Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 253: Hết sức căng thẳng!
Đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng, một bóng người nhanh chóng bước ra từ trong thành, đi đầu là một kẻ lưng hùm vai gấu, nét mặt lạnh lùng, vừa nghiêm nghị bật ra tiếng quát, thanh đao lạnh lẽo trong tay đã đâm thẳng về phía Thiên Langl Lưỡi dao lạnh như tuyết, thân là sát thủ hàng đầu thế giới, trực giác của Thiên Lang đương nhiên không thể sail Chỉ thấy anh ta không chút biến sắc, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cánh tay nắm lấy con dao dài chĩa vê phía Chu Hoàng!
Người đàn ông không ngờ rằng Thiên Lang sẽ dùng Chu Hoàng làm lá chắn, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã phải thu lực, buộc con dao phải quét ngang, hướng về phía mặt saul Cơ thể Chu Hoàng như một quả đạn đại bác nên vào người gã, không kịp đỡ lấy, hai người trực tiếp bay thẳng về phía saul Sức mạnh như này, có thể thấy được!
“Cậu Lung!”
Những người còn lại vây quanh đỡ người đàn ông vừa bị ngã dậy, người đàn ông đó cũng không có vấn đề gì, trước tiên ôm lấy Chu Hoàng, Chu Hoàng thấy người tới, trong lòng mới nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn bấy giờ mới tràn khắp toàn thân. Ngón tay hắn run rẩy chỉ vê phía đám người Thiên Lang: “Anh..anh, không thể bỏ qua cho bọn nótI”
Một tia thù địch lóe lên trong mắt người đàn ông, anh ta nặng nê gật đầu: “Yên tâm! Dám bắt nạt em trai của Chu Lung này, không đứa nào trong số chúng có thể chạy thoát!”
Lập tức, Chu Lung nhấc chân, thanh đao dài rơi trên đất thoáng cái đã về tay gã, sau đó được cầm chặt trong tay!
Người trong nghề vừa nhìn đã biết, thấy hành động này của Chu Long, ánh mắt Diệp Phùng hơi nheo lại. Xem ra kẻ mới tới này cũng là cao thủ trong nghề, chẳng qua bản lĩnh này vẫn chưa đủ tư cách khiến anh sợ hãi Râm Toàn bộ phía cổng vào lập tức bị đám người do Chu Lung mang tới lấp kín, bọn chúng vây quanh đám Diệp Phùng, đưa đao hướng về phía họ, hàn quang lấp lóel “Các người là ai?”
Chu Lung hiển nhiên cẩn thận và thông minh hơn Chu Hoàng, nhìn từ bên ngoài, đám người Diệp Phùng không giống người bình thường, cho nên gã không chọn cách mù quáng động thủ mà mở miệng thăm dò trướ!
c Tuy nhiên nếu đã lựa chọn động thủ, giữa bọn họ cũng không còn gì để nói. Diệp Phùng khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tránh rat”
Trực tiếp bị bỏ qua, vẻ mặt Chu Lung cũng có chút khó kiêm chế, gã cười lạnh: ‘Hừ! Xông vào thành phố Hữu Thiên, đánh người gác cửa, còn làm em trai của Chu Lung này bị thương, kẻ kiêu căng làm bậy như các người, lân đầu tiên tôi thấy!”
“Vậy để cậu đây nhìn xem, người nào dám trắng trợn không chút kiêng nể gì ở thành phố Hữu Thiên này như vậy!”
“Hừ! Anh có biết phán đoán tình hình không đấy?”
Lúc này, tiếng của Hà Tố Nghi vang lên: “Anh chỉ thấy chúng tôi làm thương tổn anh em của mình mà không tự hỏi, vì sao chúng tôi vô duyên vô cớ đánh người? Vì cái gì à, vì thành phố Hữu Thiên không nói đạo lý chứ saol”
Ánh mắt Chu Lung co lại, theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hoàng đang tựa ở một bên, vừa đối diện, ánh mắt Chu Hoàng liền có chút né tránh. Gã quay đầu lại nhìn về phía Hà Tố Nghi, em trai mình mình hiểu, Chu Lung đại khái đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Trong lòng không nhịn được thâm mắng chửi, người em trai này của gã, cái gì cũng được, chỉ có thói xấu gặp phụ nữ không đi nổi đường là bao năm không bỏi Vốn dĩ thân là con cái dòng chính nhà họ Chu, kẻ không quần áo lụa là thì cũng phải giàu sang phú quý, làm gì lưu lạc đến mức trở thành kẻ gác cửa hèn mọn như này!
Còn không phải vì sắc ngập đầy đầu, lén ngủ cùng một ả tình nhân mà người lớn trong nhà bao dưỡng!
Còn bị bắt gian ngay tại giường!
Thế là chọc trúng tổ ong rồi, nếu không nhờ Chu Lung ra sức chu toàn, phí bao nhiêu tâm tư thì đừng nói ở chỗ này gác cửa, một vé đi thẳng xuống Địa Ngục canh cổng cũng giành cho Chu Hoàng cũng nên!
Tại cửa lớn, đám đông người xem cũng đang xôn xao bàn tán, chuyện vừa xảy ra họ đều chứng kiến, đương nhiên cũng nhận ra chỉ sau khi Chu Hoàng cố tình đùa giỡn Hà Tố Nghi, những chuyện phía sau mới xuất hiện. Mấy lời xì xào to nhỏ truyền vào tai Chu Long, gã hừ lạnh một tiếng, quát: “Nếu đã vậy, mời các người đi cùng tôi một chuyến đi, Diệp Phùng ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: “Đi một chuyến?
Tại sao chúng tôi phải theo anh đi một chuyến? Đứng trước bao người, chuyện đơn giản như vậy còn không phân biệt được đúng sai sao?”
“Phải đấy! Nhà họ Chu các người vốn dĩ chính là một đám chẳng phân biệt đúng sail”
“Gan lớn thết Các người đừng có mà náo loạn! Đường đường là Đông Bắc Vương Chu gia, kéo dài khắp ba tỉnh phía Đông Bắc suốt mấy chục năm liền, sao có thể để các người ở chỗ này tùy tiện nói bậy!”
“Người đâu! Bắt hết mấy kẻ này cho tôi!”
Chu Lung đang lo không có gì để nói tiếp, ai ngờ Hà Tố Nghi lại thốt ra những lời này, vừa vặn để gã nắm được nhược điểm, dùng lý do bôi nhọ thanh danh nhà họ Chu để bắt tất cả lại, vậy thì sẽ không bị mọi người bàn tán!
“Để ông già là tôi đây nhìn xem, ai dám làm vậy?”
Ngay khi Chu Lung và những người khác muốn ra tay, phía sau bỗng truyền đến một tiếng hô già nua mà cứng cáp. Vừa nghe thấy âm thanh, một đám người liền ồ lên, người đi đầu là một ông già tóc bạc, mặt hồng, nhìn dáng vẻ có phần giống Hoàng Mạnh, bước nhanh như bay, lao thẳng về phía bên này, mà đi theo ông ta chính là…Hoàng Túc Sâm!
Ông cụ gạt đám người họ Chu đang bao vây xung quanh sang một bên, nhìn thẳng vào Chu Lung quát: ‘Lớn mật! Chu Lung! Ai cho cậu cái quyền thất lễ như vậy với khách của nhà họ Hoàng tôi?”
Đối mặt với câu hỏi của ông lão, khóe miệng Chu Lung khẽ nhếch: “Hóa ra là ông Hai của gia tộc Ái Tân Giác La, cháu xin gửi lời chào!”
“Họ có phải là khách của nhà họ Hoàng hay không cháu không biết, chỉ có điêu, họ tùy tiện xông vào thành phố Hữu Thiên, xúc phạm danh tiếng nhà họ Chu, còn làm em trai cháu bị thương. Xét về công lẫn tư, cháu đều phải bắt họ lại, đưa về xét xửt”
“Xét xử?”
Ông ta khịt mũi: “Nhà họ Chu các người có tư cách gì mà xét xửI”
“Đây là thành phố Hữu Thiên, không phải ổ trộm cắp của nhà họ Chu các cậu!”
“Chu Lung cậu cũng không đủ tư cách để xét xử bất cứ ai, và nhà họ Chu các người cũng không phải là chủ nhân của thành phố Hữu Thiên!”
“Ông Hai Hoàng đừng tức giận, nếu cảm thấy không công bằng thì có thể để tộc trưởng nhà họ Hoàng tới nhà họ Chu đòi người. Nhưng trước đó, cháu nhất định phải đưa ba người này đi!”
“Vậy nếu ông già là tôi đây nói không thì sao?”
“Thế thì cháu chỉ còn cách đắc tội Trong chốc lát, bâu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, đại chiến có thể sắp nổ ra!
Đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng, một bóng người nhanh chóng bước ra từ trong thành, đi đầu là một kẻ lưng hùm vai gấu, nét mặt lạnh lùng, vừa nghiêm nghị bật ra tiếng quát, thanh đao lạnh lẽo trong tay đã đâm thẳng về phía Thiên Langl Lưỡi dao lạnh như tuyết, thân là sát thủ hàng đầu thế giới, trực giác của Thiên Lang đương nhiên không thể sail Chỉ thấy anh ta không chút biến sắc, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cánh tay nắm lấy con dao dài chĩa vê phía Chu Hoàng!
Người đàn ông không ngờ rằng Thiên Lang sẽ dùng Chu Hoàng làm lá chắn, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã phải thu lực, buộc con dao phải quét ngang, hướng về phía mặt saul Cơ thể Chu Hoàng như một quả đạn đại bác nên vào người gã, không kịp đỡ lấy, hai người trực tiếp bay thẳng về phía saul Sức mạnh như này, có thể thấy được!
“Cậu Lung!”
Những người còn lại vây quanh đỡ người đàn ông vừa bị ngã dậy, người đàn ông đó cũng không có vấn đề gì, trước tiên ôm lấy Chu Hoàng, Chu Hoàng thấy người tới, trong lòng mới nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn bấy giờ mới tràn khắp toàn thân. Ngón tay hắn run rẩy chỉ vê phía đám người Thiên Lang: “Anh..anh, không thể bỏ qua cho bọn nótI”
Một tia thù địch lóe lên trong mắt người đàn ông, anh ta nặng nê gật đầu: “Yên tâm! Dám bắt nạt em trai của Chu Lung này, không đứa nào trong số chúng có thể chạy thoát!”
Lập tức, Chu Lung nhấc chân, thanh đao dài rơi trên đất thoáng cái đã về tay gã, sau đó được cầm chặt trong tay!
Người trong nghề vừa nhìn đã biết, thấy hành động này của Chu Long, ánh mắt Diệp Phùng hơi nheo lại. Xem ra kẻ mới tới này cũng là cao thủ trong nghề, chẳng qua bản lĩnh này vẫn chưa đủ tư cách khiến anh sợ hãi Râm Toàn bộ phía cổng vào lập tức bị đám người do Chu Lung mang tới lấp kín, bọn chúng vây quanh đám Diệp Phùng, đưa đao hướng về phía họ, hàn quang lấp lóel “Các người là ai?”
Chu Lung hiển nhiên cẩn thận và thông minh hơn Chu Hoàng, nhìn từ bên ngoài, đám người Diệp Phùng không giống người bình thường, cho nên gã không chọn cách mù quáng động thủ mà mở miệng thăm dò trướ!
c Tuy nhiên nếu đã lựa chọn động thủ, giữa bọn họ cũng không còn gì để nói. Diệp Phùng khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tránh rat”
Trực tiếp bị bỏ qua, vẻ mặt Chu Lung cũng có chút khó kiêm chế, gã cười lạnh: ‘Hừ! Xông vào thành phố Hữu Thiên, đánh người gác cửa, còn làm em trai của Chu Lung này bị thương, kẻ kiêu căng làm bậy như các người, lân đầu tiên tôi thấy!”
“Vậy để cậu đây nhìn xem, người nào dám trắng trợn không chút kiêng nể gì ở thành phố Hữu Thiên này như vậy!”
“Hừ! Anh có biết phán đoán tình hình không đấy?”
Lúc này, tiếng của Hà Tố Nghi vang lên: “Anh chỉ thấy chúng tôi làm thương tổn anh em của mình mà không tự hỏi, vì sao chúng tôi vô duyên vô cớ đánh người? Vì cái gì à, vì thành phố Hữu Thiên không nói đạo lý chứ saol”
Ánh mắt Chu Lung co lại, theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hoàng đang tựa ở một bên, vừa đối diện, ánh mắt Chu Hoàng liền có chút né tránh. Gã quay đầu lại nhìn về phía Hà Tố Nghi, em trai mình mình hiểu, Chu Lung đại khái đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Trong lòng không nhịn được thâm mắng chửi, người em trai này của gã, cái gì cũng được, chỉ có thói xấu gặp phụ nữ không đi nổi đường là bao năm không bỏi Vốn dĩ thân là con cái dòng chính nhà họ Chu, kẻ không quần áo lụa là thì cũng phải giàu sang phú quý, làm gì lưu lạc đến mức trở thành kẻ gác cửa hèn mọn như này!
