Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Hàn Trạch Vũ nhìn này những mảnh vụn đầy đất, đáy mắt có một tia bất đắc dĩ không dễ dàng phát hiện được.
Anh rất hiểu rõ cô, anh biết nếu như tự mình dùng tiền đả kích tự ái của cô thì sẽ có hiệu quả rất tốt.
Mặc dù đáy lòng anhthật hi vọng cô có thể nhận lấy số tiền kia, tối thiểu có nó tương lai sau này của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà cô gái này luôn quật cường như vậy khiến người ta đau đầu?
“Lãnh Tiếu tiếu, nhận lấy chút tiền giữ bên người sẽ giúp cuộc sống của cô khá hơn một chút, sự thật là như thế cần gì phải gò ép không lấy đây?” Hàn Trạch Vũ tiếp tục tổn thương cô.
Nếu đã làm thì phải làm cho triệt để?
Gò ép?
Vẫn luôn là mình yêu cầu quá đáng?
Nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cô dâng lên một hồi đau đớn.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt của Hàn Trạch Vũ, khổ sở hơi cong môi một cái, dùng am thanh nhỏ nhât mà chỉ có hai người nghe được, nhẹ giọng mà hỏi một câu.
“Là em yêu cầu quá đáng sao? Nếu như em nói em mang thai con của anh, anh còn có thể đối xử với em như vậy sao?”
“Cô nói cái gì?”
Chuyện của Tiếu Tiếu nói giống như một trái bom, nổ khiến Hàn Trạch Vũ ứng phó không kịp. Anh nắm thật chặt bả vai của cô, trên khuôn mặt hiện ra sự rối rắm.
“Hàn tổng, gặp lại sau? Không. Đúng như anh nói, kỳ hạn đã hết, chúng ta kết thúc. Về sau, hi vọng chúng ta vĩnh viễn không cần gặp lại nhau?” Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy quyết định đoạn tuyệt.
Cô mỉm cười cười xoay người, trong lòng từng lần một nhắc nhở mình không cần khóc, nên vì mình và đứa bé cất giữ sự tự tôn cuối cùng.
“Lãnh Tiếu Tiếu, không cho đi, cô nói rõ ràng cho tôi, đến cùng có phải là sự thật hay không?”
Thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tiếu Tiếu, trong đầu Hàn Trạch Vũ căng thẳng, anh tiến lên một bước siết chặt Tiếu Tiếu vào trong ngực.
Trực giác nói với anh, cô ấy đang nói thật?
“Anh buông tay, Hàn tổng, tất cả đều đã kết thúc?”
Hàn Trạch Vũ nhìn Hàn Thi Dư đang đứng một bên, “Thi Dư, em ra ngoài trước đi?”
“Anh Trạch Vũ?” Gương mặt Hàn Thi Dư không tình nguyện.
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu, không biết Tiếu Tiếu mới vừa len lén nói gì với anh Trạch Vũ, tại sao anh Trạch Vũ đột nhiên lại trở nên khẩn trương như thế?
“Anh nói đi ra ngoài?” Thấy Hàn Thi Dư vẫn không nhúc nhích, Hàn Trạch Vũ vội vàng rống giận.
Hốc mắt của Hàn Thi Dư đỏ lên, uất ức khóc chạy ra ngoài?
Tiếng đóng cửa nặng nề khiến người Tiếu Tiếu run lên, Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng nho nhỏ?
“Trả lời tôi? Có phải thật vậy hay không?” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Trạch Vũ vang lên lần nữa.
“Nếu như là thật, anh sẽ lấy em sao?” Đôi mắt bi thương của cô nhìn Hàn Trạch Vũ, sâu kín hỏi.
“Có phải thật vậy hay không?” Hàn Trạch Vũ có chút lo lắng rít gào.
Lãnh Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, do dự chốc lát, cô quyết định vì mình cùng đứa bé đánh cuộc một lần?
Cô đánh cuộc anh không đành lòng?
Lãnh Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra nhìn Hàn Trạch Vũ, cô hi vọng lần này, lựa chọn của mình đúng?
“Đúng vậy? Em mang thai, đứa bé là của anh!”
Câu nói của Tiếu Tiếu tựa như sấm sét đánh vào ngực Hàn Trạch Vũ, làm cho anh tê liệt đau đớn?
Không? Tại sao có thể như vậy?
Hàn Trạch Vũ lui về phía sau hai bước, chán chường tựa vào bàn làm việc, gương mặt hốt hoảng?
Cái việc này hoàn toàn không trong phạm vi chịu đựng của anh, trong đầu của anh lập tức hỗn loạn?
Không, anh không thể để cho đứa bé này ra đời?
Anh không thể chịu được con của mình cõng trên lưng tội danh loạn luân, sống dưới ánh mắt khinh thường của người khác.
Nếu như sinh ra nó, một ngày nào đó, Tiếu Tiếu sẽ biết hết thảy tất cả, anh không cần cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái ác mộng này?
Tiếu Tiếu khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Trạch Vũ, nhìn thấy sự trầm mặc của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cô khẽ dấy lên một ánh sáng hi vọng nho nhỏ, từ từ xóa tan đi ảm đạm, như gió trong ánh nến, tùy lúc cũng sẽ dập tắt?
Trầm mặc hồi lâu, Hàn Trạch Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy được sự lo âu cùng hốt hoảng của cô, trong mắt của anh trừ lãnh khốc còn là lãnh khốc?
Anh từ từ đến gần Tiếu Tiếu, nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của cô, lạnh lùng phun ra ba chữ?
“Giết nó đi!”
“Không? Tại sao?”
Bât luận như thế nào cô cũng không nghĩ tới người đàn ông này thế nhưng lại máu lạnh như vậy, coi như anh ấy không thương mình, nhưng tại sao muốn bóp chết đứa bé vô tội này? T7sh.
“Bởi vì, trò chơi kết thúc?” Trong âm thanh như băng vẫn không có sự dịu dàng.
Hàn Trạch Vũ vô tình lạnh lùng khiến lòng của Tiếu Tiếu như tro tàn, cô nổi điên đẩy Hàn Trạch Vũ ra tức giận gầm hét lên.
“Không, đứa bé là của tôi, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương nó, bao gồm cả anh, Hàn Trạch Vũ, cái tên khốn kiếp này?”
“Tôi không cần bất kỳ người phụ nữ nào vì tôi sanh con, bao gồm cả cô, Lãnh Tiếu Tiếu, cô đừng trông cậy vào tương lai có thể sử dụng nó để uy hiếp tôi, tôi sẽ không cho cô có cơ hội này đâu.” Hàn Trạch Vũ cố ý khi dễ Tiếu Tiếu.
Anh chính là muốn cho cô đau lòng, chính là muốn để cho cô khổ sở, chính là muốn để cho cô đau đớn đến chết lặng?
Như vậy, cô ấy mới có thể chết tâm?
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hàn Trạch Vũ, nhìn anh từng bước một tới gần mình, Lãnh Tiếu Tiếu căm ghét bản thân mình?
Một người đàn ông vô tình như vậy mà mình còn có thể ôm lấy hi vọng với anh ta?
Anh nói đúng? Mình căn bản là đang gượng ép, hay là tại mình hy vọng xa vời?
Hy vọng xa vời một tình cảm hữu duyên vô phận, tình cảm có thể nở hoa kết quả?
Hôm nay lại là ác quả? Để cho đứa bé chưa lọt lòng rơi vào tình cảnh nguy hiểm?
“Tôi muốn đứa bé này, tôi se không phá bỏ đứa bé, nó đang ở trong bụng tôi, bất luận kẻ nào cũng không có quyền lợi tổn thương nó.” Lãnh Tiếu Tiếu dùng đôi tay che chở bụng, bộ dáng nói lên nếu ai dám động đến nó cô sẽ phải liều mạng với người đó.
Anh rất hiểu rõ cô, anh biết nếu như tự mình dùng tiền đả kích tự ái của cô thì sẽ có hiệu quả rất tốt.
Mặc dù đáy lòng anhthật hi vọng cô có thể nhận lấy số tiền kia, tối thiểu có nó tương lai sau này của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà cô gái này luôn quật cường như vậy khiến người ta đau đầu?
“Lãnh Tiếu tiếu, nhận lấy chút tiền giữ bên người sẽ giúp cuộc sống của cô khá hơn một chút, sự thật là như thế cần gì phải gò ép không lấy đây?” Hàn Trạch Vũ tiếp tục tổn thương cô.
Nếu đã làm thì phải làm cho triệt để?
Gò ép?
Vẫn luôn là mình yêu cầu quá đáng?
Nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cô dâng lên một hồi đau đớn.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt của Hàn Trạch Vũ, khổ sở hơi cong môi một cái, dùng am thanh nhỏ nhât mà chỉ có hai người nghe được, nhẹ giọng mà hỏi một câu.
“Là em yêu cầu quá đáng sao? Nếu như em nói em mang thai con của anh, anh còn có thể đối xử với em như vậy sao?”
“Cô nói cái gì?”
Chuyện của Tiếu Tiếu nói giống như một trái bom, nổ khiến Hàn Trạch Vũ ứng phó không kịp. Anh nắm thật chặt bả vai của cô, trên khuôn mặt hiện ra sự rối rắm.
“Hàn tổng, gặp lại sau? Không. Đúng như anh nói, kỳ hạn đã hết, chúng ta kết thúc. Về sau, hi vọng chúng ta vĩnh viễn không cần gặp lại nhau?” Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy quyết định đoạn tuyệt.
Cô mỉm cười cười xoay người, trong lòng từng lần một nhắc nhở mình không cần khóc, nên vì mình và đứa bé cất giữ sự tự tôn cuối cùng.
“Lãnh Tiếu Tiếu, không cho đi, cô nói rõ ràng cho tôi, đến cùng có phải là sự thật hay không?”
Thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tiếu Tiếu, trong đầu Hàn Trạch Vũ căng thẳng, anh tiến lên một bước siết chặt Tiếu Tiếu vào trong ngực.
Trực giác nói với anh, cô ấy đang nói thật?
“Anh buông tay, Hàn tổng, tất cả đều đã kết thúc?”
Hàn Trạch Vũ nhìn Hàn Thi Dư đang đứng một bên, “Thi Dư, em ra ngoài trước đi?”
“Anh Trạch Vũ?” Gương mặt Hàn Thi Dư không tình nguyện.
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu, không biết Tiếu Tiếu mới vừa len lén nói gì với anh Trạch Vũ, tại sao anh Trạch Vũ đột nhiên lại trở nên khẩn trương như thế?
“Anh nói đi ra ngoài?” Thấy Hàn Thi Dư vẫn không nhúc nhích, Hàn Trạch Vũ vội vàng rống giận.
Hốc mắt của Hàn Thi Dư đỏ lên, uất ức khóc chạy ra ngoài?
Tiếng đóng cửa nặng nề khiến người Tiếu Tiếu run lên, Hàn Trạch Vũ nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng nho nhỏ?
“Trả lời tôi? Có phải thật vậy hay không?” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Trạch Vũ vang lên lần nữa.
“Nếu như là thật, anh sẽ lấy em sao?” Đôi mắt bi thương của cô nhìn Hàn Trạch Vũ, sâu kín hỏi.
“Có phải thật vậy hay không?” Hàn Trạch Vũ có chút lo lắng rít gào.
Lãnh Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, do dự chốc lát, cô quyết định vì mình cùng đứa bé đánh cuộc một lần?
Cô đánh cuộc anh không đành lòng?
Lãnh Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra nhìn Hàn Trạch Vũ, cô hi vọng lần này, lựa chọn của mình đúng?
“Đúng vậy? Em mang thai, đứa bé là của anh!”
Câu nói của Tiếu Tiếu tựa như sấm sét đánh vào ngực Hàn Trạch Vũ, làm cho anh tê liệt đau đớn?
Không? Tại sao có thể như vậy?
Hàn Trạch Vũ lui về phía sau hai bước, chán chường tựa vào bàn làm việc, gương mặt hốt hoảng?
Cái việc này hoàn toàn không trong phạm vi chịu đựng của anh, trong đầu của anh lập tức hỗn loạn?
Không, anh không thể để cho đứa bé này ra đời?
Anh không thể chịu được con của mình cõng trên lưng tội danh loạn luân, sống dưới ánh mắt khinh thường của người khác.
Nếu như sinh ra nó, một ngày nào đó, Tiếu Tiếu sẽ biết hết thảy tất cả, anh không cần cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái ác mộng này?
Tiếu Tiếu khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Trạch Vũ, nhìn thấy sự trầm mặc của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cô khẽ dấy lên một ánh sáng hi vọng nho nhỏ, từ từ xóa tan đi ảm đạm, như gió trong ánh nến, tùy lúc cũng sẽ dập tắt?
Trầm mặc hồi lâu, Hàn Trạch Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy được sự lo âu cùng hốt hoảng của cô, trong mắt của anh trừ lãnh khốc còn là lãnh khốc?
Anh từ từ đến gần Tiếu Tiếu, nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của cô, lạnh lùng phun ra ba chữ?
“Giết nó đi!”
“Không? Tại sao?”
Bât luận như thế nào cô cũng không nghĩ tới người đàn ông này thế nhưng lại máu lạnh như vậy, coi như anh ấy không thương mình, nhưng tại sao muốn bóp chết đứa bé vô tội này? T7sh.
“Bởi vì, trò chơi kết thúc?” Trong âm thanh như băng vẫn không có sự dịu dàng.
Hàn Trạch Vũ vô tình lạnh lùng khiến lòng của Tiếu Tiếu như tro tàn, cô nổi điên đẩy Hàn Trạch Vũ ra tức giận gầm hét lên.
“Không, đứa bé là của tôi, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương nó, bao gồm cả anh, Hàn Trạch Vũ, cái tên khốn kiếp này?”
“Tôi không cần bất kỳ người phụ nữ nào vì tôi sanh con, bao gồm cả cô, Lãnh Tiếu Tiếu, cô đừng trông cậy vào tương lai có thể sử dụng nó để uy hiếp tôi, tôi sẽ không cho cô có cơ hội này đâu.” Hàn Trạch Vũ cố ý khi dễ Tiếu Tiếu.
Anh chính là muốn cho cô đau lòng, chính là muốn để cho cô khổ sở, chính là muốn để cho cô đau đớn đến chết lặng?
Như vậy, cô ấy mới có thể chết tâm?
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hàn Trạch Vũ, nhìn anh từng bước một tới gần mình, Lãnh Tiếu Tiếu căm ghét bản thân mình?
Một người đàn ông vô tình như vậy mà mình còn có thể ôm lấy hi vọng với anh ta?
Anh nói đúng? Mình căn bản là đang gượng ép, hay là tại mình hy vọng xa vời?
Hy vọng xa vời một tình cảm hữu duyên vô phận, tình cảm có thể nở hoa kết quả?
Hôm nay lại là ác quả? Để cho đứa bé chưa lọt lòng rơi vào tình cảnh nguy hiểm?
“Tôi muốn đứa bé này, tôi se không phá bỏ đứa bé, nó đang ở trong bụng tôi, bất luận kẻ nào cũng không có quyền lợi tổn thương nó.” Lãnh Tiếu Tiếu dùng đôi tay che chở bụng, bộ dáng nói lên nếu ai dám động đến nó cô sẽ phải liều mạng với người đó.
Bình luận facebook