Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
CHƯƠNG 122: CHẾT CŨNG KHÔNG ĐI BỆNH VIỆN
Tôi gọi điện thoại cả cho Tiểu Thúy lẫn Triệu Du, thậm chí tôi còn đến nhà ga tìm người, tất cả những biện pháp có thể nghĩ tới tôi đều nghĩ rồi nhưng tôi vẫn không thể liên lạc được với Tiểu Thúy. Cô đi thật rồi.
Tôi ngồi ở trong xe, quan sát xe cộ hối hả đi lại trên đường, châm một điếu thuốc. Tôi đang hỏi chính mình: “Dù mày có thể tìm được Tiểu Thúy thì mày có thể cho cô ấy cái gì chứ, hôn nhân hay là tiền tài? Cái cô ấy cần là một người đàn ông có thể mang đến cho cô ấy một bến cảng neo đậu ngôi nhà của cô ấy, chứ không phải một bến tàu mà rất nhiều con thuyền có thể neo đậu.”
Tôi trả lời chính tôi: “Nếu mày không thể cho cô ấy cái gì vậy hãy thả để cô ấy đi đi, chúc cô ấy hạnh phúc đi.”
Hút xong điếu thuốc này, tôi lái xe thẳng đến KTV Địa Liệt Hành Tinh, đi vào văn phòng của Trương Ngọc Dung.
Trương Ngọc Dung nằm ngửa trên ghế sô pha nghỉ ngơi: “Có chuyện gì thế, đã xảy ra chuyện ư?”
Tôi ngồi trên ghế làm việc của cô ta, cởi giày ra, hai chân gác lên bàn làm việc, đung đưa, rất dễ chịu.
“Không có việc gì, anh tới ngắm bà xã một chút để dưỡng mắt.”
Khóe miệng cô cong lên ý cười, biên độ vừa phải, rất hấp dẫn người khác, khiến trái tim người ta xao động.
“Dưỡng mắt thì phải ngắm các cô gái nhỏ đi trên đường ấy, em chưa từng nghe nói có ai ngắm bà xã mình mà dưỡng mắt cả.”
“Đó là vì người khác không có bà xã hoàn mỹ như thế.”
Tôi ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, ngắm nhìn đèn treo đẹp đẽ trùng điệp.
Trương Ngọc Dung không nói gì nữa, sau đó tiếng tại giày cao gót chạm đất ‘Cạch cạch’ vang lên, cô đi tới sau lưng tôi, tôi cảm nhận được một đôi bàn tay mềm mại dịu dàng ấn trên bờ vai tôi.
“Anh có tâm sự sao?”
“Không có.”
Sau lưng truyền đến một tiếng ‘Ồ’, rồi không nghe thấy gì nữa, cô chỉ lặng lẽ xoa bóp vai giúp tôi.
Tôi biết cô đoán được tôi có tâm sự, với sự thông minh tài trí của cô mà không đoán được thì mới kỳ lạ.
Nhưng cô rất ăn ý không hỏi, mà tôi cũng ăn ý không nói, tạo thành một loại ăn ý của tình yêu thực sự. Một lúc sau, tôi nắm lấy hai bàn tay mềm mại mảnh mai xinh đẹp.
“Bà xã, anh muốn mở một công ty sản xuất túi da, em cũng đã nhìn thấy chuyện trong nhà rồi đấy, rất khổ, hôm tết Trung thu đó trở về, ông em đưa anh chín triệu đồng để anh trả tiền viện phí, anh cũng không biết giải thích thế nào, cũng không thể gửi tiền về nhà…”
Trương Ngọc Dung là người phụ nữ thông tuệ, nên không đợi tôi nói xong cô đã hiểu ý tôi và cũng đã có quyết định của mình.
“Không cần công ty sản xuất túi da đâu, em sẽ tìm cho anh một KTV sạch sẽ của đám con cháu nhà giàu, anh sẽ là ông chủ trên danh nghĩa, trên thực tế em sẽ sắp xếp quản lý giúp anh điều hành, không ảnh hưởng đến bất kỳ công việc nào của anh, anh cũng không cần tới.”
Tôi nắm tay cô kéo đến trước mặt, sau đó ôm cơ thể mềm mại của cô kéo ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng hôn bờ môi đỏ mọng gợi cảm của cô, sự ấm áp đó không hề gợi lên dục vọng của tôi, trái lại khiến tôi cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn bà xã, em thật tốt.”
“Anh không cảm thấy dư thừa sao?”
Dĩ nhiên, dư thừa trong miệng Trương Ngọc Dung chính là lời cảm ơn của tôi.
Tôi kéo cô vào trong ngực: “Đúng là dư thừa.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa, nên tôi buông Trương Ngọc Dung ra, cô đứng dậy đi đến ghế sô pha, cô cũng ngồi quay về ghế làm việc, khôi phục phong thái của người đứng đầu Dạ Trường Hoàng Đế.
Đi vào là quản lý ca trực của KTV Địa Liệt Hành Tinh, cô ta trao đổi với Trương Ngọc Dung một số vấn đề nghiệp vụ, tôi cũng không để ý, chỉ chuyên tâm vuốt ve bật lửa ZIP trong tay.
Nhờ việc tập luyện mấy hôm nay mà tôi có thể nghịch tóe ra lửa được, khiến quản lý ca trực đó nhìn mà há hốc ngạc nhiên.
Sau khi cô ta rời đi, Trương Ngọc Dung đi đến trước mặt tôi, vươn tay về phía tôi.
Tôi đưa bật lửa cho cô, cô lắc đầu, sau đó tôi nghĩ một chút, móc tiền xu trong túi ra.
Trương Ngọc Dung nhận lấy tiền xu, ném lên không, sau đó dùng mu bàn tay tiếp được, năm ngón liên tục nhảy múa, ảnh ảo như thoi đưa, căn bản không nhìn rõ đến cùng có mấy ngón tay.
Mà tiền xu rơi trên đầu ngón tay cô thì vẫn luôn ở đó, rõ ràng ngón tay cô hoạt động kịch liệt nhưng tiền xu đó vẫn không hề rơi ra, chỉ liên tục xoay chuyển, di chuyển giữa các ngón tay như một vòng sáng màu bạc hoàn mỹ, rất đẹp, rất huyền ảo, nhưng cũng rất đáng sợ, ngón tay nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
Trương Ngọc Dung bắn tiền xu trả lại tôi, rồi quay về ngồi trước ghế làm việc.
“Chơi bật lửa ngoài đùa nghịch lừa gạt cô gái nhỏ một chút thì cũng chẳng có tác dụng gì khác. Lúc đầu em cảm thấy trước hết để anh luyện đầu lưỡi sau đó lại luyện ngón tay. Nếu anh ý thức được tầm quan trọng ngón tay thì học theo cách này đi, ít nhất cũng phải xuất sắc hơn tôi, vì đầu ngón tay không phải điểm mạnh của tôi, còn có rất nhiều cách chơi tiền xu, tự anh từ từ suy nghĩ đi.”
Trương Ngọc Dung lại dạy cho tôi bài học, khiến tôi mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng có mục tiêu mới. Tôi ở chỗ cô đến tận trưa, đến sau khi ăn cơm tối xong, tôi liền lái chiếc xe bốn chỗ của Lưu Thông quay về Đế Vương. Tôi ở trong phòng nghỉ của Đế Vương một đêm, giúp ứng phó mấy vị khách khó chịu, một đêm bận rộn cũng qua đi.
Lúc tan làm, Hoàng Hương hỏi tôi có muốn cùng đi ăn khuya hay không, chẳng cần nhìn đến chiếc quần tất màu đen khêu gợi kia của cô, tôi đã biết cô định làm gì, nhưng tôi từ chối, nói thật, tôi không có tâm trạng gì.
“Chồng của dì tôi tới rồi, để hôm khác đi.” Tôi không quan tâm đến vẻ mặt của Hoàng Hương, lái thẳng xe về chỗ ở. Để cho thoáng gió một ngày, mà trong phòng ngủ vẫn còn mùi thơm của Tiểu Thúy khiến tôi khó mà ngủ được, không phải loại ý nghĩ kiều diễm đó mà là nhớ cô, nỗi nhớ này không phải muốn chiếm hữu mãi mãi mà chỉ mong cô có thể hạnh phúc.
Ngày hôm sau, khi tôi đang chìm trong giấc ngủ, thì có tiếng đập cửa rất khẽ nhưng rất gấp gáp vang lên.
Tôi xoay người xuống giường, nhanh chóng mở cửa phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lưu Thông và sắc mặt trắng bệch như xác chết của cậu ta.
Kỳ lạ hơn là, ban ngày nắng ráo mà cậu ta lại mặc áo mưa.
Tôi còn chưa kịp hỏi, cậu ta đã ngã nhào vào người tôi, tôi vội đỡ cậu ta vào phòng ngủ của cậu ta. Cởi áo mưa của cậu ta ra, tôi nhìn thấy trước ngực lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ.
Quần áo rách rưới, trên ngực, trên bụng chi chít hạt sắt màu đen, vết thương lỗ chỗ máu két vào.
Cậu ta bị thương như vậy khiến tôi nhớ tới khi còn bé ba tôi cầm khẩu súng tự chế dẫn tôi lên sườn núi đi săn thỏ rừng. Vết thương trên người con thỏ sau khi bị súng bắn giống hết với vết thương ở lồng ngực của Lưu Thông lúc này.
“Cậu đi trêu thiếu phụ Tây Tạng nên mới bị người ta dùng súng tự chế bắn cho thành như thế này phải không?”
Lưu Thông cười khổ, không trả lời.
Tôi muốn đưa cậu ta đi bệnh viện, nhưng cậu ta từ chối: “Không thể đi bệnh viện, nếu đi bệnh viện vì vết thương do đạn bắn thì sẽ phải báo cảnh sát để điều tra, tôi sẽ bị bắt mất.”
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó móc điện thoại ra gọi Tôn Kiều Kiều tới.
May sao cô không từ chối cuộc gọi của tôi, may hơn nữa là hôm nay cô không phải đi làm.
Tôi thuật lại tình hình cho cô biết, hy vọng cô có thể giúp tôi.
Phải nói là tôi rất cảm kích Tôn Kiều Kiều, vì cô không những không từ chối loại chuyện như này mà ngay sau khi nghe được lời thỉnh cầu giúp đỡ của tôi, cô, một bác sĩ ngoại khoa đã đồng ý luôn không cần suy nghĩ.
Sau khi tôi nói sơ qua triệu chứng cho cô, cô dặn dò tôi một số thứ cần thiết, rồi bảo là sẽ qua luôn.
Khi tôi mua xong mấy thứ cô cần thì cô cũng đã đón xe đến rồi.
Tôi không chậm trễ, lập tức đưa cô lên tầng.
Sau khi nhìn thấy vết thương của Lưu Thông, Tôn Kiều Kiều không khỏi hít sâu một hơi.
“Em đề nghị mang anh ta đi bệnh viện, không có dụng cụ chuyên nghiệp, em không dám hứa chắc trong quá trình lấy hạt sắt ra có động phải động mạch của anh ta hay không, mà một khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì ở đây không có huyết tương, cũng không có gì cầm máu, không có… tóm lại, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh ta sẽ chết.”
Chuyện này tôi không thể lựa chọn thay Lưu Thông, vì một khi đưa anh ta đến bệnh viện thì đến lúc đó người bị bắt là anh ta, tôi không thể thay anh ta gánh chịu chuyện này, dù tôi muốn thì cảnh sát cũng sẽ không cho phép.
Nên tôi nhìn Lưu Thông: “Có chết cậu cũng không đi bệnh viện sao?”
Tôi gọi điện thoại cả cho Tiểu Thúy lẫn Triệu Du, thậm chí tôi còn đến nhà ga tìm người, tất cả những biện pháp có thể nghĩ tới tôi đều nghĩ rồi nhưng tôi vẫn không thể liên lạc được với Tiểu Thúy. Cô đi thật rồi.
Tôi ngồi ở trong xe, quan sát xe cộ hối hả đi lại trên đường, châm một điếu thuốc. Tôi đang hỏi chính mình: “Dù mày có thể tìm được Tiểu Thúy thì mày có thể cho cô ấy cái gì chứ, hôn nhân hay là tiền tài? Cái cô ấy cần là một người đàn ông có thể mang đến cho cô ấy một bến cảng neo đậu ngôi nhà của cô ấy, chứ không phải một bến tàu mà rất nhiều con thuyền có thể neo đậu.”
Tôi trả lời chính tôi: “Nếu mày không thể cho cô ấy cái gì vậy hãy thả để cô ấy đi đi, chúc cô ấy hạnh phúc đi.”
Hút xong điếu thuốc này, tôi lái xe thẳng đến KTV Địa Liệt Hành Tinh, đi vào văn phòng của Trương Ngọc Dung.
Trương Ngọc Dung nằm ngửa trên ghế sô pha nghỉ ngơi: “Có chuyện gì thế, đã xảy ra chuyện ư?”
Tôi ngồi trên ghế làm việc của cô ta, cởi giày ra, hai chân gác lên bàn làm việc, đung đưa, rất dễ chịu.
“Không có việc gì, anh tới ngắm bà xã một chút để dưỡng mắt.”
Khóe miệng cô cong lên ý cười, biên độ vừa phải, rất hấp dẫn người khác, khiến trái tim người ta xao động.
“Dưỡng mắt thì phải ngắm các cô gái nhỏ đi trên đường ấy, em chưa từng nghe nói có ai ngắm bà xã mình mà dưỡng mắt cả.”
“Đó là vì người khác không có bà xã hoàn mỹ như thế.”
Tôi ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, ngắm nhìn đèn treo đẹp đẽ trùng điệp.
Trương Ngọc Dung không nói gì nữa, sau đó tiếng tại giày cao gót chạm đất ‘Cạch cạch’ vang lên, cô đi tới sau lưng tôi, tôi cảm nhận được một đôi bàn tay mềm mại dịu dàng ấn trên bờ vai tôi.
“Anh có tâm sự sao?”
“Không có.”
Sau lưng truyền đến một tiếng ‘Ồ’, rồi không nghe thấy gì nữa, cô chỉ lặng lẽ xoa bóp vai giúp tôi.
Tôi biết cô đoán được tôi có tâm sự, với sự thông minh tài trí của cô mà không đoán được thì mới kỳ lạ.
Nhưng cô rất ăn ý không hỏi, mà tôi cũng ăn ý không nói, tạo thành một loại ăn ý của tình yêu thực sự. Một lúc sau, tôi nắm lấy hai bàn tay mềm mại mảnh mai xinh đẹp.
“Bà xã, anh muốn mở một công ty sản xuất túi da, em cũng đã nhìn thấy chuyện trong nhà rồi đấy, rất khổ, hôm tết Trung thu đó trở về, ông em đưa anh chín triệu đồng để anh trả tiền viện phí, anh cũng không biết giải thích thế nào, cũng không thể gửi tiền về nhà…”
Trương Ngọc Dung là người phụ nữ thông tuệ, nên không đợi tôi nói xong cô đã hiểu ý tôi và cũng đã có quyết định của mình.
“Không cần công ty sản xuất túi da đâu, em sẽ tìm cho anh một KTV sạch sẽ của đám con cháu nhà giàu, anh sẽ là ông chủ trên danh nghĩa, trên thực tế em sẽ sắp xếp quản lý giúp anh điều hành, không ảnh hưởng đến bất kỳ công việc nào của anh, anh cũng không cần tới.”
Tôi nắm tay cô kéo đến trước mặt, sau đó ôm cơ thể mềm mại của cô kéo ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng hôn bờ môi đỏ mọng gợi cảm của cô, sự ấm áp đó không hề gợi lên dục vọng của tôi, trái lại khiến tôi cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn bà xã, em thật tốt.”
“Anh không cảm thấy dư thừa sao?”
Dĩ nhiên, dư thừa trong miệng Trương Ngọc Dung chính là lời cảm ơn của tôi.
Tôi kéo cô vào trong ngực: “Đúng là dư thừa.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa, nên tôi buông Trương Ngọc Dung ra, cô đứng dậy đi đến ghế sô pha, cô cũng ngồi quay về ghế làm việc, khôi phục phong thái của người đứng đầu Dạ Trường Hoàng Đế.
Đi vào là quản lý ca trực của KTV Địa Liệt Hành Tinh, cô ta trao đổi với Trương Ngọc Dung một số vấn đề nghiệp vụ, tôi cũng không để ý, chỉ chuyên tâm vuốt ve bật lửa ZIP trong tay.
Nhờ việc tập luyện mấy hôm nay mà tôi có thể nghịch tóe ra lửa được, khiến quản lý ca trực đó nhìn mà há hốc ngạc nhiên.
Sau khi cô ta rời đi, Trương Ngọc Dung đi đến trước mặt tôi, vươn tay về phía tôi.
Tôi đưa bật lửa cho cô, cô lắc đầu, sau đó tôi nghĩ một chút, móc tiền xu trong túi ra.
Trương Ngọc Dung nhận lấy tiền xu, ném lên không, sau đó dùng mu bàn tay tiếp được, năm ngón liên tục nhảy múa, ảnh ảo như thoi đưa, căn bản không nhìn rõ đến cùng có mấy ngón tay.
Mà tiền xu rơi trên đầu ngón tay cô thì vẫn luôn ở đó, rõ ràng ngón tay cô hoạt động kịch liệt nhưng tiền xu đó vẫn không hề rơi ra, chỉ liên tục xoay chuyển, di chuyển giữa các ngón tay như một vòng sáng màu bạc hoàn mỹ, rất đẹp, rất huyền ảo, nhưng cũng rất đáng sợ, ngón tay nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
Trương Ngọc Dung bắn tiền xu trả lại tôi, rồi quay về ngồi trước ghế làm việc.
“Chơi bật lửa ngoài đùa nghịch lừa gạt cô gái nhỏ một chút thì cũng chẳng có tác dụng gì khác. Lúc đầu em cảm thấy trước hết để anh luyện đầu lưỡi sau đó lại luyện ngón tay. Nếu anh ý thức được tầm quan trọng ngón tay thì học theo cách này đi, ít nhất cũng phải xuất sắc hơn tôi, vì đầu ngón tay không phải điểm mạnh của tôi, còn có rất nhiều cách chơi tiền xu, tự anh từ từ suy nghĩ đi.”
Trương Ngọc Dung lại dạy cho tôi bài học, khiến tôi mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng có mục tiêu mới. Tôi ở chỗ cô đến tận trưa, đến sau khi ăn cơm tối xong, tôi liền lái chiếc xe bốn chỗ của Lưu Thông quay về Đế Vương. Tôi ở trong phòng nghỉ của Đế Vương một đêm, giúp ứng phó mấy vị khách khó chịu, một đêm bận rộn cũng qua đi.
Lúc tan làm, Hoàng Hương hỏi tôi có muốn cùng đi ăn khuya hay không, chẳng cần nhìn đến chiếc quần tất màu đen khêu gợi kia của cô, tôi đã biết cô định làm gì, nhưng tôi từ chối, nói thật, tôi không có tâm trạng gì.
“Chồng của dì tôi tới rồi, để hôm khác đi.” Tôi không quan tâm đến vẻ mặt của Hoàng Hương, lái thẳng xe về chỗ ở. Để cho thoáng gió một ngày, mà trong phòng ngủ vẫn còn mùi thơm của Tiểu Thúy khiến tôi khó mà ngủ được, không phải loại ý nghĩ kiều diễm đó mà là nhớ cô, nỗi nhớ này không phải muốn chiếm hữu mãi mãi mà chỉ mong cô có thể hạnh phúc.
Ngày hôm sau, khi tôi đang chìm trong giấc ngủ, thì có tiếng đập cửa rất khẽ nhưng rất gấp gáp vang lên.
Tôi xoay người xuống giường, nhanh chóng mở cửa phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lưu Thông và sắc mặt trắng bệch như xác chết của cậu ta.
Kỳ lạ hơn là, ban ngày nắng ráo mà cậu ta lại mặc áo mưa.
Tôi còn chưa kịp hỏi, cậu ta đã ngã nhào vào người tôi, tôi vội đỡ cậu ta vào phòng ngủ của cậu ta. Cởi áo mưa của cậu ta ra, tôi nhìn thấy trước ngực lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ.
Quần áo rách rưới, trên ngực, trên bụng chi chít hạt sắt màu đen, vết thương lỗ chỗ máu két vào.
Cậu ta bị thương như vậy khiến tôi nhớ tới khi còn bé ba tôi cầm khẩu súng tự chế dẫn tôi lên sườn núi đi săn thỏ rừng. Vết thương trên người con thỏ sau khi bị súng bắn giống hết với vết thương ở lồng ngực của Lưu Thông lúc này.
“Cậu đi trêu thiếu phụ Tây Tạng nên mới bị người ta dùng súng tự chế bắn cho thành như thế này phải không?”
Lưu Thông cười khổ, không trả lời.
Tôi muốn đưa cậu ta đi bệnh viện, nhưng cậu ta từ chối: “Không thể đi bệnh viện, nếu đi bệnh viện vì vết thương do đạn bắn thì sẽ phải báo cảnh sát để điều tra, tôi sẽ bị bắt mất.”
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó móc điện thoại ra gọi Tôn Kiều Kiều tới.
May sao cô không từ chối cuộc gọi của tôi, may hơn nữa là hôm nay cô không phải đi làm.
Tôi thuật lại tình hình cho cô biết, hy vọng cô có thể giúp tôi.
Phải nói là tôi rất cảm kích Tôn Kiều Kiều, vì cô không những không từ chối loại chuyện như này mà ngay sau khi nghe được lời thỉnh cầu giúp đỡ của tôi, cô, một bác sĩ ngoại khoa đã đồng ý luôn không cần suy nghĩ.
Sau khi tôi nói sơ qua triệu chứng cho cô, cô dặn dò tôi một số thứ cần thiết, rồi bảo là sẽ qua luôn.
Khi tôi mua xong mấy thứ cô cần thì cô cũng đã đón xe đến rồi.
Tôi không chậm trễ, lập tức đưa cô lên tầng.
Sau khi nhìn thấy vết thương của Lưu Thông, Tôn Kiều Kiều không khỏi hít sâu một hơi.
“Em đề nghị mang anh ta đi bệnh viện, không có dụng cụ chuyên nghiệp, em không dám hứa chắc trong quá trình lấy hạt sắt ra có động phải động mạch của anh ta hay không, mà một khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì ở đây không có huyết tương, cũng không có gì cầm máu, không có… tóm lại, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh ta sẽ chết.”
Chuyện này tôi không thể lựa chọn thay Lưu Thông, vì một khi đưa anh ta đến bệnh viện thì đến lúc đó người bị bắt là anh ta, tôi không thể thay anh ta gánh chịu chuyện này, dù tôi muốn thì cảnh sát cũng sẽ không cho phép.
Nên tôi nhìn Lưu Thông: “Có chết cậu cũng không đi bệnh viện sao?”