Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Editor: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất về tới nhà, càng nghĩ càng không an lòng, cảm giác đằng sau lần ly hôn này còn ẩn giấu điều gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đi một chuyến tìm Mã Vân.
Sáng sớm hôm sau, hắn đến trước chung cư nhà Mã Vân, bấm điện thoại gọi cho cô.
Mã Vân do dự một chút nhưng vẫn nhận máy, nghe thấy Cổ Khánh Nhất đang chờ ngoài chung cư, lạnh nhạt nói: "Bên trái chung cư có một tiệm cà phê, nhìn thấy không? Anh chờ tôi ở đó."
Vào tiệm cà phê, Cổ Khánh Nhất tìm một vị trí gần cửa sổ.
Mã Vân nhìn thấy hắn, khẽ gục đầu đi vào.
Cổ Khánh Nhất hỏi: "Cô uống gì?"
"Một ly Latte đá."
Cổ Khánh Nhất có chút biến sắc, một ly Latte đá bằng nửa ngày tiền lương của hắn.
Mã Vân cười nói: "Chúng ta AA."
"Không cần, tôi mời." Cổ Khánh Nhất mất tự nhiên bảo.
"Anh đến tìm tôi làm gì?"
Cổ Khánh Nhất khẽ cắn môi, hỏi: "Mã Vân, cô có thể thương lượng với Vi Nhã một chút, đừng khởi tố lên tòa án không? Tôi đồng ý ly hôn còn không được sao?"
Mã Vân lắc đầu: "Tòa án đã thụ lý rồi, chắc rằng anh sẽ nhanh chóng nhận được lệnh gọi, bây giờ không phải anh muốn rút đơn kiện là rút được, Cổ Khánh Nhất, không có đường quay về rồi, hơn nữa, anh đã tìm nhầm người, làm sao tôi có thể đứng về phía anh giúp anh nói chuyện chứ, anh hãy suy nghĩ một chút, anh đã làm gì với Kiều Vi Nhã? Không phải chị ấy không cho anh cơ hội, chị ấy chờ anh ở công trường phía tây suốt hai tiếng, nếu như ngày đó anh trực tiếp ly hôn, mọi chuyện đều xong xuôi, nhưng bây giờ không có cơ hội, vết bỏng trên chân đều do chính mình tự mài ra." Cô nói ở trong lòng, Tiêu Nham và đồng bọn của hắn đã bị bắt, mấy lần hắn theo dõi Tiểu Vi, thậm chí còn muốn giết chị ấy, thật may là anh không bị cuốn vào bên trong, nếu không, hiện tại so với hắn anh còn thảm hại hơn.
"Vốn là tôi không muốn nói cho anh biết những thứ này, nhưng xem mặt mũi con gái anh, tôi sẽ nói cho anh biết một tiếng, Tiểu Vi của ngày hôm nay không phải là người mặc cho anh lừa gạt hay khi dễ, Cổ Khánh Nhất, tự vỗ ngực mình nghĩ lại đi, nếu như anh toàn tâm toàn ý chung sống với chị ấy, anh sẽ đi tới bước đường hôm nay sao? Chị ấy không phải là người mềm yếu dễ bắt nạt, chỉ là không muốn Đồng Đồng có tuổi thơ giống chị ấy thôi, anh thật cảm thấy chị Tiểu Vi yêu anh, không thể rời bỏ anh sao? Căn bản anh không đáng giá cho bất kỳ người phụ nữ nào yêu thương."
Đối mặt với Cổ Khánh Nhất đang trầm mặc, Mã Vân thản nhiên nói: "Cổ Khánh Nhất, biết vì sao tôi đồng ý ra đây gặp anh không?"
Rốt cuộc Cổ Khánh Nhất cũng nói chuyện: "Tại sao?" Lúc này, tâm tình của hắn cũng đắng như ly cà phê vậy.
"Bởi vì tôi muốn anh trông chừng mẹ anh cho kỹ, đừng để bà ấy đi tìm chị Tiểu Vi gây sự, nếu không, cuối cùng người ăn quả đắng chính là anh."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, mẹ hắn tuyệt đối làm ra chuyện như vậy.
Mã Vân lấy từ ví ra một trăm tệ đặt trên bàn: "Cổ Khánh Nhất, có một câu gọi là nước đến chân mới nhảy, thật sự đã muộn. Hôm nay, hay là để tôi mời anh, cảm ơn anh năm đó khi xảy ra chuyện của Cổ Khánh Song và Mạnh Kỳ, anh đã không đứng về phía em gái mình."
Cổ Khánh Nhất còn chưa phản ứng kịp, Mã Vân đã đi rồi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng lưng Mã Vân và Kiều Vi Nhã rất tương tự, bọn họ có thể trở thành bạn của nhau cũng không phải là tình cờ.
Cổ Khánh Nhất ngồi một lúc lâu, cho đến khi nhận điện thoại của Cổ Lễ, hắn mới tỉnh táo lại.
Cổ Khánh Nhất về tới nhà, Cổ Lễ mới trầm mặt hỏi: "Mẹ con gọi cho con, sao con không nhận!"
Hắn vẫn ngơ ngác ngồi ở tiệm cà phê, căn bản không muốn nghe điện thoại, một cuộc gọi đến, hắn nhấn từ chối rồi tắt máy, đó là tất cả.
"Mẹ về rồi?"
"Ừ, mẹ con đang đứng ở bến xe, em hai con đi đón bà ấy rồi."
"Nửa ngày nay con đi đâu vậy? Sáng sớm đã ra ngoài, hiện giờ con không được gây thêm chuyện gì nữa."
Nghe lời nói đầy hàm ý của ba mình, Cổ Khánh Nhất rùng mình, vội vàng hỏi: "Ba, xảy ra chuyện gì?"
"Cậu của Kiều Vi Nhã đã trở lại, hoa viên Đạm Đài sẽ được trả lại cho nhà bọn họ, ba có biết Tống Nguyên, người đang phụ trách trang hoàng cho công trình này, sáng sớm hôm nay, ba cảm thấy có điều bất thường nên đã qua một chuyến, thế mới biết, đoàn khảo sát của Phủ Thị Chính đến Mĩ gặp được trưởng tử, trưởng tôn nhà Đạm Đài, bọn họ ở Mĩ có sản nghiệp rất lớn, đồng ý trở về nước đầu tư, cho nên, Phủ Thị Chính thúc giục bọn họ nhanh chóng khôi phục hoa viên Đạm Đài như cũ."
