Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào …
CHƯƠNG 255: TIẾNG CƯỜI LÙNG TÚNG
Sau khi hết giờ làm, tôi và Triệu Tĩnh đều tự lái xe của mình đến chỗ hẹn ăn khuya.
Trong một góc nhà hàng, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, bàn luận về việc Thiên Long bị bắt đêm nay.
“Anh đúng là đồ tai họa, Thiên Long đã bị anh hại mấy lần rồi, lần này còn gài bẫy thẳng nữa.”
“Đáng đời hắn thôi, tôi cũng đâu trêu chọc gì hắn, là hắn luôn gây sự với tôi đấy chứ.”
Triệu Tĩnh khẽ nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng đúng, tự đập đá vào chân mình, đúng là do hắn tự đâm đầu vào.”
Hàn huyên cùng Triệu Tĩnh một lúc xong, tôi dùng hai chân kẹp lấy đôi chân nhỏ của cô ta, sau đó giúp cô ta cởi giầy, nâng lên dùng tay vuốt ve, vừa ăn khuyu vừa thưởng thức bàn chân nhỏ được bọc trong đôi tất hài mỏng.
Rất mềm mại, rất trơn láng, trong sự ấm áp của lớp tất hài và lòng bàn chân, tôi nhẹ nhàng chơi đùa chúng.
Cô ta không hề cự tuyệt, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn tôi, đôi mắt to sáng lấp lánh, nhưng bản thân tôi không thể nhìn thấu được bên trong đang ẩn chứa suy nghĩ gì.
Sau đó, tôi liền cởi thắt lưng, nhẹ nhàng liếm lên đôi bàn chân nhỏ nhắn gợi cảm kia.
“Xem ra anh đã chuẩn bị tốt chín triệu đồng rồi nhỉ.”
“Tôi nhớ lần trước không phải cô nói dùng chân thì sáu triệu sao?”
“Đấy là anh nhớ lộn.”
“Lộn hay không, dù sao cũng ghi sổ.”
Triệu Tĩnh không nói gì nữa, sau đó tôi cũng cảm giác được đôi chân nhỏ kia định rút về.
Có điều bị chân tôi kẹp chặt, cô ta không có nửa phần cơ hội, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ việc giãy dụa.
“Mai tôi chuẩn bị về quê, đã xin nghỉ rồi.”
Tôi đang cọ sát hăng say, bỗng nhiên cô ta lại nói vậy.
Sau khi ngẩn ra, tôi thả đôi chân của cô ta xuống, “Không phải cô nói hai ngày nữa mới về à?”
Triệu Tĩnh xỏ giày vào, tiếp tục cúi đầu ăn bữa tối: “Đến trước thời hạn.”
“Ai tới?”
Câu hỏi mới ra khỏi miệng, tôi lập tức suy luận ra.
“Tĩnh Tĩnh, cô không đến nỗi ấy chứ, thiếu tiền đến phát điên rồi à? Muốn về nhà còn phải chờ đến kỳ kinh nguyệt.”
Triệu Tĩnh không nói gì thêm, giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cắm đầu vào ăn.
Sau một khắc, tôi cũng có chút hối hận, hối hận không nên miệng nhanh hơn não
Nếu không có nỗi khổ riêng thì ai lại muốn đi làm như vậy?
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Ăn xong bữa tối, tôi và cô ta cùng đi ra cửa chính.
Gió đêm thổi nhẹ, có cảm giác man mát, thổi bay những sợi tóc đen trên trán Triệu Tĩnh, hai mắt cô thoáng mê ly, toàn thân tỏa ra sự dịu dàng khác thường, mang lại cảm giác như một chú chim nhỏ nép vào người.
Tôi đi đến trước mặt, sau đó quay mặt ôm lấy cô ta.
Tôi không tiến thêm bước nữa, cô ta cũng không cự tuyệt, đứng trước gió đêm mặc cho tôi ôm lấy.
Khoảng hai ba phút sau, tôi mới hỏi: “Còn lạnh không?”
Tôi có thể cảm nhận được cái lắc đầu nhẹ nhàng của cô ta, cô ta nói: “Không lạnh.”
Tôi buông cô ta ra, nhìn cô ta nhẹ nhàng bước lên xe, sau khi gật đầu chào liền lái xe đi.
Ai cũng có nỗi niềm riêng, tôi có chuyện của tôi, Triệu Tĩnh chắc chắn cũng có câu chuyện riêng của mình. Tuy rằng cô ta tạm thời không hề muốn nói ra.
Quay lại chỗ ở, tôi co người chui vào trong chăn, ngủ một giấc đến tận trưa.
Sau khi dậy rửa mặt thay đồ, tôi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Đang thu dọn thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó gương mặt trắng nõn tròn trịa của Thời Trình Trình liền xuất hiện trước mắt tôi.
Không hề khách sáo, tôi bảo cô ta ngồi đó, còn mình thì vào phòng bếp thu dọn tiếp.
Cô ta hình như có chút ngượng ngùng, muốn vào phòng bếp nhặt rau giúp tôi.
Tuy kỹ năng nấu nướng của cô ta đúng là không được tốt lắm, nhưng dù gì có một cô gái nói chuyện phiếm ở bên cạnh cũng đỡ nhàm chán hơn một mình cắm cúi làm.
Lúc ăn cơm, tôi nói với cô ta mình sắp phải đi công tác.
“Không phải anh là nhân viên ở quán bar à, sao còn phải đi công tác?”
“Đến chỗ ông chủ huấn luyện, chắc là định thăng chức cho tôi lên quản lý, tôi cũng không rõ lắm.”
Thời Trình Trình nở nụ cười: “Vậy cũng là chuyện tốt, thăng chức tăng lương, chúc mừng nha!”
Tôi đặt đũa xuống, sau đó lẳng lặng nhìn cô ta, nhìn đến lúc cô ta có chút ngượng ngùng.
“Anh nhìn gì thế, mặt tôi có gì đâu…”
“Tôi đang nghĩ, chuyện đáng mừng như vậy mà cô lại chúc mồm, chẳng có gì thực tế cả.”
Cũng không biết là cô ta ngây thơ hay giả bộ thật thà, còn hỏi tôi: “Thực tế gì cơ?”
Tôi vươn tay, sau đó cầm lấy bàn tay trắng nõn xinh xắn kia.
“Cô một mình trống vắng, tôi độc thân cô đơn, chúng ta ở bên nhau, an ủi lẫn nhau, không được ư? Vừa có thể giải quyết sự trống vắng của cô, tôi cũng xử lý được nỗi cô đơn của mình, cả hai đều có lợi.
Tôi mới dứt lời, Thời Trình Trình đã nhanh chóng rụt tay lại, gương mặt ửng đỏ hiện lên vẻ xấu hổ.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tôi không phải loại con gái như anh nghĩ!”
“Ừ.”
Sau khi trả lời xong, tôi liền không nói gì nữa, rụt tay lại cầm đũa tiếp tục ăn, không hề phật lòng.
Thời Trình Trình cũng không nói gì, liên tục gắp thức ăn.
Tôi biết, nếu như tôi quyết tâm, cô gái này sớm muộn cũng là của tôi. Nếu như trong lòng cô ta mảy may không có suy nghĩ này thì hiện giờ, cô ta sẽ không ngồi ở đây tiếp tục vừa ăn vừa rầu rĩ, mà hẳn nên đập đôi đũa xuống bàn, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng trên thực tế, cô ta không hề, cô ta vẫn ngồi đó ăn, tuy rằng ăn có chút chậm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thời Trình Trình thu dọn chén đũa rồi đi về.
Từ đầu tới cuối, cô ta không nói thêm câu nào, tôi nghĩ trong lòng cô ta hiện giờ rất hỗn loạn.
Đến chiều, tôi gọi điện cho Trịnh Càn Nam, định xin nghỉ.
Anh ta hỏi tôi vì sao nghỉ, lý do xin nghỉ là gì.
“Tôi bị Lưu Thượng Tiến dọa sợ chết khiếp, đó là hàng cấm đó, ghê quá, tôi sợ, tôi cần phải tĩnh dưỡng!”
Trịnh Càn Nam đầu bên kia im lặng một lúc lâu, nửa ngày mới rặn ra được một câu.
“Lý do này của cậu kỳ quái thật đấy, thế giới này rộng lớn như vậy, tôi muốn đi thăm thú một phen. Giờ người sợ đến tè ra quần phải là Lưu Thượng Tiến mới đúng, đầu mối hắn cung cấp rất giảo hoạt, cảnh sát còn chưa bắt được đã chạy mất. Giờ tôi nghe phong thanh có người muốn giết hắn, bên trại tạm giam cũng báo cho tôi biết, Lưu Tiến Thượng vào đó nghe được tin này xong cũng sợ đến mức tè ra quần…”
Tè đi, tè ra quần ít ra còn tiết kiệm nước xả bồn cầu, coi như đang hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm nước của quốc gia.
Ngay sau đó, tôi lại hỏi Lưu Thượng Tiến rốt cuộc bị xử lý thế nào.
Trịnh Càn Nam nới với tôi, đầu xỏ trước kia bị tạm giam 15 ngày, phạt 6 triệu đồng.
“Tiểu Ngô à, tôi nghĩ cậu có tiềm lực hơn Thiên Long nhiều, tốt nhất cậu làm đi, tập trung mà làm, không phải lo Thiên Long sẽ gây khó dễ cho cậu, tôi sắp đá hắn ra rồi, đỡ để cậu phải suốt ngày lo lắng hắn sẽ đối phó cậu.”
Không thể không nói, người ta làm ông chủ có khác, nói rất hay.
Rõ ràng anh ta lo Thiên Long bị kẻ khác giết chết trong quán của anh ta, khiến chuyện làm ăn tụt dốc nên mới muốn đá Thiên Long đi, nhưng đã đá đi rồi, còn tỏ vẻ tốt bụng với tôi, nói là vì tôi mà làm, bắt tôi phải mang ơn.
“Giám đốc Trịnh à Giám đốc Trịnh, anh khiến tôi cảm kích đến lệ nóng lưng tròng đấy!”
Đầu bên kia vang lên một tiếng cười lúng túng…
Dù thế nào, chuyện Thiên Long bị đá đối với tôi chung quy vẫn là chuyện tốt, tuy ảnh hưởng không lớn nhưng ít ra cũng bớt được việc để con muỗi thúi vo ve bên tai cả ngày, lại còn phải lo lắng sẽ bị nó chích cho một phát.
Hàn huyên mấy câu với Trịnh Càn Nam xong, điện thoại của Triệu Tĩnh cũng đánh tới.
Cô ta hỏi tôi có đi không, nếu đi thì mua hộ vé cho cô ta.
“Triệu tổng à, cô đã ki bo thì thôi, cả ngày còn nói tôi keo kiệt, cô còn keo kiệt hơn tôi!”
CHƯƠNG 255: TIẾNG CƯỜI LÙNG TÚNG
Sau khi hết giờ làm, tôi và Triệu Tĩnh đều tự lái xe của mình đến chỗ hẹn ăn khuya.
Trong một góc nhà hàng, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, bàn luận về việc Thiên Long bị bắt đêm nay.
“Anh đúng là đồ tai họa, Thiên Long đã bị anh hại mấy lần rồi, lần này còn gài bẫy thẳng nữa.”
“Đáng đời hắn thôi, tôi cũng đâu trêu chọc gì hắn, là hắn luôn gây sự với tôi đấy chứ.”
Triệu Tĩnh khẽ nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng đúng, tự đập đá vào chân mình, đúng là do hắn tự đâm đầu vào.”
Hàn huyên cùng Triệu Tĩnh một lúc xong, tôi dùng hai chân kẹp lấy đôi chân nhỏ của cô ta, sau đó giúp cô ta cởi giầy, nâng lên dùng tay vuốt ve, vừa ăn khuyu vừa thưởng thức bàn chân nhỏ được bọc trong đôi tất hài mỏng.
Rất mềm mại, rất trơn láng, trong sự ấm áp của lớp tất hài và lòng bàn chân, tôi nhẹ nhàng chơi đùa chúng.
Cô ta không hề cự tuyệt, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn tôi, đôi mắt to sáng lấp lánh, nhưng bản thân tôi không thể nhìn thấu được bên trong đang ẩn chứa suy nghĩ gì.
Sau đó, tôi liền cởi thắt lưng, nhẹ nhàng liếm lên đôi bàn chân nhỏ nhắn gợi cảm kia.
“Xem ra anh đã chuẩn bị tốt chín triệu đồng rồi nhỉ.”
“Tôi nhớ lần trước không phải cô nói dùng chân thì sáu triệu sao?”
“Đấy là anh nhớ lộn.”
“Lộn hay không, dù sao cũng ghi sổ.”
Triệu Tĩnh không nói gì nữa, sau đó tôi cũng cảm giác được đôi chân nhỏ kia định rút về.
Có điều bị chân tôi kẹp chặt, cô ta không có nửa phần cơ hội, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ việc giãy dụa.
“Mai tôi chuẩn bị về quê, đã xin nghỉ rồi.”
Tôi đang cọ sát hăng say, bỗng nhiên cô ta lại nói vậy.
Sau khi ngẩn ra, tôi thả đôi chân của cô ta xuống, “Không phải cô nói hai ngày nữa mới về à?”
Triệu Tĩnh xỏ giày vào, tiếp tục cúi đầu ăn bữa tối: “Đến trước thời hạn.”
“Ai tới?”
Câu hỏi mới ra khỏi miệng, tôi lập tức suy luận ra.
“Tĩnh Tĩnh, cô không đến nỗi ấy chứ, thiếu tiền đến phát điên rồi à? Muốn về nhà còn phải chờ đến kỳ kinh nguyệt.”
Triệu Tĩnh không nói gì thêm, giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cắm đầu vào ăn.
Sau một khắc, tôi cũng có chút hối hận, hối hận không nên miệng nhanh hơn não
Nếu không có nỗi khổ riêng thì ai lại muốn đi làm như vậy?
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Ăn xong bữa tối, tôi và cô ta cùng đi ra cửa chính.
Gió đêm thổi nhẹ, có cảm giác man mát, thổi bay những sợi tóc đen trên trán Triệu Tĩnh, hai mắt cô thoáng mê ly, toàn thân tỏa ra sự dịu dàng khác thường, mang lại cảm giác như một chú chim nhỏ nép vào người.
Tôi đi đến trước mặt, sau đó quay mặt ôm lấy cô ta.
Tôi không tiến thêm bước nữa, cô ta cũng không cự tuyệt, đứng trước gió đêm mặc cho tôi ôm lấy.
Khoảng hai ba phút sau, tôi mới hỏi: “Còn lạnh không?”
Tôi có thể cảm nhận được cái lắc đầu nhẹ nhàng của cô ta, cô ta nói: “Không lạnh.”
Tôi buông cô ta ra, nhìn cô ta nhẹ nhàng bước lên xe, sau khi gật đầu chào liền lái xe đi.
Ai cũng có nỗi niềm riêng, tôi có chuyện của tôi, Triệu Tĩnh chắc chắn cũng có câu chuyện riêng của mình. Tuy rằng cô ta tạm thời không hề muốn nói ra.
Quay lại chỗ ở, tôi co người chui vào trong chăn, ngủ một giấc đến tận trưa.
Sau khi dậy rửa mặt thay đồ, tôi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Đang thu dọn thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó gương mặt trắng nõn tròn trịa của Thời Trình Trình liền xuất hiện trước mắt tôi.
Không hề khách sáo, tôi bảo cô ta ngồi đó, còn mình thì vào phòng bếp thu dọn tiếp.
Cô ta hình như có chút ngượng ngùng, muốn vào phòng bếp nhặt rau giúp tôi.
Tuy kỹ năng nấu nướng của cô ta đúng là không được tốt lắm, nhưng dù gì có một cô gái nói chuyện phiếm ở bên cạnh cũng đỡ nhàm chán hơn một mình cắm cúi làm.
Lúc ăn cơm, tôi nói với cô ta mình sắp phải đi công tác.
“Không phải anh là nhân viên ở quán bar à, sao còn phải đi công tác?”
“Đến chỗ ông chủ huấn luyện, chắc là định thăng chức cho tôi lên quản lý, tôi cũng không rõ lắm.”
Thời Trình Trình nở nụ cười: “Vậy cũng là chuyện tốt, thăng chức tăng lương, chúc mừng nha!”
Tôi đặt đũa xuống, sau đó lẳng lặng nhìn cô ta, nhìn đến lúc cô ta có chút ngượng ngùng.
“Anh nhìn gì thế, mặt tôi có gì đâu…”
“Tôi đang nghĩ, chuyện đáng mừng như vậy mà cô lại chúc mồm, chẳng có gì thực tế cả.”
Cũng không biết là cô ta ngây thơ hay giả bộ thật thà, còn hỏi tôi: “Thực tế gì cơ?”
Tôi vươn tay, sau đó cầm lấy bàn tay trắng nõn xinh xắn kia.
“Cô một mình trống vắng, tôi độc thân cô đơn, chúng ta ở bên nhau, an ủi lẫn nhau, không được ư? Vừa có thể giải quyết sự trống vắng của cô, tôi cũng xử lý được nỗi cô đơn của mình, cả hai đều có lợi.
