên trong tài khoản ngân hàng, vậy mà có một tỷ rưỡi!
Cô ấy không ngu, lập tức hiểu ra được một tỷ rưỡi này chính là do Diệp Phùng ở trước mặt chuyển vào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Diệp, số tiền này quá lớn, em cũng không làm gì, cho nên em không thể nhận số tiền này!"
Diệp Phùng cười với cô ấy: "Ai nói em không làm gì, vừa rồi em xoa bóp cho anh rất thoải mái, số tiền này, chính là phí xoa bóp vừa rồi!"
Ánh mắt La Hồng An đột nhiên trở nên phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dưới gầm trời này, có ai có bản lĩnh xoa bóp nửa tiếng mà giá một tỷ rưỡi chứ?
Cô đứng dậy, cúi đầu thật mạnh về phía Diệp Phùng, mang theo lời cảm ơn chân thành: "Anh Diệp, anh là người tốt! Em cảm ơn anh!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng là người tốt sao?
Không phải, chính bản thân anh cũng cho rằng, mình cho tới giờ không được coi là người tốt!
Tuy anh là Đế Sư, dạy dỗ thiên hạ, nhưng trong số các đệ tử của anh lại không thiếu sát thủ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng anh là người xấu sao?
Cũng không hẳn vậy, chẳng bao giờ anh ỷ thế ức hiếp người, các đệ tử tuân thủ sư huấn một cách nghiêm ngặt, đó là gia đình, đất nước và thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người tốt và người xấu chưa bao giờ được phân định rõ ràng!
Suy nghĩ của anh khẽ lóe lên, khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên một vòng cung: "Được rồi, cầm số tiền này đi chữa bệnh cho mẹ em."
"Sau đó đi học cho giỏi, anh tin tương lai em có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Diệp, cảm ơn anh!"
Đôi mắt La Hồng An ửng đỏ: "Có thể cho em thông tin liên lạc với anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng lắc đầu: "Số tiền này cũng không phải cho em mượn, là thu nhập từ sức lao động của em đạt được."
"Cho nên, không cần thiết!"
"Nhưng mà..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
La Hồng An còn muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên, giọng nói của Trần Bách truyền đến, Diệp Phùng hù dọa cô ấy: "Nếu bây giờ em không đi nữa, chẳng may bị ông chủ thấy, hắn có thể sẽ không thả em - một cô gái trong sáng dễ thương xinh đẹp đi một cách dễ dàng đâu."
Khuôn mặt La Hồng An bị dọa trắng bệch: "Em... Em đi ngay đây!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, cô ấy hoảng hốt chạy trối chết!
Nhìn bóng lưng đáng yêu của cô, Diệp Phùng cười, vươn eo rồi nằm trên ghế số pha, dù sao hôm nay cũng coi như là làm chuyện tốt!
Chỉ chốc lát sau, Trần Bách đẩy cửa tiến vào, trên mặt còn hiện rõ vẻ thỏa mãn: "Anh Diệp, anh biết không? Em lớn như thế này mà lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra làm đàn ông lại thoải mái đến thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh chắc không biết, hai cô gái kia thật sự rất hăng hái, cái cảm giác đó rất là..."
"Dừng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng lập tức xua tay với anh ta: "Anh không muốn nghe sự tích anh dũng của em!"
"Chỉ là, anh phải nhắc nhở em một câu, tuy rằng em đã khôi phục như bình thường, nhưng bây giờ vẫn trong giai đoạn thận trọng điều trị. Tốt nhất trong vòng một tháng không động vào thứ đồ chơi kia, chẳng may miệt mài quá độ dẫn tới vấn đề gì thì đến lúc đó, thần tiên cũng không cứu được em!"
Nghe được lời này, sắc mặt Trần Bách thay đổi, cả người sợ đến run lên: "Nghiêm trọng như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em biết rồi, anh Diệp, em đảm bảo một tháng này sẽ đàng hoàng!"
Diệp Phùng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn và thành thật của anh ta, anh cười nhẹ, sau đó tiếp tục nói với anh ta: "Cô gái vừa rồi ở trong phòng anh, tên là La Hồng An."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em gọi quản lý đến, nói rằng em ấy tạm nghỉ việc, không nên gây rắc rối cho em ấy, tiền lương vẫn chuyển như bình thường, dù sao một cô gái nhỏ cũng sống không dễ dàng gì!"
Nghe câu này, Trần Bách nhướn mày, trong mắt mang theo tia mờ ám: "Được nha anh Diệp, không nhìn ra đấy!"
"Bình thường im hơi lặng tiếng, vậy mà dẫn người của chúng em đi rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Phùng nhìn từng giọt nước mắt của La Hồng An rơi xuống, khóe miệng khẽ nhếch!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trách không được người ta thường nói phụ nữ được làm từ nước, nước mắt nói đến là đến ngay.
Tuy nhiên anh chỉ nói trong lòng, động tác thì vội vàng rút một ít khăn giấy đưa cho cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ở nơi này, lần đầu tiên La Hồng An cảm nhận được người khác đối xử dịu dàng, cô ấy vô cùng cảm kích liếc nhìn Diệp Phùng: "Thưa anh, cảm ơn anh!"
"Anh tên là Diệp Phùng, lớn hơn em mấy tuổi, em có thể gọi anh là anh Diệp!"
Gọi thưa anh, khiến Diệp Phùng thật sự hoảng hốt một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cảm ơn anh Diệp!"
"Em tên là La Hồng An phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nhìn tuổi của em có lẽ vẫn còn đến trường học chứ? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Không phải Diệp Phùng có ý xen vào chuyện của người khác, mà là người như La Hồng An rất dễ khơi dậy khát vọng bảo vệ của đàn ông, ánh mắt đó nhìn là muốn yêu thương. Cho dù là Diệp Phùng, lòng cũng có chút gợn sóng.
Nghe câu hỏi của Diệp Phùng, La Hồng An bặm môi lại, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Em là sinh viên năm thứ tư Đại học Y, sắp phải tốt nghiệp."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng kỳ lạ hỏi: "Nếu sắp phải tốt nghiệp, vậy chắc bây giờ em còn đang thực tập rồi!"
Trong nháy mắt, nước mắt La Hồng An tuôn rơi: "Đúng vậy, em vốn tưởng chuẩn bị bước chân vào xã hội, được trở thành một bác sĩ mà bấy lâu nay em mong đợi. Nhưng mà, mới tháng trước, mẹ em bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ, mẹ là người không ngại gian khổ nuôi nấng em, vì muốn em có thể được học đại học mà trong nhà đã phải gánh khoản nợ!"
"Em biết như thế là không tốt! Nhưng em có thể làm gì đây!"
"Chi phí giải phẫu ban đầu là sáu trăm triệu!" "Sáu trăm triệu, cho dù hiện tại em đi làm ngay, cũng không thể kiếm được sáu trăm triệu!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chị Cầm nói, người có thể đến nơi này đều là người giàu có, giống như em vậy, lần đầu tiên có thể bán với giá một trăm năm mươi triệu, nếu như gặp được người ưng ý em, thậm chỉ ba trăm triệu cũng có thể!"
"Em biết làm thế này là không tốt, nhưng em không đành lòng đứng im nhìn mẹ đã nuôi em lớn khôn, ra đi như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói tới đây, đột nhiên La Hồng An cầm lấy tay Diệp Phùng, rơi nước mắt: "Anh Diệp, em tới đây một tháng rồi, toàn gặp phải ông già thô tục, em thật sự không hạ nổi quyết tâm!"
"Nhưng, bệnh của mẹ đã không thể kéo dài thêm được nữa!"
"Nếu không có số tiền này thì bệnh viện sẽ ngừng thuốc."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Diệp, anh là người tốt, em nghe chị Cầm nói, người anh vừa đi cùng là ông chủ của trung tâm này, không thiếu tiền, em cầu xin anh, đưa em đi!"
"Em nhất định phục vụ anh thật tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"So với những ông già ghê tởm kia, em nguyện ý đưa tất cả những gì quý báu nhất của em giao cho anh!"
Thời điểm nói câu này, Diệp Phùng rõ ràng thấy được, sâu trong đôi mắt La Hồng An xẹt qua một tia chua xót tuyệt vọng!
Dù cho Diệp Phùng là người tốt, có thể cô ấy là cô gái trong sạch, sao có thể cam tâm tình nguyện đưa trong sạch đã bảo vệ hơn hai mươi năm, cứ thế mà giao cho một người xa lạ vừa gặp nhau chưa đến một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng theo như lời La Hồng An, lúc này cô ấy đã không có bất kỳ biện pháp nào.
Nghe vậy, Diệp Phùng im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Em biết xoa bóp không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hả?"
La Hồng An sửng sốt, lắp ba lắp bắp trả lời: "Biết... Biết một chút."
Diệp Phùng cười nhẹ: "Vậy trước tiên em xoa bóp cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặc dù trong lòng La Hồng An hơi nghi hoặc, nhưng vẫn xoa bóp dựa theo chỉ dẫn của Diệp Phùng.
Cách xoa bóp ngây ngô, không hề thoải mái chút nào, nhưng đối với điều này, Diệp Phùng vẫn từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nửa tiếng sau, Diệp Phùng vươn vai cười nói: "Không tệ, rất thoải mái!"
"Hiểu, em có thẻ ngân hàng không? Đưa số tài khoản cho anh!"
Nhận được số tài khoản, Diệp Phùng gửi một tin nhắn ngắn, tại lúc La Hồng An còn không rõ chuyện gì thì đột nhiên di động đổ chuông báo, cô ấy vừa cầm lên nhìn, con mắt trừng lớn!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bên trong tài khoản ngân hàng, vậy mà có một tỷ rưỡi!
Cô ấy không ngu, lập tức hiểu ra được một tỷ rưỡi này chính là do Diệp Phùng ở trước mặt chuyển vào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Diệp, số tiền này quá lớn, em cũng không làm gì, cho nên em không thể nhận số tiền này!"
Diệp Phùng cười với cô ấy: "Ai nói em không làm gì, vừa rồi em xoa bóp cho anh rất thoải mái, số tiền này, chính là phí xoa bóp vừa rồi!"
Ánh mắt La Hồng An đột nhiên trở nên phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dưới gầm trời này, có ai có bản lĩnh xoa bóp nửa tiếng mà giá một tỷ rưỡi chứ?
Cô đứng dậy, cúi đầu thật mạnh về phía Diệp Phùng, mang theo lời cảm ơn chân thành: "Anh Diệp, anh là người tốt! Em cảm ơn anh!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng là người tốt sao?
Không phải, chính bản thân anh cũng cho rằng, mình cho tới giờ không được coi là người tốt!
Tuy anh là Đế Sư, dạy dỗ thiên hạ, nhưng trong số các đệ tử của anh lại không thiếu sát thủ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng anh là người xấu sao?
Cũng không hẳn vậy, chẳng bao giờ anh ỷ thế ức hiếp người, các đệ tử tuân thủ sư huấn một cách nghiêm ngặt, đó là gia đình, đất nước và thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người tốt và người xấu chưa bao giờ được phân định rõ ràng!
Suy nghĩ của anh khẽ lóe lên, khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên một vòng cung: "Được rồi, cầm số tiền này đi chữa bệnh cho mẹ em."
"Sau đó đi học cho giỏi, anh tin tương lai em có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Diệp, cảm ơn anh!"
Đôi mắt La Hồng An ửng đỏ: "Có thể cho em thông tin liên lạc với anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng lắc đầu: "Số tiền này cũng không phải cho em mượn, là thu nhập từ sức lao động của em đạt được."
"Cho nên, không cần thiết!"
"Nhưng mà..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
La Hồng An còn muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên, giọng nói của Trần Bách truyền đến, Diệp Phùng hù dọa cô ấy: "Nếu bây giờ em không đi nữa, chẳng may bị ông chủ thấy, hắn có thể sẽ không thả em - một cô gái trong sáng dễ thương xinh đẹp đi một cách dễ dàng đâu."
Khuôn mặt La Hồng An bị dọa trắng bệch: "Em... Em đi ngay đây!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, cô ấy hoảng hốt chạy trối chết!
Nhìn bóng lưng đáng yêu của cô, Diệp Phùng cười, vươn eo rồi nằm trên ghế số pha, dù sao hôm nay cũng coi như là làm chuyện tốt!
Chỉ chốc lát sau, Trần Bách đẩy cửa tiến vào, trên mặt còn hiện rõ vẻ thỏa mãn: "Anh Diệp, anh biết không? Em lớn như thế này mà lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra làm đàn ông lại thoải mái đến thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh chắc không biết, hai cô gái kia thật sự rất hăng hái, cái cảm giác đó rất là..."
"Dừng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng lập tức xua tay với anh ta: "Anh không muốn nghe sự tích anh dũng của em!"
"Chỉ là, anh phải nhắc nhở em một câu, tuy rằng em đã khôi phục như bình thường, nhưng bây giờ vẫn trong giai đoạn thận trọng điều trị. Tốt nhất trong vòng một tháng không động vào thứ đồ chơi kia, chẳng may miệt mài quá độ dẫn tới vấn đề gì thì đến lúc đó, thần tiên cũng không cứu được em!"
Nghe được lời này, sắc mặt Trần Bách thay đổi, cả người sợ đến run lên: "Nghiêm trọng như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em biết rồi, anh Diệp, em đảm bảo một tháng này sẽ đàng hoàng!"
Diệp Phùng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn và thành thật của anh ta, anh cười nhẹ, sau đó tiếp tục nói với anh ta: "Cô gái vừa rồi ở trong phòng anh, tên là La Hồng An."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em gọi quản lý đến, nói rằng em ấy tạm nghỉ việc, không nên gây rắc rối cho em ấy, tiền lương vẫn chuyển như bình thường, dù sao một cô gái nhỏ cũng sống không dễ dàng gì!"
Nghe câu này, Trần Bách nhướn mày, trong mắt mang theo tia mờ ám: "Được nha anh Diệp, không nhìn ra đấy!"
"Bình thường im hơi lặng tiếng, vậy mà dẫn người của chúng em đi rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook