• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 129 KIỂM TRA

CHƯƠNG 129: KIỂM TRA

Cô đành phải nhẹ giọng giải thích: “Nhạc Bảo Bối ngoan nào, hôm qua mami bị người xấu bắt đi. Con xem, chẳng phải hiện giờ mami đã trở về rồi sao? Ngoan nào, chúng ta không sợ gì nữa rồi!”

Nhạc Bảo Bối như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt, xoay người chạy đến bên cạnh Mộc Dương Hà.

Dáng người nho nhỏ ôm chặt lấy đùi Mộc Dương Hà, dựa đầu lên đó, vẻ mặt hạnh phúc hài lòng nói: “Chú Mộc, cảm ơn chú đã cứu mami! Nhạc Bảo Bối thích chú Mộc nhất!”

Mộc Dương Hà cúi đầu nhìn Nhạc Bảo Bối, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Sắc mặt Phương Tuyết Nhi lập tức thay đổi, toi rồi toi rồi, trong lòng Nhạc Bảo Bối lại càng thêm sùng bái, yêu quý Mộc Dương Hà hơn! Vậy chẳng phải sau này cô thường xuyên phải gặp mặt tên biến thái này sao?

Cô nhanh chóng bước tới trước người Mộc Dương Hà, lườm anh một cái, rồi bế Nhạc Bảo Bối lên: “Nhạc Bảo ngoan, đã khuya lắm rồi, chúng ta về nhà thôi!”

“Để tôi đưa hai người về.” Mộc Dương Hà thờ ơ mở miệng nói.

Anh chắc chắn sẽ không thấy cảm động bởi sự dịu dàng ban nãy của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối.

Chỉ đơn thuần là vì yêu thích Nhạc Bảo Bối, nên anh mới muốn đưa bọn họ về nhà.

Chắc chắn là như vậy!

Phương Tuyết Nhi liền vội vàng khoát tay nói: “Không cần đâu không cần đâu, sếp Mộc là người bận rộn, chúng tôi chỉ là người dân bình thường, sao có thể làm phiền anh chứ? Tự chúng tôi đón xe trở về là được rồi!”

Hiện tại cô ước gì có thể phủi sạch quan hệ với người tâm lý bất thường này, sao có thể để anh đưa hai người về chứ? Cô không ngu đến mức để lộ địa chỉ nhà mình cho anh biết đâu!

Trên khuôn mặt Nhạc Bảo Bối lại tràn đầy vẻ thất vọng, cậu bé cầu khẩn nói: “Mẹ, Nhạc Bảo Bối muốn chú Mộc đưa chúng ta về nhà.”

Mộc Dương Hà cũng nói: “Muốn về thì phải nghe lời tôi, nếu không cô cũng biết hậu quả rồi đấy.”

Nhạc Bảo Bối không hiểu câu nói này, nhưng Phương Tuyết Nhi lại hiểu rất rõ ý của Mộc Dương Hà. Nếu cô vẫn khăng khăng từ chối, Mộc Dương Hà rất có thể sẽ mưu đồ gây rối cô lần nữa.

Phương Tuyết Nhi sợ hãi vội vàng gật đầu, bế Nhạc Bảo Bối lên xe của Mộc Dương Hà.

Đã về đến căn phòng cô thuê trước đây, nhưng Mộc Dương Hà không đi ngay, mà anh vẫn đi theo bọn cô đến tận cửa nhà.

Phương Tuyết Nhi nhét chìa khóa nhà Nhạc Bảo Bối vừa đưa cho cô vào trong túi, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộc Dương Hà hỏi: “Tại sao anh vẫn chưa đi?”

Anh cười lạnh một tiếng, sáp người đến thở một hơi bên tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy: “Ngoan ngoãn mở cửa cho tôi, tôi phải kiểm tra xem cô có giấu đàn ông trong nhà hay không!”

Kiểm tra?

Phương Tuyết Nhi giễu cợt nói: “Mộc Dương Hà, anh đùa gì thế? Anh có tư cách gì đòi kiểm tra nhà của tôi? Anh lấy thân phận gì để can thiệp vào cuộc sống của tôi chứ?”

Mộc Dương Hà cười lạnh trả lời: “Xem ra mức độ dạy dỗ tối qua của tôi vẫn chưa đủ mạnh. Nếu không sao cô có thể không nghe lời như thế?”

Phương Tuyết Nhi không khỏi rùng mình một cái, run rẩy móc chìa khoá ra mở cửa.

Sau khi vào phòng, Mộc Dương Hà quả nhiên kiểm tra chung quanh một lượt, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của đàn ông.

“Thôi đi, chúng tôi mới chuyển tới đây được một ngày. Chưa kịp ở đã bị anh bắt cóc! Làm sao có thể có đàn ông ở đây chứ!” Phương Tuyết Nhi đùa cợt nói.

Ai biết lời này lại bị Nhạc Bảo Bối nghe thấy, cậu bé nghi hoặc hỏi: “Mami, mami đang nói gì vậy?”

Phương Tuyết Nhi liền vội vàng lắc đầu: “Không có gì không có gì, mami đang đùa với chú Mộc thôi!”

Mộc Dương Hà đi tới, bế Nhạc Bảo Bối ngồi lên ghế sofa, dịu dàng hỏi: “Nhạc Bảo Bối, thích chú Mộc không?”

Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật gật đầu.

Mộc Dương Hà lại hỏi: “Vậy giữa chú Tống với chú Mộc, Nhạc Bảo Bối thích ai hơn?”

Nhạc Bảo Bối không hề suy nghĩ lập tức trả lời: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”

Mộc Dương Hà định hỏi tiếp vì sao, nhưng Phương Tuyết Nhi đã hỏi thay anh: “Nhạc Bảo Bối, tại sao con lại thích chú Mộc hơn?”

Cô cũng rất muốn biết, vì sao Nhạc Bảo Bối có tình cảm sâu đậm với Mộc Dương Hà như vậy.

Đối với câu hỏi này, Nhạc Bảo Bối lại gãi đầu, suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra được đáp án.

Thực ra, ngay cả Nhạc Bảo Bối cũng không biết, vì sao cậu bé lại thích chú Mộc như vậy.

Hai chú Mộc và chú Tống, thực ra đều đối xử tốt với cậu bé, cũng đều đối xử tốt với mami. Nhưng cậu bé vẫn thích chú Mộc hơn, nếu như chú Mộc là ba của cậu bé, thì tốt biết bao!

Phương Tuyết Nhi thấy Nhạc Bảo Bối không trả lời được, liền nói: “Không biết thì không cần trả lời. Đi tắm rồi lên giường ngủ mau, mai còn phải đi học nữa!”

Sau đó quay đầu về phía Mộc Dương Hà, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Kiểm tra cũng đã kiểm tra rồi, giờ anh đi được chưa?”

Lần này Mộc Dương Hà không cãi lại lời của Phương Tuyết Nhi. Anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, đến cửa liền dừng lại quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Nhạc Bảo Bối.

Phương Tuyết Nhi gửi một tin nhắn cho Tống Đường Huy, báo cho anh biết mình đã an toàn, giờ đang ở nhà. Gửi tin nhắn xong, cô liền lên giường đi ngủ.

Phương Tuyết Nhi không biết là, sau khi Tống Đường Huy thấy tin nhắn của cô, anh mừng đến nỗi chảy cả nước mắt, vội vã lái xe đến dưới tầng nhà cô, ở dưới tầng ngơ ngác nhìn căn phòng của cô cả đêm.

...

Ngày hôm sau, sau khi đưa Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi liền đi xe buýt đến Louise.

Hôm qua còn bị bắt cóc dưới tầng hầm, hôm nay lại phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đến làm việc. Phương Tuyết Nhi than vãn, cuộc sống luôn khó khăn, luôn gian khổ như vậy.

Mới vừa ngồi xuống ghế, một người đồng nghiệp liền đi tới nói với Phương Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, sếp Tống bảo cô đến phòng làm việc của anh ấy.”

Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của phó chủ tịch.

Cửa phòng làm việc không khóa, đẩy nhẹ một cái liền mở ra. Phương Tuyết Nhi vừa liếc mắt liền đối diện với Tống Đường Huy đang đứng ngay sau cánh cửa.

Giọng nói của anh hơi khàn khàn cất lên: “Tuyết Nhi...”

Phương Tuyết Nhi mỉm cười, thản nhiên nói: “Đường Huy, cám ơn anh đã giúp em chăm sóc Nhạc Bảo Bối.”

Anh cũng không kiềm chế được nữa, lập tức ôm cô vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Tuyết Nhi, tên khốn Mộc Dương Hà kia đã làm gì em rồi?”

Phương Tuyết Nhi cười cười vỗ vai anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không sao rồi! Đường Huy, anh ta không làm gì em cả, em vẫn ổn, không cần lo lắng cho em!”

Tống Đường Huy ôm Phương Tuyết Nhi thật chặt, khiến cô sắp không thở nổi rồi.

Cô dùng sức lắm mới đẩy được anh ra, xấu hổ cười nói: “Đường Huy, em thực sự không sao.”

Có lẽ là do Phương Tuyết Nhi giả bộ quá giống, nên Tống Đường Huy đã tin lời của cô. Anh dường như là thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Không sao là tốt rồi.”

“Vậy, Đường Huy, nếu như không có chuyện gì, thì em về trước ha! Em còn rất nhiều công việc phải làm!”

Phương Tuyết Nhi quả thực còn rất nhiều việc phải làm, Florina sắp tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới vào quý này, nhưng sản phẩm mới quý này của Louise cô vẫn chưa thiết kế ra được.

Tốc độ như vậy quá chậm, không thể nào vượt qua được Florina.

“Đợi đã, khoan hãy đi, Tuyết Nhi.” Tống Đường Huy kéo tay cô lại, dẫn cô đến trước bàn làm việc.

Tống Đường Huy lấy một xấp giấy tờ từ trong ngăn kéo ở bàn làm việc ra, nói: “Đây là tài liệu sáng nay trợ lý của anh mang tới. Anh ta đã điều tra ra tại sao lần trước thời trang Đại Dũng lại đột nhiên hủy hợp đồng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom