Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Ma nữ Tử Giai
Âm giọng vang lên thật rùng rợn, Thẩm Trúc Bạch thấy sau lưng mình lạnh toát đi. Giọng nữ kia như vừa rên rỉ vì khổ đau, lại như là ai vừa cắt đi xuống họng cô vậy.
Thẩm Trúc Bạch đổ mồ hôi lạnh, quay đầu sang nhìn. Chỉ thấy một cái cô ma nữ vừa nãy còn nằm sòng sòi vì nhảy lầu xuống nay đã đứng sau lưng cậu. Đầu bị bóp méo còn dính bê bết máu, một phần hộp sọ bị vẫn ra, não cũng bầy nhầy như óc heo. Hai con mắt cô nàng suýt nữa thì rớt ra ngoài, tay chân co quắp lại đến đáng thương.
Thẩm Trúc Bạch thề từ này nay về sau không ăn cái gì liên quan đến não nữa. Cả người cậu run run suýt nữa thì đứng không nổi.
Ma nữ kia miệng kéo dài đến mang tai, lại trợn to mắt hỏi.
" Có phải cậu nhìn thấy tôi không ?"
Trong trường hợp này không thể nở một nụ cười tự tin được. Thẩm Trúc Bạch hết cách, đành giả vờ quay đi rồi đáp.
" Không! Tôi không thấy ai cả"
Ma nữ kia lại chạy đến trước mặt cậu, cả miệng cô há rộng ra. Bên trong quai hàm bị lệch, còn có máu đấy khoan miệng. Cô ả như muốn nuốt chửng Trúc Bạch, lại mở mồm nói.
" Nói dối, rõ ràng là cậu thấy tôi có đúng không ?"
" Gì ? Ai thấy gì đâu?"
Thẩm Trúc Bạch sợ hãi nhắm mắt, vẫn ngoan cố cãi là mình không nhìn thấy gì.
Con ma kia bám sát vào vai cậu, nhỏ giọng thì thầm.
" Rõ ràng là tôi quá xinh đẹp lại thông minh, cho nên cậu mới ngại ngùng nói không nhìn thấy tôi chứ gì ? Nào, nào mau thừa nhận đi rồi tôi sẽ tha cho cậu"
Phựt!
Dây thần kinh chịu đựng đứt đi, Thẩm Trúc Bạch quay sang nhìn ma nữ Tử Giai kia, ánh mắt vừa khinh thường chê bai. Mồm miệng liên hoàn chửi.
" Này! Này ma nữ kia. Soi lại mình trong gương đi, là con gái là phải xinh. Mặt không được dính máu, có chết rồi cũng phải thật kiêu sa lên cho mấy hồn ma nam nhìn mà mê mẩn. Còn nhìn lại cô đi, máu thì đầy mặt. Mắt thì trồi ra như mắt cá, đầu thì vỡ sọ. Chân tay co quắp. Cô không dọa chết người thì cũng phải soi gương xem mình có xinh đẹp hay không? Bản mặt này mà đòi tôi khen xinh á? Chuyện này quá hoang đường, tôi thà nhìn con heo rồi khen nó xinh thì hơn. Đồ thứ tê giác mà tự nghĩ mình là con mèo lắm lông."
Ma nữ kia há miệng định trả lời lại, nhưng khổ nổi tức quá cho nên không nói được lời nào. Cô nàng thở hồng hộc lắp bắp nói.
" Anh....anh dám mắng tôi. Anh không sợ tôi sao?"
Thẩm Trúc Bạch khinh thường đáp.
" Hừ! Đến ma tôi còn cưới làm chồng được thì huống hồ gì là cô. Cô thấy người sống nào ngủ trong quan tài chưa ?"
Con ma nữ kia trả lời.
" Chưa"
" Giờ cô thấy rồi đó, là tôi nè!"
" Cô thấy có người thường nào cưới chồng là ma chưa ?"
" Cũng chưa..."
" Giờ thì thấy rồi đó, là tôi nè"
" Cô thấy có ai xài tiền do ma cho chưa ?"
Con ma kia lại lắc đầu, sợ hãi đáp.
" Cũng chưa!"
