Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Muốn học nghệ thì đầu tiên phải học cách làm người
*Chương có nội dung hình ảnh
Mọi người nhìn thấy người đàn ông trung niên nho nhã này đột nhiên xuất hiện thì lập tức ầm ĩ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thật không ngờ, Diệp Phùng thật sự có học trò dám đứng ra khiêu chiến à?"
"Đây chính là thầy Tiêu đấy, tên học trò này của Diệp Phùng đúng là không biết lượng sức mình gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Khoan đã, Khổng Hạo Nam à, sao tôi cảm thấy cái tên này quen quen nh."
"Cái tên này, tôi nhớ là mười năm trước Cầm Ma đóng đàn lui về ở ẩn cũng họ Khổng đấy..."
Sau khi thấy Khổng Hạo Nam xuất hiện, vẻ mặt của Tiêu Thành Nguyên lập tức thay đổi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cầm Ma!
Sao lại là Cầm Ma Khổng Hạo Nam?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông là Cầm Ma được người ta tôn kính gọi bằng cái danh hạng nhất trong giới đàn, sao lại còn vào đây góp vui chứ?
Tiêu Thành Nguyên sầm mặt, ông ấy vốn rất kiêu ngạo với tài năng của mình nhưng đứng trước mặt Cầm Ma đã nổi danh trong giới đàn, đứng trước tài đánh đàn của người ta thì ông ấy bỗng trở nên buồn cười như một đứa trẻ mới tập tành học đàn vậy!
"Ông... Ông Khổng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên xấu hổ cười cười, chắp tay: "Tài nghệ đánh đàn của ông đã nổi danh thế giới từ mười năm trước rồi, sao lão già này dám chỉ bảo ông điều gì chứ?"
"Ha ha, nếu như không có gì chỉ bảo về kỹ thuật đánh đàn thì thầy Tiêu hãy đánh với tôi một ván cờ được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một tiếng cười vang lên, Tiêu Thành Nguyên ngẩng đầu nhìn, con ngươi ông ấy co lại!
"Hoàng... Hoàng Phúc Định?"
Trên mặt Tiêu Thành Nguyên đã đổ một lớp mồ hôi, ông ấy nói bằng giọng run run: "Kỳ Thánh, ông đừng nói giỡn với tôi chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không thể so đàn, cũng không thể so cờ, vậy còn hai lĩnh vực là thơ và họa, dù sao thì ông phải chọn một cái đi chứ nhỉ?"
Hai giọng nói liên tiếp vang lên, Tiêu Thành Nguyên ngẩng đầu nhìn, chân ông ấy lập tức mềm nhũn, ông ta ngồi sụp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiên Thơ Đậu Vân Lâm và Họa Si Giang Thần Xuyên!
Nếu như nói rằng trình độ Tiêu Thành Nguyên trong lĩnh vực cầm kỳ thư họa là bậc thầy thì bốn người trước mặt ông ta chính là đại diện cho đỉnh cao tuyệt đối!
Thậm chí trên toàn thế giới, những người có thể sánh với họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha..."
Ngay lúc này có một tiếng cười nhạo vang lên, Tiêu Thành Nguyên nhìn qua, Diệp Phùng đang cười với ông ấy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên lập tức kích động, ông ấy đứng dậy, nói một cách giận dữ: "Cậu chỉ là một thằng nhóc, cậu có tư cách gì mà dám cười nhạo tôi chứ?"
"Học trò của cậu ở đâu? Chẳng lẽ đã bị dọa tới mức không dám bước ra đây rồi à?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Phùng đảo tròn, vui vẻ mở miệng nói: "Học trò của tôi đã đến rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đến rồi sao?"
Tiêu Thành Nguyên nhìn xung quanh, đột nhiên cười phá lên: "Đúng là ăn nói xằng bậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ở đây chỉ có bốn vị đại sư, làm gì có học trò của cậu?"
"Chẳng lẽ cậu định nói bốn vị đại sư mà đến cả ông đây cũng phải kính trọng lại là học trò của cậu à? Đúng là cực kỳ nực cười! Ha ha..."
Nhưng ngay lúc này, cả bốn người đều hướng mặt về phía Diệp Phùng, cung kính hành lễ, đồng thanh hô lên: "Học trò chào thầy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiếng cười của Tiêu Thành Nguyên ngưng bặt!
Âm!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nhìn họ, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt!
Bốn huyền thoại mà đến ông ấy cũng phải nịnh bợ lại gọi Diệp Phùng là thầy? Còn bản thân ông ấy mới nãy lại đòi nhận Diệp Phùng làm học trò sao?
Lúc này, Diệp Phùng nhẹ nhàng ngẩng đầu, lười biếng mở miệng: "Thầy Tiêu muốn nhận tôi làm học trò, mọi người nói xem tôi có nên đồng ý không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khổng Hạo Nam nhìn Tiêu Thành Nguyên, cười lạnh nhạt: "Nếu nói thế thì ông ta chẳng phải sẽ trở thành sư tổ của Khổng Hạo Nam này sao?"
"Ha ha, được! Tôi lập tức đi thông báo cho cả giới biết đã có người có kỹ thuật đánh đàn hơn tôi, có thể trở thành sư tổ của tôi xuất hiện!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha, xem ra Hoàng Phúc Định này cũng phải đi thông báo mới được!"
"Để tôi cũng đi thông báo!"
"Tôi cũng thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên thấy dáng vẻ châm chọc của bốn người thì mồ hôi chảy ròng ròng. Bây giờ ông ấy cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, khom người chào bọn họ một cách khúm núm: "Các thầy ơi, đừng thế mà! Xin đừng làm như thế ạ!"
Nếu như họ thật sự thông báo như vậy thì danh tiếng của Tiêu Thành Nguyên trong cái giới này coi như hỏng bét!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong giới nghệ thuật rất xem trọng lai lịch và danh tiếng!
Một tên Tiêu Thành Nguyên như ông ấy thì là cái thá gì mà dám tự xưng sư tổ trước mặt bốn vị đại sư cơ chứ? Nếu vậy chẳng phải họ không bằng cháu của ông ấy sao?
Nếu như mọi người đọc được thông báo này, Tiêu Thành Nguyên chắc chắn rằng ông ấy sẽ trở thành con chuột bị người người đuổi đánh trong giới nghệ thuật.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thầy Tiêu, vậy thầy còn nhận đứa học trò là tôi nữa không?"
Giọng nói của Diệp Phùng vang lên, Tiêu Thành Nguyên xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu ông ấy biết địa vị của người này lớn như thế từ sớm thì dù có cho ông ấy thêm ba lá gan nữa, ông ấy cũng không dám làm bậy!
Ông ấy nghĩ xong thì hít sâu một hơi, gương mặt già nua đỏ bừng, khom người với Diệp Phùng: "Thầy... Thầy Diệp, tôi đây có mắt như mù, mong thầy hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này đi ạ!"
"Mấy người các cậu đúng là đám trẻ không có mắt nhìn, không tự xem thử năng lực của bản thân thế nào, thầy Diệp là người mà các cậu có thể chọc vào à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mau dập đầu xin lỗi đi!"
Bốn tên học trò nhìn nhau, sắc mặt vô cùng xấu xí!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thua Diệp Phùng trước mặt mọi người đã là chuyện mất mặt lắm rồi, vốn dĩ họ tưởng Tiêu Thành Nguyên có thể ra bảo kê cho mình, ai ngờ địa vị của đối phương quá lớn, còn chèn ép được cả thầy mình, cuối cùng cả đám đành cúi đầu nhận sai!
Nếu thật sự phải dập đầu xin lỗi nữa, vậy thì sau này bọn họ chính là chuyện cười lớn nhất trong giới này!
"Còn chần chừ gì nữa? Nếu thầy Diệp không hài lòng thì tôi đuổi các cậu đi đấy!" Bọn họ nghe thế thì lập tức luống cuống!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người bối rối nhất là Tần Diệu Minh, ánh mắt Tần Diệu Minh nhìn Diệp Phùng ngập tràn thù hận! Nhưng còn làm sao được nữa? Thân phận mà Tần Diệu Minh luôn tự hào giờ lại trở thành một câu chuyện cười trước mặt Diệp Phùng!
"Quỳ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đàn anh Đường Hà Hiên của bọn họ nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Lần này chúng ta sai
*Chương có nội dung hình ảnh
Mọi người nhìn thấy người đàn ông trung niên nho nhã này đột nhiên xuất hiện thì lập tức ầm ĩ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thật không ngờ, Diệp Phùng thật sự có học trò dám đứng ra khiêu chiến à?"
"Đây chính là thầy Tiêu đấy, tên học trò này của Diệp Phùng đúng là không biết lượng sức mình gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Khoan đã, Khổng Hạo Nam à, sao tôi cảm thấy cái tên này quen quen nh."
"Cái tên này, tôi nhớ là mười năm trước Cầm Ma đóng đàn lui về ở ẩn cũng họ Khổng đấy..."
Sau khi thấy Khổng Hạo Nam xuất hiện, vẻ mặt của Tiêu Thành Nguyên lập tức thay đổi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cầm Ma!
Sao lại là Cầm Ma Khổng Hạo Nam?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông là Cầm Ma được người ta tôn kính gọi bằng cái danh hạng nhất trong giới đàn, sao lại còn vào đây góp vui chứ?
Tiêu Thành Nguyên sầm mặt, ông ấy vốn rất kiêu ngạo với tài năng của mình nhưng đứng trước mặt Cầm Ma đã nổi danh trong giới đàn, đứng trước tài đánh đàn của người ta thì ông ấy bỗng trở nên buồn cười như một đứa trẻ mới tập tành học đàn vậy!
"Ông... Ông Khổng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên xấu hổ cười cười, chắp tay: "Tài nghệ đánh đàn của ông đã nổi danh thế giới từ mười năm trước rồi, sao lão già này dám chỉ bảo ông điều gì chứ?"
"Ha ha, nếu như không có gì chỉ bảo về kỹ thuật đánh đàn thì thầy Tiêu hãy đánh với tôi một ván cờ được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một tiếng cười vang lên, Tiêu Thành Nguyên ngẩng đầu nhìn, con ngươi ông ấy co lại!
"Hoàng... Hoàng Phúc Định?"
Trên mặt Tiêu Thành Nguyên đã đổ một lớp mồ hôi, ông ấy nói bằng giọng run run: "Kỳ Thánh, ông đừng nói giỡn với tôi chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không thể so đàn, cũng không thể so cờ, vậy còn hai lĩnh vực là thơ và họa, dù sao thì ông phải chọn một cái đi chứ nhỉ?"
Hai giọng nói liên tiếp vang lên, Tiêu Thành Nguyên ngẩng đầu nhìn, chân ông ấy lập tức mềm nhũn, ông ta ngồi sụp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiên Thơ Đậu Vân Lâm và Họa Si Giang Thần Xuyên!
Nếu như nói rằng trình độ Tiêu Thành Nguyên trong lĩnh vực cầm kỳ thư họa là bậc thầy thì bốn người trước mặt ông ta chính là đại diện cho đỉnh cao tuyệt đối!
Thậm chí trên toàn thế giới, những người có thể sánh với họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha..."
Ngay lúc này có một tiếng cười nhạo vang lên, Tiêu Thành Nguyên nhìn qua, Diệp Phùng đang cười với ông ấy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên lập tức kích động, ông ấy đứng dậy, nói một cách giận dữ: "Cậu chỉ là một thằng nhóc, cậu có tư cách gì mà dám cười nhạo tôi chứ?"
"Học trò của cậu ở đâu? Chẳng lẽ đã bị dọa tới mức không dám bước ra đây rồi à?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Phùng đảo tròn, vui vẻ mở miệng nói: "Học trò của tôi đã đến rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đến rồi sao?"
Tiêu Thành Nguyên nhìn xung quanh, đột nhiên cười phá lên: "Đúng là ăn nói xằng bậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ở đây chỉ có bốn vị đại sư, làm gì có học trò của cậu?"
"Chẳng lẽ cậu định nói bốn vị đại sư mà đến cả ông đây cũng phải kính trọng lại là học trò của cậu à? Đúng là cực kỳ nực cười! Ha ha..."
Nhưng ngay lúc này, cả bốn người đều hướng mặt về phía Diệp Phùng, cung kính hành lễ, đồng thanh hô lên: "Học trò chào thầy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiếng cười của Tiêu Thành Nguyên ngưng bặt!
Âm!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nhìn họ, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt!
Bốn huyền thoại mà đến ông ấy cũng phải nịnh bợ lại gọi Diệp Phùng là thầy? Còn bản thân ông ấy mới nãy lại đòi nhận Diệp Phùng làm học trò sao?
Lúc này, Diệp Phùng nhẹ nhàng ngẩng đầu, lười biếng mở miệng: "Thầy Tiêu muốn nhận tôi làm học trò, mọi người nói xem tôi có nên đồng ý không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khổng Hạo Nam nhìn Tiêu Thành Nguyên, cười lạnh nhạt: "Nếu nói thế thì ông ta chẳng phải sẽ trở thành sư tổ của Khổng Hạo Nam này sao?"
"Ha ha, được! Tôi lập tức đi thông báo cho cả giới biết đã có người có kỹ thuật đánh đàn hơn tôi, có thể trở thành sư tổ của tôi xuất hiện!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha, xem ra Hoàng Phúc Định này cũng phải đi thông báo mới được!"
"Để tôi cũng đi thông báo!"
"Tôi cũng thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Thành Nguyên thấy dáng vẻ châm chọc của bốn người thì mồ hôi chảy ròng ròng. Bây giờ ông ấy cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, khom người chào bọn họ một cách khúm núm: "Các thầy ơi, đừng thế mà! Xin đừng làm như thế ạ!"
Nếu như họ thật sự thông báo như vậy thì danh tiếng của Tiêu Thành Nguyên trong cái giới này coi như hỏng bét!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong giới nghệ thuật rất xem trọng lai lịch và danh tiếng!
Một tên Tiêu Thành Nguyên như ông ấy thì là cái thá gì mà dám tự xưng sư tổ trước mặt bốn vị đại sư cơ chứ? Nếu vậy chẳng phải họ không bằng cháu của ông ấy sao?
Nếu như mọi người đọc được thông báo này, Tiêu Thành Nguyên chắc chắn rằng ông ấy sẽ trở thành con chuột bị người người đuổi đánh trong giới nghệ thuật.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thầy Tiêu, vậy thầy còn nhận đứa học trò là tôi nữa không?"
Giọng nói của Diệp Phùng vang lên, Tiêu Thành Nguyên xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu ông ấy biết địa vị của người này lớn như thế từ sớm thì dù có cho ông ấy thêm ba lá gan nữa, ông ấy cũng không dám làm bậy!
Ông ấy nghĩ xong thì hít sâu một hơi, gương mặt già nua đỏ bừng, khom người với Diệp Phùng: "Thầy... Thầy Diệp, tôi đây có mắt như mù, mong thầy hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này đi ạ!"
"Mấy người các cậu đúng là đám trẻ không có mắt nhìn, không tự xem thử năng lực của bản thân thế nào, thầy Diệp là người mà các cậu có thể chọc vào à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mau dập đầu xin lỗi đi!"
Bốn tên học trò nhìn nhau, sắc mặt vô cùng xấu xí!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thua Diệp Phùng trước mặt mọi người đã là chuyện mất mặt lắm rồi, vốn dĩ họ tưởng Tiêu Thành Nguyên có thể ra bảo kê cho mình, ai ngờ địa vị của đối phương quá lớn, còn chèn ép được cả thầy mình, cuối cùng cả đám đành cúi đầu nhận sai!
Nếu thật sự phải dập đầu xin lỗi nữa, vậy thì sau này bọn họ chính là chuyện cười lớn nhất trong giới này!
"Còn chần chừ gì nữa? Nếu thầy Diệp không hài lòng thì tôi đuổi các cậu đi đấy!" Bọn họ nghe thế thì lập tức luống cuống!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người bối rối nhất là Tần Diệu Minh, ánh mắt Tần Diệu Minh nhìn Diệp Phùng ngập tràn thù hận! Nhưng còn làm sao được nữa? Thân phận mà Tần Diệu Minh luôn tự hào giờ lại trở thành một câu chuyện cười trước mặt Diệp Phùng!
"Quỳ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đàn anh Đường Hà Hiên của bọn họ nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Lần này chúng ta sai
Bình luận facebook