Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
- Anh à...
- Tôi nói cô cút đi- Lâm Như giọt lệ chảy dài bỏ đi
Tại sao vậy? Anh không yêu cô lấy một lần
Lúc nhỏ cô đã làm đủ mọi cách để tỏ tình anh...
- anh hàn em thích anh
"..."
- Anh hàn sao anh ăn cắp trái tim em?
"..."
- Anh hàn, anh đi đứng kiểu gì ngã vào tim em rồi
"..."
Đáp lại chỉ là lời nói nhẹ nhàng
- Nhóc con, không mau học
Khi đã lớn hơn một chút, anh đi Mỹ du học...bỏ lại lâm như ôm mối tình đầu..
Rồi cô cũng đi Pháp. Ngày đêm cô nhớ anh. Nhưng anh nói..anh...đã có vợ...cô hại tiểu tuyết bởi vì cô yêu anh quá. Ôm mối tình 15 năm. Đau lòng, cô khóc....
- Tiểu Tuyết, em nghe anh giải thích...
- Hức... hức...
- Đừng khóc nữa...anh xin lỗi mà- ôm ấp cô anh thủ thỉ
- Tuần sau, chúng ta qua Mỹ ra mắt cha mẹ nhé!
- Nhưng mà em... sợ...
- Không sao đâu. Chúng ta dù gì cũng đã kết hôn...
- ừm..-cô gật đầu ôm lấy anh.
Cô sợ cũng phải, cha mẹ cô mất rồi, nhà thì nghèo. Nhưng gia đình Hàn thì lại giàu có. Cô sợ cha mẹ anh không chấp nhận cô...
Một tuần thấm thoát đã trôi qua. Ngồi bên trong máy bay, cô nắm chặt vạt áo...
- Không sao đâu mà- đặt cô lên đùi anh khẽ vuốt tóc
Ngồi trên máy bay 20 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được xuống.
Hàn gia nằm ở Trung tâm thành phố, có cả nơi đáp máy bay tư nhân. Cô mặc chiếc váy dài tận chân màu đen. Hở xương quai xanh quyến rũ và vòm cổ trắng ngần. Chân mang giày cao gót màu đen, đính một bông hoa ở chóp giày. Vừa bước xuống, mái tóc tung bay theo gió, trông cô như minh tinh màn ảnh ý.
Anh diện bộ complete màu tro, chân đi giày đen. Tóc cắt gọn gàng.
Bước vào biệt thự rộng, khoác lấy tay anh.
- Cha! Mẹ! Đây là vợ con- người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ngồi trên ghế sofa cùng người phụ nữ Trung niên.
- hửm?- ông ngước lên. Ngó từ đầu đến chân. Gật đầu, cũng ra dáng tiểu thư con nhà giàu
- Cô là tiểu thư tập đoàn nào?- ông nheo mắt hỏi
- Cô ấy không phải tiểu thư. Chỉ là cô gái bình thường- anh lên tiếng
- Bình thường? Cái gì?- đặt tờ báo xuống bàn ông quát lên.
Cô sợ hãi nép sau lưng anh..
- Ông thôi đi. Tôi kêu ông một tiếng cha không phải để ông tỏ thái độ như vậy- mẹ mất sớm, cha lấy vợ mới. Ngày ngày Hàn sống trong đau khổ và tủi nhục... từ lúc anh điều quản công ty, đưa công ty lên hàng đầu thì ông ta mới quan tâm và trọng dụng đến anh. Nhưng cũng từ lúc đó anh chưa bao giờ gọi anh một tiếng cha
- Con!!! Ta không chấp nhận cuộc hôn nhân này- ông tức giận, mặt đỏ như ớt
- ông không chấp nhận? Ông làm gì tôi?- anh cau mày nắm lấy tay cô dắt đi..
- Ở đây thật ghê tởm
- Hàn!! Anh bị sao vậy. Đừng nắm chặt tay em...đau
Bước ra khỏi biệt thự anh hừ một tiếng rồi quay sang nhìn cô
- Chuyện hôm nay coi như không có- nói rồi áp môi anh vào môi cô
- ứm...ư...
- Tiểu Tuyết..
- Dạ?
- Em yêu anh không?
- Có- rúc đầu vào ngực anh cô nhỏ giọng
- Nếu sau này, anh không còn giàu có em vẫn ở bên anh phải không?
- Ừm! Chỉ cần anh đừng say rượu hàng ngày rồi đánh đập em là được- cô cười xòa nói
- Em nghĩ gì thế hử?- cô chạy đi,anh chạy theo bắt cô
____hai hôm sau, ông ta đã cho người điều tra cô, và đòi gặp cô____
- Cô rời xa hàn đi
- Cháu sẽ không làm thế
- Tôi cho cô tiền- ông ta quăng một xấp tiền
- Cháu không lấy thưa bác!
- Tôi nói cho cô biết, nếu cô không buông tay Hàn thì Hàn cũng không được may mắn đâu. Thứ tôi muốn là phải thuận. Kể cả con trai tôi. Nếu cô không rời xa Hàn cô không chỉ xuống mồ mà Hàn cũng sẽ theo cô
- Hàn là con trai bác..
- tôi nói rồi! Thứ tôi muốn có chỉ có thể thuận. Ngay cả con trai không từ thủ đoạn mà giết chết...
- Bác...
- Tôi cho cô hai lựa chọn:
1 là Hàn cùng cô xuống mồ
2 là cầm tiền rồi rời xa con trai tôi
Đắn đo một lúc cô đành nói gì đó rồi bỏ đi
- Tôi nói cô cút đi- Lâm Như giọt lệ chảy dài bỏ đi
Tại sao vậy? Anh không yêu cô lấy một lần
Lúc nhỏ cô đã làm đủ mọi cách để tỏ tình anh...
- anh hàn em thích anh
"..."
- Anh hàn sao anh ăn cắp trái tim em?
"..."
- Anh hàn, anh đi đứng kiểu gì ngã vào tim em rồi
"..."
Đáp lại chỉ là lời nói nhẹ nhàng
- Nhóc con, không mau học
Khi đã lớn hơn một chút, anh đi Mỹ du học...bỏ lại lâm như ôm mối tình đầu..
Rồi cô cũng đi Pháp. Ngày đêm cô nhớ anh. Nhưng anh nói..anh...đã có vợ...cô hại tiểu tuyết bởi vì cô yêu anh quá. Ôm mối tình 15 năm. Đau lòng, cô khóc....
- Tiểu Tuyết, em nghe anh giải thích...
- Hức... hức...
- Đừng khóc nữa...anh xin lỗi mà- ôm ấp cô anh thủ thỉ
- Tuần sau, chúng ta qua Mỹ ra mắt cha mẹ nhé!
- Nhưng mà em... sợ...
- Không sao đâu. Chúng ta dù gì cũng đã kết hôn...
- ừm..-cô gật đầu ôm lấy anh.
Cô sợ cũng phải, cha mẹ cô mất rồi, nhà thì nghèo. Nhưng gia đình Hàn thì lại giàu có. Cô sợ cha mẹ anh không chấp nhận cô...
Một tuần thấm thoát đã trôi qua. Ngồi bên trong máy bay, cô nắm chặt vạt áo...
- Không sao đâu mà- đặt cô lên đùi anh khẽ vuốt tóc
Ngồi trên máy bay 20 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được xuống.
Hàn gia nằm ở Trung tâm thành phố, có cả nơi đáp máy bay tư nhân. Cô mặc chiếc váy dài tận chân màu đen. Hở xương quai xanh quyến rũ và vòm cổ trắng ngần. Chân mang giày cao gót màu đen, đính một bông hoa ở chóp giày. Vừa bước xuống, mái tóc tung bay theo gió, trông cô như minh tinh màn ảnh ý.
Anh diện bộ complete màu tro, chân đi giày đen. Tóc cắt gọn gàng.
Bước vào biệt thự rộng, khoác lấy tay anh.
- Cha! Mẹ! Đây là vợ con- người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ngồi trên ghế sofa cùng người phụ nữ Trung niên.
- hửm?- ông ngước lên. Ngó từ đầu đến chân. Gật đầu, cũng ra dáng tiểu thư con nhà giàu
- Cô là tiểu thư tập đoàn nào?- ông nheo mắt hỏi
- Cô ấy không phải tiểu thư. Chỉ là cô gái bình thường- anh lên tiếng
- Bình thường? Cái gì?- đặt tờ báo xuống bàn ông quát lên.
Cô sợ hãi nép sau lưng anh..
- Ông thôi đi. Tôi kêu ông một tiếng cha không phải để ông tỏ thái độ như vậy- mẹ mất sớm, cha lấy vợ mới. Ngày ngày Hàn sống trong đau khổ và tủi nhục... từ lúc anh điều quản công ty, đưa công ty lên hàng đầu thì ông ta mới quan tâm và trọng dụng đến anh. Nhưng cũng từ lúc đó anh chưa bao giờ gọi anh một tiếng cha
- Con!!! Ta không chấp nhận cuộc hôn nhân này- ông tức giận, mặt đỏ như ớt
- ông không chấp nhận? Ông làm gì tôi?- anh cau mày nắm lấy tay cô dắt đi..
- Ở đây thật ghê tởm
- Hàn!! Anh bị sao vậy. Đừng nắm chặt tay em...đau
Bước ra khỏi biệt thự anh hừ một tiếng rồi quay sang nhìn cô
- Chuyện hôm nay coi như không có- nói rồi áp môi anh vào môi cô
- ứm...ư...
- Tiểu Tuyết..
- Dạ?
- Em yêu anh không?
- Có- rúc đầu vào ngực anh cô nhỏ giọng
- Nếu sau này, anh không còn giàu có em vẫn ở bên anh phải không?
- Ừm! Chỉ cần anh đừng say rượu hàng ngày rồi đánh đập em là được- cô cười xòa nói
- Em nghĩ gì thế hử?- cô chạy đi,anh chạy theo bắt cô
____hai hôm sau, ông ta đã cho người điều tra cô, và đòi gặp cô____
- Cô rời xa hàn đi
- Cháu sẽ không làm thế
- Tôi cho cô tiền- ông ta quăng một xấp tiền
- Cháu không lấy thưa bác!
- Tôi nói cho cô biết, nếu cô không buông tay Hàn thì Hàn cũng không được may mắn đâu. Thứ tôi muốn là phải thuận. Kể cả con trai tôi. Nếu cô không rời xa Hàn cô không chỉ xuống mồ mà Hàn cũng sẽ theo cô
- Hàn là con trai bác..
- tôi nói rồi! Thứ tôi muốn có chỉ có thể thuận. Ngay cả con trai không từ thủ đoạn mà giết chết...
- Bác...
- Tôi cho cô hai lựa chọn:
1 là Hàn cùng cô xuống mồ
2 là cầm tiền rồi rời xa con trai tôi
Đắn đo một lúc cô đành nói gì đó rồi bỏ đi
Bình luận facebook