Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 19 BỌN HỌ ĐÍNH HÔN
CHƯƠNG 19: BỌN HỌ ĐÍNH HÔN
“Đúng vậy ạ, cô thật tinh mắt!” Nhân viên bán hàng tự hào nói: “Đây là báu vật trấn cửa tiệm của chúng tôi, nó thật sự là thiết kế do chính tay của nhà thiết kế nổi tiếng Adenis.”
Tống Đường Huy nhìn thấy hai mắt của Phương Tuyết Nhi phát sáng thì cười nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cái này xuống cho cô ấy thử đí”
“Đừng đừng đừng!” Phương Tuyết Nhi lắc đầu như trống bỏi, nhanh chóng ngăn cản: “Không cần như tiêu tiền thế đâu, em chọn đại một bộ phù hợp là được rồi.”
Tống Đường Huy nở một nụ cười ôn hòa, nói với giọng cưng chiều: “Không tốn quá nhiều đâu, chỉ cần em thích là được rồi!”
Sau đó, anh ta quay sang gọi nhân viên bán hàng lấy bộ lễ phục xuống cho Phương Tuyết Nhi mặc thử.
Thừa dịp nhân viên bán hàng đi lấy lễ phục, Phương Tuyết Nhi vội đi tới bên cạnh Tống Đường Huy, đè thấp giọng nói: “Hay là thôi đi! Anh biết lễ phục do nhà thiết kế Adenis thiết kế có giá cao cỡ nào không?”
Câu nói của cô đổi lại một cười không thèm để ý của Tống Đường Huy, anh ta nói: “Chỉ cần em thích thì giá cao cỡ nào cũng xứng đáng!”
Phương Tuyết Nhi bị thâm ý sâu xa trong câu nói của Tống Đường Huy làm cho sững sờ, nhất thời, gương mặt của cô đỏ bừng lên, cô lại có chút xấu hổ không biết nên làm sao.
Nhân viên bán hàng đúng lúc đi tới mời cô đi thử lễ phục, cô vội vàng theo qua.
Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn giúp Phương Tuyết Nhi mặc xong lễ phục, khi Phương Tuyết Nhi vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Đường Huy.
Đây là một bộ váy dài lộ vai, dường như nó được thiết kế riêng cho Phương Tuyết Nhi vậy, cực kỳ vừa vặn, thiết kế tuy đơn giản nhưng lại làm nổi bật lên đường cong, dáng người uyển chuyển, hoàn mỹ của người mặc.
Mái tóc đen của cô xõa như một thác nước trên vai, gương mặt tự nhiên, thanh nhã, tinh xảo vô ngần, xinh đẹp tuyệt trần.
Tống Đường Huy nhìn cô mà không nỡ dời mắt, đôi mắt của anh ta lưu luyến không muốn chuyển đi dù chỉ một giây.
Phương Tuyết Nhi bị anh ta nhìn tới mức ngượng ngùng, cười hỏi: “Đẹp không?”
Tống Đường Huy tán thưởng không ngớt, anh ta nhìn cô khen: “Ừ, rất đẹp, vô cùng xinh đẹp!”
Phương Tuyết Nhi vui vẻ xoay một vòng, thẹn thùng thè lưỡi về phía Tống Đường Huy.
“Lấy cái này đi.” Tống Đường Huy dịu dàng quyết định.
“Vâng!” Nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt, thái độ càng thêm cung kính, hôm nay đúng là đã gặp được khách hàng hào phóng rồi.
“Đợi đã!” Phương Tuyết Nhi cực kỳ đau lòng, vừa rồi cô đã lén xem giá khi ở trong phòng thử đồ, một chuỗi số không khiến cô hoa cả mắt. Cô lặng lẽ nói với Tống Đường Huy: “Hay là đổi bộ khác đi, bộ này em mua không nổi!”
Tống Đường Huy cười vui vẻ, cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mình thật đáng yêu, anh ta giơ tay xoa nhẹ tóc cô, cưng chiều bảo: “Lấy cái này đi, anh mua nổi mà!”
“Không nên, không nên! Lần trước ăn cơm là anh trả tiền, lần này mua lễ phục sao có thể để anh trả nữa chứ!” Phương Tuyết Nhi vội vàng từ chối, cô đã nhìn ra, có lẽ Tống Đường Huy đã thích cô nhưng cô lại không muốn thiếu nợ anh ta quá nhiều bởi vì có lẽ cô sẽ không thể nào trả hết được.
Tống Đường Huy nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô thì đành phải thở dài, nói với giọng tiếc nuối: “Coi như là anh cho em mượn, giờ thiếu sau này đợi em có tiền thì trả lại cũng được.”
Nói xong, Tống Đường Huy không để Phương Tuyết Nhi có cơ hội cự tuyệt nữa, tay anh ta cầm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.
“Tích….”
Mua xong bộ lễ phục này thì coi như đã không thể thay đổi được gì nữa.
Phương Tuyết Nhi thổn thức không ngừng, mặc lễ phục do thần tượng thiết kế đúng là vừa hạnh phúc vừa đau lòng.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người lên xe, chạy về phía dạ hội.
Xe chạy thẳng một đường, cuối cùng cũng chạy tới cửa lớn nơi tổ chức dạ hội.
Nam phục vụ tiến lên mở cửa xe, Phương Tuyết Nhi cùng Tống Đường Huy cùng đi lên cầu thang, tiến vào nơi dạ hội.
Trong hội trường đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc rung động lòng người, mấy lẵng hoa trưng bày cũng vô cùng tinh xảo.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi tham dự buổi dạ hội của tầng lớp thượng lưu xã hội thế này, khách mời trong buổi dạ hội là những nhân vật chỉ tùy tiện dậm chân một cái thì cũng có thể khiến cho cả thành phố nghiêng ngả.
Cô chỉ có thể nhìn thấy những người này trên tin tức hoặc trên ti vi, hôm nay cũng xem như đã mở rộng tầm mắt.
Cô nhìn Tống Đường Huy bên cạnh mình, tò mò hỏi: “Đường Huy, không phải anh làm bác sĩ à? Sao lại tới tham gia loại vũ hội dành cho giới kinh doanh thế này?”
Tống Đường Huy hòa nhã cười: “Ba anh có vài việc làm ăn buôn bán ở thành phố H, vốn dĩ là do ông tới đây dự nhưng hôm qua, thân thể ông không khỏe nên phái anh tới đây thay mặt cho ông.”
“À~” Phương Tuyết Nhi hiểu ra, gật đầu một cái.
Cô đi Tống Đường Huy xuyên qua đám người trong buổi dạ hội, thỉnh thoảng sẽ có người quen tiến lên chào hỏi, Tống Đường Huy cũng lịch sự hàn huyên vài câu.
Trên buổi tiệc, âm nhạc ưu nhã mê hoặc lòng người vang lên, các vị khách cũng bắt đầu khiêu vũ với người bên cạnh.
Tống Đường Huy cũng vươn tay mời đầy sự nho nhã: “Có thể mời em nhảy một điệu chứ?”
Phương Tuyết Nhi cười một tiếng, gật đầu đồng ý.
Một tay Tống Đường Huy đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của Phương Tuyết Nhi, tay còn lại nắm tay cô, theo nhịp nhạc mà lắc lư khiêu vũ.
Hưởng thụ âm nhạc và bước nhảy, trên mặt Phương Tuyết Nhi hiện lên nụ cười vui sướng.
Thấy gương mặt nhỏ của Phương Tuyết Nhi đã giãn ra, tâm trạng của Tống Đường Huy cũng rất tốt.
Anh ta thâm tình nhìn cô: “Tuyết Nhi, sau này em phải cười nhiều lên nha, em cười rất đẹp đấy!”
