Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-211
Chương 211: Tông sư cản đường
*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Phùng rời khỏi nhà họ Khúc, vốn không muốn kinh động đến ai, một mình lên đường!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thời gian mười lăm ngày đối với anh mà nói cũng rất gấp, dù sao, Miêu Cương cũng là một nơi thần bí, chuyến này cho dù anh đích thân ra tay cũng không dám nắm chắc một trăm phần trăm!
Trên đường đi, trong đầu anh bắt đầu phác thảo ra những khả năng có thể xảy ra suốt chặng đường, đột nhiên, anh đang cúi đầu bước đi thì khựng lại, sâu trong ánh mắt lóe lên một chiều tư lự!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, bản thân đã vô tình đi vào một con đường hẻo lánh, xung quanh vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người!
Diệp Phùng không hoảng sợ, khóe miệng của anh từ từ cong lên, ánh mắt cung kính, nhẹ giọng nói: "Nếu đã có lòng ở đây đợi tôi, vậy tại sao không dám xuất hiện?"
Trong bóng tối, hơn một chục bóng người lần lượt bước ra, bước chân mạnh mẽ, bình thản có lực.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai mắt Diệp Phùng khẽ nheo lại, chăm chú quan sát tỉ mỉ, mười mấy người này già trẻ lớn bé đều có, hơn nữa bước chân vững chắc, tràn đầy khí thế, nếu như không lầm, chắc chắn bọn họ đều là người luyện võ!
"Cậu là Diệp Phùng?" Tên thủ lĩnh khoảng chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt kiêu hãnh, nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Phùng, trầm giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Các người là ai?"
Đối phương coi như cũng là người ngay thẳng, không ngại tự báo danh tính: "Hổ trảo môn, Đoàn Nhất Tu!"
"Hồng gia quyền, Lý Phi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hình ý quyền..."
Hơn chục người sau lưng anh lần lượt báo danh tính, nghe xong Diệp Phùng cũng hơi ngạc nhiên!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hay thật, nếu đây là ở trong võ lâm, thì đám người này có thể xưng làm tông sư một phương rồi!
Trong xã hội hiện đại, mọi người đều cho rằng, võ đạo chẳng qua cũng chỉ là khoa chân múa tay, chỉ toàn là đánh cho đẹp, ngoại trừ xem đẹp mắt ra, căn bản không có chút lực sát thương nào!
Nhưng chỉ người trong nghề mới biết, võ công mà Thiên Triều truyền lại năm ngàn năm nay, sao có thể tầm thường như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ là với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, võ thuật có phần sa sút, nhưng những môn kungfu thực sự được truyền lại thì còn lâu mới có thể so sánh được với những bộ môn man rợ như Taekwondo, Muay Thái! Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong lên!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có chút thú vị!
Để đối phó với mình mà người đó không tiếc bao công sức mời những tông sư võ lâm này ra ngoài?
Diệp Phùng không hề cho rằng, những người này đột nhiên xuất hiện ở đây là vì muốn đến trò chuyện kết bạn với anh đâu!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thấy nụ cười nhếch lên nơi khóe miệng của Diệp Phùng, Đoàn Nhất Tu nghĩ anh đang xem thường gã, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Thằng nhóc, tôi khuyên cậu một câu, chúng tôi tuyệt đối không phải mấy tên lừa đảo giang hồ như cậu tưởng tượng đâu!"
"Nếu như cậu khinh thường chúng tôi, cái giá phải trả sẽ rất nặng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái: “Mọi người, gần đây chúng ta có thù oán gì sao?"
"Không có!"
"Thế có thù từ xưa à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cũng không!"
"Nếu đã không oán không thù, mấy người đột nhiên xuất hiện cản đường tôi là vì cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chẳng lẽ, đường đường là tông sư một phương, cũng có lúc biến thành đạo tặc cướp bóc sao?"
Nghe anh nói như thế, ánh mắt của mấy tông sư chợt hiện lên vẻ xấu hổ, không dám nhìn thẳng anh!
Còn tên cầm đầu Đoàn Nhất Tu, như thể nhận được một sự xúc phạm to lớn nào đó, thẹn quá hóa giận hét lên: “Thằng nhóc, không được ăn nói lung tung!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Lấy tiền người ta, tiêu diệt người ta, chúng tôi làm như thế cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh!"
Diệp Phùng chợt hiểu ra, các võ sư bây giờ đã không còn giống như trước, trong xã hội coi tiền là số một này, bọn họ cũng cần ăn, cũng cần uống, cũng cần có tiền để tu sửa đạo quán của mình, đi chiêu mộ thêm nhiều đệ tử.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng nói trắng ra, ngoài võ công ra thì đa phần đều vô dụng, cho nên cách này cũng trở thành một trong những cách chủ yếu mà phần lớn võ lâm môn phái dùng để kiếm tiền.
