Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Sợ chưa ?
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến là như thế nào ? Chính là hãy tìm đến Thẩm Trúc Bạch mà hỏi.
Con người này từ trước đến nay chưa bao giờ sợ hãi cái gì quá một ngày. Lúc mới vào đến cửa Hoa Điện còn sợ chết lên chết xuống, thế mà vào được trung tâm của Hoa Điện. Xung quanh còn có ba con quỷ địa ngục hung ác nhất, một kẻ cầm đầu với đủ loại ma thuật vậy mà cậu còn có tâm trạng đi kể xấu ông nội mình.
Ngay cả Trạch Khiết Long cũng có chút sợ hãi nhìn vợ mình, mà Thẩm Dụ lại càng tức hơn.
Bởi vì sao ông ta tức ? Đơn giản thôi. Thằng cháu trai không cùng máu mủ đã lấy ông ta làm tấm nệm đỡ từ trên nóc nhà rơi xuống. Còn chưa kể rêu rao ông ta xấu xí như nào, vậy thì thử hỏi xem có tức hay không chứ ?
Thẩm Dụ bị cháu trai chọc tức đến điên rồi, lão vươn bàn tay ra định bóp chết cậu. Nào ngỡ Thẩm Trúc Bạch như để ý thấy cái gì đó, vội vụt chạy đi. Thế là bàn tay Thẩm Dụ lại vớ phải không khí, mất mặt vô cùng.
" Khiết Long! Anh nhìn cái xác anh kìa. Ôi! Đeo đồng hồ có đính kim cương luôn sao? Này! Này! Mau nhập hồn vào xác lại đi, để em còn lấy cái đồng hồ đó nào. Cái đồng hồ anh mang chắc chắn bán được cả ối tiền đó"
" Ngươi...ngươi...."
Thẩm Dụ tức đến độ không nói nên lời. Mà Trạch Khiết Long, Thẩm Hùng, A Bối, lẫn nữ quỷ Tam Tiết mắt chữ O mồn A cảm thán.
" Vừa nãy nếu mà Thẩm Trúc Bạch trúng một vết đó của Thẩm Dụ thì e là mạng cũng không còn. Vậy mà cậu ta vì cái kim cương mà giữ được mạng sống của mình... Xem ra người ta thường nói, kẻ ngốc thường sống lâu là có thật"
Thẩm Dụ nhìn Thẩm Trúc Bạch như thể muốn lấy lại cái thân xác của Trạch Khiết Long, trong lòng ông ta có chút tự đắc không thôi. Ông ta cười nhếch mép, đứng ở đằng sau lưng nói với Thẩm Trúc Bạch.
" Ngươi muốn lấy cái thân xác cùng cái đồng hồ kia sao ? Còn lâu mới lấy được nhé, cái quan tài đó được làm bằng thủy tinh siêu cứng. Dù cho đạn có bắn vào cũng không vỡ, thêm phần ta đã làm phép vào đó. Đố ngươi mang xác của chồng ngươi ra được... Ha ha ha... Đồ..ng..."
Xoảng !
" Í, đập vỡ được rồi này. Mau mau lấy cái đồng hồ đi Trạch Khiết Long"
Thẩm Trúc Bạch xem lời nói của Thẩm Dụ như gió thoảng mây bay. Đứa cháu này còn có hiếu đến nổi lấy khúc xương tay của ông nội mình đập vỡ kính của quan tài trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người.
Đã thế cậu còn ngu ngốc đến độ quay sang nhìn Thẩm Dụ, ngơ ngơ ngác nga nói.
" Này... Hình như cái người bán quan tài cho ông là kẻ lừa đảo có đúng không ? Tôi đập một phát còn vỡ đây này, phong ấn gì gì đó khi tôi chạm vào chồng tôi vẫn lấy được đồng hồ đó thôi. Hình như ông bị lừa rồi"
Giờ đây, vẫn là Trạch Khiết Long và những kẻ thân thuộc của Thẩm Trúc Bạch cũng phải cảm thán một câu.
" Con người này khá quá chứ! "
Thẩm Dụ nhìn con quạ đen của mình, ánh mắt oán trách.
" Sao ngươi nói rằng đây là loại quan tài tốt nhất?"
Con quạ đen có vẻ sợ sệt đáp.
" Lão bán quan tài nói rằng cái nào đắt tiền nhất thì cái đó tốt nhất. Lão ta còn nói cái quan tài của thế kỉ hiện đại này dù có đạn của xe tăng cũng bắn không bể. Tôi làm sao biết được."
" ...."
Thẩm Dụ bất lực, Thẩm Trúc Bạch bất quá ăn may được hai ba lần. Trạch Khiết Long bất cần đời với cả vợ của mình.
Thẩm Trúc Bạch mâm mê cái đồng hồ được đính hạt kim cương to lấy từ trong thân xác của Trạch Khiết Long, trong lòng thỏa mãn không thôi. Cậu dùng miệng mình hà hơi vào mặt đồng hồ, chà chà cho nó sáng nữa chứ. Hoàn toàn không để tâm đến việc bắt ma, bắt quỷ hay mình đang đối chọi với ai.
Tam Đầu càng nhìn Thẩm Trúc Bạch khinh thường Thẩm Dụ càng tức không chịu được, nó là con quỷ nóng tính nhất trong tất cả ba con, cho nên nhìn thái độ của Thẩm Trúc Bạch từ nãy đến giờ nó liền nghiến răng nghiến lợi gào lên.
" Mẹ nó thằng ranh con này, mày dám khinh thường bọn tao à ?"
Nói rồi! Nó lao đến như thể muốn bóp chết Thẩm Trúc Bạch, nhưng qua một tiếng vụt, cánh tay phải của Tam Đâu liền rơi xuống, máu đen từ cánh tay nhỏ tí tách.
Xung quanh bỗng dưng im lặng như tờ, Thẩm Trúc Bạch thu kiếm về người trước sự ánh mắt ngỡ ngàng của những kẻ chứng kiến tại Hoa Điện.
Cậu như một người khác với bộ dạng lúc nãy, dùng mũi kiếm chĩa ngay cổ của Tam Đầu, ánh mắt sắc lạnh nói.
" Cái thứ nhất, ngươi dám phá rối lúc ta đang vui sướng nhất là tội không thể tha thử. Cái thứ hai, ta thấy ở dưới chân ngươi phát ra chút linh lực của chồng ta. Chẳng hay ngươi đã dùng chân đá anh ấy có phải không ? Nếu ta đoán không lầm thì cũng chính ngươi là kẻ xích chồng ta lại. Ba con quỷ đi ăn hiếp một con ma, mà đó còn là Trạch Khiết Long. Nếu như ta hôm nay không xiên ngươi ra làm trăm mảnh thì đến cái danh Thẩm pháp sư đời thứ hai cũng không dám nhận đâu"
Con người này từ trước đến nay chưa bao giờ sợ hãi cái gì quá một ngày. Lúc mới vào đến cửa Hoa Điện còn sợ chết lên chết xuống, thế mà vào được trung tâm của Hoa Điện. Xung quanh còn có ba con quỷ địa ngục hung ác nhất, một kẻ cầm đầu với đủ loại ma thuật vậy mà cậu còn có tâm trạng đi kể xấu ông nội mình.
Ngay cả Trạch Khiết Long cũng có chút sợ hãi nhìn vợ mình, mà Thẩm Dụ lại càng tức hơn.
Bởi vì sao ông ta tức ? Đơn giản thôi. Thằng cháu trai không cùng máu mủ đã lấy ông ta làm tấm nệm đỡ từ trên nóc nhà rơi xuống. Còn chưa kể rêu rao ông ta xấu xí như nào, vậy thì thử hỏi xem có tức hay không chứ ?
Thẩm Dụ bị cháu trai chọc tức đến điên rồi, lão vươn bàn tay ra định bóp chết cậu. Nào ngỡ Thẩm Trúc Bạch như để ý thấy cái gì đó, vội vụt chạy đi. Thế là bàn tay Thẩm Dụ lại vớ phải không khí, mất mặt vô cùng.
" Khiết Long! Anh nhìn cái xác anh kìa. Ôi! Đeo đồng hồ có đính kim cương luôn sao? Này! Này! Mau nhập hồn vào xác lại đi, để em còn lấy cái đồng hồ đó nào. Cái đồng hồ anh mang chắc chắn bán được cả ối tiền đó"
" Ngươi...ngươi...."
Thẩm Dụ tức đến độ không nói nên lời. Mà Trạch Khiết Long, Thẩm Hùng, A Bối, lẫn nữ quỷ Tam Tiết mắt chữ O mồn A cảm thán.
" Vừa nãy nếu mà Thẩm Trúc Bạch trúng một vết đó của Thẩm Dụ thì e là mạng cũng không còn. Vậy mà cậu ta vì cái kim cương mà giữ được mạng sống của mình... Xem ra người ta thường nói, kẻ ngốc thường sống lâu là có thật"
Thẩm Dụ nhìn Thẩm Trúc Bạch như thể muốn lấy lại cái thân xác của Trạch Khiết Long, trong lòng ông ta có chút tự đắc không thôi. Ông ta cười nhếch mép, đứng ở đằng sau lưng nói với Thẩm Trúc Bạch.
" Ngươi muốn lấy cái thân xác cùng cái đồng hồ kia sao ? Còn lâu mới lấy được nhé, cái quan tài đó được làm bằng thủy tinh siêu cứng. Dù cho đạn có bắn vào cũng không vỡ, thêm phần ta đã làm phép vào đó. Đố ngươi mang xác của chồng ngươi ra được... Ha ha ha... Đồ..ng..."
Xoảng !
" Í, đập vỡ được rồi này. Mau mau lấy cái đồng hồ đi Trạch Khiết Long"
Thẩm Trúc Bạch xem lời nói của Thẩm Dụ như gió thoảng mây bay. Đứa cháu này còn có hiếu đến nổi lấy khúc xương tay của ông nội mình đập vỡ kính của quan tài trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người.
Đã thế cậu còn ngu ngốc đến độ quay sang nhìn Thẩm Dụ, ngơ ngơ ngác nga nói.
" Này... Hình như cái người bán quan tài cho ông là kẻ lừa đảo có đúng không ? Tôi đập một phát còn vỡ đây này, phong ấn gì gì đó khi tôi chạm vào chồng tôi vẫn lấy được đồng hồ đó thôi. Hình như ông bị lừa rồi"
Giờ đây, vẫn là Trạch Khiết Long và những kẻ thân thuộc của Thẩm Trúc Bạch cũng phải cảm thán một câu.
" Con người này khá quá chứ! "
Thẩm Dụ nhìn con quạ đen của mình, ánh mắt oán trách.
" Sao ngươi nói rằng đây là loại quan tài tốt nhất?"
Con quạ đen có vẻ sợ sệt đáp.
" Lão bán quan tài nói rằng cái nào đắt tiền nhất thì cái đó tốt nhất. Lão ta còn nói cái quan tài của thế kỉ hiện đại này dù có đạn của xe tăng cũng bắn không bể. Tôi làm sao biết được."
" ...."
Thẩm Dụ bất lực, Thẩm Trúc Bạch bất quá ăn may được hai ba lần. Trạch Khiết Long bất cần đời với cả vợ của mình.
Thẩm Trúc Bạch mâm mê cái đồng hồ được đính hạt kim cương to lấy từ trong thân xác của Trạch Khiết Long, trong lòng thỏa mãn không thôi. Cậu dùng miệng mình hà hơi vào mặt đồng hồ, chà chà cho nó sáng nữa chứ. Hoàn toàn không để tâm đến việc bắt ma, bắt quỷ hay mình đang đối chọi với ai.
Tam Đầu càng nhìn Thẩm Trúc Bạch khinh thường Thẩm Dụ càng tức không chịu được, nó là con quỷ nóng tính nhất trong tất cả ba con, cho nên nhìn thái độ của Thẩm Trúc Bạch từ nãy đến giờ nó liền nghiến răng nghiến lợi gào lên.
" Mẹ nó thằng ranh con này, mày dám khinh thường bọn tao à ?"
Nói rồi! Nó lao đến như thể muốn bóp chết Thẩm Trúc Bạch, nhưng qua một tiếng vụt, cánh tay phải của Tam Đâu liền rơi xuống, máu đen từ cánh tay nhỏ tí tách.
Xung quanh bỗng dưng im lặng như tờ, Thẩm Trúc Bạch thu kiếm về người trước sự ánh mắt ngỡ ngàng của những kẻ chứng kiến tại Hoa Điện.
Cậu như một người khác với bộ dạng lúc nãy, dùng mũi kiếm chĩa ngay cổ của Tam Đầu, ánh mắt sắc lạnh nói.
" Cái thứ nhất, ngươi dám phá rối lúc ta đang vui sướng nhất là tội không thể tha thử. Cái thứ hai, ta thấy ở dưới chân ngươi phát ra chút linh lực của chồng ta. Chẳng hay ngươi đã dùng chân đá anh ấy có phải không ? Nếu ta đoán không lầm thì cũng chính ngươi là kẻ xích chồng ta lại. Ba con quỷ đi ăn hiếp một con ma, mà đó còn là Trạch Khiết Long. Nếu như ta hôm nay không xiên ngươi ra làm trăm mảnh thì đến cái danh Thẩm pháp sư đời thứ hai cũng không dám nhận đâu"
Bình luận facebook