Tôi mới dứt lời, Thời Trình Trình đã nhanh chóng rụt tay lại, gương mặt ửng đỏ hiện lên vẻ xấu hổ.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, tôi không phải loại con gái như anh nghĩ!”
“Ừ.”
Sau khi trả lời xong, tôi liền không nói gì nữa, rụt tay lại cầm đũa tiếp tục ăn, không hề phật lòng.
Thời Trình Trình cũng không nói gì, liên tục gắp thức ăn.
Tôi biết, nếu như tôi quyết tâm, cô gái này sớm muộn cũng là của tôi. Nếu như trong lòng cô ta mảy may không có suy nghĩ này thì hiện giờ, cô ta sẽ không ngồi ở đây tiếp tục vừa ăn vừa rầu rĩ, mà hẳn nên đập đôi đũa xuống bàn, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng trên thực tế, cô ta không hề, cô ta vẫn ngồi đó ăn, tuy rằng ăn có chút chậm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thời Trình Trình thu dọn chén đũa rồi đi về.
Từ đầu tới cuối, cô ta không nói thêm câu nào, tôi nghĩ trong lòng cô ta hiện giờ rất hỗn loạn.
Đến chiều, tôi gọi điện cho Trịnh Càn Nam, định xin nghỉ.
Anh ta hỏi tôi vì sao nghỉ, lý do xin nghỉ là gì.
“Tôi bị Lưu Thượng Tiến dọa sợ chết khiếp, đó là hàng cấm đó, ghê quá, tôi sợ, tôi cần phải tĩnh dưỡng!”
Trịnh Càn Nam đầu bên kia im lặng một lúc lâu, nửa ngày mới rặn ra được một câu.
“Lý do này của cậu kỳ quái thật đấy, thế giới này rộng lớn như vậy, tôi muốn đi thăm thú một phen. Giờ người sợ đến tè ra quần phải là Lưu Thượng Tiến mới đúng, đầu mối hắn cung cấp rất giảo hoạt, cảnh sát còn chưa bắt được đã chạy mất. Giờ tôi nghe phong thanh có người muốn giết hắn, bên trại tạm giam cũng báo cho tôi biết, Lưu Tiến Thượng vào đó nghe được tin này xong cũng sợ đến mức tè ra quần…”
Tè đi, tè ra quần ít ra còn tiết kiệm nước xả bồn cầu, coi như đang hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm nước của quốc gia.
Ngay sau đó, tôi lại hỏi Lưu Thượng Tiến rốt cuộc bị xử lý thế nào.
Trịnh Càn Nam nới với tôi, đầu xỏ trước kia bị tạm giam 15 ngày, phạt 6 triệu đồng.
“Tiểu Ngô à, tôi nghĩ cậu có tiềm lực hơn Thiên Long nhiều, tốt nhất cậu làm đi, tập trung mà làm, không phải lo Thiên Long sẽ gây khó dễ cho cậu, tôi sắp đá hắn ra rồi, đỡ để cậu phải suốt ngày lo lắng hắn sẽ đối phó cậu.”
Không thể không nói, người ta làm ông chủ có khác, nói rất hay.
Rõ ràng anh ta lo Thiên Long bị kẻ khác giết chết trong quán của anh ta, khiến chuyện làm ăn tụt dốc nên mới muốn đá Thiên Long đi, nhưng đã đá đi rồi, còn tỏ vẻ tốt bụng với tôi, nói là vì tôi mà làm, bắt tôi phải mang ơn.
“Giám đốc Trịnh à Giám đốc Trịnh, anh khiến tôi cảm kích đến lệ nóng lưng tròng đấy!”
Đầu bên kia vang lên một tiếng cười lúng túng…
Dù thế nào, chuyện Thiên Long bị đá đối với tôi chung quy vẫn là chuyện tốt, tuy ảnh hưởng không lớn nhưng ít ra cũng bớt được việc để con muỗi thúi vo ve bên tai cả ngày, lại còn phải lo lắng sẽ bị nó chích cho một phát.
Hàn huyên mấy câu với Trịnh Càn Nam xong, điện thoại của Triệu Tĩnh cũng đánh tới.
Cô ta hỏi tôi có đi không, nếu đi thì mua hộ vé cho cô ta.
“Triệu tổng à, cô đã ki bo thì thôi, cả ngày còn nói tôi keo kiệt, cô còn keo kiệt hơn tôi!”