Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Thấy vẻ mặt con trai không hiểu, Hàn Á Minh đưa tờ báo sang.
“Chính con nhìn? Bản thân đều phải kết hôn, còn làm ra những chuyện này, con để cho Thi Dư nghĩ như thế nào? Lập tức khiến cho người phụ nữ kia dọn ra ngoài.”
Hàn Trạch Vũ nhận lấy tờ báo xem một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Trên báo, góc độ chụp Lãnh Tiếu Tiếu vô cùng chuẩn xác, đem lấy vóc người hấp dẫn lung linh của cô này hiển thị rõ hoàn toàn, chỉ là, đáng tiếc, chỉ là chỉ chụp được gò má cô, nếu không, tấm hình này càng thêm hoàn mỹ. T7sh.
Anh căn bản không quan tâm người ta viết như thế nào, anh hận không được có thể để cho toàn thế giới cũng biết, bọn họ mới thật sự là một đôi, đỡ phải đến lúc đó, anh còn phải phí nước bọt giải thích.
Hàn Thi Dư nhìn trên mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng kia, tâm bị bó lại liên tiếp đau?
“Ba mẹ, Trạch Vũ, con ăn no, con lên lầu trước đây.” Hàn Thi Dư buồn buồn nói xong, khổ sở hoàn toàn viết ở trên mặt.
“Chờ một chút, Thi Dư, con ngồi xuống?” Hàn Á Minh thấy nét mặt Thi Dư khổ sở, đối với mình đứa con trai này càng tức giận.
“Trạch Vũ, ba quyết định, ngày kết hôn trước thời hạn, đầu tháng sau liền kết hôn.” Hàn Á Minh mạnh mẽ nói.
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Hàn Á Minh, không có một chút do dự, quả quyết cự tuyệt.
“Ba, con không thể kết hôn với Thi Dư. Ban đầu chuyện đính hôn chỉ là muốn bình phục sóng gió, chuyện này Thi Dư cũng biết.” Nói xong, anh nhìn Hàn Thi Dư một cái.
“Cha, đây là sự thực?” Ở ánh mắt Hàn Trạch Vũ ám hiệu, cô không thể không nhắm mắt thừa nhận.
Hàn Á Minh nghe đến mấy cái này càng thêm nổi giận, tại sao có thể phá hỏng danh dự của một người con gái như vậy? Vậy sau này còn có ai đón nhận cô?
“Hỗn tiểu tử, con làm vậy sau này Thi Dư phải làm sao? Đến lúc đó lại để cho báo chí thông báo Thi Dư sau khi đính hôn bị ném bỏ sao?”
Thấy mấy ngày qua Thi Dư thất hồn lạc phách, chắc hẳn nha đầu này nhất định là thật lóng yêu Trạch Vũ, thấy Thi Dư ngấm ngầm chịu đựng, ông không khỏi đau lòng.
“Thi Dư, chớ khổ sở, cha vì con làm chủ. Chỉ cần một ngày có ba ở đây, ba liền sẽ không thừa nhận người phụ nữ khác làm con dâu nhà họ Hàn ta.”
“Cha? Thi Dư là em gái của con, từ nhỏ đến lớn đều có một loại tình cảm, con không cách nào tiếp nhận em ấy trở thành vợ của con.”
Nghe được lời nói của Hàn Á Minh, Hàn Trạch Vũ buông thức ăn trong tay ra, cau mày nghiêm trang nói nghiêm túc.
“Hai đứa không có liên hệ máu mủ, điểm này con so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng, cái này căn bản là lấy cớ.” Hàn Á Minh tức giận tăng lên hầm hừ.
“Cha, cha không phải xen vào chuyện của con, con không sao, anh Trạch Vũ và chị Tiếu Tiếu là thật lòng yêu nhau, hi vọng ngài có thể tác thành cho anh ấy.” Hàn Thi Dư sâu kín nói xong, bộ dáng kia uất ức cầu toàn, khiến Hàn phu nhân cũng không nhịn được nhíu mày lại.
“Tiếu Tiếu?”
Hàn Á Minh lần nữa nghe được cái tên như thế, giống như là bị điện giật đánh trúng như cũ, ông sững sờ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
“Cha, đúng vậy, con có người trong lòng rồi, cho nên, con không thể nào kết hôn với Thi Dư. Chờ qua một đoạn thời gian, sóng gió lắng xuống, tất cả chuyện này liền cũng sẽ qua.” Hàn Trạch Vũ nhân cơ hội giải thích, hi vọng có thể thuyết phục người cha cố chấp này của anh.
Hàn Á Minh vậy mà không đem lời của anh nói nghe vào, mà vẻ mặt kia hoảng hốt, Sơn Mỹ Huệ nhìn ở trong mắt, cực kỳ chói mắt.
Một cái tên là có thể khiến cho anh như thế, vậy nếu như cô ta còn sống, mình sợ rằng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của anh rồi.
Nghĩ đến đây, chút lửa giận không tên trong lòng bà liền dâng lên.
“Trạch Vũ, đừng tại chọc ba con tức giận, đứa bé này, chuyện lớn như vậy làm sao không bàn bạc với chúng ta một một chút? Thật may là đứa nhỏ Thi Dư này hiểu chuyện, hôm nào, con dẫn cô bé kia mang về để cho cha con gặp một chút, nói không chừng ông ấy cũng sẽ không phản đối như vậy.”
“Mẹ, vậy thì mẹ tốt nhất, không giống những người khác cố chấp không nói đạo lý.”
Lấy được ủng hộ của mẹ, cảm xúc Hàn Trạch Vũ có chút hòa hoãn, anh cố ý lớn tiếng nói xong nhìn sang Hàn Á Minh.
Nhìn mẹ con bọn họ nhất xướng nhất hợp*, thấy ba vừa nghe đến cái tên đó giống như bóng cao xu xì hơi, Hàn Thi Dư cảm thấy mình cực kỳ dư thừa.
*: Hát một câu hợp một câu
“Ba mẹ, anh Trạch Vũ, con ăn no, con đến công ty trước.” Nói xong vội vã đi ra ngoài cửa lớn.
//truyEncuatui.net/
“Thi Dư?”
Hàn Trạch Vũ có chút xấu hổ gọi cô một tiếng, nhưng cô không quay đầu lại, vội vã rời đi.
“Trạch Vũ, con nói cô bé kia tên gì?” Cảm xúc Hàn Á Minh bình tĩnh trở lại, giả bộ hết sức bình tĩnh mở miệng hỏi.
“Cô ất tên là Lãnh Tiếu Tiếu?”
Keng một tiếng?
Cái ly trong tay Hàn Á Minh đánh rơi trên bàn, sữa tươi bắn tung tóe.
“Cha? Cha làm sao vậy?”
Nhìn đám người giúp việc vội vàng tới đây dọn dẹp cái bàn, Hàn Trạch Vũ có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Á Minh, tâm tình mất hồn kia rõ ràng viết đầy cả khuôn mặt.
“A, cha không sao, tay trơn thôi, cha đi thay quần áo?” Vẻ mặt Hàn Á Minh vội vã rời đi lên lầu.
Sơn Mỹ Huệ nhìn một màn này, thái độ có chút cứng ngắc, bàn tay dưới bàn cơm tay nắm chặt khăn ăn kia, hận không được có thể đem nó xé nát.
“Mẹ? Cha con làm sao vậy?”
Hàn Á Minh phản ứng rất kịch liệt, người sáng suốt cũng nhìn ra được, anh nhìn góc cua tầng hai không hiểu hỏi.
“Không có việc gì, có thể nhớ lại chuyện xưa đi?”
Bị con trai gọi như vậy, bà lập tức khôi phục tâm tình, lộ ra gương mặt dịu dàng và bình tĩnh, bà sóng nước không gợn đến mức đem vấn đề này nhẹ nhàng nói xong, tiếp tục ưu nhã ăn bữa ăn sáng, hình như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đề tài đến chỗ chết. Cha hốt hoảng, mẹ bình bình tĩnh tĩnh lộ sự chênh lệch rõ ràng, ở bên trong lòng của Hàn Trạch Vũ có vô số vấn đề quanh quẩn.
Tiếu Tiếu? Lãnh Tiếu Tiếu? Cái tên này có vấn đề sao?
Không có à?
Nếu như tên không có vấn đề, đó chính là người có vấn đề?
Nhưng mà, người có vấn đề là ai đây?
———————–
“Chính con nhìn? Bản thân đều phải kết hôn, còn làm ra những chuyện này, con để cho Thi Dư nghĩ như thế nào? Lập tức khiến cho người phụ nữ kia dọn ra ngoài.”
Hàn Trạch Vũ nhận lấy tờ báo xem một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Trên báo, góc độ chụp Lãnh Tiếu Tiếu vô cùng chuẩn xác, đem lấy vóc người hấp dẫn lung linh của cô này hiển thị rõ hoàn toàn, chỉ là, đáng tiếc, chỉ là chỉ chụp được gò má cô, nếu không, tấm hình này càng thêm hoàn mỹ. T7sh.
Anh căn bản không quan tâm người ta viết như thế nào, anh hận không được có thể để cho toàn thế giới cũng biết, bọn họ mới thật sự là một đôi, đỡ phải đến lúc đó, anh còn phải phí nước bọt giải thích.
Hàn Thi Dư nhìn trên mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng kia, tâm bị bó lại liên tiếp đau?
“Ba mẹ, Trạch Vũ, con ăn no, con lên lầu trước đây.” Hàn Thi Dư buồn buồn nói xong, khổ sở hoàn toàn viết ở trên mặt.
“Chờ một chút, Thi Dư, con ngồi xuống?” Hàn Á Minh thấy nét mặt Thi Dư khổ sở, đối với mình đứa con trai này càng tức giận.
“Trạch Vũ, ba quyết định, ngày kết hôn trước thời hạn, đầu tháng sau liền kết hôn.” Hàn Á Minh mạnh mẽ nói.
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Hàn Á Minh, không có một chút do dự, quả quyết cự tuyệt.
“Ba, con không thể kết hôn với Thi Dư. Ban đầu chuyện đính hôn chỉ là muốn bình phục sóng gió, chuyện này Thi Dư cũng biết.” Nói xong, anh nhìn Hàn Thi Dư một cái.
“Cha, đây là sự thực?” Ở ánh mắt Hàn Trạch Vũ ám hiệu, cô không thể không nhắm mắt thừa nhận.
Hàn Á Minh nghe đến mấy cái này càng thêm nổi giận, tại sao có thể phá hỏng danh dự của một người con gái như vậy? Vậy sau này còn có ai đón nhận cô?
“Hỗn tiểu tử, con làm vậy sau này Thi Dư phải làm sao? Đến lúc đó lại để cho báo chí thông báo Thi Dư sau khi đính hôn bị ném bỏ sao?”
Thấy mấy ngày qua Thi Dư thất hồn lạc phách, chắc hẳn nha đầu này nhất định là thật lóng yêu Trạch Vũ, thấy Thi Dư ngấm ngầm chịu đựng, ông không khỏi đau lòng.
“Thi Dư, chớ khổ sở, cha vì con làm chủ. Chỉ cần một ngày có ba ở đây, ba liền sẽ không thừa nhận người phụ nữ khác làm con dâu nhà họ Hàn ta.”
“Cha? Thi Dư là em gái của con, từ nhỏ đến lớn đều có một loại tình cảm, con không cách nào tiếp nhận em ấy trở thành vợ của con.”
Nghe được lời nói của Hàn Á Minh, Hàn Trạch Vũ buông thức ăn trong tay ra, cau mày nghiêm trang nói nghiêm túc.
“Hai đứa không có liên hệ máu mủ, điểm này con so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng, cái này căn bản là lấy cớ.” Hàn Á Minh tức giận tăng lên hầm hừ.
“Cha, cha không phải xen vào chuyện của con, con không sao, anh Trạch Vũ và chị Tiếu Tiếu là thật lòng yêu nhau, hi vọng ngài có thể tác thành cho anh ấy.” Hàn Thi Dư sâu kín nói xong, bộ dáng kia uất ức cầu toàn, khiến Hàn phu nhân cũng không nhịn được nhíu mày lại.
“Tiếu Tiếu?”
Hàn Á Minh lần nữa nghe được cái tên như thế, giống như là bị điện giật đánh trúng như cũ, ông sững sờ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
“Cha, đúng vậy, con có người trong lòng rồi, cho nên, con không thể nào kết hôn với Thi Dư. Chờ qua một đoạn thời gian, sóng gió lắng xuống, tất cả chuyện này liền cũng sẽ qua.” Hàn Trạch Vũ nhân cơ hội giải thích, hi vọng có thể thuyết phục người cha cố chấp này của anh.
Hàn Á Minh vậy mà không đem lời của anh nói nghe vào, mà vẻ mặt kia hoảng hốt, Sơn Mỹ Huệ nhìn ở trong mắt, cực kỳ chói mắt.
Một cái tên là có thể khiến cho anh như thế, vậy nếu như cô ta còn sống, mình sợ rằng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của anh rồi.
Nghĩ đến đây, chút lửa giận không tên trong lòng bà liền dâng lên.
“Trạch Vũ, đừng tại chọc ba con tức giận, đứa bé này, chuyện lớn như vậy làm sao không bàn bạc với chúng ta một một chút? Thật may là đứa nhỏ Thi Dư này hiểu chuyện, hôm nào, con dẫn cô bé kia mang về để cho cha con gặp một chút, nói không chừng ông ấy cũng sẽ không phản đối như vậy.”
“Mẹ, vậy thì mẹ tốt nhất, không giống những người khác cố chấp không nói đạo lý.”
Lấy được ủng hộ của mẹ, cảm xúc Hàn Trạch Vũ có chút hòa hoãn, anh cố ý lớn tiếng nói xong nhìn sang Hàn Á Minh.
Nhìn mẹ con bọn họ nhất xướng nhất hợp*, thấy ba vừa nghe đến cái tên đó giống như bóng cao xu xì hơi, Hàn Thi Dư cảm thấy mình cực kỳ dư thừa.
*: Hát một câu hợp một câu
“Ba mẹ, anh Trạch Vũ, con ăn no, con đến công ty trước.” Nói xong vội vã đi ra ngoài cửa lớn.
//truyEncuatui.net/
“Thi Dư?”
Hàn Trạch Vũ có chút xấu hổ gọi cô một tiếng, nhưng cô không quay đầu lại, vội vã rời đi.
“Trạch Vũ, con nói cô bé kia tên gì?” Cảm xúc Hàn Á Minh bình tĩnh trở lại, giả bộ hết sức bình tĩnh mở miệng hỏi.
“Cô ất tên là Lãnh Tiếu Tiếu?”
Keng một tiếng?
Cái ly trong tay Hàn Á Minh đánh rơi trên bàn, sữa tươi bắn tung tóe.
“Cha? Cha làm sao vậy?”
Nhìn đám người giúp việc vội vàng tới đây dọn dẹp cái bàn, Hàn Trạch Vũ có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Á Minh, tâm tình mất hồn kia rõ ràng viết đầy cả khuôn mặt.
“A, cha không sao, tay trơn thôi, cha đi thay quần áo?” Vẻ mặt Hàn Á Minh vội vã rời đi lên lầu.
Sơn Mỹ Huệ nhìn một màn này, thái độ có chút cứng ngắc, bàn tay dưới bàn cơm tay nắm chặt khăn ăn kia, hận không được có thể đem nó xé nát.
“Mẹ? Cha con làm sao vậy?”
Hàn Á Minh phản ứng rất kịch liệt, người sáng suốt cũng nhìn ra được, anh nhìn góc cua tầng hai không hiểu hỏi.
“Không có việc gì, có thể nhớ lại chuyện xưa đi?”
Bị con trai gọi như vậy, bà lập tức khôi phục tâm tình, lộ ra gương mặt dịu dàng và bình tĩnh, bà sóng nước không gợn đến mức đem vấn đề này nhẹ nhàng nói xong, tiếp tục ưu nhã ăn bữa ăn sáng, hình như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đề tài đến chỗ chết. Cha hốt hoảng, mẹ bình bình tĩnh tĩnh lộ sự chênh lệch rõ ràng, ở bên trong lòng của Hàn Trạch Vũ có vô số vấn đề quanh quẩn.
Tiếu Tiếu? Lãnh Tiếu Tiếu? Cái tên này có vấn đề sao?
Không có à?
Nếu như tên không có vấn đề, đó chính là người có vấn đề?
Nhưng mà, người có vấn đề là ai đây?
———————–
Bình luận facebook