Sau khi về nhà, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, tôi gục đầu vào gối, ngủ.
Nhưng không tài nào ngủ nổi, ngẩn ngơ nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm.
Cho đến khi Cố Nguỵ ôm tôi từ phía sau: “Hiệu Hiệu…”
Tôi mới thì thầm: “Ngủ đi. Mệt.”
Chiều, hai người ngồi trên sofa, anh xem TV, tôi lên CNKI
(cơ sở dữ liệu học thuật điện tử Trung Quốc).
Suốt hai tiếng đồng hồ chỉ nói với nhau đúng một câu:
“Em xem gì đấy?”
“Đứt gãy nham thạch.”
Ba giờ hơn, Tam Tam gọi điện rủ tôi đi chơi, tôi nhìn về phía Cố Nguỵ, anh chống cằm mắt không rời… quảng cáo trên TV, gật đầu.
Trước khi đi, tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn vòng qua, thơm má anh một cái: “Em đi nhé.”
Anh ngẩng đầu, nắm tay tôi: “Nhớ về sớm.”
Nói hoa mỹ là “đi chơi”, thực ra chỉ có hai cô gái lòng đầy phiền muộn, gọi một cốc nước, ngồi thẫn thờ trong McDonald’s.
Chỉ đến khi một bà mẹ trẻ ở bàn bên liếc chúng tôi đến lần thứ n, tôi mới cảm thấy hình ảnh này hơi… dị.
Tôi chọc chọc tay Tam Tam: “Biết yêu rồi à?” Chứ tôi không thể nghĩ nổi còn điều gì có thể khiến Tâm Tam bỗng hoá thành chú nai vàng ngơ ngác như vậy.
Tam Tam bỗng bực bội giật tóc: “Một người đàn ông… phải như thế nào mới được coi là đặc biệt quan tâm đến mình?”
“Từng này tuổi đầu mày mới hỏi câu này… đủ để thấy người kia đã đặc biệt quan tâm đến mày. Sao? Đổ chưa?”
“Đổ cái gì!” Tam Tam nghiêm mặt, “Quyết tâm không thể bị lay động bởi viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản!”
“Ôi, lại còn giàu nữa cơ à.”
Tam Tam nham hiểm nhìn tôi: “Mày hết yêu mù quáng, biết sáng mắt ra rồi à.”
Đến lượt tôi bực bội kéo tóc:”Một người đàn ông, cư xử với người yêu cũ như thế nào… mới được coi là quá giới hạn cho phép?”
Tam Tam tỉnh như sáo: “Sao sao? Người cũ còn thương?”
Tôi nhún vai. Trong mắt tôi, Cao Hi làm gì cũng là quá giới hạn.
“Tao không quan tâm người yêu cũ, mà cũng chẳng quan tâm được. Tao chỉ muốn biết thái độ của Cố Nguỵ.”
Tam Tam vỗ đen đét vào tay tôi: “Não không có nếp nhăn, đến lúc nào rồi mà mày còn bày đặt bao dung với chẳng tha thứ! Mày ở bệnh viện được 24/24 à, không xử lý cho xong đi thì có khác gì chôn quả bom nổ chậm cạnh bác sĩ nhà mày không?”
“Có xử cũng là Cố Nguỵ xử.” Nhân vật chính không phải tôi. “À khoan, thế viên đạn bọc đường đặc biệt quan tâm của mày là thế nào?”
“…”
Vốn tôi không muốn trầm trọng hoá mọi việc, cơ bản là vì tôi muốn trầm trọng cũng vô dụng. Nhưng chẳng được bao lâu, tôi nhận ra hình như mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Sau kì nghỉ Quốc khánh, quay lại thành phố X là chết chìm trong đống luận văn tới tấp. Một hôm, phải đi xin tư liệu của một chị khoá trên ở sở nghiên cứu, trên đường về nhớ ra mấy ngày nay chưa gặp Bác sĩ nên tôi đổi xe đi bệnh viện. Đến nơi, Trần Thông bảo tôi, anh đang ở phòng khám bệnh.
Đây là lần đầu tiên tôi đến khu khám bệnh tìm anh, sắp năm giờ, chỉ còn lác đác vài bệnh nhân. Vừa rẽ vào cầu thang, còn chưa đến cửa khoa anh, tôi đã thấy một đôi nam nữ mặc áo blouse trắng đứng ở đầu kia hành lang, một cúi một ngẩng, cách nhau rất gần. Huyệt thái dương của tôi giật giật: Chỉ là đang bàn công việc, đang bàn công việc thôi…
Thấy tôi khựng trước cửa phòng, Mặt trắng đang làm việc trong phòng số một đối diện lắc lư ra ngoài, chỉ thiếu điều mang theo bỏng ngô nước uống, hỏi nhỏ: “Đến bắt gian à?”
Tôi choáng, Cố Nguỵ có thù oán gì mà anh chọn từ ngữ xuất sắc vậy?
Rồi cười cười: “Đúng là trên đời luôn có một loại người chỉ lo thiên hạ không loạn, mỹ danh là: sào quấy cứt.” Rồi bỏ qua khuôn mặt cứng ngắc của anh ta, quay lưng đi thẳng.
Tôi đặt túi hạt dẻ rừng trên bàn Cố Nguỵ. Trần Thông cười: “Hai đứa có thể ngừng dính nhau không?”
Tôi cười cười gật đầu chào tạm biệt.
Ngồi trên xe bus, Cố Nguỵ gọi điện tới vẫn còn thở hồng hộc: “Em đang ở đâu?”
“Trên đường về trường.”
Cả hai đều im lặng, tôi xoa xoa huyệt thái dương: “Cố Nguỵ, em nghĩ chúng ta cần cho nhau thời gian để suy nghĩ về một số chuyện. Em cúp máy trước đây.”
Những ngày tiếp theo, tôi máy móc sống trong vòng tuần hoàn: phòng thí nghiệm – thư viện – phòng làm việc của thầy hướng dẫn – ký túc xá, cả ngày chỉ nói với anh đúng một câu “chúc ngủ ngon”.
Tháng mười một, trời lạnh dần. Hai cuộc điện thoại bóng gió hỏi thăm của Tam Tam đều bị tôi lơ đễnh gạt qua, cuối cùng Tiểu Thảo đành lên tiếng: “A Hiệu, mày có ổn không?”
Tôi lật tuyển tập tạp chí địa vật lý soàn soạt: “Ổn.”
Buổi chiều, đang đi ngang qua A, B thì điện thoại vang lên.
“Chúng mình cần nói chuyện.”
“Em đang họp.”
A, B, Tiểu Thảo quay sang nhìn nhau.
“Thế em họp đi.” Anh cúp máy.
Hai tiếng sau, điện thoại lại vang lên.
Tôi hắng giọng: “Em chưa họp xo…”
“Tiểu Thảo vừa đi ngang qua đây.”
“…”
“Lâm Chi Hiệu, một tuần rồi đấy. Giết oan cũng không giết kiểu này. Em định… để anh đến xách em ra ngoài à?” Càng nói càng bất đắc dĩ.
Tôi vẽ xiên xẹo trên giấy: “Nhưng em không biết nói gì với anh cả.”
“Thế thì không nói n…”
“Ừ, tạm biệt.” Tôi vội vàng tắt máy. Chính vì không biết phải nói từ đâu nên xin phép cho tôi được chọn làm đà điểu rúc đầu trong cát, chỉ lần này mà thôi.
Hai mươi phút sau, Cố Nguỵ đứng sau lưng tôi.
Tôi cảm thấy hình như anh đã lần khắp ĐH X, hơn nữa còn có sự giúp sức của phản đồ Tiểu Thảo.
Anh chỉ vào bản vẽ dưới tay tôi, cằm hơi nâng: “Còn đảo Hải Nam và Đài Loan nữa.”
Đợi tôi vẽ xong, anh rút ra: “Tặng cho anh.”
Ngồi xuống ghế đối diện, người đàn ông hiền lành ngày nào đã chuyển sang lạnh lùng boy: “Chúng ta nói chuyện xong rồi đi ăn cơm hay ăn cơm xong rồi từ từ nói chuyện?”
Tôi cầm bút gõ gõ giấy nháp: “Còn phải phụ thuộc vào chuyện của anh dài hay ngắn.”
Cố Nguỵ đẩy kính: “Em muốn nghe chuyện phía sau hay phía trước?”
Tôi nghĩ mất năm giây: “Phía sau.”
“Quan hệ đồng nghiệp cùng bệnh viện khác khoa.” Anh đứng lên đưa tay về phía tôi, “Đi, ăn cơm.”
“Hết rồi?”
“Không thì sao? Em nghĩ còn có gì nữa?” Bỗng Cố Nguỵ hơi khó thở, “Cả tuần nay anh ăn không ngon ngủ không yên, chẳng lẽ một bác sĩ khoa ngoại tiêu hóa như anh còn để hệ tiêu hóa của mình có vấn đề? Trong khi đó, em thì bâng quơ nhẹ nhàng bao nhiêu, em có tin anh ăn em luôn không.”
Và thế là tôi bị xách đi ăn steak, nhìn Cố Nguỵ mặt lạnh như tiền, dao cắt chan chát trên đĩa, tôi bỗng cảm thấy tai bay vạ gió.
Ho khan: “Bác sĩ, anh có cảm thấy anh hơi “lưu manh” không?”
Cố Nguỵ nhìn tôi, lát sau đành chịu trận lấy đĩa vừa cắt vừa càu nhàu: “Anh thấy anh quá ga lăng thì có!”
__
Bác sĩ: Đúng đấy, em nhẹ nhàng như cơn gió ấy, làm anh chẳng khác nào thằng điên.
(Cãi nhau mệt lắm, nói chuyện càng mệt hơn)
Bác sĩ: Sao em không lười ăn lười uống ấy.
(Ăn cho no mới có sức để yêu chứ ^_^)
Bình luận facebook