Còn không phải vì sắc ngập đầy đầu, lén ngủ cùng một ả tình nhân mà người lớn trong nhà bao dưỡng!
Còn bị bắt gian ngay tại giường!
Thế là chọc trúng tổ ong rồi, nếu không nhờ Chu Lung ra sức chu toàn, phí bao nhiêu tâm tư thì đừng nói ở chỗ này gác cửa, một vé đi thẳng xuống Địa Ngục canh cổng cũng giành cho Chu Hoàng cũng nên!
Tại cửa lớn, đám đông người xem cũng đang xôn xao bàn tán, chuyện vừa xảy ra họ đều chứng kiến, đương nhiên cũng nhận ra chỉ sau khi Chu Hoàng cố tình đùa giỡn Hà Tố Nghi, những chuyện phía sau mới xuất hiện. Mấy lời xì xào to nhỏ truyền vào tai Chu Long, gã hừ lạnh một tiếng, quát: “Nếu đã vậy, mời các người đi cùng tôi một chuyến đi, Diệp Phùng ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: “Đi một chuyến?
Tại sao chúng tôi phải theo anh đi một chuyến? Đứng trước bao người, chuyện đơn giản như vậy còn không phân biệt được đúng sai sao?”
“Phải đấy! Nhà họ Chu các người vốn dĩ chính là một đám chẳng phân biệt đúng sail”
“Gan lớn thết Các người đừng có mà náo loạn! Đường đường là Đông Bắc Vương Chu gia, kéo dài khắp ba tỉnh phía Đông Bắc suốt mấy chục năm liền, sao có thể để các người ở chỗ này tùy tiện nói bậy!”
“Người đâu! Bắt hết mấy kẻ này cho tôi!”
Chu Lung đang lo không có gì để nói tiếp, ai ngờ Hà Tố Nghi lại thốt ra những lời này, vừa vặn để gã nắm được nhược điểm, dùng lý do bôi nhọ thanh danh nhà họ Chu để bắt tất cả lại, vậy thì sẽ không bị mọi người bàn tán!
“Để ông già là tôi đây nhìn xem, ai dám làm vậy?”
Ngay khi Chu Lung và những người khác muốn ra tay, phía sau bỗng truyền đến một tiếng hô già nua mà cứng cáp. Vừa nghe thấy âm thanh, một đám người liền ồ lên, người đi đầu là một ông già tóc bạc, mặt hồng, nhìn dáng vẻ có phần giống Hoàng Mạnh, bước nhanh như bay, lao thẳng về phía bên này, mà đi theo ông ta chính là…Hoàng Túc Sâm!
Ông cụ gạt đám người họ Chu đang bao vây xung quanh sang một bên, nhìn thẳng vào Chu Lung quát: ‘Lớn mật! Chu Lung! Ai cho cậu cái quyền thất lễ như vậy với khách của nhà họ Hoàng tôi?”
Đối mặt với câu hỏi của ông lão, khóe miệng Chu Lung khẽ nhếch: “Hóa ra là ông Hai của gia tộc Ái Tân Giác La, cháu xin gửi lời chào!”
“Họ có phải là khách của nhà họ Hoàng hay không cháu không biết, chỉ có điêu, họ tùy tiện xông vào thành phố Hữu Thiên, xúc phạm danh tiếng nhà họ Chu, còn làm em trai cháu bị thương. Xét về công lẫn tư, cháu đều phải bắt họ lại, đưa về xét xửt”
“Xét xử?”
Ông ta khịt mũi: “Nhà họ Chu các người có tư cách gì mà xét xửI”
“Đây là thành phố Hữu Thiên, không phải ổ trộm cắp của nhà họ Chu các cậu!”
“Chu Lung cậu cũng không đủ tư cách để xét xử bất cứ ai, và nhà họ Chu các người cũng không phải là chủ nhân của thành phố Hữu Thiên!”
“Ông Hai Hoàng đừng tức giận, nếu cảm thấy không công bằng thì có thể để tộc trưởng nhà họ Hoàng tới nhà họ Chu đòi người. Nhưng trước đó, cháu nhất định phải đưa ba người này đi!”
“Vậy nếu ông già là tôi đây nói không thì sao?”
“Thế thì cháu chỉ còn cách đắc tội Trong chốc lát, bâu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, đại chiến có thể sắp nổ ra!
Bình luận facebook