Nhưng dù nói thế nào, một cao thủ võ thuật như Đoàn Nhất Tu, vẫn có một sự kiêu ngạo nhất định!
Nếu như không có một cám dỗ lớn, e rằng cũng khó mời được bọn họ đi làm mấy chuyện không vẻ vang như vậy, hơn nữa lần này hơn mười người xuất hiện, người âm thầm muốn đối phó anh, chắc chắn có thể lực không nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ tới nghĩ lui, tuy Diệp Phùng có không ít kẻ thù, nhưng cũng chỉ có một người mới có thể đối phó được anh!
Cậu cả nhà họ Lương, Lương Thành!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Là Lương Thành phái các người tới đây?" Diệp Phùng nheo mắt nói.
Đoàn Nhất Tu sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: "Chúng tôi sẽ không tiếc lộ thông tin của chủ thuê!"
Tuy nhiên, Diệp Phùng đã nhìn thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt có phần né tránh của ông ta!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng khẽ lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Nhìn thấy điệu bộ của anh, trong lòng các đại sư đột nhiên nổi lên một cỗ tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đó là ý gì? Coi thường chúng tôi sao?
Bỗng dưng, một bàn tay đột nhiên đưa ra, khoác lên trên vai Diệp Phùng, một người đàn ông trung niên dáng vẻ hung dữ mở miệng nói: "Thằng nhóc, bọn ta có nói để cậu đi sao?"
Trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia lạnh lùng, điềm nhiên nói: "Ông còn muốn thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Để lại một cánh tay!" "Ha ha... chỉ dựa vào ông?"
Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một ý khinh thường!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dường như cảm nhận mình bị sỉ nhục, một cỗ lực đạo đột nhiên phát ra "Chỉ dựa vào ông đây!"
Đoàn Nhất Tu ở phía sau vội vàng nhắc nhở: “Hoàng sư phụ, theo lời dặn của chủ thuê, chỉ cần để lại một cánh tay là được, tuyệt đối không thể tổn thương đến tính mạng của cậu ta!"
Hoàng sư phụ lạnh giọng nói: "Đoàn phụ đừng lo, chỉ là một thằng nhãi ranh, tôi tự biết suy xét!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông ta nói xong, ánh mắt sắc bén, nắm lấy bả vai của Diệp Phùng, dùng sức thật mạnh!
Sắc mặt Diệp Phùng tối sầm, anh không muốn gây chuyện nhưng không có nghĩa nó gây rắc rối cho anh thì anh không phản đòn!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay khi Diệp Phùng chuẩn bị đánh
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Phùng rời khỏi nhà họ Khúc, vốn không muốn kinh động đến ai, một mình lên đường!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thời gian mười lăm ngày đối với anh mà nói cũng rất gấp, dù sao, Miêu Cương cũng là một nơi thần bí, chuyến này cho dù anh đích thân ra tay cũng không dám nắm chắc một trăm phần trăm!
Trên đường đi, trong đầu anh bắt đầu phác thảo ra những khả năng có thể xảy ra suốt chặng đường, đột nhiên, anh đang cúi đầu bước đi thì khựng lại, sâu trong ánh mắt lóe lên một chiều tư lự!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, bản thân đã vô tình đi vào một con đường hẻo lánh, xung quanh vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người!
Diệp Phùng không hoảng sợ, khóe miệng của anh từ từ cong lên, ánh mắt cung kính, nhẹ giọng nói: "Nếu đã có lòng ở đây đợi tôi, vậy tại sao không dám xuất hiện?"
Trong bóng tối, hơn một chục bóng người lần lượt bước ra, bước chân mạnh mẽ, bình thản có lực.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai mắt Diệp Phùng khẽ nheo lại, chăm chú quan sát tỉ mỉ, mười mấy người này già trẻ lớn bé đều có, hơn nữa bước chân vững chắc, tràn đầy khí thế, nếu như không lầm, chắc chắn bọn họ đều là người luyện võ!
"Cậu là Diệp Phùng?" Tên thủ lĩnh khoảng chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt kiêu hãnh, nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Phùng, trầm giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Các người là ai?"
Đối phương coi như cũng là người ngay thẳng, không ngại tự báo danh tính: "Hổ trảo môn, Đoàn Nhất Tu!"
"Hồng gia quyền, Lý Phi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hình ý quyền..."
Hơn chục người sau lưng anh lần lượt báo danh tính, nghe xong Diệp Phùng cũng hơi ngạc nhiên!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hay thật, nếu đây là ở trong võ lâm, thì đám người này có thể xưng làm tông sư một phương rồi!
Trong xã hội hiện đại, mọi người đều cho rằng, võ đạo chẳng qua cũng chỉ là khoa chân múa tay, chỉ toàn là đánh cho đẹp, ngoại trừ xem đẹp mắt ra, căn bản không có chút lực sát thương nào!
Nhưng chỉ người trong nghề mới biết, võ công mà Thiên Triều truyền lại năm ngàn năm nay, sao có thể tầm thường như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ là với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, võ thuật có phần sa sút, nhưng những môn kungfu thực sự được truyền lại thì còn lâu mới có thể so sánh được với những bộ môn man rợ như Taekwondo, Muay Thái! Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong lên!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có chút thú vị!
Để đối phó với mình mà người đó không tiếc bao công sức mời những tông sư võ lâm này ra ngoài?
Diệp Phùng không hề cho rằng, những người này đột nhiên xuất hiện ở đây là vì muốn đến trò chuyện kết bạn với anh đâu!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thấy nụ cười nhếch lên nơi khóe miệng của Diệp Phùng, Đoàn Nhất Tu nghĩ anh đang xem thường gã, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Thằng nhóc, tôi khuyên cậu một câu, chúng tôi tuyệt đối không phải mấy tên lừa đảo giang hồ như cậu tưởng tượng đâu!"
"Nếu như cậu khinh thường chúng tôi, cái giá phải trả sẽ rất nặng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái: “Mọi người, gần đây chúng ta có thù oán gì sao?"
"Không có!"
"Thế có thù từ xưa à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cũng không!"
"Nếu đã không oán không thù, mấy người đột nhiên xuất hiện cản đường tôi là vì cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chẳng lẽ, đường đường là tông sư một phương, cũng có lúc biến thành đạo tặc cướp bóc sao?"
Nghe anh nói như thế, ánh mắt của mấy tông sư chợt hiện lên vẻ xấu hổ, không dám nhìn thẳng anh!
Còn tên cầm đầu Đoàn Nhất Tu, như thể nhận được một sự xúc phạm to lớn nào đó, thẹn quá hóa giận hét lên: “Thằng nhóc, không được ăn nói lung tung!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Lấy tiền người ta, tiêu diệt người ta, chúng tôi làm như thế cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh!"
Diệp Phùng chợt hiểu ra, các võ sư bây giờ đã không còn giống như trước, trong xã hội coi tiền là số một này, bọn họ cũng cần ăn, cũng cần uống, cũng cần có tiền để tu sửa đạo quán của mình, đi chiêu mộ thêm nhiều đệ tử.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng nói trắng ra, ngoài võ công ra thì đa phần đều vô dụng, cho nên cách này cũng trở thành một trong những cách chủ yếu mà phần lớn võ lâm môn phái dùng để kiếm tiền.
Nhưng dù nói thế nào, một cao thủ võ thuật như Đoàn Nhất Tu, vẫn có một sự kiêu ngạo nhất định!
Nếu như không có một cám dỗ lớn, e rằng cũng khó mời được bọn họ đi làm mấy chuyện không vẻ vang như vậy, hơn nữa lần này hơn mười người xuất hiện, người âm thầm muốn đối phó anh, chắc chắn có thể lực không nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ tới nghĩ lui, tuy Diệp Phùng có không ít kẻ thù, nhưng cũng chỉ có một người mới có thể đối phó được anh!
Cậu cả nhà họ Lương, Lương Thành!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Là Lương Thành phái các người tới đây?" Diệp Phùng nheo mắt nói.
Đoàn Nhất Tu sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: "Chúng tôi sẽ không tiếc lộ thông tin của chủ thuê!"
Tuy nhiên, Diệp Phùng đã nhìn thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt có phần né tránh của ông ta!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng khẽ lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Nhìn thấy điệu bộ của anh, trong lòng các đại sư đột nhiên nổi lên một cỗ tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đó là ý gì? Coi thường chúng tôi sao?
Bỗng dưng, một bàn tay đột nhiên đưa ra, khoác lên trên vai Diệp Phùng, một người đàn ông trung niên dáng vẻ hung dữ mở miệng nói: "Thằng nhóc, bọn ta có nói để cậu đi sao?"
Trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia lạnh lùng, điềm nhiên nói: "Ông còn muốn thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Để lại một cánh tay!" "Ha ha... chỉ dựa vào ông?"
Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một ý khinh thường!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dường như cảm nhận mình bị sỉ nhục, một cỗ lực đạo đột nhiên phát ra "Chỉ dựa vào ông đây!"
Đoàn Nhất Tu ở phía sau vội vàng nhắc nhở: “Hoàng sư phụ, theo lời dặn của chủ thuê, chỉ cần để lại một cánh tay là được, tuyệt đối không thể tổn thương đến tính mạng của cậu ta!"
Hoàng sư phụ lạnh giọng nói: "Đoàn phụ đừng lo, chỉ là một thằng nhãi ranh, tôi tự biết suy xét!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông ta nói xong, ánh mắt sắc bén, nắm lấy bả vai của Diệp Phùng, dùng sức thật mạnh!
Sắc mặt Diệp Phùng tối sầm, anh không muốn gây chuyện nhưng không có nghĩa nó gây rắc rối cho anh thì anh không phản đòn!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay khi Diệp Phùng chuẩn bị đánh
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook