Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
Chương 37: Vịt chết mạnh miệng
*Chương có nội dung hình ảnh
Cao Nhật Túc kích động nói: “Thưa thầy, khoảng thời gian trước thầy cưới vợ, đáng nhẽ tôi phải bỏ lại hết mọi chuyện để đến dự lễ cưới, nhưng vì tôi lỡ bị ngã gãy chân nên phải nằm viện, vừa xuất viện tôi đã lập tức chạy đến đây! Thầy là thầy của tôi, vốn nên để tôi đến nhà thăm thầy, sao có thể làm cho thầy vất vả tới thăm tôi chứ? Với lại thầy tới mà sao không báo cho tôi một tiếng? Tôi còn đích thân ra cửa nghênh đón thầy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha." Diệp Phùng cười như không cười: “Nghênh đón gì nữa, có người bảo tôi giống công nhân thông bồn cầu, bảo vệ trước cửa công ty anh mới cho tôi vào đây."
Nghe vậy, Liễu Thanh Thủy nóng nảy liên tục bước lên giải thích: “Tổng giám đốc, không phải như thế, anh nghe em giải thích..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chát! Cao Nhật Túc giơ tay cho cô ta một cái tát, má phải của Liễu Thanh Thủy nhanh chóng sưng lên. Anh ta lạnh lùng nhìn Liễu Thanh Thủy: “Cô dám sỉ nhục thầy của tôi hả?!"
Cao Nhật Túc hoàn toàn nổi giận. Bảy năm trước, anh gây dựng sự nghiệp thất bại, nợ một khoản tiền kếch xù. Lúc đang định nhảy lầu tự tử thì gặp Diệp Phùng. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Diệp Phùng đã chỉ ra một con đường sáng cho anh. Chính nhờ con đường sáng này mà Cao Nhật Túc đã chuyển bại thành thắng, công ty càng ngày càng lớn mạnh. Có thể nói nếu không có Diệp Phùng thì sẽ không bao giờ có tập đoàn Thiên Thần như hiện nay. Bảy năm trôi qua, mặc dù anh chỉ gặp Diệp Phùng có nửa tiếng, nhưng trong lòng Cao Nhật Túc, Diệp Phùng chính là thầy của mình.
Trong số những người đến xin việc có không ít người là dân cư của thành phố Hướng Dương. Nghe Cao Nhật Túc nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Người... Người này chẳng lẽ chính là người đàn ông đã cưới cô chủ nhà họ Hà một tháng trước?"
“Nghe bảo lễ cưới một tháng trước lấy ra cả máy bay xe tăng cơ, thế trận phải nói là kinh dị!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chắc chắn không sai đâu! Nói vậy cô gái tên là Hà Tố Nghi này chính là cô chủ của nhà họ Hà?"
“Chậc chậc, có một người chồng địa vị cao như vậy, sao người ta lại gian lận chỉ vì một chức vị chứ?"
Mọi người xì xào bàn tán, mấy ứng cử viên ban đầu nói xấu Hà Tố Nghi ăn gian bây giờ đều tái mặt. Cao Nhật Túc đương nhiên không bận tâm tới lời nói của người khác, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành: “Người đâu, dẫn cô ta đi, dạy cho cô ta biết nên nói chuyện như thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đừng! Tổng giám đốc! Đừng làm vậy!” Liễu Thanh Thủy run lên. Cô ta cũng từng nghe nói một ít về những tin đồn đen tối của Cao Nhật Túc, những kẻ chọc giận anh ta đều có kết cục vô cùng thê thảm.
Thấy hai gã đàn ông cao lớn lạnh mặt đến gần mình, Liễu Thanh Thủy lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng, van xin: "Xin lỗi! Là tôi có mắt không tròng! Tôi mắt chó khinh người! Van anh hãy tha cho tôi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy cô ta khóc rống chảy nước mắt, Diệp Phùng cúi đầu nhìn xuống cô ta: “Tôi có thể tiếp thụ lời xin lỗi của cô, nhưng chuyện cô vu khống vợ tôi, có phải cũng nên xin lỗi cô ấy không?"
"Cái gì?" Cao Nhật Túc đập tay lên mạnh, mạch máu nổi lên trên cổ, nhìn Liễu Thanh Thủy bằng ánh mắt chỉ hận không thể nuốt sống cô ta: “Cô dám nói xấu vợ thầy ăn gian ư?”
Lúc này Cao Nhật Túc chỉ muốn xé xác Liễu Thanh Thủy. Tạm thời không bàn tới ơn cứu mạng của Diệp Phùng, anh ta là doanh nhân, biết rõ thân phận thật của Diệp Phùng, với sức kêu gọi của Đế Sư thì một khi có quan hệ thân mật với anh, chẳng khác nào được đứng cùng chỗ với các quyền quý đứng trên đỉnh của cả nước. Nếu vợ Diệp Phùng đi làm ở công ty mình thì không thể nghi ngờ là vinh hạnh lớn lao! Thế mà lũ cấp dưới ngu xuẩn của mình lại muốn đẩy xa cơ duyên tuyệt vời này!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Cao Nhật Túc như muốn ăn thịt người, Liễu Thanh Thủy giật mình, ra sức lắc đầu: “Tôi không hãm hại cô ta! Người khác có thể làm chứng! Hà Tố Nghi thật sự ăn gian!"
Không thể thừa nhận, chết cũng không thể thừa nhận! Trào phúng Diệp Phùng thì cùng lắm là thái độ có vấn đề, nhưng nếu thừa nhận mình vu khống hãm hại Hà Tố Nghi thì với cơn giận của Cao Nhật Túc, mình sẽ không thể sống để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! Nghĩ tới đây, cô ta lập tức đe dọa nhìn mấy người vừa làm chứng, ánh mắt như đang nói chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, một người lật ngược lời khai thì ai cũng không thể trốn thoát!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mấy người kia đều hiểu được ánh mắt của Liễu Thanh Thủy, lại thêm kiêng kỵ thân phận của Diệp Phùng nên chỉ có thể kiên trì gật đầu, khẳng định mình nhìn thấy Hà Tố Nghi ăn gian. Chung quy địa vị càng cao thì càng thích sĩ diện, chỉ cần họ không thể chứng minh mình tố cáo giả thì trước mặt bao người, họ không thể làm gì mình.
Cao Nhật Túc nhất thời nổi trận lôi đình: “Bậy bạ! Vợ thầy có thân phận gì? Sao có thể ăn gian? Người đâu, còn không mau lấy con đàn bà điên khùng này ra ngoài!”
"Tổng giám đốc!" Liễu Thanh Thủy đột nhiên đứng dậy, ra vẻ chính nghĩa: “Hà Tố Nghi có quan hệ với anh, anh đồng ý cho cô ta đi cửa sau, cho cô ta vào làm là chuyện của anh, chúng tôi là cấp dưới không quản được, cũng không có tư cách quản. Nhưng nếu công ty tin tưởng tôi, cho tôi đảm nhiệm giám khảo thì tôi phải chịu trách nhiệm với công ty, sàng lọc ra nhân tài xuất sắc nhất. Ăn gian chính là ăn gian, anh muốn tẩy trắng cho cô ta thì chẳng phải sẽ khiến những ứng viên
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Cao Nhật Túc kích động nói: “Thưa thầy, khoảng thời gian trước thầy cưới vợ, đáng nhẽ tôi phải bỏ lại hết mọi chuyện để đến dự lễ cưới, nhưng vì tôi lỡ bị ngã gãy chân nên phải nằm viện, vừa xuất viện tôi đã lập tức chạy đến đây! Thầy là thầy của tôi, vốn nên để tôi đến nhà thăm thầy, sao có thể làm cho thầy vất vả tới thăm tôi chứ? Với lại thầy tới mà sao không báo cho tôi một tiếng? Tôi còn đích thân ra cửa nghênh đón thầy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha." Diệp Phùng cười như không cười: “Nghênh đón gì nữa, có người bảo tôi giống công nhân thông bồn cầu, bảo vệ trước cửa công ty anh mới cho tôi vào đây."
Nghe vậy, Liễu Thanh Thủy nóng nảy liên tục bước lên giải thích: “Tổng giám đốc, không phải như thế, anh nghe em giải thích..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chát! Cao Nhật Túc giơ tay cho cô ta một cái tát, má phải của Liễu Thanh Thủy nhanh chóng sưng lên. Anh ta lạnh lùng nhìn Liễu Thanh Thủy: “Cô dám sỉ nhục thầy của tôi hả?!"
Cao Nhật Túc hoàn toàn nổi giận. Bảy năm trước, anh gây dựng sự nghiệp thất bại, nợ một khoản tiền kếch xù. Lúc đang định nhảy lầu tự tử thì gặp Diệp Phùng. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Diệp Phùng đã chỉ ra một con đường sáng cho anh. Chính nhờ con đường sáng này mà Cao Nhật Túc đã chuyển bại thành thắng, công ty càng ngày càng lớn mạnh. Có thể nói nếu không có Diệp Phùng thì sẽ không bao giờ có tập đoàn Thiên Thần như hiện nay. Bảy năm trôi qua, mặc dù anh chỉ gặp Diệp Phùng có nửa tiếng, nhưng trong lòng Cao Nhật Túc, Diệp Phùng chính là thầy của mình.
Trong số những người đến xin việc có không ít người là dân cư của thành phố Hướng Dương. Nghe Cao Nhật Túc nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Người... Người này chẳng lẽ chính là người đàn ông đã cưới cô chủ nhà họ Hà một tháng trước?"
“Nghe bảo lễ cưới một tháng trước lấy ra cả máy bay xe tăng cơ, thế trận phải nói là kinh dị!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chắc chắn không sai đâu! Nói vậy cô gái tên là Hà Tố Nghi này chính là cô chủ của nhà họ Hà?"
“Chậc chậc, có một người chồng địa vị cao như vậy, sao người ta lại gian lận chỉ vì một chức vị chứ?"
Mọi người xì xào bàn tán, mấy ứng cử viên ban đầu nói xấu Hà Tố Nghi ăn gian bây giờ đều tái mặt. Cao Nhật Túc đương nhiên không bận tâm tới lời nói của người khác, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành: “Người đâu, dẫn cô ta đi, dạy cho cô ta biết nên nói chuyện như thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đừng! Tổng giám đốc! Đừng làm vậy!” Liễu Thanh Thủy run lên. Cô ta cũng từng nghe nói một ít về những tin đồn đen tối của Cao Nhật Túc, những kẻ chọc giận anh ta đều có kết cục vô cùng thê thảm.
Thấy hai gã đàn ông cao lớn lạnh mặt đến gần mình, Liễu Thanh Thủy lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng, van xin: "Xin lỗi! Là tôi có mắt không tròng! Tôi mắt chó khinh người! Van anh hãy tha cho tôi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy cô ta khóc rống chảy nước mắt, Diệp Phùng cúi đầu nhìn xuống cô ta: “Tôi có thể tiếp thụ lời xin lỗi của cô, nhưng chuyện cô vu khống vợ tôi, có phải cũng nên xin lỗi cô ấy không?"
"Cái gì?" Cao Nhật Túc đập tay lên mạnh, mạch máu nổi lên trên cổ, nhìn Liễu Thanh Thủy bằng ánh mắt chỉ hận không thể nuốt sống cô ta: “Cô dám nói xấu vợ thầy ăn gian ư?”
Lúc này Cao Nhật Túc chỉ muốn xé xác Liễu Thanh Thủy. Tạm thời không bàn tới ơn cứu mạng của Diệp Phùng, anh ta là doanh nhân, biết rõ thân phận thật của Diệp Phùng, với sức kêu gọi của Đế Sư thì một khi có quan hệ thân mật với anh, chẳng khác nào được đứng cùng chỗ với các quyền quý đứng trên đỉnh của cả nước. Nếu vợ Diệp Phùng đi làm ở công ty mình thì không thể nghi ngờ là vinh hạnh lớn lao! Thế mà lũ cấp dưới ngu xuẩn của mình lại muốn đẩy xa cơ duyên tuyệt vời này!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Cao Nhật Túc như muốn ăn thịt người, Liễu Thanh Thủy giật mình, ra sức lắc đầu: “Tôi không hãm hại cô ta! Người khác có thể làm chứng! Hà Tố Nghi thật sự ăn gian!"
Không thể thừa nhận, chết cũng không thể thừa nhận! Trào phúng Diệp Phùng thì cùng lắm là thái độ có vấn đề, nhưng nếu thừa nhận mình vu khống hãm hại Hà Tố Nghi thì với cơn giận của Cao Nhật Túc, mình sẽ không thể sống để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! Nghĩ tới đây, cô ta lập tức đe dọa nhìn mấy người vừa làm chứng, ánh mắt như đang nói chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, một người lật ngược lời khai thì ai cũng không thể trốn thoát!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mấy người kia đều hiểu được ánh mắt của Liễu Thanh Thủy, lại thêm kiêng kỵ thân phận của Diệp Phùng nên chỉ có thể kiên trì gật đầu, khẳng định mình nhìn thấy Hà Tố Nghi ăn gian. Chung quy địa vị càng cao thì càng thích sĩ diện, chỉ cần họ không thể chứng minh mình tố cáo giả thì trước mặt bao người, họ không thể làm gì mình.
Cao Nhật Túc nhất thời nổi trận lôi đình: “Bậy bạ! Vợ thầy có thân phận gì? Sao có thể ăn gian? Người đâu, còn không mau lấy con đàn bà điên khùng này ra ngoài!”
"Tổng giám đốc!" Liễu Thanh Thủy đột nhiên đứng dậy, ra vẻ chính nghĩa: “Hà Tố Nghi có quan hệ với anh, anh đồng ý cho cô ta đi cửa sau, cho cô ta vào làm là chuyện của anh, chúng tôi là cấp dưới không quản được, cũng không có tư cách quản. Nhưng nếu công ty tin tưởng tôi, cho tôi đảm nhiệm giám khảo thì tôi phải chịu trách nhiệm với công ty, sàng lọc ra nhân tài xuất sắc nhất. Ăn gian chính là ăn gian, anh muốn tẩy trắng cho cô ta thì chẳng phải sẽ khiến những ứng viên
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook