Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào… - Chương 301: Tính ngang bướng của núi đại hưng an
Khi tôi gọi điện thoại cho Thời Trình Trình thì điện thoại của cô ta đã tắt máy.
Ban đầu tôi định đi đưa cô ta quay trở về, nhưng suy đi tính lại thì tôi lại thôi không làm vậy.
Mục đích của cô ta không phải là đi cùng học sinh mà là để cho khuây khỏa, vậy hãy cứ để cô ta đi đi. Dù sao cô ta cũng mới ly hôn xong, muốn giải tỏa là chuyện rất dễ hiểu, kiểu gì thì cũng sẽ gặp lại nhau thôi, nhà cô ta có chạy được đâu.
Khi tôi cầm thức ăn đi vào trong nhà bếp chuẩn bị để nấu cơm thì điện thoại đổ chuông, tôi đưa mắt nhìn màn hình, bên trên hiển thị một số điện thoại xa lạ.
Sau khi bắt máy, tôi còn chưa kịp hỏi là ai thì từ trong điện thoại phát ra tiếng chất vấn lạnh lùng của một người phụ nữ.
“Bốc phét xong rồi không chịu làm hả?”
Giọng nói đó khá là quen nhưng tôi không tài nào nhớ ra được đối phương là ai, vì vậy hỏi: “Chuyện gì, tôi bốc phét chuyện gì xong không chịu làm hả?”
“Đánh nhau với Lý Hữu Xuyên.”
Chỉ có một người phụ nữ ngang ngược như vậy mà thôi, ngoài Hà Loan ra thì chắc chắc không thể là ai khác.
“Nếu cô không nhắc thì tôi cũng quên mất tiêu đó, hôm qua tôi gặp Lý Hữu Xuyên, quên không nói cho anh ta biết, cô chờ một chút, chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại trả lời cô.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi gọi điện thoại cho Lý Hữu Xuyên.
“Sao vậy, trưa hôm qua mời tôi tới Hoành Lợi ăn cơm, có phải là trưa hôm nay lại định mời tôi tới Hắc Long Câu ăn tiệc hay không vậy?”
Quán mì Hoành Lợi và quán canh thịt dê Hắc Long Câu là hai quán ăn nhỏ nổi tiếng nhất ở khu vực này.
“Không mời, anh ăn khỏe lắm, canh thịt dê lại đắt hơn mì sợi nhiều. Nói vào chuyện chính này, anh có ngứa tay không, có một người phụ nữ muốn ăn đòn.”
“Phụ nữ? Tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, nói với anh ta: ‘Cô ta nói muốn dùng một tay bóp nát hai viên bi của anh.”
Lý Hữu Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời: “Loại đàn ông khoác da phụ nữ này thì đánh được.”
Sau đó tôi chốt thời gian với Lý Hữu Xuyên, xong xuôi mới gọi điện thoại cho Hà Loan.
Hai bên chốt thời gian với nhau sau, việc này coi như đã kết thúc, tôi chỉ cần chờ qua tết để xem trò vui là được.
Trở về phòng bếp nấu cơm tiếp, càng nấu càng thiếu tinh thần, lúc nấu được một nửa thì tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tắt bếp.
Thế là tôi lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh.
“Ăn cơm chưa vậy, chưa ăn thì tôi nấu rồi mang qua cho cô.”
“OK.”
Triệu Tĩnh đồng ý luôn, nhờ vậy tôi mới có động lực tiếp tục nấu nướng.
Sau khi nấu xong toàn bộ các món ăn, tôi để vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó lái xe tới nhà cô ấy.
Vừa tiến vào trong nhà đã thấy nền nhà vẫn còn ướt, tôi biết ngay là cô ấy vừa mới lau nhà xong.
Không nói gì nhiều, tất cả các món ăn được bày lên trên bàn, sau đó tới nhà bếp lấy hai đôi đũa, hai người tập trung ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi đang thu dọn bàn ăn thì Triệu Tĩnh đột nhiên hỏi: “Ngày hôm nay của anh thế nào?”
Tôi sững người: “Bình thường, sao à?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó thu dọn bàn ăn, tới nhà vệ sinh rửa tay, lau tay xong mới quay trở về phòng khách, châm một điếu thuốc.
“Không phải là không tốt, chỉ là cảm thấy… tôi cũng không biết phải miêu tả cảm giác này sao nữa.”
“Nói cho tôi nghe được không? Nếu không tiện thì đừng nói.”
Chuyện này cũng không có gì mà không tiện cả, vậy nên tôi kể toàn bộ chuyện của Thời Trình Trình cho cô nghe, bao gồm cả việc nhân lúc cô ấy say rượu đã copy video của Bành Triển Nghĩa.
Sau khi kể xong tất cả mọi chuyện, tôi quay mặt nhìn sang phía Triệu Tĩnh: “Có phải là tôi rất bỉ ổi hay không?”
Cô ta cười đáp: “Chuyện đó thì có gì đâu mà bảo là bỉ ổi, anh chỉ tự vệ thôi mà, huống chi đến hiện giờ anh vẫn chưa hề sử dụng video kia nhỉ? Còn nữa, họ ly hôn không phải do anh chen ngang vào, cô ta trở về quê là để giải tỏa mà thôi, anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều, không liên quan gì tới anh cả đâu.”
“Hi vọng là như vậy!”
Tôi không nói gì nữa, sau đó đưa điếu thuốc trên tay vào trong gạt tàn, dập tắt. Sau đó tôi bế Triệu Tĩnh lên trên chiếc giường lớn, cởi hết quần áo của cô ra, đương nhiên là bao gồm cả bộ nội y màu trắng nhưng vẫn vô cùng gợi cảm trên người cô.
“Anh định cưỡng hiếp tôi sao?”
Triệu Tĩnh rất bình thản, đôi mắt to ngập nước nhìn tôi, nhìn rất đáng thương, lại như đang cảm thấy mất mát, giống như đang quyến rũ tôi. Biểu cảm của cô ấy muôn hình vạn trạng, chính tôi cũng không thể miêu tả rõ rốt cục là như thế nào.
Tôi cởi quần áo ra, sau đó ôm cô ấy, chui vào trong chăn.
“Tôi chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thôi, tôi thích cảm giác ở bên cạnh cô. Ở cạnh cô giúp tôi cảm thấy bình lặng như nước, trong lòng không có chuyện gì vướng bận cả.”
Triệu Tĩnh hôn lên trán tôi, sau đó nằm trong ngực tôi, ôm tôi thật chặt.
“Tôi cũng thích ở bên cạnh anh, rất thích, tôi chưa từng cảm thấy như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy yên lòng…”
Trong quãng thời gian này, chúng tôi tâm sự với nhau rất nhiều chuyện, nhưng không quá nhiệt tình. Hai người cứ nói chuyện với nhau, sau đó cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Vài ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đi làm, tan làm, về nhà, đi làm, không có bất cứ chuyện kích thích gì cả, cũng không có chuyện gì khiến tôi cảm thấy phiền não. Có lẽ câu “bình thản mới là hạnh phúc nhất” là chính xác.
Đêm tết ông Táo, Trịnh Càn Nam phát thưởng cho mọi người, tất cả mọi người đi liên hoan, bao gồm cả những nhân viên phục vụ bình thường trong Đỉnh Phường cũng tham gia vào. Mọi người bao nguyên cả sảnh một nhà hàng, không khí rất náo nhiệt, chẳng khác nào một buổi tiệc cưới vậy.
Trong buổi tiệc, ông ta nói từ ngày hôm nay mọi người sẽ được nghỉ đông, ai muốn nghỉ làm thì sau khi ăn xong có thể quay về, nếu không muốn nghỉ thì ngoại trừ đêm giao thừa, những ngày khác Đỉnh Phường vẫn hoạt động bình thường, hơn nữa phường sẽ không thu một đồng phí sân bãi, ngoài ra người đi làm còn có thưởng.
Đủ các trò chơi được tổ chức, nói chung là tất cả mọi người đều được ăn uống thỏa thuê, hò hét thoải mái. Cho tới khi từng tên trai bao dẫn các em gái dịch vụ đi thuê phòng, dùng cách buông thả để chào mừng năm mới, đồng thời cũng để chúc mừng sự hào phóng của ông chủ Trịnh luôn.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi định đưa Triệu Tĩnh về thì Trịnh Càn Nam bảo tôi đưa ông ta về phường.
Sau đó Triệu Tĩnh ngồi ở ghế phụ, ông chủ Trịnh ngồi lên trên xe.
Trên đường đi, ông ta rút hai bao lì xì ra, đưa cho mỗi người chúng tôi một chiếc.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, tám triệu tám trăm tám mươi tám, chúc năm mới may mắn.”
Ông ta đã phát lì xì một lẫn, mỗi trai bao với mấy em gái dịch vụ được một nghìn, chia đầu người ra thì không nhiều, nhưng cả trăm người thì cũng lên tới cả trăm nghìn. Đối với một ông chủ night club mà nói thì có thể xem như ông ta khá hào phóng.
“Thành, Tĩnh Tĩnh này, năm nay may nhờ có hai người hỗ trợ quản lý cấp dưới, hai người làm tốt lắm, hai người đã vất vả rồi, Trịnh đây xin cảm ơn hai người…”
Trịnh Càn Nam nhiều lần nói cảm ơn, bất kể là ông ta thật lòng hay đang muốn mê hoặc lòng người vì lợi ích đi chăng nữa thì ông ta cũng đã nói ra như vậy, nói chung là ông ta nói mấy lời xã giao này rất được.”
Sau khi đưa Trịnh Càn Nam về Đỉnh Phường, tôi và Triệu Tĩnh rời đi.
Sau khi trở về nhà cô, tôi khóa xe, cùng cô đi lên trên tầng, cô cũng không hề từ chối.
Sau khi mở cửa đi vào trong phòng, tôi hỏi cô ta có muốn về nhà ăn tết với tôi không, cô ta lắc đầu, nói muốn trở về thăm chú Triệu Tông và Ngu Hoa.
Điều này không nằm ngoài dự liệu của tôi, chỉ là tôi vẫn cảm thấy bận lòng.
“Triệu Thành Công không tìm thấy tôi liệu có trút giận lên cô hay không?”
“Không đâu, anh ta đã cho người chém Trịnh Thế Hạo để trút giận rồi. Vả lại có người trở về cùng với tôi, anh không phải lo lắng đâu.”
Triệu Tĩnh nói có người trở về cùng cô, vậy nên tôi cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi nói chuyện vài câu, tôi đừng dậu chào hỏi một tiếng, chuẩn bị trở về nhà.
Vừa đi tới trước cửa, còn chưa kịp mở cửa ra thì giọng Triệu Tĩnh vang lên từ phía sau lưng.
“Tối nay anh không định ở lại bên tôi sao?”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó khóa trái cửa phòng lại, ôm Triệu Tĩnh, đặt cô xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, quần áo bay ra, đồ lót bên trong chung một số phận. Thân thể mềm mại của cô ấy nằm dưới thân thể tôi.
Cặp núi đôi săn chắc đầy đặn, da thịt trắng nõn như ngọc, cặp đùi thon dài quyến rũ, bàn chân nhỏ nhắn mềm mại, mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đẹp tuyệt trần, khiến tôi động tình, khiến tôi mê say.
Nhấc cặp đùi thon dài quyến rũ của Triệu Tĩnh lên, tôi nằm sấp người xuống, hôn, mút, trêu chọc để kích thích cô ấy.
Từ trong cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của Triệu Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ nguyên thủy đầy ngang bướng, nó mang theo sức quyến rũ mê hoặc vô song, khiến linh hồn người nghe phải tan nát…
Ban đầu tôi định đi đưa cô ta quay trở về, nhưng suy đi tính lại thì tôi lại thôi không làm vậy.
Mục đích của cô ta không phải là đi cùng học sinh mà là để cho khuây khỏa, vậy hãy cứ để cô ta đi đi. Dù sao cô ta cũng mới ly hôn xong, muốn giải tỏa là chuyện rất dễ hiểu, kiểu gì thì cũng sẽ gặp lại nhau thôi, nhà cô ta có chạy được đâu.
Khi tôi cầm thức ăn đi vào trong nhà bếp chuẩn bị để nấu cơm thì điện thoại đổ chuông, tôi đưa mắt nhìn màn hình, bên trên hiển thị một số điện thoại xa lạ.
Sau khi bắt máy, tôi còn chưa kịp hỏi là ai thì từ trong điện thoại phát ra tiếng chất vấn lạnh lùng của một người phụ nữ.
“Bốc phét xong rồi không chịu làm hả?”
Giọng nói đó khá là quen nhưng tôi không tài nào nhớ ra được đối phương là ai, vì vậy hỏi: “Chuyện gì, tôi bốc phét chuyện gì xong không chịu làm hả?”
“Đánh nhau với Lý Hữu Xuyên.”
Chỉ có một người phụ nữ ngang ngược như vậy mà thôi, ngoài Hà Loan ra thì chắc chắc không thể là ai khác.
“Nếu cô không nhắc thì tôi cũng quên mất tiêu đó, hôm qua tôi gặp Lý Hữu Xuyên, quên không nói cho anh ta biết, cô chờ một chút, chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại trả lời cô.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi gọi điện thoại cho Lý Hữu Xuyên.
“Sao vậy, trưa hôm qua mời tôi tới Hoành Lợi ăn cơm, có phải là trưa hôm nay lại định mời tôi tới Hắc Long Câu ăn tiệc hay không vậy?”
Quán mì Hoành Lợi và quán canh thịt dê Hắc Long Câu là hai quán ăn nhỏ nổi tiếng nhất ở khu vực này.
“Không mời, anh ăn khỏe lắm, canh thịt dê lại đắt hơn mì sợi nhiều. Nói vào chuyện chính này, anh có ngứa tay không, có một người phụ nữ muốn ăn đòn.”
“Phụ nữ? Tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, nói với anh ta: ‘Cô ta nói muốn dùng một tay bóp nát hai viên bi của anh.”
Lý Hữu Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời: “Loại đàn ông khoác da phụ nữ này thì đánh được.”
Sau đó tôi chốt thời gian với Lý Hữu Xuyên, xong xuôi mới gọi điện thoại cho Hà Loan.
Hai bên chốt thời gian với nhau sau, việc này coi như đã kết thúc, tôi chỉ cần chờ qua tết để xem trò vui là được.
Trở về phòng bếp nấu cơm tiếp, càng nấu càng thiếu tinh thần, lúc nấu được một nửa thì tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tắt bếp.
Thế là tôi lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh.
“Ăn cơm chưa vậy, chưa ăn thì tôi nấu rồi mang qua cho cô.”
“OK.”
Triệu Tĩnh đồng ý luôn, nhờ vậy tôi mới có động lực tiếp tục nấu nướng.
Sau khi nấu xong toàn bộ các món ăn, tôi để vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó lái xe tới nhà cô ấy.
Vừa tiến vào trong nhà đã thấy nền nhà vẫn còn ướt, tôi biết ngay là cô ấy vừa mới lau nhà xong.
Không nói gì nhiều, tất cả các món ăn được bày lên trên bàn, sau đó tới nhà bếp lấy hai đôi đũa, hai người tập trung ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi đang thu dọn bàn ăn thì Triệu Tĩnh đột nhiên hỏi: “Ngày hôm nay của anh thế nào?”
Tôi sững người: “Bình thường, sao à?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó thu dọn bàn ăn, tới nhà vệ sinh rửa tay, lau tay xong mới quay trở về phòng khách, châm một điếu thuốc.
“Không phải là không tốt, chỉ là cảm thấy… tôi cũng không biết phải miêu tả cảm giác này sao nữa.”
“Nói cho tôi nghe được không? Nếu không tiện thì đừng nói.”
Chuyện này cũng không có gì mà không tiện cả, vậy nên tôi kể toàn bộ chuyện của Thời Trình Trình cho cô nghe, bao gồm cả việc nhân lúc cô ấy say rượu đã copy video của Bành Triển Nghĩa.
Sau khi kể xong tất cả mọi chuyện, tôi quay mặt nhìn sang phía Triệu Tĩnh: “Có phải là tôi rất bỉ ổi hay không?”
Cô ta cười đáp: “Chuyện đó thì có gì đâu mà bảo là bỉ ổi, anh chỉ tự vệ thôi mà, huống chi đến hiện giờ anh vẫn chưa hề sử dụng video kia nhỉ? Còn nữa, họ ly hôn không phải do anh chen ngang vào, cô ta trở về quê là để giải tỏa mà thôi, anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều, không liên quan gì tới anh cả đâu.”
“Hi vọng là như vậy!”
Tôi không nói gì nữa, sau đó đưa điếu thuốc trên tay vào trong gạt tàn, dập tắt. Sau đó tôi bế Triệu Tĩnh lên trên chiếc giường lớn, cởi hết quần áo của cô ra, đương nhiên là bao gồm cả bộ nội y màu trắng nhưng vẫn vô cùng gợi cảm trên người cô.
“Anh định cưỡng hiếp tôi sao?”
Triệu Tĩnh rất bình thản, đôi mắt to ngập nước nhìn tôi, nhìn rất đáng thương, lại như đang cảm thấy mất mát, giống như đang quyến rũ tôi. Biểu cảm của cô ấy muôn hình vạn trạng, chính tôi cũng không thể miêu tả rõ rốt cục là như thế nào.
Tôi cởi quần áo ra, sau đó ôm cô ấy, chui vào trong chăn.
“Tôi chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thôi, tôi thích cảm giác ở bên cạnh cô. Ở cạnh cô giúp tôi cảm thấy bình lặng như nước, trong lòng không có chuyện gì vướng bận cả.”
Triệu Tĩnh hôn lên trán tôi, sau đó nằm trong ngực tôi, ôm tôi thật chặt.
“Tôi cũng thích ở bên cạnh anh, rất thích, tôi chưa từng cảm thấy như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy yên lòng…”
Trong quãng thời gian này, chúng tôi tâm sự với nhau rất nhiều chuyện, nhưng không quá nhiệt tình. Hai người cứ nói chuyện với nhau, sau đó cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Vài ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đi làm, tan làm, về nhà, đi làm, không có bất cứ chuyện kích thích gì cả, cũng không có chuyện gì khiến tôi cảm thấy phiền não. Có lẽ câu “bình thản mới là hạnh phúc nhất” là chính xác.
Đêm tết ông Táo, Trịnh Càn Nam phát thưởng cho mọi người, tất cả mọi người đi liên hoan, bao gồm cả những nhân viên phục vụ bình thường trong Đỉnh Phường cũng tham gia vào. Mọi người bao nguyên cả sảnh một nhà hàng, không khí rất náo nhiệt, chẳng khác nào một buổi tiệc cưới vậy.
Trong buổi tiệc, ông ta nói từ ngày hôm nay mọi người sẽ được nghỉ đông, ai muốn nghỉ làm thì sau khi ăn xong có thể quay về, nếu không muốn nghỉ thì ngoại trừ đêm giao thừa, những ngày khác Đỉnh Phường vẫn hoạt động bình thường, hơn nữa phường sẽ không thu một đồng phí sân bãi, ngoài ra người đi làm còn có thưởng.
Đủ các trò chơi được tổ chức, nói chung là tất cả mọi người đều được ăn uống thỏa thuê, hò hét thoải mái. Cho tới khi từng tên trai bao dẫn các em gái dịch vụ đi thuê phòng, dùng cách buông thả để chào mừng năm mới, đồng thời cũng để chúc mừng sự hào phóng của ông chủ Trịnh luôn.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi định đưa Triệu Tĩnh về thì Trịnh Càn Nam bảo tôi đưa ông ta về phường.
Sau đó Triệu Tĩnh ngồi ở ghế phụ, ông chủ Trịnh ngồi lên trên xe.
Trên đường đi, ông ta rút hai bao lì xì ra, đưa cho mỗi người chúng tôi một chiếc.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, tám triệu tám trăm tám mươi tám, chúc năm mới may mắn.”
Ông ta đã phát lì xì một lẫn, mỗi trai bao với mấy em gái dịch vụ được một nghìn, chia đầu người ra thì không nhiều, nhưng cả trăm người thì cũng lên tới cả trăm nghìn. Đối với một ông chủ night club mà nói thì có thể xem như ông ta khá hào phóng.
“Thành, Tĩnh Tĩnh này, năm nay may nhờ có hai người hỗ trợ quản lý cấp dưới, hai người làm tốt lắm, hai người đã vất vả rồi, Trịnh đây xin cảm ơn hai người…”
Trịnh Càn Nam nhiều lần nói cảm ơn, bất kể là ông ta thật lòng hay đang muốn mê hoặc lòng người vì lợi ích đi chăng nữa thì ông ta cũng đã nói ra như vậy, nói chung là ông ta nói mấy lời xã giao này rất được.”
Sau khi đưa Trịnh Càn Nam về Đỉnh Phường, tôi và Triệu Tĩnh rời đi.
Sau khi trở về nhà cô, tôi khóa xe, cùng cô đi lên trên tầng, cô cũng không hề từ chối.
Sau khi mở cửa đi vào trong phòng, tôi hỏi cô ta có muốn về nhà ăn tết với tôi không, cô ta lắc đầu, nói muốn trở về thăm chú Triệu Tông và Ngu Hoa.
Điều này không nằm ngoài dự liệu của tôi, chỉ là tôi vẫn cảm thấy bận lòng.
“Triệu Thành Công không tìm thấy tôi liệu có trút giận lên cô hay không?”
“Không đâu, anh ta đã cho người chém Trịnh Thế Hạo để trút giận rồi. Vả lại có người trở về cùng với tôi, anh không phải lo lắng đâu.”
Triệu Tĩnh nói có người trở về cùng cô, vậy nên tôi cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi nói chuyện vài câu, tôi đừng dậu chào hỏi một tiếng, chuẩn bị trở về nhà.
Vừa đi tới trước cửa, còn chưa kịp mở cửa ra thì giọng Triệu Tĩnh vang lên từ phía sau lưng.
“Tối nay anh không định ở lại bên tôi sao?”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó khóa trái cửa phòng lại, ôm Triệu Tĩnh, đặt cô xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, quần áo bay ra, đồ lót bên trong chung một số phận. Thân thể mềm mại của cô ấy nằm dưới thân thể tôi.
Cặp núi đôi săn chắc đầy đặn, da thịt trắng nõn như ngọc, cặp đùi thon dài quyến rũ, bàn chân nhỏ nhắn mềm mại, mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đẹp tuyệt trần, khiến tôi động tình, khiến tôi mê say.
Nhấc cặp đùi thon dài quyến rũ của Triệu Tĩnh lên, tôi nằm sấp người xuống, hôn, mút, trêu chọc để kích thích cô ấy.
Từ trong cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của Triệu Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ nguyên thủy đầy ngang bướng, nó mang theo sức quyến rũ mê hoặc vô song, khiến linh hồn người nghe phải tan nát…
Bình luận facebook