Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Về sau, tôi gọi điện thoại cho An Bình, cô ấy còn đang đầu bên kia điện thoại an ủi tôi, để cho tôi không cần lo lắng.
Lời của An trạch còn đang bên tai của tôi,nhưng tôi không biết như thế nào nói cùng An Bình, khi cô ấy hỏi tôi lúc nào vào bệnh viện theo cô ấy, tôi trầm mặc.
“Tiểu Hoa a, cậu chừng nào thì đến bệnh viện,mình qua nay một mình thật nhàm chán, còn có, An Trạch một mực không cho mình đi xem một chút bọn gia gia, cũng không cho mình về nhà”.
“Tại sao vậy.”
Cô ấy không ngừng mà hỏi, từ trong lời nói của cô ấy tôi biết, An Trạch xác định vững chắc che giấu sự tình của An gia gia, nếu không sẽ không làm như vậy. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Tôi mới đầu cũng đang lo lắng, An Bình lại bởi vì An gia gia bọn họ mà thương tâm khó chịu.
Thời điểm cô ấy ở phòng 402, đã bị kích thích cũng đủ lớn, cô ấy không thể lại tiếp nhận càng nhiều tổn thương tâm linh.
An gia gia đối với cô ấy mà nói, không chỉ là cái thân nhân.
Ông là người tự mình đem An Bình nuôi nấng lớn lên, đối với An Bình tới nói, An gia gia tồn tại dạng nào trong lòng tôi biết rõ rành rành.
An Trạch làm như vậy, là hoàn toàn chính xác.
Mà tôi đây, ngày hôm đó hắn gọi cho tôi một cuộc điện thoại về sau, tôi cũng rất ít lại đi bệnh viện.
Bởi vì tôi sợ, sợ nhìn đến An Trạch, thậm chí sợ anh ta sẽ chất vấn tôi.
Hai ngày này, An Bình mỗi ngày thông qua điện thoại cùng tôi trao đổi tin tức, nói chuyện phiếm, An Trạch có vẻ như một mực ở bên người cô ấy, một tấc cũng không rời, khiến cô ấy rất là khó chịu.
Tôi thì ở nhà nghỉ ngơi, khóa học bên kia trường, đành phải xin nghỉ.
Cha mẹ nhìn thấy tôi xuất hiện trong nhà, cũng lộ ra rất kinh ngạc, bởi vì bây giờ không phải là nghỉ hè, đã là thời gian đi học, nhưng dáng vẻ bọn họ đều giống như biết chút ít cái gì, không có chỉ trích tôi.
Mẹ cau mày, ngồi tại bên giường, nhìn tôi, sắc quỷ cũng ở đó, nhưng bà không cách nào nhìn thấy anh được.
“Là gặp khó khăn gì sao”?
Mẹ ngoặt bên ngoài góc quanh hỏi một câu, sau đó cùng cha liếc nhau một cái.
Tôi lắc đầu, cười trấn an bọn họ nói: “Không có việc gì, ba mẹ không cần lo lắng”.
Cha mẹ đều lo lắng sầu muộn, có chút không tin lời của tôi, cha thì bộ dáng có chút tức giận, đưa mắt liếc ra cho mẹ qua một cái, thầm thì trong miệng câu: “Khẳng định là quỷ! Tiểu Hoa gặp quỷ! Ai”!
Dù cho thanh âm rất nhẹ, nhưng tôi vẫn là nghe được chút, vội vàng cười đối bọn họ mà nói: “Không có việc gì a, các ngươi nhìn con đi, không phải là rất tốt sao”?
Mẹ hiển nhiên không tin lời của tôi, chỉ chỉ mặt của tôi.
“ Con xem một chút sắc mặt của con đi, aizzzzzz…… Tiểu Hoa, con của ta a, khổ con quá”.
Tôi không biết vì cái gì cha mẹ đột nhiên nói những lời này.
Cha cúi người, để tay tại trên vai của tôi: “Tiểu Hoa, chúng ta đều biết, trong thân thể của con có trấn quỷ khiến, sẽ khiến cho con có thể nhìn thấy quỷ không nói, sẽ còn bị hấp dẫn rất nhiều quỷ, đi vào bên cạnh con”.
“Có thể nói, chúng ta một mực là nơm nớp lo sợ, chỉ sợ con bị những cái nhóm đồ vật ta không thấy được kia tổn thương đến, nhưng mỗi lần làm chúng ta nhìn thấy dáng vẻ thần thái sáng láng của con, liền biết con cũng không bị ảnh hưởng”.
Mẹ giống như biết chút ít cái gì, vui mừng nói: “Khả năng, là Diêm Vương một mực tại bảo vệ con, nhưng là lần này cùng trước kia hoàn toàn không giống, mẹ và cha đều có thể nhìn ra”.
“Cho nên, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện trường học bên kia, mẹ và cha ngươi sẽ nghĩ biện pháp.”
Mẹ cười sờ lên đầu của tôi, sau đó đứng dậy, hình như là chuẩn bị muốn đi ra ngoài, chỉ thấy bọn họ đều đứng tại chỗ, trầm mặc một hồi, mở miệng. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
“Chúng ta nhìn không thấy ngươi, cũng không biết ngươi có hay không ở nơi này, Diêm Vương, nếu như ngươi đối với nha đầu nhà chúng ta là thật tâm, xin hãy bảo vệ cho tốt con bé”.
Cha mặt một chút âm trầm xuống, đối sắc quỷ nói.
Bên trong những lời toi nghe được, những lời này bọn họ đều là nhằm vào sắc quỷ, kỳ thật bọn họ chỉ là đối một đoàn không khíở đó lẩm bẩm.
Nhưng là, trực giác của bọn họ thật đúng là không sai, sắc quỷ hoàn toàn chính xác có tại đây.
Hơn nữa những lời nói ra, tỏ vẻ ra là bất mãn.
“Cha, mẹ, lần này không trách sắc…… Không trách anh ấy, là chính con không cẩn thận, kỳ thật nói trắng ra là, là con không dùng, mới có thể bị người ta kéo chân sau.
“Nói bậy! Bất kể như thế nào, con cũng là thê tử của hắn, làm trượng phu, ngay cả thê tử mình đều không bảo vệ được, có tư cách gì hứa chuyện cả đời”?
Cha kích động vung tay lên, sau đó đối sắc quỷ nói: “Nếu như tái phạm lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không lại đem nữ nhi bảo bối của ta tặng cho ngươi!”
“Cha!
Sắc quỷ một mực có bảo vệ con, thế nhưng là cha mẹ cũng không biết.
Đối với sắc quỷ tới nói, anh ấy không chỉ là trượng phu của con, còn là chúa tể âm phủ.
Chuyện lần này, anh ấy cũng có giải thic cho con rồi, trong vương cung có chuyện ràng buộc nên anh ấy không thể không trễ chút mới đuổi tới.”
“Kỳ thật, anh ấy có thể trở về, con đã mười phần thỏa mãn.”
“Trên đời không phải mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của người ta, cho nên mới sẽ có rất nhiều điều không thể làm gì, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.”
“Con không trách sắc quỷ, không có chút nào.”
“Muốn trách, cũng chỉ có thể tự trách mình, năng lực quá kém.”
“Nếu như con cũng có giống An gia gia có năng lực khu quỷ như thế, chỉ cần có năng lực có thể bảo vệ tốt mình, con cảm thấy như vậy đủ rồi.
“Tối thiểu, con sẽ không tăng thêm phiền phức người khác”.
Sắc quỷ đứng bình tĩnh ở bên cạnh tôi, anh nghe được cha mẹ, đang muốn hiện thân để bày tỏ thái độ của mình, lại bị tôi kéo lại, lắc đầu. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Không cần, sắc quỷ không cần hướng cha mẹ giải thích.
Bởi vì anh không có sai, trong lòng tôi mới là nhất minh bạch.
Cha mẹ tại bốn phía nhìn một chút, thấy không có gì động tĩnh, thở dài, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là không ở nơi này.”
“Cha, mẹ.”
Tôi lẳng lặng nhìn qua hai người trước mặt, hai gườimình n thân nhất, chân thành nói: “Diêm Vương đã đã cứu con rất nhiều lần, bảo vệ con rất nhiều lần, nhưng nữ nhi chỉ là người bình thường, chính như ba mẹ nói tới, sẽ có quỷ tìm tới cửa, con cũng sẽ nhìn thấy quỷ, thậm chí số lần đụng quỷ ngay tại dần dần gia tăng, nhưng Diêm Vương chẳng những là trượng phu của con, vẫn là vua quản lý âm phủ.
Cứu được một lần, cứu không được một đời, nếu như có thể, con hi vọng mình có thể trợ giúp cho anh ấy, mà không phải cho anh ấy thêm phiền.
Đương nhiên, bao gồm an gia”.
Tôi cúi thấp đầu xuống, cha mẹ nghe xong những lời này, cả hai trầm mặc, sau đó bọn họ hướng phía tôi cười cười, lẳng lặng lui đi ra ngoài.
Bọn họ…… Hẳn là có thể minh bạch những ý tứ tôi muốn nói.
“Hoa nhi.”
Sắc quỷ ngồi ở bên cạnh tôi, đem tôi ôm vào trong ngực.
“Vì cái gì không cho ta hiện thân nói rõ”?
Tôi chọc chọc lồng ngực của anh, híp mắt, nhẹ giọng trả lời: “Không phải hiện tại, nếu như anh xuất hiện, ngược lại giải thích không tốt, bọn họ sẽ đem tất cả sai lầm đều đỏ lại trên người anh, anh không có sai”.
“Sắc quỷ, anh nói, trấn quỷ khiến trong cơ thể của em, vì cái gì em không cách nào dùng được cỗ sức mạnh này, mỗi lần, đều phải làm cho An gia gia còn có anh phải đến bảo vệ”.
Sắc quỷ không có chút dáng vẻ nào để ý, đem tôi lại ôm sát chút, một cái tay khác phủ lên bụng của tôi, khóe miệng khẽ nhếch: Tiểu gia hỏa còn chưa phát triển hòan thiện.
Cho nên, mẫu hậu nên tha thứ hắn, hắn còn không có dư thừa sức mạnh cho nàng mượn dùng a”.
Anh ở trên trán của tôi hôn một cái.
“Nhanh nghỉ ngơi đi, vẫn là nói, hiện tại liền cùng ta về hoàng cung, đến đó nghỉ ngơi? Một cái tay của anh nắm lấy tay của tôi, nhéo nhéo, qua bên kia có thể nhanh chóng hồi phục tiểu gia hỏa”.
“Trong vương cung sự tình đều xử lý rồi đúng không”?
Câu nói này, trước đó tôi vẫn muốn hỏi.
“Đương nhiên, không phải ta làm sao lại bất chấp nguy hiểm đem nàng mang về đây”?
Anh đem tôi ôm ngang, nhẹ nói: “Nhắm mắt lại, rất nhanh.”
Tôi rúc vào trong ngực của anh, gương mặt chăm chú dán bộ ngực của anh, cảm thấy sắc quỷ di chuyển, bên tai chỉ có vô hạn tiếng rít của gió cùng như là sóng biển.
Từng đợt càn quét qua màng nhĩ của tôi.
Tôi thậm chí là nghe được một chút tiếng cười âm trầm nữ hài, còn có tiếng hát du dương thiếu nữ, nhưng là cái này tiếng ca lại cho người ta một loại cảm giác bi thương. Từng tiếng khấp huyết, trừ cái đó ra, còn có một loại nhạc khí tôi không biết gõ ra âm nhạc, phụ họa tiếng ca nữ nhân này.
Đột nhiên, những thanh âm rất quỷ dị này lập tức biến mất, bốn phía lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch.
“Đến rồi”. Sắc quỷ mở miệng. Tôi hai tay cầm chặt lấy trước ngực áo bào anh, có chút mở mắt.
Cảnh sắc chung quanh làm tôi sợ ngây người, tôi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn từng màn trước mắt.
“Trời ạ.” Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Tôi lẩm bẩm nói.
Cung điện hùng vĩ đứng sừng sững ở bên cạnh, mỗi cái đình viện đều có tường vây cách, tòa nhà không biết là dùng cái gì tạo dựng lên, toàn thân đen nhánh, ngay cả trong phòng đều điểm ánh lửa màu nâu xanh lờ mờ.
Cấu trúc và phong cách của ngôi nhà không giống như phong cách đơn giản của thời kỳ cổ đại, mà là một chút phong cách Tây Dương.
Không khỏi để cho ta nhớ tới một chút kiến trúc cung điện Châu Âu thời Trung cổ, mặc dù không phải giống nhau như đúc, nhưng đều có những điểm kì lạ tương đồng.
Trong đình viện mới trồng một chút màu trắng hoa, những hoa này nhìn gần chính là từng đoá từng đoá hoa dại cực kì phổ thông, nhưng là một khi nhìn từ xa, liên miên hoa trắng tựa như từng mảnh từng mảnh xương trắng um tùm.
Có chút giống cánh tay của người, có chút thì là giống người đùi, thậm chí từ một ít góc độ, tôi có thể nhìn thấy mấy i loại khô lâungườ đổ vào phiến màu đen trong đất bùn. kia
Màu đen cây cối cao lớn, không có một chiếc lá ở phía trên, cây đen nhánh nhánh tựa như bà tay vu nữ, khô cạn lại vặn vẹo.
Ngẫu nhiên có hai con chim lớn màu đen với hốc mắt bốc lên ánh đỏ, đứng ở trên nhánh cây, miệng chim bén nhọn giống như là có thể chọc thủng tấm thép, miệng mở ra với hàm răng sắc nhọn.
Bọn chúng ngoẹo đầu nhìn chúng tôi, cũng không có cái hành động gì. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Thỉnh thoảng có gã sai vặt dẫn theo đèn lồng lục sắc từ trong hành lang đi qua, bọn hắn mặ áo vải màu xanh, trên đầu mang theo một đỉnh mũ, con mắt bị một đầu vải bịt kín.
So với tôi còn muốn thấp hơn một cái đầu, cong lưng, miệng thảo luận lấy ngôn ngữ tôi nghe không hiểu. Trong đó hai cái đầu đem tụ cùng một chỗ, không biết thương lượng thứ gì.
Đột nhiên, bọn hắn quay đầu, nhìn về phía chúng tôi bên này.
Dát —— Đại nhân!
Bọn hắn tựa như là con thỏ thấy được lão hổ, dọa đến sợ hãi rụt rè, tay dẫn theo đèn lồng run giống cái sàng.
Sắc quỷ cũng không nhìn bọn hắn một chút, ôm tôi trực tiếp hướng phía phòng ngủ chính đi đến.
Tôi lại một vòng, âm phủ không hổ là chỗ ở chuyên môn cho quỷ, khắp nơi đều là âm trầm.
Bầu trời dáng vẻ vẫn như cũ là như lúc tôi trong biển hoa nhìn thấy quen thuộc, nhưng những hình thù kỳ quái cung điện này, ngược lại là đưa tới lực chú ý của tôi.
Làm thời điểm chúng tôi đi vào tẩm cung, ta bị căn phòng trước mặt làm cho kinh ngạc.
Lời của An trạch còn đang bên tai của tôi,nhưng tôi không biết như thế nào nói cùng An Bình, khi cô ấy hỏi tôi lúc nào vào bệnh viện theo cô ấy, tôi trầm mặc.
“Tiểu Hoa a, cậu chừng nào thì đến bệnh viện,mình qua nay một mình thật nhàm chán, còn có, An Trạch một mực không cho mình đi xem một chút bọn gia gia, cũng không cho mình về nhà”.
“Tại sao vậy.”
Cô ấy không ngừng mà hỏi, từ trong lời nói của cô ấy tôi biết, An Trạch xác định vững chắc che giấu sự tình của An gia gia, nếu không sẽ không làm như vậy. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Tôi mới đầu cũng đang lo lắng, An Bình lại bởi vì An gia gia bọn họ mà thương tâm khó chịu.
Thời điểm cô ấy ở phòng 402, đã bị kích thích cũng đủ lớn, cô ấy không thể lại tiếp nhận càng nhiều tổn thương tâm linh.
An gia gia đối với cô ấy mà nói, không chỉ là cái thân nhân.
Ông là người tự mình đem An Bình nuôi nấng lớn lên, đối với An Bình tới nói, An gia gia tồn tại dạng nào trong lòng tôi biết rõ rành rành.
An Trạch làm như vậy, là hoàn toàn chính xác.
Mà tôi đây, ngày hôm đó hắn gọi cho tôi một cuộc điện thoại về sau, tôi cũng rất ít lại đi bệnh viện.
Bởi vì tôi sợ, sợ nhìn đến An Trạch, thậm chí sợ anh ta sẽ chất vấn tôi.
Hai ngày này, An Bình mỗi ngày thông qua điện thoại cùng tôi trao đổi tin tức, nói chuyện phiếm, An Trạch có vẻ như một mực ở bên người cô ấy, một tấc cũng không rời, khiến cô ấy rất là khó chịu.
Tôi thì ở nhà nghỉ ngơi, khóa học bên kia trường, đành phải xin nghỉ.
Cha mẹ nhìn thấy tôi xuất hiện trong nhà, cũng lộ ra rất kinh ngạc, bởi vì bây giờ không phải là nghỉ hè, đã là thời gian đi học, nhưng dáng vẻ bọn họ đều giống như biết chút ít cái gì, không có chỉ trích tôi.
Mẹ cau mày, ngồi tại bên giường, nhìn tôi, sắc quỷ cũng ở đó, nhưng bà không cách nào nhìn thấy anh được.
“Là gặp khó khăn gì sao”?
Mẹ ngoặt bên ngoài góc quanh hỏi một câu, sau đó cùng cha liếc nhau một cái.
Tôi lắc đầu, cười trấn an bọn họ nói: “Không có việc gì, ba mẹ không cần lo lắng”.
Cha mẹ đều lo lắng sầu muộn, có chút không tin lời của tôi, cha thì bộ dáng có chút tức giận, đưa mắt liếc ra cho mẹ qua một cái, thầm thì trong miệng câu: “Khẳng định là quỷ! Tiểu Hoa gặp quỷ! Ai”!
Dù cho thanh âm rất nhẹ, nhưng tôi vẫn là nghe được chút, vội vàng cười đối bọn họ mà nói: “Không có việc gì a, các ngươi nhìn con đi, không phải là rất tốt sao”?
Mẹ hiển nhiên không tin lời của tôi, chỉ chỉ mặt của tôi.
“ Con xem một chút sắc mặt của con đi, aizzzzzz…… Tiểu Hoa, con của ta a, khổ con quá”.
Tôi không biết vì cái gì cha mẹ đột nhiên nói những lời này.
Cha cúi người, để tay tại trên vai của tôi: “Tiểu Hoa, chúng ta đều biết, trong thân thể của con có trấn quỷ khiến, sẽ khiến cho con có thể nhìn thấy quỷ không nói, sẽ còn bị hấp dẫn rất nhiều quỷ, đi vào bên cạnh con”.
“Có thể nói, chúng ta một mực là nơm nớp lo sợ, chỉ sợ con bị những cái nhóm đồ vật ta không thấy được kia tổn thương đến, nhưng mỗi lần làm chúng ta nhìn thấy dáng vẻ thần thái sáng láng của con, liền biết con cũng không bị ảnh hưởng”.
Mẹ giống như biết chút ít cái gì, vui mừng nói: “Khả năng, là Diêm Vương một mực tại bảo vệ con, nhưng là lần này cùng trước kia hoàn toàn không giống, mẹ và cha đều có thể nhìn ra”.
“Cho nên, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện trường học bên kia, mẹ và cha ngươi sẽ nghĩ biện pháp.”
Mẹ cười sờ lên đầu của tôi, sau đó đứng dậy, hình như là chuẩn bị muốn đi ra ngoài, chỉ thấy bọn họ đều đứng tại chỗ, trầm mặc một hồi, mở miệng. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
“Chúng ta nhìn không thấy ngươi, cũng không biết ngươi có hay không ở nơi này, Diêm Vương, nếu như ngươi đối với nha đầu nhà chúng ta là thật tâm, xin hãy bảo vệ cho tốt con bé”.
Cha mặt một chút âm trầm xuống, đối sắc quỷ nói.
Bên trong những lời toi nghe được, những lời này bọn họ đều là nhằm vào sắc quỷ, kỳ thật bọn họ chỉ là đối một đoàn không khíở đó lẩm bẩm.
Nhưng là, trực giác của bọn họ thật đúng là không sai, sắc quỷ hoàn toàn chính xác có tại đây.
Hơn nữa những lời nói ra, tỏ vẻ ra là bất mãn.
“Cha, mẹ, lần này không trách sắc…… Không trách anh ấy, là chính con không cẩn thận, kỳ thật nói trắng ra là, là con không dùng, mới có thể bị người ta kéo chân sau.
“Nói bậy! Bất kể như thế nào, con cũng là thê tử của hắn, làm trượng phu, ngay cả thê tử mình đều không bảo vệ được, có tư cách gì hứa chuyện cả đời”?
Cha kích động vung tay lên, sau đó đối sắc quỷ nói: “Nếu như tái phạm lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không lại đem nữ nhi bảo bối của ta tặng cho ngươi!”
“Cha!
Sắc quỷ một mực có bảo vệ con, thế nhưng là cha mẹ cũng không biết.
Đối với sắc quỷ tới nói, anh ấy không chỉ là trượng phu của con, còn là chúa tể âm phủ.
Chuyện lần này, anh ấy cũng có giải thic cho con rồi, trong vương cung có chuyện ràng buộc nên anh ấy không thể không trễ chút mới đuổi tới.”
“Kỳ thật, anh ấy có thể trở về, con đã mười phần thỏa mãn.”
“Trên đời không phải mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của người ta, cho nên mới sẽ có rất nhiều điều không thể làm gì, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.”
“Con không trách sắc quỷ, không có chút nào.”
“Muốn trách, cũng chỉ có thể tự trách mình, năng lực quá kém.”
“Nếu như con cũng có giống An gia gia có năng lực khu quỷ như thế, chỉ cần có năng lực có thể bảo vệ tốt mình, con cảm thấy như vậy đủ rồi.
“Tối thiểu, con sẽ không tăng thêm phiền phức người khác”.
Sắc quỷ đứng bình tĩnh ở bên cạnh tôi, anh nghe được cha mẹ, đang muốn hiện thân để bày tỏ thái độ của mình, lại bị tôi kéo lại, lắc đầu. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Không cần, sắc quỷ không cần hướng cha mẹ giải thích.
Bởi vì anh không có sai, trong lòng tôi mới là nhất minh bạch.
Cha mẹ tại bốn phía nhìn một chút, thấy không có gì động tĩnh, thở dài, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là không ở nơi này.”
“Cha, mẹ.”
Tôi lẳng lặng nhìn qua hai người trước mặt, hai gườimình n thân nhất, chân thành nói: “Diêm Vương đã đã cứu con rất nhiều lần, bảo vệ con rất nhiều lần, nhưng nữ nhi chỉ là người bình thường, chính như ba mẹ nói tới, sẽ có quỷ tìm tới cửa, con cũng sẽ nhìn thấy quỷ, thậm chí số lần đụng quỷ ngay tại dần dần gia tăng, nhưng Diêm Vương chẳng những là trượng phu của con, vẫn là vua quản lý âm phủ.
Cứu được một lần, cứu không được một đời, nếu như có thể, con hi vọng mình có thể trợ giúp cho anh ấy, mà không phải cho anh ấy thêm phiền.
Đương nhiên, bao gồm an gia”.
Tôi cúi thấp đầu xuống, cha mẹ nghe xong những lời này, cả hai trầm mặc, sau đó bọn họ hướng phía tôi cười cười, lẳng lặng lui đi ra ngoài.
Bọn họ…… Hẳn là có thể minh bạch những ý tứ tôi muốn nói.
“Hoa nhi.”
Sắc quỷ ngồi ở bên cạnh tôi, đem tôi ôm vào trong ngực.
“Vì cái gì không cho ta hiện thân nói rõ”?
Tôi chọc chọc lồng ngực của anh, híp mắt, nhẹ giọng trả lời: “Không phải hiện tại, nếu như anh xuất hiện, ngược lại giải thích không tốt, bọn họ sẽ đem tất cả sai lầm đều đỏ lại trên người anh, anh không có sai”.
“Sắc quỷ, anh nói, trấn quỷ khiến trong cơ thể của em, vì cái gì em không cách nào dùng được cỗ sức mạnh này, mỗi lần, đều phải làm cho An gia gia còn có anh phải đến bảo vệ”.
Sắc quỷ không có chút dáng vẻ nào để ý, đem tôi lại ôm sát chút, một cái tay khác phủ lên bụng của tôi, khóe miệng khẽ nhếch: Tiểu gia hỏa còn chưa phát triển hòan thiện.
Cho nên, mẫu hậu nên tha thứ hắn, hắn còn không có dư thừa sức mạnh cho nàng mượn dùng a”.
Anh ở trên trán của tôi hôn một cái.
“Nhanh nghỉ ngơi đi, vẫn là nói, hiện tại liền cùng ta về hoàng cung, đến đó nghỉ ngơi? Một cái tay của anh nắm lấy tay của tôi, nhéo nhéo, qua bên kia có thể nhanh chóng hồi phục tiểu gia hỏa”.
“Trong vương cung sự tình đều xử lý rồi đúng không”?
Câu nói này, trước đó tôi vẫn muốn hỏi.
“Đương nhiên, không phải ta làm sao lại bất chấp nguy hiểm đem nàng mang về đây”?
Anh đem tôi ôm ngang, nhẹ nói: “Nhắm mắt lại, rất nhanh.”
Tôi rúc vào trong ngực của anh, gương mặt chăm chú dán bộ ngực của anh, cảm thấy sắc quỷ di chuyển, bên tai chỉ có vô hạn tiếng rít của gió cùng như là sóng biển.
Từng đợt càn quét qua màng nhĩ của tôi.
Tôi thậm chí là nghe được một chút tiếng cười âm trầm nữ hài, còn có tiếng hát du dương thiếu nữ, nhưng là cái này tiếng ca lại cho người ta một loại cảm giác bi thương. Từng tiếng khấp huyết, trừ cái đó ra, còn có một loại nhạc khí tôi không biết gõ ra âm nhạc, phụ họa tiếng ca nữ nhân này.
Đột nhiên, những thanh âm rất quỷ dị này lập tức biến mất, bốn phía lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch.
“Đến rồi”. Sắc quỷ mở miệng. Tôi hai tay cầm chặt lấy trước ngực áo bào anh, có chút mở mắt.
Cảnh sắc chung quanh làm tôi sợ ngây người, tôi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn từng màn trước mắt.
“Trời ạ.” Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Tôi lẩm bẩm nói.
Cung điện hùng vĩ đứng sừng sững ở bên cạnh, mỗi cái đình viện đều có tường vây cách, tòa nhà không biết là dùng cái gì tạo dựng lên, toàn thân đen nhánh, ngay cả trong phòng đều điểm ánh lửa màu nâu xanh lờ mờ.
Cấu trúc và phong cách của ngôi nhà không giống như phong cách đơn giản của thời kỳ cổ đại, mà là một chút phong cách Tây Dương.
Không khỏi để cho ta nhớ tới một chút kiến trúc cung điện Châu Âu thời Trung cổ, mặc dù không phải giống nhau như đúc, nhưng đều có những điểm kì lạ tương đồng.
Trong đình viện mới trồng một chút màu trắng hoa, những hoa này nhìn gần chính là từng đoá từng đoá hoa dại cực kì phổ thông, nhưng là một khi nhìn từ xa, liên miên hoa trắng tựa như từng mảnh từng mảnh xương trắng um tùm.
Có chút giống cánh tay của người, có chút thì là giống người đùi, thậm chí từ một ít góc độ, tôi có thể nhìn thấy mấy i loại khô lâungườ đổ vào phiến màu đen trong đất bùn. kia
Màu đen cây cối cao lớn, không có một chiếc lá ở phía trên, cây đen nhánh nhánh tựa như bà tay vu nữ, khô cạn lại vặn vẹo.
Ngẫu nhiên có hai con chim lớn màu đen với hốc mắt bốc lên ánh đỏ, đứng ở trên nhánh cây, miệng chim bén nhọn giống như là có thể chọc thủng tấm thép, miệng mở ra với hàm răng sắc nhọn.
Bọn chúng ngoẹo đầu nhìn chúng tôi, cũng không có cái hành động gì. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com
Thỉnh thoảng có gã sai vặt dẫn theo đèn lồng lục sắc từ trong hành lang đi qua, bọn hắn mặ áo vải màu xanh, trên đầu mang theo một đỉnh mũ, con mắt bị một đầu vải bịt kín.
So với tôi còn muốn thấp hơn một cái đầu, cong lưng, miệng thảo luận lấy ngôn ngữ tôi nghe không hiểu. Trong đó hai cái đầu đem tụ cùng một chỗ, không biết thương lượng thứ gì.
Đột nhiên, bọn hắn quay đầu, nhìn về phía chúng tôi bên này.
Dát —— Đại nhân!
Bọn hắn tựa như là con thỏ thấy được lão hổ, dọa đến sợ hãi rụt rè, tay dẫn theo đèn lồng run giống cái sàng.
Sắc quỷ cũng không nhìn bọn hắn một chút, ôm tôi trực tiếp hướng phía phòng ngủ chính đi đến.
Tôi lại một vòng, âm phủ không hổ là chỗ ở chuyên môn cho quỷ, khắp nơi đều là âm trầm.
Bầu trời dáng vẻ vẫn như cũ là như lúc tôi trong biển hoa nhìn thấy quen thuộc, nhưng những hình thù kỳ quái cung điện này, ngược lại là đưa tới lực chú ý của tôi.
Làm thời điểm chúng tôi đi vào tẩm cung, ta bị căn phòng trước mặt làm cho kinh ngạc.
Bình luận facebook