Cổ Khánh Nhất đứng không vững, ngồi phịch trên tay vịn của ghế sô pha, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân Kiều Vi Nhã ly hôn sao?
"Tống Nguyên nói sẽ không sai, vợ của hắn ta đang là thư ký của Phủ Thị Chính, Khánh Nhất, ba nghĩ, Lý Bác Cừ đã biết từ sớm, cho nên hắn mới chẳng quan tâm nữa, chuyện này, ngàn vạn lần không được để cho mẹ con biết, bà ấy biết sẽ nguy mất."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, lúc này hắn như gặp đại nạn, tiến đến phía trước một chút cũng không có can đảm.
Nhiều người biết như vậy, nhất định Kiều Vi Nhã càng biết sớm hơn, chắc chắn Mã Vân cũng nghe được, tất cả đều không nói với hắn, hắn cho rằng mình lựa chọn Tiêu San là chính xác, nhưng không ngờ, người ở bên cạnh mới là kho báu.
"Ba nghe Tống Nguyên nói, chuyện nhà Đạm Đài đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng bảy, những gì Hạ Thanh nói với chúng ta đều là tin tức giả, hoặc là nói, căn bản bà ta cũng không biết chân tướng sự việc."
Cổ Khánh Nhất thở hắt ra: "Ba, không phải ba nói nhà họ Bảo và nhà Đạm Đài có huyết hải thâm cừu sao?"
Cổ Lễ gật đầu: "Đó là ba nghe nói hồi thời kỳ cách mạng văn hóa, ông nội Bảo Mặc chết có liên quan đến nhà Đạm Đài, thù hận của hai nhà là chuyện trước giải phóng, cụ thể ba cũng không biết, nhưng ba biết nhà họ Bảo vô cùng hận nhà Đạm Đài."
Cổ Khánh Nhất có chút thất vọng, chuyện trước giải phóng đã qua nhiều năm như vậy rồi, ai có thể nói rõ chân tướng chứ?
Nhưng nếu sự thật là như vậy, giữa Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã không có khả năng ở bên nhau.
Cuộc sống của Kiều Vi Nhã rất đơn giản, lúc đi học, cô cũng ít lui tới với bạn bè, kể từ khi bọn họ nói chuyện yêu thương, thế giới của Kiều Vi Nhã chỉ có hắn, cho dù là cô đi làm ăn, cũng không trở nên thô tục phóng túng như những người ở Bách Hóa Trung Đại, cô vẫn luôn vây quanh hắn.
Cho nên, nếu như Kiều Vi Nhã không thể ở cùng với Bảo Mặc, có con gái hỗ trợ, hắn muốn đoạt cô về cũng không phải việc khó.
Trong lòng Cổ Khánh Nhất đã có chủ ý, hắn nói với Cổ Lễ một tiếng rồi ra khỏi nhà, chạy đến Tân Khu tìm Tần Nhạc.
Trong khoảng thời gian này, Tần Nhạc vẫn không liên lạc với hắn, bởi vì Tần Nhạc đã biết chuyện của hắn và Kiều Vi Nhã, cả Tiêu San nữa nên đối với hắn rất thất vọng.
Nhưng hắn tìm tới cửa, Tần Nhạc cũng không thể chặn hắn ở bên ngoài, mời hắn vào phòng làm việc, nhưng thái độ thì kẻ ngốc cũng nhìn ra là rất không vui.
Cổ Khánh Nhất làm mặt dày cười nói: "Tần Nhạc, là do tớ sai, cậu nể tình cảm của chúng ta giúp tớ một việc được không?"
"Muốn tớ giúp cậu thế nào?" Tần Nhạc nghĩ đến đứa con của hai người, trong lòng mềm nhũn, than thở đồng ý.
"Tớ muốn cậu giúp tớ tìm Bảo Mặc."
"Cậu tìm người ta làm gì? Lần trước đánh cậu còn không sợ!" Tần Nhạc lắc đầu, anh cứ nghĩ rằng Cổ Khánh Nhất muốn nhờ anh tìm Kiều Vi Nhã khuyên nhủ một chút, không ngờ Cổ Khánh Nhất lại có chủ ý này.
Cổ Khánh Nhất nói: "Tần Nhạc, cậu không biết, Tiểu Nhã cũng không thật sự muốn ly hôn với tớ, nếu không phải do Bảo Mặc cản trở từ bên trong, hai chúng tớ đã sớm hợp lại rồi."
Tần Nhạc nửa tin nửa ngờ nhìn Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất đưa tới một điếu thuốc, thề thốt: "Chúng ta là anh em đã nhiều năm, ngay cả cậu cũng không tin tớ."
Tần Nhạc gật đầu: "Trước kia tớ thật sự tin tưởng cậu, hiện tại. . . . . ." Anh lắc đầu không nói ra nửa câu nói sau, không cần nói cũng hiểu.
Cuối cùng Tần Nhạc vẫn đồng ý giúp Cổ Khánh Nhất, vừa đúng đến thời gian ăn cơm trưa, hắn dẫn Cổ Khánh Nhất đến quán ăn gần đây ăn hải sản.
Hai người gọi món, Tần Nhạc mới gọi cho Bảo Mặc.
Bảo Mặc nhận được điện thoại, nhíu mày mới nghe máy: "Quản lý Tần, có việc gì thế?"
"Bảo tổng, tôi có một người bạn muốn gặp ngài, ngài có thời gian rảnh không?"
Bảo Mặc liếc mắt nhìn Đài Lộ đang ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Là Cổ Khánh Nhất sao? Anh hỏi anh ta có phải ngứa da hay không, muốn bị đánh nữa thì tôi liền đi qua."
Đài Lộ kinh ngạc, Cổ Khánh Nhất! Anh nhìn về Bảo Mặc gật đầu, Bảo Mặc đành đồng ý.
Tối hôm qua Đài Lộ mới đến thành phố B, anh đến đây cùng Bảo Mặc làm quen, không ngờ tới thành phố B liền gặp được Cổ Khánh Nhất.
Đài Lộ cười nói: "Cậu và Cổ Khánh Nhất từng có ẩu đả?"
Bảo Mặc gật đầu: "Đánh nhau một lần."
Hai người ra khỏi công ty, đi bộ đến quán ăn hải sản.
Tần Nhạc thấy Bảo Mặc mang theo một người xa lạ đi vào, liền giật mình, vẫn cười chào hỏi.
Bảo Mặc mời Đài Lộ ngồi xuống trước, lúc này mới kéo ghế dựa ngồi xuống, mặt anh không biểu cảm hỏi: "Cổ Khánh Nhất, tìm tôi làm gì?"
"Bảo Mặc, tôi muốn nói chuyện với anh, nói một mình." Cổ Khánh Nhất nén giận nói.
Bảo Mặc liếc nhìn Đài Lộ.
Đài Lộ đang có rất nhiều hứng thú nhìn Cổ Khánh Nhất, nhìn từ tướng mạo có thể thấy rất xứng đôi với em họ, chỉ tiếc, là một con sói đội lốt cừu.
Thế Hiếu đã bay đi Đài Loan, nếu như thuận lợi, khách sạn La Mã sẽ rất nhanh phải đổi chủ.
Thế Minh đang giúp ba mẹ hoàn thành tất cả công việc để trở về nước.
Anh cả và Tử Khiêm cũng đồng hành cùng đoàn khảo sát trở về, cho nên, chuyện bên Bảo Mặc toàn quyền do anh xử lý.
"Tất cả mọi người không phải người ngoài, có lời gì cứ nói ở đây."
"Chuyện này nói trước mặt người khác cũng không tốt." Cổ Khánh Nhất gắng sức nói.
Bảo Mặc cười: "Được, chẳng qua bây giờ tôi không có thời gian, anh phải chờ đến tối tôi tan làm đã."
"Anh là ông chủ, có thời gian hay không chẳng phải do anh sắp xếp sao? Tôi muốn nói một chuyện, đối với anh rất quan trọng."
Bảo Mặc cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, anh nghĩ rằng ai cũng như anh, cả ngày không có việc gì làm sao?"
Rượu và thức ăn đã bưng lên, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, Cổ Khánh Nhất không lay chuyển được Bảo Mặc, đành đồng ý chờ anh tan việc.
Đài Lộ vẫn không nói một lời, cho đến khi Tần Nhạc tính tiền anh mới lên tiếng: "Tần tiên sinh, AA đi, cá nhân tôi thích AA."
Nghe khẩu âm tiếng phổ thông của anh có thêm chút giọng thành phố B, Tần Nhạc ngẩn người một chút, người ở trước mắt này, tuyệt đối không phải là người địa phương, nhưng rõ ràng âm cuối của anh ta lại mang theo khẩu âm thành phố B, nhìn thái độ của Bảo Mặc đối với anh ta, càng khiến người ta nghi ngờ.
Bảo Mặc cười nói: "Như vậy, quản lý Tần, tôi ra hai trăm, phần còn lại thì giao cho anh, bạn của tôi mới từ nước ngoài về, thói quen không giống chúng ta, xin thông cảm."
Tần Nhạc đã quan sát Đài Lộ mấy lần, tầm mắt Đài Lộ vẫn dừng trên người Cổ Khánh Nhất, trong ánh mắt, phần nhiều là lạnh lùng và khinh thường.
Người này hẳn là không biết Cổ Khánh Nhất mới phải chứ.
Anh cảm thấy, Cổ Khánh Nhất cũng cảm thấy, Cổ Khánh Nhất không nhịn được hỏi ra: "Vị tiên sinh này, chúng ta từng gặp nhau sao?"
Đài Lộ lắc đầu không nói, anh thật sự khinh thường phải nói chuyện với Cổ Khánh Nhất.
Hẹn thời gian với Bảo Mặc, Đài Lộ và Bảo Mặc rời đi trước, Tần Nhạc và Cổ Khánh Nhất vẫn còn ở lại nói chuyện.
Cổ Khánh Nhất ngờ vực hỏi: "Tần Nhạc, cậu có gặp qua người kia không?"
"Chưa từng thấy qua, nhưng tớ cảm thấy ánh mắt anh ta và Bảo Mặc nhìn cậu rất giống nhau, thậm chí so với Bảo Mặc còn có địch ý hơn."
Tần Nhạc khoát tay: "Thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mặc kệ thái độ của Bảo Mặc thế nào hay là thái độ của người xa lạ ra sao, cậu đừng nghĩ nhiều, điều đáng chú ý là làm thế nào để vợ cậu chịu tha thứ cho cậu, tớ thật sự không hiểu, ba mẹ cậu nghĩ sao nữa, con trai quan trọng thế sao? Cho dù cậu có con trai, cậu có thể đảm bảo con trai của cậu có thể sinh được con trai nữa không? Trên đời này đoạn tử tuyệt tôn đầy ra đó, nếu cứ nghĩ như ba mẹ cậu thì nhảy xuống biển lâu rồi."
Ánh mắt Cổ Khánh Nhất lập lòe, làm dáng vẻ rất áy náy: "Tần Nhạc, cậu cũng biết, ngày ngày mẹ tớ vừa khóc vừa gào muốn bồng cháu, tớ thật sự không có cách nào, ai cũng không muốn mỗi ngày về nhà đều cãi nhau."
"Các người không ở cùng thì làm sao cãi nhau, muốn nói cãi nhau đều do mẹ cậu cố tình gây sự, tớ thấy cả đời cậu đều trôi qua thuận lợi, phải gặp một cuộc chiến lớn mới biết thế nào là đau, còn nữa, mẹ cậu náo loạn và việc cậu ở bên ngoài có phụ nữ liên quan gì sao? Cậu nói xem cậu tìm phụ nữ toàn là dạng gì, thế này gọi là phụ nữ sao? Bây giờ mới biết hối hận, haizz. . . . . . Cũng không biết Kiều Vi Nhã có thể tha thứ cho cậu hay không, nếu là tớ, đừng mơ." Tần Nhạc đốt một điếu thuốc, hút mạnh một hơi: "Khánh Nhất, bạn bè với nhau, tớ nói với cậu, phụ nữ bây giờ từng người đều để ý đến thế lực, không xe không nhà, người ta đều không liếc mắt nhìn cậu, còn không biết giặt quần áo nấu cơm, vậy mà nói đây là phụ nữ thời đại mới, định nghĩa nam nữ ngang hàng chính là đàn ông phải giặt giũ, nấu cơm, chăm con, phụ nữ chỉ cần sinh đứa nhỏ."
"Không phải cậu cũng tính kết hôn sao? Sao lại nói vậy?"
"Chê tớ không cha không mẹ, đến lúc đó không ai chăm lo con cái giùm, hơn nữa, nhà bọn họ bảo tớ mua một căn nhà, nói là cho ba mẹ cô ấy dưỡng lão, ngộ nhỡ ly hôn, căn nhà kia xem như bồi thường tổn thất." Tần Nhạc nghiền nát tàn thuốc, đứng lên: "Đi thôi, sắp đến giờ làm việc rồi, tớ không giống như cậu, có một người ba làm quan."
Cổ Khánh Nhất cười khổ đứng lên, cùng anh đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Bảo Mặc, Đài Lộ uống một ly cà phê, đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bảo Mặc hỏi: "Lộ, anh không liên lạc với Tiểu Vi sao?"
Đài Lộ gật đầu nói: "Không liên lạc, cô ấy cũng không thích tôi mấy, mỗi lần nói chuyện với tôi, cô ấy đều mang theo mười phần thuốc nổ."
Anh quay đầu, nhìn Bảo Mặc: "Bảo Mặc, cậu vì Kiều Vi Nhã, đưa nhà máy cho ba của tôi, không cảm thấy thua thiệt sao? Theo tôi thấy, cô ấy là người rất cố chấp, không ai dễ dàng thay đổi quyết định được, nếu như cả đời này cô ấy cũng không chịu tiếp nhận cậu... không phải cậu thiệt thòi rồi sao?"
"Tôi chỉ biết cô ấy vẫn luôn khát vọng có người nhà, việc tôi có thể làm chỉ có thế thôi, trên tay tôi còn có cổ phần công ty Bảo thị, không đến mức để mình còn hai bàn tay trắng, huống chi, ba của anh vẫn để tôi quan lý nhà máy, mười phần trăm lợi nhuận cộng thêm hai mươi vạn tiền lương hàng năm, tôi đã thỏa mãn." Bảo Mặc bình thản nhìn Đài Lộ: "Tôi vẫn luôn rất thuận lợi, trừ Tiểu Vi, thứ tôi muốn, từ trước đến giờ đều có trong tay. Cho nên, cuối cùng vẫn do tôi xem nhẹ cảm nhận của cô ấy, mới khiến chúng tôi bỏ lỡ nhiều năm như vậy, để cô ấy bị mẹ tôi gây khó dễ, bị Cổ Khánh Nhất bắt nạt, Lộ, rất nhiều thứ, ngoài mặt rất tốt đẹp, bên trong, đã sớm mục rửa biến chất, nếu như không mở ra, sẽ không biết được, tôi như người mù bị che giấu sự thật, tất cả của hôm nay chỉ là gieo gió gặt bão, cho nên, nếu như cô ấy không chấp nhận tôi...tôi sẽ độc thân cả đời."
Đài Lộ nhún nhún vai, hiển nhiên đối với quan điểm của Bảo Mặc, anh vẫn không thể đồng tình.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Bảo Mặc hỏi: "Lộ, sao anh không kết hôn?"
"Tôi đang chờ một người kết hôn rồi mới tính, nếu không, dù tôi quen nhiều bạn gái cũng bị cô ấy phá đám." Đài Lộ nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp luôn ngang ngược trước mặt anh, thật đau đầu.
Bảo Mặc không tiếp tục hỏi, anh không có ý định quan tâm vấn đề của người khác, trong lòng của anh, tất cả đều là Kiều Vi Nhã.
Cách hai ba ngày, luật sư Gia Cát sẽ báo cáo tiến độ với anh, chuyện ly hôn tiến hành rất thuận lợi, lần này, nhất định Vi Nhã sẽ được như ý nguyện.
Vợ chồng Trình Thiệu không chỉ một lần khuyên anh đừng ăn cả ngã về không, mẹ anh biết được càng không thể tiếp nhận Vi Nhã, anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn làm theo ý mình, đến Mỹ gặp Đài lão tiên sinh, cũng trả giá cao bằng nhà máy của mình, đổi lấy bọn họ thừa nhận Vi Nhã, bởi vì Mã Vân nói, Vi Nhã khát vọng sự ấm áp của người nhà nhất.
Đừng bảo là một nhà máy, lấy toàn bộ tài sản của anh cũng không sao cả, anh nợ cô, mẹ anh nợ cô, không phải một chút tiền tài là có thể bồi thường.
Nếu như ban đầu không đi, nếu như mẹ không làm ra những việc này, sao Vi Nhã có thể chọn tên hèn hạ Cổ Khánh Nhất kia, không chọn hắn sẽ không chịu nhiều khổ như vậy, lúc trước, khi Vi Nhã mới chấp nhận quen anh, bọn họ từng ở trước mộ người nhà họ Kiều, trịnh trọng thề, một đời một kiếp ở cùng nhau.
Không ai nói rõ được cảm giác bản thân bị người mình yêu nhất phản bội, bây giờ anh đã hiểu, cho nên, anh nguyện cả đời này, vì mình, vì mẹ chuộc tội lỗi.
Rốt cuộc chờ đến lúc tan việc, Cổ Khánh Nhất thấy xe Bảo Mặc chạy ra ngoài, tiến lên đón.
Bảo Mặc liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, hờ hững nói: "Lên xe!"
Kéo cửa sau ra, hắn nhìn thấy Đài Lộ, hắn bèn chào hỏi Đài Lộ, Đài Lộ chỉ hơi gật đầu.
Một đường không nói chuyện, cho đến khách sạn Davis, Đài Lộ xuống xe, Bảo Mặc mới hỏi: "Cổ Khánh Nhất, anh muốn nói gì với tôi?"
"Chúng ta tìm một chỗ nói."
"Không cần, nói ở trên xe đi." Bảo Mặc dừng xe ở bên đường, cau mày, nhìn Cổ Khánh Nhất qua kính chiếu hậu.
Cổ Khánh Nhất về tới nhà, càng nghĩ càng không an lòng, cảm giác đằng sau lần ly hôn này còn ẩn giấu điều gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đi một chuyến tìm Mã Vân.
Sáng sớm hôm sau, hắn đến trước chung cư nhà Mã Vân, bấm điện thoại gọi cho cô.
Mã Vân do dự một chút nhưng vẫn nhận máy, nghe thấy Cổ Khánh Nhất đang chờ ngoài chung cư, lạnh nhạt nói: "Bên trái chung cư có một tiệm cà phê, nhìn thấy không? Anh chờ tôi ở đó."
Vào tiệm cà phê, Cổ Khánh Nhất tìm một vị trí gần cửa sổ.
Mã Vân nhìn thấy hắn, khẽ gục đầu đi vào.
Cổ Khánh Nhất hỏi: "Cô uống gì?"
"Một ly Latte đá."
Cổ Khánh Nhất có chút biến sắc, một ly Latte đá bằng nửa ngày tiền lương của hắn.
Mã Vân cười nói: "Chúng ta AA."
"Không cần, tôi mời." Cổ Khánh Nhất mất tự nhiên bảo.
"Anh đến tìm tôi làm gì?"
Cổ Khánh Nhất khẽ cắn môi, hỏi: "Mã Vân, cô có thể thương lượng với Vi Nhã một chút, đừng khởi tố lên tòa án không? Tôi đồng ý ly hôn còn không được sao?"
Mã Vân lắc đầu: "Tòa án đã thụ lý rồi, chắc rằng anh sẽ nhanh chóng nhận được lệnh gọi, bây giờ không phải anh muốn rút đơn kiện là rút được, Cổ Khánh Nhất, không có đường quay về rồi, hơn nữa, anh đã tìm nhầm người, làm sao tôi có thể đứng về phía anh giúp anh nói chuyện chứ, anh hãy suy nghĩ một chút, anh đã làm gì với Kiều Vi Nhã? Không phải chị ấy không cho anh cơ hội, chị ấy chờ anh ở công trường phía tây suốt hai tiếng, nếu như ngày đó anh trực tiếp ly hôn, mọi chuyện đều xong xuôi, nhưng bây giờ không có cơ hội, vết bỏng trên chân đều do chính mình tự mài ra." Cô nói ở trong lòng, Tiêu Nham và đồng bọn của hắn đã bị bắt, mấy lần hắn theo dõi Tiểu Vi, thậm chí còn muốn giết chị ấy, thật may là anh không bị cuốn vào bên trong, nếu không, hiện tại so với hắn anh còn thảm hại hơn.
"Vốn là tôi không muốn nói cho anh biết những thứ này, nhưng xem mặt mũi con gái anh, tôi sẽ nói cho anh biết một tiếng, Tiểu Vi của ngày hôm nay không phải là người mặc cho anh lừa gạt hay khi dễ, Cổ Khánh Nhất, tự vỗ ngực mình nghĩ lại đi, nếu như anh toàn tâm toàn ý chung sống với chị ấy, anh sẽ đi tới bước đường hôm nay sao? Chị ấy không phải là người mềm yếu dễ bắt nạt, chỉ là không muốn Đồng Đồng có tuổi thơ giống chị ấy thôi, anh thật cảm thấy chị Tiểu Vi yêu anh, không thể rời bỏ anh sao? Căn bản anh không đáng giá cho bất kỳ người phụ nữ nào yêu thương."
Đối mặt với Cổ Khánh Nhất đang trầm mặc, Mã Vân thản nhiên nói: "Cổ Khánh Nhất, biết vì sao tôi đồng ý ra đây gặp anh không?"
Rốt cuộc Cổ Khánh Nhất cũng nói chuyện: "Tại sao?" Lúc này, tâm tình của hắn cũng đắng như ly cà phê vậy.
"Bởi vì tôi muốn anh trông chừng mẹ anh cho kỹ, đừng để bà ấy đi tìm chị Tiểu Vi gây sự, nếu không, cuối cùng người ăn quả đắng chính là anh."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, mẹ hắn tuyệt đối làm ra chuyện như vậy.
Mã Vân lấy từ ví ra một trăm tệ đặt trên bàn: "Cổ Khánh Nhất, có một câu gọi là nước đến chân mới nhảy, thật sự đã muộn. Hôm nay, hay là để tôi mời anh, cảm ơn anh năm đó khi xảy ra chuyện của Cổ Khánh Song và Mạnh Kỳ, anh đã không đứng về phía em gái mình."
Cổ Khánh Nhất còn chưa phản ứng kịp, Mã Vân đã đi rồi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng lưng Mã Vân và Kiều Vi Nhã rất tương tự, bọn họ có thể trở thành bạn của nhau cũng không phải là tình cờ.
Cổ Khánh Nhất ngồi một lúc lâu, cho đến khi nhận điện thoại của Cổ Lễ, hắn mới tỉnh táo lại.
Cổ Khánh Nhất về tới nhà, Cổ Lễ mới trầm mặt hỏi: "Mẹ con gọi cho con, sao con không nhận!"
Hắn vẫn ngơ ngác ngồi ở tiệm cà phê, căn bản không muốn nghe điện thoại, một cuộc gọi đến, hắn nhấn từ chối rồi tắt máy, đó là tất cả.
"Mẹ về rồi?"
"Ừ, mẹ con đang đứng ở bến xe, em hai con đi đón bà ấy rồi."
"Nửa ngày nay con đi đâu vậy? Sáng sớm đã ra ngoài, hiện giờ con không được gây thêm chuyện gì nữa."
Nghe lời nói đầy hàm ý của ba mình, Cổ Khánh Nhất rùng mình, vội vàng hỏi: "Ba, xảy ra chuyện gì?"
"Cậu của Kiều Vi Nhã đã trở lại, hoa viên Đạm Đài sẽ được trả lại cho nhà bọn họ, ba có biết Tống Nguyên, người đang phụ trách trang hoàng cho công trình này, sáng sớm hôm nay, ba cảm thấy có điều bất thường nên đã qua một chuyến, thế mới biết, đoàn khảo sát của Phủ Thị Chính đến Mĩ gặp được trưởng tử, trưởng tôn nhà Đạm Đài, bọn họ ở Mĩ có sản nghiệp rất lớn, đồng ý trở về nước đầu tư, cho nên, Phủ Thị Chính thúc giục bọn họ nhanh chóng khôi phục hoa viên Đạm Đài như cũ."
Cổ Khánh Nhất đứng không vững, ngồi phịch trên tay vịn của ghế sô pha, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân Kiều Vi Nhã ly hôn sao?
"Tống Nguyên nói sẽ không sai, vợ của hắn ta đang là thư ký của Phủ Thị Chính, Khánh Nhất, ba nghĩ, Lý Bác Cừ đã biết từ sớm, cho nên hắn mới chẳng quan tâm nữa, chuyện này, ngàn vạn lần không được để cho mẹ con biết, bà ấy biết sẽ nguy mất."
Cổ Khánh Nhất gật đầu, lúc này hắn như gặp đại nạn, tiến đến phía trước một chút cũng không có can đảm.
Nhiều người biết như vậy, nhất định Kiều Vi Nhã càng biết sớm hơn, chắc chắn Mã Vân cũng nghe được, tất cả đều không nói với hắn, hắn cho rằng mình lựa chọn Tiêu San là chính xác, nhưng không ngờ, người ở bên cạnh mới là kho báu.
"Ba nghe Tống Nguyên nói, chuyện nhà Đạm Đài đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng bảy, những gì Hạ Thanh nói với chúng ta đều là tin tức giả, hoặc là nói, căn bản bà ta cũng không biết chân tướng sự việc."
Cổ Khánh Nhất thở hắt ra: "Ba, không phải ba nói nhà họ Bảo và nhà Đạm Đài có huyết hải thâm cừu sao?"
Cổ Lễ gật đầu: "Đó là ba nghe nói hồi thời kỳ cách mạng văn hóa, ông nội Bảo Mặc chết có liên quan đến nhà Đạm Đài, thù hận của hai nhà là chuyện trước giải phóng, cụ thể ba cũng không biết, nhưng ba biết nhà họ Bảo vô cùng hận nhà Đạm Đài."
Cổ Khánh Nhất có chút thất vọng, chuyện trước giải phóng đã qua nhiều năm như vậy rồi, ai có thể nói rõ chân tướng chứ?
Nhưng nếu sự thật là như vậy, giữa Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã không có khả năng ở bên nhau.
Cuộc sống của Kiều Vi Nhã rất đơn giản, lúc đi học, cô cũng ít lui tới với bạn bè, kể từ khi bọn họ nói chuyện yêu thương, thế giới của Kiều Vi Nhã chỉ có hắn, cho dù là cô đi làm ăn, cũng không trở nên thô tục phóng túng như những người ở Bách Hóa Trung Đại, cô vẫn luôn vây quanh hắn.
Cho nên, nếu như Kiều Vi Nhã không thể ở cùng với Bảo Mặc, có con gái hỗ trợ, hắn muốn đoạt cô về cũng không phải việc khó.
Trong lòng Cổ Khánh Nhất đã có chủ ý, hắn nói với Cổ Lễ một tiếng rồi ra khỏi nhà, chạy đến Tân Khu tìm Tần Nhạc.
Trong khoảng thời gian này, Tần Nhạc vẫn không liên lạc với hắn, bởi vì Tần Nhạc đã biết chuyện của hắn và Kiều Vi Nhã, cả Tiêu San nữa nên đối với hắn rất thất vọng.
Nhưng hắn tìm tới cửa, Tần Nhạc cũng không thể chặn hắn ở bên ngoài, mời hắn vào phòng làm việc, nhưng thái độ thì kẻ ngốc cũng nhìn ra là rất không vui.
Cổ Khánh Nhất làm mặt dày cười nói: "Tần Nhạc, là do tớ sai, cậu nể tình cảm của chúng ta giúp tớ một việc được không?"
"Muốn tớ giúp cậu thế nào?" Tần Nhạc nghĩ đến đứa con của hai người, trong lòng mềm nhũn, than thở đồng ý.
"Tớ muốn cậu giúp tớ tìm Bảo Mặc."
"Cậu tìm người ta làm gì? Lần trước đánh cậu còn không sợ!" Tần Nhạc lắc đầu, anh cứ nghĩ rằng Cổ Khánh Nhất muốn nhờ anh tìm Kiều Vi Nhã khuyên nhủ một chút, không ngờ Cổ Khánh Nhất lại có chủ ý này.
Cổ Khánh Nhất nói: "Tần Nhạc, cậu không biết, Tiểu Nhã cũng không thật sự muốn ly hôn với tớ, nếu không phải do Bảo Mặc cản trở từ bên trong, hai chúng tớ đã sớm hợp lại rồi."
Tần Nhạc nửa tin nửa ngờ nhìn Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất đưa tới một điếu thuốc, thề thốt: "Chúng ta là anh em đã nhiều năm, ngay cả cậu cũng không tin tớ."
Tần Nhạc gật đầu: "Trước kia tớ thật sự tin tưởng cậu, hiện tại. . . . . ." Anh lắc đầu không nói ra nửa câu nói sau, không cần nói cũng hiểu.
Cuối cùng Tần Nhạc vẫn đồng ý giúp Cổ Khánh Nhất, vừa đúng đến thời gian ăn cơm trưa, hắn dẫn Cổ Khánh Nhất đến quán ăn gần đây ăn hải sản.
Hai người gọi món, Tần Nhạc mới gọi cho Bảo Mặc.
Bảo Mặc nhận được điện thoại, nhíu mày mới nghe máy: "Quản lý Tần, có việc gì thế?"
"Bảo tổng, tôi có một người bạn muốn gặp ngài, ngài có thời gian rảnh không?"
Bảo Mặc liếc mắt nhìn Đài Lộ đang ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Là Cổ Khánh Nhất sao? Anh hỏi anh ta có phải ngứa da hay không, muốn bị đánh nữa thì tôi liền đi qua."
Đài Lộ kinh ngạc, Cổ Khánh Nhất! Anh nhìn về Bảo Mặc gật đầu, Bảo Mặc đành đồng ý.
Tối hôm qua Đài Lộ mới đến thành phố B, anh đến đây cùng Bảo Mặc làm quen, không ngờ tới thành phố B liền gặp được Cổ Khánh Nhất.
Đài Lộ cười nói: "Cậu và Cổ Khánh Nhất từng có ẩu đả?"
Bảo Mặc gật đầu: "Đánh nhau một lần."
Hai người ra khỏi công ty, đi bộ đến quán ăn hải sản.
Tần Nhạc thấy Bảo Mặc mang theo một người xa lạ đi vào, liền giật mình, vẫn cười chào hỏi.
Bảo Mặc mời Đài Lộ ngồi xuống trước, lúc này mới kéo ghế dựa ngồi xuống, mặt anh không biểu cảm hỏi: "Cổ Khánh Nhất, tìm tôi làm gì?"
"Bảo Mặc, tôi muốn nói chuyện với anh, nói một mình." Cổ Khánh Nhất nén giận nói.
Bảo Mặc liếc nhìn Đài Lộ.
Đài Lộ đang có rất nhiều hứng thú nhìn Cổ Khánh Nhất, nhìn từ tướng mạo có thể thấy rất xứng đôi với em họ, chỉ tiếc, là một con sói đội lốt cừu.
Thế Hiếu đã bay đi Đài Loan, nếu như thuận lợi, khách sạn La Mã sẽ rất nhanh phải đổi chủ.
Thế Minh đang giúp ba mẹ hoàn thành tất cả công việc để trở về nước.
Anh cả và Tử Khiêm cũng đồng hành cùng đoàn khảo sát trở về, cho nên, chuyện bên Bảo Mặc toàn quyền do anh xử lý.
"Tất cả mọi người không phải người ngoài, có lời gì cứ nói ở đây."
"Chuyện này nói trước mặt người khác cũng không tốt." Cổ Khánh Nhất gắng sức nói.
Bảo Mặc cười: "Được, chẳng qua bây giờ tôi không có thời gian, anh phải chờ đến tối tôi tan làm đã."
"Anh là ông chủ, có thời gian hay không chẳng phải do anh sắp xếp sao? Tôi muốn nói một chuyện, đối với anh rất quan trọng."
Bảo Mặc cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, anh nghĩ rằng ai cũng như anh, cả ngày không có việc gì làm sao?"
Rượu và thức ăn đã bưng lên, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, Cổ Khánh Nhất không lay chuyển được Bảo Mặc, đành đồng ý chờ anh tan việc.
Đài Lộ vẫn không nói một lời, cho đến khi Tần Nhạc tính tiền anh mới lên tiếng: "Tần tiên sinh, AA đi, cá nhân tôi thích AA."
Nghe khẩu âm tiếng phổ thông của anh có thêm chút giọng thành phố B, Tần Nhạc ngẩn người một chút, người ở trước mắt này, tuyệt đối không phải là người địa phương, nhưng rõ ràng âm cuối của anh ta lại mang theo khẩu âm thành phố B, nhìn thái độ của Bảo Mặc đối với anh ta, càng khiến người ta nghi ngờ.
Bảo Mặc cười nói: "Như vậy, quản lý Tần, tôi ra hai trăm, phần còn lại thì giao cho anh, bạn của tôi mới từ nước ngoài về, thói quen không giống chúng ta, xin thông cảm."
Tần Nhạc đã quan sát Đài Lộ mấy lần, tầm mắt Đài Lộ vẫn dừng trên người Cổ Khánh Nhất, trong ánh mắt, phần nhiều là lạnh lùng và khinh thường.
Người này hẳn là không biết Cổ Khánh Nhất mới phải chứ.
Anh cảm thấy, Cổ Khánh Nhất cũng cảm thấy, Cổ Khánh Nhất không nhịn được hỏi ra: "Vị tiên sinh này, chúng ta từng gặp nhau sao?"
Đài Lộ lắc đầu không nói, anh thật sự khinh thường phải nói chuyện với Cổ Khánh Nhất.
Hẹn thời gian với Bảo Mặc, Đài Lộ và Bảo Mặc rời đi trước, Tần Nhạc và Cổ Khánh Nhất vẫn còn ở lại nói chuyện.
Cổ Khánh Nhất ngờ vực hỏi: "Tần Nhạc, cậu có gặp qua người kia không?"
"Chưa từng thấy qua, nhưng tớ cảm thấy ánh mắt anh ta và Bảo Mặc nhìn cậu rất giống nhau, thậm chí so với Bảo Mặc còn có địch ý hơn."
Tần Nhạc khoát tay: "Thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mặc kệ thái độ của Bảo Mặc thế nào hay là thái độ của người xa lạ ra sao, cậu đừng nghĩ nhiều, điều đáng chú ý là làm thế nào để vợ cậu chịu tha thứ cho cậu, tớ thật sự không hiểu, ba mẹ cậu nghĩ sao nữa, con trai quan trọng thế sao? Cho dù cậu có con trai, cậu có thể đảm bảo con trai của cậu có thể sinh được con trai nữa không? Trên đời này đoạn tử tuyệt tôn đầy ra đó, nếu cứ nghĩ như ba mẹ cậu thì nhảy xuống biển lâu rồi."
Ánh mắt Cổ Khánh Nhất lập lòe, làm dáng vẻ rất áy náy: "Tần Nhạc, cậu cũng biết, ngày ngày mẹ tớ vừa khóc vừa gào muốn bồng cháu, tớ thật sự không có cách nào, ai cũng không muốn mỗi ngày về nhà đều cãi nhau."
"Các người không ở cùng thì làm sao cãi nhau, muốn nói cãi nhau đều do mẹ cậu cố tình gây sự, tớ thấy cả đời cậu đều trôi qua thuận lợi, phải gặp một cuộc chiến lớn mới biết thế nào là đau, còn nữa, mẹ cậu náo loạn và việc cậu ở bên ngoài có phụ nữ liên quan gì sao? Cậu nói xem cậu tìm phụ nữ toàn là dạng gì, thế này gọi là phụ nữ sao? Bây giờ mới biết hối hận, haizz. . . . . . Cũng không biết Kiều Vi Nhã có thể tha thứ cho cậu hay không, nếu là tớ, đừng mơ." Tần Nhạc đốt một điếu thuốc, hút mạnh một hơi: "Khánh Nhất, bạn bè với nhau, tớ nói với cậu, phụ nữ bây giờ từng người đều để ý đến thế lực, không xe không nhà, người ta đều không liếc mắt nhìn cậu, còn không biết giặt quần áo nấu cơm, vậy mà nói đây là phụ nữ thời đại mới, định nghĩa nam nữ ngang hàng chính là đàn ông phải giặt giũ, nấu cơm, chăm con, phụ nữ chỉ cần sinh đứa nhỏ."
"Không phải cậu cũng tính kết hôn sao? Sao lại nói vậy?"
"Chê tớ không cha không mẹ, đến lúc đó không ai chăm lo con cái giùm, hơn nữa, nhà bọn họ bảo tớ mua một căn nhà, nói là cho ba mẹ cô ấy dưỡng lão, ngộ nhỡ ly hôn, căn nhà kia xem như bồi thường tổn thất." Tần Nhạc nghiền nát tàn thuốc, đứng lên: "Đi thôi, sắp đến giờ làm việc rồi, tớ không giống như cậu, có một người ba làm quan."
Cổ Khánh Nhất cười khổ đứng lên, cùng anh đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Bảo Mặc, Đài Lộ uống một ly cà phê, đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bảo Mặc hỏi: "Lộ, anh không liên lạc với Tiểu Vi sao?"
Đài Lộ gật đầu nói: "Không liên lạc, cô ấy cũng không thích tôi mấy, mỗi lần nói chuyện với tôi, cô ấy đều mang theo mười phần thuốc nổ."
Anh quay đầu, nhìn Bảo Mặc: "Bảo Mặc, cậu vì Kiều Vi Nhã, đưa nhà máy cho ba của tôi, không cảm thấy thua thiệt sao? Theo tôi thấy, cô ấy là người rất cố chấp, không ai dễ dàng thay đổi quyết định được, nếu như cả đời này cô ấy cũng không chịu tiếp nhận cậu... không phải cậu thiệt thòi rồi sao?"
"Tôi chỉ biết cô ấy vẫn luôn khát vọng có người nhà, việc tôi có thể làm chỉ có thế thôi, trên tay tôi còn có cổ phần công ty Bảo thị, không đến mức để mình còn hai bàn tay trắng, huống chi, ba của anh vẫn để tôi quan lý nhà máy, mười phần trăm lợi nhuận cộng thêm hai mươi vạn tiền lương hàng năm, tôi đã thỏa mãn." Bảo Mặc bình thản nhìn Đài Lộ: "Tôi vẫn luôn rất thuận lợi, trừ Tiểu Vi, thứ tôi muốn, từ trước đến giờ đều có trong tay. Cho nên, cuối cùng vẫn do tôi xem nhẹ cảm nhận của cô ấy, mới khiến chúng tôi bỏ lỡ nhiều năm như vậy, để cô ấy bị mẹ tôi gây khó dễ, bị Cổ Khánh Nhất bắt nạt, Lộ, rất nhiều thứ, ngoài mặt rất tốt đẹp, bên trong, đã sớm mục rửa biến chất, nếu như không mở ra, sẽ không biết được, tôi như người mù bị che giấu sự thật, tất cả của hôm nay chỉ là gieo gió gặt bão, cho nên, nếu như cô ấy không chấp nhận tôi...tôi sẽ độc thân cả đời."
Đài Lộ nhún nhún vai, hiển nhiên đối với quan điểm của Bảo Mặc, anh vẫn không thể đồng tình.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Bảo Mặc hỏi: "Lộ, sao anh không kết hôn?"
"Tôi đang chờ một người kết hôn rồi mới tính, nếu không, dù tôi quen nhiều bạn gái cũng bị cô ấy phá đám." Đài Lộ nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp luôn ngang ngược trước mặt anh, thật đau đầu.
Bảo Mặc không tiếp tục hỏi, anh không có ý định quan tâm vấn đề của người khác, trong lòng của anh, tất cả đều là Kiều Vi Nhã.
Cách hai ba ngày, luật sư Gia Cát sẽ báo cáo tiến độ với anh, chuyện ly hôn tiến hành rất thuận lợi, lần này, nhất định Vi Nhã sẽ được như ý nguyện.
Vợ chồng Trình Thiệu không chỉ một lần khuyên anh đừng ăn cả ngã về không, mẹ anh biết được càng không thể tiếp nhận Vi Nhã, anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn làm theo ý mình, đến Mỹ gặp Đài lão tiên sinh, cũng trả giá cao bằng nhà máy của mình, đổi lấy bọn họ thừa nhận Vi Nhã, bởi vì Mã Vân nói, Vi Nhã khát vọng sự ấm áp của người nhà nhất.
Đừng bảo là một nhà máy, lấy toàn bộ tài sản của anh cũng không sao cả, anh nợ cô, mẹ anh nợ cô, không phải một chút tiền tài là có thể bồi thường.
Nếu như ban đầu không đi, nếu như mẹ không làm ra những việc này, sao Vi Nhã có thể chọn tên hèn hạ Cổ Khánh Nhất kia, không chọn hắn sẽ không chịu nhiều khổ như vậy, lúc trước, khi Vi Nhã mới chấp nhận quen anh, bọn họ từng ở trước mộ người nhà họ Kiều, trịnh trọng thề, một đời một kiếp ở cùng nhau.
Không ai nói rõ được cảm giác bản thân bị người mình yêu nhất phản bội, bây giờ anh đã hiểu, cho nên, anh nguyện cả đời này, vì mình, vì mẹ chuộc tội lỗi.
Rốt cuộc chờ đến lúc tan việc, Cổ Khánh Nhất thấy xe Bảo Mặc chạy ra ngoài, tiến lên đón.
Bảo Mặc liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, hờ hững nói: "Lên xe!"
Kéo cửa sau ra, hắn nhìn thấy Đài Lộ, hắn bèn chào hỏi Đài Lộ, Đài Lộ chỉ hơi gật đầu.
Một đường không nói chuyện, cho đến khách sạn Davis, Đài Lộ xuống xe, Bảo Mặc mới hỏi: "Cổ Khánh Nhất, anh muốn nói gì với tôi?"
"Chúng ta tìm một chỗ nói."
"Không cần, nói ở trên xe đi." Bảo Mặc dừng xe ở bên đường, cau mày, nhìn Cổ Khánh Nhất qua kính chiếu hậu.
Bình luận facebook