Kim Thạch và Ấn Tỉ là một cặp hiếm có khó tìm.
Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến một đôi vợ chồng như thế. Tình yêu tĩnh lặng như hồ nước mùa thu chưa lần gợn sóng, làm đứa trẩu tre như Tam Tam cũng không thể không tin vào tình yêu đích thực.
Kim Thạch hơn mấy đứa tôi một tuổi nhưng lại học trên hai lớp, vì người ta đi học sớm một năm.
Ấn Tỉ bằng tuổi bọn tôi nhưng lại học trên một lớp, vì người ta cũng học sớm một năm.
Đúng là vật họp theo loài.
Năm Ấn Tỉ lên bốn, nhà Kim Thạch chuyển đến đối diện. Hàng xóm sang buôn dưa lê bán dưa chuột mới té ra: hai đứa trẻ học cùng một trường mẫu giáo, hai ông bố làm cùng một cơ quan, hai bà mẹ công tác cùng một bộ. Sâu xa hơn nữa thì: ông nội của Ấn Tỉ và ông nội của Kim Thạch đều tòng quân dã chiến Đông Bắc, thời cải cách văn hóa, bà ngoại Ấn Tỉ và bà nội Kim Thạch làm cùng một nông trường, vân vân và mây mây. Nhị vị phụ huynh còn chưa buôn xong chuyện, Ấn Tỉ đã ngáy o o trong lòng Kim Thạch.
Thế mới thấy, duyên đến thì cản đằng trời.
Cho đến khi Ấn Tỉ học xong cấp hai.
Mười năm làm hàng xóm.
Hồi ấy, mấy đứa tôi hãy còn ngây thơ dại khờ, trừ những lần Tam Tam chặn đường Kim Thạch xin tí tiền bảo kê rồi 50:50 với Ấn Tỉ thì cả lũ vẫn ngờ nghệch, chẳng biết hai người này có chim chuột gì.
Mãi tới mùa hè năm Ấn Tỉ thi vào cấp 3, khi cả hai nắm tay nhau lên xe buýt đến trường học thêm thì sự thay đổi về lượng cuối cùng cũng dẫn đến sự thay đổi về chất.
Thuở ấy, yêu sớm là chuyện động trời, nhưng oái oăm thay không ai lấy làm kinh ngạc, kể cả bố mẹ hai bên, lần đầu tiên bắt gặp, mọi người đều kiểu “Hả? À”, rồi chấp nhận như chuyện đương nhiên.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu, đó là do đạo hạnh nhị vị huynh đài quá cao, hay vì tâm lý chúng tôi quá vững.
Một năm sau, khi tôi bước chân vào cổng trường cấp 3 mới biết, ngay cả giáo viên trong trường cũng làm lơ như không thấy. Nghe nói khoá của Kim Thạch, lớp trưởng tổ trưởng mỗi khi phê bình học sinh yêu sớm đều chốt bằng một câu: “Có giỏi thì chúng mày yêu đương như nó với nó đi!”
Suốt ba năm cấp 3, lần duy nhất Tam Tam đến trường chúng tôi là để chiêm ngưỡng đôi tình nhân lạ lùng này trước khi Kim Thạch tốt nghiệp.
Cuối cùng, nó chẳng thấy cái quái gì cả. Không có những nụ hôn nồng nàn, tay trong tay thắm thiết, không có lời dịu dàng chót lưỡi đầu môi, hai người họ chỉ đứng bên nhau trời yên bể lặng, không hường phấn màu mè, cũng chẳng sóng tình chất ngất, từ đầu đến chân toả ra một vầng hào quang thánh khiết chói lọi…
Khi ấy, Kim – Ấn cùng thuê một nhà trọ hai phòng ngủ một phòng khách. Tam Tam đến lùng sục từng khe nhưng không sao thấy nổi một dấu vết cho thấy hai người “chim chuột” với nhau. Tôi chỉ biết nói rằng, với hai người họ, tình yêu rõ ràng đã bước vào thời kỳ quá độ đi lên tình thân.
Khi Kim Thạch đỗ đại học, tôi thừa kế vị trí của anh ấy, thành bạn cùng phòng của Ấn Tỉ. Lúc người người nhà nhà bán sách vở mười nghìn một cân, Kim Thạch sắp xếp lại toàn bộ vở ghi trong phòng mình rồi mang sang để lên bàn Ấn Tỉ.
Đó chính là yêu!
Năm Ấn Tỉ lên lớp 12, tôi không thấy hai người họ gọi điện thoại, cũng chẳng phí giấy viết thư từ qua lại như tôi với Tam Tam, bởi tình yêu của họ cứng hơn kim cương, lặng hơn không khí.
Thỉnh thoảng vào mỗi dịp lễ tết, Kim Thạch tạm biệt ĐH K, về nhà nấu cho Ấn Tỉ một bữa cơm tình yêu, tôi vừa ngồi ăn chực, vừa nhìn chằm chằm bọn họ, và tất nhiên chẳng thấy cái qq gì. Toàn là Ấn Tỉ làm đề, Kim Thạch ngồi trên giường đọc sách, hoặc Ấn Tỉ ngủ trên giường, Kim Thạch ngồi bàn đọc sách. Tình yêu của họ đã vượt qua phạm trù thấu hiểu của loài người.
Một năm sau, không phụ danh hiệu “thần tiên quyến lữ”, Ấn Tỉ đỗ ĐH K. Và đống vở ghi, kết tinh của hai thế hệ IQ đỉnh cao khiến bao người nhòm ngó ấy, bị nó thản nhiên đem bán mười nghìn một cân…
Trong bữa tiệc tri ân thầy cô giáo của Ấn Tỉ, Kim Thạch luôn sánh vai cùng người đẹp không rời nửa bước. Chắc giáo viên nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ ấy trong lòng cũng không khỏi tự hào.
Bốn năm sau, họ cùng trường không cùng khoa, không ở chung cũng không hề XXOO (Tam Tam: Đến cái này mà mày cũng biết?! Tôi: Đoán, chúng nó toàn ở ký túc…), sau lưng mỗi người luôn chầu chực cả một đại đội tăng cường, mắt lúc nào cũng chống lên xem chúng nó hạnh phúc được bao lâu. Nhưng, cả hai chuyện ai nấy làm, thuỷ chung son sắt, mặc kệ một rừng hoa đào, làm lơ một bầy ong bướm. Mỗi lần tôi đến cổng trường ĐH K đều thấy vô số những trái tim thuỷ tinh yếu đuối vụn vỡ của bao thiếu nam thiếu nữ… Còn bọn họ ở trường như thế nào thì tôi không biết, vì không có bộ bí kíp ôn thi kia sao tôi đỗ nổi ĐH K >_<
Năm Kim Thạch tốt nghiệp, hai người đính hôn.
Qua bao nhiêu năm, khi nhận thiệp mời, mọi người vẫn “Hả? À” rồi thản nhiên đi ăn cỗ như chuyện thường ngày ở huyện.
Chúng nó cao tay ở chỗ, tình yêu chục năm như một mà chẳng ai thấy bất ngờ.
Mới kỳ diệu làm sao!
Vào lễ đính hôn, Hầu Tử – anh trai cùng xóm, hơn bọn tôi 4 – 5 tuổi, trêu hai đứa: “Chúng mày khai mau, bắt đầu léng phéng với nhau từ lúc nào?”
Ấn Tỉ: “Ai mà nhớ được, lâu lắm rồi.”
Hầu Tử: “Bọn mày còn trẻ đời, rong chơi còn chưa đủ, nhìn mặt nhau lâu thể nào cũng chán, dăm bảy năm nữa bắt đầu đổ đốn thì tính sao bây giờ?”
Kim Thạch: “Bọn em qua cái dăm bảy năm ấy lâu rồi.”
Hôm đó Tam Tam nắm tay tôi thổn thức: “Tao đã tin là trên đời này tồn tại tình yêu đích thực! Tin thực sự!”
Tôi cũng vậy.
Không tin không được.
Sáng trước buổi lễ đính hôn, nhà mới của hai gia đình lại đối diện nhau, đập tường gác xép xây chung phòng cưới. Người ta đính hôn thì trao nhẫn, còn chúng nó thì trao chìa khoá nhà.
Sau khi tốt nghiệp, Kim Thạch vào phòng tổ chức ở UBND thành phố, tiếp tục học cao học. Còn Ấn Tỉ công tác tại doanh nghiệp nước ngoài, chuẩn bị thi MBA.
Thuận buồm xuôi gió, tình yêu – sự nghiệp vẹn cả đôi đường.
Trước khi Kim Thạch tốt nghiệp cao học, bỗng nhiên Ấn Tỉ xin thôi việc.
“Em không đi làm nữa thì anh có nuôi em không?”
“Nuôi.”
“Thế mình đi du lịch đi.”
“Ừ.”
Sau đó Kim Thạch vượt bao gian khó để xin nghỉ phép, hai người đi Tây Tạng gần hai tuần.
Một ngày sau đó không lâu.
“Em được bên chi cục thuế nhận rồi.”
“?!”
“Thời gian sinh hoạt của mình sẽ thống nhất hơn.”
“Thế đăng ký kết hôn đi.”
“Ừ.”
Và đó là màn cầu hôn của cặp đôi có một không hai này.
Sau khi cầu hôn thành công, Kim Thạch… khá kiên nhẫn chờ vị hôn thê thích ứng với công việc và học hành.
Rồi nghe đâu là bị kích thích bởi câu “Tao sắp lên chức bố, chúng bay phải khẩn trương lên nhé!” của Hầu Tử (tuỳ các bạn tin hay không, nói chung là mình không tin), sau hai năm thảnh thơi, đồng chí Ấn Tỉ vừa tốt nghiệp xong, hôm sau đã bị áp giải đến Uỷ ban phường, tu thành chính quả.
Bình luận facebook