Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 66 BỊ ĐUỔI RA KHỎI ĐÁM CƯỚI
CHƯƠNG 66: BỊ ĐUỔI RA KHỎI ĐÁM CƯỚI
Phương Tuyết Nhi nấu xong bữa sáng, bày sẵn lên bàn rồi gọi hai người xuống ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay là món trứng cuộn cơm, lớp trứng mỏng bên ngoài, gói bên trong là cơm dẻo rất mềm, còn có thêm cà rốt và đậu xanh.
Nhạc Bảo Bối cầm cái thìa của trẻ con, xúc một miếng to.
Mộc Dương Hà dùng nĩa lật qua lật lại thức ăn trong đĩa, lông mày nhíu lại, không biết nên ăn như thế nào.
Phương Tuyết Nhi nhìn bộ dạng của anh, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, cô biết Mộc Dương Hà được dạy dỗ nghiêm khắc, ăn uống trước nay luôn lịch sự nhã nhặn, mà món trứng cuộn cơm trong đĩa lại là một miếng rất to, căn bản không thể ăn một cách lịch sự nhã nhặn được.
Điệu bộ không biết nên xuống tay từ đâu khiến Phương Tuyết Nhi vô cùng buồn cười, cô lắc đầu, lấy một đôi găng dùng một lần ra rồi nói với Mộc Dương Hà: “Đưa tay cho em.”
Mộc Dương Hà mặt mù mờ, cô chủ động đưa tay ra nắm lấy tay anh, sau đó bản thân mình cũng đeo một đôi, cô dùng tay nhấc một miếng cơm cuộn trứng trong đĩa lên đưa vào miệng, vừa ăn vừa để Mộc Dương Hà nhìn động tác làm mẫu của mình.
Mộc Dương Hà có chút không kiên nhẫn, cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục, chỉ tiếc rằng bụng quá đói, chỉ còn cách bỏ nĩa xuống làm theo Phương Tuyết Nhi.
Anh cầm lấy một miếng cơm cuộn trứng, bỏ vào miệng nhai, trong miệng ngập tràn hương vị của gạo thơm, cảm nhận được mùi vị ngon lành, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
Phương Tuyết Nhi tự hào nhìn biểu cảm giãn ra trên mặt Mộc Dương Hà, kiêu hãnh nói: “Ngon không? Đây là món tủ của em đấy.”
“Ừm, trang trí chả ra sao, nhưng mùi vị quả không tồi.” Mộc Dương Hà gật đầu, thẳng thắn nhận xét, rồi lại nói tiếp, “Món ăn có ngon hay không là chuyện phụ, tác phẩm tham gia cuộc thi của em có tốt hay không mới là chuyện quan trọng.”
“Đúng là không nói được lời nào hay ho” Phương Tuyết Nhi lại thở dài: “Hạn gửi bản thảo còn chưa đến một tuần, trong đầu em không có một chút ý tưởng nào cả...”
“Không cần phải lo lắng như thế, em phải tin tưởng cách hiểu chủ đề váy cưới của em, sau đó thiết kế ra một tác phẩm độc đáo nhất chỉ thuộc về em.” Mộc Dương Hà khích lệ.
Phương Tuyết Nhi gật đầu công nhận, hạ quyết tâm, nói: “Ừm! Vậy mấy ngày này Nhạc Bảo Bối giao cho anh nhé, em phải ra ngoài sưu tầm, thu thập tài liệu thực tế!”
Cô đặt thức ăn còn ăn dở xuống, vội vàng thu dọn tài liệu rồi đi nhanh ra khỏi cửa. Phương Tuyết Nhi vẫn luôn là người theo chủ nghĩa hành động.
Mộc Dương Hà cười cười, dịu dàng nói với Nhạc Bảo Bối: “Mau ăn đi, ăn xong chú cháu mình chơi cờ.”
Nghe đến chơi cờ, Nhạc Bảo Bối vô cùng thích thú, bé nhanh chóng ăn hết bữa sáng của mình, sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn Mộc Dương Hà.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của cậu nhóc, trong lòng Mộc Dương Hà như tan chảy, anh mỉm cười dịu dàng, rút một tờ giấy ăn lau cái miệng nhỏ vẫn còn dính cơm của Nhạc Bảo Bối, nói: “Được rồi, chúng ta đi đánh cờ nào!”
Phương Tuyết Nhi ôm tài liệu rời khỏi nhà, nhưng sau khi ra khỏi cửa mới phát hiện dường như cô không biết bản thân mình nên đi đâu để tìm linh cảm.
Cô có chút thất vọng, bước đi trên đường không có mục đích, ngẩng đầu, nhìn thấy một nhà hàng tổ chức hôn lễ, trước cửa giăng đèn kết hoa, cổng hình vòm to kết đầy hoa tươi, khách khứa nườm nượp kéo đến.
Có người kết hôn, Phương Tuyết Nhi có chút động lòng. Ở đây cô không có họ hàng thân thích, cũng không có bạn bè, vậy nên trước nay chưa từng được tham dự hôn lễ của người khác.
Bây giờ sao không vào trải nghiệm một chút, nói không chừng có thể tìm được linh cảm thiết kế áo cưới.
Sau khi quyết định, Phương Tuyết Nhi đi theo dòng người, trà trộn vào bên trong sảnh lớn nhà hàng nơi tổ chức tiệc cưới.
Trong sảnh lớn đầy ắp người, những vị khách bước vào đều tìm chỗ ngồi của mình, Phương Tuyết Nhi cũng đi theo tìm một vị trí ở góc khuất ngồi xuống.
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, đại sảnh vang lên tiếng nhạc tiến hành hôn lễ, âm thanh huyên náo trong phút chốc trở nên im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía sân khấu ở giữa đại sảnh.
Cùng với ánh mắt chăm chú của mọi người, cô dâu và chú rể chầm chậm bước vào, đi đến đâu, mấy em bé cầm giỏ rải cánh hoa nhiều màu đến đấy, trong tiếng nhạc nền, mọi thứ đều mang một màu hạnh phúc và tươi đẹp.
Nhân vật chính của hôn lễ không còn nghi ngờ gì nữa chính là cô dâu và chú rể, ánh mắt của Phương Tuyết Nhi dừng lại trên chiếc váy cưới trắng muốt mà cô dâu đang mặc.
Bộ váy cưới này được thiết kế theo kiểu trước ngắn sau dài, vạt váy phía trước là kiểu váy ngắn, độ dài chỉ đến bắp đùi, phần đuôi phía sau lại trải dài trên mặt đất, tạo cảm giác kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại.
Phương Tuyết Nhi nhanh chóng lôi giấy bút ra, dựa theo ý nghĩ trong đầu, phác họa ra kiểu dáng gần giống như bộ váy cưới cô dâu đang mặc.
Sau khi vẽ xong, cô xem xét một cách kỹ lưỡng tác phẩm của mình, trên mặt đầy vẻ soi xét, giống như tác phẩm này không hề khiến cô hài lòng.
Ngồi bên cạnh Phương Tuyết Nhi là một vị khách nữ trẻ tuổi, cô ấy quan sát Phương Tuyết Nhi một hồi lâu mới hỏi: “Cô gái này, sao tôi lại không biết cô nhỉ, cô là ở bên nào?”
“Hả? Cái gì bên nào?” Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, dời mắt khỏi bản phác thảo, đầu óc mù mờ.
“Ý là hỏi cô ở bên bạn của chú rể hay là bạn cô dâu?” Vị khách nữ giải thích.
“Ò, ừm...chuyện là, tôi ở bên bạn của cô dâu.” Phương Tuyết Nhi ấp a ấp úng nói.
“Ồ, vậy cô biết cô dâu tên là gì không?” Vị khách nữ tiếp tục hỏi.
Phương Tuyết Nhi nhớ lại lúc bước vào đại sảnh, trước cửa có bày một tấm áp phích to, cô có liếc nhìn qua tên cô dâu và chú rể, nhất thời nhớ không rõ nữa, vừa nghĩ vừa đoán, nói: “Cô dâu tên Quan...Âm...”
Vừa dứt lời, mặt vị khách nữ đầy vẻ hoảng hốt. Cô ta trừng mắt nổi giận nói: “Cái gì mà Quan Âm! Vậy thì tôi là Như Lai à! Là Trịnh Nguyên, cô dâu tên Trịnh Nguyên!”
Phương Tuyết Nhi vội vàng giảng hòa: “Đúng, đúng, đúng, là Trịnh Nguyên, tôi nhìn nhầm.”
Vị khách nữ kia cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên không chịu giảng hòa, cô đứng bật dậy hét lên: “Nhìn nhầm cái gì, rõ ràng muốn cô đến đây ăn chùa uống chùa, bảo vệ , bảo vệ, đuổi cô ta ra ngoài!”
Khách mời trong đại sảnh đều nhao nhao nhìn về phía bên này, những vị khách ở gần bắt đầu lôi léo Phương Tuyết Nhi, đuổi cô ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi hoảng loạn thu dọn bản thảo trên tay, nhanh nhẹn né tránh sự bao vây chặn lối của những vị khách, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi đám đông, chạy ra bên ngoài nhà hàng, cô thở hổn hển nói: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!”
Một chiếc Lamborghini màu trắng chầm chậm dừng lại bên đường, một người bước từ trong xe xuống, đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi, cười nói: “Em vừa thoát khỏi nguy hiểm à?”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Tống Đường Huy vẫn ôn hòa như trước đây.
“Đường Huy? Sao anh lại ở đây?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi.
Tống Đường Huy mỉm cười: “Anh đến tham gia lễ cưới của đồng nghiệp trong bệnh viện, nhìn thấy em chạy ra từ trong nhà hàng, xảy ra chuyện gì à?”
Còn chưa kịp đợi Phương Tuyết Nhi trả lời đã nhìn thấy hai người bảo vệ từ trong nhà hàng lao ra, đang chạy về phía hai người họ.
“Ai ya, không hay rồi!” Phương Tuyết Nhi hốt hoảng kêu lên một tiếng, theo bản năng trốn ra phía sau Tống Đường Huy, thầm cầu nguyện bảo vệ không nhìn thấy mình.
Tống Đường Huy không hiểu chuyện gì, hỏi: “Tuyết Nhi, em làm gì thế?”
Phương Tuyết Nhi thấp giọng dặn dò: “Đừng nói, đừng nói...”
Nhưng trốn như vậy cũng không có tác dụng gì, hai người bảo vệ vẫn đi thẳng đến chỗ cô, nói với giọng không chút khách sáo: “Cô làm gì thế hả, vẫn còn muốn ăn chực uống chờ à? Nếu còn không cút đi, tôi sẽ dẫn cô đến đồn cảnh sát đấy.”
Phương Tuyết Nhi nấu xong bữa sáng, bày sẵn lên bàn rồi gọi hai người xuống ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay là món trứng cuộn cơm, lớp trứng mỏng bên ngoài, gói bên trong là cơm dẻo rất mềm, còn có thêm cà rốt và đậu xanh.
Nhạc Bảo Bối cầm cái thìa của trẻ con, xúc một miếng to.
Mộc Dương Hà dùng nĩa lật qua lật lại thức ăn trong đĩa, lông mày nhíu lại, không biết nên ăn như thế nào.
Phương Tuyết Nhi nhìn bộ dạng của anh, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, cô biết Mộc Dương Hà được dạy dỗ nghiêm khắc, ăn uống trước nay luôn lịch sự nhã nhặn, mà món trứng cuộn cơm trong đĩa lại là một miếng rất to, căn bản không thể ăn một cách lịch sự nhã nhặn được.
Điệu bộ không biết nên xuống tay từ đâu khiến Phương Tuyết Nhi vô cùng buồn cười, cô lắc đầu, lấy một đôi găng dùng một lần ra rồi nói với Mộc Dương Hà: “Đưa tay cho em.”
Mộc Dương Hà mặt mù mờ, cô chủ động đưa tay ra nắm lấy tay anh, sau đó bản thân mình cũng đeo một đôi, cô dùng tay nhấc một miếng cơm cuộn trứng trong đĩa lên đưa vào miệng, vừa ăn vừa để Mộc Dương Hà nhìn động tác làm mẫu của mình.
Mộc Dương Hà có chút không kiên nhẫn, cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục, chỉ tiếc rằng bụng quá đói, chỉ còn cách bỏ nĩa xuống làm theo Phương Tuyết Nhi.
Anh cầm lấy một miếng cơm cuộn trứng, bỏ vào miệng nhai, trong miệng ngập tràn hương vị của gạo thơm, cảm nhận được mùi vị ngon lành, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
Phương Tuyết Nhi tự hào nhìn biểu cảm giãn ra trên mặt Mộc Dương Hà, kiêu hãnh nói: “Ngon không? Đây là món tủ của em đấy.”
“Ừm, trang trí chả ra sao, nhưng mùi vị quả không tồi.” Mộc Dương Hà gật đầu, thẳng thắn nhận xét, rồi lại nói tiếp, “Món ăn có ngon hay không là chuyện phụ, tác phẩm tham gia cuộc thi của em có tốt hay không mới là chuyện quan trọng.”
“Đúng là không nói được lời nào hay ho” Phương Tuyết Nhi lại thở dài: “Hạn gửi bản thảo còn chưa đến một tuần, trong đầu em không có một chút ý tưởng nào cả...”
“Không cần phải lo lắng như thế, em phải tin tưởng cách hiểu chủ đề váy cưới của em, sau đó thiết kế ra một tác phẩm độc đáo nhất chỉ thuộc về em.” Mộc Dương Hà khích lệ.
Phương Tuyết Nhi gật đầu công nhận, hạ quyết tâm, nói: “Ừm! Vậy mấy ngày này Nhạc Bảo Bối giao cho anh nhé, em phải ra ngoài sưu tầm, thu thập tài liệu thực tế!”
Cô đặt thức ăn còn ăn dở xuống, vội vàng thu dọn tài liệu rồi đi nhanh ra khỏi cửa. Phương Tuyết Nhi vẫn luôn là người theo chủ nghĩa hành động.
Mộc Dương Hà cười cười, dịu dàng nói với Nhạc Bảo Bối: “Mau ăn đi, ăn xong chú cháu mình chơi cờ.”
Nghe đến chơi cờ, Nhạc Bảo Bối vô cùng thích thú, bé nhanh chóng ăn hết bữa sáng của mình, sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn Mộc Dương Hà.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của cậu nhóc, trong lòng Mộc Dương Hà như tan chảy, anh mỉm cười dịu dàng, rút một tờ giấy ăn lau cái miệng nhỏ vẫn còn dính cơm của Nhạc Bảo Bối, nói: “Được rồi, chúng ta đi đánh cờ nào!”
Phương Tuyết Nhi ôm tài liệu rời khỏi nhà, nhưng sau khi ra khỏi cửa mới phát hiện dường như cô không biết bản thân mình nên đi đâu để tìm linh cảm.
Cô có chút thất vọng, bước đi trên đường không có mục đích, ngẩng đầu, nhìn thấy một nhà hàng tổ chức hôn lễ, trước cửa giăng đèn kết hoa, cổng hình vòm to kết đầy hoa tươi, khách khứa nườm nượp kéo đến.
Có người kết hôn, Phương Tuyết Nhi có chút động lòng. Ở đây cô không có họ hàng thân thích, cũng không có bạn bè, vậy nên trước nay chưa từng được tham dự hôn lễ của người khác.
Bây giờ sao không vào trải nghiệm một chút, nói không chừng có thể tìm được linh cảm thiết kế áo cưới.
Sau khi quyết định, Phương Tuyết Nhi đi theo dòng người, trà trộn vào bên trong sảnh lớn nhà hàng nơi tổ chức tiệc cưới.
Trong sảnh lớn đầy ắp người, những vị khách bước vào đều tìm chỗ ngồi của mình, Phương Tuyết Nhi cũng đi theo tìm một vị trí ở góc khuất ngồi xuống.
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, đại sảnh vang lên tiếng nhạc tiến hành hôn lễ, âm thanh huyên náo trong phút chốc trở nên im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía sân khấu ở giữa đại sảnh.
Cùng với ánh mắt chăm chú của mọi người, cô dâu và chú rể chầm chậm bước vào, đi đến đâu, mấy em bé cầm giỏ rải cánh hoa nhiều màu đến đấy, trong tiếng nhạc nền, mọi thứ đều mang một màu hạnh phúc và tươi đẹp.
Nhân vật chính của hôn lễ không còn nghi ngờ gì nữa chính là cô dâu và chú rể, ánh mắt của Phương Tuyết Nhi dừng lại trên chiếc váy cưới trắng muốt mà cô dâu đang mặc.
Bộ váy cưới này được thiết kế theo kiểu trước ngắn sau dài, vạt váy phía trước là kiểu váy ngắn, độ dài chỉ đến bắp đùi, phần đuôi phía sau lại trải dài trên mặt đất, tạo cảm giác kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại.
Phương Tuyết Nhi nhanh chóng lôi giấy bút ra, dựa theo ý nghĩ trong đầu, phác họa ra kiểu dáng gần giống như bộ váy cưới cô dâu đang mặc.
Sau khi vẽ xong, cô xem xét một cách kỹ lưỡng tác phẩm của mình, trên mặt đầy vẻ soi xét, giống như tác phẩm này không hề khiến cô hài lòng.
Ngồi bên cạnh Phương Tuyết Nhi là một vị khách nữ trẻ tuổi, cô ấy quan sát Phương Tuyết Nhi một hồi lâu mới hỏi: “Cô gái này, sao tôi lại không biết cô nhỉ, cô là ở bên nào?”
“Hả? Cái gì bên nào?” Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, dời mắt khỏi bản phác thảo, đầu óc mù mờ.
“Ý là hỏi cô ở bên bạn của chú rể hay là bạn cô dâu?” Vị khách nữ giải thích.
“Ò, ừm...chuyện là, tôi ở bên bạn của cô dâu.” Phương Tuyết Nhi ấp a ấp úng nói.
“Ồ, vậy cô biết cô dâu tên là gì không?” Vị khách nữ tiếp tục hỏi.
Phương Tuyết Nhi nhớ lại lúc bước vào đại sảnh, trước cửa có bày một tấm áp phích to, cô có liếc nhìn qua tên cô dâu và chú rể, nhất thời nhớ không rõ nữa, vừa nghĩ vừa đoán, nói: “Cô dâu tên Quan...Âm...”
Vừa dứt lời, mặt vị khách nữ đầy vẻ hoảng hốt. Cô ta trừng mắt nổi giận nói: “Cái gì mà Quan Âm! Vậy thì tôi là Như Lai à! Là Trịnh Nguyên, cô dâu tên Trịnh Nguyên!”
Phương Tuyết Nhi vội vàng giảng hòa: “Đúng, đúng, đúng, là Trịnh Nguyên, tôi nhìn nhầm.”
Vị khách nữ kia cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên không chịu giảng hòa, cô đứng bật dậy hét lên: “Nhìn nhầm cái gì, rõ ràng muốn cô đến đây ăn chùa uống chùa, bảo vệ , bảo vệ, đuổi cô ta ra ngoài!”
Khách mời trong đại sảnh đều nhao nhao nhìn về phía bên này, những vị khách ở gần bắt đầu lôi léo Phương Tuyết Nhi, đuổi cô ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi hoảng loạn thu dọn bản thảo trên tay, nhanh nhẹn né tránh sự bao vây chặn lối của những vị khách, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi đám đông, chạy ra bên ngoài nhà hàng, cô thở hổn hển nói: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!”
Một chiếc Lamborghini màu trắng chầm chậm dừng lại bên đường, một người bước từ trong xe xuống, đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi, cười nói: “Em vừa thoát khỏi nguy hiểm à?”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Tống Đường Huy vẫn ôn hòa như trước đây.
“Đường Huy? Sao anh lại ở đây?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi.
Tống Đường Huy mỉm cười: “Anh đến tham gia lễ cưới của đồng nghiệp trong bệnh viện, nhìn thấy em chạy ra từ trong nhà hàng, xảy ra chuyện gì à?”
Còn chưa kịp đợi Phương Tuyết Nhi trả lời đã nhìn thấy hai người bảo vệ từ trong nhà hàng lao ra, đang chạy về phía hai người họ.
“Ai ya, không hay rồi!” Phương Tuyết Nhi hốt hoảng kêu lên một tiếng, theo bản năng trốn ra phía sau Tống Đường Huy, thầm cầu nguyện bảo vệ không nhìn thấy mình.
Tống Đường Huy không hiểu chuyện gì, hỏi: “Tuyết Nhi, em làm gì thế?”
Phương Tuyết Nhi thấp giọng dặn dò: “Đừng nói, đừng nói...”
Nhưng trốn như vậy cũng không có tác dụng gì, hai người bảo vệ vẫn đi thẳng đến chỗ cô, nói với giọng không chút khách sáo: “Cô làm gì thế hả, vẫn còn muốn ăn chực uống chờ à? Nếu còn không cút đi, tôi sẽ dẫn cô đến đồn cảnh sát đấy.”
Bình luận facebook