Phương Tuyết Nhi được Tống Đường Huy khen ngợi tới mức ngượng ngùng, cô đỏ mặt nói: “Bình thường trông anh rất chín chắn, từng trải nhưng xem ra anh dỗ dành con gái cũng khéo nhỉ?”
“Trừ em ra, cho tới hiện giờ, anh chưa từng dỗ dành ai đâu!” Tống Đường Huy cười, giải thích. Anh ta cũng không phải là loại người gặp ai cũng yêu.
Phương Tuyết Nhi nở nụ cười đầy giảo hoạt: “Em chỉ nói giỡn thôi, anh nghiêm túc như thế làm gì!”
Tống Đường Huy cưng chiều nhìn cô, nói một câu đầy thâm ý: “Anh vẫn luôn rất chân thành với em!”
Lời này vừa được thốt ra, dường như có thứ gì đó đang dao động giữa hai người, Phương Tuyết Nhi tránh né ánh mắt của Tống Đường Huy, không tập trung khiêu vũ.
Bỗng nhiên, âm nhạc trong sảnh ngừng lại, mọi người chuyển mắt về phía bốn người đang đi từ trên cầu thang xuống.
Ông cố Mộc càng lớn tuổi càng dẻo dai, ông tươi cười rạng rỡ chậm rãi đi từ trên lâu xuống.
Mộc Dương Hà đi bên cạnh ông, anh mặc một bộ vest vừa người màu xám, dáng vẻ cao lớn, đẹp trai, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng chưa từng thay đổi.
Bên cạnh còn hai người nữa, một người là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị - Tiêu Học Hạo. Người còn lại mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ ngực màu hồng đính ngọc trai, mang theo nụ cười trên môi là Tiêu Tử Dao.
Phương Tuyết Nhi hốt hoảng, thế này chẳng lẽ đúng như tin đồn sao?
Ông cố Mộc là người đầu tiên lên tiếng: “Vô cùng cảm ơn các vị khách quý đã đến đây, hôm nay, tôi có một tin quan trọng muốn thông báo, trải qua quá trình cân nhắc, hai nhà Mộc, Tiêu chúng tôi quyết định kết thông gia với nhau, cùng nhau mở rộng cơ hội buôn bán phát triển hơn nữa. Đây cũng lời chúc phúc cho đôi trai tài gái sắc tuyệt vời này!”
Tiêu Học Hào nâng ly theo: “Con gái tôi sẽ đính hôn với cậu Mộc một tháng sau, lúc đó, hoan nghênh các vị tới chung vui.”
Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm, mọi người đều vây quanh nâng ly chúc mừng.
Chỉ có Phương Tuyết Nhi đứng sững sờ tại chỗ, cô chỉ nghe thấy âm thanh nổ tung bên tai mình, chân mềm nhũn, ngã nghiêng về phía Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy vội đỡ cô, lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi, em sao thế, có sao không?”
Cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Mộc Dương Hà đang đứng trên bậc thang, trong mắt anh lóe lên tia giật mình. Anh nhìn thấy người phụ nữ kia hôm nay càng thêm xinh đẹp, mà cô đang mềm mại ngã vào ngực của một người đàn ông, khóe miệng anh không khỏi kéo ra một nụ cười trào phùng, hai tay vốn dĩ đang buông lỏng bên người cũng nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Không sao, không có việc gì!” Phương Tuyết Nhi cố gắng đứng vững, ngỡ ngàng nhìn thân ảnh anh tuấn của người đàn ông kia trong cảnh tượng đầy tiếng cười nói này.
Không ngờ Mộc Dương Hà lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, sâu trong đáy mắt kia tràn ngập sự chán ghét.
Phương Tuyết Nhi bị anh nhìn tới mức trong lòng se sắt, chỉ cảm thấy trong lòng loạn thành một mớ bòng bong, cảm giác mất mát xộc thẳng lên đầu.
Vì sao khi nghe thấy tin Mộc Dương Hà đính hôn, cô lại khó chịu như thế, Phương Tiểu Ngư không dám nghĩ sâu hơn, cũng không muốn bị cảnh tượng trước mắt kích thích thêm nữa. Cô cúi đầu xuống, che giấu hốc mắt có hơi ửng đỏ của mình, đẻ thấp giọng nói với Tống Đường Huy: “Em đi ra ngoài một chút.”
Nói xong câu này, không đợi Tống Đường Huy kịp phản ứng, cô đã quay người rời đi.
Tống Đường Huy ngẩn ra, vội vàng đi theo.
Trong bóng đêm tối đen, hai người đi dạo một vòng trong vườn hoa, đợi khi cảm xúc của Phương Tuyết Nhi đã giảm bớt, hai người mới quay về nơi tổ chức dạ vũ.
Vừa quay lại, hai người rõ ràng cảm thấy không khí khác lạ.
Âm nhạc đã tắt, không biết sao mọi người lại vây quanh một chỗ, rối rít nghị luận.
Hai người Phương Tuyết Nhi đi qua, họ muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Tử Dao đứng giữa mọi người, trên lễ phục xinh đẹp bị giội một mảng lớn toàn là rượu vang, cô ta đang tức giận tóm lấy hung thủ, miệng trách mắng vô cùng khắc nghiệt.
Mà trong tay cô ta là một đứa bé đang bị dọa sợ, cánh tay nhỏ của đứa bé kia đang bị Tiêu Tử Dao nắm chặt, giãy giụa sao cũng không thoát được, bộ vest nhỏ trên người cũng bị kéo nhăn nhúm xộc xệch theo. Gương mặt bé ửng đỏ, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt nhưng bé vẫn quật cường không để nó chảy xuống, chỉ dùng vẻ mặt hoảng sợ, ấm ức nhìn Tiêu Tử Dao.
Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy hoảng sợ trong lòng, vì đứa bé kia không phải là ai khác.
Đó chính là Nhạc Bảo Bối của cô!
“Đúng vậy ạ, cô thật tinh mắt!” Nhân viên bán hàng tự hào nói: “Đây là báu vật trấn cửa tiệm của chúng tôi, nó thật sự là thiết kế do chính tay của nhà thiết kế nổi tiếng Adenis.”
Tống Đường Huy nhìn thấy hai mắt của Phương Tuyết Nhi phát sáng thì cười nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cái này xuống cho cô ấy thử đí”
“Đừng đừng đừng!” Phương Tuyết Nhi lắc đầu như trống bỏi, nhanh chóng ngăn cản: “Không cần như tiêu tiền thế đâu, em chọn đại một bộ phù hợp là được rồi.”
Tống Đường Huy nở một nụ cười ôn hòa, nói với giọng cưng chiều: “Không tốn quá nhiều đâu, chỉ cần em thích là được rồi!”
Sau đó, anh ta quay sang gọi nhân viên bán hàng lấy bộ lễ phục xuống cho Phương Tuyết Nhi mặc thử.
Thừa dịp nhân viên bán hàng đi lấy lễ phục, Phương Tuyết Nhi vội đi tới bên cạnh Tống Đường Huy, đè thấp giọng nói: “Hay là thôi đi! Anh biết lễ phục do nhà thiết kế Adenis thiết kế có giá cao cỡ nào không?”
Câu nói của cô đổi lại một cười không thèm để ý của Tống Đường Huy, anh ta nói: “Chỉ cần em thích thì giá cao cỡ nào cũng xứng đáng!”
Phương Tuyết Nhi bị thâm ý sâu xa trong câu nói của Tống Đường Huy làm cho sững sờ, nhất thời, gương mặt của cô đỏ bừng lên, cô lại có chút xấu hổ không biết nên làm sao.
Nhân viên bán hàng đúng lúc đi tới mời cô đi thử lễ phục, cô vội vàng theo qua.
Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn giúp Phương Tuyết Nhi mặc xong lễ phục, khi Phương Tuyết Nhi vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Đường Huy.
Đây là một bộ váy dài lộ vai, dường như nó được thiết kế riêng cho Phương Tuyết Nhi vậy, cực kỳ vừa vặn, thiết kế tuy đơn giản nhưng lại làm nổi bật lên đường cong, dáng người uyển chuyển, hoàn mỹ của người mặc.
Mái tóc đen của cô xõa như một thác nước trên vai, gương mặt tự nhiên, thanh nhã, tinh xảo vô ngần, xinh đẹp tuyệt trần.
Tống Đường Huy nhìn cô mà không nỡ dời mắt, đôi mắt của anh ta lưu luyến không muốn chuyển đi dù chỉ một giây.
Phương Tuyết Nhi bị anh ta nhìn tới mức ngượng ngùng, cười hỏi: “Đẹp không?”
Tống Đường Huy tán thưởng không ngớt, anh ta nhìn cô khen: “Ừ, rất đẹp, vô cùng xinh đẹp!”
Phương Tuyết Nhi vui vẻ xoay một vòng, thẹn thùng thè lưỡi về phía Tống Đường Huy.
“Lấy cái này đi.” Tống Đường Huy dịu dàng quyết định.
“Vâng!” Nhân viên bán hàng vui vẻ ra mặt, thái độ càng thêm cung kính, hôm nay đúng là đã gặp được khách hàng hào phóng rồi.
“Đợi đã!” Phương Tuyết Nhi cực kỳ đau lòng, vừa rồi cô đã lén xem giá khi ở trong phòng thử đồ, một chuỗi số không khiến cô hoa cả mắt. Cô lặng lẽ nói với Tống Đường Huy: “Hay là đổi bộ khác đi, bộ này em mua không nổi!”
Tống Đường Huy cười vui vẻ, cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mình thật đáng yêu, anh ta giơ tay xoa nhẹ tóc cô, cưng chiều bảo: “Lấy cái này đi, anh mua nổi mà!”
“Không nên, không nên! Lần trước ăn cơm là anh trả tiền, lần này mua lễ phục sao có thể để anh trả nữa chứ!” Phương Tuyết Nhi vội vàng từ chối, cô đã nhìn ra, có lẽ Tống Đường Huy đã thích cô nhưng cô lại không muốn thiếu nợ anh ta quá nhiều bởi vì có lẽ cô sẽ không thể nào trả hết được.
Tống Đường Huy nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô thì đành phải thở dài, nói với giọng tiếc nuối: “Coi như là anh cho em mượn, giờ thiếu sau này đợi em có tiền thì trả lại cũng được.”
Nói xong, Tống Đường Huy không để Phương Tuyết Nhi có cơ hội cự tuyệt nữa, tay anh ta cầm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.
“Tích….”
Mua xong bộ lễ phục này thì coi như đã không thể thay đổi được gì nữa.
Phương Tuyết Nhi thổn thức không ngừng, mặc lễ phục do thần tượng thiết kế đúng là vừa hạnh phúc vừa đau lòng.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người lên xe, chạy về phía dạ hội.
Xe chạy thẳng một đường, cuối cùng cũng chạy tới cửa lớn nơi tổ chức dạ hội.
Nam phục vụ tiến lên mở cửa xe, Phương Tuyết Nhi cùng Tống Đường Huy cùng đi lên cầu thang, tiến vào nơi dạ hội.
Trong hội trường đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc rung động lòng người, mấy lẵng hoa trưng bày cũng vô cùng tinh xảo.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi tham dự buổi dạ hội của tầng lớp thượng lưu xã hội thế này, khách mời trong buổi dạ hội là những nhân vật chỉ tùy tiện dậm chân một cái thì cũng có thể khiến cho cả thành phố nghiêng ngả.
Cô chỉ có thể nhìn thấy những người này trên tin tức hoặc trên ti vi, hôm nay cũng xem như đã mở rộng tầm mắt.
Cô nhìn Tống Đường Huy bên cạnh mình, tò mò hỏi: “Đường Huy, không phải anh làm bác sĩ à? Sao lại tới tham gia loại vũ hội dành cho giới kinh doanh thế này?”
Tống Đường Huy hòa nhã cười: “Ba anh có vài việc làm ăn buôn bán ở thành phố H, vốn dĩ là do ông tới đây dự nhưng hôm qua, thân thể ông không khỏe nên phái anh tới đây thay mặt cho ông.”
“À~” Phương Tuyết Nhi hiểu ra, gật đầu một cái.
Cô đi Tống Đường Huy xuyên qua đám người trong buổi dạ hội, thỉnh thoảng sẽ có người quen tiến lên chào hỏi, Tống Đường Huy cũng lịch sự hàn huyên vài câu.
Trên buổi tiệc, âm nhạc ưu nhã mê hoặc lòng người vang lên, các vị khách cũng bắt đầu khiêu vũ với người bên cạnh.
Tống Đường Huy cũng vươn tay mời đầy sự nho nhã: “Có thể mời em nhảy một điệu chứ?”
Phương Tuyết Nhi cười một tiếng, gật đầu đồng ý.
Một tay Tống Đường Huy đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của Phương Tuyết Nhi, tay còn lại nắm tay cô, theo nhịp nhạc mà lắc lư khiêu vũ.
Hưởng thụ âm nhạc và bước nhảy, trên mặt Phương Tuyết Nhi hiện lên nụ cười vui sướng.
Thấy gương mặt nhỏ của Phương Tuyết Nhi đã giãn ra, tâm trạng của Tống Đường Huy cũng rất tốt.
Anh ta thâm tình nhìn cô: “Tuyết Nhi, sau này em phải cười nhiều lên nha, em cười rất đẹp đấy!”
Phương Tuyết Nhi được Tống Đường Huy khen ngợi tới mức ngượng ngùng, cô đỏ mặt nói: “Bình thường trông anh rất chín chắn, từng trải nhưng xem ra anh dỗ dành con gái cũng khéo nhỉ?”
“Trừ em ra, cho tới hiện giờ, anh chưa từng dỗ dành ai đâu!” Tống Đường Huy cười, giải thích. Anh ta cũng không phải là loại người gặp ai cũng yêu.
Phương Tuyết Nhi nở nụ cười đầy giảo hoạt: “Em chỉ nói giỡn thôi, anh nghiêm túc như thế làm gì!”
Tống Đường Huy cưng chiều nhìn cô, nói một câu đầy thâm ý: “Anh vẫn luôn rất chân thành với em!”
Lời này vừa được thốt ra, dường như có thứ gì đó đang dao động giữa hai người, Phương Tuyết Nhi tránh né ánh mắt của Tống Đường Huy, không tập trung khiêu vũ.
Bỗng nhiên, âm nhạc trong sảnh ngừng lại, mọi người chuyển mắt về phía bốn người đang đi từ trên cầu thang xuống.
Ông cố Mộc càng lớn tuổi càng dẻo dai, ông tươi cười rạng rỡ chậm rãi đi từ trên lâu xuống.
Mộc Dương Hà đi bên cạnh ông, anh mặc một bộ vest vừa người màu xám, dáng vẻ cao lớn, đẹp trai, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng chưa từng thay đổi.
Bên cạnh còn hai người nữa, một người là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị - Tiêu Học Hạo. Người còn lại mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ ngực màu hồng đính ngọc trai, mang theo nụ cười trên môi là Tiêu Tử Dao.
Phương Tuyết Nhi hốt hoảng, thế này chẳng lẽ đúng như tin đồn sao?
Ông cố Mộc là người đầu tiên lên tiếng: “Vô cùng cảm ơn các vị khách quý đã đến đây, hôm nay, tôi có một tin quan trọng muốn thông báo, trải qua quá trình cân nhắc, hai nhà Mộc, Tiêu chúng tôi quyết định kết thông gia với nhau, cùng nhau mở rộng cơ hội buôn bán phát triển hơn nữa. Đây cũng lời chúc phúc cho đôi trai tài gái sắc tuyệt vời này!”
Tiêu Học Hào nâng ly theo: “Con gái tôi sẽ đính hôn với cậu Mộc một tháng sau, lúc đó, hoan nghênh các vị tới chung vui.”
Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm, mọi người đều vây quanh nâng ly chúc mừng.
Chỉ có Phương Tuyết Nhi đứng sững sờ tại chỗ, cô chỉ nghe thấy âm thanh nổ tung bên tai mình, chân mềm nhũn, ngã nghiêng về phía Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy vội đỡ cô, lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi, em sao thế, có sao không?”
Cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Mộc Dương Hà đang đứng trên bậc thang, trong mắt anh lóe lên tia giật mình. Anh nhìn thấy người phụ nữ kia hôm nay càng thêm xinh đẹp, mà cô đang mềm mại ngã vào ngực của một người đàn ông, khóe miệng anh không khỏi kéo ra một nụ cười trào phùng, hai tay vốn dĩ đang buông lỏng bên người cũng nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Không sao, không có việc gì!” Phương Tuyết Nhi cố gắng đứng vững, ngỡ ngàng nhìn thân ảnh anh tuấn của người đàn ông kia trong cảnh tượng đầy tiếng cười nói này.
Không ngờ Mộc Dương Hà lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, sâu trong đáy mắt kia tràn ngập sự chán ghét.
Phương Tuyết Nhi bị anh nhìn tới mức trong lòng se sắt, chỉ cảm thấy trong lòng loạn thành một mớ bòng bong, cảm giác mất mát xộc thẳng lên đầu.
Vì sao khi nghe thấy tin Mộc Dương Hà đính hôn, cô lại khó chịu như thế, Phương Tiểu Ngư không dám nghĩ sâu hơn, cũng không muốn bị cảnh tượng trước mắt kích thích thêm nữa. Cô cúi đầu xuống, che giấu hốc mắt có hơi ửng đỏ của mình, đẻ thấp giọng nói với Tống Đường Huy: “Em đi ra ngoài một chút.”
Nói xong câu này, không đợi Tống Đường Huy kịp phản ứng, cô đã quay người rời đi.
Tống Đường Huy ngẩn ra, vội vàng đi theo.
Trong bóng đêm tối đen, hai người đi dạo một vòng trong vườn hoa, đợi khi cảm xúc của Phương Tuyết Nhi đã giảm bớt, hai người mới quay về nơi tổ chức dạ vũ.
Vừa quay lại, hai người rõ ràng cảm thấy không khí khác lạ.
Âm nhạc đã tắt, không biết sao mọi người lại vây quanh một chỗ, rối rít nghị luận.
Hai người Phương Tuyết Nhi đi qua, họ muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Tử Dao đứng giữa mọi người, trên lễ phục xinh đẹp bị giội một mảng lớn toàn là rượu vang, cô ta đang tức giận tóm lấy hung thủ, miệng trách mắng vô cùng khắc nghiệt.
Mà trong tay cô ta là một đứa bé đang bị dọa sợ, cánh tay nhỏ của đứa bé kia đang bị Tiêu Tử Dao nắm chặt, giãy giụa sao cũng không thoát được, bộ vest nhỏ trên người cũng bị kéo nhăn nhúm xộc xệch theo. Gương mặt bé ửng đỏ, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt nhưng bé vẫn quật cường không để nó chảy xuống, chỉ dùng vẻ mặt hoảng sợ, ấm ức nhìn Tiêu Tử Dao.
Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy hoảng sợ trong lòng, vì đứa bé kia không phải là ai khác.
Đó chính là Nhạc Bảo Bối của cô!
Bình luận facebook