Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Kỷ Cương thường cảm thấy bản thân mình là loại ngạo mạn nhưng khi nghe thấy Thu Trường Phong dám bình về quyết định của Hán Vương như thế thì dâng lên lòng cảm khái, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Cái gã Thu Trường Phong này xem ra còn ngạo mạn hơn cả Kỷ Cương.
Nhưng Kỷ Cương cũng biết, người ngạo mạn thái quá, thể hiện quá nhiều thì không sống lâu được. Nhưng lão không ngăn Thu Trường Phong nói bởi vì Thu Trường Phong sống hay chết căn bản lão không quan tâm.
Hán Vương vẫn chưa hạ lệnh cho thủ hạ lôi Thu Trường Phong ra chém, y ngắm nhìn Thu Trường Phong thật lâu, sau rồi bình tĩnh bảo: “Thực ra có cái gì không ổn thỏa hả? Ngươi thử nói nghe xem.”
Thu Trường Phong dường như đã đoán được câu hỏi của Hán Vương rồi, hắn trầm giọng trả lời: “Trong thư chắc đã nói, Chu Duẫn Văn tuyên chiến với điện hạ, sáng sớm mai quyết một trận tại Dương Sơn? Không biết Hán Vương có thể đưa tờ thư cho ty chức đánh giá hay không? Hắn gần như là chưa nhìn lá thư này nhưng chỉ bằng vài lời trao đổi giữa Hán Vương và trv đã phỏng đoán được phần lớn nội dung bên trong thư.
Hán Vương nghe thế thì trong mắt hiện lên ý kỳ dị, gật đầu ý bảo Sương Hàng đưa tờ thư cho Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong nhận lấy tờ thư rồi nhìn một hồi. Trong lá thư chỉ có mấy chục chữ thôi, có thể nói nhìn không sót một cái gì, mọi người thực sự khó có thể hiểu tại sao Thu Trường Phong lại xem lâu như thế, một vài người đã mất kiên nhẫn.
Cuối cùng Thu Trường Phong cũng buông tờ thư ra rồi nói: “Giấy viết thư là từ Nam Kinh Hình Ý sản xuất ra giấy Tuyên Thành, mực là mực Lâm Trì ở Huy Châu, đều là những đồ dùng giành cho người giàu có. Nét chữ trên thư là phi bạch thể*.
*là loại chữ mà Thái Ung sáng tạo ra. Nghe nói Thái Ung xem thợ sơn sơn tường mỗi lần sơn một ít, như vậy không thể phủ kín được toàn bộ màu của bức tường, để lộ ra những vết trắng
Lúc này mọi người mới biết là Thu Trường Phong không phải đọc mà là tìm lai lịch tờ thư.
Hán Vương hơi kinh ngạc, mày kiếm nhướng lên, hỏi: “Thì sao…?
Thu Trường Phong đáp: “Ty chức biết, năm xưa Chu Duẫn Văn viết đúng là phi bạch thể…”
Ánh mắt Hán Vương lóe lên tia căm hận, hiển nhiên y cũng chẳng có cảm tình gì với cái người được gọi là đường huynh. Nhưng y chỉ bình thản nói: “Xem ra ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm.” Được sử dụng giấy Tuyên Thành của Hình Ý trai, mực Lâm Trì ở Huy Châu thì đương nhiên thấy rõ là Chu Duẫn Văn hiện tại không phải lang bạc kỳ hồ, điểm này Hán Vương cũng hiểu.
Trong ánh mắt Thu Trường Phong có phần khác thường, im lặng một chốc rồi lại nói: “Nội dung phong thư này đơn giản, nhưng là một sự khiêu chiến.”
Hán Vương nhếch mép cười cười lạnh lẽo, không nói lời nào nhưng hàm ý trong đó ai cũng hiểu cả là Hán Vương chẳng hề e ngại. Mạnh Hiền thầm mắng Thu Trường Phong đang cố lộng huyền hư. Nhưng dù sao có nghĩ thế nào cũng không thể đoán được cuối cùng Thu Trường Phong đang muốn ám chỉ đến điều gì.
Ánh mắt Thu Trường Phong chớp động, lại nói: “Tuy nhiên ta thấy bút pháp của nét chữ trên phong thư tinh xảo, từng nét từng nét có thể nói là cực kỳ trầm ổn, hiển nhiên tâm lý lúc người viết thư khiêu chiến hẳn cực kỳ tỉnh táo. Hắn tỉnh táo tới mức còn thu liễm được chiến ý bản thân.”
Hán Vương trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: “Cuối cùng thì ngươi muốn nói cái gì?”
Thu Trường Phong đáp: “Hiển nhiên người viết thư đã đào sâu tính kỹ mới viết phong thư này…” Dừng một lát lại nói tiếp: “ Cái người nghiền ngẫm kỹ như thế, sao lại hẹn ước với Hán Vương một trường chiến dịch không chắc chắn điều gì?” Không để Hán Vương nói chen, Thu Trường Phong lại tiếp tục: “Dù cho Chu Duẫn Văn lưu vong đã hơn mười năm nhưng hiển nhiên sẽ không quên sức mạnh của thủy quân Đại Minh. Hắn tính nhờ lực lượng của phh, Đông Doanh nhưng cũng tự biết đó chỉ là lông cánh cho nên phải nghĩ ra mưu sâu kế hiểm. Nếu như không nắm chắc thế tất thắng thì sao dám tùy tiện liều mạng với Hán Vương để hao tổn thực lực?”
Nói một hơi dài như thế, Thu Trường Phong dừng lại một lát mới nói câu kết luận: “Bởi vậy, ty chức cảm thấy trận chiến này có điểm trá ngụy.”
Hán Vương thở dài một hơi rồi bảo: "Ngươi chỉ bằng một phong thư mà tính ra nhiều như vậy, Bản Vương cũng có chút bội phục ngươi."
Thu Trường Phong đột nhiên cười một tiếng: “Kỳ thực phải là ty chức bội phục điện hạ mới đúng.”
Hán Vương nhíu mày như thể không hiểu. Y hỏi: “Bản vương nhất thời xúc động, nếu không có ngươi đề tỉnh thì cơ hồ trúng phải bẫy chúng. Sao ngươi còn bội phục bản vương?”
Thu Trường Phong chăm chú nhìn Hán Vương, chầm rãi thốt lên: “Kỳ thực Hán Vương đã sớm biết những điều này…” Thấy ánh mắt Hán Vương lóe lên, Thu Trường Phong nói: “Hán Vương thân kinh bách chiến làm gì không nhìn ra thư này có vấn đề? Hán Vương ra vẻ trúng kế chắc chẳn là muốn kẻ địch lơi lỏng để thi triển diệu thủ khác, ty chức nói ra chuyện đó chỉ là vẽ vời cho lắm chuyện thôi.”
Ánh mắt Hán Vương ngưng tụ, dừng ở Thu Trường Phong thật lâu, đột nhiên y cười to, thốt lên: “Hay, hay lắm.” Y cười dài như sấm rền kinh tâm động phách mãi không dứt. Khi tiếng cười ngừng lại, y thở dài rồi bảo: “Ngươi thực không tệ.”
Y chợt cười, chợt than thở đúng là hỉ nộ vô thường. Y cười là Thu Trường Phong không làm bản thân thất vọng, y than thở là người tài giỏi thế này mà thủy chung không để y sử dụng.
Thu Trường Phong cười nhạt rồi bẩm: “Điện hạ đã không bị trúng kế kể như chức trách ty chức đã xong, xin được cáo lui trước.” Hắn xoay người lui, đột nhiên Hán Vương hô: “Khoan đã.”
Hán Vương nhìn chòng chọc vào bóng lưng Thu Trường Phong, đáy mắt lộ vẻ phức tạp, hồi lâu mới nói: “Hủy đi Tịch chiếu, kích bại phh. Hai việc kỳ thực vốn là một chuyện. Bản vương có ý mượn nhờ sức Thu thiên hộ để đồng thời hoàn thành di nguyện của Thượng sư và bảo vệ an ninh thiên hạ bách tính. Không biết Thu thiên hộ có chịu trợ giúp bản vương không?
Mạnh Hiền nghe vậy, mắt lóe lên thần sắc ghen ghét. Mặt của Kỷ Cương cũng khẽ có biến đổi khác thường.
Thu Trường Phong trầm mặc một lát, từ từ xoay người lại đáp: “Xin điện hạ phân phó.”
Hán Vương đáp: “Thu thiên hộ, ngươi đã nhìn ra điều trá ngụy của thư từ, hẳn cũng biết dụng ý của Chu Duẫn Văn tột cùng ở đâu?”
Thu Trường Phong trầm ngâm rồi bẩm: “Chuyện liên quan đến việc quân tình, ty chức không dám tự ý phán đoán. Thế nhưng bọn chúng đã muốn điệu hổ ly sơn thì khó tránh khỏi có mưu đồ… chỉ cần Hán Vương vững vàng như núi thì bọn chúng sẽ không có cơ hội lợi dụng.”
Hán Vương vỗ bàn khen ngợi: “Không sai, bọn chúng phân nửa là muốn mượn danh quyết chiến ở Sơn dương để làm trò đánh lén. Nếu như ta dốc hết binh lực ra, Đông Hoắc trống rỗng thì rất có thể bị bọn chúng đánh lén thành công.
Lập tức Kỷ Cương nói: “Do đó Hán Vương giả ý xuất binh, lại sắp đặt sẵn trọng binh ở Đông Hoắc, định ôm cây đợi thỏ? Quả nhiên là kế hay.” Y đã đoán ra dụng ý của Hán Vương rồi nhưng đến lúc này mới nói bởi vì không muốn đoạt tiếng Hán Vương nhưng lại không muốn Hán Vương coi thường.
Con mắt Hán Vương lập lòe, y nói: “Khong sai, đúng là cái kế ôm cây đợi thỏ nhưng nếu bọn chúng không đến thì sao?” Kỷ Cương ngẩn ra, y không nghĩ tới việc này. Dù Hán Vương đang hỏi Kỷ Cương nhưng ánh mắt lại nhìn Thu Trường Phong, hiển nhiên có ý chờ đợi chính kiến của hắn.
Thu Trường Phong bèn hỏi ngược lại: “Điện hạ hỏi vậy chẳng lẽ đã sớm có kế Trương Lương?”
Trong lòng Hán Vương thầm thở dài, thầm nghĩ cái tên Thu Trường Phong này thực sự là thâm tàng bất lộ. Hắn có thể đoán được bổn vương dùng chước thì hơn phân nửa cũng đã nghĩ tới kế sách của bổn vương. Nhưng Thu Trường Phong xưa nay chỉ nói những lời cần nói, làm việc rất cẩn thận. Không muốn lại lãng phí thời giờ, Hán Vương cười ha hả thốt lên: "Chu Duẫn Văn tự cho là mưu tính sâu xa, nhưng không biết là bổn vương tác chiến đã nhiều năm sao lại nhìn không thấu trò hề của hắn? Hải chiến, lục chiến đúng là khác nhau lắm nhưng cơ bản vẫn giống nhau, đó là hành binh tác chiến nhất định phải có căn cứ. Đại Minh có thực lực hùng hậu dù bổn vương có dời binh ra Đông Hoắc nhưng còn có hai vệ Quan Hải và Đinh Hải chèo chống, căn cơ kiên cố không sợ đánh trận lâu dài. Bọn chúng phiêu bạt trên biển, nếu không có tiếp tế thì sao có thể đối chiến trường kỳ với bổn vương?
Thu Trường Phong động dung bèn hỏi: “Hẳn là điện hạ đã tìm được căn cơ bọn chúng ở đâu rồi sao?”
Cái gã Thu Trường Phong này xem ra còn ngạo mạn hơn cả Kỷ Cương.
Nhưng Kỷ Cương cũng biết, người ngạo mạn thái quá, thể hiện quá nhiều thì không sống lâu được. Nhưng lão không ngăn Thu Trường Phong nói bởi vì Thu Trường Phong sống hay chết căn bản lão không quan tâm.
Hán Vương vẫn chưa hạ lệnh cho thủ hạ lôi Thu Trường Phong ra chém, y ngắm nhìn Thu Trường Phong thật lâu, sau rồi bình tĩnh bảo: “Thực ra có cái gì không ổn thỏa hả? Ngươi thử nói nghe xem.”
Thu Trường Phong dường như đã đoán được câu hỏi của Hán Vương rồi, hắn trầm giọng trả lời: “Trong thư chắc đã nói, Chu Duẫn Văn tuyên chiến với điện hạ, sáng sớm mai quyết một trận tại Dương Sơn? Không biết Hán Vương có thể đưa tờ thư cho ty chức đánh giá hay không? Hắn gần như là chưa nhìn lá thư này nhưng chỉ bằng vài lời trao đổi giữa Hán Vương và trv đã phỏng đoán được phần lớn nội dung bên trong thư.
Hán Vương nghe thế thì trong mắt hiện lên ý kỳ dị, gật đầu ý bảo Sương Hàng đưa tờ thư cho Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong nhận lấy tờ thư rồi nhìn một hồi. Trong lá thư chỉ có mấy chục chữ thôi, có thể nói nhìn không sót một cái gì, mọi người thực sự khó có thể hiểu tại sao Thu Trường Phong lại xem lâu như thế, một vài người đã mất kiên nhẫn.
Cuối cùng Thu Trường Phong cũng buông tờ thư ra rồi nói: “Giấy viết thư là từ Nam Kinh Hình Ý sản xuất ra giấy Tuyên Thành, mực là mực Lâm Trì ở Huy Châu, đều là những đồ dùng giành cho người giàu có. Nét chữ trên thư là phi bạch thể*.
*là loại chữ mà Thái Ung sáng tạo ra. Nghe nói Thái Ung xem thợ sơn sơn tường mỗi lần sơn một ít, như vậy không thể phủ kín được toàn bộ màu của bức tường, để lộ ra những vết trắng
Lúc này mọi người mới biết là Thu Trường Phong không phải đọc mà là tìm lai lịch tờ thư.
Hán Vương hơi kinh ngạc, mày kiếm nhướng lên, hỏi: “Thì sao…?
Thu Trường Phong đáp: “Ty chức biết, năm xưa Chu Duẫn Văn viết đúng là phi bạch thể…”
Ánh mắt Hán Vương lóe lên tia căm hận, hiển nhiên y cũng chẳng có cảm tình gì với cái người được gọi là đường huynh. Nhưng y chỉ bình thản nói: “Xem ra ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm.” Được sử dụng giấy Tuyên Thành của Hình Ý trai, mực Lâm Trì ở Huy Châu thì đương nhiên thấy rõ là Chu Duẫn Văn hiện tại không phải lang bạc kỳ hồ, điểm này Hán Vương cũng hiểu.
Trong ánh mắt Thu Trường Phong có phần khác thường, im lặng một chốc rồi lại nói: “Nội dung phong thư này đơn giản, nhưng là một sự khiêu chiến.”
Hán Vương nhếch mép cười cười lạnh lẽo, không nói lời nào nhưng hàm ý trong đó ai cũng hiểu cả là Hán Vương chẳng hề e ngại. Mạnh Hiền thầm mắng Thu Trường Phong đang cố lộng huyền hư. Nhưng dù sao có nghĩ thế nào cũng không thể đoán được cuối cùng Thu Trường Phong đang muốn ám chỉ đến điều gì.
Ánh mắt Thu Trường Phong chớp động, lại nói: “Tuy nhiên ta thấy bút pháp của nét chữ trên phong thư tinh xảo, từng nét từng nét có thể nói là cực kỳ trầm ổn, hiển nhiên tâm lý lúc người viết thư khiêu chiến hẳn cực kỳ tỉnh táo. Hắn tỉnh táo tới mức còn thu liễm được chiến ý bản thân.”
Hán Vương trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: “Cuối cùng thì ngươi muốn nói cái gì?”
Thu Trường Phong đáp: “Hiển nhiên người viết thư đã đào sâu tính kỹ mới viết phong thư này…” Dừng một lát lại nói tiếp: “ Cái người nghiền ngẫm kỹ như thế, sao lại hẹn ước với Hán Vương một trường chiến dịch không chắc chắn điều gì?” Không để Hán Vương nói chen, Thu Trường Phong lại tiếp tục: “Dù cho Chu Duẫn Văn lưu vong đã hơn mười năm nhưng hiển nhiên sẽ không quên sức mạnh của thủy quân Đại Minh. Hắn tính nhờ lực lượng của phh, Đông Doanh nhưng cũng tự biết đó chỉ là lông cánh cho nên phải nghĩ ra mưu sâu kế hiểm. Nếu như không nắm chắc thế tất thắng thì sao dám tùy tiện liều mạng với Hán Vương để hao tổn thực lực?”
Nói một hơi dài như thế, Thu Trường Phong dừng lại một lát mới nói câu kết luận: “Bởi vậy, ty chức cảm thấy trận chiến này có điểm trá ngụy.”
Hán Vương thở dài một hơi rồi bảo: "Ngươi chỉ bằng một phong thư mà tính ra nhiều như vậy, Bản Vương cũng có chút bội phục ngươi."
Thu Trường Phong đột nhiên cười một tiếng: “Kỳ thực phải là ty chức bội phục điện hạ mới đúng.”
Hán Vương nhíu mày như thể không hiểu. Y hỏi: “Bản vương nhất thời xúc động, nếu không có ngươi đề tỉnh thì cơ hồ trúng phải bẫy chúng. Sao ngươi còn bội phục bản vương?”
Thu Trường Phong chăm chú nhìn Hán Vương, chầm rãi thốt lên: “Kỳ thực Hán Vương đã sớm biết những điều này…” Thấy ánh mắt Hán Vương lóe lên, Thu Trường Phong nói: “Hán Vương thân kinh bách chiến làm gì không nhìn ra thư này có vấn đề? Hán Vương ra vẻ trúng kế chắc chẳn là muốn kẻ địch lơi lỏng để thi triển diệu thủ khác, ty chức nói ra chuyện đó chỉ là vẽ vời cho lắm chuyện thôi.”
Ánh mắt Hán Vương ngưng tụ, dừng ở Thu Trường Phong thật lâu, đột nhiên y cười to, thốt lên: “Hay, hay lắm.” Y cười dài như sấm rền kinh tâm động phách mãi không dứt. Khi tiếng cười ngừng lại, y thở dài rồi bảo: “Ngươi thực không tệ.”
Y chợt cười, chợt than thở đúng là hỉ nộ vô thường. Y cười là Thu Trường Phong không làm bản thân thất vọng, y than thở là người tài giỏi thế này mà thủy chung không để y sử dụng.
Thu Trường Phong cười nhạt rồi bẩm: “Điện hạ đã không bị trúng kế kể như chức trách ty chức đã xong, xin được cáo lui trước.” Hắn xoay người lui, đột nhiên Hán Vương hô: “Khoan đã.”
Hán Vương nhìn chòng chọc vào bóng lưng Thu Trường Phong, đáy mắt lộ vẻ phức tạp, hồi lâu mới nói: “Hủy đi Tịch chiếu, kích bại phh. Hai việc kỳ thực vốn là một chuyện. Bản vương có ý mượn nhờ sức Thu thiên hộ để đồng thời hoàn thành di nguyện của Thượng sư và bảo vệ an ninh thiên hạ bách tính. Không biết Thu thiên hộ có chịu trợ giúp bản vương không?
Mạnh Hiền nghe vậy, mắt lóe lên thần sắc ghen ghét. Mặt của Kỷ Cương cũng khẽ có biến đổi khác thường.
Thu Trường Phong trầm mặc một lát, từ từ xoay người lại đáp: “Xin điện hạ phân phó.”
Hán Vương đáp: “Thu thiên hộ, ngươi đã nhìn ra điều trá ngụy của thư từ, hẳn cũng biết dụng ý của Chu Duẫn Văn tột cùng ở đâu?”
Thu Trường Phong trầm ngâm rồi bẩm: “Chuyện liên quan đến việc quân tình, ty chức không dám tự ý phán đoán. Thế nhưng bọn chúng đã muốn điệu hổ ly sơn thì khó tránh khỏi có mưu đồ… chỉ cần Hán Vương vững vàng như núi thì bọn chúng sẽ không có cơ hội lợi dụng.”
Hán Vương vỗ bàn khen ngợi: “Không sai, bọn chúng phân nửa là muốn mượn danh quyết chiến ở Sơn dương để làm trò đánh lén. Nếu như ta dốc hết binh lực ra, Đông Hoắc trống rỗng thì rất có thể bị bọn chúng đánh lén thành công.
Lập tức Kỷ Cương nói: “Do đó Hán Vương giả ý xuất binh, lại sắp đặt sẵn trọng binh ở Đông Hoắc, định ôm cây đợi thỏ? Quả nhiên là kế hay.” Y đã đoán ra dụng ý của Hán Vương rồi nhưng đến lúc này mới nói bởi vì không muốn đoạt tiếng Hán Vương nhưng lại không muốn Hán Vương coi thường.
Con mắt Hán Vương lập lòe, y nói: “Khong sai, đúng là cái kế ôm cây đợi thỏ nhưng nếu bọn chúng không đến thì sao?” Kỷ Cương ngẩn ra, y không nghĩ tới việc này. Dù Hán Vương đang hỏi Kỷ Cương nhưng ánh mắt lại nhìn Thu Trường Phong, hiển nhiên có ý chờ đợi chính kiến của hắn.
Thu Trường Phong bèn hỏi ngược lại: “Điện hạ hỏi vậy chẳng lẽ đã sớm có kế Trương Lương?”
Trong lòng Hán Vương thầm thở dài, thầm nghĩ cái tên Thu Trường Phong này thực sự là thâm tàng bất lộ. Hắn có thể đoán được bổn vương dùng chước thì hơn phân nửa cũng đã nghĩ tới kế sách của bổn vương. Nhưng Thu Trường Phong xưa nay chỉ nói những lời cần nói, làm việc rất cẩn thận. Không muốn lại lãng phí thời giờ, Hán Vương cười ha hả thốt lên: "Chu Duẫn Văn tự cho là mưu tính sâu xa, nhưng không biết là bổn vương tác chiến đã nhiều năm sao lại nhìn không thấu trò hề của hắn? Hải chiến, lục chiến đúng là khác nhau lắm nhưng cơ bản vẫn giống nhau, đó là hành binh tác chiến nhất định phải có căn cứ. Đại Minh có thực lực hùng hậu dù bổn vương có dời binh ra Đông Hoắc nhưng còn có hai vệ Quan Hải và Đinh Hải chèo chống, căn cơ kiên cố không sợ đánh trận lâu dài. Bọn chúng phiêu bạt trên biển, nếu không có tiếp tế thì sao có thể đối chiến trường kỳ với bổn vương?
Thu Trường Phong động dung bèn hỏi: “Hẳn là điện hạ đã tìm được căn cơ bọn chúng ở đâu rồi sao?”
Bình luận facebook