Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 241: THỈNH THOẢNG CŨNG SẼ CÔ ĐƠN
Tôi đang nằm ngủ trên giường, sau đó tiếng đập cửa xen lẫn tiếng chuông cửa vang lên, một lúc lâu cũng thành công đánh thức tôi.
Tôi mở mắt ra, đã là mười giờ sáng hôm sau.
Tôi ngáp một cái, sau đó chỉ mặc quần lót rồi đi ra mở cửa.
Sau khi tôi mở cửa thì thấy người phụ nữ ngày hôm qua xin lỗi đã cầm chìa khóa nhà tôi không mở được cửa.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi đụng phải xe của cậu, tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi… Truy cập truyen.one đọc full nhé. ”
“Chị gái, cô có thể đừng xin lỗi được không, tôi nói này, nói chuyện với cô mười phút thì cô nói xin lỗi hết chín phút rồi. Cô nói xem xe của tôi thế nào?”
“Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, khi tôi lùi xe không chú ý, sau đó đụng phải, tôi xin lỗi, xin lỗi…”
“Được rồi, cô đến chỗ xe tôi đợi một chút, tôi mặc quần áo xong rồi đi xuống.”
Nếu tôi muốn nghe được xe của mình thế nào từ miệng cô ta thì sợ là đến ngày mai mới biết được.
Tôi tùy tiện mặc quần áo xong rồi rửa mặt một cái, sau đó mới đi xuống lầu đến chỗ xe của mình.
May là còn tốt, vấn đề không lớn, thân xe không sao, chỉ có kính chiếu hậu bị hỏng. Cũng chưa hoàn toàn gãy, ít nhất vẫn còn gắn với sợi dây cáp bên trong, vì vậy hiện tại kính chiếu hậu rũ xuống trước cửa xe.
“Tôi rất xin lỗi, hay là chúng ta báo công ty bảo hiểm đi, hoặc là cậu nói cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường.”
Tuy rằng người phụ nữ đeo mắt kính này đầy hơi thở trí thức lại rất dài dòng, nhưng ít ra không phải là người xấu, cũng không hề làm chuyện đụng xe rồi bỏ chạy.
“Ra ngoài cổng đi, tôi nhớ ngoài đó có cửa hàng sửa xe, sửa lại là được.”
Người phụ nữ thoải mái đồng ý, sau đó lên ngồi trên ghế phụ, còn nhanh nhẹn và thoải mái hơn tôi ngồi vào ghế lái.
“Cô đang vội vàng muốn bồi thường sao? Người khác chỉ sợ mình phải chịu trách nhiệm, nhưng cô thì ngược lại, không phải dũng cảm chịu trách nhiệm, mà cô còn không chờ nổi muốn chịu trách nhiệm?”
“Nhưng rõ ràng tôi đã làm sai, tôi vốn dĩ nên chịu trách nhiệm?”
Được rồi, tôi không thể không thừa nhận cô ta thật sự là người tốt, hơn nữa còn là người vô cùng thành thật.
Sau khi tôi lái xe đến cửa hàng sửa chữa ô tô, người sửa xe kiểm tra qua.
Ông ta hỏi tôi nguyên nhân, tôi còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã dũng cảm nhận trách nhiệm về mình.
Sau khi người sửa xe biết được sự thật thì chớp mắt, sau đó nói: “Kính chiếu hậu rất đắt, lại đi theo một cặp, không chỉ là phải mua, hơn nữa chỗ này cũng phải sửa, còn có ở đây và chỗ này, ừm, tuy rằng hiện tại dây cáp còn dùng được, nhưng cũng bị hư rồi nên phải thay… Như vậy đi, sáu triệu.”
“Hả?”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn lấy thẻ ngân hàng: “Có thể quẹt thẻ không?”
Rốt cuộc cô ta thành thật thế nào chứ, không hề có đầu óc, tôi đoán cô ta có bằng cấp rất cao, bởi vì loại người này chính là con mọt sách, đọc sách đến choáng váng.
“Được rồi được rồi, chỉ cần hàn nó lại là được, đây là người chị lầu dưới của tôi, cũng coi như là người thân, đừng có hét giá với cô ta.”
Người sửa xe cười nói: “Hét giá gì chứ, chỉ đùa một chút mà thôi, hiện tại phụ nữ lái xe không cẩn thận gì cả, tôi chỉ dùng trò đùa này nhắc nhở cô ta mà thôi.”
Người sửa xe này rất biết cách nói chuyện, xoay chuyển câu chuyện buồn nôn này cho qua.
Sau khi hàn xong, nếu nhìn không kỹ thì không thấy được chỗ bị hư, hơn nữa kính chiếu hậu chạy bằng điện, máy sưởi vẫn hoạt động, ba mươi nghìn đã giải quyết xong.
Người sửa xe rời đi, tôi chở người phụ nữ này về trong sân.
Ở trên xe, cô ta hỏi tôi: “Có phải người sửa xe hét giá với tôi đúng không?”
Tôi thật sự lo lắng phản ứng của cô ta, cảm giác này giống như tôi nói với cô ta mình muốn đi vệ sinh, sau khi tôi đi ra ngoài thì cô ta mới phản ứng lại nói một câu được với tôi.
“Sau này đừng đến cửa hàng sửa xe này, ông ta rõ ràng muốn bắt tay với tôi hét giá với cô, cô đừng thành thật như vậy, nếu không thì có bao nhiêu tài sản cũng không đủ cho ông ta lừa đâu.”
Người phụ nữ gật đầu: “Ồ, tôi biết rồi, cậu yên tâm, tôi không ngốc.”
Tôi thật sự rất muốn nói với cô ta, cô là không ngốc, chính là không có đầu óc.
Sau khi cô ta xuống xe mới trong ví tiền ra một triệu rưỡi: “Tôi cũng không biết có đủ hay không, nhưng anh là người tốt, không có bắt tay với người sửa xe lừa tôi, cứ như vậy đi!”
Cho dù thế nào thì tôi cũng không thể cầm lấy, ba mươi nghìn đã giải quyết xong, không đến mức phải tham một chút tiền này.
Ngay cả lời từ chối cũng rất kiên quyết, cuối cùng cô ta lại cất tiền vào túi xách.
“Tôi thấy hiện tại đã hơn mười một giờ, tôi vốn chuẩn bị đi mua đồ ăn nấu cơm, hiện tại tôi cũng không cần đi mua nữa, giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm, coi như xin lỗi và cảm ơn cậu.”
Người phụ nữ chân thành mời tôi, lúc đó tôi đã đồng ý, bởi vì tôi không có hẹn, cũng lười nấu cơm, vì thê tôi lái xe chở cô ta tới đến một quán ăn gần đó.
Trong quá trình ăn cơm, tôi và cô ta trò chuyện vui vẻ, cũng cảm thấy người này không tệ lắm, làm bạn bè mà nói thì người thật thành không nhiều lắm, hiếm như gấu trúc.
Cô ta nói mình tên là Trình Trình, phó giáo sư khoa văn học của đại học Hải Dương thành phố Q.
Tôi vừa nghe tên này thì thấy vui vẻ, đúng là người cũng như tên. Nhưng chỉ vui vẻ một chút, tôi lập tức phản ứng lại.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi, đã làm phó giáo sư sao?!”
“Ba mươi hai tuổi.”
Tôi phục cô ta, ba mươi hai tuổi đã làm phó giáo sư khoa, cô ta thành thật như vậy nên chắc chắn không phải loại người dùng quan hệ lên chức vị này, nhất định là năng lực thật sự.
“Cô thật là lợi hại!”
Tôi thật lòng khen ngợi, nhưng đổi lại cái lắc đầu: “Tôi không lợi hại, chồng tôi mới lợi hại, khi anh ấy hai mươi tám tuổi đã được bổ nhiệm làm giáo sư khoa Luật.”
Tôi chậc lưỡi, đây là gia đình thiên tài sao?!
“Chồng cô làm giáo sư ở đại học nào, lợi hại như vậy?”
Tôi sợ cô ta nói cho tôi là đại học ở nhà.
Trình Trình đắc ý gật đầu: “Anh ấy đương nhiên là lợi hại, nhưng khi rời đi cũng chỉ là phó giáo sư, anh ấy đổi nghề, nếu không thì đã được bổ nhiệm rồi!”
Cô ta có chút lo lắng, có vẻ như lo lắng tôi không tin, nhưng tôi thật sự tin, cô ta là người thành thật, tôi không có gì không thể tin.
Nhưng tôi không hỏi lại hiện tại chồng cô ta đổi nghề gì, có vẻ cô ta cũng không muốn nói.
Trong lúc trò chuyện, cánh tay tôi nhấc lên thì chiếc đũa vô tình rớt xuống mặt đất.
Vì thế tôi khom lưng nhặt chiếc đũa thì nhìn thấy tất chân màu da bao quanh mu bàn chân của cô ta.
Giày cao gót đen bóng, tất chân màu da, sự phối hợp rất gợi cảm làm cho tôi nghĩ tới tối hôm qua Triệu Tĩnh dùng bàn chân nhỏ giúp tôi kiểm tra, tôi rất nhớ cô ta. Tuy rằng hôm qua hai người mới quen biết nhau mà thôi, nhưng tôi thật sự nhớ cô ta, chính xác mà nói là thân hình mềm và khuôn mặt quyến rũ của cô ta.
nhặt chiếc đũa, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta: “Chồng cô đâu, giữa trưa không về nhà ăn cơm sao?”
Cô ta nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống: “Anh ấy đi công tác bên ngoài, chỉ có cuối tuần không bận rộn mới có thể về nhà một chuyến.”
Tôi ‘ồ’ một tiếng, sau đó quan sát khuôn mặt cô ta không quá xinh đẹp nhưng lại mũm mĩm giống như trẻ con.
“Vậy cô không cô đơn sao?”
Tôi không thể không thừa nhận, tuy rằng cô ta rất thành thật, nhưng cũng không ngốc, cô ta lập tức hiểu ý tôi, có thể nhìn ra được từ khuôn mặt đỏ hồng của cô ta.
Cô ta không trả lời, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn, nhai kỹ nuốt chậm.
“Cô thỏa mãn tôi được không? Tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng trong lòng lại tò mò, cho nên mới muốn biết cảm giác cô đơn khi hai người sống xa nhau, tôi không có ý gì khác.”
Mặt cô ta ngày càng đỏ, hơn nữa càng đỏ lại càng xinh đẹp, càng thêm có hương vị.
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ không ngừng của tôi thì cô ta cúi đầu xấu hổ nói: “Thỉnh thoảng cũng sẽ cô đơn…”
CHƯƠNG 241: THỈNH THOẢNG CŨNG SẼ CÔ ĐƠN
Tôi đang nằm ngủ trên giường, sau đó tiếng đập cửa xen lẫn tiếng chuông cửa vang lên, một lúc lâu cũng thành công đánh thức tôi.
Tôi mở mắt ra, đã là mười giờ sáng hôm sau.
Tôi ngáp một cái, sau đó chỉ mặc quần lót rồi đi ra mở cửa.
Sau khi tôi mở cửa thì thấy người phụ nữ ngày hôm qua xin lỗi đã cầm chìa khóa nhà tôi không mở được cửa.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi đụng phải xe của cậu, tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi… Truy cập truyen.one đọc full nhé. ”
“Chị gái, cô có thể đừng xin lỗi được không, tôi nói này, nói chuyện với cô mười phút thì cô nói xin lỗi hết chín phút rồi. Cô nói xem xe của tôi thế nào?”
“Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, khi tôi lùi xe không chú ý, sau đó đụng phải, tôi xin lỗi, xin lỗi…”
“Được rồi, cô đến chỗ xe tôi đợi một chút, tôi mặc quần áo xong rồi đi xuống.”
Nếu tôi muốn nghe được xe của mình thế nào từ miệng cô ta thì sợ là đến ngày mai mới biết được.
Tôi tùy tiện mặc quần áo xong rồi rửa mặt một cái, sau đó mới đi xuống lầu đến chỗ xe của mình.
May là còn tốt, vấn đề không lớn, thân xe không sao, chỉ có kính chiếu hậu bị hỏng. Cũng chưa hoàn toàn gãy, ít nhất vẫn còn gắn với sợi dây cáp bên trong, vì vậy hiện tại kính chiếu hậu rũ xuống trước cửa xe.
“Tôi rất xin lỗi, hay là chúng ta báo công ty bảo hiểm đi, hoặc là cậu nói cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường.”
Tuy rằng người phụ nữ đeo mắt kính này đầy hơi thở trí thức lại rất dài dòng, nhưng ít ra không phải là người xấu, cũng không hề làm chuyện đụng xe rồi bỏ chạy.
“Ra ngoài cổng đi, tôi nhớ ngoài đó có cửa hàng sửa xe, sửa lại là được.”
Người phụ nữ thoải mái đồng ý, sau đó lên ngồi trên ghế phụ, còn nhanh nhẹn và thoải mái hơn tôi ngồi vào ghế lái.
“Cô đang vội vàng muốn bồi thường sao? Người khác chỉ sợ mình phải chịu trách nhiệm, nhưng cô thì ngược lại, không phải dũng cảm chịu trách nhiệm, mà cô còn không chờ nổi muốn chịu trách nhiệm?”
“Nhưng rõ ràng tôi đã làm sai, tôi vốn dĩ nên chịu trách nhiệm?”
Được rồi, tôi không thể không thừa nhận cô ta thật sự là người tốt, hơn nữa còn là người vô cùng thành thật.
Sau khi tôi lái xe đến cửa hàng sửa chữa ô tô, người sửa xe kiểm tra qua.
Ông ta hỏi tôi nguyên nhân, tôi còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã dũng cảm nhận trách nhiệm về mình.
Sau khi người sửa xe biết được sự thật thì chớp mắt, sau đó nói: “Kính chiếu hậu rất đắt, lại đi theo một cặp, không chỉ là phải mua, hơn nữa chỗ này cũng phải sửa, còn có ở đây và chỗ này, ừm, tuy rằng hiện tại dây cáp còn dùng được, nhưng cũng bị hư rồi nên phải thay… Như vậy đi, sáu triệu.”
“Hả?”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn lấy thẻ ngân hàng: “Có thể quẹt thẻ không?”
Rốt cuộc cô ta thành thật thế nào chứ, không hề có đầu óc, tôi đoán cô ta có bằng cấp rất cao, bởi vì loại người này chính là con mọt sách, đọc sách đến choáng váng.
“Được rồi được rồi, chỉ cần hàn nó lại là được, đây là người chị lầu dưới của tôi, cũng coi như là người thân, đừng có hét giá với cô ta.”
Người sửa xe cười nói: “Hét giá gì chứ, chỉ đùa một chút mà thôi, hiện tại phụ nữ lái xe không cẩn thận gì cả, tôi chỉ dùng trò đùa này nhắc nhở cô ta mà thôi.”
Người sửa xe này rất biết cách nói chuyện, xoay chuyển câu chuyện buồn nôn này cho qua.
Sau khi hàn xong, nếu nhìn không kỹ thì không thấy được chỗ bị hư, hơn nữa kính chiếu hậu chạy bằng điện, máy sưởi vẫn hoạt động, ba mươi nghìn đã giải quyết xong.
Người sửa xe rời đi, tôi chở người phụ nữ này về trong sân.
Ở trên xe, cô ta hỏi tôi: “Có phải người sửa xe hét giá với tôi đúng không?”
Tôi thật sự lo lắng phản ứng của cô ta, cảm giác này giống như tôi nói với cô ta mình muốn đi vệ sinh, sau khi tôi đi ra ngoài thì cô ta mới phản ứng lại nói một câu được với tôi.
“Sau này đừng đến cửa hàng sửa xe này, ông ta rõ ràng muốn bắt tay với tôi hét giá với cô, cô đừng thành thật như vậy, nếu không thì có bao nhiêu tài sản cũng không đủ cho ông ta lừa đâu.”
Người phụ nữ gật đầu: “Ồ, tôi biết rồi, cậu yên tâm, tôi không ngốc.”
Tôi thật sự rất muốn nói với cô ta, cô là không ngốc, chính là không có đầu óc.
Sau khi cô ta xuống xe mới trong ví tiền ra một triệu rưỡi: “Tôi cũng không biết có đủ hay không, nhưng anh là người tốt, không có bắt tay với người sửa xe lừa tôi, cứ như vậy đi!”
Cho dù thế nào thì tôi cũng không thể cầm lấy, ba mươi nghìn đã giải quyết xong, không đến mức phải tham một chút tiền này.
Ngay cả lời từ chối cũng rất kiên quyết, cuối cùng cô ta lại cất tiền vào túi xách.
“Tôi thấy hiện tại đã hơn mười một giờ, tôi vốn chuẩn bị đi mua đồ ăn nấu cơm, hiện tại tôi cũng không cần đi mua nữa, giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm, coi như xin lỗi và cảm ơn cậu.”
