Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô?
Ánh mắt Phó Cửu lạnh băng, chỉ ném cho Phó Trung Nghĩa hai chữ: “Tùy ngươi.”
“Được!” Phó Trung Nghĩa tức đến mức ngực phập phồng, quay đầu nói với chủ nhiệm của Phó Cửu: “Thầy cũng nghe rồi, tôi không quản được đứa nhỏ này. Nhà trường muốn đuổi học hay muốn khuyên bảo, tất cả đều cùng tôi không có quan hệ!”
Lúc Trần Hiểu Đông chạy tới nghe được những lời này, ánh mắt lay động nhìn về phía Phó Cửu.
Phó Cửu lại giống như người không có việc gì, đè thấp giọng nói: “Chỉ mong ngươi không hối hận vì lời nói ngày hôm nay.”
“Ta hối hận nhất chính là sinh ra một đứa con như cậu, cưới mẹ của cậu!” Phó Trung Nghĩa nói ra những lời này rồi rời đi, tức giận đến mặt và tai đều đỏ.
Chủ nhiệm thấy thế đẩy đẩy mắt kính, nói với Phó Cửu thêm một câu cũng cảm thấy không chịu đựng nổi: “Đi thu thập sách vở đi. Tư chất của cậu trước nay chỉ có thể học ở khu chuyên khoa trung cấp, nhà trường nhân từ lắm cũng chuyển cậu đến đó. Đi nhanh thôi!”
Hắn nói xong còn vẫy vẫy tay, tựa như Phó Cửu là một đống rác rưởi ở dưới mương.
“Thiếu gia.” Trần Hiểu Đông đi tới gần, vẻ mặt lo lắng.
Phó Cửu không ở lại lâu, chỉ câu môi cười cười, ánh mắt lạnh lẽo cầm thư thông báo đến lớp học.
Học sinh toàn trường đứng trên lan can nhìn cô ôm sách giáo khoa đi ngang qua dưới lầu, có thương hại cũng có trào phúng, vui sướng khi người gặp họa.
Không có ai vui vẻ hơn Hoắc Tư Vũ, ả khoanh tay trước ngực cười ra tiếng: “Đây chính là báo ứng phải chịu nha, người nào đó tự tìm đường chết. Sau chuyện lần này, đến cả học sinh cũng không xứng đáng làm!”
“Nghe nói nơi hắn đi chính là một khu chuyên khoa trung cấp.” Người phía sau Hoắc Tư Vũ cũng nở nụ cười: “Nói không chừng nơi như vậy mới thích hợp với loại người như hắn, mỗi người đều là rác rưởi, ha ha.”
Nghe đến đó, Phó Cửu dừng chân, xoay người về phía bọn họ!
Trải qua chuyện lần trước Hoắc Tư Vũ bị cô đánh đến sợ hãi, run rẩy lui về phía một bước.
Nhưng mà Phó Cửu không có ý định nào muốn ra tay, ngược lại chỉ nói một câu: “Mày thật sự cho rằng chuyện mày làm không có ai biết?”
“Quả thực không thể hiểu được!” Hoắc Tư Vũ chỉnh nhiều người như vậy đã không biết cái gì gọi là chột dạ, ánh mắt độc ác nhìn Phó Cửu.
Phó Cửu cười nhạt, môi mỏng tà nịnh: “Nếu như vậy chỉ còn cách công bố nó cho tất cả mọi người đều biết...”
Đây là câu nói cuối cùng của Phó Cửu trước khi rời đi ban D.
Hoắc Tư Vũ căn bản không quan tâm đến những lời này. Một tên nhà giàu mới nổi đến cả cha hắn cũng không cần hắn, về sau còn có thể gây ra chuyện gì!
Hôm nay Trần Hiểu Đông phá lệ an tĩnh, giống như hắn sợ mình nói chuyện gì lại kích thích thiếu gia nhà hắn.
Phó Cửu lại rất nhẹ nhàng, tay di chuyển trên màn hình di động, hiện lên video Hoắc Tư Vũ đẩy cô đã chuẩn bị sẵn...
“Thiếu gia.” Lúc đi xuống xe Trần Hiểu Đông nghe một cuộc điện thoại, sau đó quay đầu chuyển lời với Phó Cửu: “Phu nhân vì chuyện của cậu mà gấp gáp cả đêm quay về, dường như đến cơm cũng chưa ăn. Tí nữa cậu gặp phu nhân cũng đừng tiếp tục cãi nhau với bà ấy.” Nói tới đây, trong lòng Trần Hiểu Đông nhắc nhở nếu hắn còn nói thêm điều gì sẽ làm cho thiếu gia không thích, chỉ thấp giọng bỏ thêm một câu: “Phu nhân bà ấy cũng không dễ dàng...”
“Tôi biết.” Ánh mắt Phó Cửu nhàn nhạt, buông xuống di động trong tay.
Trần Hiểu Đông lại cho rằng lỗ tai mình có vấn đề!
“Thiếu gia, cậu vừa mới nói cái gì?”
Phó Cửu nhướng mày: “Tôi nói tôi biết mẹ của tôi không dễ dàng, vậy thì làm sao?”
“Không, không sao cả.” Mới là lạ! Cậu nói như vậy, những chuyện ầm ĩ trước kia của cậu với phu nhân, cậu đều quên hết hay sao?!
Ánh mắt Phó Cửu lạnh băng, chỉ ném cho Phó Trung Nghĩa hai chữ: “Tùy ngươi.”
“Được!” Phó Trung Nghĩa tức đến mức ngực phập phồng, quay đầu nói với chủ nhiệm của Phó Cửu: “Thầy cũng nghe rồi, tôi không quản được đứa nhỏ này. Nhà trường muốn đuổi học hay muốn khuyên bảo, tất cả đều cùng tôi không có quan hệ!”
Lúc Trần Hiểu Đông chạy tới nghe được những lời này, ánh mắt lay động nhìn về phía Phó Cửu.
Phó Cửu lại giống như người không có việc gì, đè thấp giọng nói: “Chỉ mong ngươi không hối hận vì lời nói ngày hôm nay.”
“Ta hối hận nhất chính là sinh ra một đứa con như cậu, cưới mẹ của cậu!” Phó Trung Nghĩa nói ra những lời này rồi rời đi, tức giận đến mặt và tai đều đỏ.
Chủ nhiệm thấy thế đẩy đẩy mắt kính, nói với Phó Cửu thêm một câu cũng cảm thấy không chịu đựng nổi: “Đi thu thập sách vở đi. Tư chất của cậu trước nay chỉ có thể học ở khu chuyên khoa trung cấp, nhà trường nhân từ lắm cũng chuyển cậu đến đó. Đi nhanh thôi!”
Hắn nói xong còn vẫy vẫy tay, tựa như Phó Cửu là một đống rác rưởi ở dưới mương.
“Thiếu gia.” Trần Hiểu Đông đi tới gần, vẻ mặt lo lắng.
Phó Cửu không ở lại lâu, chỉ câu môi cười cười, ánh mắt lạnh lẽo cầm thư thông báo đến lớp học.
Học sinh toàn trường đứng trên lan can nhìn cô ôm sách giáo khoa đi ngang qua dưới lầu, có thương hại cũng có trào phúng, vui sướng khi người gặp họa.
Không có ai vui vẻ hơn Hoắc Tư Vũ, ả khoanh tay trước ngực cười ra tiếng: “Đây chính là báo ứng phải chịu nha, người nào đó tự tìm đường chết. Sau chuyện lần này, đến cả học sinh cũng không xứng đáng làm!”
“Nghe nói nơi hắn đi chính là một khu chuyên khoa trung cấp.” Người phía sau Hoắc Tư Vũ cũng nở nụ cười: “Nói không chừng nơi như vậy mới thích hợp với loại người như hắn, mỗi người đều là rác rưởi, ha ha.”
Nghe đến đó, Phó Cửu dừng chân, xoay người về phía bọn họ!
Trải qua chuyện lần trước Hoắc Tư Vũ bị cô đánh đến sợ hãi, run rẩy lui về phía một bước.
Nhưng mà Phó Cửu không có ý định nào muốn ra tay, ngược lại chỉ nói một câu: “Mày thật sự cho rằng chuyện mày làm không có ai biết?”
“Quả thực không thể hiểu được!” Hoắc Tư Vũ chỉnh nhiều người như vậy đã không biết cái gì gọi là chột dạ, ánh mắt độc ác nhìn Phó Cửu.
Phó Cửu cười nhạt, môi mỏng tà nịnh: “Nếu như vậy chỉ còn cách công bố nó cho tất cả mọi người đều biết...”
Đây là câu nói cuối cùng của Phó Cửu trước khi rời đi ban D.
Hoắc Tư Vũ căn bản không quan tâm đến những lời này. Một tên nhà giàu mới nổi đến cả cha hắn cũng không cần hắn, về sau còn có thể gây ra chuyện gì!
Hôm nay Trần Hiểu Đông phá lệ an tĩnh, giống như hắn sợ mình nói chuyện gì lại kích thích thiếu gia nhà hắn.
Phó Cửu lại rất nhẹ nhàng, tay di chuyển trên màn hình di động, hiện lên video Hoắc Tư Vũ đẩy cô đã chuẩn bị sẵn...
“Thiếu gia.” Lúc đi xuống xe Trần Hiểu Đông nghe một cuộc điện thoại, sau đó quay đầu chuyển lời với Phó Cửu: “Phu nhân vì chuyện của cậu mà gấp gáp cả đêm quay về, dường như đến cơm cũng chưa ăn. Tí nữa cậu gặp phu nhân cũng đừng tiếp tục cãi nhau với bà ấy.” Nói tới đây, trong lòng Trần Hiểu Đông nhắc nhở nếu hắn còn nói thêm điều gì sẽ làm cho thiếu gia không thích, chỉ thấp giọng bỏ thêm một câu: “Phu nhân bà ấy cũng không dễ dàng...”
“Tôi biết.” Ánh mắt Phó Cửu nhàn nhạt, buông xuống di động trong tay.
Trần Hiểu Đông lại cho rằng lỗ tai mình có vấn đề!
“Thiếu gia, cậu vừa mới nói cái gì?”
Phó Cửu nhướng mày: “Tôi nói tôi biết mẹ của tôi không dễ dàng, vậy thì làm sao?”
“Không, không sao cả.” Mới là lạ! Cậu nói như vậy, những chuyện ầm ĩ trước kia của cậu với phu nhân, cậu đều quên hết hay sao?!
Bình luận facebook