Với chúng tôi, tháng 7 năm 2010 là một giải phân cách. Những ngày trước đó giống như hai mươi giây đầu tiên của tàu lượn siêu tốc, chậm chạm, dịu êm, để rồi sau đó nổi phong ba bão táp.
Ngày thứ ba ở nhà Cố Nguỵ, cuối tuần, bác sĩ Trần gọi anh đến bệnh viện tìm tài liệu, để lại mình tôi ở nhà nấu thử canh thịt hầm củ từ mới học lỏm được của mẹ. Đang cạo củ từ nhớt nhát đầy tay thì chuông cửa vang lên, tôi tưởng anh về nên ung dung ra mở cửa…
“…”
“…”
Bác mỉm cười: “Lâm Chi Hiệu phải không. Bác là mẹ Cố Nguỵ.”
“Con chào bác.”
Tôi cảm thấy đầu mình bây giờ không khác gì một nồi nước sôi, ùng ục…
Tại sao đầu mình bù xù như tổ quạ, tại sao mình lại mặc áo phông của Cố Nguỵ, tại sao tay vẫn còn đầy nhớt củ từ, tại sao mình không nhận được tin tức gì aaaaa!
Mẹ Bác sĩ: “Ba nó qua đây có chút việc nên bác tiện ghé sang một chút. Con đang làm canh gì đấy?”
“Củ từ hầm thịt băm với cà chua ạ, mùa hè ăn khai vị.”
Mẹ Bác sĩ mỉm cười gật đầu, gỡ đồ trong túi hàng mang đến. Tôi thò tay vào túi áo vội vàng bấm số Cố Ngụy rồi cố gắng bình tĩnh tiếp tục cạo củ từ.
Hơn một tiếng sau, Cố Nguỵ mở cửa: “Mẹ?”
Mẹ Bác sĩ: “Con khéo chọn giờ về ăn cơm đấy.”
Cố Nguỵ cười: “Ừm, Hiệu Hiệu đâu rồi?”
“Xuỳ,” Mẹ Bác sĩ đánh khẽ vào vai anh, quay lại cười với tôi, “Đừng chiều nó nhé.”
Tôi: “Dạ vâng…”
Cố Nguỵ thay dép đi trong nhà, mở nắp nồi cơm: “Mẹ, trưa nay ăn cùng bọn con không?”
“Thôi, ba mẹ phải về có việc.” Mẹ Bác sĩ quay sang nhìn tôi, “Hiệu Hiệu có thời gian thì đến nhà ăn bữa cơm nhé.”
Cố Nguỵ bấm bấm tay tôi, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đóng cửa, tôi thở ra một hơi thật dài, tựa vào tường. Cố Nguỵ cọ cọ mặt tôi: “Hồi hộp?”
“Quá cả hồi hộp.”
Lúc ăn cơm, tôi hỏi nghề nghiệp của ba mẹ anh.
“Ba anh cũng là bác sĩ, mẹ anh là giáo viên.”
“Giáo viên?” Tôi hơi ngạc nhiên, “Bà nội em cũng là giáo viên này, nhưng khác mẹ anh lắm.” Bà nội sắc sảo hơn, còn mẹ Bác sĩ dịu dàng hơn.
“Chắc là dạy môn học khác nhau đấy. Bà em dạy môn gì?”
“Văn học Nguỵ Tấn Nam Bắc triều.”
“Ồ, mẹ anh dạy ma tuý lâm sàng.”
“…” Tôi đỡ trán, “Anh có thể nói luôn rằng cả nhà anh là bác sĩ!”
Một người về ma tuý, một người về tim mạch, một người về khoa ngoại tiêu hoá…
“Cố Nguỵ…” Tôi nuốt nước bọt, “Nhà anh kết hợp lại có khi cũng đủ để mổ người ta từ trên xuống dưới… nhỉ?”
Cố Nguỵ cười đặc biệt dịu dàng: “Ừ, nên em phải ngoan vào biết không.”
Ai cho anh doạ em như thế >_<!!!…
Đầu tháng tám, tôi về trường cùng với đống project, phơi nắng chạy suốt ba tuần liền.
Khi gặp nhau, câu đầu tiên anh nói với tôi là: “Trời nắng gắt quá.”
Tiểu Thảo che mặt: “Bây giờ cứ thấy anh nào trắng hơn mình là chỉ muốn tiêu diệt!”
Lên xe anh đi được hơn mười phút tôi mới ngỡ ngàng: “Anh đi đâu đấy?”
Cố Nguỵ: “Thăm bố mẹ chồng.”
Tôi: “⊙_⊙!” Ai chơi kiểu ấy!
Tôi bắt đầu mặc cả: “Bác sĩ, em, em chưa mua quà, đến nhà mà đi tay không thì bất lịch sự lắm…”
Cố Nguỵ nhìn tôi một cái: “Em muốn mua gì?”
“…” Não trắng xoá, “À, để em nghĩ đã, khi nào nghĩ xong…”
“Không sao, còn gần một tiếng nữa cho em nghĩ.”
“…” Sao tự nhiên dạo này anh khó chơi vậy!
Cuối cùng, tôi vẫn bị Cố Nguỵ xách về nhà, tay cầm một giỏ hoa quả to đùng và một hộp tôm say rượu.
Sau lần gặp mẹ Bác sĩ và biết được gia đình anh ngoài ba bác sĩ, mẹ bác sĩ, còn có ông bác sĩ và bà bác sĩ, tôi đã bất ngờ mãi thành quen.
“Ông, Hiệu Hiệu mua tôm say rượu mà ông bà thích nhất này.”
Anh mua đấy chứ…
Lúc đón giỏ hoa quả, mẹ Bác sĩ vuốt tay tôi: “Con đen đi à.”
Cố Nguỵ cười: “Không sao, cô ấy trắng nhanh lắm, lần sau đến mẹ không nhận ra luôn.”
Tôi: “…”
Mặt mũi anh là sự tổng hợp ưu điểm của ông bà, còn tính cách thì là sự giao thoa hài hòa của bố mẹ, tôi vừa cảm khái anh biết chọn cách di truyền, vừa ngồi đánh cờ tướng với ông. Cuối cùng tôi với Cố Nguỵ liên thủ mới tạm gỡ hoà.
Tôi thở dài: “May mà bọn cháu được đi trước, không thì thua là cái chắc.”
Ông bật cười: “Chơi được lắm, được lắm. Trước kia hai đứa chơi cờ với nhau chưa?”
Cố Nguỵ cười: “Ván cờ đầu tiên của cô ấy phải để phần ông.”
Ông hài lòng vẫy tay: “Mau ra ăn cơm ăn cơm, đừng để cháu gái đói bụng.”
Mọi người đứng dậy vào phòng ăn, tôi và anh đi cuối cùng, tôi xoè tay, bên trong ướt sũng mồ hôi.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi nói chuyện. Cố Nguỵ vứt tôi lại với ông bà nội, thảnh thơi khoanh tay đứng ngoài (sao anh có thể bình tĩnh như thế?), bấy giờ tôi mới hiểu cảm giác thấp thỏm ngày đó khi một mình anh chiến đấu với Kim Ấn Tiêu. May mà ông bà chỉ hỏi loanh quanh chuyện học hành làm việc, không khó đáp lời.
Lát sau, mẹ Bác sĩ bưng một đĩa trái cây lên. Tôi gọt táo, anh ngồi cạnh nhìn không chớp mắt.
Bà nội: “Tiểu Bắc nhìn gì thế?”
Cố Nguỵ mỉm cười: “Cháu đang học cách gọt hoa quả thật mỏng.”
Bà cười: “Con gái người ta khéo tay.”
Tôi đỏ mặt… Nhớ lại chuyện gọt táo ngày nào…
Bổ táo xong, thấy anh trân trân nhìn tôi tha thiết mong chờ, tôi nhét một miếng vào miệng anh.
“Anh muốn ăn bưởi.” Ai đó đòi hỏi.
Tôi bóc bưởi, thấy anh cười mắt sáng lấp lánh.
Mẹ Bác sĩ ngồi cạnh nhắc nhở: “Hiệu Hiệu con đừng chiều nó, để nó tự làm.”
“…” Tôi nhìn quả bưởi đã bóc một nửa trong tay, “Dạ thôi để cháu bóc nốt.”
Lúc vào bếp rửa tay, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng ba Bác sĩ: “Chiều mãi thành hư.”
__
Bác sĩ: Anh làm gì mưu mô xảo quyệt như thế.
(Vậy thì chắc là do quá yêu em ^_^)
Bác sĩ: Dè dặt thôi…
Bình luận facebook