" Đây, cũng là tôi đây này. Tôi lấy tiền chồng tôi xài đấy. Rồi sao? Tưởng tôi sợ cô chắc?"
Tử Giai bị mắng đến ngẩng ngơ, nhìn con người đằng đằng sát khí phía trước mà bỗng nhiên sợ hãi tột độ. Cô nàng thầm nghĩ.
" Quỷ thần thiên địa ơi. Người này không phải thầy pháp, cũng chẳng phải thầy tu. Vậy mà còn đáng sợ hơn cả ma... Người này, quả là không thể lường trước được"
Thẩm Trúc Bạch xem ra vẫn còn giận lắm, cậu chống hai tay lên. Tiếp tục quát Tử Giai.
" Là con gái phải xinh đẹp lên. Mau biến về hình dạng bình thường cho tôi xem nào. Người không ra người, quỷ không ra quỷ"
Tử Giai bĩu môi, lòng thầm mắng.
" Anh trai à, tôi là ma. Chẳng phải người, cũng chẳng phải quỷ"
Nhưng rồi Tử Giai cũng làm theo lời Thẩm Trúc Bạch, trở về làm một cô nữ sinh hiền lành.
Cậu nhìn thấy ma nữ này trở nên xinh đẹp, liền búng tay khen.
" Đấy, trông đáng yêu hơn hẳn"
Trạch Khiết Long đứng ở bên cười cười. Cô nàng vừa thấy người quen, lập tức chạy đến cáo tội.
" Anh Long, con người này thật đáng sợ. Cậu ta dám mắng em. Anh mau trị cậu ta đi"
Trạch Khiết Long nhún vai, bất lực đáp.
" Anh làm sao dám kia chứ ?"
Tử Giai ngây thơ hỏi.
" Sao vậy ? Chẳng phải anh mạnh lắm sao? Anh từng đánh bay mấy đạo sĩ có pháp lực cao kia mà. Sao người này thì lại không ?"
Trạch Khiết Long xoa đầu cô bé, thành thật đáp.
" Vì cậu ấy là vợ anh"
Vừa nghe đến đây, Tử Giai miệng há hốc quay sang nhìn người kia. Chỉ thấy vẻ mặt của Thẩm Trúc Bạch dương dương tự đắc thấy mà ghét.
Thẩm Trúc Bạch đổ mồ hôi lạnh, quay đầu sang nhìn. Chỉ thấy một cái cô ma nữ vừa nãy còn nằm sòng sòi vì nhảy lầu xuống nay đã đứng sau lưng cậu. Đầu bị bóp méo còn dính bê bết máu, một phần hộp sọ bị vẫn ra, não cũng bầy nhầy như óc heo. Hai con mắt cô nàng suýt nữa thì rớt ra ngoài, tay chân co quắp lại đến đáng thương.
Thẩm Trúc Bạch thề từ này nay về sau không ăn cái gì liên quan đến não nữa. Cả người cậu run run suýt nữa thì đứng không nổi.
Ma nữ kia miệng kéo dài đến mang tai, lại trợn to mắt hỏi.
" Có phải cậu nhìn thấy tôi không ?"
Trong trường hợp này không thể nở một nụ cười tự tin được. Thẩm Trúc Bạch hết cách, đành giả vờ quay đi rồi đáp.
" Không! Tôi không thấy ai cả"
Ma nữ kia lại chạy đến trước mặt cậu, cả miệng cô há rộng ra. Bên trong quai hàm bị lệch, còn có máu đấy khoan miệng. Cô ả như muốn nuốt chửng Trúc Bạch, lại mở mồm nói.
" Nói dối, rõ ràng là cậu thấy tôi có đúng không ?"
" Gì ? Ai thấy gì đâu?"
Thẩm Trúc Bạch sợ hãi nhắm mắt, vẫn ngoan cố cãi là mình không nhìn thấy gì.
Con ma kia bám sát vào vai cậu, nhỏ giọng thì thầm.
" Rõ ràng là tôi quá xinh đẹp lại thông minh, cho nên cậu mới ngại ngùng nói không nhìn thấy tôi chứ gì ? Nào, nào mau thừa nhận đi rồi tôi sẽ tha cho cậu"
Phựt!
Dây thần kinh chịu đựng đứt đi, Thẩm Trúc Bạch quay sang nhìn ma nữ Tử Giai kia, ánh mắt vừa khinh thường chê bai. Mồm miệng liên hoàn chửi.
" Này! Này ma nữ kia. Soi lại mình trong gương đi, là con gái là phải xinh. Mặt không được dính máu, có chết rồi cũng phải thật kiêu sa lên cho mấy hồn ma nam nhìn mà mê mẩn. Còn nhìn lại cô đi, máu thì đầy mặt. Mắt thì trồi ra như mắt cá, đầu thì vỡ sọ. Chân tay co quắp. Cô không dọa chết người thì cũng phải soi gương xem mình có xinh đẹp hay không? Bản mặt này mà đòi tôi khen xinh á? Chuyện này quá hoang đường, tôi thà nhìn con heo rồi khen nó xinh thì hơn. Đồ thứ tê giác mà tự nghĩ mình là con mèo lắm lông."
Ma nữ kia há miệng định trả lời lại, nhưng khổ nổi tức quá cho nên không nói được lời nào. Cô nàng thở hồng hộc lắp bắp nói.
" Anh....anh dám mắng tôi. Anh không sợ tôi sao?"
Thẩm Trúc Bạch khinh thường đáp.
" Hừ! Đến ma tôi còn cưới làm chồng được thì huống hồ gì là cô. Cô thấy người sống nào ngủ trong quan tài chưa ?"
Con ma nữ kia trả lời.
" Chưa"
" Giờ cô thấy rồi đó, là tôi nè!"
" Cô thấy có người thường nào cưới chồng là ma chưa ?"
" Cũng chưa..."
" Giờ thì thấy rồi đó, là tôi nè"
" Cô thấy có ai xài tiền do ma cho chưa ?"
Con ma kia lại lắc đầu, sợ hãi đáp.
" Cũng chưa!"
" Đây, cũng là tôi đây này. Tôi lấy tiền chồng tôi xài đấy. Rồi sao? Tưởng tôi sợ cô chắc?"
Tử Giai bị mắng đến ngẩng ngơ, nhìn con người đằng đằng sát khí phía trước mà bỗng nhiên sợ hãi tột độ. Cô nàng thầm nghĩ.
" Quỷ thần thiên địa ơi. Người này không phải thầy pháp, cũng chẳng phải thầy tu. Vậy mà còn đáng sợ hơn cả ma... Người này, quả là không thể lường trước được"
Thẩm Trúc Bạch xem ra vẫn còn giận lắm, cậu chống hai tay lên. Tiếp tục quát Tử Giai.
" Là con gái phải xinh đẹp lên. Mau biến về hình dạng bình thường cho tôi xem nào. Người không ra người, quỷ không ra quỷ"
Tử Giai bĩu môi, lòng thầm mắng.
" Anh trai à, tôi là ma. Chẳng phải người, cũng chẳng phải quỷ"
Nhưng rồi Tử Giai cũng làm theo lời Thẩm Trúc Bạch, trở về làm một cô nữ sinh hiền lành.
Cậu nhìn thấy ma nữ này trở nên xinh đẹp, liền búng tay khen.
" Đấy, trông đáng yêu hơn hẳn"
Trạch Khiết Long đứng ở bên cười cười. Cô nàng vừa thấy người quen, lập tức chạy đến cáo tội.
" Anh Long, con người này thật đáng sợ. Cậu ta dám mắng em. Anh mau trị cậu ta đi"
Trạch Khiết Long nhún vai, bất lực đáp.
" Anh làm sao dám kia chứ ?"
Tử Giai ngây thơ hỏi.
" Sao vậy ? Chẳng phải anh mạnh lắm sao? Anh từng đánh bay mấy đạo sĩ có pháp lực cao kia mà. Sao người này thì lại không ?"
Trạch Khiết Long xoa đầu cô bé, thành thật đáp.
" Vì cậu ấy là vợ anh"
Vừa nghe đến đây, Tử Giai miệng há hốc quay sang nhìn người kia. Chỉ thấy vẻ mặt của Thẩm Trúc Bạch dương dương tự đắc thấy mà ghét.
Bình luận facebook