Người phụ nữ chân thành mời tôi, lúc đó tôi đã đồng ý, bởi vì tôi không có hẹn, cũng lười nấu cơm, vì thê tôi lái xe chở cô ta tới đến một quán ăn gần đó.
Trong quá trình ăn cơm, tôi và cô ta trò chuyện vui vẻ, cũng cảm thấy người này không tệ lắm, làm bạn bè mà nói thì người thật thành không nhiều lắm, hiếm như gấu trúc.
Cô ta nói mình tên là Trình Trình, phó giáo sư khoa văn học của đại học Hải Dương thành phố Q.
Tôi vừa nghe tên này thì thấy vui vẻ, đúng là người cũng như tên. Nhưng chỉ vui vẻ một chút, tôi lập tức phản ứng lại.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi, đã làm phó giáo sư sao?!”
“Ba mươi hai tuổi.”
Tôi phục cô ta, ba mươi hai tuổi đã làm phó giáo sư khoa, cô ta thành thật như vậy nên chắc chắn không phải loại người dùng quan hệ lên chức vị này, nhất định là năng lực thật sự.
“Cô thật là lợi hại!”
Tôi thật lòng khen ngợi, nhưng đổi lại cái lắc đầu: “Tôi không lợi hại, chồng tôi mới lợi hại, khi anh ấy hai mươi tám tuổi đã được bổ nhiệm làm giáo sư khoa Luật.”
Tôi chậc lưỡi, đây là gia đình thiên tài sao?!
“Chồng cô làm giáo sư ở đại học nào, lợi hại như vậy?”
Tôi sợ cô ta nói cho tôi là đại học ở nhà.
Trình Trình đắc ý gật đầu: “Anh ấy đương nhiên là lợi hại, nhưng khi rời đi cũng chỉ là phó giáo sư, anh ấy đổi nghề, nếu không thì đã được bổ nhiệm rồi!”
Cô ta có chút lo lắng, có vẻ như lo lắng tôi không tin, nhưng tôi thật sự tin, cô ta là người thành thật, tôi không có gì không thể tin.
Nhưng tôi không hỏi lại hiện tại chồng cô ta đổi nghề gì, có vẻ cô ta cũng không muốn nói.
Trong lúc trò chuyện, cánh tay tôi nhấc lên thì chiếc đũa vô tình rớt xuống mặt đất.
Vì thế tôi khom lưng nhặt chiếc đũa thì nhìn thấy tất chân màu da bao quanh mu bàn chân của cô ta.
Giày cao gót đen bóng, tất chân màu da, sự phối hợp rất gợi cảm làm cho tôi nghĩ tới tối hôm qua Triệu Tĩnh dùng bàn chân nhỏ giúp tôi kiểm tra, tôi rất nhớ cô ta. Tuy rằng hôm qua hai người mới quen biết nhau mà thôi, nhưng tôi thật sự nhớ cô ta, chính xác mà nói là thân hình mềm và khuôn mặt quyến rũ của cô ta.
nhặt chiếc đũa, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta: “Chồng cô đâu, giữa trưa không về nhà ăn cơm sao?”
Cô ta nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống: “Anh ấy đi công tác bên ngoài, chỉ có cuối tuần không bận rộn mới có thể về nhà một chuyến.”
Tôi ‘ồ’ một tiếng, sau đó quan sát khuôn mặt cô ta không quá xinh đẹp nhưng lại mũm mĩm giống như trẻ con.
“Vậy cô không cô đơn sao?”
Tôi không thể không thừa nhận, tuy rằng cô ta rất thành thật, nhưng cũng không ngốc, cô ta lập tức hiểu ý tôi, có thể nhìn ra được từ khuôn mặt đỏ hồng của cô ta.
Cô ta không trả lời, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn, nhai kỹ nuốt chậm.
“Cô thỏa mãn tôi được không? Tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng trong lòng lại tò mò, cho nên mới muốn biết cảm giác cô đơn khi hai người sống xa nhau, tôi không có ý gì khác.”
Mặt cô ta ngày càng đỏ, hơn nữa càng đỏ lại càng xinh đẹp, càng thêm có hương vị.
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ không ngừng của tôi thì cô ta cúi đầu xấu hổ nói: “Thỉnh thoảng cũng sẽ cô đơn…”